Ngũ
Màn trướng đỏ che phủ bên ngoài giường, lư hương tỏa mùi hương nhàn nhạt mê hồn. Liễu Thanh Ca nhíu mày cố gắng chịu đựng cảm giác vô lực của tứ chi và thân thể mà mở mắt ra.
Y nhìn xung quanh, khung cảnh là một mảng vô cùng xa lạ.
Cảm giác xa lạ này khiến Liễu Thanh Ca bất an. Cho dù hiện tại thần trí vẫn còn đang hơi mê mang nhưng bản năng cho y biết nơi này không toàn.
Ngồi bật dậy ngay lập tức, tiếng kim loại va chạm leng keng vang lên.
Liễu Thanh Ca hơi vui mừng cảm nhận cơ thể đã biến về dạng cũ, rồi lại nhìn một thân lý y đơn bạc. Hai tay và chân y đều bị xích sắt khóa lại, đầu xích còn lại không thấy ở đâu. Cổ cũng bị một vòng khóa lớn bằng huyền thiết lạnh lẽo khóa cứng lại, đầu còn lại của sợi xích cũng không biết ở đâu.
"Ngươi tỉnh rồi?" Một người vén màn châu ngoài cửa đi vào. Liễu Thanh Ca cố nheo mắt nhìn cho rõ nhưng tầm nhìn của y bị nhòe đi hẳn trong làn sương khói mịt mù tỏa ra từ lư hương.
"Liễu Thanh Ca, ngươi có biết bổn tôn đã hao tâm tổn sức thế nào mới mang được người về không hửm?" Lạc Băng Hà đứng dựa ở cuối giường, nhếch môi đầy tà mị.
Đồng tử Liễu Thanh Ca co rụt lại.
Giáp mặt Lạc Băng Hà chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tồi tệ là khi y giáp mặt gã, những mảng kí ức về những ngày bị chà đạp sỉ nhục đầy bất lực kia lại ào ạt trở về, đua nhau tranh chiếm một chỗ trước mắt y.
Đau đớn biết bao, ghê tởm biết chừng nào.
"Cút!! Cút!!" Liễu Thanh Ca hoảng loạn lùi về sau, liều cả mạng dùng cả tay lẫn chân, cho dù là phải bò đi nữa, y một khắc cũng không muốn thấy hay thậm chí là ở gần Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà vui vẻ nhìn thấy Liễu Thanh Ca sợ hãi tột cùng, vừa không ngừng vừa chửi mắng gã để tự giữ lấy cho bản thân một chút hi vọng, vừa dùng tất cả sức mạnh muốn bám víu lấy hi vọng kia mà rời xa gã.
Lạc Băng Hà nhớ đến cái ngày mà gã phát hiện Liễu Thanh Ca biến mất, nụ cươi trên môi biến mất, trong lòng một mảng lạnh lẽo.
Gã nắm lấy dây xích khóa chân của Liễu Thanh Ca mà kéo y lại chỗ mình. Liễu Thanh Ca vô vọng cố tìm một tia linh lực để vùng vẫy nhưng không có gì đáp lại lời cầu cứu yếu ớt của y cả.
Mười đầu ngón tay cào cấu vào nệm mềm, cố gắng níu kéo.
Lạc Băng Hà cười gằn. Gã kéo mạnh sợi xích, chân trái Liễu Thanh Ca bị gã nắm trong tay, cả thân thể bị kéo sát lại.
"Thanh Ca, ngươi nghĩ mình đang làm gì?" Lạc Băng Hà cười lạnh, ngón tay thon dài hết mân mê đôi môi mỏng hơi khô rồi lần vào vạt lý y chạm đến làn da trắng nõn như ngọc kia.
"Súc sinh! Cút!!" Liễu Thanh Ca cố gắng vùng vẫy, vung chân phải muốn đạp gã ra. Lạc Băng Hà dễ dàng chụp lấy cổ chân y, cong môi nở nụ cười đầy tà mị, hôn lên cổ chân y.
Liễu Thanh Ca cảm thấy vô cùng ghê tởm. Y thật sự muốn chặt phăng đi cái chân phải của mình.
"Ngươi không cần phản kháng vô ích." Lạc Băng Hà đưa tay nắm lấy khóa cổ nâng lên. "Thứ này so với Khôn Tiên Tác còn tốt hơn vạn phần."
So với Khôn Tiên Tác còn tốt hơn vạn phần.
"Đặc chế riêng cho ngươi, chỉ có duy nhất một bộ. Cho nên ngươi không cần phải lo lắng bổn tôn sẽ đem tặng thứ đồ tốt này cho người khác." Lạc Băng Hà chậm rãi nói, từng chữ từng chữ đè nghiến lên cõi lòng nặng trĩu của Liễu Thanh Ca.
Đặc chế riêng cho ngươi.
Liễu Thanh Ca nhắm nghiền hai mắt đầy bất lực.
Mặc kệ ngươi dưới thân đang sững sờ, tay của Lạc Băng Hà vẫn không hề ngừng lại mà nhanh chóng cởi bỏ lý y vướng víu sang một bên.
"Ngươi muốn làm gì?!" Liễu Thanh Ca quát lớn, tay chân bắt đầu vùng vẫy.
"Bổn tôn chỉ là muốn cùng Liễu Phong chủ ôn lại chuyện xưa một chút." Lạc Băng Hà nói rồi xé toạt tầng che chắn cuối cùng trên người Liễu Thanh Ca, cặp chân thon dài cứ thế lộ ra trong không khí.
"Ngươi!!" Trong nháy mắt, kí ức ngày đó hiện lại một cách vô cùng rõ rệt trong tâm trí Liễu Thanh Ca.
Y càng hoảng sợ mà vùng vẫy thì Lạc Băng Hà càng thêm thích thú. Gã chen đầu gối tách hai chân Liễu Thanh Ca ra, tay trái nắm lấy cổ chân trái y mà kéo sang một bên, để lộ nơi tư mật.
Da mặt Liễu Thanh Ca không phải đao thương bất nhập như gã, đỏ ửng lan từ cổ lên hai gò má.
Tay Lạc Băng Hà du tẩu trên người Liễu Thanh Ca, sờ từng tấc da thịt ngọc ngà. Liễu Thanh Ca khi linh lực dồi dào tương đối khiến người ta không dám nhìn, sợ y đánh cho thành đầu heo. Chỉ có những lúc xiềng xích được y thì mới có thể nhìn thấy rõ cái vẻ đẹp khiến người ta ngắm nhìn đến điên đảo thần hồn này.
Khiến người ta muốn giày vò, chà đạp y một phen.
Hôn lên gò má kia, cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân, Lạc Băng Hà nhếch môi cười đầy thích thú.
Gã tàn bạo ngậm lấy hai phiến môi mà gặm mút, không ngừng tấn công mà quấn lấy đầu lưỡi rụt rè kia. Môi lưỡi triền miên đầy miễn cưỡng, Liễu Thanh Ca vô lực dùng tay muốn đẩy gã ra. Lạc Băng Hà nắm lấy hai tay y, xé một mảnh lụa đỏ từ màn che, trói hai tay y lại rồi đè lên đỉnh đầu.
"Hôm nay tâm tình bổn tôn tốt, sẽ cho ngươi được sung sướng tận cùng một lần." Lạc Băng Hà thủ thỉ bên tai Liễu Thanh Ca. Vành tai nhạy cảm của y liền ửng đỏ lên.
Lạc Băng Hà không tự chủ được mà trân quý thân thể ngọc ngà này, cẩn thân dùng tay khuếch trương chuẩn bị. Liễu Thanh Ca cắn chặt môi, trán đầy mồ hôi lạnh.
Gã miết nhẹ môi dưới đã bị cắn đến bật máu của y, nhìn qua vô cùng câu dẫn mà lại xông đến kéo y vào một trận môi lưỡi triền miên nữa.
Bên dưới đã có thể tiếp nhận ba ngón tay của gã một cách thông thuận, Lạc Băng Hà cũng không tính toán muốn nhịn thêm nữa. Cự vật thô to gân guốc cọ xát ngoài miệng huyệt rồi thẳng một đường đâm vào.
Liễu Thanh Ca cắn môi nén đau, ưởn cổ nuốt tiếng rên rĩ vào trong. Y cảm thấy như cả người bị xé làm đôi, bên dưới âm ỉ đau, mà tên đầu sỏ bên trên lại không ngừng động thân ra vào.
Lạc Băng Hà nếm được ngon ngọt khó quên, dù đã cố cẩn thận nhất có thể nhưng bị thương là điều khó tránh khỏi. Mùi máu tươi hòa lẫn trong bầu không khí dâm mỹ kích thích gã càng thêm điên cuồng.
Cự vật mạnh mẽ đâm vào rồi rút ra, kéo theo cả thịt phấn nộn hồng. Quy đầu đâm đến một điểm bên trong hậu huyệt, cả người Liễu Thanh Ca liền run rẩy, tiếng rên rỉ trầm thấp đầy khêu gợi vô tình thoát ra.
Lạc Băng Hà nở nụ cười thõa mãn, nắm lấy eo Liễu Thanh Ca không ngừng ra vào, đâm vào cùng một điểm.
Liễu Thanh Ca y nhịn đến sắp điên rồi. Cơ thể không ngừng phản ứng lại theo những cử chỉ khiêu khích của Lạc Băng Hà, còn thần trí y lúc đầu còn cố gắng kiên cường muốn chống trả thì sớm đã tan rã từ khi gã đâm vào nơi đó.
Mím môi cố nén những tiếng rên rĩ đầy nhục nhã, nước mắt mặn chát không ngừng rơi.
Lạc Băng Hà ôm y ngồi lên trên người mình. Tư thế mày khiến cự vật thô to đó vào sâu hơn bên trong.
Liễu Thanh Ca toàn thân bủn rủn, hai tay vô định không biết nên bám vào đâu.
Lạc Băng Hà thấy Liễu Thanh Ca bị gã làm đến thần trí mơ hồ, ánh mắt chống cự cũng tan rã mà trở nên mơ hồ, ầng ậng nước mà vô cùng vui vẻ. Gã đẩy hông ra vào, tiếng va chạm đầy dâm mỹ vang lên khắp căn phòng một lần rồi lại một lần.
Gã một tay ôm eo Liễu Thanh Ca, một tay nắm cằm y:
"Bổn tôn muốn nghe thấy ngươi rên rĩ." Giọng Lạc Băng Hà hơi khàn khàn đầy ma mị vang lên bên tai Liễu Thanh Ca.
"...Cút!!" Liễu Thanh Ca dồn hết sức lực mà quát lên, tiếng nghe khàn hẳn đi.
"Ngươi muốn tự mình rên cho bổn tôn nghe hay để bổn tổn kêu Minh Yên vào bóp miệng bắt ép ngươi rên?" Lạc Băng Hà trầm thấp cười. Gã rất biết phải đánh vào đâu, đánh vào điểm nào để có khiến con thú hung dữ này chịu thuần phục dưới chân gã.
Liễu Thanh Ca nghe thấy vậy, trong đáy mắt xẹt qua một tia hung tàn.
"Để xem Thanh Ca của ta có ngoan không nào." Lạc Băng Hà tà mị nói. Gã nâng Liễu Thanh Ca lên, cự vật gần như bị rút ra khỏi hậu huyệt ấm nóng, quy đầu cọ lại ở miệng huyệt.
Gã mỉm cười, ấn Liễu Thanh Ca ngồi xuống.
Liễu Thanh Ca đau đến trợn tròn mắt. Nhưng theo sau đó khoái cảm vô tận dần dân lên dọc theo sống lưng. Y muốn cắn chặt môi nhưng nhớ đến lời hăm dọa của gã, tiếng rên rĩ lần này không bị chặn lại ở cổ họng nữa.
Lạc Băng Hà thỏa mãn nghe tiếng rên đầy khêu gợi kia, để nó tràn vào rồi lắp đầy tâm trí gã.
Gã muốn nghe nhiều hơn nữa!
Thân ảnh hai người không ngừng dây dưa. Đêm còn dài, xuân sắc vô hạn...
_______________________________________
Vì viết cái chương này tôi đã phải vừa viết vừa nốc hai ly nước cam, hai tô đậu nành luộc và không ngừng nghe nhạc :))...
Mọe :)) đ*o phải nghe tình ca đâu đm...
Viết H như đạch á QAQ...nếu hông phải tại viết đền bù cho thời gian mấy bác chờ thì tôi ứ viết âu...
Bonus tấm hình list nhạc củng cố tinh thần tác giả:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro