NGOẠI TRUYỆN 1: TRIỆU MẶC - GIỮ MỘT TẤM LÒNG GIỮA CHIẾN TRƯỜNG
Ngày ấy, khi lần đầu tiên nhìn thấy Vân Chiêu, ta đang đứng giữa chiến địa – nơi mùi máu tanh trộn lẫn với bụi đất, nơi tiếng hò reo như xé toạc trời xanh.
Nàng cưỡi một con ngựa đen tuyền, bộ giáp bạc nhuốm máu nhưng ánh mắt lại sáng rực như vì sao rơi xuống từ thiên giới.
Không ai ngờ một nữ tử lại dẫn binh phá thành như thế. Không ai ngờ… nàng là công chúa của Đại Dung.
Ta – Triệu Mặc, vua Bắc Lâm – chưa từng tin vào số mệnh. Nhưng khoảnh khắc đó, ta tin rằng người con gái ấy sinh ra để thay đổi cục diện thiên hạ.
---
Ta không yêu nàng ngay từ đầu. Tình yêu không thể đến từ kính phục, cũng chẳng từ ngưỡng mộ.
Mà đến từ nỗi cô đơn giống nhau trong ánh mắt.
Trong những buổi đàm phán dài dằng dặc khi hai nước cầm chân nhau nơi biên ải, ta thường nhìn thấy nàng ngồi bên đống bản đồ, tay cầm bút lông, mi tâm nhíu lại như đang cân cả núi sông trên vai.
Nàng nói ít, nhưng mỗi câu nói ra đều vững chắc như sắt thép. Nàng không cần hoa mỹ. Nàng cần sự sống cho trăm vạn binh sĩ.
> “Vì dân chúng, không có chỗ cho trái tim mềm yếu.” – nàng từng nói vậy khi ta đề cập đến hòa ước.
Ta hiểu nàng. Không phải vì ta cũng từng trải qua, mà vì… ta cũng đang sống như vậy.
---
Trong những đêm trại tướng yên tĩnh, ta từng hỏi nàng:
> “Nếu không phải là công chúa, nàng sẽ chọn sống thế nào?”
Nàng im lặng thật lâu. Rồi chỉ nói:
> “Có lẽ… ta sẽ học chữ, trồng cây, chép lại truyện cổ tích cho bọn trẻ trong làng.”
Giọng nàng lúc đó dịu hơn cả gió thu. Nhưng trong đáy mắt là một vết sẹo – sâu và lặng như vực.
---
Sau khi hai nước hợp nhất, triều đình gợi ý nàng làm Hoàng hậu.
Ta biết, với bản lĩnh ấy, nàng thừa sức làm nữ đế, không cần danh xưng vợ của ai. Nhưng nàng chọn đồng hành cùng ta.
Không phải vì yêu điên cuồng, mà vì tri âm.
Nàng từng mất tất cả vì một người nàng yêu. Còn ta, từ lúc lên ngôi, chưa từng có ai dám nhìn vào mắt ta mà không run rẩy.
Chỉ nàng – dám chống mắt nhìn ta, dám cãi ta vì dân, dám yêu nhưng cũng dám buông tay nếu ta không xứng đáng.
---
Chúng ta là hai người đứng đầu hai đất nước cũ, nhưng ngồi cùng mâm, cùng vẽ nên một bản đồ mới.
Không ai cúi đầu, không ai luồn cúi. Mà là đứng cạnh nhau – như hai ngọn núi, cùng chắn gió cho thiên hạ.
---
Giờ đây, nàng ngủ bên ta mỗi đêm – giấc ngủ không còn trằn trọc vì mưu kế hay phản bội.
Ta từng là một người không tin tình yêu có thể tồn tại giữa bão loạn.
Nhưng nàng… là chứng minh rằng giữa chiến trường khốc liệt nhất, vẫn có một nơi để lòng người yên ổn.
---
Vân Chiêu à,
Ta sẽ không viết thơ cho nàng như những kẻ si tình khác.
Ta sẽ không dâng nàng cả bầu trời – vì nàng vốn đã là người vẽ nên trời xanh.
Nhưng ta sẽ giữ lấy bàn tay đã nhuốm máu vì nhân dân ấy,
Giữ mãi cho đến khi mái đầu này bạc trắng, và giang sơn không còn tên ta, nhưng vẫn còn bóng nàng nơi sử sách.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro