Chương 2:

Hoa Vịnh bước ra khỏi phòng khám, cửa khép lại khẽ như thể giữ lại một phần im lặng. Bước xuống hành lang, hắn chỉ thấy bóng mình in trên sàn gỗ. Không gian trống, tĩnh, nhưng trong lòng hắn có một rung động khó gọi tên. Hắn không thừa nhận điều đó, cũng không muốn nghĩ tới. Trở về công ty, giữa núi giấy tờ, email và cuộc gọi, hắn vẫn duy trì hình ảnh CEO điềm đạm, trưởng thành, lạnh lùng.

Ở một nơi khác, Thịnh Thiếu Du đang chuẩn bị phòng khám cho các cuộc hẹn tiếp theo. Không ồn ào, không gấp gáp, anh xếp lại hồ sơ bệnh nhân cũ, nhấp một ngụm trà còn nóng. Một bệnh nhân mới bước vào, ánh mắt e dè, lo lắng. Anh mỉm cười nhẹ, vừa đủ để trấn an:
“Không cần vội. Anh cứ kể những gì cảm thấy thoải mái trước.”
Hơi thở của bệnh nhân chậm lại. Sự kiên nhẫn của anh không phải kiểu giả tạo, mà là thứ tĩnh lặng lan tỏa, khiến người ta dễ dàng tin tưởng. Anh quan sát từng chi tiết nhỏ: cách bệnh nhân đặt tay, cách hơi thở, nhịp tim qua lời kể. Không phán xét, không thúc ép, chỉ đơn giản lắng nghe.
●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●

Một tuần sau:
Hoa Vịnh ngồi trên máy bay, nhìn ra bầu trời xám mờ. Chuyến công tác đột xuất khiến hắn không thể đến hẹn như thường lệ. Hắn tự nhủ chỉ một lần thôi, không sao cả. Nhưng một phần trong hắn — rất hiếm hoi — cảm thấy trống trải và hơi mất kiểm soát. Hắn rút điện thoại ra, nhấn vào số điện thoại hắn đã vô thức ghi nhớ. Giọng Thịnh Thiếu Du vang lên từ đầu dây bên kia, bình thản và dịu dàng:
“Hoa tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Hoa Vịnh hít một hơi, giọng lạnh nhạt: “Có chuyến công tác đột xuất… không thể đến vào sáng thứ Hai này được.”
Khoảng im lặng ngắn, rồi giọng anh nhẹ nhàng vang lên: “Hiểu rồi. Không sao đâu. Công việc quan trọng, chúc anh thuận lợi bình an.”

Chỉ bấy nhiêu, nhưng ngay khi nghe giọng anh, một phần áp lực trong Hoa Vịnh như được thoát ra. Hắn không thừa nhận, nhưng cảm giác an tâm, hiếm thấy và khó lý giải len lỏi vào bên trong, kéo hắn khỏi trạng thái mất kiểm soát.

Trong khi đó, ở phòng khám, Thịnh Thiếu Du đặt điện thoại xuống, mắt vẫn dõi theo màn hình lịch hẹn. Anh biết sẽ có một buổi hẹn thứ Hai bị bỏ lỡ. Nhưng không vội lo lắng. Anh nhìn tách trà còn nóng trên bàn, nhấp một ngụm, rồi quay sang bệnh nhân mới:
“Chúng ta cứ từ từ trò chuyện nhé.”
Cách anh quan sát, cách anh nói chuyện, khiến tất cả những người bước vào phòng đều cảm thấy được trấn an, nhưng không phải kiểu bị dạy dỗ. Dịu dàng, nhưng kiên định. Hắn có thể không nhận ra, nhưng chính những nhịp điệu đó là thứ khiến Hoa Vịnh bất giác nhớ đến, dù đang ở nơi xa.
Hoa Vịnh gác điện thoại, ngồi thẳng lưng. Hắn biết hắn sẽ trở lại phòng khám vào thứ Hai tuần sau, bởi một phần trong tâm trí hắn bắt đầu bị thu hút bởi sự dịu dàng ấy.

End Chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro