Chương 145.
"Không, không phải đó là Ngũ Độc Thủ sao?"
"Không ngờ cái người được gọi là quỷ thần của Giang Tây lại đến tận đây. Hình như vừa đúng hắn có việc ở quanh đây."
"Đó là người của Sở Kiếm Môn nhỉ. Quả đúng là họ không thể bỏ qua việc này rồi?"
"Ta nhìn thấy cả Tùng Bạch Môn của Lạc Dương và Tàn Nguyệt Các nữa đấy. Có vẻ tất cả các môn phái có tiếng tăm đều đến đây hết!"
"..........Đợi đã. Người mặc hồng y kia có phải là Tam Sát Quỷ không?"
"Không ngờ hắn lại đến tận nơi này. Có vẻ như sự việc lần này sẽ lành ít dữ nhiều đây!"
Nhìn dòng người đổ về Nam Dương, hắn đảo lưỡi.
"Quả nhiên là Kiếm Trủng nhỉ?"
"Đương nhiên rồi. Kẻ biết suy tính thì sao lại không chạy đến đây được kia chứ. Nhưng.... khả năng cao tin đồn lần này cũng là tin nhảm thôi. Chẳng phải trước giờ tin đồn về Kiếm Trủng cũng xuất hiện hơn 5 lần rồi sao, nhưng cuối cùng tất cả đều là tin vịt còn gì?"
"Lần này khác đấy. Ngươi không biết Cái Bang là người đã truyền tin tức đó đi sao? Ngươi đã bao giờ thấy Cái Bang đồn nhảm chưa?"
"Ừm. Cũng đúng."
"Vì vậy nên đến cả những kẻ có tên tuổi cũng bỏ mọi công để chạy đến đây còn gì? Bởi vì nếu như có được Kiếm Trủng trong tay thì bọn họ sẽ đứng đầu thiên hạ mà."
"Chậc chậc chậc. Từ bỏ mộng tưởng hão huyền đi thôi. Làm như chúng ta tìm được thần binh không bằng."
"Ngươi nói gì vậy. Ai mà biết được trong tình huống này sẽ có chuyện gì xảy ra chứ. Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đây chính là thiên mệnh đấy!"
Những lời tiêu cực như vậy không thể xóa bỏ được tia tham vọng trong ánh mắt họ.
Ngay từ đầu thứ đó đã được gọi là thần binh rồi.
Hầu hết những người sống lâu trong giang hồ đều bị cuốn vào dòng chảy lịch sử. Họ dùng thực lực của mình để vang danh thiên hạ, và làm nên lịch sử.
Mặc dù tất cả bọn họ đều muốn mình trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, nhưng kẻ có thể leo lên đến vị trí cũng chỉ có một.
Nói đúng hơn thì hầu hết những người đang có mặt ở đây, kể cả những kẻ phàm nhân trong giang hồ cũng chỉ làm nền cho cuộc sống của các vị anh hùng.
Thế nhưng.
Nếu họ có trong tay thần binh, thì rất có thể họ sẽ góp mặt trong số các vị anh hùng đó.
Nó cám dỗ đến mức nếu là người trong giang hồ thì không ai có thể khước từ. Không nhiều người ở đây nghĩ rằng họ tự tin vào thực lực của mình đến mức có thể xử lý hết tất cả những người khác rồi đoạt lấy thần binh. Nhưng, có lẽ họ không thể từ bỏ tham vọng này.
"Mới đó mà bầu không khí đã như sắp xảy ra một cuộc chiến rồi."
"Ai cũng vậy thôi. Người cuối cùng còn sống sót trong cuộc chiến sẽ đoạt được thần binh của Kiếm Trủng mà."
Có hai người lặng lẽ tách khỏi đám đông đang ồn ào huyên náo kia.
"Thế này không phải lớn chuyện thật rồi sao? Sư Huynh?"
Nhuận Tông nhìn dáo dác xung quanh với gương mặt thất thần trước câu hỏi của Chiêu Kiệt.
"Cái tên điên này......"
Cái gì cơ? Mở màn á?
Làm cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ!
Rốt cuộc hắn định làm gì đây hả?
Không chỉ Nam Dương, mà cả người ở Lạc Dương và Vũ Hán cũng chạy đến đây. Nếu thêm vài ngày nữa thì có khi người đến Nam Dương không còn chỗ mà đứng mất.
Chẳng phải đến cả những kẻ vô danh cũng đến đây như mây dồn thành tảng sao?
".........Rốt cuộc không biết nó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa."
Theo một mặt nào đó thì chuyện này cũng có lợi.
Bởi vì hắn gây ra tình huống này là để Võ Đang không thể có được Kiếm Trủng một cách dễ dàng. Một người bình thường làm sao có thể tưởng tượng ra cảnh này?
Nhuận Tông không biết trước giờ mình có đánh giá thấp Thanh Minh không nữa.
'Nếu không phải vậy........'
Thanh Minh luôn khác người khi đối mặt với các môn phái và người khác.
"Chúng ta quay về trước."
"Vâng, sư huynh."
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt rảo bước về Hoa Ảnh Môn.
Khó khăn lắm Nhuận Tông mới len qua dòng người về đến Hoa Ảnh Môn, đẩy cổng bước vào trong.
Bạch Thiên đang sốt ruột chờ đợi vừa nhìn thấy họ liền chạy ra ngay.
"Sao rồi?"
"Loạn hết cả rồi. Đây là lần đầu tiên con thấy nhân sĩ võ lâm tụ tập lại đông như vậy."
"Có khi bây giờ nhân sĩ võ lâm còn nhiều hơn cả người dân Nam Dương mất."
"........Vậy sao."
Gương mặt Bạch Thiên cũng hiện lên nét mệt mỏi.
"Như vậy có thực sự ổn không ạ?"
Mặt Bạch Thiên méo xệch trước câu hỏi của Chiêu Kiệt.
"Sao ta biết được chứ!"
Thật không thể nào hiểu nổi cái tên Thanh Minh đó. Dù hắn có cố hiểu thế nào thì cũng không thể hiểu nổi Thanh Minh đang nghĩ gì.
"Nhưng mà người đó là ai vậy ạ?"
"............"
Nhuận Tông híp mắt nhìn hai người ngồi ở đại sảnh. Cái tên đang nằm dưới sàn, cầm bình rượu tu ừng ực kia chắc chắn là Thanh Minh rồi. Còn người ngồi đối diện với hắn.......
"Ăn mày à?"
"Suỵt."
Bạch Thiên đưa tay lên môi.
"Con đừng vô lễ. Đó là người của Cái Bang đấy."
"A."
Mặc dù Cái Bang là một môn phái tập hợp những kẻ ăn mày, nhưng chẳng có tên ăn mày nào lại thích nghe người khác gọi mình là ăn mày cả. Bình thường, để giữ lễ nghĩa, mọi người sẽ gọi kẻ ăn mày là đại ca.
"Vậy vị đại ca đó là ai thế?"
"Phân đà chủ Lạc Dương phân đà của Cái Bang."
"Ơ. Vậy tại sao người đó lại ở đây......."
"Hừmmm. Chắc là cái tên Thanh Minh đó lại gây chuyện với hắn rồi chứ gì."
Mọi người bỗng co rúm mặt lại.
'Làm ơn hãy sống ra dáng con người một chút đi. Sống cho ra người đi.'
'Nếu ngươi muốn gây chuyện thì hãy gây chuyện trong tầm thức bình thường hộ ta cái.'
'Chắc là toang thật rồi.'
Trong lúc bọn họ đang rối loạn, Thanh Minh vẫn thản nhiên cầm bình rượu tu òng ọc.
"...........Được chưa?"
"Chuyện gì?"
"Ta hỏi được chưa. Mọi chuyện đã theo đúng ý ngươi muốn rồi còn gì."
"Ngươi nói gì lạ vậy. Ta có làm gì đâu."
"Khừừừừ."
Mặt Hồng Đại Quang méo xệch.
'Cái tên này đúng là ma quỷ mà.'
Đương nhiên người tạo ra tình hình hiện nay chính là Hồng Đại Quang. Sau khi nghe tin Võ Đang sắp đến nơi này, Hồng Đại Quang đã dùng hết tất cả những gì mình có để rải tàng bảo đồ khắp tứ phương, và huy động toàn bộ sức mạnh của mình để phao tin Kiếm Trủng đang ở Nam Dương.
Hắn cũng hết cách rồi.
Nếu như Võ Đang đến Nam Dương và thành công khai quật Kiếm Trủng trở về thì hắn sẽ như con gà nằm trên thớt mất. Vậy nên hắn không còn cách nào khác ngoài việc bán tháo tàng bảo đồ để kiếm tiền giống như Thanh Minh.
Nếu hắn nhận tiền và bán tàng bảo đồ sau khi Võ Đang khai quật thì uy tín của Cái Bang sẽ rớt xuống vực.
Đến lúc đó, các trưởng lão của Cái Bang sẽ nướng hắn lên ăn mất thôi.
"Bây giờ ngươi định làm gì?"
"Làm gì là làm gì? Ngắm cảnh thôi."
"Như thế này á?"
"Thì có sao đâu. Ta kiếm đủ tiền rồi mà."
"Khừừừừ!"
Thanh Minh vỗ bồm bộp vào ngực. Chỗ đó phồng lên một cục. Lồng ngực Hồng Đại Quang thắt lại khi nhận ra 'chỗ phồng lên đó' là số ngân phiếu mà hắn đã lấy của mình.
'Mình không thể đập hắn được.'
Chắc mình phải đập hắn quá.
Những thứ khác hắn không biết, nhưng riêng thực lực của Hoa Sơn Thần Long là hắn biết rất rõ.
Hồng Đại Quang cố gắng nén chặt nỗi ấm ức trong lòng.
Hắn không phải kẻ ngốc. À không, trái lại hắn là một người thông minh có một không hai. Mặc dù hắn đã bị Thanh Minh chơi một vố, nhưng đó không phải vì Hồng Đại Quang là kẻ ngốc, mà là vì Thanh Minh quá cáo già.
'Ngươi vẫn còn mấy ngày thảnh thơi cho tới khi quân chi viện của bổn bang tới đây.'
Thế nhưng Võ Đang cũng sắp tới đây rồi.
Chỉ với sức của hắn thì không đủ để đối đầu với Võ Đang. Sức mạnh của Cái Bang không thua kém Võ Đang, khác với Võ Đang, toàn lực của môn phái chủ yếu tập trung trên núi Võ Đang, sức mạnh Cái Bang lại mở rộng ở khắp trung nguyên.
Nhưng phải mất đến một tháng để tập hợp tất cả bọn họ lại. Trong khi bây giờ hắn còn không có đủ thời gian để nhờ tới sự trợ giúp của các phân đà xung quanh.
Nói đúng ra thì phân đà Lạc Dương và phân đà Vũ Hán phải cùng nhau hợp tác để giải quyết chuyện này. Vì vậy nên họ không thể đối đầu với Võ Đang bằng sức mạnh của hai phân đà.
Nên người cuối cùng hắn có thể nhờ cậy.....
'Chắc là tên này rồi.'
Bầu trời sụp đổ, mặt đất vỡ tan.
'Hừ, tại sao lại cứ phải hắn chứ.'
Dù có nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể nuốt trôi được. Nhưng hắn lại chẳng còn cách nào khác ngoài việc nuốt ngược nước mắt vào trong rồi đi tìm Thanh Minh. Lý do đầu tiên là vì những người hắn có thể tin tưởng bây giờ cũng chỉ có các đệ tử Hoa Sơn- những người đã đánh bại đệ tử đời thứ hai của Võ Đang.
Và lý do thứ hai là......
'Mặc dù hắn hơi thần kinh nhưng mình tin chắc hắn phải có gì đó.'
Nếu không phải vậy thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Dù tất cả mọi người đều chửi hắn là kẻ điên đi chăng nữa........ À không, không phải. Mặc dù Hồng Đại Quang cũng chửi Thanh Minh là đồ điên, nhưng ít ra, hắn vẫn chắc chắn phải có điều gì đó trong sự điên rồ của Thanh Minh.
"Bây giờ ngươi cũng phải làm gì đi chứ?"
"Ngươi có muốn uống một ly không?"
".........Bên ngoài các võ giả đang kéo đến đông như kiến rồi kia kìa."
"Kệ đi, bọn họ quá tham vọng rồi."
Cuối cùng thì Hồng Đại Quang cũng bùng nổ.
"Cái tên khốn này! Bây giờ chúng ta phải đi giành Hỗn Nguyên Đan về tay chứ! Hỗn Nguyên Đan đấy! Ngươi cứ thế này mà bắt người khác phải làm việc tốt à!"
"Ngươi quan tâm đến chuyện của người khác nhiều thật đấy."
Thanh Minh nằm xuống huýt sáo.
Nhìn thấy thái độ dửng dưng như không đó của hắn, Hồng Đại Quang ấn tay vào cạnh sườn.
'Tức chết mất thôi.'
Rốt cuộc cái tên quái vật này chui ở đâu ra vậy?
Đúng lúc Hồng Đại Quang đang phân vân không biết liệu hắn có nên ác hơn tý nữa sau khi nhận được ánh mắt đồng cảm của các đệ tử Hoa Sơn.
Soạt.
"Á! Giật cả mình!"
Một nữ nhân từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh khiến Hồng Đại Quang giật mình ngã về sau.
'Ngươi lại là ai nữa vậy?!'
Nữ nhân đó mở miệng trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Võ Đang đến rồi."
Bật dậy.
Thanh Minh nhanh chóng bật dậy khỏi chỗ.
"Đến rồi à!"
Chai rượu bên cạnh Thanh Minh bị đổ ụp xuống, rượu trong bình chảy lênh láng ra ngoài. Thế nhưng, Thanh Minh không để ý chuyện đó mà ngay lập tức chạy khỏi đại sảnh.
"Đi thôi!"
"Đến rồi à!"
"Đi thôi!"
Cho đến tận bây giờ, các đệ tử Hoa Sơn vẫn luôn bất mãn, càu nhàu, đã ngay lập tức thay đổi ánh mắt sau khi nghe thấy câu nói đó của Thanh Minh. Tất cả đồng loạt chạy theo hắn.
"Ớ, ớ?"
Hồng Đại Quang không thể bắt kịp sự thay đổi nhanh chóng đến mức bất ngờ này, chỉ biết thốt ra mấy lời ngạc nhiên.
Thoắt cái, các đệ tử Hoa Sơn đã nhảy qua bức tường rào chưa được tu sửa rồi biến mất.
Sau khi hoàn hồn, Hồng Đại Quang vội vàng hét lên.
"Đuổi, đuổi theo! Các tiểu đệ! Mau lên! Mau đuổi theo chúng! Nhanh lên!"
"Nhưng đệ không thấy họ chạy hướng nào!"
"Chết tiệt, mau theo ta!"
Hồng Đại Quang trực tiếp dẫn đầu, dẫn các thuộc hạ của mình đi.
'Hừ. Rốt cuộc bọn chúng bị làm sao vậy!'
Chỉ ít phút trước đây, bọn họ còn nghi ngờ rốt cuộc Thanh Minh có phải là đệ tử của danh môn Hoa Sơn hay không, ấy vậy mà Thanh Minh vừa hô một tiếng, bọn họ đã lập tức thay đổi khí thế chạy theo.
Mặc dù Thanh Minh mới là người thay đổi lớn nhất.
"Bằng mọi giá phải đuổi theo các đệ tử Hoa Sơn! Bằng mọi giá!"
Cảm xúc của hắn đang thay hắn hét lên.
Nếu có người có thể ngăn cản Võ Đang và lật đổ họ, thì người đó nhất định phải là Hoa Sơn.
Hồng Đại Quang cắn răng vừa nhìn theo các đệ tử Hoa Sơn, vừa dồn toàn bộ nội lực vào chân.
Có hai người ngơ ngác đứng nhìn tất cả mọi người rời khỏi đại sảnh.
"..........Phụ thân."
"Sao thế?"
"Tất cả chuyện này là sao vậy ạ?"
Nguỵ Lập Sơn nhìn xung quanh trống rỗng, nói với một giọng chua chát.
"Chắc họ có chuyện gì đó thôi."
"Thật sao ạ?"
"Ta cũng muốn tin như vậy lắm."
Thực lòng mà nói thì Nguỵ Lập Sơn cũng không tin vào câu nói của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro