Chương 124 - Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?

"Tỷ đã nghĩ gì? Tỷ có muốn báo thù không?"

Trình Vãn Tịch đỏ vành mắt, nhỏ giọng nói:

"Ta... ta không chắc lời hắn nói có phải sự thật hay không. Nhưng nếu là thật, một phần trong ta muốn điều tra rõ nguyên nhân cái chết của họ rồi trả thù. Nhưng một phần khác trong ta cũng cho rằng ta không muốn trả thù. Dao Dao... nếu người thân bị hãm hại, thì việc muốn trả thù cho họ là lẽ đương nhiên phải không? Nếu ta không muốn trả thù, có phải là do ta... không yêu thương họ không?"

Vân Dao Dao lui người ra để nhìn rõ khuôn mặt của Trình Vãn Tịch, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên hai bên má ủ rũ của Trình Vãn Tịch, ôn nhu nói:

"Vãn Tịch, tỷ nghĩ trả thù thì sẽ bao gồm những việc gì?"

Trình Vãn Tịch có chút bất ngờ với câu hỏi của Vân Dao Dao, nên ngập ngừng một lát, rồi nói:

"Ta nghĩ... sẽ bắt họ trả giá cho những việc họ đã làm. Hoặc khiến họ khổ sở. Hoặc... giết họ, như lời Tào Mục nói."

Vân Dao Dao đưa tay vuốt lọn tóc rơi bên má Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:

"Vãn Tịch, mỗi người sẽ có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau. Ta không chắc điều ta nghĩ sẽ phù hợp với cách tỷ nghĩ, hay điều ta nghĩ sẽ là điều đúng đắn để làm. Nhưng liệu tỷ có muốn nghe điều ta nghĩ không?"

Trình Vãn Tịch nhìn Vân Dao Dao, rồi nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng đáp:

"Dao Dao, ta rất muốn. Nàng hãy nói cho ta nghe nha."

Vân Dao Dao cầm lấy bàn tay của Trình Vãn Tịch, sau đó áp nhẹ lên má nàng, rồi nói:

"Ta nghĩ rằng, những người bị oan uổng, dù còn sống hay đã khuất, đều nên được rửa sạch oan tình. Không chỉ để an ủi linh hồn họ, mà quan trọng hơn, là để những người chưa làm điều sai trái bị răn đe, mà không đi vào con đường sai trái.

Còn những người đã làm sai, thì nhất định phải nhận hình phạt thích đáng theo luật pháp, để mọi người thấy đó là gương mà noi theo. Như vậy, sẽ có những người đáng lẽ trở thành nạn nhân, sẽ không còn là nạn nhân nữa.

Điều này không phải trả thù, mà là bổn phận nên làm, để giảm thiểu những điều sai trái trong tương lai. Đây không phải hành động xuất phát từ cảm xúc cá nhân, mà là hành động mà bất cứ ai không muốn điều sai trái xảy ra đều phải làm. Dù nạn nhân là cha mẹ, là con cái, hay là người không quen biết, cũng không phải lý do để chúng ta chọn làm hay không làm. Cốt lõi là mục đích của chúng ta: trả thù để thỏa mãn cảm xúc riêng, hay quyết tâm đưa sự thật ra ánh sáng vì đó là điều phải làm? Tất cả phụ thuộc vào cách chúng ta lựa chọn và cách đối mặt với vấn đề."

Vân Dao Dao dừng lại một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp:

"Có lẽ khi dấn chân vào con đường này, ta sẽ nhận ra, rằng việc lôi sự thật ra ánh sáng sẽ luôn khó khăn hơn ta tưởng. Nhưng miễn ta không quên đi mục đích ban đầu, ta sẽ không lạc lối mà chọn cách dễ dàng hơn, như giết người.

Vãn Tịch, giết người chưa bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, trừ phi buộc phải giết người để bảo vệ đất nước bị xâm lược hay giết kẻ sát nhân để cứu nhiều người vô tội.

Con người thường có xu hướng phản ứng mạnh hơn với cái chết của người thân cận. Nhưng nếu lấy lý do yêu thương, mà đoạt đi mạng sống của người khác, thì ta không nghĩ đó là cách yêu thương đúng nghĩa. Bởi mọi sinh mạng đều quý giá và ngang bằng, và không có sự phân biệt. Nếu ta bị giết, thì ta chỉ mong cái chết của mình trở thành bài học, để răn đe những điều sai trái, hơn là ép ai đó phải đền mạng."

Trình Vãn Tịch nghe từng lời, ánh mắt lay động như ngọn đèn sáng lên giữa đêm tối. Nàng im lặng một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói:

"Dao Dao... ta sẽ cẩn thận suy nghĩ lời nàng. Nhưng dường như... ta đã hiểu bản thân mình nên làm gì. Và bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Đa tạ nàng, Dao Dao."

Vân Dao Dao ôm lấy cổ Trình Vãn Tịch, rồi nhỏ giọng nói:

"Ta hy vọng tỷ sẽ tìm được câu trả lời phù hợp với tỷ. Ta sẽ luôn ở bên cạnh tỷ, được chứ?"

Trình Vãn Tịch ôm lấy Dao Dao, ôn nhu nói:

"Dao Dao... nàng thật tốt với ta quá đi."

Vân Dao Dao nghe vậy thì giả vờ thở dài, rầu rĩ nói:

"Biết làm sao được, người ta yêu tỷ quá mà."

Trình Vãn Tịch bị Vân Dao Dao chọc cho phì cười, nàng lui người ra một chút, rồi hôn xuống khoé môi Dao Dao, thấp giọng nói:

"Dao Dao, nếu nàng không bị thương thì ta đã..."

Vân Dao Dao nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, dỗi dỗi nói:

"Gì chứ? Không nghiêm túc gì cả!"

Trình Vãn Tịch cười, đưa tay xoa xoa đầu Dao Dao, dịu giọng nói:

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi mà."

Qua ngày hôm sau, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch lại rời phủ, đi tới trạm dịch. Quân lính triều đình đã xử lý xong các giếng nước bị nhiễm độc. Việc truy tìm kẻ chủ mưu vẫn đang tiến hành, nhưng kết quả vẫn chưa có. Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch tuy nghi ngờ Nhị Hoàng tử Nghiêm Duật Lâm và Lễ bộ thượng thư Lư Tề Xương đứng sau sự việc, nhưng tất cả mới chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ rõ ràng. Vì thế, họ chưa báo cáo lên hoàng thượng, mà chỉ thông báo cho Nghiêm Dục Chi biết rằng Mạnh Duệ có khả năng là người của Nhị Hoàng tử, dặn hắn đề phòng.

Suốt thời gian này, cứ vài ngày, Tào Mục lại tìm đến Trình Vãn Tịch. Nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời:

"Đợi kinh thành ổn định. Ta sẽ nói chuyện riêng với ngươi sau."

Thế là Tào Mục đành tay trắng trở về.

Sau lần Vân Dao Dao bị bắt cóc, Tiểu Thần Y mấy tháng qua im hơi bặt tiếng, lại đột nhiên xuất hiện, kèm theo giọng loli ỏng ẹo quen thuộc:

【Bác sĩ Dao~ Ta mang quà đến cho ngươi đây~】

Vân Dao Dao đang ngồi lựa dược liệu ở sau trạm dịch, nghe tiếng Tiểu Thần Y thì liền vui vẻ đáp:

"Lâu lắm mới nghe giọng ngươi đó. Ngươi trả nợ bạn bè đến đâu rồi? Có cần ta giúp gì không?"

Tiểu Thần Y nghe vậy thì giọng có chút đắc ý nói:

【Nợ trả xong hết rồi nha~ Nhờ thân ái chữa được nhiều người quá nên điểm Công Đức của ngươi tăng chóng mặt. Ta là hệ thống liên kết, đương nhiên cũng hưởng kha khá, gọi là thuế phí đó~】

Vân Dao Dao hơi kinh ngạc:

"Có thu thuế luôn sao? Thảo nào thỉnh thoảng ta thấy điểm tự động trừ."

Tiểu Thần Y lại dùng giọng bà cụ non, hớn hở nói:

【Bác sĩ Dao à~ Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ, cục quản lý cũng phải đánh giá tiềm lực xem ngươi tạo ra giá trị được bao nhiêu. Mà quan trọng là hôm nay ta có quà~】

Vân Dao Dao bật lên một tiếng "ồ" đầy hứng thú:

"Quà gì vậy?"

Tiểu Thần Y hắng giọng, làm ra vẻ bí ẩn, rồi ỏng ẹo nói:

【Hôm qua điểm Công Đức của ngươi vừa cán mốc 200 triệu đó~ Nên được tặng hai món quà xem như phần thưởng ưu đãi~】

Vân Dao Dao thử niệm động ý một chút, quả thật, điểm Công Đức đã vượt mốc 200 triệu. Nàng tò mò hỏi tiếp:

"Rốt cuộc quà gì mà thần bí vậy chứ?"

Tiểu Thần Y liền khoe:

【Ta mới thêm quà cho ngươi~ Cái màu xanh là năng lực dịch chuyển tức thời sang khu vực ngẫu nhiên, còn màu tím là dịch chuyển tức thời một bước chân~ Rất thích hợp với người hay bị đuổi giết như ngươi đó~】

Vân Dao Dao nghe vậy, mắt trái giật vài cái, nói:

"Cái dịch chuyển ngẫu nhiên tức là không được chọn địa điểm hả?"

【Đúng đó~ Không giới hạn thời điểm hay khoảng cách luôn, vi diệu không?~】

Vân Dao Dao gật gù, suy nghĩ kỹ thì thấy cũng tạm được, dù hơi nguy hiểm:

"Vậy cái dịch chuyển một bước chân có tác dụng gì? Ta có thể tự bước mà?"

Tiểu Thần Y bỗng lúng túng, giọng ấp úng:

【Đúng... đúng ha~ Này ta cũng không rõ nữa, nó là sản phẩm mới thử nghiệm... À không, ý ta là sản phẩm rất hữu ích~】

Vân Dao Dao liền hiểu ra, đây rõ ràng là chiêu trò dùng khách hàng làm chuột bạch nhưng giả vờ là quà tặng đây mà.

"Các ngươi đúng là biết kiếm tiền thật."

Tiểu Thần Y bị nói trúng tim đen, lúng túng để lại một câu:

【Thân ái~ Ta có dùng ngươi làm chuột bạch đâu. À, mấy thứ này chỉ khi ta kích hoạt mới dùng được, để tránh lỗi sản phẩm mới... À không, ý ta là đảm bảo an toàn cho ngươi. Thôi ta đi nha~】

Vân Dao Dao gọi lại mấy lần, nhưng chỉ còn lại sự im lặng. Nàng bất lực cười, rồi tiếp tục lựa dược liệu.

____________________________

Lời tác giả: Trước đây, tôi thiên về Chủ nghĩa cá nhân (Individualism), coi trọng quyền lợi và tự do của mỗi con người, và từng hoài nghi giá trị của Chủ nghĩa vị lợi (Utilitarianism). Nhưng trải qua thời gian, tôi nhận ra rằng, nếu biết cân bằng giữa lợi ích tập thể và trách nhiệm cá nhân, ta không chỉ mở rộng tầm nhìn mà còn nhận thức được nhiều khả năng lựa chọn. Dẫu không có con đường nào dẫn đến kết quả hoàn hảo cho mọi trường hợp, sự cân bằng ấy vẫn giúp chúng ta bước đi vững vàng hơn giữa những lựa chọn đạo đức đầy khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro