Chương 33. Sự xáo trộn
Tập 1: Bạch Tẫn
Hồi 2: Thị trấn Phả Tà
Chương 33. Sự xáo trộn
Liên vắt chéo tay, vẻ mặt trầm tư khi nhớ lại các giai đoạn của cúm Hoa ở kiếp trước, dù chỉ có thể tham chiếu được một phần. Khi ấy, cúm Hoa âm thầm bùng lên vào mùa xuân và kéo dài chính xác trong một năm chín tháng. Dù chính phủ đã cố kiểm soát tình hình, dựng lên các cụm cách ly và tiêm phòng, nhưng đều không thành công. Người dân kiếp trước cũng như mọi người kiếp này, không phản ứng quá khích với bệnh dịch vì một lý do nào đó do cúm ảnh hưởng. Họ chỉ biết cứ tuân theo quy định mà chính phủ ban hành thôi.
Tới tháng 10 năm sau, một cơn mưa đã diễn ra...
Chờ đã. Mưa sao?
"A!" Liên vỗ trán, không quan tâm Kha đang tò mò nhìn mình. Cô chau mày, vội lấy sổ nhật ký mình mang từ làng theo, mở ra xem. Vốn ban đầu cô coi những điều này là vô dụng vì chưa biết đây là thế giới song song, nhưng khi đã biết rồi, thì không thể bỏ qua được.
Cơn mưa ở kiếp trước diễn ra liên tục suốt một tháng, khiến nhiều nơi ngập lụt nặng nề. Khi mưa tạnh cũng là lúc tháng 11 tới và đúng vào tháng này, mọi người bắt đầu mất trí. Họ gặp không ít ảo giác và tâm lý trở nên điên loạn. Đã có không ít các vụ thảm sát diễn ra trên toàn quốc chỉ trong tháng 11 của năm thứ hai, kể từ khi cúm Hoa xuất hiện ở đời trước. Liên cũng không ngoại lệ, cô đã tự hại bản thân và tấn công cả hàng xóm, dù cuối cùng cô vẫn là người sống. Nhưng tay cô đã nhuốm máu. Cô không rõ làm thế nào và từ thời điểm nào bản thân tỉnh táo trở lại. Liên chỉ biết, khi ấy, cô đã sợ quéo người và trốn trong nhà, không dám ra ngoài và chỉ theo dõi tin tức qua tivi.
Mọi thứ lúc đấy hỗn loạn chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Cho tới tháng 12 của năm thứ hai, giai đoạn cuối cùng của bệnh dịch kết thúc. Nhiều người lấy lại ý thức, nhưng càng có nhiều người thêm mất trí. Những người đánh mất lý trí đó vào mùa xuân năm thứ ba đã trở thành xác sống. Cơ thể họ biến đổi từng chút một, cho tới khi ý thức hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại khát vọng giết chóc và ăn uống.
Kiếp này, vì xuất thân và nơi sống bị thay đổi, trở thành người vùng núi, còn ở tận nơi hẻo lánh, Liên không có mấy cơ hội nghe ngóng tin tức ở thế giới bên ngoài nên không thể biết được cúm Hoa đã xuất hiện từ bao giờ. Kể cả khi bây giờ cô đã có điện thoại cũng không tìm được chính xác ngày cúm Hoa bắt đầu hoành hành.
Đã vậy, năm xảy ra sự kiện này còn chênh lệch nặng nề, tận 20 năm. Khiến cô càng chưa từng nghĩ thế giới này có cúm Hoa. Chỉ đến khi vết thương nhỏ trên người đột nhiên biến chứng bất thường và trông không khác gì biểu hiện nhiễm bệnh ở đời trước - chuyện này xảy ra ở làng Chiêm. Khi ấy, cô mới biết cúm Hoa và thực vật biến dị có tồn tại ở nơi này, ngay trong năm nay.
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ kỹ hơn, Liên nhận ra mọi dấu hiệu trước khi tận thế tới đang bị xáo trộn. Thực vật biến dị vốn xuất hiện sau khi tận thế - năm thứ ba sau khi có cúm Hoa ở kiếp trước - lại xuất hiện cùng lúc với cúm Hoa ở kiếp này, có khi lâu hơn. Trời mưa thì rút ngắn xuống chỉ có ba ngày, nhưng Liên chỉ mới biết nó xảy ra ở làng Chiêm, còn thị trấn Phả Tà và bên ngoài kia có mưa hay không thì chưa thể biết được. Tiêm phòng đang diễn ra mà chưa biết kết quả. Rồi bây giờ, tâm lý con người bị bệnh dịch ảnh hưởng cũng đang xảy ra, dù mới chỉ có Kha. Chưa biết chừng, ngoài kia đã đang có những người khác rơi vào tình trạng này.
Kiếp này, mọi thứ gần như chỉ diễn ra trong một năm. Thậm chí, có khi chỉ vài tháng. Điều đó...
Bất giác, Liên cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Không gian xung quanh như đang dồn nén tới cực độ, như thể có bàn tay nào đó đang muốn xé rách lớp vỏ bình yên này nhanh nhất có thể.
Đó không phải điều người thường có thể làm được. Mà chỉ có thể là một thế lực nào đó. Có khi... lại là thế lực siêu nhiên.
Giống như cách cô được có mẹ mà kiếp trước thì không, như cái cách thế giới này lại là thế giới song song với kiếp trước, và cả chuyện cô vẫn giữ được ký ức cũ. Những tồn tại vô hình vẫn là câu trả lời duy nhất cho những chuyện con người không thể làm được. Mà cô, một người vốn vô thần đã trải qua hai kiếp người, đối mặt thêm với những chuyện này không thể không tin có những tồn tại vượt ngoài tầm hiểu biết.
Kha vẫn đang chờ câu trả lời của Liên.
Cô nhìn chàng trai mười bảy tuổi, lớn hơn tuổi ngoại hình của mình, nhưng lại non nớt với tuổi linh hồn của Liên đang ngồi yên trên ghế gỗ. Một tiếng thở dài khi vừa phát hiện thêm một điều khó tin mới, cô day phần giữa trán, nói với Kha: "Ừ, thế thì sáng nay vừa lúc cậu không phải ra ngoài. Cứ về phòng nghỉ đi."
Kha vốn muốn hỏi sao cô im lặng lâu vậy, nhưng nghe cô nói thế, cậu rũ mắt, nhìn đôi giày nom sạch sẽ sát chân giường, rồi lén nhìn đôi bàn chân trắng nõn, thon thả đó. "Vậy cậu vẫn ra ngoài à? Đi một mình sao?"
"Tôi ra ngoài hay không là chuyện của tôi. Cậu đang vô duyên đấy." Liên cảnh cáo ranh giới giữa hai người thêm một lần nữa với Kha.
Kha lúng túng rồi đổi chủ đề: "Ban nãy cậu bảo vậy là chúng ta có tiền rồi phải không?"
"Ừ." Rồi như chợt nhớ ra chuyện này, cô lấy từ trong túi vải thổ cẩm một xấp tiền, đặt trên bàn tròn, cùng chai nước đã mở nắp cầm trong tay. "Phần này của cậu, nhưng đừng nên tiêu xài hoang phí. Tiền nhiều đến đâu, nếu không biết dùng thì cũng hết nhanh thôi."
"Tôi biết rồi." Kha nhìn cô ngồi trở lại chỗ gần đầu giường. Chai nước được đặt trở lại trên kệ tủ đã được mở hẳn ra.
Trong khi Liên vẫn đang đăm chiêu với giả thuyết mới nghĩ ra và đang lăn tăn không biết nên bỏ Kha lại rồi rời đi nơi khác, hay tiếp tục ở lại để quan sát nhiều thứ hơn trước khi di chuyển tới nơi phức tạp hơn. Kha quay qua nhìn kỹ xấp tiền cô đưa và kinh ngạc không nói nên lời. Xấp tiền ấy toàn là tờ 200 Quan, chứ không phải mấy tờ lẻ tẻ như một, hai, năm hay mười Quan như ở trong làng Chiêm. Lần đầu tiên cậu được thấy số tiền lớn tới vậy.
"Nh... nhiều vậy!" Kha lắp bắp, thoáng chốc nhớ tới trong làng từng có một hai đứa nhỏ trộm tiền của bố mẹ, rồi bị họ mắng và đánh tơi bời. Không những vậy, thỉnh thoảng, vài người lớn trong sẽ đi quanh làng để kiểm tra và bảo vệ mọi người.
Thế nên, thị trấn này ắt cũng có người như vậy. Giống như mấy người mặc đồ y hệt nhau mà Kha thấy được quanh chợ phiên ba ngày vừa rồi. Mà với xấp tiền thế này... Kha bất giác cảm thấy điều này không phù hợp. Nhưng cũng biết bản thân không có tư cách phê phán Liên.
Số tiền lớn ấy nhanh chóng đánh bay trạng thái bất ổn của Kha. Cậu lẩm bẩm, quên luôn trạng thái bất ổn ban nãy của bản thân. "Có phép thuật tốt thật."
Liên làm như không nghe thấy, vừa định bảo cậu về phòng thì Kha lên tiếng, mở chủ đề mới. "À phải rồi, tôi có thể hỏi việc này không? Hồi lúc đi lên rừng, cậu cũng bị hóa kén, phải không?"
Cậu chỉ vừa nghĩ kỹ một hai ngày này thôi. Cũng tại nhiều chuyện xảy đến trong thời gian ngắn, không đủ để cậu tiêu hóa hết những chuyện đã và đang xảy ra. Giờ nghĩ kỹ lại, cậu mới nhớ khoảng thời gian cô mất tích hai tuần lúc ở làng, có lẽ ngoài việc có được phép thuật, sự đánh đổi của cô hẳn nhiều hơn cả những gì cậu đã thấy trên cơ thể cô.
"Tôi chỉ đang nghĩ thôi, vì cậu có phép thuật mà. Cậu cũng từng nói với tôi, là sẽ có thể chết khi có phép thuật. Mà việc mọi người hóa kén với hai màu khác nhau như vậy, tôi không nghĩ cả hai màu đó đều là quái vật. Có khi... một kén trong số đó cũng sẽ có phép thuật giống cậu chăng? Nên là, ừm, tôi đã nghĩ, phải chăng cậu cũng từng bị đóng kén như vậy?"
Cậu cẩn thận nhìn cô. "Có thể cho tôi biết về chuyện này... được chứ?"
"Ừ." Liên thản nhiên thừa nhận trong khi Kha thầm ngạc nhiên, không ngờ cô chịu trả lời mình.
"Có hóa kén, còn màu thì tôi không nhớ." Giọng cô chậm rãi vang lên, trong khi bất đắc dĩ chấp nhận phải tiếp tục ở lại nơi này. "Có thể là kén váng đậu thật. Kén trắng sẽ thành quái vật. Cậu biết loài bướm không?"
Cô không dám mạo hiểm quá nhiều khi đi tới nơi khác mà chưa biết rõ tình hình cúm Hoa sẽ diễn tiếp thế nào. Thế nhưng, Liên không có ý định nói với Kha chuyện mình đổi ý. Suy cho cùng, cậu là một gánh nặng. Và giờ chưa thể biết khi nào cậu sẽ trở thành quái vật. Cô không muốn giết Kha khi cậu chưa thật sự trở thành nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng, hay là lợi ích của cô. Cứ coi như đó là chút nhân nhượng cuối cùng cho việc hai người đều là người làng Chiêm đi.
Vừa nghe cô hỏi vậy, Kha như hiểu ngay mà ngồi thẳng dậy, rướn người về phía trước. "Ý cậu là việc hóa kén ở con người cũng giống loài bướm ấy hả?"
Với chuyện này, Kha như nghe một hiểu mười mà tự mình gật gù, thôi không nhìn Liên nữa. "Cũng phải. Loài bướm thường từ sâu thành nhộng, rồi mới thành bướm. Thế thì thành bướm là thành người có phép thuật giống như cậu. Còn thành quái vật..."
Kha trầm ngâm suy tư, rồi nhớ lại một số cái kén bướm không bao giờ nở mà mình từng thấy được khi đi hái thảo dược hồi ở làng. "Chết, à, không hẳn..."
Khía cạnh này vẫn vượt quá tầm hiểu biết của một người bình thường, cậu không lý giải được. Dù vậy, với việc khi phá kén mà có quái vật, cậu lại hiểu. Đó là vì hai người đã can thiệp vào quá trình biến thái của kén. Rất có thể vì vậy mà quái vật ra đời sớm hơn. Hoặc, biết đâu chừng, khi nó tự nở, hình dạng lại ghê rợn hơn thế.
Kha rùng mình khi nghĩ vậy.
Liên lặng yên nhìn cậu suy nghĩ và không thể phủ nhận, cậu hiểu rất nhanh với những thứ mình tò mò. Giống như những người thích nghiên cứu vậy. Nhưng chừng đó chưa đủ để khiến cô nảy sinh ý định giữ cậu lại bên mình lâu dài.
"Nếu bình tĩnh rồi thì cậu về phòng đi." Cô tạm đặt lọ tro lên giường, bước về phía cửa ra vào. "Ra ngoài hay ở phòng là việc của cậu, đừng làm phiền tôi. Tới đầu giờ chiều..."
Không ngờ, lúc vừa mở cửa phòng, vóc người cao chạm nóc cửa phòng của Giang Huyền đập vào mắt Liên.
Vừa thấy anh, cô vô thức co tay lại. Nước trong cái chai trên kệ tủ trồi lên như có ý thức riêng, rồi hạ xuống khi không bị Liên tác động nữa. Trông anh không giống như đang tới để gây chuyện. Một thoáng nghi hoặc sao anh biết phòng mình lướt qua trong đầu cô, rồi được lý giải vì Kha, cậu đi vào phòng cô. Hẳn vì thế mà anh thấy được.
"Ồ, là em à cô bé. Tôi tưởng đây là phòng của anh trai em." Bàn tay vừa tính gõ cửa của anh hạ xuống, nụ cười lịch thiệp trên môi Giang Huyền sâu hơn, mang thêm vài phần hứng thú khó nhận ra.
"Anh qua đây làm gì?" Cô hỏi với vẻ cảnh giác.
"Tôi qua lấy lại chìa khóa xe thôi. Có thể đưa cho tôi không?" Anh chìa tay ra. "Tôi còn phải đi làm nữa."
Nghe vậy, cô đưa chiếc chìa khóa để trong ngăn kéo cho anh với chút tiếc nuối trong lòng. Phải chi cô cầm lọ tro của mẹ theo từ hôm qua, thì đã không mất cơ hội có xe đi lại mà không tốn sức rồi.
"Ơ, chìa khóa xe là sao vậy?" Kha lên tiếng ngay khi chùm chìa khóa nằm trong lòng bàn tay Giang Huyền, phảng phất có chút không thoải mái với chuyện mình không biết này.
Anh nhìn cô, quan sát gương mặt nhỏ nhắn kia, mới hay mắt cô là màu xám. Xám từ tròng trong tới đồng tử. Rồi mới quay về phía Kha. "À, hôm qua tôi có mua khá nhiều đồ, không thể mang lên phòng cùng lúc được. Nên đã nhờ em cậu mang phụ một ít từ xe ấy mà."
Một tiếng "hừ" lạnh khẽ vang, nghe như không lo lắng gì nếu anh mình - Kha với danh phận giả - nghi ngờ từ Liên. Anh khẽ nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn cô và liếc qua Kha. Lúc này mới để ý hai người không có nét của anh em ruột gì cả.
"À, vậy à." Kha gật đầu tỏ ý đã biết, mắt vẫn dán trên người Liên, rồi rũ xuống. Cậu lại nhìn chân cô và bấm ngón tay với chút khó hiểu nho nhỏ. Hôm qua là sao? Cậu đã bỏ lỡ gì ở cô à, ngoài chuyện cô vừa thừa nhận qua im lặng, là giết bọn côn đồ và cướp tiền?
"Cảm ơn em chuyện ngày hôm qua nhé, cô bé." Giang Huyền thu ánh mắt lại, bỏ chìa khóa vào trong túi áo."Nếu được, lúc chiều về tôi có thể mời hai anh em em một bữa được không? Coi như là lời cảm ơn nhé?"
"Không cần đâu, đó chỉ là chuyện nhỏ." Liên không muốn tiếp xúc gì thêm với người này.
"Được." Ai mà ngờ Kha đột ngột nhảy vào. "Tôi và em ấy cũng khá rảnh vào lúc chiều. Ăn lúc mấy giờ?"
Liên liếc phắt về phía Kha, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt với hành động tự ý đột ngột của cậu.
Kha không nhìn cô, mà chăm chú nhìn Giang Huyền. Cậu không biết chính xác vì gì. Chỉ là, Kha chợt cảm thấy bản thân vừa biết một chút về cô, lại càng không biết gì nhiều hơn. Chính xác hôm qua cô đã làm những gì? Sao cô lại có chìa khóa của người đàn ông kia? Liệu có liên quan tới việc cô đi giết mấy tên côn đồ kia và cướp tiền không?
Vừa nghĩ vậy, cậu lại không kiểm soát được bản thân mình, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường của bản thân. Dường như từ khi tiếp xúc với Liên, hoặc vì là xuống thị trấn, cậu để ý cô nhiều hơn. Nhiều tới mức phải tự ngạc nhiên vì chỉ mới ba ngày ở thị trấn thôi.
Trong phút chốc, Kha cảm thấy lưng hơi ngưa ngứa, nhưng chưa tới mức phải gãi.
"Thế thì anh đi ăn cùng anh ấy đi, em mệt, không đi đâu." Dù không hiểu sao cậu đột nhiên làm vậy, Liên vẫn quyết định phối hợp với cậu, nhưng không hoàn toàn.
"Nhưng người ta đã giúp mình, mình cũng nên đồng ý chứ Liên?" Cả chính Kha lúc này cũng không hiểu mình đang nói cái gì, và dựa vào đâu mà cậu có quyền nói vậy.
"Em làm vậy là không được." Cậu chỉ muốn biết, rốt cuộc giữa hai người họ đã có chuyện gì.
Nhờ vậy, Giang Huyền biết được tên của cô mà chẳng cần hỏi gì thêm. Anh nhìn Liên đang khó chịu với Kha không giống như em gái với anh trai, rồi kiểm tra đồng hồ đeo tay và nói: "Không sao, không bữa này thì bữa khác. Chúng ta có thể đổi thời gian mà. Cũng tám giờ rồi, tôi phải đi làm đây. Tạm biệt hai anh em nhé, Liên."
Một tiếng tặc lưỡi khe khẽ vang lên vì thông tin của bản thân bị tiết lộ, Liên không thèm nhìn Giang Huyền rời đi, mà vẫn nhìn thẳng vào Kha với ý tứ đuổi người rõ ràng thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro