Không tên...

Gió mùa thu ấm áp thổi ùa vào mặt Hoắc Ngôn, hắn chỉ mặc một lớp quần áo, nhìn lên thấy lá rụng đầy giếng trời, đây là năm thứ tám hắn ở đình viện này.

Hắn đã xin nghỉ.

Lý do vì sợ lửa.

Là một lính cứu hỏa, nhưng lại bị ám ảnh tâm lý.

Mãi cho đến khi hắn đứng trước khu vực dần bị lửa nuốt chửng một lần nữa, nhìn thấy sóng nhiệt đang thiêu đốt mọi thứ hừng hực đánh vào mặt, hắn cuối cùng đã chấp nhận nỗi sợ hãi tê dại đến khủng khiếp truyền từ đỉnh đầu lan ra tứ chi.

Hắn giơ tay lên, ánh mắt bối rối nhìn cảnh tượng trước mặt.

Có vẻ như, sâu bên trong hắn đã mất bản năng của một lính cứu hỏa rồi.

Hoắc Ngôn không nghèo cũng không giàu, sau khi về hưu, hắn mua một ngôi nhà nhỏ trong rừng sâu, làm việc lúc bình minh, nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, xào xạc giẫm lên những lớp lá trong rừng mà nhớ lại tất cả những chuyện trước đây.

Có lúc Trịnh Chí sẽ vò vò mái tóc của hắn mà cười sảng khoái, muốn hắn nhanh chóng đi lấy đùi gà trong nồi ra, vì bụng đã đói cồn cào rồi.

Lúc này, Hoắc Ngôn bất đắc dĩ cười, thuận tay lau tro trên người, sau đó lập tức mang theo một con mèo thèm thịt chạy về nhà nhỏ, lu bu trong bếp một hồi bưng ra dĩa đùi gà thơm phức.

Trịnh Chí không thích làm việc, Hoắc Ngôn cũng vui vẻ cưng chiều anh, chỉ là Trịnh Chí không được mập, mỗi đêm Hoắc Ngôn ôm anh vào lòng, đều cảm thấy Trịnh Chí ngày càng gầy đi, gầy đến mức đáng sợ.

Khi Trịnh Chí biết được hắn nghĩ gì xoay người lại, cụng vào chán Hoắc Ngôn một cái đau điếng, rồi hung hăng nói, "Không mập mới tốt, em mà dám nói anh mập, ngày mai anh sẽ đem hết đồ của em đi xào với rượu."

Cuộc sống trong rừng sâu yên bình ấm áp, gần như khiến Hoắc Ngôn quên mất chuyện ảnh hưởng tâm lý, ngày này qua ngày khác hắn ở trong bếp xào cho Trịnh Chí cái chân gà xào vĩnh viễn không thấy chán, híp mắt nhìn hai má nhỏ bé của Trịnh Chí ăn tới mức phồng lên, sau đó mình cũng hài lòng cười cười.

Sau đó, có một ngày, rừng ở phía đông bị đốt cháy.

Nghe nói là khói nổi lên ở ngọn núi, một đứa trẻ vô tình gây hỏa hoạn tại khu vực đó, Hoắc Ngôn dựa vào bản năng lính cứu hỏa, lúc nhìn thấy khói lập tức nhận ra có chuyện bất ổn, không chút do dự liền xông về phía khu vực hỏa hoạn.

Mãi đến khi sóng nhiệt chuẩn bị vỗ vào mặt hắn, hắn mới lại được cảm thấy sự sợ hãi khiến người ta nghẹn ngào ùa về lan tỏa khắp người.

Giống như không thể vượt qua bức tường vô hình đó, sâu trong những ký ức của mình.

Hắn theo bản năng muốn gọi Trịnh Chí, hô hai tiếng nhưng người lại không có mặt, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn vây quanh hắn, nhưng bước chân Hoắc Ngôn vẫn như cũ không thể bước ra ngoài.

Ngọn lửa thổi bùng lên những ký ức cũ.

Trong đầu, bóng dáng trong biển lửa hiện hữu càng ngày càng rõ ràng, hình ảnh Trịnh Chí hiện lên, ném mũ bảo hiểm đầy máu về phía hắn, cảnh tượng đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Hoắc Ngôn cứng đờ, hắn muốn phân rõ ảo ảnh thật giả, vì thế hắn gân cổ, lớn tiếng gọi tên Trịnh Chí, ngọn lửa lan tràn đến trên người hắn, lưỡi lửa liếm lên từng tấc da của Hoắc Ngôn.

Hoắc Ngôn vẫn kêu, dù cổ họng khàn khàn vẫn cất tiếng gọi.

Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói.

"Trịnh Chí của trung đội Đắc Cần, xác nhận đã hy sinh."

Hoắc Ngôn mất vào mùa thu thứ mười hai sau sự hy sinh của Trịnh Chí.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro