15.
...
Thịnh Thiếu Du giận dữ đóng cửa lại, quay người nhìn thấy Tiểu Hoa Sinh đứng sững trong phòng khách, toàn thân như bị dội một gáo nước lạnh. Mình đang làm gì vậy chứ!
Thịnh Thiếu Du gắng gượng nở một nụ cười cứng nhắc, bước tới, quỳ xuống bế Tiểu Hoa Sinh lên: "Xin lỗi nhé, ba vừa làm con sợ phải không!"
Tiểu Hoa Sinh mới dám òa lên khóc.
Thịnh Thiếu Du ân cần vuốt ve, dịu dàng nói: "Xin lỗi bảo bối, đừng khóc nữa được không?"
Tiểu Hoa Sinh đưa bàn tay trắng phau mập mạp lên xoa má ba, giọng ngây thơ: "Vậy ba cũng đừng khóc nữa."
Tiếng nói non nớt như sấm nổ làm tan vỡ mặt biển tưởng chừng yên ả, đôi mắt đỏ hoe, cay xót của Thịnh Thiếu Du không còn chịu nổi nữa.
Thịnh Thiếu Du nhìn Tiểu Hoa Sinh hỏi: "Con thấy chú Hoa, có tốt không?"
Tiểu Hoa Sinh líu lo trả lời: "Hoa Sinh không thích chú ấy tranh ba với con, nhưng Hoa Sinh thấy chú ấy là người tốt."
Người tốt... Tiểu Hoa Sinh cũng thấy như vậy...
Đúng vậy, trong hàng tỷ người mới xuất hiện một Enigma, sở hữu sức mạnh khống chế mạch máu kinh tế của P quốc. Thân hình, nhan sắc, sức mạnh, quyền lực, tất cả đều hoàn hảo. Nếu cậu ta muốn, dù là Omega hay Beta, thậm chí là Alpha nào mà chẳng cảm thấy vinh dự được ưu ái? Nhưng bản thân lại không biết điều, y đã hạ mình đến bên cạnh mình rồi, mình đáng lẽ phải biết ơn, chứ không phải như bây giờ.
Cảm giác này thật khó chịu. Rốt cuộc, nỗi oán chưa tan, mà tình yêu cũng chẳng thể phai.
Thịnh Thiếu Du vô thức chạm tay vào vòng chân đang hơi nổi lên, nhìn sang Tiểu Hoa Sinh.
Nhưng mà, Tiểu Hoa Sinh à, ba thật sự không biết phải làm thế nào! Ba cũng không muốn như bây giờ, nhưng không thể kiểm soát cơn giận, không thể kiềm chế cơn giận sinh ra từ nỗi sợ hãi.
Năm năm trước, cũng như vậy, nói là có việc phải đi P quốc, khi mình hỏi làm gì, y chỉ nói: "Đến lúc đó anh sẽ biết."
Nhưng khi đi, y đã không trở lại...
Thịnh Thiếu Du là Alpha cấp S, vốn không có túi thai, năm đó lại không có hormone trấn an từ người yêu, lại nhận tin người yêu bị tấn công và hôn mê, Thịnh Thiếu Du không chịu nổi cú sốc nên đã ngất xỉu phải nhập viện.
Bác sĩ kiên quyết khuyên anh phải phá thai, nhưng Thịnh Thiếu Du nhìn về hướng P quốc chỉ lắc đầu một câu: "Không được."
Thịnh Phóng mặc đồ bệnh nhân, nhìn Thịnh Thiếu Du tái mét mặt, nói với bác sĩ: "Không cần nghe nó, cứ phá đi!"
Đây là người kế thừa xuất sắc nhất mà ông dày công xây dựng, vậy mà giờ lại bất chấp sinh tử, vì một người đàn ông sinh mạng chưa rõ ràng mà như một Omega thực thụ đòi sinh con!
Ánh mắt của Thịnh Thiếu Du lạnh lùng, nhìn Thịnh Phóng khiến người kia hoảng hốt: "Ba dám động vào nó thử xem? Đứa bé trong bụng con là con của Hoa Vịnh." Nói xong, liếc sang bóng người đang nghe trộm ngoài cửa: "Nó là người thừa kế chính thống của X Holdings, không phải những đứa con rơi không đứng được trước mặt thiên hạ."
"Con phải lý trí chút đi, trong tình hình này, khả năng Hoa Vịnh sống sót còn bao nhiêu?!"
"Nếu họ dám để Hoa Vịnh gặp nguy hiểm, mười tám năm sau con sẽ dẫn đứa trẻ của em ấy về P quốc, đoạt lại tất cả những gì thuộc về em ấy."
"Nhưng nếu con không sống được, ba, thuốc của ba cũng sẽ không còn. Con sống, ba sống."
Nghịch tử! Nhưng cám dỗ của X cũng vô cùng lớn, trong mắt Thịnh Thiếu Du, sự kiên định như ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp mây dày không thể che khuất được. Khi anh nói chuyện khiến Thịnh Phóng cảm thấy, anh thật sự có thể tiến sang P quốc, để con trai nhà họ Thịnh thừa kế đại thống X Holdings, đó sẽ là đỉnh cao của Thịnh gia, là đỉnh cao mà cả đời Thịnh Phóng cũng không thể đạt tới.
"Ta sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa."
Thịnh Phóng rời đi, Thịnh Thiếu Du lại nhìn qua cửa sổ về phía xa xôi mà giờ anh không với tới được, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng ôm lấy anh, khoe ra đường nét hoàn hảo trên gương mặt nghiêng và nỗi buồn sâu thẳm.
Hoa Vịnh, anh sẽ bảo vệ tốt Tiểu Hoa Sinh, em cũng sẽ quay về tìm bọn anh đúng không! Em lừa anh, anh không trách, anh tha thứ, chỉ cần em toàn tâm toàn ý đến bên anh là đủ.
Anh sẽ chờ em.
Khi sinh, đúng như bác sĩ dự đoán, vô cùng gian nan, Thịnh Thiếu Du mất máu nhiều, nhiệt độ cơ thể giảm dần, anh cảm thấy như đang đứng trên mặt biển, dưới chân là dòng nước lạnh buốt xương. Trong không gian rộng lớn và tĩnh lặng, một chiếc áo choàng đen rách rơi xuống, từ trong áo choàng phát ra hai sợi xích ánh sáng lạnh, móc nhọn băng giá đâm thủng vai anh, xé nát thịt máu. Máu anh chảy không ngừng, nhuộm đỏ biển, nở ra những bông hoa rực rỡ, đẹp đến ngạt thở.
Thân thể anh càng lúc càng đau, càng lúc càng lạnh.
Dưới chiếc áo choàng, thứ không giống người dụ dỗ anh: "Thịnh Thiếu Du, có đau không, có khổ không, theo ta đi, đi rồi sẽ hết đau khổ."
Nhưng Thịnh Thiếu Du đứng nguyên tại chỗ, bốn lần thông báo bệnh nặng cũng không thể đem anh đi.
Vẻ đẹp cận tử nở rộ trên cơ thể Thịnh Thiếu Du, máu tươi rực rỡ kết hợp với làn da trắng lạnh như sứ không bình thường của anh, tạo nên vẻ đẹp mê hoặc nhất, anh lắc lư cơ thể, tự mình rút con dao ra. Không ai có thể đem đi Thịnh Thiếu Du, anh, Thịnh Thiếu Du vốn kiêu ngạo, tự tôn, tráng lệ, trước cả ma quỷ cũng muốn một lần đấu tranh.
Thịnh Thiếu Du chiến thắng cái chết. Nhưng không có tin tức của Hoa Vịnh, anh cũng không tìm thấy Thường Tự.
Không có tin tức của Hoa Vịnh, bệnh tình của Thịnh Thiếu Du càng nghiêm trọng, bác sĩ nói mỗi tháng phải nhập viện một tuần. Nhưng anh phải chăm Tiểu Hoa Sinh, X Holdings giờ hỗn loạn, ít nhất anh phải quản lý tốt khu vực châu Á. Cuối cùng anh thương lượng với bác sĩ, mỗi tuần chỉ đi truyền nước, cũng để giám sát bệnh tình.
Khi thấy tin Hoa Vịnh xuất hiện, Thịnh Thiếu Du vui mừng khôn xiết, chạy tới P quốc nhưng được báo Hoa Vịnh không muốn gặp anh. Anh không kịp đón Hoa Vịnh trở về bên mình, vội vàng đến lại bị từ chối ngoài cửa.
Thịnh Thiếu Du đã nghĩ ra vô số lý do cho Hoa Vịnh, nhưng chẳng bao lâu sau lại thấy chuyện y với Trương Khiết xuất hiện trên tạp chí. Đêm đó, Thịnh Thiếu Du chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, nhưng chỉ cần Hoa Vịnh không nói, anh tuyệt đối không tin.
Anh đã đến ba lần mới gặp được một thư ký tên là Trương Tấn.
Trương Tấn: "Dựa trên mối quan hệ trước đây giữa anh và Chủ tịch, anh chắc cũng biết, nếu Chủ tịch muốn gặp anh, liệu anh có thể gặp không?"
Thịnh Thiếu Du mặt tái mét, thực ra anh luôn biết, chuyện Hoa Vịnh muốn làm, chẳng có gì là làm không được. Giống như anh không muốn gặp, thì anh cũng không thể thấy y.
Trương Tấn nói tiếp: "Chủ tịch không muốn gặp anh."
Thịnh Thiếu Du cười, nhưng cười còn xấu hơn khóc, nhìn đến mức Trần Phẩm Minh cũng thấy thương.
Trương Tấn: "Chuyện phiền toái thế này, Chủ tịch đều giao cho chúng tôi xử lý. Thịnh tổng, anh xem, bên anh có cần gì bồi thường không?"
Thịnh Thiếu Du: "Bồi thường? Cậu ta có đủ khả năng sao? Người mà Thịnh Thiếu Du yêu, chẳng ai có thể mua được bằng tiền cả."
Thịnh Thiếu Du ôm chặt ngực, nhờ Trần Phẩm Minh dìu ra khỏi tòa nhà X. Hôm đó, anh đã hôn mê một ngày một đêm tại bệnh viện ở P quốc. Bốn năm qua, khó khăn đến mức không ai có thể thấu hiểu, lý do duy nhất khiến Thịnh Thiếu Du trụ được chính là Hoa Vịnh. Nhưng khoảnh khắc này, tất cả sự kiên trì, tất cả nỗi khổ mà anh chịu đựng như một trò cười. Người từng là sức mạnh giúp anh đánh bại thần chết bỗng trở thành giáo mác trong tay thần chết, một nhát chém lấy đi nửa mạng sống của anh.
Thịnh Thiếu Du cúi đầu vào người Tiểu Hoa Sinh, tìm chút hơi ấm. "Hoa Sinh, phải làm sao đây... ba chắc không thể ở bên ba của con nữa rồi."
Khi Hoa Vịnh vừa quay trở lại, anh từng thấy hy vọng, từng bước đi tới ngày hôm nay, đứng bên cạnh anh. Nhưng Thịnh Thiếu Du nhận ra, năm năm qua anh đã đầy thương tích, cơ thể đầy những vết thương ghê tởm. Mỗi vết thương như một lưỡi dao cắm sâu vào anh, chẳng thể lành lại. Bây giờ anh như con nhím đầy gai, càng gần Hoa Vịnh, càng dễ chạm vào gai trên người anh, gai được tôi luyện từ tình yêu, nỗi đau, và hận thù của anh. Chỉ cần trúng điểm đó, gai sẽ đâm vào Hoa Vịnh, rồi gãy lại làm tổn thương chính bản thân mình.
Cuộc cãi vã hôm nay chỉ là khởi đầu, một lần được, một năm được, vậy cả đời thì sao? Ở bên nhau như vậy, anh và Hoa Vịnh chỉ khiến nhau bị tổn thương đến đẫm máu.
Thịnh Thiếu Du mơ màng bước ra ngoài tham dự bữa tiệc tối hôm nay.
Anh dựa vào ghế sau, đôi mắt hốc hác, đỏ ngầu, dán chặt ra ngoài cửa sổ, không chớp một giây. Trần Phẩm Minh lái xe vòng quanh thành phố nhiều lần, anh không nói gì, chỉ mặc kệ.
Cách xe của họ một đoạn, xe của Hoa Vịnh theo phía sau, vòng quanh thành phố ồn ào, hết vòng này đến vòng khác.
Hoa Vịnh nhìn đuôi xe phía trước, bất chợt nhớ tới khoảnh khắc Thịnh Thiếu Du vừa nãy, khóe mắt đỏ ngầu, ngón tay trắng nhợt và giọng nói run run.
Tim y nhói đau.
Mặt Hoa Vịnh tái nhợt. Y tự hỏi, lúc đó mình đã nói gì? Thịnh Thiếu Du vừa nãy đau đến mức muốn khóc, y lại không đọc được nỗi buồn trong mắt anh, còn để ý những chuyện vặt vãnh. Lúc đó đầu óc y rốt cuộc là đang bỏ nhà chạy trốn sao?
"Sếp, bữa tiệc mà Thịnh tổng đi là do Lưu Dương của Bân Bân Capital tổ chức."
Bân Bân Capital là bộ phận quan trọng thuộc tập đoàn Bân Bân, chịu trách nhiệm vận hành vốn và đầu tư, ưa chuộng trí tuệ nhân tạo, công nghệ năng lượng mới, tấm lọc phân cực, và nhiều lĩnh vực công nghệ cao toàn cầu, là công ty đầu tư vừa đủ sức cạnh tranh với X Holdings.
"Thịnh Thiếu Du trước đây cũng từng liên hệ với Ngô Lôi của Cao Lĩnh Capital, nhưng Ngô Lôi chưa từng gặp Thịnh tổng."
Bân Bân, Cao Lĩnh, Thịnh Thiếu Du muốn mở rộng lĩnh vực mới, anh đang sắp xếp đường lui cho mình...
Là để chuẩn bị tách ra khỏi X Holdings, sẵn sàng rời bỏ mình.
Hoa Vịnh siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào thịt, máu tươi đỏ rực nổi bật trên làn da trắng mịn.
"Thịnh Thiếu Du, người đã làm tổn thương anh, ngay cả bản thân em cũng không tha. Nhưng để em buông tay? Không bao giờ có thể."
Móng tay càng đâm sâu thêm chút nữa, máu chảy xuống theo nắm tay, Hoa Vịnh nhìn chằm chằm vào xe của Thịnh Thiếu Du, đôi mắt đen tuyền đẹp đến mức vừa huyền bí vừa đáng sợ, như một hố đen âm u, khó dò tìm.
....
Quằn quại quá trời 😧
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro