[Chương 2: Lời Hứa Dưới Tà Dương]

Kể từ ngày tái ngộ tại Càn Môn, tâm hồn trong ta vốn tĩnh lặng, nay đã gợn ngàn con sóng. Mối tình huynh muội thuần khiết tựa băng tuyết đầu mùa, thứ ta hằng trân quý, giờ đây dường như bị phủ lên một lớp sương khói mờ ảo. Lớp sương ấy ấm áp, nhưng cũng thật bức bối. Nó khiến ta khao khát, lại khiến ta chùn bước, không dám vươn tay chạm đến.

Huynh trưởng ta đã trở lại Minh Ung, mang thân phận "đặc khách" của Càn Môn, được an bài tại Trúc Viện. Đó là một tiểu viện biệt lập tọa lạc tại phía Tây học viện, thanh tĩnh đến nao lòng. Nghe nói, nơi đó chỉ dùng để chiêu đãi những bậc thượng khách.

Và ta bắt đầu tự dối gạt chính mình, mượn trăm ngàn lý do "chính đáng", chỉ để trái tim được phép "vô tình" đi lạc bước về con đường dẫn tới Trúc Viện.

Sáng tinh sương, ta mượn cớ đưa công văn của Trình tiên sinh. Hoàng hôn buông, ta lại tự nhủ rằng mình chỉ tiện đường từ võ trường trở về. Thậm chí có những đêm trăng mờ, ta lang thang trong sân, cố dối gạt lòng mình rằng ta chỉ đang đi tuần, kiểm tra an ninh cho học viện mà thôi.

Hôm nay cũng vậy. Trái tim vẫn dẫn lối đưa ta đến Trúc Viện, tay cầm một cuộn thư mà ta đã cố ý trì hoãn việc giao lại. Vừa bước qua cổng vòm đá rêu phong, dáng hình quen thuộc ấy đã lọt vào tầm mắt, đang tĩnh tọa trong đình viện.

Ca ca giờ đây không còn vận hắc bào bó sát như mọi khi, mà chỉ mặc một bộ thanh sam mộc mạc. Khí chất lăng lệ, sắc bén tựa hàn phong của huynh, dường như cũng bị sắc xanh thanh đạm ấy làm cho mềm mại đi vài phần.

Tọa bên thạch bàn, tay cầm một mảnh ngọc phôi còn dang dở, ngón tay thon dài tỉ mỉ mài giũa. Bàn tay vốn quen cầm nhuyễn kiếm sát phạt, giờ đây lại đang tỉ mỉ mài giũa từng đường nét. Khi thân ảnh ấy chuyên chú nghiêng đầu, chiếc hoa tai hình liên diệp bên tai trái khẽ lay động trong nắng sớm.

Tiếng sột soạt rất khẽ của ta vẫn không thoát khỏi thính giác nhạy bén kia. Huynh ấy liền ngẩng đầu lên.

Sự sắc bén nơi đáy mắt lập tức tan đi như băng gặp nắng xuân. Nụ cười ấy, nụ cười tỏa nắng mà chỉ dành riêng cho một mình ta, và giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, tựa tiếng đàn cổ.

Hoa Thầm: Hoa Nhi, muội đến rồi à?

Lòng ta lại khẽ hẫng một nhịp. Một câu hỏi bình đạm dường bao, nhưng lần nào nghe thấy, ta cũng thấy chột dạ, tựa như tâm tư thầm kín nhất vừa bị người ta phơi bày ra ánh sáng.

Ta vội cúi đầu, che giấu gò má đang nóng lên, đưa cuộn thư ra.

Hoa Nhi: À...ừm...Muội mang công văn của Trình tiên sinh đến. Tiện thể đi ngang qua.

Ca ca gật đầu rồi ung dung đứng dậy. Khi vươn tay nhận lấy cuộn thư, ngón tay thon dài, lạnh lẽo ấy lại hữu ý vô tình lướt qua mu bàn tay ta.

Hoa Thầm: Vất vả cho muội rồi.

Ca ca nhìn ta, ánh mắt sâu hơn.

Hoa Thầm: Chút chuyện nhỏ này, lần sau cứ giao cho hạ nhân. Trời đã chuyển gió, muội thân mang trọng trách Hoa gia, càng phải tự biết trân trọng ngọc thể, đừng để nhiễm phong hàn.

Một luồng tê dại lan truyền từ mu bàn tay, tựa hồ bị bỏng. Ta hoảng hốt rụt tay về, giấu chặt sau lưng. Lời người ấy nói "trọng trách Hoa gia" vừa là quan tâm, vừa như nhắc nhở về con đường tương lai của ta. Nhưng sao ta lại nghe ra cả ý tứ xót xa?

Không khí bỗng trở nên gượng gạo. Ta lén liếc mảnh ngọc phôi trên bàn, vội vàng tìm cớ.

Hoa Nhi: Ca ca... dường như đang bận rộn. Muội không làm phiền nữa, xin phép cáo lui

Ta còn chưa dứt lời, cổ tay bỗng nhiên nóng lên. Bóng thanh sam đã tiến đến tự lúc nào, bàn tay to lớn vững vàng nắm lấy cổ tay ta, ngăn không cho ta xoay người.

Hoa Thầm: Bận?

Huynh ấy nhướng mày, giọng nói trầm xuống, mang theo một ý tứ không cho phép chối từ, nhưng vẫn nhuốm ý cười.

Hoa Thầm: Cả thiên hạ này, có thể khiến ta bận tâm. Nhưng với muội, thì không bao giờ có hai chữ "bận rộn".

Vừa nói bàn tay ấy kéo nhẹ ta về phía huynh ấy.

Hoa Thầm: Trà sen ta vừa ủ sương sớm. Vào đây, thưởng trà cùng ta.

Cổ tay ta vẫn nằm trọn trong lòng bàn tay người ấy. Đó là một sự cầm giữ, vừa ôn nhu dịu dàng, lại vừa kiên định tuyệt đối. Ca ca dường như không hề siết chặt, nhưng hơi ấm từ bàn tay ấy lại vững chãi không thể lay chuyển, tựa như một gông cùm vô hình.

Hơi ấm từ lòng bàn tay ấy tựa một loại độc dược ngọt ngào, chậm rãi thẩm thấu qua da thịt, rót thẳng vào huyết quản. Mọi phòng bị, mọi lý trí mà ta cố sức dựng trong phút chốc đều hóa thành tro bụi.

Ta không biết mình đã gật đầu từ lúc nào, hay đã lạc vào đôi mắt sâu thẳm mang ý cười của huynh ấy. Ta chỉ biết, tâm trí mình trống rỗng, bước chân như mộng du, vô thức thuận theo lực kéo vừa bá đạo lại vừa ôn nhu không thể chống cự ấy. Cứ thế, ta để huynh ấy dắt vào trong thủy tạ.

Trúc Viện nơi đây quả nhiên thanh tĩnh vô song. Bên trong thủy tạ, gió hồ lùa vào mang theo hương sen mát rượi. Huynh buông tay ta ra, ung dung châm trà.

Dáng vẻ ấy trông điềm đạm, ưu nhã, không vương chút bụi trần, hoàn toàn không giống một người đã từng có đôi bàn tay nhuốm máu tanh. Nước trà xanh biếc sóng sánh trong chén ngọc, hương sen thanh khiết quyện với hơi sương sớm, quả nhiên là tuyệt phẩm.

Ca ca đưa chén ngọc còn ấm nóng về phía ta. Ý cười trong đáy mắt nhu hòa mà sâu thẳm, tựa hồ có thể soi rọi đến tận cùng tâm can người đối diện.

Hoa Thầm: Thưởng trà đi. Trà này là sen ủ sương, có thể thanh tâm định khí.

Huynh ấy nhìn ta, giọng nói hạ thấp, mang theo một tia trêu ghẹo mà cũng đầy quan tâm.

Hoa Thầm: Ta thấy mấy hôm nay, tinh thần của muội, dường như không được an yên cho lắm.

Trái tim ta đang đập loạn tựa trống trận, hơi thở cũng không cách nào bình ổn làm sao có thể an yên được? Chẳng lẽ ngay cả sự bối rối, nỗi chột dạ mà ta đã cố sức che giấu mà huynh ấy cũng có thể nhẹ nhàng nhìn thấu đến vậy sao?

Sau tuần trà đầu tiên, ta cũng không rõ mình đã ngồi lại Trúc Viện bao lâu nữa.

Chén trà sen này vừa cạn, chàng lại ung dung châm đầy chén khác. Hương trà cứ thế vấn vít không tan, níu giữ bước chân người.

Chúng ta đã nói rất nhiều, nhưng lại là những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối. Ca ca kể ta nghe về phong tục kỳ lạ ở những dị vực xa xôi, ta kể cho chàng nghe về những bài học cứng nhắc ở Minh Ung.

Ta đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là giao công văn. Ta chỉ mải mê chìm đắm trong sự ôn nhu này, trong thanh âm trầm ấm mà ta đã nhung nhớ suốt sáu năm qua.

Ta quên cả thời gian đang lẳng lặng trôi qua kẽ tay. Chỉ đến khi vạt nắng sớm rực rỡ bên thềm ngả dần thành màu mật ong của buổi chiều tà và gió hồ bắt đầu mang theo hơi sương se lạnh, ta mới sực tỉnh khỏi cơn mộng mị.

Ánh hoàng hôn như thế, khi nắng đã nhuộm úa qua mành trúc, ta và ca ca vẫn cùng nhau tĩnh tọa trong thủy tạ, nhìn xuống liên trì. Huynh ấy lại bắt đầu kể về những năm tháng bôn ba, về những dị vực xa xôi, những sa mạc cát bỏng, những đô thành tuyết phủ,...

Nhưng lời kể của ca ca, tựa hồ như một bức thủy mặc sơn hà, cố ý khuyết đi phần hồn.

Huynh ấy vẽ ra cảnh hùng vĩ của sa mạc cát bỏng, nhưng tuyệt nhiên không nói đến những sinh mạng đã bị cát vàng chôn vùi. Huynh kể về cái lạnh cắt da cắt thịt của đô thành tuyết phủ, nhưng lại cố tình lảng tránh màu đỏ thẫm của huyết tinh đã từng nhuộm trên nền tuyết trắng.

Ta không nỡ hỏi, cũng không dám hỏi. Linh cảm mách bảo ta rằng, sau những câu chuyện phong sương ấy, là một vực thẳm sâu không thấy đáy.

Ta sợ, chỉ một câu hỏi ngây thơ của mình, sẽ khuấy động con mãnh thú đang bị xiềng xích, say ngủ trong lòng huynh ấy. Ta sợ phải nhìn thấy vết nứt của sự đau đớn trong đôi mắt vốn chỉ dành cho ta sự ôn nhu.

Thế nên, ta chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt miêu tả lại người đang ở trước mặt.

Ta nhận ra ca ca luôn nâng chén trà bằng tay trái. Bàn tay phải kia, bàn tay đã từng nắm lấy cổ tay ta, dù nhìn qua vẫn hoàn hảo đến không một tì vết, nhưng nó không còn linh hoạt như vẻ ngoài. Mỗi khi huynh ấy vô thức siết chặt, các khớp ngón tay đều trắng bệch đến ghê người. Nó đã từng phế qua, phải không?

Và mỗi khi hoàng hôn khuất dạng, ráng chiều nhuộm đỏ cả liên trì, thứ màu đỏ rực rỡ mà bi thương ấy tựa như máu loang trên mặt nước. Những lúc đó, ca ca luôn vô thức dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào ta.

Vì thế, mỗi lần ánh mắt chúng ta bất chợt giao nhau giữa những câu chuyện đứt quãng, không khí chung quanh dường như ngưng đọng lại. Tựa như màn sương đêm tháng hạ bề ngoài thì ôn nhu bao bọc lấy ta, nhưng bên trong lại đặc quánh đến ngột ngạt, lấp đầy từng thớ thịt, lồng ngực khiến ta không cách nào hô hấp.

Ta không thể dời mắt khỏi bàn tay phải đang gác hờ trên thạch bàn. Bàn tay ấy, trắng nhợt và tĩnh lặng, nhưng với ta, nó lại ẩn chứa ngàn vạn câu chuyện chưa được kể.

Và cũng không thể tiếp tục làm ngơ. Nếu ta muốn bước vào thế giới của huynh ấy, ta phải là người vươn tay ra trước.

Vì thế ta cố hít một hơi, hạ giọng, cố để sự run rẩy không lộ ra trong thanh âm, chỉ còn lại sự xót xa không thể che giấu.

Hoa Nhi: Ca ca, bàn tay này của huynh nó có phải đã từng rất đau không?

Động tác nâng trà của ca ca khựng lại giữa không trung. Chén trà xanh biếc khẽ gợn sóng. Người ấy vô thức siết chặt bàn tay phải lại, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, nổi rõ dưới ánh tà dương.

Rất nhanh lại thả lỏng. Nụ cười ôn hòa quay trở lại trên môi, nhưng tuyệt nhiên không chạm được đến đáy mắt. Đôi mắt ấy, đã trôi về một nơi nào đó xa xăm.

Giọng nói huynh ấy vẫn ôn hòa, như thể đang nói chuyện thời tiết, nhưng có chút gì đó xa cách.

Hoa Thầm: Ánh mắt của muội vẫn luôn tinh tường như vậy, không bỏ sót điều gì.

Ca ca đặt chén trà xuống, thản nhiên nhìn vào bàn tay của mình.

Hoa Thầm: Chỉ là một vết sẹo cũ bị phong sương mài mòn thôi. Đã sớm không còn đáng ngại.

Vừa nói vừa quay đi tránh ánh mắt đag tràn đầy sự quan tâm của ta, nhìn vệt ráng đỏ cuối cùng đang tan trên mặt liên trì. Thứ màu đỏ bi thương ấy loang lổ trên mặt nước.

Giọng nói trầm xuống, tựa hồ hòa lẫn với bóng tối đang ập đến.

Hoa Thầm: Chuyện đã thuộc về quá vãng, hà tất phải bới nó lên?

Cuối cùng lại quay lại nhìn ta. Ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng, nhưng cũng đầy kiên quyết.

Hoa Thầm: Hoa Nhi, muội là băng tuyết trên đỉnh núi cao, không cần phải biết đến vũng bùn tanh dưới chân núi. Có những chuyện không biết, mới là may mắn, mới giữ được trong sạch.

Trong sạch? Lời nói của ca ca như một mũi kim băng, châm thẳng vào tim ta. Huynh ấy vẫn luôn xem ta là một đứa trẻ cần được bao bọc trong lồng kính.

Ta dứt khoát đặt chén trà xuống thạch bàn. Âm thanh "cạch" vang lên, thanh thúy mà quyết liệt, phá vỡ sự tĩnh lặng đến ngột ngạt này. Ta không còn che giấu, cũng không còn run rẩy. Lần này, ta sẽ không trốn tránh nữa. Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm vốn đang muốn né tránh ta.

Hoa Nhi: Ca ca, trong mắt huynh, có phải muội vĩnh viễn chỉ là một hài tử ngây thơ, không cần biết đến thế sự, vĩnh viễn không thể trưởng thành? Có phải vì vậy mà vết sẹo này, những bí mật tăm tối trong quá khứ, hay sự im lặng đến đáng sợ này... Tất cả đều là bức tường mà huynh cố tình dựng lên, để cô lập muội ra khỏi con người chân thật nhất của huynh?

Ta tiến thêm một bước, giọng nói khẩn thiết. Sự sắc bén, thẳng thắn trong từng câu chữ của ta dường như đã xuyên thủng lớp vỏ bọc ôn hòa bấy lâu nay.

Thân ảnh ấy khẽ chấn động. Đôi môi mỏng mím chặt, dường như muốn biện giải điều gì đó, nhưng ta đã không cho huynh ấy cơ hội.

Hoa Nhi: Huynh nói, huynh trở về là vì muội, là vì Hoa gia! Nhưng tại sao huynh lại nhẫn tâm không cho phép muội chạm vào thế giới của huynh? Huynh xem muội là ai? Là chủ nhân tương lai của Hoa gia... hay chỉ là một mảnh lưu ly dễ vỡ, vĩnh viễn không thể chạm vào?

Hoa Nhi: Nỗi khổ tâm của huynh, vết thương của huynh, gánh nặng tăm tối của huynh, muội tình nguyện gánh vác cùng huynh dù chỉ là một phần nhỏ nhoi. Muội không muốn làm một tiểu thư vô dụng, chỉ biết "an yên pha trà", trong khi ca ca của mình lại đang đơn độc chiến đấu trong vũng lầy tanh tưởi ngoài kia!

Hoa Nhi: Sáu năm qua, muội không chỉ cầm kỳ thư họa, muội học kiếm, muội học binh pháp. "Văn võ song toàn", chẳng lẽ huynh đã quên rồi sao? Huynh nhìn muội đi! Hoa Nhi của huynh đã không còn yếu đuối nữa rồi!

Sự kiên định trong mắt ta, như một ngọn đuốc rực lửa, rọi thẳng vào nơi tăm tối, hỗn loạn nhất trong tâm can. Hoa Thầm trầm mặc. Ngàn vạn tơ vò cuốn lấy tâm trí.

(Con đường ta đã bước chân vào, là Hoàng Tuyền bất quy, là con đường mà một khi đã dấn thân, vĩnh viễn không thể quay đầu. Muội ấy chỉ thấy được vết sẹo này, nhưng làm sao thấu được linh hồn ta đã sớm vấy bẩn? Bàn tay này nó đã nhuốm đầy huyết tinh của bao nhiêu kẻ địch, đã nghiền nát bao nhiêu sinh mạng, tất cả chỉ để đổi lấy cái gọi là "bình yên" mong manh, giả tạo. Sự thuần khiết của muội là thứ duy nhất trên đời này ta liều mạng bảo vệ. Ta chỉ muốn muội vĩnh viễn là đóa sen trắng kia, an yên nở rộ, không nhiễm một hạt bụi trần. Ta tuyệt đối không cho phép thế giới tanh tưởi, mục nát ấy vấy bẩn lên đôi mắt trong như suối nguồn ấy. Nhưng chua xót thay, muội ấy lại nói đúng. Hoa Nhi đã không còn là con chim non chỉ biết nấp sau lưng ta cầu che chở nữa rồi. Muội ấy là người sẽ gánh vác toàn bộ cơ đồ Hoa gia trong tương lai.)

Phá vỡ sự im lặng nặng như chì ấy, ca ca cuối cùng cũng lên tiếng. Thanh âm của huynh ấy khàn đặc đến xót xa, chất chứa nỗi mệt mỏi kiệt quệ, và sự thống khổ của một cuộc giằng xé nội tâm dường như đã đến tột cùng.

Hoa Thầm: Hoa Nhi, nơi đó là vực sâu vạn trượng, là A Tỳ địa ngục. Thứ bùn đất tanh tưởi đó, ta thà hồn phi phách tán, cũng tuyệt đối không để nó vấy bẩn dù chỉ là một gót sen của muội.

Huynh ấy lặp lại tín niệm của mình, tựa như một lời nguyền đã ăn sâu vào cốt tủy. Vừa như để thuyết phục ta, vừa như để tự dặn lòng mình. Thanh âm của ca ca trầm thấp, xa xăm, nhuốm đầy nỗi cô tịch tuyệt đối mà muôn đời này không ai có thể chạm vào.

Hoa Thầm: "Ngã trong bùn đất bao lần, đứng lên rồi còn sợ gì bùn tanh". Ta đã lún sâu vào đó rồi. Bàn tay này đã nhuốm đầy ô uế, vĩnh viễn không thể gột rửa. Nhưng muội thì khác. Muội phải trong sạch. Muội tuyệt đối không được phép giống như ta.

Mệnh lệnh tuyệt vọng ấy, tựa như một chậu nước đá buốt thấu xương, dội thẳng vào trái tim đang nóng rực của ta. Hoá ra ca ca vẫn kiên quyết cự tuyệt ta. Vẫn nhẫn tâm đóng sập cánh cửa cuối cùng, cô lập ta ra khỏi thế giới của huynh ấy.

Lồng ngực ta như bị bóp nghẹt, cơn đau buốt lạnh lan toả, khiến toàn thân gần như tê dại. "Sát phạt không chần chừ".

Ta rốt cuộc đã hiểu. Toàn bộ sự ôn nhu này, toàn bộ sự dịu dàng đến tan chảy này, hoá ra chính là mảnh tịnh thổ cuối cùng, là ánh trăng duy nhất còn sót lại mà ca ca đã phải gồng mình liều mạng gìn giữ, chỉ để dành riêng cho một mình ta.

Bởi vì với cả thiên hạ rộng lớn ngoài kia, huynh ấy không phải là "Hoa Thầm". Huynh ấy là thanh đao sắc bén nhất trong đêm, lưỡi xích đoạt mệnh trong màn đêm, là Tu La không tim, không lệ, không một chút chần chừ.

Ta không nói thêm gì nữa. Thay vì đáp lời, ta chọn hành động. Ta dứt khoát đứng dậy, bước qua khoảng không ngưng đọng giữa hai ta, đến trước mặt người ấy.

Và rồi, ta chủ động vươn tay, nhẹ nhàng nhưng không chút do dự, ta phủ bàn tay mình lên bàn tay phải đang siết chặt đến trắng bệch ấy.

Một luồng hàn khí buốt thấu xương lập tức truyền đến. Bàn tay của ca ca lạnh tựa hàn băng ngàn năm. Bản năng mách bảo ta rụt lại, nhưng lý trí và trái tim ta lại kiên quyết giữ yên. Ta nhất định sẽ không rụt lại.

Hoa Nhi: Huynh nói đó là vũng bùn tanh tưởi? Vậy thì muội thà nguyện cùng huynh trầm luân trong vũng bùn đó, còn hơn một mình an yên trên đài sen thanh khiết kia để rồi vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng cô độc của huynh.

Ta ngẩng đầu, nhìn xoáy sâu vào đôi đồng tử đang dậy sóng kịch liệt ấy. Bàn tay đang truyền hơi ấm của ta, khẽ siết chặt lấy bàn tay lạnh như băng của huynh ấy.

Hoa Nhi: Ca ca... hãy hứa với muội. Từ nay về sau, giữa muội và huynh, sẽ không còn bất kỳ bí mật nào. Mọi gánh nặng phong ba, xin huynh đừng nhẫn tâm một mình gánh vác nữa. Chúng ta, là nơi nương tựa duy nhất, là bến đỗ sau cùng của nhau. Sứ mệnh của Hoa gia này, muội sẽ cùng huynh gánh vác. Có được không?

Ca ca chỉ im lặng. Nhưng ta biết, trong đôi mắt sâu thẳm ấy là cả một chiến trường nội tâm đang gào thét dữ dội.

Ta thấy trong đó tàn tro của đau đớn, ta thấy sự giằng xé đến tuyệt vọng giữa tín niệm cố chấp muốn bảo vệ muội muội, và sự trưởng thành kiên cường mà ta vừa phơi bày.

Và rồi, cơn bão tố ấy chậm rãi tan đi. Sự phòng bị lùi bước. Sự giằng xé lắng xuống. Ánh mắt ca ca chậm rãi dịu lại.

Đó là sự chấp nhận.

Và cũng là sự an nhiên buông xuôi sau bao năm dài đơn độc gồng mình mệt mỏi. Bức tường hàn băng cô độc mà huynh ấy tự mình xây nên suốt bao năm dường như, ngay tại khoảnh khắc này, dưới ánh tà dương, đã xuất hiện một vết nứt và rồi vỡ tan.

Bàn tay lạnh như băng giá ngàn năm ấy chợt động đậy. Ca ca lật tay lại, đan chặt mười ngón tay mình vào tay ta.

Ta sững sờ. Cái nắm tay này không còn là sự chiếm hữu mà ta từng cảm nhận, cũng không phải cái nắm tay dìu dắt đầy xa cách của một huynh trưởng.

Đây là sự phó thác sinh mệnh của một người đồng hành. Là điểm tựa sau cùng của hai con người... là gia đình. Một luồng hơi ấm, lần đầu tiên, từ lòng bàn tay huynh ấy chậm rãi truyền đến. Nó vững chãi như bàn thạch, an toàn tựa thành trì, và nhẹ nhàng xua tan đi mọi hàn khí, mọi gió lạnh trong tâm hồn ta.

Ca ca thở ra một hơi thật dài, tựa như trút cạn toàn bộ sự mệt mỏi, cô độc đã đè nén suốt sáu năm đằng đẵng. Thanh âm vẫn khàn đặc vì xúc động, nhưng không còn giằng xé, chỉ còn sự an nhiên sau khi đã chấp nhận. Huynh ấy khẽ cười, một nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng thật dịu dàng.

Hoa Thầm: Được. Ta thua rồi. Ta thực sự thua rồi... Thua sự kiên định của muội. Thua cả sự trưởng thành mà ta vừa sợ hãi lại vừa khát khao mong đợi này. Từ nay như muội đã nói. Chúng ta cùng nhau gánh vác. Sống chết có nhau.

Ánh mắt ca ca nhìn ta sâu thẳm, chân thành như một lời thệ ước. Huynh ấy siết nhẹ tay ta, giọng nói trầm xuống, thiêng liêng tựa hồ đang tuyên thệ.

Hoa Thầm: Sự đồng hành này mới là tín niệm sau cùng của ta. Mới là lý do duy nhất... ta còn tồn tại đến ngày hôm nay

Lời hứa này, nặng hơn cả ngàn vạn hùng binh. Tín niệm của huynh ấy, lý do huynh ấy tồn tại. Giờ phút này, ta hiểu giữa chúng ta, không chỉ còn là tình thân huyết thống. Nó đã thăng hoa thành tín niệm hòa làm một, thành sứ mệnh sinh tử đồng hành.

Con đường phía trước dù là núi đao biển lửa, ta cũng không còn sợ hãi nữa. Vì ta biết trên con đường này, ta không còn đơn độc nữa. Và khi nhìn thấy sự thanh thản trong ánh mắt ca ca, ta biết...huynh ấy cũng vậy.

==========[Hết Chương 2]==========

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro