Chương 50-3: Tình không nói ra lại càng sâu đậm [Hạ]
Chương 50-3: Tình không nói ra lại càng sâu đậm [Hạ]
"Bệnh ho hen của ta lại tái phát, sốt cao không chịu dừng lại, chỉ cảm thấy trong người vô cùng đau nhức. Mọi vật xung quanh càng lúc càng mơ hồ, ý thức dần mất đi. Trong cơn nguy kịch lại nghe tiếng ai đó khẩn cầu, hơi ấm triền miên, nước mắt không ngớt rơi xuống. Lòng ta đau đớn muốn báo đáp lại tấm chân tình của các nàng, nhưng tình này như bọt nước dễ tan vẫn là không thể hồi báo"
--Nhật ký Cao Ninh Hinh--
Sắc mặt Dung Âm mỗi lúc một trở trắng nhợt, Thuần Phi, Nhàn Phi, Ngụy Anh Lạc cứ thay phiên nhau hô hấp nhân tạo cho nàng. Chuyện đến nước nay Cao Ninh Hinh ta còn giữ giới hạn làm cái nồi gì. Ta lăng xăng chạy mấy vòng mới đẩy được Thuần phi ra để tiếp hơi cho hoàng hậu. Hít sâu một cái, môi mới chu ra giữa không trung mà người đó đã không nể mặt cử động. Nàng ho một trận kịch liệt, dùng tay vỗ về lồng ngực, thở dốc khàn khàn giọng " Đừng ấn nữa! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"
Thiên à, tại sao lại bất công với Cao Ninh Hinh ta như vậy, ta còn chưa kịp làm gì nàng!
Tĩnh Hảo vôi vàng chạy lại ôm Dung Âm vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng nhuận khí. Dung Âm cử động một chút dựa vào vai Tĩnh Hảo suy yếu hỏi
- Tĩnh Hảo, Ninh Hinh vì sao các nàng cũng ở đây!
Ta chưng hửng một lúc mới lấy lại được thái độ điềm tỉnh: - Người ở đây đương nhiên bọn ta cũng phải ở đây rồi.
Dung Âm rủ mắt nhìn đến bốn người bọn ta, bất giác lại thở ra chua xót.
Thấy nàng trầm mặc, Tĩnh Hảo mĩm cười ngọt giọng với nàng
- Tỷ tỷ, để muội xem vết thương cho tỷ đã!
Tĩnh Hảo dùng khăn sạch thấm nước lau vết máu trên trán đang rịn ra của nàng, chuyển ánh mắt dò xét đến vết thương trên chân. Ta cau mày u ám nhìn đến vết thương của nàng chắc là do đá sắc nhọn cắt vào vừa dài vừa sâu, máu chảy ra ướt cả y phục bên ngoài. Tĩnh Hảo ảo não nói với Anh Lạc
- Anh Lạc, ngươi giữ lấy chân Dung Âm lại, ta dùng rượu sát trùng vết thương trước.
Ta kinh ngạc hỏi Tĩnh Hảo:- Rượu với nước ngươi lấy ở đâu vậy?
- Tất cả đồ cúng trong chính điện hoàng lăng ta đều nhanh tay lấy hết.
Ta thật bội phục con người của Thuần Phi này, não quả nhiên là nhiều nếp nhăn.
"Hự..."- Dung Âm nhăn mặt rên nhẹ khi rượu được đổ vào chân. Nhàn phi đau lòng cẩn thận ôm nàng dịu dàng thâm tình, khó giấu sự thân thiết " Cố chịu một chút, không sao đâu Dung Âm". Nàng tựa đầu vào người Nhàn phi, cắn chặc môi, tay nắm chặc tay Nhàn phi, nhắm mắt lại thở dốc. Anh Lạc lấy vải sạch quấn chặc lấy vết thương cho nàng, thấy máu thấm ra đỏ tươi một mãng Anh Lạc có chút hoảng loạn hỏi nàng
- Nương nương có đau không?
- Đau...- Đôi mắt âng ấng nước, nàng nhăn nhó khổ sở than.
Bốn người bọn ta lập tức như bị ai đó dùng chân đạp lên mặt rồi lấy muối chà xát vào đến khó coi. Dương như nàng cũng thấy bọn ta thống khổ nên miễn cưỡng nhỏe miệng cười thều thào " Thật ra cũng không đau lắm!"
Dung Âm nhìn đến bên má trái của Nhàn phi in đậm dấu tay đỏ bầm đang sưng phồng vừa kinh ngạc vừa xót xa nâng tay xoa má cô ta " Nhàn phi, mặt người bị làm sao vậy?!"
- Thục Thận không sao!
Ta giật thót người, tằng hắng giả vờ nói với Tô Tĩnh Hảo:
- Tĩnh Hảo, ngươi cũng xem băng bó vết thương cho Anh Lạc và Nhàn Phi đi!
Dung Âm nghe Anh Lạc bị thương lo lắng muốn ngồi dậy không ngờ lại động đến vết thương nhịn không được thở hồng hộc. Ta nhân cơ hội đẩy Nhàn phi ra ôm Dung Âm vào người, thâm hiểm nói " Các ngươi mau đi xử lý vết thương đi đừng để hoàng hậu phải lo lắng chứ!"
Thục Thận, Anh Lạc bị nói trúng điểm yếu thì ngoan ngoãn để cho Tĩnh Hảo băng bó cầm máu giúp.
Ta nhìn sắc mặt nàng không tốt mà đau lòng úp mặt vào ngực nàng khóc nức nở " Dung Âm, Dung Âm hồi nãy nàng làm ta sợ muốn chết!". Hoàng hậu nghe ta nói hời ngẫng người rồi thở dài vòng tay ôm ta " Là ta không tốt!"
Ta vắt óc suy nghĩ không thể để bản thân thiệt thòi được liền nhanh như chớp hun một cái "chốc" lên má của nàng. Dung Âm chết lặng ngây ngốc, chỗ bị ta hôn cũng ửng đỏ lên. Tĩnh Hảo nhìn đến phát cáu mắng to vào mặt ta " Cao Ninh Hinh ngươi làm trò gì vậy hả!?!"
Ta che miệng cười khẽ cố tỏ ra vô dục vô tà " Thì ta hôn má có chút xíu, ngươi làm gì lớn chuyện vậy!"
Hình như người bên cạnh ta đang giận đến run rẫy, lãnh đạm nói: - Ninh Hinh không được làm càn như vậy!
Trong lòng ta sinh oán khí, bất bình tố khổ: - Ta mà làm càn gì! Nàng không biết bọn họ còn càn quấy hơn ta. Hồi này nhân lúc nàng tắt thở bọn họ từng người thay phiên nhau cưỡng đoạt môi nàng, có âm mưu muốn cướp răng nàng!
Người bên cạnh ta liền chấn động, vết đỏ trên mặt đã lan đến man tai. Nàng bối rối đưa tay che cả gương mặt.
- Cao Ninh Hinh này còn đàng hoàng chán đâu có cướp răng môi nàng đâu!
Thân thể Dung Âm cứng đơ chắc là bị đã kích lớn rồi. Tĩnh Hảo nhìn thấy cả người Dung Âm như muốn đỏ lên phát sốt liền hờn giận đạp mạnh vào mông ta " Cao Ninh Hinh! Ngươi có im miệng đi không hả?! Bộ muốn Dung Âm tắt thở lần nữa sao!?"
Ta đương nhiên là không muốn nên buông lời đe dọa:
- Dung Âm, nàng mà tắt thở lần nữa ta sẽ cướp răng nàng!
Tĩnh Hảo, Anh Lạc, Thục Thận đều lườm huýt ta như muốn chém chết "CAO-NINH-HINH!"
Ta một bụng ấm ức ngậm miệng lại.
Bọn ta ngồi vây quanh nhau trong một hang động u tối, Tĩnh Hảo chỉ thấp một cây đuốc để soi sáng. Mộ thất này không lớn, vừa nhỏ, vừa hẹp. Phía sau là lối thông từ bên chính điện thờ nơi mà ta, Tĩnh Hảo, Anh Lạc đến, còn một lối nữa đã bị đá lớn nằm chắn ngang bịt kín. Mà còn đương thông với bên điện thờ lúc nãy cũng đã bị sập rồi. Tình trạng hiện giờ của bọn ta chính là đang bị giam trong mộ thất này. Ta nhìn đến dung nhan minh diễm của người con gái đang năm mê man trong lòng ta. Ta không cam lòng để nàng chịu khổ, nhất định phải tìm cách đưa nàng thoát khỏi đây. Ta ngọt ngào hỏi nàng " Nàng muốn uống nước không?!"
Cằm nàng đặt trên vai ta khẽ run run. Anh Lạc vội mang túi nước đến từ từ đỡ nàng dậy, đưa nước đến bên môi nàng " Nương nương, cẩn thận!". Dung Âm chậm rãi uống được một ngụm nước lại che miệng ho khan mấy tiếng. Anh Lạc thấy người nàng khó chịu gương mặt trầm lắng, ánh mắt lại có vẻ buồn. Anh Lạc ngần ngừ áp tay lên trán nàng, hoảng loạn nắm tay nàng xoa nắn, một mực ngốc nghếch thổi ấm đôi bàn tay đang lạnh đó. Tuy Anh Lạc trầm mặc im lặng nhưng chắc Dung Âm cũng biết trong lòng nàng ta đang ấy náy đau xót nên nàng mĩm cười, nụ cười ấm áp, ánh mắt lại như làn thu thủy sáng trong
- Anh Lạc đừng lo, ta không sao!
Tĩnh Hảo cũng cười xóa đi bầu không khí ảm đạm lúc này
- Dung Âm, nàng ăn chút bánh đi!
Tĩnh Hảo lấy ra trong bọc vải một miếng bánh cúng. Dung Âm nhướng mắt nhìn đến vui vẻ nói
- Đây là bánh gạo nếp của Minh Ngọc làm!
Ta hỏi lại: - Vậy sao?
Nàng gật đầu, dáng vẻ ôn nhu nhìn động lòng người hết sức. Tĩnh Hảo đưa miếng bánh đến bên môi nàng " Dung Âm tỷ ăn một miếng đi!"
Đã bao lâu rồi tất cả chúng ta đều không ăn gì.
- Các nàng ăn, ta mới ăn!
Nhìn đến biểu tình làm nũng có phần giống trẻ con của nàng làm cho bọn ta không nhịn được bật cười, dỗ dành nàng
- Được được! Chúng ta cùng ăn!
Mỗi người chúng ta cắn một cái. Bánh gạo nếp này sao lại vừa ngọt vừa đậm đà. Đây là miếng bánh ngon nhất mà ta được ăn từ trước đến giờ. Khi nào về cung ta phải ban thưởng thật hậu hỉnh cho nô tỳ Minh Ngọc kia mới được.
Mọi người cùng ăn một cái bánh gạo nếp ăn đến rất vui vẻ, ai cũng nhỏe miệng cười mà nước mắt cũng đã ngập ngụa khóe mắt. Sau này ta vẫn nhớ cảm giác năm người bọn ta châu đầu vào nhau, áp trán bên nhau. Trong thâm cung đầy rẫy dối trá này lại không nghĩ có một ngày lại được cùng người mình thương, cùng bằng hữu sinh tử có nhau. Nước mắt gần rơi, tiếng cười lại vang vọng khắp mật thất.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thân thể Dung Âm lại yếu ớt lúc nóng lúc lạnh nhìn thấy thật xót xa. Cả bọn đều ý thức được không thể tiếp tục ngồi chờ đợi hoàng thượng đến cứu được.
Dung Âm bình tĩnh nhìn đến xung quanh, khẽ gọi Tĩnh Hảo
- Tĩnh Hạo, muội đến bên vách đá xem thử trên đó có khắc họa tiết thất tiên hầu vương mẫu không?
Tô Tĩnh Hảo lấy đuốc soi lần lượt vào các bức vách, kinh ngạc trả lời:- Đúng là có khắc hình thất tiên nữ hầu vương mẫu thật, làm sao tỷ biết?
Nàng trầm ngâm giây lát
- Có lẽ ta biết đường thoát khỏi đây!
Bốn người chúng ta ngạc tròn mắt nhìn nàng.
Nàng mĩm cười chậm rãi giải thích
- Có lần ta được hoàng thượng cho xem qua bản phác thảo xây dựng hoàng lăng, cũng một lần được xem sơ đồ địa cung của Minh Triều. Theo trí nhớ của ta, nơi chúng ta đang ở chính là mộ thất của địa cung. Bởi vì nơi này được xem là long mạch của triều trước, đại sư phong thủy đã nói phải xây dựng hoàng lăng phía trên để con cháu Hán tộc đời đời quy thuận Thanh triều.
Nhàn phi dường như hiểu ý: - Nói vậy đây là phía dưới của Hoàng Lăng?!
Dung Âm gật đầu:- Đúng vậy! Địa cung này được xây vào đầu Minh triều, là áp dụng thế phong thủy Long Bàn Thủ Châu, bảy mộ thất đại biểu cho thất tinh bắc đẩu. Theo sách ta đã đọc, lăng mộ thứ bảy sẽ có một đường hầm thông với ngọn núi phía sau. Chúng ta chỉ cần đến được đó sẽ thoát ra được.
Ta giật giật khóe mép:- Chỉ đọc một lần mà nhớ đến vậy sao?! Dung Âm bình thương nàng đọc những gì vậy?! Sách lăng mộ cũng đọc hả???
Nàng ngượng ngùng bối rối khẽ cười:- Mỗi thứ đọc một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro