Chương 12

Tập đoàn Thịnh Phóng sinh học.

"Trần Phẩm Minh, nửa tháng tới vất vả cho cậu rồi." Sắp xếp ổn thỏa xong, Thịnh Thiếu Du đứng dậy vỗ vai thư ký. "Hoa Vịnh nhà tôi sắp đến kỳ dễ cảm rồi."

"Dạ, được, ủa... khoan... không phải kỳ phát nhiệt à?" Trần Phẩm Minh phản ứng chậm, cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng.

Khóe môi Thịnh Thiếu Du nhếch lên: "Hoa Vịnh không phải omega, từ trước đến nay đều không phải. Được rồi, tôi tan làm."

Trần Phẩm Minh vẫn còn treo máy.

"Không phải omega, mà có kỳ dễ cảm, vậy Thịnh tổng... chẳng phải đang yêu AA sao?!"

Ôi trời ơi, kích thích dữ vậy!!!

Vài ngày sau.

"A Vịnh, A Vịnh, em thật thơm, thơm quá..."

Đến kỳ dễ cảm ai cũng thích dính lấy bạn đời, Thịnh Thiếu Du là vậy, mà Hoa Vịnh cũng là vậy. Cậu sắp bước vào kỳ dễ cảm, từng giây từng phút đều khát khao được ôm hôn người yêu. Thịnh Thiếu Du lại dịu dàng sủng ái, gần như dỗ dành cậu thành một bào thai nhỏ bé.

Thì ra, Thịnh tiên sinh cũng yêu thương cậu vô điều kiện như vậy, thật tốt biết bao.

"Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh của em, ngài thật đẹp..." Hoa Vịnh ánh mắt mơ màng, liên tục hôn lên bờ môi mỏng gợi cảm của người yêu. Hai người như dính chặt, chẳng thể tách rời, môi quấn môi, dục hỏa bùng nổ, vừa khao khát, vừa dày vò.

Thịnh Thiếu Du cắn xuống, từng chút kéo rối chiếc sơ mi của Tiểu hoa lan, để lại dấu răng rõ ràng, rồi nhanh chóng biến mất. Đôi tay trượt khắp thân thể nóng ấm của nhau, qua lại dây dưa, không ai nhường ai.

Hoa Vịnh vốn đã gần kỳ dễ cảm, cho dù dán miếng ức chế nhưng trong vòng tay ôm hôn mặn nồng này, bị khơi gợi mãi, lý trí cũng lung lay. Nếu không phải enigma có sức tự chủ mạnh mẽ, e rằng đã sớm đầu hàng, đè Thịnh tiên sinh của cậu xuống mà mặc sức hoang dại.

"Thịnh tiên sinh, em nóng quá..."

"Đừng sợ, để anh giúp em." Thịnh Thiếu Du hôn lên trán bóng loáng của Tiểu hoa lan, rồi ngậm lấy vành tai trắng ngọc. Những ngón tay thon dài lướt qua từng nơi, đều là ngọn lửa thiêu đốt, dần dần đốt sạch lý trí người yêu.

Hoa Vịnh khó chịu giãy giụa, nhưng chẳng nỡ mạnh tay, chỉ có thể gục chặt vào hõm vai mang mùi cam đắng rượu rum của người yêu, nhẹ nhàng cắn mút. "Thịnh tiên sinh... Thịnh tiên sinh..."

Bàn tay Thịnh Thiếu Du nhiều lần vuốt ve sau gáy Tiểu hoa lan nơi dán miếng ức chế, ban đầu còn hơi run, sau quen dần. Đây vốn là kế hoạch của anh. Giờ xem ra, thời cơ đã chín.

Mùi cam đắng rượu rum lập tức nồng nàn, khơi gợi Hoa Vịnh cũng vô thức giải phóng hương lan trong lành. Hương thanh u và ấm áp hòa quyện, không phân rõ ranh giới.

Lý trí biến mất, tự chủ chỉ còn một bước là sụp.

Đột nhiên, Thịnh Thiếu Du nhanh tay xé miếng ức chế sau gáy Hoa Vịnh. Trong chớp mắt, mùi đặc trưng của enigma tràn ngập ngút trời. Hoa Vịnh chưa kịp phản ứng thì hung thủ đã bị hạ gục, trực tiếp đê mê trong vòng hương kia, bị nó quấn chặt.

"Không ổn, Thịnh tiên sinh!" Hoa Vịnh vội vã thu liễm pheromone, nhưng Thịnh Thiếu Du đã mềm nhũn ngã xuống người cậu, mất ý thức. Cú va chạm ấy quá mạnh, may mà pheromone này thân thuộc với anh, nên chỉ khiến anh hôn mê, không tổn hại thân thể.

"Không hay rồi..." Hoa Vịnh rên khẽ, tay ôm lấy tuyến thể sau gáy, mồ hôi lạnh tuôn ra. "Kỳ dễ cảm... bị kích phát rồi, chết tiệt, không kịp nữa..."

Cậu gắng gượng đưa Thịnh Thiếu Du về phòng ngủ, bản thân đã thần trí mơ hồ. Nỗ lực mò điện thoại, gửi tin cho Trần Phẩm Minh:

"Thư ký Trần, tôi phát tác rối loạn pheromone, phải nhập viện ngay, phiền anh qua chăm sóc Thịnh tiên sinh."

"Được, tôi đến ngay." Trần Phẩm Minh hiểu mức độ nghiêm trọng, lập tức lái xe đi.

Hoa Vịnh lảo đảo rời phòng. "Thường Tự, chuẩn bị xe, đi... 9901."

"Vâng sếp!" Thường Tự nghe giọng đã biết tình hình không ổn, may mà sớm có chuẩn bị, lập tức lái xe nhanh nhất đến chỗ ông chủ.

"Thịnh tiên sinh, ngài biết từ khi nào vậy..." Hoa Vịnh thoáng chốc hiểu ra, Thịnh tiên sinh của cậu chắc chắn đã biết tất cả, nên mới làm như vậy.

Nhưng, làm sao anh biết được?

Chẳng lẽ, người bí ẩn liên hệ với Allen, thật sự là Thịnh tiên sinh sao?

Ngày hôm sau.

"Thịnh tổng, ngài tỉnh rồi?" Trần Phẩm Minh đã canh cả đêm, lo lắng vô cùng.

Thịnh Thiếu Du day day thái dương, chậm rãi ngồi dậy, đầu óc còn hỗn loạn. Một lúc sau mới tỉnh táo. "Trần Phẩm Minh... sao cậu ở đây? Hoa Vịnh đâu, em ấy đi đâu rồi?"

"Tối qua Thư ký Hoa nhắn tôi, nói phát tác rối loạn pheromone, phải nhập viện ngay, nhờ tôi chăm sóc ngài. Tôi tới thì cậu ấy đã đi rồi."

"Khốn kiếp, em ấy chắc chắn bỏ chạy rồi!" Thịnh Thiếu Du nắm tay đấm giường, nghiến răng nghiến lợi. Tính toán bao lâu, bày mưu đủ đường giữ người bên mình, hôm qua đã đến bước cuối, nào ngờ lại bị pheromone của ma lan đánh gục ngay tại chỗ.

"Thịnh tổng?"

Thịnh Thiếu Du vội xuống giường, vừa thay đồ vừa dặn dò. "Trần Phẩm Minh, tôi không sao. Cậu về công ty ngay, tiếp tục làm theo kế hoạch trước. Tôi sẽ mang Hoa Vịnh trở lại, rồi giải thích hết cho cậu."

"Ngài chắc chứ? Còn Thư ký Hoa, cậu ấy đi đâu?"

"Tôi dĩ nhiên không sao, có vấn đề chính là em ấy. Cái tên điên này, xem tôi dạy dỗ thế nào."

"Vậy... được rồi, tôi biết rồi, Thịnh tổng." Dù hơi lo ông chủ mù quáng vì tình, nhưng Trần Phẩm Minh tin tưởng năng lực anh.

Thịnh Thiếu Du ăn mặc chỉnh tề, lập tức bảo tài xế chạy thẳng tới khách sạn X hotel, đồng thời gọi cho Thường Tự.

"Thư ký Thường, tôi đang ở sảnh X hotel. Có cần tôi nói toạc hết ra đây không? Về Hoa Vịnh..."

"Thịnh tổng chờ chút, tôi tới ngay." Thường Tự đại khái đoán Thịnh Thiếu Du đã biết nhiều chuyện, tối qua ông chủ mất kiểm soát bị kích phát kỳ dễ cảm, tám phần là quý ngài này gây ra, ăn gan hùm rồi hay gì...

Thịnh Thiếu Du cất điện thoại, sắc mặt trầm hẳn.

Vài phút sau, Thường Tự vội tới, trên người còn vương hương lan lạnh lẽo, chắc vừa từ phòng 9901 tầng cao đi xuống, chưa kịp đổi đồ.

"Thịnh tổng, mời bên này."

"Hoa Vịnh ở đây, đúng không?" Thịnh Thiếu Du đi theo, tới chỗ vắng liền thẳng thừng hỏi.

Thường Tự khựng lại, quay đầu nhìn. "Thịnh tổng, ngài chính là người liên hệ Allen?"

"Không sai, là tôi. Vậy... còn giấu tôi nữa sao?"

"Ngài điên rồi à? Tự tiêm thuốc cấm để kích phát kỳ dễ cảm sớm?"

Ánh mắt bình tĩnh của Thịnh Thiếu Du che giấu điên cuồng tận xương. "Có bằng em ấy điên không? Một enigma, dám giả omega, còn che giấu pheromone hoàn mỹ đến thế. Theo tôi biết, hiện tại thị trường chưa hề có loại thuốc chỉnh sửa pheromone nào. Vậy... đó là nghiên cứu mới của đội X Holdings các cậu, thậm chí còn đang giai đoạn thử nghiệm?"

Thường Tự không phủ nhận.

"Tôi trước kia cho Trần Phẩm Minh bí mật liên hệ Allen, chính là để gặp Tống Hoán Trình. Quả nhiên, cậu ta từng gặp Hoa Vịnh, và khẳng định em ấy tuyệt đối không thể là omega."

"Thì ra... hơn nửa tháng đó ngài cố ý không gặp cậu ấy, là vì biết rồi?"

"Ban đầu tôi tưởng Hoa Vịnh là alpha, đương nhiên có chút do dự. Nhưng sau này cậu cũng biết, tôi yêu em ấy, bất kể giới tính gì. Chỉ hy vọng em ấy thẳng thắn. Nhưng em ấy luôn muốn rời xa tôi, thật làm người ta phiền não. Tiếp cận tôi có mục đích, rồi lại muốn trốn đi. Sao dễ vậy được?"

Thường Tự nhìn người đối diện, lùi nửa bước. Alpha đỉnh cấp vừa bình tĩnh vừa điên loạn, không phải hắn có thể đối chọi. Cảm giác này... quả thật quá giống ông chủ của hắn.

"Thư ký Thường, nói đi, em ấy đâu?" Giọng Thịnh Thiếu Du lạnh lùng.

"Ông chủ lần này kỳ dễ cảm bị kích phát sớm, tình trạng nghiêm trọng hơn trước, lại còn kèm hội chứng tìm bạn đời. Thịnh tổng, ngài tới đó, biết sẽ thế nào không?"

Thịnh Thiếu Du sốt ruột, trực tiếp phóng áp lực pheromone "Quan tâm làm gì, hậu quả tôi tự gánh. Mau lên."

Đúng là hai kẻ điên!

Thường Tự do dự một thoáng, cuối cùng vẫn đưa thẻ phòng. "Tầng cao nhất, phòng 9901. Là nơi đặc biệt chuẩn bị cho ông chủ. Thịnh tổng... ngài tự lo liệu."

Thịnh Thiếu Du nắm chặt thẻ, không chút do dự quay người rời đi.

Thường Tự thở phào, lập tức gọi cho Thẩm Văn Lang.

"Có chuyện gì?"

"Thịnh Thiếu Du đã đuổi tới X hotel, vừa cầm thẻ phòng 9901."

Thẩm Văn Lang giật mình. "Sao lại thế? Bảo mật của Hoa Vịnh kém vậy sao, để Thịnh Thiếu Du lật tung hết?!"

"Chính Thịnh Thiếu Du là người liên hệ Allen, cũng chính hắn tự tiêm thuốc cấm, kích phát kỳ dễ cảm sớm, phá loạn kế hoạch ông chủ, còn kéo ông chủ vào rắc rối."

Thẩm Văn Lang chửi một câu thô tục. "Hắn dám chơi trò lật bàn?! Đây đúng là đồ điên, lần đầu tôi thấy ván cờ lật ngược thế này. Tiểu điên bày trận, kết quả bị đại điên phản úp!"

"Văn Lang, tốt nhất anh đến ngay, tôi e tình thế khó khống chế."

"Được, tôi tới liền." Ăn dưa về Hoa Vịnh, Thẩm Văn Lang luôn chạy hàng đầu.

Tầng cao nhất, phòng 9901.

Thịnh Thiếu Du vừa mở cửa, lập tức ngửi thấy hương ma lan đặc quánh, vội đóng cửa, để thẻ sang bên, bước vào. Phòng 9901 rất lớn, lại dùng vật liệu đặc chế, cách ly hoàn toàn pheromone. Trong cùng là phòng ngủ, chính là nơi Hoa Vịnh ở.

Vừa tới gần, đã nghe tiếng xích loảng xoảng bên trong. Không biết Tiểu hoa lan yêu dấu đang đau đớn giãy giụa thế nào, mắt anh hoe đỏ, lập tức đẩy cửa.

Pheromone ma lan đậm đặc gần như ngưng tụ, phủ kín mọi ngóc ngách. Phòng trống chỉ có chiếc giường lớn đặc chế. Trên chăn mềm, một thân hình mảnh khảnh bị trói chặt, tứ chi ghì chặt bằng xích, cổ đeo vòng sắt kéo ra hàng chục nhánh xiềng, quấn khắp toàn thân. Vì giãy giụa kịch liệt, xích liên tục kêu vang, tàn nhẫn rõ rệt.

Điều khiến Thịnh Thiếu Du nghẹt thở chính là vết thương đầy máu. Da Hoa Vịnh trắng hơn tuyết, như kiệt tác tinh xảo, mà nay chi chít vết cào xé mới toanh, đủ thấy lực đạo tàn nhẫn. Thảm nhất là cổ tay bị cắn nát, thịt lật máu loang, máu đỏ thấm đẫm ga giường.

"A Vịnh!" Thịnh Thiếu Du nhào tới, muốn ôm nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ dám nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt mồ hôi, khẽ vuốt khuôn mặt đỏ bừng pha tái nhợt. "A Vịnh, đồ điên nhỏ này, có đau không?"

"Thịnh tiên sinh..." Bị kỳ dễ cảm kèm hội chứng tìm bạn đời dày vò, Hoa Vịnh mơ hồ nghe thấy giọng anh. Ý thức chẳng rõ ràng, nên mới tự hại bản thân thế này.

"A Vịnh, là anh, Thịnh Thiếu Du." Anh lập tức thả tràn pheromone an ủi, mùi cam đắng rum dịu dàng vây lấy, bao phủ thân hình mảnh mai, xoa dịu giãy giụa.

"Thơm quá..." Hoa Vịnh dần bớt giãy, gần như tham lam hít lấy hương cam đắng, vô thức áp sát, chậm rãi mở mắt. "Thịnh tiên sinh, thật sự là ngài?"

"Là anh, A Vịnh. Anh đây, em khổ rồi, bé con."

Thịnh Thiếu Du cúi xuống ôm cậu, hôn vành tai, hôn cổ trắng ngần, dịu dàng an ủi. "A Vịnh, A Vịnh của anh..."

Hoa Vịnh dốc sức ôm chặt, nhưng lại kiềm chế không làm đau người. "Thịnh tiên sinh, em vui lắm, thật sự vui. Nhưng... ngài không nên tới, em sẽ mất kiểm soát, làm ngài bị thương..."

"Thế nên em tự hành hạ mình thành thế này?" Thịnh Thiếu Du đau lòng đỏ cả mắt, chẳng dám động tới cổ tay nát bấy, chỉ để nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt tinh xảo. Hai người lặng đi.

"Thịnh tiên sinh, đừng khóc, em không sao, thật sự không sao. Em là enigma, mấy vết thương này không tính gì, rất nhanh sẽ hồi phục." Hoa Vịnh toàn thân máu me, lại không chịu được nước mắt của anh, luống cuống lau đi, mới nhớ tay mình đẫm máu, lại rụt về.

"Đừng động loạn, không thì anh giận đấy!" Thịnh Thiếu Du tức đến run, lập tức ghìm cậu lại, lấy điện thoại ra.

"Thịnh tiên sinh..."

"Anh muốn bôi thuốc cho em."

Hoa Vịnh uất ức nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn. Giờ cậu thấy dễ chịu hơn, nhờ mùi cam đắng rum dịu dàng, lại được anh ôm ấp, tất nhiên tận hưởng vô cùng.

┭┮﹏┭┮ Xin lỗi, mới lột được cái mặt nạ của Tiểu hoa lan, chưa viết đến yến tiệc ngập tràn, hẹn chương sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro