5
"Ha"
"Giả sử như là chịu đựng được đi chăng nữa thì..."
Thanh Minh chuyển hướng nhìn về phía thượng đài.
"Mấy lão già kia lại ở một lập trường khác đấy!"
Đây chính là điểm yếu mà Thanh Minh đã cảm nhận được về các danh môn chính phái trong quá khứ.
Không ai là không biết nền tảng quan trọng như thế nào.
Ấy vậy mà những con người đằng kia khi thấy các đệ tử của mình bị thụt về phía sau thì lại dạy cho chúng những sát chiêu có thể áp dụng ngay lập tức.
So sánh chính là thủ phạm làm hỏng một con người. Tỷ dụ như:
"Con của ta không thuộc chữ, đầu óc ngu dốt nhưng chẳng phải rất xinh đẹp hay sao?"
"Đúng vậy. Con dù sao vẫn là con của mẹ."
"Phải. Những kẻ mà ta ghét nhất bắt đầu chạy đến trước mặt ta và tự hào về con cái của họ. Mới thuộc được tam kinh tứ thư đã được gọi là thần đồng tại học đường. Một ngày nào đó những kẻ đó trở thành trụ cột thì nơi đó chắc chắn sẽ sụp đổ."
Bạch Thiên ngậm chặt miệng.
Ví dụ Thanh Minh đưa ra quá hoàn hảo.
Đến mức không thể nào không hiểu được.
Ngay cả Bạch Thiên nếu phải đối mặt với chuyện như vậy cũng sẽ nổi giận mà thôi.
"Thứ mà ta muốn nói đến chính là như vậy đấy."Bạch Thiên hướng ánh nhìn về phía tập trung các chưởng môn nhân.
"Mấy lão già kia hôm qua sau khi quay trở về điện các đã nói gì đây?"
"Hừm"
"Quả nhiên sẽ là"
'Dù không được chú ý đến cũng không sao cả. Nhưng ta mong rằng các con sẽ sớm phát huy được toàn bộ thực lực của mình.'
"Chắc không phải vậy đâu. Dù sao họ vẫn là chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang kia mà!"
"Sư thúc thực sự nghĩ như vậy sao?"
Thanh Minh cười khẩy.
'Sư thúc không hiểu cũng phải thôi'
Bởi vì phần lớn mọi người đều nghĩ những người leo lên được đến vị trí chưởng môn nhân đều là chân nhân hết.
Nhưng thật sự là như vậy sao?
'Làm gì có chuyện đó kia chứ?'
Chưởng môn nhân là những kẻ trần tục hơn bất kỳ ai.]
Các Chưởng Môn Nhân xuất hiện ở đây bắt đầu siết chặt nắm tay,đổ mồ hôi hột như thể sắp bị phanh phui mọi thứ vậy.
Chẳng ai biết tại sao một tên tiểu tử nhỏ tuổi như Thanh Minh lại biết nhiều như vậy.
'Tên này có thù oán gì với cửu phái nhất bang à mà nói thẳng mặt vậy'
Lâm Tố Bính tò mò nghĩ.
'Tiểu tử này hợp cạ với ta phết ta'
Trường Nhất Tiếu bắt chéo chân chống cằm nhìn thiếu niên trên màn hình.Hắn cũng chẳng ưa gì đám chính phái giả nhân giả nghĩa này.
Hỗ Gia Danh ngồi bên cạnh thấy hắn tỏ ra hứng thú liền biết tương lai sắp có chuyện không yên rồi nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi thở dài.
[Việc dẫn dắt một môn phái lớn đồng nghĩa với việc phải lo cơm ăn áo mặc cho tất cả môn đồ, luôn luôn nỗ lực để làm rạng danh tông môn và không ngừng thu nhận các môn đồ mới.
Khi danh tiếng càng cao, các môn đồ có tài năng hơn sẽ được tập hợp lại. Và những kẻ đó sau khi trưởng thành sẽ lại tiếp tục nỗ lực làm rạng danh tông môn.
Những kẻ làm chưởng môn nhân hiểu rất rõ vòng tuần hoàn này quan trọng như thế nào và bọn họ không còn cách nào khác ngoài sống chết ôm lấy thứ gọi là hư danh đó.
Chỉ cần nhìn vào việc Hoa Sơn khi đánh mất danh tiếng đã phải gánh chịu những việc gì thôi cũng đủ hiểu lý do mà họ phải cố chấp như vậy là gì.
Thanh Minh khẽ mỉm cười.
Có lẽ ngay cả bọn họ khi nghe những lời này cũng không thể hiểu nổi đâu.
Còn Thanh Minh đã gặp rất nhiều chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia bị ám ảnh bởi lợi ích và danh tiếng đến tận lúc chết.]
Càng nghe các chưởng Môn Nhân càng siết chặt tay,mồ hôi đổ như suối bởi tên ấy nói quá đúng.
Nhưng trong khi có nhiều kẻ đang lo lắng vì sợ bị vạch trần bộ mặt thật thì có những kẻ chỉ chú ý đến mấy dòng cuối cùng
'Tên này trước khi gia nhập Hoa Sơn đã trải qua những gì?'
'Thằng nhóc này quá trưởng thành,như thể hắn đã trải qua vô số chuyện để có thể rút ra những kinh nghiệm ấy vậy'
Pháp Chỉnh dù vẫn giữ được vẻ bề ngoài không màng mọi thứ nhưng trong tâm trí lão đã bắt đầu suy tính những thứ khác nhau như:
'Làm sao tên tiểu tử này có thể gặp những Chưởng Môn Nhân của cửu phái nhất bang cũ và ngũ đại thế gia cũ?'
'Có cách nào để lôi hắn về phe ta không đây'
Trong khi đó,mấy tên tà phái như Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính,bá quân Trường Nhất Tiếu vẫn im lặng xem kịch hay.Lục đục nội bộ của đám chính phái này đúng là vẫn hay hơn.
[.
.
.
.
.
. Đối thủ của hắn là Bàng Đao Hoàn Hà Bắc Bàng gia.
Mặc dù Bạch Thiên chưa từng nghe tên hắn bao giờ, nhưng, nếu hắn đã là một trong số những người đứng ra đại diện cho Hà Bắc Bàng gia, thì hắn chính là một trong số các kỳ tài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ.
Thế nhưng Bạch Thiên lại chẳng cảm nhận được một chút uy hiếp nào từ hắn.
Thứ duy nhất hắn cảm nhận được chính là trái tim đang đập liên hồi của mình.
Và ánh mắt của Huyền Tông vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
'Chưởng môn nhân.'
Bạch Thiên của quá khứ là người chỉ nghĩ đến sự trưởng thành của bản thân mình. Thế nhưng, từ sau khi gặp Thanh Minh, hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng đã nhận ra được nhiều điều mới.
Mặc dù biết rõ thân phận của Bạch Thiên, nhưng chưởng môn nhân không hề đuổi hắn đi mà vẫn cho hắn bái nhập môn phái, rốt cuộc, ông ấy là một người vĩ đại và đáng kính như thế nào chứ.]
Bạch Thiên im lặng siết chặt tay,anh tưởng anh đã che giấu rất kĩ thân phận của bản thân nhưng thì ra Chưởng Môn Nhân đã biết từ lâu nhưng ông lại không hề đuổi cậu đi.
Có thể Bạch Thiên không hiểu tại sao bản thân tương lai lại mạnh lên được như vậy hay tại sao anh lại để yên một đệ tử nhỏ hơn như Thanh Minh trêu chọc nhưng anh chắc chắn hiểu tại sao anh tương lai lại dành cho Chưởng Môn Nhân ánh mắt ấy.
'Đúng,ông ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn'
Dù ông có yếu như thế nào nhưng ông chưa từng một lần bỏ rơi Hoa Sơn,vì vậy ông vĩ đại đến cỡ nào chứ?
Ánh mắt của Bạch Thiên dần sáng lên như thể đã quyết tâm điều gì đó.
Huyền Tông liếc nhìn sang phía Bạch Thiên,thấy ánh mắt ấy thì cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.
'Thằng bé lớn thật rồi'
Trong khi đó,phụ thân của Bạch Thiên,Tần Sơ Bá không khỏi nghiến răng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Dù Bạch Thiên có vô dụng ra sao thì anh cũng là con của lão,vậy mà bây giờ đứa con ấy lại quay đi kính trọng kẻ khác xem có tức không chứ?
[.
.
.
.
.
.
Bạch Thiên nhận thấy dù có nói tiếp thì cũng chẳng nghe được lời tốt lành gì nên bắt đầu rút kiếm ra.
"Nếu ngươi không muốn đấu võ mồm thì hãy dừng lại và bắt đầu đi."
"Không, không. Ta đang cho ngươi một cơ hội đấy chứ."
"Cơ hội?"
Bàng Đao Hoàn cười khúc khích nói.
"Nếu như bây giờ ngươi chịu nhận thua, thì gương mặt bóng bẩy đó của ngươi sẽ không có vết thương nào. Bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy mấy tên ký sinh trùng như ngươi là ta lại không kìm được cơn giận."
".......Ký sinh trùng?"
"Mặc dù có vẻ như Hoa Sơn đang rất may mắn, nhưng đó là do các ngươi chưa gặp đúng đối thủ thôi. Bây giờ ngươi không còn được may mắn như vậy đâu. Ta khác với đủ các hạng người mà Hoa Sơn đã đối đầu. Nếu ngươi không muốn bị bẽ mặt thì hãy cút ngay và luôn đi."
.
.
.
.
.
"Vậy bây giờ........"
"A, đủ rồi."
"Hửm?"
Bạch Thiên thở dài một hơi chán nản.
"Nếu ngươi xong rồi thì bắt đầu luôn đi.
Thật nhàm chán."
"........Ngươi?"Bàng Đao Hoàn nhấc thanh đao trên vai ra chỉ thẳng về hướng Bạch Thiên.
"Hình như ngươi đang nghĩ mình quá mạnh chỉ vì các ngươi đã gặp may nhỉ. Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết rõ. Một môn phái đã lụi bại một lần sẽ không bao giờ có thể chịu nổi sức mạnh của một danh môn thế gia!"
Bạch Thiên bật cười trước câu nói tự mãn ấy.
"Danh môn thế gia?"
"Đúng vậy."Hắn gãi đầu mỉa mai nói.
"Nếu cái tên mà ta biết rõ nghe được câu đó thì hắn sẽ nói như thế này này."
".........Cái gì?"
"Danh môn có kẻ đứng đầu đâu?"
"........."
Bạch Thiên giơ kiếm chĩa thẳng về phía
Bàng Đao Hoàn.
"Bởi vì ta sẽ đập nát sọ của kẻ đứng đầu danh môn kiêu căng đó. Đến đi."]
Vừa cảm động chưa được bao lâu,Bạch Thiên liền há hốc mồm khi không ngờ cũng có ngày bản thân nói ra mấy câu không hề hợp với chính phái như vậy.
Chiêu Kiệt và Nhuận Tông cũng chả khác gì,mặt họ bây giờ chỉ thiếu nước viết thẳng chữ sốc nặng lên.
"Đ-Đây là sư thúc của chúng ta á hả?"
"Lần đầu tiên nghe thúc ấy chửi thẳng mặt người ta như vậy á"
'Đây còn là đệ tử hiền lành của ta sao'
Huyền Tông mắt chữ A mồm chữ O.
Huyền Linh và Huyền Thương bên cạnh chỉ vừa cố nín cười vừa an ủi ông.
"Dù sao cũng tốt hơn bị người ta chửi mà không nói lại gì mà"
"Đúng vậy đó nên huynh cứ bình tĩnh đi"
Tần Kim Long thì phải dụi mắt vài lần mới dám tin đấy là đứa em trai ngoan hiền của anh ta.
'Nó bị tha hóa từ bao giờ vậy'
Mấy tên tà phái thì sao? Lục Lâm Vương thì vừa cười khúc khích vừa phe phẩy chiếc quạt.
'Nói thằng nhóc đó là sơn tặc ta còn tin'
Chứ có khứa chính phái nào một câu đậm mùi tà phái vậy đâu chứ....
[Gương mặt của Bàng Đao Hoàn bỗng chốc trở nên đỏ lừ. Hắn nghiến răng ken két.
"Tên khốn ngạo mạn này!"
Rồi hắn vung đao lao về phía Bạch Thiên như một con bò đang nổi xung.
"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
"Chậc."
Bạch Thiên nheo mắt. Mặc dù hành động của hắn rất ngu ngốc, nhưng quả thật, khí thế kinh khủng của hắn tỏa ra cho thấy hắn đã được Hà Bắc Bàng gia dạy dỗ đàng hoàng.
Chỉ là.......
'Hóa ra là tâm trạng này sao.'
Dường như bây giờ hắn đã hiểu Thanh Minh cảm thấy thế nào mỗi khi hắn nhắc Thanh Minh sửa lại thói quen này rồi. Suy nghĩ đó làm gương mặt hắn đỏ bừng. Những kẻ không thể thoát ra khỏi danh tiếng của môn phái sẽ luôn ảo tưởng bối cảnh xuất thân cũng chính là thực lực của mình.
Bạch Thiên cũng đã nhận ra sự thật ấy sau khi bị Thanh Minh đập sứt đầu mẻ trán.
Vậy thì sao?
Bạch Thiên liếm môi.
"Ta không muốn ngươi mang ơn ta đâu."]
"Ta bị một sư diệt đập sứt đầu mẻ trán sao..."
Bạch Thiên nghĩ về cảnh đó mà không khỏi rùng mình nhưng cũng thầm nghĩ.
'Thì ra là vậy...."Những kẻ không thể thoát ra khỏi danh tiếng của môn phái sẽ luôn ảo tưởng bối cảnh xuất thân cũng chính là thực lực của mình" thật sự không sai chút nào'
Đến cả độc vương Đường Quân Nhạc hay Lục Lâm Vương Lâm Tố Bính cũng phải gật gù trước câu nói ấy.
Dù Đường Môn không có quá nhiều kẻ tự tin vào thực lực bản thân chỉ vì xuất thân của mình nhưng vẫn có vài kẻ trong gia môn của lão có suy nghĩ như vậy.
Chẳng ai khác là mấy tên trưởng lão,Đường Quân Nhạc hiểu rõ rằng bên ngoài vẫn còn những người mạnh hơn Đường Môn gấp nhiều lần nhưng mấy lão ấy thì khác.
Mấy lão ấy vẫn luôn giữ cái suy nghĩ rằng chỉ cần độc của Đường Môn cũng sẽ có thể dễ dàng xưng bá thiên hạ nhưng mấy lão nào biết có đầy kẻ có thể dễ dàng né tránh hết mấy cái độc ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro