Chương 145 - Thiên đường trên mặt đất

"Không phải đâu... hừm... Bây giờ ta sẽ kể cho tỷ nghe một sự thật. Có thể tỷ sẽ thấy khó tin, thậm chí thấy rất phi lý, nhưng... tỷ vẫn muốn nghe chứ?"

Trong lòng Trình Vãn Tịch lập tức dâng lên căng thẳng. Nàng nghiêm túc nhìn vào mắt Dao Dao, nhẹ giọng nói:

"Dao Dao, chỉ cần là lời nàng nói thì ta đều tin hết."

Vân Dao Dao không kìm được bật cười, đưa tay chọc chọc vào chóp mũi Trình Vãn Tịch.

"Sao có thể gì cũng tin được chứ? Đồ ngốc. Bây giờ ta sẽ kể từ..."

Vân Dao Dao bắt đầu chậm rãi kể cho Trình Vãn Tịch nghe, từ chuyện kiếp trước nàng là bác sĩ, cho đến chuyện nàng chết và được đưa đến thế giới này, rồi chuyện Chu Tử Khâm, Chu Tuyết Nhi, Chu Tử Hành, Chu Tử Nhạc cũng nhờ nguyên lý này mà được đưa đến thế giới khác sống lại lần nữa, cũng chính là thế giới cũ nơi Vân Dao Dao từng sống.

Trình Vãn Tịch cẩn thận nghe từng lời Dao Dao nói mà chỗ hiểu chỗ không. Nét mặt cứ liên tục chuyển từ kinh ngạc sang kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng chuyển sang hứng thú.

Trình Vãn Tịch thấy Vân Dao Dao kể xong liền không nhịn được vội hỏi:

"Nàng nói Tử Khâm hiện tại cũng là ca ca ruột của Tử Nhạc, hắn còn giàu lắm và có tình lữ là nam nhân sao?"

Vân Dao Dao mỉm cười, gật đầu nói:

"Đúng vậy, hắn giàu lắm, sống dư dả mười đời cũng không hết, lại còn được ba mẹ cùng người yêu chiều như trứng hứng hoa nữa."

Trình Vãn Tịch liên tục gật gù, rồi lại hỏi:

"Tuyết Nhi và Tử Nhạc lại học cùng một chỗ sao? Sao lại có chuyện thần kỳ như vậy a? Vậy họ đã gặp được nhau rồi chứ?"

Vân Dao Dao lại gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Tuyết Nhi đã gặp Tử Khâm, Tử Nhạc, và Tử Hành từ mấy tháng trước rồi. Lần gần nhất ta xem họ là nửa tháng trước, Tử Khâm còn mua nhà riêng ở ngoài để thỉnh thoảng bốn người đến ngủ cùng nhau nữa."

Hai mắt Trình Vãn Tịch sáng lên, lại hỏi:

"Nàng nói Tử Hành hắn đang sang nước khác để so tài võ thuật với người ta, lỡ... lỡ hắn bị nguy hiểm tính mạng thì sao a?"

Vân Dao Dao mỉm cười, đưa tay vén tóc Trình Vãn Tịch sang một bên, nhẹ giọng nói:

"Hắn được rất nhiều người bảo hộ trong khi thi đấu. Nếu thắng, hắn sẽ mang vinh quang về cho đất nước, lại còn được thưởng nhiều tiền, người hâm mộ cũng vô số a."

Trình Vãn Tịch chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi:

"Người hâm mộ là gì vậy Dao Dao?"

Vân Dao Dao khựng lại một chút để suy nghĩ, rồi nháy mắt nói:

"Là sẽ có rất nhiều người yêu mến Tử Hành, mà Tử Hành cũng yêu quý họ a."

Trình Vãn Tịch nghe vậy, cả khuôn mặt liền nghệt ra, mắt tròn xoe, giọng nói còn run run:

"Sao... sao hắn có thể... cùng lúc dành tình cảm cho... cho nhiều người như vậy a?"

Vân Dao Dao biết Trình Vãn Tịch đã hiểu lầm, nên liền nói:

"Cái yêu mến này không giống tình cảm giữa ta và tỷ. Nó giống như một dạng ngưỡng mộ đặc biệt, mọi người muốn ủng hộ Tử Hành, nhưng không phải nhất định phải kề cận hay hôn hôn như... này..."

Nói rồi Vân Dao Dao nhướng người, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Trình Vãn Tịch.

Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn thì khuôn mặt giống như phát hỏa mà đỏ rực lên, lúng túng nói:

"Ra... ra là vậy..."

Rồi nàng lại ngập ngừng hỏi:

"Nhưng mà Dao Dao, ở chỗ nàng từng ở... nữ tử cũng có thể thi cử sao?"

Vân Dao Dao cong môi cười, nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, nữ tử hay nam tử đều có thể học hành thi cử. Sau đó có thể tự do lựa chọn công việc mình thích. Nhưng thực tế thì có rất nhiều người vì chịu nhiều loại áp lực mà lựa chọn khác đi, nhưng nếu quyết tâm, thì vẫn là có thể."

Trình Vãn Tịch nghe mà thấy như lạc vào một giấc mơ. Nơi Dao Dao kể, nghe cứ như là thiên đường vậy.

Nàng đưa mắt nhìn ra tấm màn bị gió thổi phấp phới, hé lộ khung cảnh tuyết rơi bên ngoài; một binh sĩ cụt chân đang được một binh sĩ khác dìu đi, lướt qua trong ánh sáng nhạt của mùa đông.

"Dao Dao, ở nơi đó... họ có cần phải chiến đấu để giành lấy bình yên cho gia đình không?"

Vân Dao Dao đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:

"Có vài nơi vẫn cần chiến đấu, nhưng... phần lớn đều không cần phải chiến đấu nữa. Có rất nhiều, rất nhiều người đã ra đi, nhưng sự ra đi của họ đều luôn để lại một hạt giống, để những người sinh ra sau họ gieo trồng hạt giống này xuống đất. Cuộc sống luôn không ngừng xoay chuyển, cái ác và cái thiện vẫn luôn song hành, nhưng nhờ cái ác mà cái thiện càng thêm đoàn kết, từ đó cùng hướng về một tương lai tự do hơn."

Trình Vãn Tịch cúi đầu trầm mặt một lúc lâu, tảng đá luôn đè nặng trong lòng nàng cũng dường như trở nên nhẹ bớt. Từ lúc bắt đầu cuộc chiến không có hồi kết này, nàng vẫn luôn mờ mịt và lạc lõng trong chính các quyết định của mình. Nàng không biết liệu việc hy sinh nhiều người như vậy thì thật sự có thể mang đến cái tương lai yên bình, mà nàng vẫn luôn miệng dùng để động viên các binh sĩ hay không.

Dù hiện tại nàng vẫn chưa có câu trả lời nào rõ ràng, nhưng ít ra, nàng đã nhìn thấy một chút hy vọng. Lớp sương phủ trên con đường mà nàng đang đi, dường như cũng đã tan ra.

Tối đó, Vân Dao Dao nằm trong lòng Trình Vãn Tịch, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi. Trình Vãn Tịch như một đứa trẻ hiếu kỳ, mỗi khi nghe điều gì mới là lại hỏi không dứt.

Qua nhiều canh giờ, Trình Vãn Tịch còn biết thêm rằng ở nơi Dao Dao từng sống, nữ nữ yêu nhau rất nhiều, nam nam cũng vậy. Họ còn có thể yêu nhiều người trong đời, thậm chí sau khi thành thân, nếu hết duyên, vẫn có thể hưu rồi thành thân với người khác.

Trình Vãn Tịch vừa nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Dao Dao, vừa kinh ngạc mở lớn mắt, lúng túng nói:

"Dao Dao, nếu nơi đó mọi người đều có thể có nhiều tình lữ như vậy. Vậy... vậy trước kia nàng từng có người trong lòng chưa?"

___________________________

Lời tác giả: Cầu mong bom đạn sẽ không còn rơi trên bất kỳ mảnh đất nào nữa. Cầu mong mọi người, dù ở bất cứ nơi đâu, cũng đều được sống trong bình an, được kề cạnh người thân, và được hít thở tự do như khí trời vốn dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro