Chương 6

Editor: Tiểu Muội


Đúng như Chúc Tuân dự đoán, Chúc Tuân đã chào đón kỳ phân hoá của mình vào kỳ nghỉ cuối cùng thời cao trung.

Mấy ngày phân hoá cuối cùng, cậu cảm giác mệt mỏi chán ăn, từ trước đến nay Chúc Tuân luôn tràn đầy năng lượng, mấy ngày nay lại cảm thấy không có tinh thần. Đáng tiếc Chúc Tuân không có kinh nghiệm ở phương diện này, nếu cậu chịu tham gia các lớp học sinh lý hồi cao trung, thì đã phát hiện tình huống khác thường của mình.

Chúc Tuân buồn nôn ba ngày, ngay cả khi gọi đồ ăn thanh đạm ở quán đồ chay ngon nhất thành phố A cậu cũng chỉ ăn được hai miếng rồi bỏ sang một bên.Đến ngày thứ tư, Chúc Tuân bắt đầu phát sốt, lúc đầu chỉ cảm thấy trán có chút nóng, cậu nghĩ là cảm mạo bình thường, nhưng sau một buổi sáng cậu không có cả sức để xuống giường.

Chúc Tuân thích lạnh sợ nóng, mùa hè luôn mở điều hoà thấp, nhưng lúc này lại tắt cả máy lạnh, trong phòng trở nên nóng bức hơn 30 độ, Chúc Tuân cuộn tròn trên giường, hận không thể đắp nhiều chăn hơn. Tới buổi tối, Chúc Tuân cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, không ngừng sốt cao, còn có cảm giác nóng bừng khó lòng miêu tả ở cổ và ngực, cậu cảm thấy cổ và ngực mình giống như có thứ gì muốn nhảy ra.

Chúc Tuân run rẩy ấn điện thoại, sử dụng chút ý thức cuối cùng còn sót lại để gọi cho Tư Như đang đi làm trở về, trong lòng thậm chí còn hối hận mình không nên cậy mạnh mà nói sớm cho Tư Như biết thân thể mình không khoẻ.

Trong khi chờ Tư Như về nhà, Chúc Tuân mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tươi mát, là mùi một loại trái cây, giống như một quả đào căng mọng mùi hương bay khắp nơi.

Sao lại có mùi trái cây nồng như vậy, chẳng lẽ là Tư Như đã trở về?

Chúc Tuân khó chịu đến mức nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Trạng thái thân thể hỗn loạn, nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh. Chúc Tuân mơ hồ có dự cảm rằng mình đang phân hoá. Cậu cố hết sức cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Tư Như để giải thích tình hình, lại nhìn thấy phía trước là lịch sử trò chuyện cùng Trang Thiếu Du, trong lòng thầm mắng kẻ lừa đảo Trang Thiếu Du này.

Hành động này tiêu hao mọi sức lực của Chúc Tuân, khi cơn sốt cao đi qua, rốt cuộc cậu cũng có thể giải thoát chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi Chúc Tuân tỉnh, cậu đang ở trong phòng bệnh, khi mở mắt ra Tư Như vừa lúc từ ngoài cửa tiến vào.

"Tỉnh rồi?" Tư Như ôn nhu sờ lên trán cậu.

Chúc Tuân cảm thấy thân thể vẫn rất vô lực, nhưng cậu cũng không rõ rốt cuộc là phát sốt hay là phân hoá, thành thành thật thật mở miệng hỏi Tư Như, "Con bị làm sao vậy?"

Tư Như nhìn cậu một cái, dừng một chút, "Phân hoá."

"Ồ." Chúc Tuân gật gật đầu, "Khó trách con cảm thấy không đúng" Chúc Tuân đỡ đỡ trán, "Phân hoá khó chịu như vậy sao?"

Chúc Tuân nghĩ đến tin nhắn Trang Thiếu Du gửi trước đó, cảm giác không tốt với Trang Thiếu Du lại tăng thêm một chút. Cậu hừ lạnh trong lòng, "Trang Thiếu Du này lại ra vẻ rồi."

Tư Như muốn nói lại thôi nhìn cậu vài lần, cho đến khi Chúc Tuân thấy có gì đó, cậu ý thức được Tư Như muốn nói gì đó, nhưng phân hoá thì có chuyện gì khó nói, cho nên cậu chỉ có thể khó hiểu lại nghi hoặc nhìn Tư Như, chờ đợi Tư Như tiếp tục nói chuyện.

Tư Như xoa xoa đầu cậu, ngữ khí mềm nhẹ ôn hòa, "Tiểu Tuân, mẹ muốn nói với con rằng, bất luận giới tính phân hoá của con là gì đều không quan trọng, quan trọng là con là bảo bối độc nhất vô nhị của mẹ, là bảo bối quan trọng nhất của ba và mẹ." Nói xong Tư Như mở túi của mình ra, đưa một tờ giấy cho Chúc Tuân.

Chúc Tuân có chút thẹn thùng trước sự ôn nhu đột ngột của Tư Như, hắn từ nhỏ tùy hứng ham chơi, tuy Tư Như không nghiêm khắc bằng Chúc Tồn, nhưng cũng không phải người mẹ cưng chiều con cái vô điều kiện. Hiếm khi nhìn thấy Tư Như ôn nhu như vậy, cảm giác đầu tiên của Chúc Tuân là không thích ứng được.

Cậu nhận lấy tờ giấy trong tay Tư Như, dòng chữ lớn đầu tiên ghi là "Báo cáo thông tin phân hoá ABO", sau đó là một bảng biểu, tuổi, nhóm máu, cân nặng, chiều cao của cậu.

Tư Như yên lặng ở bên cạnh Chúc Tuân, chờ đợi Chúc Tuân đọc tiếp.

Mọi thứ đều không có vấn đề gì, chi đến khi Chúc Tuân nhìn thấy dòng chữ phía dưới.

Bên phải viết kết quả xác nhận phân hoá quen thuộc, nhưng dòng chữ lúc này đối với Chúc Tuân lại có chút xa lạ.

"Omega."

Chúc Tuân trầm mặc một lát, ngoài dự đoán chính là, Chúc Tuân không có cảm giác trời đất sụp đổ, có lẽ là vì quá khó tin, khiến cậu không có cảm giác trân thật, thật lâu sau cũng chưa khôi phục lại. Một hồi lâu sau Chúc Tuân mới hít sâu một hơi nhìn về phía Tư Như, "Con có thể tìm bác sĩ nói chuyện không?"

Tư Như gật gật đầu.

Tư Như sắp xếp rất nhanh, buổi chiều Chúc Tuân liền vào văn phòng của bác sĩ phụ trách. Bác sĩ phụ trách của cậu là một nữ bác sĩ trung niên ngắn tóc giỏi giang, nhìn thấy cậu thì bảo Chúc Tuân ngồi xuống.

Để tránh Chúc Tuân xấu hổ, Tư Như vỗ vỗ vai Chúc Tuân liền đi ra ngoài chờ ở cửa.

Ở trong hoàn cảnh khép kín lại thoả luận với bác sĩ về vấn đề này, Chúc Tuân có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, nữ bác sĩ hiểu rõ với tình huống như vậy, cười cười ý bảo cậu đừng khẩn trương.

Chúc Tuân nhìn bảng tên đặt trên bàn bà, họ "Mang".

"Chào bác sĩ Mang, cháu muốn hỏi về tình huống phân hoá của cháu." Chúc Tuân mở miệng, "Cháu muốn biết, kết quả phân hoá lần này là kết quả kiểm tra phân hoá cuối cùng sao?"

Bác sĩ Mang gật gật đầu, "Đúng vậy, cháu phân hoá nên dẫn tới sốt cao, ta nghĩ cháu cũng có ấn tượng, đây đúng là phản ứng của Omega phân hoá."

Chúc Tuân sờ sờ cổ mình, lúc đầu sau cổ bằng phẳng hiện tại lại có một khối hơi nhô lên, phải thật cẩn thận vuốt ve mới có thể cảm nhận được, nơi đó yếu ớt dường như chỉ hơi dùng lực cũng sẽ thấy đau đớn, tuyến thể xuất hiện có nghĩa là cậu thật sự phân hoá thành một Omega. Nhưng Chúc Tuân vẫn cảm thấy không thể tin được, nhận thức nhiều năm qua của cậu vào hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ "Cháu không biết mẹ cháu đã nói với cô chưa, nhưng tất cả những báo cáo trước đây của cháu đều là khuynh hướng Alpha, hơn nữa còn vô cùng cao."

Bác sĩ vừa ghi chép vừa gật đầu, "Cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy."

"Vậy tại sao lại có tình huống như vậy xuất hiện?" Chúc Tuân bất đắc dĩ, nửa câu sau cậu không có nói ra. Cậu muốn nói là, mẹ nó đây không phải là đang trêu đùa nhân sinh sao, nghĩ như vậy Chúc Tuân lại lặp lại lần nữa, "Trước đây báo cáo kiểm tra có khuynh hướng Alpha vô cùng cao."

Chúc Tuân cũng không ý kỳ thị hay chán ghét Omega, thậm chí khả năng tiếp thu cũng tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy chuyện này giống nh một trò khôi hài hoang đường hoặc là một trò đùa.

Báo cáo kiểm tra sức khoẻ mười mấy năm đều phán định mình là một Alpha, kiểm tra sức khoẻ thậm chí cho ra xác suất cực kỳ cao, cho dù cậu phân hoá trở thành một Beta cậu cũng không cảm thấy khiếp sợ như vậy.

Nhưng sao cậu lại phân hoá thành một Omega?

Nghe Chúc Tuân không ngừng lặp lại, bác sĩ Mang ngẩng đầu cẩn thận quan sát thiếu niên trước mắt này.

Bởi vì sốt cao té xỉu trong nhà khẩn cấp đưa tới bệnh viện, hiện tại mới vừa tỉnh lại đầu tóc thiếu niên có chút hỗn độn, tuy nhìn qua trấn định nhưng đôi mắt vẫn lộ ra sự mê mang cùng bất lực. Bà nhìn nhìn thân hình cùng dung mạo của Chúc Tuân, trong lòng thở dài, nếu kiểm tra không phải Omega, quả thật với ngoại hình này thì giống như Beta hoặc là Alpha hơn. Độ tuổi xấp xỉ làm bà nghĩ tới đứa con của mình, bởi vì mình là bác sĩ lại vì kích phát tình thương của mẹ, ngữ khí cũng ôn nhu hơn, "Ta hiểu tình huống mà cháu nói, mẹ cháu cũng đã cho ta xem những báo cáo sức khoẻ trước đây của cháu rồi, mặc dù tình huống như vậy rất hiếm thấy, nhưng tình huốn này thật sự đã xảy ra." Dừng một chút, lấy ra một quyển sách đưa cho Chúc Tuân "Phân hoá giới tính sẽ chênh lệch rất lớn, báo cáo kiểm tra đo lường trên thực tế cũng không thể phán định hoàn toàn trăm phần trăm phân hoá cuối cùng của một người, cháu có thể xem quyển sách này, có lẽ sẽ hỗ trợ rất lớn với cháu."

Chúc Tuân cảm thấy đau đầu, cậu nhịn không được buột miệng thốt ra câu hỏi vì sao tình huống như vậy lại xuất hiện, sau đó phát hiện vấn đề này hai phút trước cậu cũng đã hỏi qua, vì thế cậu chỉ có thể tiếp nhận quyển sách bác sĩ đưa cho cậu, tên bìa sách đơn giản dễ hiểu, đây là một quyển sách hướng dẫn tâm lý sau khi phân hóa thành Omega.

Chúc Tuân cầm quyển sách ngoài trầm mặc không biết còn có thể nói điều gì.

Thiếu niên mặc đồ bệnh nhân rũ mặt nhíu mày vô thức khiến người ta yêu mến, bác sĩ muốn rời lực chú ý của cậu đi nhưng cũng không được phản hồi.

Tầm mắt Chúc Tuân nhìn chằm chằm sàn nhà như muốn đục ra một cái lỗ, một hồi lâu mới lẩm bẩm mở miệng, "Tình huống như cháu có phải rất ít gặp hay không?"

Bác sĩ thở dài, từ khi làm nghề y bà đã gặp qua vô số tình huống phân hoá, nhưng sợ nhất chính là tình huống này. Bởi vì quá mức ỷ lại vào khuynh hướng phán định trước đó, mà sau khi phân hoá giới tính thật sự tạo thành chênh lệch tâm lý rất lớn. Huống chi đây là trường hợp một người có khuynh hướng Alpha phân hoá thành Omega, chênh lệch tâm lý quá lớn, bà làm bác sĩ cũng không thể đưa ra bất kỳ suy luận nào.

Sau khi thiếu niên rời khỏi văn phòng, bà ý thức được có lẽ nên liên hệ với mẹ cậu, đứa nhỏ này cần phải kiểm tra và tư vấn tâm lý một cách hệ thống và đầy đủ.

Sau khi đưa Chúc Tuân trở về phòng, Tư Như nhận được điện thoại của Chúc Tồn, giải thích rõ ràng tình hình rồi lại gọi điện thoại cho Diệp Văn.

Phản ứng của Chúc Tồn rất bình thản, dường như không quan tâm nhiều đến kết quả phân hoá kết quả, chỉ dặn dò Tư Như chăm sóc tốt cho Chúc Tuân, ngược lại là Diệp Văn sau khi nhận được điện thoại của bà nghe toàn bộ câu chuyện liền hô to gọi nhỏ, bộ dạng khó hiểu làm ầm lên.

Diệp Văn từ nhỏ đã coi Chúc Tuân như con nuôi, hôm qua Tư Như vừa nói với Diệp Văn về việc sắp phân hoá, Diệp Văn liền luôn hỏi tình huống như thế nào.

Công ty của Diệp Văn và Trang Chính Minh là một doanh nghiệp gia đình, công việc của hai người bình thường rất bận rộn, tới nước B du lịch là kế hoạch hai vợ chồng đã ấp ủ rất lâu nhưng bởi vì công việc nên kéo dài rất lâu, cuối cùng cũng có thời gian lại trùng hợp Trang Thiếu Du vừa thi xong, người một nhà liền vui vui sướng sướng đi nước ngoài du lịch.

Diệp Văn ở ngàn dặm xa xôi cũng chú ý tới tình huống của đứa con nuôi này, khi nhận được điện thoại của Tư Như, Diệp Văn đang cùng Trang Thiếu Du đi dạo trung tâm thương mại, Trang Thiếu Du ở bên cạnh nghe rõ mọi chuyện.

Lúc này Trang Thiếu Du đang uống nước, nghe được tin tức Chúc Tuân phân hoá kinh ngạc đến sặc nước, ho khan một trận thậm chí bị người đang gọi điện thoại với Tư Như trừng mắt nhìn một cái.

Trang Thiếu Du vô thức bật điện thoại lên và xem lịch sử trò chuyện vớiChúc Tuân, còn dừng lại ở lúc Chúc Tuân hỏi anh chuyện chuẩn bị phân hoá, lập tức lồng ngực dâng lên cảm giác vi diệu.

Trang Thiếu Du cũng không thể phân rõ loại cảm giác này đến từ nơi nào, giống như một sự vật bạn đã tiếp xúc rất lâu, bạn đã có phán đoán hoàn toàn về sự vật này, hơn nữa rất nhiều năm không ai có thể lật đổ, nhưng đột nhiên có một ngày có người chạy ra nói, trước đây hoàn toàn là sai lầm, thật ra phải là như vậy.

Hai chữ khiếp sợ không đủ để miêu tả sự chấn động của Trang Thiếu Du, anh cảm thấy quỷ dị lại hoang đường.

Chờ Tư Như nói chuyện điện thoại xong, Trang Thiếu Du cũng không hỏi nhiều về Tư Như nói gì.

Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Trang Thiếu Du đột nhiên nhìn thấy một đôi giày của một thương hiệu mà Chúc Tuân đã muốn từ lâu, đôi giày này cũng không hiếm, chỉ là ở nước A tương đối khó mua. Trang Thiếu Du suy nghĩ một chút, tìm người phục vụ rồi chọn theo size của Chúc Tuân, đồng thời gửi tin nhắn thoại cho Chúc Tuân, kèm một bức ảnh.

Làm xong những chuyện này, Trang Thiếu Du còn muốn nói gì, nhưng lại chỉ dừng lại ở giao diện gõ chữ, trầm mặc hồi lâu.

-----

Truyện đã full trên TruyenHD

https://truyenhdt.com/truyen/abo-truc-ma-dang-ghet

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro