16

"Kiếm tu mà lại bỏ kiếm, đi đấu với quyền tu à..."

Trường Nhất Tiếu chắp tay sau lưng, người hơi nghiêng về phía trước, như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Đôi mắt sắc bén sau hàng mi dài lóe lên một tia hứng thú cuồng nhiệt.

"Không ngờ, không ngờ thật."

Hắn cười, một nụ cười nửa giễu cợt nửa say mê.

(gay... No ship)

"Người khác bỏ kiếm là ngu xuẩn, nhưng hắn..."

Trường Nhất Tiếu không nói tiếp, chỉ khẽ gật gù như một nhạc sư đang tán thưởng khúc nhạc lạ đời. Cảm giác đó, không phải kiểu thích thú đơn thuần khi xem một màn biểu diễn xuất sắc. Mà là thứ cảm giác tìm thấy một đối thủ hoặc một con mồi xứng đáng.

"Không phải là không dùng kiếm. Mà là không cần kiếm."

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng đầy sự thấu hiểu như thể hắn vừa đọc được thứ gì đó trong ánh mắt lạnh lùng và ngạo nghễ của Thanh Minh khi bước lên võ đài.

Rồi bất ngờ, Trường Nhất Tiếu quay sang Lâm Tố Bính đang ngồi trầm mặc gần đó, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xảo trá.

"Nếu là ta... đứng trước kẻ đó, chắc cũng sẽ muốn thử một quyền cho đã"

Lâm Tố Bính không trả lời. Nhưng ánh mắt khẽ liếc sang Trường Nhất Tiếu, như đang đánh giá câu nói ấy là thật lòng hay chỉ là một kiểu đùa bỡn.

Độc Tâm La Sát Hỗ Gia Danh ngồi cạnh Trường Nhất Tiếu, dáng vẻ cung kính mà lạnh lẽo như một pho tượng sáp.

Hắn không thích chen vào những lúc Trường Nhất Tiếu đang cao hứng. Nhưng lần này, hắn lại lên tiếng nhẹ như tơ và sắc như dao.

"Ngạo mạn như vậy... bình thường sẽ chết sớm."

Giọng hắn không cao, nhưng mang theo sát ý tự nhiên, khiến một vài người đứng gần đó khẽ run lên không rõ vì lạnh hay vì sợ.

Trường Nhất Tiếu nghe vậy chỉ hơi nghiêng đầu, khoé môi cong cong.

"Ngươi không thích hắn à?"

"Không."

Câu trả lời cộc lốc, dứt khoát.

"Ghét hắn à?"

"Cũng không."

Hỗ Gia Danh cụp mắt, đôi mắt vô cảm bị che khuất một nửa tựa như lưỡi kiếm đang tra vào vỏ.

"Ta chỉ cảm thấy... người như hắn sẽ làm người ta khó ngủ."

Trường Nhất Tiếu cười khẽ, âm thanh như tiếng chuông đồng chạm nhẹ vào đá lạnh.

"Khó ngủ?"

"Vâng"

Hỗ Gia Danh đáp, ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lẽo như băng tuyết nơi Bắc Hải xa xôi.

"Ngươi bảo kiếm tu bỏ kiếm là điên, ta lại thấy... đó là kiểu điên chỉ những kẻ có tư cách mới dám."

Ánh mắt hắn dừng lại nơi bóng dáng đang đứng trên võ đài. Đôi mắt mang theo một thứ gì đó gần như là... cảnh giác.

"Hắn khiến ta nhớ đến một người."

Trường Nhất Tiếu khẽ nhướng mày.

"Ai?"

Hỗ Gia Danh không trả lời. Chỉ khẽ mím môi.

Dù không nói nhưng cả bá quân Trường Nhất Tiếu và độc tâm la sát Hỗ Gia Danh đều hiểu, người được nhắc đến không ai khác ngoài Trường Nhất Tiếu.

Thanh Minh và hắn đều điên như nhau.

Ánh mắt lại quay về Thanh Minh người thiếu niên vừa bỏ kiếm, vừa buông lời ngông cuồng, vừa làm võ đài nứt toác chỉ bằng một cú cắm vỏ kiếm.

Rồi hắn kết luận, như cắt ra từng chữ.

"Nếu không thể thu phục... thì phải giết trước khi trưởng thành."

Im lặng bao trùm một thoáng.

Trường Nhất Tiếu cười lớn hơn một chút, lần đầu quay hẳn đầu sang nhìn hắn.

"Lạnh lùng thật đấy, Gia Danh."

"Lạnh lùng để giữ mạng sống cho bang chủ"

Hắn đáp, không một chút chớp mắt.

Trường Nhất Tiếu không nói gì thêm.

Nhưng từ giây phút đó trở đi, Hỗ Gia Danh không rời mắt khỏi Thanh Minh. Không phải vì tò mò.

Mà là vì đánh giá. Vì đề phòng. Và cả... sát ý.

Cùng lúc đó Lâm Tố Bính vẫn ngồi ở một góc không mấy nổi bật bởi ngoại hình quá là nhỏ bé khi ngồi giữa đám sơn tặc, tay phải cầm chiếc quạt xếp bằng gỗ đàn hương, chậm rãi phe phẩy. Phần dưới gương mặt được che đi khéo léo, chỉ để lộ đôi mắt sắc như lưỡi kiếm gọt nước... lạnh lùng, bình thản, nhưng giấu kín một tầng sóng ngầm.

Hắn không nói gì khi thấy Thanh Minh bỏ kiếm. Không nhíu mày, không kinh ngạc, chỉ hơi khựng lại một nhịp, tay cầm quạt cũng ngừng phẩy.

Khi Thanh Minh hóa thành tàn ảnh lao về phía Tuệ Nhiên, đôi mắt hắn hẹp lại.

Rồi một tiếng "xoạt" quạt xếp khẽ bung ra, như một tiếng tán thưởng không lời.

"Dễ bị ghét lắm đấy."

Hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ, không biết nói với ai, cũng không rõ là đang trách hay đang cười.

"Cái kiểu ngạo nghễ không màng ánh mắt thiên hạ ấy, nhiều người muốn giẫm chết từ lúc mới ló mặt."

Rồi hắn hạ quạt, để lộ ra một nụ cười lười biếng, như thể một học giả đang ngắm hoa rụng thay vì kẻ vừa chứng kiến một trận tỉ thí rúng động lòng người ở trên hắc khối.

"Nhưng mà..."

Lâm Tố Bính gác chân lên đầu gối còn lại, ngả người ra sau, ánh mắt vẫn khóa chặt vào bóng người trên võ đài.

"... ta lại thấy thích hắn."

Bàn Xung khó hiểu liếc nhìn hắn, định hỏi "Thích gì?", nhưng lại bị ánh mắt kia làm cho nghẹn lại. Đó không phải ánh mắt của một kẻ đơn thuần đứng ngoài quan sát. Đó là ánh mắt của một người đang đo lường, đang tính toán... và có lẽ, đang lựa chọn của một Lục Lâm Vương ngang hàng với Bá Quân Trường Nhất Tiếu không xa kia.

"Tên nhóc này sẽ tạo ra sóng to gió lớn."

Hắn thầm nghĩ, môi mím lại, ánh sáng nơi đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng chỉ những kẻ từng sống quá lâu trong vũng bùn tranh đấu mới có.

"Nếu sóng ấy đủ lớn..."

Hắn khẽ rút chiếc quạt lại, xoay nó một vòng trong lòng bàn tay.

"... thì ta cũng chẳng ngại chèo theo."

Rồi lại bật cười, tiếng cười như gió thoảng qua cành trúc, mang theo vẻ lười nhác rất khó nắm bắt.

"Chỉ tiếc là hắn chưa biết ta là ai..."

Không ai hiểu câu ấy của Lâm Tố Bính.

Cũng không ai quan tâm.

Nhưng về sau, có lẽ cả thiên hạ đều sẽ phải bận tâm.
.
.
.
.
Trên hắc khối, khi bóng dáng Thanh Minh hóa thành tàn ảnh, phóng thẳng về phía Tuệ Nhiên mà không dùng đến kiếm, các đệ tử Hoa Sơn như bị một luồng gió giật qua tâm can, tim đập như trống trận.

Chiêu Kiệt là người phản ứng đầu tiên hoặc đúng hơn, là người đầu tiên hét lên.

"Ôi mẹ ơi!"

Hắn bật người khỏi ghế, miệng há hốc như muốn nuốt trọn cả khung cảnh trước mắt.
"Tên điên đó định đánh Thiếu Lâm bằng tay không?!"

Dù vẻ mặt là kinh hoàng, nhưng đôi mắt thì lấp lánh hưng phấn.

"Ha ha ha! Đánh đi! Đánh cho lũ kia mở mắt ra!"

Lưu Lê Tuyết ngồi kế bên, tay siết chặt vạt áo, ánh mắt sáng rực. Cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng bàn tay đã run lên vì căng thẳng.

"...Không theo quy tắc," cô thì thầm, không rõ là đang mắng hay đang khâm phục.

'Nhưng... hắn làm thế vì tất cả chúng ta'

Lời nói đằng sau đều bị cô nuốt lại vào bụng thay vì nói ra, dù sao chẳng ai trong số họ không hiểu nên cũng không cần nói ra... À có tên đần kiệt là không hiểu.

Nhuận Tông chỉ ngồi lặng lẽ, ánh mắt trầm sâu như nước hồ lặng gió. Hắn không nói gì, nhưng cổ họng khẽ động, bàn tay đặt lên đầu gối hơi co lại.

"Thanh Minh..."

Chưa bao giờ hắn thấy sư đệ ấy quyết tuyệt đến vậy từ khi xem đến giờ. Không phải vì ngạo mạn. Mà vì... đau

... Và giận.

Bạch Thiên ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vốn điềm tĩnh giờ lóe lên tia sáng sắc bén như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ.

"Chúng ta có quá nhiều kẻ nói đạo lý..."

Hắn thì thầm, nửa như cảm khái, nửa như cười khinh.

"... nhưng cuối cùng lại cần một kẻ phá vỡ hết mọi luật lệ"

Không khí giữa các đệ tử Hoa Sơn như một dòng điện đang dâng trào. Dù mỗi người một vẻ, nhưng không ai còn ngồi yên... tất cả đều dồn mắt về phía bóng người đơn độc trên võ đài, giữa tiếng gió lồng lên như sấm động trong tim.

Một người vì họ, vì Hoa Sơn...

...đang dốc hết cả ngạo khí và giận dữ, để bước ra đánh một trận không dùng kiếm. Sở trường của kiếm tu.

[Nắm đấm của Thanh Minh theo phản xạ vung ra, nhắm thẳng vào cằm của Tuệ Nhiên.

Bốppp!

Tuệ Nhiên bị một cú đấm không lường trước được đấm ngã ra sàn, lăn vài vòng trên sàn đấu. Phải lăn mấy vòng thì hắn mới có thể giữ lấy mép cuối võ đài để trụ lại.

Tuệ Nhiên kinh ngạc nhìn Thanh Minh. Vẻ mặt của sự bàng hoàng không lý giải được.]

Một khoảnh khắc chết lặng bao trùm khán đài.

Tiếng "bốppp!" dội lên như một tiếng sét giữa bầu không khí có chút kì lạ này, vang giòn, khô khốc, dứt khoát. Mà càng khiến người ta nghẹt thở lại là thứ xảy ra sau đó chính là Tuệ Nhiên, thiên tài trăm năm khó gặp của Thiếu Lâm, được mệnh danh là người kế thừa đại pháp Kim Cương Bất Hoại, lại bị một quyền tay không đánh văng như một bao vải rách khỏi trung tâm sàn đấu.

Và người tung ra cú đấm ấy... lại là một kiếm tu.

"Đó là... chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Một đệ tử Võ Đang thốt lên như thì thầm, cổ họng khô khốc. Bên cạnh hắn, người đồng môn đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt trừng trừng như muốn xuyên thủng hình bóng Thanh Minh.

"Không thể nào... Không thể nào. Tuệ Nhiên... bị đánh bay?"

"Đó có phải quyền pháp không?"

Một đệ tử Cái Bang nhíu mày.

"Tay không, mà ra lực như vậy..."

Một người khác thì gắt lên.

"Kiếm tu cái gì mà đánh như quyền tu thế kia?! Đùa à!"

Bên phía Tông Nam, đám đệ tử đồng loạt quay sang nhìn nhau, nửa như mơ hồ, nửa như hốt hoảng.

"Ê, cái đó... còn tính là chiến đấu nghiêm túc không?"

"Không, cái đó tính là... cào mặt đối phương rồi dằn mặt cả đại hội ấy."

"À, phải là dằn mặt Phương Trượng chứ"

Một người rùng mình.

"Chẳng phải hắn là người mà các trưởng bối bảo từng gào lên giữa đại hội như điên sao? Tôi tưởng điên thì đánh loạn, ai ngờ nó đánh chuẩn tới mức tu sĩ cảm khí cũng không thấy được."

Một đệ tử của Nam Cung thế gia đưa tay vuốt cổ.

"Chậc, nếu là mình, chắc đã gãy cổ luôn rồi."

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ bản thân cũng nghĩ vậy. Nhìn cái Tuệ Nhiên lăn vài vòng kia thì đủ hiểu lực của Thanh Minh mạnh như thế nào rồi.

Ngay cả những người vốn khinh thường Hoa Sơn, coi họ là một tàn tích rơi rớt từ thời kiếm đạo xưa cũ, giờ đây cũng không thể buông ra lời cười nhạo nào. Bởi ai cũng vừa nhìn thấy thiên tài mạnh nhất của Thiếu Lâm, người mà các trưởng bối luôn ca ngợi, giờ đang ôm hàm dưới ngồi chồm hổm bên rìa sàn đấu, ánh mắt bàng hoàng như một tân binh vừa bị đánh hội đồng.

Phương trượng ngồi bất động, tay lần chuỗi tràng hạt bằng gỗ trầm, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã thường ngày. Nhưng từ khoảnh khắc hình ảnh Tuệ Nhiên bị đấm văng khỏi võ đài, chuỗi tràng hạt trong tay ông khựng lại, rồi chỉ sau một hơi thở, hạt gỗ bị siết mạnh đến rạn nứt không tiếng động..

"Không thể nào..."

Đó là điều ông nghĩ đầu tiên khi thấy Tuệ Nhiên, thiên tài ngàn năm hiếm có của Thiếu Lâm, được chính tay ông chỉ điểm từ khi còn bé lại bị đánh văng bởi một tên... kiếm tu tay không...

Vẻ điềm đạm bên ngoài không thay đổi, nhưng đáy mắt Phương trượng thoáng run lên.

Ông không hiểu rõ võ học của Hoa Sơn.

Không ai hiểu.

Chỉ biết là một kiếm tu đến từ Hoa Sơn, một môn phái tưởng đã suy bại.

Nhưng cú đấm ấy, tốc độ ấy, sự lạnh lùng và bình thản sau khi xuất thủ, sự tự tin gần như bất kính với tất cả cường giả trên thiên hạ...

Đó không phải sự ngạo mạn của một đứa trẻ thiếu suy nghĩ...

...Mà là sự điềm tĩnh của kẻ biết rõ mình là ai và biết rằng, chỉ cần hắn muốn, sẽ không một ai ngăn được hắn !

Phương trượng rũ mi xuống, lẩm nhẩm.

"Khi tâm ma khoác lên lớp áo chính nghĩa, thì còn nguy hiểm hơn cả ma đạo.""

Rồi ông đưa mắt nhìn Thanh Minh.

Ánh mắt ấy không còn là của một vị cao tăng từ bi nhìn tiểu bối.

Mà là ánh nhìn của một người đang đánh giá một mối hiểm họa cho đại nghiệp trăm năm.

'Ngươi là ai?'

Ông không thốt thành lời, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác.

'Vì sao một đệ tử Hoa Sơn lại sở hữu thứ sát khí như vậy? Sự vô úy như vậy? Và tại sao, Thiếu Lâm lại không hề hay biết sự tồn tại của một người như ngươi?'

Thanh Minh không còn là tiểu bối.

Hắn là biến số.

Là con dao chưa rút ra khỏi vỏ nhưng đã kề sát cổ Thiếu Lâm.

'Chẳng lẽ Hoa Sơn... thật sự muốn quay về vị trí xưa kia?'

Phương trượng hít sâu, gõ nhẹ một tiếng chuông nhỏ bên cạnh, như để áp xuống cơn dao động ngầm trong lòng. Nhưng đôi mắt ông, không còn từ bi như trước.

Mà là tính toán để loại bỏ mối hiểm họa này.
.
.
.
.
Giữa hàng ghế đầu, Độc Vương Đường Quân Nhạc ngồi im lặng như pho tượng bằng đồng đen, đôi mắt vẫn khẽ khép hờ. Nhưng khi cú đấm của Thanh Minh khiến Tuệ Nhiên lăn khỏi võ đài, hàng mi ông khẽ run lên, chỉ trong một thoáng.

Ông không ngạc nhiên trước thực lực của Thanh Minh.

Không giống nhiều kẻ còn coi đệ tử Hoa Sơn là lũ con cháu nhà nghèo vừa ngoi lên khỏi bùn đất, ông với ánh mắt từng trải đã thấy được chất thép lạnh dưới lớp vỏ cười cợt của thiếu niên kia ngay từ lần đầu quan sát.

Nhưng điều ông quan tâm không phải là Thanh Minh.

Mà là Thiếu Lâm.

Cụ thể hơn, Phương trượng của Thiếu Lâm.

Khi ánh mắt Đường Quân Nhạc lướt sang vị phương trượng ngồi ở bên kia, ông bắt gặp một khoảnh khắc tưởng như vụt qua rất nhanh nhưng với kẻ từng bước đi trong giới quyền mưu hàng chục năm, như vậy là quá đủ.

Đó không phải ánh mắt của một vị cao tăng đang chứng kiến đệ tử bị đánh bại.

Mà là ánh mắt của một con rắn đang giấu mình trong cỏ, lặng lẽ quan sát kẻ có thể đe dọa đến chiếc ổ nó xây suốt đời.

Khóe môi Đường Quân Nhạc khẽ nhếch lên, không phải là nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười nửa như châm biếm nửa như cảm thán.

"Đến cuối cùng... ngay cả Phương trượng cũng là người như thế."

Ông nhấc chén trà đặt cạnh lên, nhưng không uống. Chỉ để ngón tay khẽ xoay nhẹ nắp chén như đang nghiền ngẫm một điều gì đó.

Từ tốn, lạnh nhạt, gần như lẩm bẩm với chính mình.

"Lão chưa lên tiếng. Nhưng tâm đã động."

'Thiếu Lâm... chắc chắn sẽ không để yên.'

Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt thâm trầm đảo qua hình ảnh của Thanh Minh rồi lại lướt về phía Phương trượng.

'Tiểu tử à, ngươi chọc trúng tổ kiến rồi đó. Không phải vì ngươi đấm ngã Tuệ Nhiên, mà vì trong khoảnh khắc đó, ngươi khiến những kẻ ngồi trên cao cảm thấy... mất mặt.'

Ông không ghét điều đó.

Trái lại, một phần trong ông thấy thật hả hê khi thấy những kẻ từng vỗ ngực nhân nghĩa, đại đạo, nay phải cắn răng chịu nhục vì không ngăn nổi một thiếu niên.

Nhưng Đường Quân Nhạc cũng rõ hơn ai hết:

"Lũ người ấy... khi đã nhẫn, thì càng sẽ không bỏ qua"

Dưới ánh sáng nhạt của hình ảnh được chiếu, cảnh tượng Tuệ Nhiên bị đánh văng khỏi võ đài, lăn mấy vòng rồi níu lấy mép đài như kẻ suýt rơi xuống vực, khiến không ít người phải kinh hãi nhưng người đương sự lại chỉ... lặng im.

Tuệ Nhiên ngồi đó, lưng vẫn thẳng, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. Chỉ có ánh mắt là dao động nhẹ khi nhìn thấy chính mình bị đánh văng đi mà hoàn toàn không phản ứng kịp.

Không giận.

Không xấu hổ.

Không tìm lý do để biện minh.

Chỉ có sự tĩnh lặng... và chân thật.

Cậu chớp mắt, cúi đầu thấp hơn một chút, như thể thầm nhận lấy kết quả đó. Như một người đệ tử thành tâm trước thất bại, không tìm cách chối bỏ, cũng không bám lấy niềm kiêu hãnh.

"Thực lực... quả nhiên có sự chênh lệch. Là tiểu tăng không đủ tuệ nhãn để nhận ra sự sâu không thể dò của đối thủ."

Giọng nói Tuệ Nhiên vẫn dịu dàng, không hề có oán khí. Thậm chí còn mang theo chút khiêm cung, khiến vài đệ tử trẻ tuổi gần đó phải nhìn cậu với ánh mắt khâm phục.

Thế nhưng...

Khi cậu ngẩng đầu lên và lướt mắt về phía Phương Trượng, trái tim cậu khẽ chấn động.

Phút chốc, cậu như thấy một ánh nhìn rất xa lạ.

Đó không phải ánh mắt của một vị đại sư đang quan sát đệ tử mình bị đánh.

Không đau xót. Không lo lắng. Cũng chẳng phải từ bi.

Mà là một ánh nhìn lặng như tro tàn, tối như vực sâu, lạnh nhạt và tính toán. Như thể... đang nhìn một quân cờ trượt khỏi bàn tay mình.

Tuệ Nhiên hơi ngẩn người.

Rồi cậu khẽ siết vạt áo.

Không phải vì tức giận. Cũng không phải vì sợ.

Chỉ là cậu cảm thấy hoang mang.

'Người đó... là phương trượng. Là người dẫn dắt ta bước vào cửa Phật... sao?'

'Nhưng... vì lý do gì lại có ánh mắt như vậy?'

Cậu không hiểu.

Tuệ Nhiên vẫn muốn tin. Cậu muốn nghĩ rằng ánh mắt kia chỉ là ảo giác.

Cậu là người thật thà, chưa từng nghi ngờ gì về Thiếu Lâm, về Phương Trượng, về con đường mình chọn.

Nhưng hôm nay khoảnh khắc ấy đã để lại một vết rạn, rất nhỏ, rất mờ...

Nhưng đã in hằn trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro