CHƯƠNG 9: MỒI LỬA TRONG CUNG CẤM
Trời tháng tám oi ả, trong cung gió không lọt nổi vào một khe rèm.
Vân Chiêu đứng trước cửa điện Diên Thọ, nơi Thái hoàng thái hậu đang dưỡng bệnh. Dưới lớp vải lụa trắng làn da nàng trắng xanh, mắt trầm mặc như nước. Trên tay nàng cầm một quyển tấu chương: “Lý Tấn mưu phản”.
> “Công chúa định làm lớn chuyện đến vậy sao?” – Thái hoàng thái hậu chậm rãi hỏi, giọng đã lẫn vài tia mệt mỏi.
Vân Chiêu đáp:
> “Thái tổ khai quốc lập ngôn, người phản quốc, dù là hoàng thân hay thứ dân, đều phải trừng trị.
Nếu hôm nay tha hắn một lần, ngày mai triều đình sẽ thành chốn mặc cả giữa tình cảm và dã tâm.”
Ánh mắt bà lão thoáng run, nhưng rồi gật đầu.
> “Ngươi không còn là đứa trẻ khóc vì một ánh mắt nữa. Làm đi. Ta sẽ chống lưng cho ngươi.”
---
Ngày hôm sau, Vân Chiêu đệ đơn kiện lên Hoàng Thượng, trình ra đầy đủ bằng chứng Lý Tấn giả mạo thân phận, từng cấu kết với Hạ Tướng, gây rối loạn chính sự.
Hoàng Thượng – em trai cùng mẹ khác cha với nàng – còn trẻ, tuy thông minh nhưng thiếu quyết đoán.
> “Tỷ tỷ, dù sao hắn cũng đã lập công... Nếu việc này bị phơi bày, sẽ khiến dân chúng loạn tâm...”
Vân Chiêu đáp, ánh mắt không nhu hòa cũng không giận dữ:
> “Một khi để loại người như hắn đứng vững trong triều, loạn sẽ không ở ngoài – mà khởi từ trong lòng triều đình.
Lần này, ta không cho phép hắn bước tiếp.”
Hoàng Thượng im lặng rất lâu, rồi khẽ gật.
> “Ta để tỷ tự quyết. Nhưng... hãy để ta tuyên xử. Dù sao ta cũng là hoàng đế.”
---
Tối hôm đó, Tống Triều – tức Lý Tấn – được triệu vào cung.
Hắn đi qua hành lang Tử Vi, nơi từng là nơi hắn và nàng cùng ngắm trăng năm nào. Giờ đây, mọi thứ đã nhuốm màu u ám.
> “Công chúa, ta không hiểu... tại sao người cứ mãi không chịu buông tha cho ta?” – hắn hỏi, đứng trước nàng, vẫn là vẻ ngoài điềm đạm.
Vân Chiêu nhìn hắn, đôi mắt như hồ nước đóng băng.
> “Ngươi sai rồi. Ta đã buông tha cho ngươi từ ngày ngươi quỳ trước phủ thừa tướng cầu thân với Tô Diệp.
Nhưng ta sẽ không buông tha cho kẻ hại quốc, cho tên gian thần, cho người lợi dụng lòng tin để đổi lấy quyền lực.”
Lý Tấn không phản bác. Hắn cười – một nụ cười cay độc.
> “Nàng thắng. Nhưng đừng nghĩ mọi thứ sẽ dễ dàng như vậy...
Người trong cung này... đâu chỉ có nàng muốn diệt ta... cũng có kẻ muốn giết nàng.”
---
Đêm hôm ấy, khi Vân Chiêu trở về điện Nguyệt Hoa, đèn trong phòng bị dập tắt giữa chừng.
Một tiếng xé gió lao tới — mũi ám tiễn tẩm độc bắn thẳng vào rèm trướng. Nhưng nàng đã nghiêng người tránh kịp nhờ cảm giác chiến trường nhạy bén.
Bóng đen lướt qua mái ngói, nhưng ngay lập tức bị Ám vệ của Chiêu Quân Doanh bắt giữ.
Kẻ kia không nói một lời, chỉ cắn thuốc độc tự vẫn.
Nhưng trong tay hắn, có một thẻ bài khắc ký hiệu: hình trăng khuyết của nội cục hậu cung.
---
Điều tra mở rộng, dẫn tới một bí mật chấn động:
Tô Diệp – thê tử cũ của Lý Tấn, từng được nâng đỡ làm nữ quan nội cục – đang âm thầm kết nối với Hạ Tướng, lên kế hoạch ám sát Vân Chiêu và hoàng đế, mưu lập Lý Tấn làm phò mã nhiếp chính.
Khi Vân Chiêu đến thẩm vấn, Tô Diệp mặt không đổi sắc.
> “Ta hận ngươi... Vì ngươi là công chúa, là người mà ai cũng yêu, còn ta chỉ là một nữ tử nghèo hèn bị cuốn vào quyền lực và hy sinh tình yêu.
Ngươi có thể yêu, có thể bỏ, có thể hối hận. Còn ta — không có quyền chọn lựa.”
Vân Chiêu nhìn nàng thật lâu. Cuối cùng, chỉ thở dài.
> “Nếu ngươi từng nhìn thấy ánh mắt của Lý Tấn lúc phản bội, ngươi sẽ hiểu –
Dù ngươi có là ai, hắn cũng sẽ lợi dụng ngươi như từng lợi dụng ta.”
---
Sáng hôm sau, đại triều hội mở ra.
Lý Tấn bị ép quỳ trước điện.
Tội trạng được công bố: Lừa dối thân phận, cấu kết gian thần, âm mưu soán đoạt.
Tô Diệp – bị phế bỏ thân phận quan nữ, trục xuất khỏi cung.
Hạ Tướng – bị xử tử vì mưu nghịch.
Vân Chiêu đứng trước trăm quan, ánh mắt quét qua từng người.
> “Từ hôm nay, mọi kẻ mưu đồ xưng bá, lợi dụng thân phận, phản lại lòng tin...
Dù là ai, đều không được dung thứ.”
Khi nàng quay người bước xuống bậc điện, trời đổ cơn mưa đầu thu.
Có người nói, đó là nước mắt của triều cũ.
Cũng có kẻ nói, đó là dấu hiệu của vận đổi sao dời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro