Chương 7
Editor: Tiểu Muội
Bởi vì tình hình thân thể cần phải kiểm tra thống nhất, Chúc Tuân ở lại bệnh viện mấy ngày, rõ ràng thân thể còn chút mỏi mệt, nhưng tinh thần lại rất hưng phấn, Chúc Tuân nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ, trời sinh ít mơ ngủ vậy mà cậu lại có một giấc mộng.
Trong mơ cậu còn rất nhỏ, chỉ sáu bảy tuổi, cậu ngồi giữa một đống đồ chơi, cánh tay nhỏ bé non nớt trắng như ngó sen chọn cái này, sờ cái kia, nhưng không quá vừa lòng, cho đến khi có một cậu bé khác được bế vào phòng. Cậu bé kia xấp xỉ tuổi cậu, cũng nho nhỏ, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, cậu đưa đồ chơi cho cậu bé kia, cậu bé kia liền nhút nhát sợ sệt cười. Cậu cảm thấy cậu bé này cười thật đáng yêu, liền đem tất cả đồ chơi lần lượt đưa tới, sau đó nhìn cậu bé kia cười, sau khii đưa nhiều, cậu bé kia trở nên thân thiết với cậu.
Giấc mơ rất hỗn loạn, các nhân vật trở nên cao hơn, biến thành bộ dáng hai người ở trên sân bóng, có lẽ là chơi thắng nên hai người cười rất vui vẻ, chơi xong hai người ngôi trên bậc thang nghỉ ngơi, một người trong đó vui vẻ đến cả người đều dán vào người kia, cánh tay thân mật ôm lấy người kia.
Hình ảnh lại thay đổi ngay lập tức, vẫn là hai người và tư thế như vậy, bốn phía lại bị bao bọc trong không gian nhỏ bé, một màn hình rất lớn ở trước mặt bọn họ, là bộ phim nhựa năm sơ trung bọn họ đã xem, Alpha và Omega nhiệt tình lại không biết liêm sỉ giao triền cùng nhau. Chúc Tuân bị hoảng sợ, muốn thoát khỏi cánh tay đang ngày càng đến gần, sau đó hoảng sợ nhìn thấy ánh mắt chế nhạo lại ác ý của đối phương.
Anh ta nắm chặt bả vai Chúc Tuân, sau đó mở miệng nói, "Thì ra cậu cũng là một Omega."
Chúc Tuân bị doạ tỉnh, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Lúc này phía chân trời hơi sáng, phòng bệnh nhỏ nửa sáng nửa tối, cả người Chúc Tuân đều chìm trong khoảng tối, cậu hoảng hốt đến mức không thể phân biệt được đây là hiện thực hay trong mơ, cho đến khi ánh mặt trời chiếu rọi hoàn toàn vào người cậu.
Chúc Tuân không nhớ nhiều về thời thơ ấu, không nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trang Thiếu Du, cũng không nhớ rõ cảnh tuổi nhỏ có thật sự xảy ra hay không.
Chúc Tuân cũng không để ý chút nhạc đệm này, cho đến khi Tư Như uyển chuyển đề cập đến việc tư vấn tâm lý sau khi phân hoá giới tính trước lúc xuất viện. Chúc Tuân nghĩ đến cuộc đối thoại với nữ bác sĩ kia, có cảm giác không cùng tần số, tưởng tượng phải cùng một người khác nói chuyện như vậy, Chúc Tuân lập tức cảm thấy đau đầu. Trên thực tế, trong lòng cậu ngoại trừ cảm giác lúng túng khó tả, thì cậu cảm thấy mình rất dễ thích nghi, mấy ngày nay cậu thậm chí còn đọc sổ tay Omega do bệnh viện phát bằng đèn đầu giường bệnh.
Tư Như cũng không thể phản đối.
Trước khi xuất viện, Chúc Tuân theo lời dặn của bác sĩ đi lấy một vài vật phẩm cần thiết của Omega, không giống như những chai lọ, bình rải rác mà bệnh viện thường đưa cho cậu khi bị bệnh, bệnh viện đưa cho cậu một hòm thuốc gia đình giống như một chiếc va-li nhỏ màu bạc. Sau khi trở về nhà, ở trong phòng Chúc Tuân mở cái va-li kia ra.
Trong hộp là ba loại thuốc ức chế của Omega được đóng gói riêng lẻ và các ống tiêm y tế phù hợp. Chúc Tuân tò mò giơ lên nhìn nhìn dưới ánh đèn, thuốc ức chế lỏng có màu vàng nhạt, liều lượng chỉ có 1ML, nhìn rất nhỏ, làm Chúc Tuân khó có thể tưởng tượng sau này mình phải dựa vào vật như vậy mới có thể duy trì cuộc sống bình thường.
Ngoài thuốc ức chế, còn trang bị sổ tay sử dụng, miêu tả chi tiết cách sử dụng thuốc ức chế cùng với trọng điểm đỏ trong sổ tay là mỗi lọ thuốc ức chế chỉ được sử dụng trong một tháng, ba tháng sau cần tới bệnh viện lần nữa để kiểm tra sức khoẻ cập và trang bị lại.
Chẳng lẽ tôi quay lại kiểm tra thì sẽ biến trở về Alpha sao? Chúc Tuân cười nhạo.
Ngoài những cái này còn lại là một vài bình xịt và những thứ như miếng dán che chắn, Chúc Tuân hiểu rõ những thứ này bằng kiến thức trên mạng của mình.
Sau khi cất gọn gàng những thứ này vào hộp thuốc, điện thoại của Chúc Tuân nhận được tin nhắn, Chúc Tuân vừa thấy người gửi hiện là Trang Thiếu Du cũng có chút giật mình.
Tin nhắn của Trang Thiếu Du rất đơn giản, "Anh Tuân mau online."
Chúc Tuân nhận ra gần đây cậu rất ít xem điện thoại, sau khi Chúc Tuân đăng nhập nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Trang Thiếu Du.
Cá Nướng: Có muốn không?
Bức ảnh đính kèm là hình đôi giày, thậm chí còn lẫn mấy tấm ảnh Trang Thiếu Du đi giày chụp trước gương toàn thân.
Thật giống như cuộc sống bình thường ngày xưa, mọi thứ đều không thay đổi, Chúc Tuân nghĩ. Mà Chúc Tuân thích cuộc sống bình thường như vậy, cho nên cậu di chuyển ngón tay trên bàn phím.
ZX-: Muốn.
Chúc Tuân lại nhìn thời gian gửi, đã là một ngày trước.
ZX-: Nhưng cậu đã rời khỏi tiệm giày rồi đi?
Trang Thiếu Du trả lời rất nhanh.
Cá Nướng: Cửa hàng cách khách sạn của em rất gần, về nước sẽ đưa cho anh.
Chúc Tuân không khách khí, trả lời "Được".
Nói xong câu này, Chúc Tuân lại nhìn khung thoại "Nhập", nhưng hồi lâu sau, Chúc Tuân cũng không thấy Trang Thiếu Du trả lời tiếp.
Tháng 8, Trang Thiếu Du và gia đình trở về nước. Mẹ của Trang Thiếu Du, Diệp Văn và Tư Như chơi thân với nhau, cho nên Chúc Tuân đã cùng Diệp Văn và Trang Thiếu Du ăn cơm với nhau rất nhiều lần. Điều đáng ngạc nhiên là, sau khi về nước ba của Trang Thiếu Du, Trang Chính Minh lên kế hoạch, mời cả nhà Chúc Tuân tới nhà ăn cơm.
Các doanh nhân như Trang Chính Minh và Chúc Tồn ở trên bàn cơm đều không ngừng trò chuyện nghiêm túc, Chúc Tuân chỉ cảm thấy từng câu từng chữ khó hiểu ghim vào đầu, Trang Thiếu Du thì nằm liệt trên ghế chơi điện thoại. Diệp Văn nhìn thấy Trang Thiếu Du và Chúc Tuân đều không có hứng thú, cười buông tha hai tiểu bối này, cho bọn họ về phòng chơi.
"Đúng rồi, giày của cậu." Vào phòng của Trang Thiếu Du, Trang Thiếu Du cố ý đưa đồ cho Chúc Tuân.
"Ok. Tôi chuyển khoản cho cậu, bao nhiêu?"
Trang Thiếu Du lắc lắc đầu, "Coi như quà tốt nghiệp tôi tặng cho cậu."
Chúc Tuân nghẹn lời, nhưng cậu cũng hiểu chút tiền ấy đối với Trang Thiếu Du mà nói không tính là cái gì, hào phóng tiếp nhận, do dự nói, "Nhưng tôi chưa chuẩn bị quà tốt nghiệp cho cậu." Chúc Tuân thẳng thắn.
"Ừm......" Trang Thiếu Du chống cằm, bộ dáng nghiêm túc suy ngẫm, "Vậy sau này nói sau."
Chúc Tuân trợn mắt, "Cậu thật đúng là. Vậy cậu muốn thứ gì thì nói cho tôi biết, cậu biết đấy, tôi không thích nhất là cảm giác dở dang."
"Để tôi suy nghĩ một chút." Trang Thiếu Du do dự, rồi sau đó không biết là nghĩ tới cái gì, gương mặt lại hiện lên một màu hồng kỳ lạ đến đáng nghi.
"Vậy có thể ......" Trang Thiếu Du thanh âm mơ hồ, Chúc Tuân nhíu nhíu mày, không biết anh rốt cuộc đang nói cái gì.
"Cậu đang nói tiếng nước Z sao?" Chúc Tuân hỏi.
"Khụ......" Trang Thiếu Du hắng giọng, nhìn thẳng vào Chúc Tuân, "Tôi muốn nói, có thể ngửi một chút tin tức tố của cậu không?"
Chúc Tuân nghe rõ, vẻ mặt cậu cứng đờ nhìn Trang Thiếu Du sững sờ ở bên kia.
"Không có ý khác, nhưng tôi thật sự...Omega ..." Trang Thiếu Du còn đang nói, Chúc Tuân không chờ anh nói một câu hoàn chỉnh đã đá vào cẳng chân anh, không cần giữ lại chút tình cảm cũ nữa, đồng thời nghe được Trang Thiếu Du lớn tiếng mắng chửi.
Chúc Tuân chỉ cảm thấy cảm giác chán ghét của mình đối với Trang Thiếu Du mấy năm này rốt cuộc đã đạt tới đỉnh điểm, "Cậu có bệnh phải không?"
Trang Thiếu Du vuốt cẳng chân mình, cảm thấy cái chân này của mình khẳng định sẽ sưng lên, anh gần như không thể khống chế vẻ mặt chỉ có thể đau đớn nhe răng trợn mắt, "Cậu có phải có bệnh không!" Trang Thiếu Du oán hận hỏi lại Chúc Tuân, thanh âm đều cất cao.
Vẻ mặt Trang Thiếu Du quá mức dữ tợn, có lẽ thật sự bởi vì sức bàn chân Chúc Tuân quá lớn, hốc mắt Trang Thiếu Du đều đau đến phiếm hồng.
Chúc Tuân phẫn nộ không ít hơn Trang Thiếu Du, không chút thương hại. "Cậu mới có bệnh, nếu tôi nói với cậu tôi muốn ngửi mùi của cậu thì cậu có thoải mái không?"
Những lời này thành công làm tầm mắt Trang Thiếu Du dời khỏi cẳng chân mình, anh vừa chịu đựng đau đớn nhíu mày, khóe miệng lại chậm rãi nở một nụ cười lãnh đạm, "Được đó, tin tức tố của tôi là bạch trà, cho nên của cậu là mùi gì?"
Chúc Tuân khó tin nhìn anh, Trang Thiếu Du dường như thật sự đang chờ đáp án của cậu, thẳng thắn nhìn cậu.
Vẻ mặt Trang Thiếu Du giống như gặp một bài toàn khó giải, Chúc Tuân rõ ràng biết cách giải lại bủn xỉn không chịu nói cho anh. Rõ ràng vẻ mặt của Trang Thiếu Du và cảnh trong mơ hoàn toàn không giống nhau, nhưng Chúc Tuân lại cảm thấy sự đáng sợ trùng điệp.
Chúc Tuân lạnh lùng nhìn anh, "Cậu thật sự có bệnh, quà tốt nghiệp tự cậu giữ lại đi, tôi từ bỏ."
Mà giờ phút này, thông qua Trang Thiếu Du, Chúc Tuân cuối cùng cũng nhận ra, cuộc sống yên bình của cậu đã bị đánh vỡ.
-----
Truyện đã đăng full trên TruyenHD
https://truyenhdt.com/truyen/abo-truc-ma-dang-ghet
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro