Chương 19. Vì ai?

Tập 1: Bạch Tẫn
Hồi 1: Làng Chiêm
Chương 19. Vì ai?
Cái ngày Kha đang kể là ngày đầu tiên của tuần thứ ba, khi cậu nhạy bén phát hiện sự kỳ lạ trong bệnh cúm đang lan nhanh bất thường trong làng, cùng thời điểm với việc Liên thoát khỏi kén và bắt đầu tìm đường trở về làng. Ngay đêm đó, một bi kịch đã xảy ra.

Vì vụ cháy ấy, những người sống ở cuối làng phải ăn ké và ở nhờ nhà khác. Quý Nga và lão Tô cũng không khác biệt, dù Kha không biết hai người họ ăn nhờ ở đậu tại nhà ai. Điều cậu nhớ được, là cậu đã bỏ qua bữa tối vì mệt mỏi sau một ngày vừa học vừa làm. Một phần còn do những vết mẩn đỏ trên người khiến Kha để tâm - thói quen của một thầy thuốc. Cậu ở trong phòng, tự mình nghiên cứu thêm những triệu chứng hiện có, trước khi nói những phát hiện này cho bố mình. Đến sau bữa ăn, không nghe thấy tiếng thầy Đốc gọi ra để học bốc thuốc, thay vào đó, tiếng động như thứ gì đó nặng nề rơi xuống hành lang ngay cạnh phòng Kha, thu hút cậu.

Cậu ra ngoài, thấy ngay cảnh bố mình nằm sõng soài trên mặt sàn, đã tắt thở với cánh tay vươn ra, tựa như đang muốn tới nhà phụ ở kế bên để lấy thuốc. Cả mẹ Kha cũng vậy. Bà ấy nằm cạnh mâm cơm đổ vỡ, một bên tay bị mảnh sứ từ bát vỡ cắt đứt, máu chảy ra ròng ròng, hòa lẫn với nước canh lênh láng trên sàn bếp.

Lúc đó, đầu óc Kha trống rỗng. Cậu chạy ra khỏi nhà và tìm người giúp đỡ, nhưng ngoài những cái xác ngã gục trong mọi nhà, bên những mâm cơm cái còn, cái chưa dọn, cậu không tìm thấy ai còn sống cả.

Cả làng đã chết mà chẳng rõ do điều gì.

Kha chỉ còn cách chạy tới nhà trưởng làng, với niềm mong mỏi ông ta còn sống. Khi tới ngôi nhà sàn lớn nhất trong làng, cậu thấy cửa nhà mở toang. Trong sảnh chính không có ai và có tiếng động từ nhaf phụ phía sau. Kha thấp thỏm lần theo âm thanh tới trong gian bếp và thấy ở chỗ bàn ăn, Quý Nga đang...

"Ý cậu, mẹ tôi đã đầu độc cả làng và giết trưởng làng?" Liên ngắt lời Kha với giọng mất kiên nhẫn. Tay cô siết chặt bên trong tay áo rộng thùng thình, móng tay bấm sâu vào da thịt sau những lời kể ấy.

Tóm lại, mọi chuyện chỉ diễn ra trong ba tuần bốn ngày. Bắt đầu từ cái ngày cô nghe Kha nói về cây nấm, rồi lên núi, ăn nấm. Ngày thứ hai thì cô hôn mê nguyên một ngày vì biến dị lần một. Bị ảo giác và bị ảnh hướng từ biến dị vào ngày thứ ba. Mơ ác mộng, bị điều khiển vào ngày thứ tư và đi tới chỗ có dương xỉ biến dị, cứ vậy ăn cái cây quái quỷ đó và bị hóa kén. Đây cũng là ngày vụ cháy xảy ra. Giai đoạn hóa kén đó thì chiếm mất hai tuần, cũng là lúc làng bùng phát bệnh. Và sau đó, bảy ngày kế tiếp cô tìm đường về làng thì mẹ cô đã...

"Ừ." Kha đáp lại với giọng nặng nề. Cảnh tượng Quý Nga cầm con dao thái sắc lẹm đâm không ngừng vào cái xác trên sàn. Thi thể đó nát bấy tới độ Kha phải dựa vào bộ đồ, mới dám chắc đó là trưởng làng. "Mẹ cậu thật sự đã giết ông ấy."

Lúc đó, Kha nấp phía sau khe cửa phòng ăn còn nghe thấy những tiếng lầm bầm như người điên của Quý Nga khi bà hạ dao xuống đầu trưởng làng. Loáng thoáng có mấy từ từ "đáng chết", "con gái", "không toàn thây". Kha không hiểu được toàn bộ, nhưng cũng đoán nguyên do bà làm ra chuyện này.

Cậu ngẩng đầu nhìn người con gái đang dựa lưng vào bức tường đối diện phòng mình. Ánh mắt cậu hiện rõ điều gì đó mà chẳng cần thành lời, Liên vẫn hiểu.

Mẹ cô - Quý Nga - giết cả làng, vì cô.

Liên nhắm nghiền mắt, không nhìn cậu, mà đưa mắt về phía xác kén trên hành lang, tựa hồ đang thấy bà đứng cạnh cái kén, đâm rách nó và gào lên tên mình.

Mặc dù cô chưa từng hỏi mẹ, cũng chưa bao giờ yêu cầu bà kể cho mình nghe những chuyện về quá khứ. Nhưng chính miệng lão Tô đã cho cô biết về mẹ mình vào năm cô một tuổi. Đã vậy, với một người sống hai kiếp, cô dễ dàng phân biệt được tác phong của một người có học thức ở miền xuôi, với một người nông dân cả đời chưa bao giờ ra khỏi làng. Chỉ vậy thôi, Liên đã mường tượng được quá khứ của mẹ mình thế nào và vì sao bà lại sống trong cái làng heo hút này. Nói thẳng ra, bà bị mua về. Cũng vì lẽ đó, phần nào Liên hiểu được tại sao mẹ cô luôn u sầu và tách biệt với mọi người trong làng. Cô càng hiểu rõ hơn tại sao bà lại làm ra chuyện điên rồ này chỉ vì cô.

Chẳng người mẹ nào có thể yên lòng khi con mình không ở bên.

Nhưng có một chuyên Liên không hiểu được. Dù biết nguyên nhân là do mình, vẫn phải có một điều gì đó liên quan tới cô, kích thích bà tới độ đầu độc cả làng. Chưa đầy một giây, Liên đã tìm ra đáp án cho nghi vấn này.

"Có phải người trong làng đã nói gì đó về tôi phải không?" Cô quay lại, hỏi Kha vẫn đang im lặng nhìn mình.

"Hả?" Kha ngẩn người. Cậu cứ ngỡ Liên đang bàng hoàng, không chấp nhận được sự thật mình vừa kể. Không ngờ cô chẳng có vẻ gì đau khổ với chuyện này, mà cứ vậy nhìn thẳng vào mắt Kha, làm cậu không hiểu được cô gái này đang nghĩ gì.

"Trước chuyện cậu kể, có phải còn có chuyện khác không?" Liên kiên nhẫn hỏi lại. Mặc dù giây phút này, cô muốn chạy đi tìm mẹ, nhưng giữa những cái kén kia, cô không biết đâu là bà. Nếu muốn tìm, cô phải phá những cái kén đó. Điều đó sẽ mang tới hệ quả và nhỡ đâu, chuyện gì đó sẽ xảy ra thì sao?

Vả lại, sự việc dường như không đơn giản như Kha đang kể. Chắc chắn phải có một chuyện gì đó đã ảnh hưởng tới bà trước. Giữa hai chuyện đó, Liên muốn tìm hiểu cái sau.

Bỗng chốc, Kha chợt cảm thấy cô gái mười lăm tuổi trước mắt mình quá điềm tĩnh, khác hoàn toàn với người vừa điên cuồng tìm mẹ vài phút trước. Đó chỉ là một cảm nhận lạ kỳ gợn nhẹ trong lòng Kha, cậu bỏ qua nó luôn và vặn óc nghĩ theo điều Liên vừa hỏi. Đáng tiếc, với Kha, mọi chuyện trong làng đều bình thường, chỉ có chuyện Liên đột nhiên vào rừng sau khi nghe cậu nói về cây nấm lạ, bệnh dịch kỳ quái với những triệu chứng khác thường là cậu chú ý hơn.

Thấy dáng vẻ nghĩ mãi không ra đó, Liên hiểu ngay Kha không biết, hoặc cũng có thể cậu nghe thấy nhưng nó không đáng nhớ.

"Có ai nói gì về Mẹ Núi không?" Cô nhắc tới truyền thuyết của làng.

Kha bừng tỉnh, "có" ngay lập tức mà chẳng suy nghĩ, rồi chẳng hiểu sao cô lại hỏi về Mẹ. Ngay sau đó, cậu không ngừng đón nhận những câu hỏi tựa như đang tra khảo từ Liên. Cô hỏi cậu ai là người nói Mẹ Núi và làm sao mọi người lại quy chụp Mẹ với cô. Sao cậu biết được? Nó cứ vậy lan ra khắp làng mà.

Nhưng khi Liên hỏi tới vụ cháy, Kha im bặt, vẻ mặt hoảng loạn khó giấu. Ngay lập tức, Liên túm lấy áo Kha, đôi mắt xám bạc sáng quắc dán chặt vào gương mặt đang cố gắng che giấu chuyện cháy rừng.

"Cậu vào rừng đấy à?" Với những gì vừa nghe được, Liên tự mường tượng được điều gì đã diễn ra khi đó."Mẹ tôi... vào rừng cùng cậu, phải không?"

Chỉ với đôi mắt bỗng dưng nhìn vào mắt mình, rồi lảng nhanh như muốn tìm chỗ trốn của Kha, tầm mắt Liên tối đi trong chốc lát. Vậy là cô đã đoán đúng, giữa hai người xảy ra gì đó, mới khiến bà bị kích thích mà làm ra chuyện đầu độc làng.

"Cậu đã nói gì với mẹ tôi?" Liên gắng bình tĩnh hỏi. "Nói đi, hai người nói gì, làm gì mà tới mức cháy rừng? Tới mức mẹ tôi làm ra mấy chuyện này và bà..."

Thấy Kha vẫn không nói một lời nào, cô thét lên: "Nói đi!"

Phản ứng của cô tựa hồ kích thích Kha, khiến cậu cũng cao giọng: "Tôi nói được gì nữa? Tôi kể tất cả mọi thứ rồi còn gì? Là mẹ cậu giết cả làng. Bà ấy đầu độc mọi người. Mẹ cậu là kẻ giết người đó, có biết không hả?"

"Thế lũ khốn kiếp các người là gì hả?" Liên gằn giọng, đẩy mạnh Kha vào khung cửa phòng cậu. "Các người không nhận thức được hành động của mình còn kinh khủng hơn cả quỷ dữ hả? Các người trơ mắt nhìn thằng Tô đánh mẹ tôi, chửi rủa mẹ tôi như cơm bữa. Các người rỉ rả sau lưng tôi về tôi, về mẹ. Mà đến chính các người cũng đánh cả vợ mình. Các người không phải là lũ giết người à?"

Kha siết chặt cổ tay mảnh khảnh đang nắm áo mình, chẳng hề có ý nhường cô vào lúc này vì cũng đang bị cơn nóng máu chiếm mất lý trí. "Đó là chuyện của làng chứ phải lỗi của tôi hả? Tôi có làm gì mẹ con cậu đâu? Tôi chưa từng nhìn hai người với ánh mắt như thế. Tại sao lại đi đổ lỗi cho tôi khi tôi đã có ý giúp đỡ hai người vậy hả? Kể cả lúc ở rừng cũng thế. Tôi giúp bà ấy đi tìm cậu, mà bà ấy thì nói gì? Bà ấy trách tôi, mắng chửi bố mẹ tôi. Thế sao tôi chịu được hả?"

Kha không hiểu rốt cuộc mình đang giận vì gì, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn trút ra mọi nỗi sợ trong suốt những ngày qua. "Mà cậu nói đi. Bố tôi có bao giờ đối xử tệ với mẹ cậu không? Mỗi khi bà ấy mang cơ thể đầy thương tích đó tới đây, bố tôi luôn cho bà những loại thuốc tốt nhất. Thậm chí không thu tiền của bà ấy. Nhà tôi đối xử tốt với mẹ con cậu, vậy mà hai người lại đi trách móc bọn tôi như thể điều đó là hiển nhiên sao? Liên, rốt cuộc cậu có để ý tới tôi không đấy!"

"Tôi đã phải ở đây trong suốt nhiều ngày đấy. Gần hai tuần rồi. Cả cái làng này chết hết cả. Lũ khốn nạn cậu ghét chết hết và tất cả là do mẹ cậu giết họ. Tôi có làm gì đâu? Liên?" Kha đổi qua túm lấy vai Liên, đẩy ngược cô ra sau.

Cậu cúi đầu xuống, đối diện với đôi mắt đã ráo hoảnh, chỉ còn lại ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong đáy mắt đó của Liên. "Cái lúc cậu đột nhiên mất tích, tôi cũng đã vào rừng. Tôi vào rừng vì cậu."

"Thì sao?" Liên gạt phắt tay Kha ra, day trán và chợt thấy phiền phức khi người còn sống là Kha. Cô quên mất cậu là một thằng bệnh, cả ngày chỉ xoay quanh thuốc thang các thứ. Có khi não của cậu cũng ốm luôn rồi.

"Ý cậu là cậu vào rừng vì tôi thì bản chất của cậu sẽ khác mọi người à? Thế cậu nói đi, cậu vào rừng thật sự vì tôi à? Hay là vì gì?" Cô vắt chéo tay, gần như thu hết lại mọi phản ứng mất kiếm soát từ nãy tới giờ của mình, lạnh lùng nhìn Kha.

Kha khựng lại, trong đầu lóe lên hình ảnh cụm nấm to tướng ấy, miệng ngắc ngứ không nói được lời nào. "Tôi, vì tôi thích cậu?"

"Đó là từ vô nghĩa nhất tôi nghe đấy. Đã vậy, tôi với cậu chẳng mấy khi nói chuyện với nhau thì lấy gì mà bảo thích tôi? Đừng nói là cậu chỉ âm thầm nhìn tôi và giúp đỡ tôi khi tôi không biết. Cậu làm vậy chỉ để thỏa mãn cảm xúc của mình thôi."

"Tôi không có! Tôi thật sự thích cậu mà. Nếu không thì sao tôi lại vì cậu mà nói dối bố và vào rừng tận hai lần chứ? Tôi còn giúp mẹ cậu vào rừng để tìm cậu khi cậu gặp nguy hiểm nữa. Khi ấy bà ấy thấy mảnh vải từ áo cậu trên cây, rồi mới nổi điên mà. Là do bà ấy cả!"

"Tức là vì mẹ tôi không thấy tôi và chỉ vì thế mà bà ấy nghĩ rằng tôi đã chết, nên mới làm ra những chuyện này?" Nói tới đây, giọng cô lộ rõ sự mệt mỏi. "Thế tại sao khi nãy cậu lại không kể?"

Kha sững người một lúc, tay vô thức ma sát chỗ ống quần ở đùi. "Vì... vì làng cháy... là do tôi. Mà tôi vào rừng vì cậu, nên làng mới cháy."

Đúng là cái thằng ấm đầu.

Liên chẳng buồn tranh cãi với cái tên từ đầu tới cuối cứ đổ lỗi cho mình mà lại luôn mồm nói thích cô nữa.

Suy cho cùng, mọi chuyện khởi phát từ cô thật. Vì lựa chọn đánh nhau với Lim. Vì cô bị thương. Vì cô vào rừng vì nấm. Vì cô, mẹ vào rừng. Vì cô, dịch bệnh lan ra. Tất cả là vì cô.

Nhưng sao cô có thể nói được lý do mình tự ý lên rừng chứ? Làm sao có thể nói ra chuyện cô là người sống hai kiếp và nhờ vậy, cô nhận ra được sự khác thường của bản thân? Chuyện đó phi lý cỡ nào với người thường. Cả việc lo lắng rằng bản thân sẽ trở thành quái vật đầu tiên trong làng nên mới một mình lên rừng. Làm sao nói được chứ?

Cô chỉ muốn tự mình giải quyết, ngăn chặn thảm họa thôi mà.

Liên rũ mắt, thoáng chốc chỉ muốn rời khỏi đây tìm mẹ.

Đúng ngay lúc đó, Kha lên tiếng: "Liên, sao cậu lại vào rừng vậy?"

Không để cô trả lời, cậu nói tiếp: "Có phải cậu biết cây nấm ấy trước cả tôi không?"

"Biết trước hay sau thì liên quan gì tới cậu?" Cô hờ hững đáp lại.

Kha bước tới giữ lấy cánh tay Liên, không cho cô đi, giọng như đang tra khảo: "Vậy tại sao khi đó cậu lại hỏi như thế? Tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng vẫn không hiểu được vì sao cậu lại vào rừng. Vì sao ngày cậu mất tích lại là sau ngày chúng ta nói chuyện về nấm? Và sau đó, cụm nấm mà tôi phát hiện, nó cháy rồi. Cậu đã đốt nó à?"

"Ừ, tôi đốt đấy." Cô thẳng thắn thừa nhận.

"Tại sao cậu lại đốt? Mắt cậu như hiện tại cũng do cái cây đó à?" Kha chất vấn.

"Tại sao tôi phải giải thích cho cậu?" Cô vặc lại.

"Bởi vì cây nấm đấy rất khác biệt! Nếu tôi có thể nghiên cứu được cây nấm đó, tôi có thể được rời khỏi làng và vào thành phố học đấy!" Đôi mắt nâu sẫm vốn đang ngập tràn cảm xúc tội lỗi và hoảng loạn giờ ngập tràn lòng tham tri thức với thứ lạ thường.

"Có khi cậu chết trước khi vào thành phố hay xuống thị trấn rồi đấy." Phản ứng của Liên chỉ có thờ ơ, chẳng màng gì tới điều phi lý cậu đang nói. "Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tại sao giữa bao nhiêu cây cối trong rừng, cây nấm đó lại to bất thường à? Chỉ nhìn thôi đã biết nó nguy hiểm rồi. Sẽ thế nào nếu nó ảnh hưởng tới làng chứ hả?"

Nói tới đây, Liên thoáng im lặng trong vài giây khi nhớ tới dịch bệnh Kha vừa kể. Các triệu chứng lạ đó phần nào giống hệt với biểu hiện của đại dịch ở kiếp trước. Vậy đã đủ hiểu việc cô đốt nấm không thể ngăn chặn được tốc độ lây lan của bào tử. Hoặc có khi do Kha vào rừng, tiếp xúc với chỗ nấm biến dị mọc, đã vô tình dính bào tử và mang nó về làng, khiến làng mắc bệnh dịch kỳ quái nhanh hơn. Vậy há chẳng phải chuyện cô cố ý ở lại rừng để không lây cho làng và mẹ là vô nghĩa sao?

"Dựa vào đâu cậu cho rằng nó sẽ ảnh hưởng tới làng chứ? Nó chỉ to hơn thôi." Kha không tin điều đó.

"Thế dựa vào đâu cậu lại cho rằng nó thật sự vô hại và cậu có thể đem nghiên cứu về nó cho người khác biết?" Một lần nữa, cô phản bác lại.

Điều đó khiến Kha quay trở lại nghi hoặc ban đầu của mình đối với cô. "Vậy là cậu thật sự biết cây nấm đó trước cả tôi sao, Liên?"

Cũng khiến Liên thấy nực cười với cái tên úng não này.

"Vậy là cậu vào rừng vì nấm, chứ không phải vì tôi, nhỉ?" Cô nở nụ cười chế giễu.

Tới lúc này, Kha không biết phải nói gì hơn.

Liên chẳng thèm ở lại đây nói chuyện với cậu nữa. Cô rời khỏi nhà thầy Đốc, tới nhà trưởng làng tìm mẹ.

Kha vội đuổi theo cô. Trước đó cậu còn chịu được cảm giác một mình ở nơi này, nhưng giờ có thêm người khác còn sống, Kha không chịu nổi nữa. Đi đi cùng người khác thế này giúp cậu yên tâm hơn trong cái làng đột nhiên trở thành những cái kén.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro