Chương 20
Từ bỏ - Chương 20: Cánh cửa mở ra
Tôi vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất mát.
Vết thương khắc sâu trong tim này không thể nào lành lại.
Tôi dùng ống thuốc đó để uy hiếp hắn.
Dẫu nói là liều mạng, nhưng tôi thực sự không dám tiêm vào người. Đầu kim lướt qua lớp lông tơ sau gáy, bàn tay tôi run lên vì căng thẳng.
Sở Ngôn im lặng đứng đó, không tiến về phía tôi dù chỉ một bước.
Hắn bảo tôi bỏ kim xuống.
Cho dù hắn nói thế nào cũng vô ích, tôi không đồng ý với bất cứ điều kiện nào của hắn.
Vì những gì hắn hứa không phải thứ tôi cần.
Dù sao giấy kết hôn cũng là do nhà nước chứng nhận, vậy khi kết thúc cũng phải làm theo đúng thủ tục. Chuyện ký tên ly hôn, hắn nhất định phải làm.
Tôi lặp đi lặp lại rằng hắn phải ký tên, nếu không tôi sẽ chết ngay tại đây.
Tuy đây là một thủ đoạn cũ rích nhưng đối với tôi, việc có thể tự nắm giữ sinh mệnh của mình chính là con át chủ bài lớn nhất.
"Thả tôi đi. Ký vào đơn ly hôn. Thỏa thuận lúc đầu đã viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen, lâu quá rồi, anh quên sạch rồi sao?"
Chúng tôi giằng co, không ai chịu nhượng bộ.
Tôi bắt đầu đếm ngược: "5—4—3—2—"
Số "2" được kéo dài, tôi cố tình dừng lại vài giây.
Lại một lần nữa, tôi ngửi thấy mùi thịt thối rữa như thể trở về cái đêm nằm trong bãi rác ấy.
Trước mắt tối sầm nhưng tôi vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng thốt lên con số cuối cùng: "1—"
Ở đây không có màn kịch như trong phim, nơi nam chính kịp thời giật lấy khẩu súng của phản diện.
Sở Ngôn đứng đó tựa một cây tùng già nơi vách đá.
Sóng lớn ập đến cũng không lay chuyển nổi hắn, dù đất dưới rễ đã lở dần khiến hắn chực chờ ngã xuống.
"Vợ ơi, em bỏ nó xuống đi." Giọng hắn vẫn bình thản, "Em biết loại A1037 tinh khiết này sẽ giết người như thế nào mà."
"Tôi chết rồi cũng không sao sao?"
Hắn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, không trả lời.
"Thuốc đặc hiệu sắp được nghiên cứu ra rồi."
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi cười khẩy: "Tôi biết chứ. Đúng là tôi may thật, thành ra thế này mà vẫn chưa chết được."
Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân — không thể xúc động, đầu kim này không nên nhắm vào tôi.
Tôi ném mạnh ống thuốc về phía hắn nhưng lại lệch đi một thước.
Có lẽ, trong tiềm thức tôi vẫn không nỡ làm hắn bị thương.
Sở Ngôn chỉ sai người đến dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất sau đó quay lưng bỏ đi.
Dây thần kinh căng thẳng bỗng thả lỏng, khí lực rút cạn bỗng tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ là một cơn mưa ngũ sắc.
Giấc mộng ấy, cuối cùng cũng không còn chỉ toàn hai màu đen trắng nữa.
Lần nữa tỉnh dậy, xiềng xích trên chân đã được tháo ra.
Không còn ràng buộc, tôi rón rén xuống giường.
Tôi nghĩ rằng cửa vẫn bị khóa, nên đứng chần chừ trước đó một lúc lâu rồi mới vặn thử tay nắm.
Cửa… không khóa.
Tôi không tìm thấy Sở Ngôn.
Hắn để trợ lý ở lại nhà.
Lại một lần nữa, hắn biến mất không tung tích.
Tôi thu dọn tất cả đồ đạc của mình trong những năm qua, sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ.
Hắn để trợ lý ở lại nên mọi việc tôi đều nhờ người đó chuyển lời.
Trợ lý của Sở Ngôn bảo tôi rằng dạo này hắn có việc bận, phải trì hoãn một thời gian nhưng vẫn hắn đồng ý ký đơn.
Dường như tôi lại rơi vào một vòng lặp chờ đợi vô vọng.
Nhưng tôi cũng không rõ mình còn đang đợi cái gì.
Mọi thứ cuối cùng cũng có hồi kết.
Giống như thuở ban đầu… sau lần cuối cùng chìm đắm, chúng tôi cuối cùng cũng ly hôn.
Tôi cầu xin hắn đừng đến tìm tôi nữa.
Giấy trắng mực đen, bản thỏa thuận này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ lưu luyến quãng thời gian đó.
Có lẽ một ngày nào đó nhớ lại, tôi sẽ chỉ thản nhiên đá nó sang một bên, giả vờ như chưa từng để tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro