Chương 85 : Sự tình năm xưa - tạo phản bất thành

Tin tức Cung Thuận vương mất tích rúng động kinh thành, người người kinh sợ, lòng như bị mây đen bao phủ. Năm xưa, khi vương thượng diệt trừ tứ đảng, chính Cung Thuận vương kiệt xuất anh tài đứng bên, là cánh tay đắc lực của hắn. 

Lam gia lặng lẽ ẩn mình, nhưng Tôn gia không kiềm được, bắt đầu rục rịch. Hoàng triều náo loạn, đến cả Liêu thừa tướng đã cáo lão cũng chẳng thể an lòng. 

Buổi thiết triều hôm ấy, vệ binh trái phải cầm gương chĩa vào ngai vàng, ánh mắt sắc lạnh. Vũ Văn Liễn ngồi trên long tọa, sắc mặt băng giá, như hàn phong tháng chạp.

Mấy năm qua, có Cung Thuận vương bên cạnh, triều thần dần quên thủ đoạn của vương thượng tàn khốc ra sao. Nay, ánh mắt hắn khiến kẻ đối diện run rẩy, như đối mặt tử thần.

Đầu năm thứ mười bảy Phục Nhân Tông, loạn thế triều cương bùng nổ. Tôn gia, Đắc gia, và Lam gia, cùng vài đại thần, đồng loạt tạo phản.

Trong Tôn Hòa điện, người mặc giáp sáng loáng, gương mặt ngạo nghễ, chính là Lam đại nhân – Ưng Ý Lâm. Bên cạnh là nữ nhi, Lam Anh – Ưng Khiếu Kiều, một nhát gươm hạ cấm vệ tại cửa điện, máu tươi nhuộm đỏ nền đá. 

Triều thần hỗn loạn, kẻ theo Lam đảng công khai đứng về Ưng Ý Lâm, kẻ thề chết bảo vệ vương thượng, đứng chắn trước long tọa.

Vũ Văn Liễn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh ghi nhớ từng gương mặt.

Ưng Khiếu Kiều rút gươm, lưỡi thép ánh lên ấn hiệu chim ưng – dấu vết của Ưng tộc, khiến hoàng thất Phục triều không ai không biết. Nàng chĩa gươm vào Vũ Văn Liễn, giọng lạnh như băng: "Cẩu hoàng đế, ngươi cũng có ngày này!"

Ưng tộc, sắc mặt Vũ Văn Liễn càng thêm u ám.

Năm xưa, Ưng tộc là thần tử theo tổ tiên Vũ thị khai quốc, nhưng ỷ quyền làm càn, phạm đại tội. 

Tổ hoàng đế tru di toàn tộc, chỉ một nhánh may mắn thoát khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích. Trước khi bị trảm, Ưng Chấn – tiên phụ Ưng tộc – nguyền rằng con cháu ông sẽ đoạt mạng Vũ thị, lật đổ giang sơn. 

Lời nguyền ấy khiến hoàng thất kinh hãi, lưu truyền qua bao thế hệ.

Ưng tộc cải danh thành Lam thị, ẩn mình trong bóng tối. Ưng Ý Lâm, tên thật của Lam đại nhân, ngoài mặt nhã nhặn khôn ngoan, vào triều làm quan, nhưng trong lòng nuôi mưu đồ soán vị.

Hắn cưới đích nữ Chung thị của hầu phủ để kéo bè phái, che giấu dã tâm. Ưng Khiếu Kiều, nữ nhi hắn, từng đoan trang thục đức, nay lộ bản chất hung tàn, như mãng xà phun nọc.

Ưng Ý Lâm cười lớn, giọng vang vọng đại điện: "Cẩu hoàng đế, ngươi đã cùng đường! Đưa tay chịu trói, ta có thể lưu ngươi toàn thây!"

Vũ Văn Liễn không đáp, chỉ nghiêng người, lùi một bước. Tiếu Lý và Cam Bình dẫn cấm vệ quân xông tới, bao lấy hắn. Ưng Ý Lâm cười khinh: "Chỉ bằng đám người này, ngươi nghĩ có thể chống lại năm vạn binh mã ngoài thành của ta? Hoàng đế, ngươi quá cuồng vọng!"

Tôn quốc công kích động: "Lam đại nhân, mau giết hắn! Ngôi báu sẽ thuộc về ngài!"

Ưng Ý Lâm liếc Tôn quốc công, nụ cười tàn nhẫn. Chưa kịp phản ứng, Ưng Khiếu Kiều vung gươm, một nhát đâm xuyên tim Tôn quốc công. Máu phun trào, ông trợn mắt, ngã xuống, chết ngay tại chỗ.

Con trai Tôn quốc công kinh hãi, gào lên: "Lam Lâm, ngươi điên rồi?! Chúng ta là đồng minh!"

Ưng Ý Lâm cười lạnh: "Đồng minh? Ta chỉ lợi dụng lũ ngu xuẩn các ngươi và mụ quý thái phi để đưa người của ta vào cung. Không giết các ngươi, há để các ngươi phản ta? Những gì các ngươi nhận, đều đáng đời!"

Mũi gươm của Lam đảng kề sát cổ con trai Tôn quốc công, hắn run rẩy, không dám động đậy. Triều thần trong Tôn Hòa điện kinh hồn, mùi máu tanh nồng tràn ngập, như địa ngục trần gian.

Vũ Văn Liễn trầm giọng: "Năm xưa, tứ đệ Vũ Văn Hiên tạo phản, là chủ ý của các ngươi?"

Ưng Ý Lâm ghét sự bình tĩnh của hắn, như vương giả nhìn xuống lũ tiểu nhân. Hắn cười lạnh: "Vũ Văn Hiên đáng chết! Ta chỉ nói ngôi báu quý giá, ngồi long tọa khoái lạc ra sao, hắn liền độc chết phụ hoàng ngươi! Thân thể tiên đế suy nhược, băng hà trong đau đớn, còn Vũ Văn Hiên diễn trò hiếu tử. Vũ gia các ngươi, đều là lũ khốn kiếp!"

Vũ Văn Liễn siết chặt nắm tay, giọng run lên: "Phụ hoàng ta...cũng do ngươi xúi giục?"

Ưng Ý Lâm điên cuồng: "Phụ hoàng ngươi, Tào tướng, đều si mê Liêu thị. Ta nói với Tào tướng, chỉ cần đoạt ngôi, mẫu tử Liêu thị sẽ mất chỗ dựa, thái hậu sẽ về bên hắn. Hắn ngu ngốc nghe theo! Còn phụ hoàng ngươi, chẳng cần ta ra tay, đã bị chính con trai hạ độc! Ta không tốn sức, đã diệt sạch các ngươi!"

Vũ Văn Liễn nhắm mắt, lòng như bị dao cắt. "Lý gia...cũng do ngươi hãm hại?"

Ưng Ý Lâm cười lớn: "Phải! Lý gia có huynh đệ công thần, sao ta để họ sống? Hàm thị hận Lý Cầm Oa, ta chỉ tạo chút chứng cứ, ngươi đã mắc bẫy, nghi kỵ Lý gia, dẫn đến diệt tộc! Vũ Văn Liễn, ngươi ngu xuẩn, vô dụng!"

Vũ Văn Liễn mở mắt, ánh mắt đỏ rực, như dã thú bị thương. Phụ hoàng băng hà, huynh đệ tương tàn, Lý Cầm Oa ly biệt, hóa ra đều do Ưng tộc sắp đặt. Hận thù dâng trào, hắn rút gươm từ long tọa, giọng lạnh như băng: "Ưng Ý Lâm, ngươi muốn ta chết, nhưng hôm nay, kẻ mất mạng sẽ là ngươi."

Đánh!

Đại điện hỗn loạn, tiếng gươm va chạm, rèm trướng rách toạc, máu tươi nhuộm đỏ nền đá. Lam đảng áp đảo, Ưng Ý Lâm cầm gươm tấn công, không chút nhân nhượng. Vũ Văn Liễn dù mặc long bào, vẫn không yếu thế, mỗi nhát gươm mang theo oán nộ ngút trời. Hắn nghĩ đến phụ hoàng, đến Lý Cầm Oa, đến những năm tháng đau khổ, lòng như hỏa thiêu tâm, hận bất tận.

Xoạt!

Ưng Ý Lâm kêu lên đau đớn, vai trúng mũi tên, máu thấm đỏ giáp. Hắn ngã xuống, uy thế tan biến. Hắn kinh ngạc nhìn Vũ Văn Liễn – tên "cẩu hoàng đế" này, sao có thể mạnh mẽ đến thế?

Rầm!

Cửa điện bật mở, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Triều thần hô lên.

"Cung Thuận vương!"

Vũ Văn Phiên, chiến thần Phục triều, bước vào, khí thế như mãnh hổ. Bên cạnh là huynh đệ Lý gia và Vinh Mục hầu, quốc trượng của vương thượng. Tiếu Lý và Cam Bình vây lấy Vũ Văn Liễn, bảo vệ hắn. Vũ Văn Liễn nhìn Ưng Ý Lâm từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng, như đã đoán trước mọi sự.

Ưng Ý Lâm run rẩy: "Các ngươi... sao có thể..."

Vũ Văn Liễn thu gươm, giọng trầm: "Ưng Ý Lâm, ngươi tưởng ta không biết mưu đồ của ngươi? Cung Thuận vương chưa từng mất tích, chỉ là kế khiến ngươi lộ mặt. Ngươi muốn ta cùng đường, nhưng hôm nay, kẻ cùng đường là ngươi."

Quân cấm vệ xông vào, vây bắt Lam đảng. Ưng Khiếu Kiều bị khống chế, quỳ dưới đất, tình thế đảo ngược. Ưng Ý Lâm gầm lên: "Hôn quân! Ngươi là hôn quân!"

Vũ Văn Liễn cười lạnh: "Hôn quân? Được, hôm nay ta sẽ làm hôn quân trong mắt ngươi. Ưng Ý Lâm, ngươi giết phụ hoàng ta, khiến huynh đệ ta tương tàn, hãm hại Lý gia, loạn triều cương. Tội ngươi, tru di cửu tộc cũng không đủ!"

Hắn nhận gươm từ Vũ Văn Phiên, bước đến trước Ưng Khiếu Kiều. Một nhát gươm đâm xuống, máu phun trào. Ưng Khiếu Kiều cắn răng, không kêu, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. 

Ưng Ý Lâm gào lên: "Kiều nhi!"

Hắn trừng Vũ Văn Liễn: "Cẩu hoàng đế, ta làm ma cũng không tha ngươi!"

Vũ Văn Phiên đạp lên vai Ưng Ý Lâm, giọng khinh miệt: "Làm ma? Ngươi không có cơ hội đâu."

Vũ Văn Liễn nhìn Ưng Khiếu Kiều, giọng trầm: "Năm xưa, ngươi gả cho tứ đệ, chỉ để lợi dụng hắn tạo phản, đúng không?"

Hàn khí trong mắt Ưng Khiếu Kiều bùng lên, nhưng nàng không đáp. Nàng cắn môi, máu trào ra, ánh mắt đầy thù hận, như muốn thiêu đốt cả đại điện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro