Thế giới xa lạ, kiến trúc xa lạ, đoàn người xa lạ.
Nhưng trong hết thảy những xa lạ đó, Tuyên Dương liếc mắt liền thấy được người quen thuộc nhất.
"Huyền Ca."
Lạc Huyền Ca ở bệnh viện hôn mê bảy ngày, vốn cho rằng rất nhanh có thể tỉnh lại, kết quả không ngờ mở mắt ra phát hiện vẫn là thế giới quen thuộc lại xa lạ kia, nhưng người mình quen biết lại không tìm được.
Đứng trên đường lớn, mỗi người đi đường đều chỉ lo tự mình hành tẩu, bản thân tựa như một cô hồn phiêu đãng.
Lạc Huyền Ca theo bản năng nhéo nhéo cánh tay, không cảm giác được nửa điểm đau đớn, cười cười: Thì ra là trong mộng.
Bỗng nhiên nghe có người gọi mình, là thanh âm hết sức quen thuộc, Lạc Huyền Ca quay đầu nhìn lại.
"Tiểu nha đầu?" Lạc Giáo Chủ cười, đây là lần đầu tiên sau khi cô tới thế giới khác, nằm mơ thấy tiểu nha đầu.
Biết đây là mộng nhưng bởi vì quá mức nóng ruột, liền thi triển khinh công nhảy một cái đi tới trước mặt Tuyên Dương, Lạc Huyền Ca chưa kịp bày ra nụ cười, tiểu cô nương đối diện đã rơi xuống nước mắt.
Lạc Huyền Ca đột nhiên sửng sốt, tiếp đó liền thấy người kia nhào vào lòng.
"Sao vậy? Đột nhiên lại khóc? Nói cho bổn tọa, ai chọc ngươi không vui, bổn tọa tự mình phế hắn!" Lạc Huyền Ca biết đây là một giấc mộng, nhưng mà cho dù trong mộng, cũng không ai được phép bắt nạt tiểu nha đầu của mình.
Tuyên Dương càng thương tâm hơn, cuối cùng khóc ra thành tiếng: "Huyền Ca, Huyền Ca......"
"Đừng khóc đừng khóc, bổn tọa ở đây. Vẫn luôn ở đây, đừng khóc." Lạc Huyền Ca cười an ủi, nha đầu này vẫn thích khóc như hồi còn bé a.
Tuyên Dương ôm thật chặt lấy Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, cho nên rất vui mừng vì có thể thấy được cố nhân.
Nhưng Tuyên Dương thì hiểu rõ, đây là lần cuối cùng nàng được gặp Lạc Huyền Ca. Thời điểm Mị Ảnh Giáo nghèo túng nhất, toàn giáo trên dưới ăn bữa nay lo bữa mai, là người này để cho nàng mỗi ngày đều được ăn thịt, là người này sợ nàng ở bên ngoài chịu ủy khuất, mỗi ngày mỗi đêm đốc thúc nàng luyện công tập võ, là người này dạy nàng cái gì là thiện cái gì là ác.
"Được rồi, đừng khóc a. Nước mắt nước mũi khó coi lắm." Lạc Huyền Ca trước sau như một dùng giọng điệu dỗ con nít nói chuyện với nàng.
Nếu là lúc trước, Tuyên Dương đã sớm xù lông nhưng vào giờ phút này, mỗi một câu nói mỗi một động tác của Lạc Huyền Ca, đều khiến cho nàng vô cùng lưu luyến và quý trọng.
"Thế giới này rất thú vị, bổn tọa mang ngươi đi xem một chút được không?" Đây chỉ là mộng a, nhưng cho dù ở trong mộng, Lạc Huyền Ca cũng vẫn luôn nghĩ đến tiểu nha đầu.
"Được." Giọng Tuyên Dương hơi khàn khàn.
Lạc Huyền Ca nắm tay Tuyên Dương, cảm giác có chút lạnh, lại đem áo khoác cởi xuống khoác lên người nàng: "Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp ngươi, bổn tọa rất nhớ ngươi a."
"Huyền Ca." Tuyên Dương cảm thấy mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng mỗi lần nàng muốn lên tiếng đều bị ngăn ở cổ họng, luôn là nhịn không được muốn chảy xuống nước mắt.
Cố lấy dũng khí, Tuyên Dương nói: "Còn nhớ, còn nhớ hôm ta hồi cung, ngươi đã nói gì không?"
"Hôm trở về cung?" Lạc Huyền Ca thật cẩn thận ngẫm nghĩ: "Nhớ, mỗi một câu bổn tọa nói với ngươi, bổn tọa đều nhớ."
【 Ngày đó, Giáo Chủ mười bảy, công chúa mười bốn, thời điểm công chúa rời khỏi Mị Ảnh Giáo đã nói: "Ta về sau sẽ thường xuyên đến thăm ngươi."
Tiểu Giáo Chủ nói: "Bạch nhãn lang nuôi không quen, đi rồi cũng đừng trở lại, Mị Ảnh Giáo của bổn tọa quá nhỏ, không nuôi nổi ngươi."
"Vậy, phụ thân ta là Hoàng đế, về sau ta...... Ta nuôi ngươi."
Tiểu Giáo Chủ cuồng ngôn hồi đáp: "Một Hoàng đế nho nhỏ, có thể nuôi nổi Lạc Huyền Ca sao?" 】
"Ta ép phụ hoàng thoái ngôi, báo thù cho mẫu hậu, cũng báo thù cho ngươi, cho Giáo Chủ tiền nhiệm cùng Giáo Chủ phu nhân. Ta còn đoạt được nửa giang sơn Đại Nguyên, thu phục toàn bộ thành trì bị mất của Đại Minh. Ta......"
"Tiểu nha đầu, ngươi mệt mỏi rồi." Lạc Huyền Ca chắp tay mà đứng, khóe miệng vĩnh viễn mang nụ cười nhàn nhạt, nếu ngươi tâm tồn thiện ý nhìn nàng, vậy thì cười chính là ôn hòa, nếu ngươi tâm tồn ác niệm nhìn nàng, vậy thì cười chính là trào phúng trước khi máu chảy.
"Mười tuổi năm ấy, ta tập luyện ma công. Khi đó ta đã biết ta sống không lâu, không thể bảo hộ ngươi cả đời. Liền muốn ngươi có thể mạnh mẽ, tự bảo vệ bản thân, vì vậy ngày đêm đốc thúc ngươi luyện công tập võ. Hiện tại ngươi đại thù đã báo, trên đời không còn kẻ địch, tiểu nha đầu ngươi dừng lại nghỉ một chút đi." Đáy mắt Lạc Huyền Ca ẩn giấu đau lòng, khi đó vô cùng lo sợ tiểu nha đầu sẽ xảy ra ngoài ý muốn, cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Tiểu nha đầu ham chơi, sau khi học khinh công, thủ vệ đệ tử liền không còn thấy được thân ảnh nàng nữa. Vì vậy Lạc Huyền Ca liền luyện một thân khinh công không người có thể địch, phải nhanh một chút đem tiểu nha đầu từ bên ngoài tìm về a.
Khi đó, nha đầu mới tới Mị Ảnh Giáo, mỗi ngày ba bữa chẳng hề no bụng. Đây là công chúa mà sau khi vào Mị Ảnh Giáo, sinh hoạt còn không bằng tiểu cô nương gia đình bình thường.
Tiểu nha đầu của mình, sao có thể sinh hoạt kém hơn cô nương khác?
Kể từ ngày đó, Ma Giáo Giáo Chủ bắt đầu đi làm phi tặc. Không trộm vàng bạc châu báu, mà thích lấy đủ loại mỹ thực nhà người ta.
"Huyền Ca, ngươi muốn trở về với ta không?" Tuyên Dương hỏi, tư tâm hy vọng Huyền Ca có thể bồi ở bên nàng, nhưng lại không hy vọng một người khác cứ vậy vĩnh viễn biến mất trong thế giới của nàng. Lúc Tuyên Dương hỏi ra lời này, tâm tình biến hóa rất lớn, đến mức tay nàng siết thành nắm đấm, móng tay đều ghim chặt vào lòng bàn tay, tơ máu hiển lộ.
Lạc Huyền Ca duỗi tay cầm một tay khác của Tuyên Dương, nụ cười trên mặt biến mất, có chút tức giận nói: "Mau buông. Đều chảy máu rồi."
Lạc Huyền Ca trách cứ nhìn nàng, Tuyên Dương hít sâu một hơi dời tầm mắt ra khỏi người đối diện.
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên nàng lặng lẽ chạy ra khỏi Mị Ảnh Giáo, ở trong tiểu trấn thấy bán kẹo hồ lô, nàng chưa từng gặp loại quà vặt này bởi vậy chạy tới muốn một xiên, không mang tiền liền bị người đánh đòn hiểm một trận, thậm chí suýt nữa bị kéo đi bán.
Là Lạc Huyền Ca xuất hiện đánh bọn họ ngã xuống đất, thậm chí có vài người bởi vì Lạc Huyền Ca mà không còn đứng dậy nổi.
Khi đó Lạc Huyền Ca không mắng nàng, càng không trói nàng hồi giáo, lại vừa giúp nàng lau đi máu tươi trên mặt, vừa trách cứ nhìn nàng, ngữ khí ôn nhu lại hơi tức giận: "Ngươi xem, hiện tại bị đánh rồi. Ngày thường bảo ngươi luyện công tập võ, luôn cảm thấy là bổn tọa xử phạt ngươi. Về sau còn dám lười biếng hay không?"
"Không, không dám."
"Không dám thì tốt. Lần sau nếu muốn ra ngoài chơi, nói một câu cùng bổn tọa, ngươi có biết hôm nay nếu bổn tọa không thể chạy tới kịp thời, ngươi sẽ bị bọn họ bán đi nơi nào hay không? Đến lúc đó a, ngươi mới biết sợ mà hu hu khóc rống." Kỳ thực trong lòng Lạc Huyền Ca rất sợ, nhưng nửa điểm sợ hãi đều không thể biểu lộ ra, bởi thân là Giáo Chủ, không thể để bất kỳ ai đoán được tâm tư của mình.
Tuyên Dương lắc đầu: "Ta còn lâu mới sợ. Bất kể ta đi đâu, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, Huyền Ca ngươi nhất định sẽ cứu ta."
"Nha đầu ngốc, bổn tọa không bảo vệ được ngươi cả đời a. Chờ trở về, bổn tọa dạy ngươi dùng độc." Lạc Huyền Ca mỗi ngày đều đếm thời gian mà sống a, tiểu nha đầu, ngươi lúc nào mới có thể chân chính trưởng thành, lúc nào mới có thể biết, trừ bản thân ra không ai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi?
"Sao phải dùng độc chứ? Hạ độc sẽ làm nhân sĩ giang hồ khinh miệt a."
"Bổn tọa chính là hạ độc dùng cổ, thế nhân có thể làm gì ta? Ngoại trừ ở sau lưng mắng bổn tọa, ai dám giáp mặt nói bổn tọa nửa điểm sai trái? Tiểu nha đầu, ngươi nhớ kỹ, đây là một thế giới dùng mạng để đua, sinh tồn mới là chính đạo." Lạc Huyền Ca không chút ngần ngại dạy hư một đóa hoa nhỏ.
Tuyên Dương được người bên cạnh đỡ dậy, Lạc Huyền Ca hỏi: "Còn đi được không?"
"Có thể." Tuyên Dương đáp một tiếng rõ ràng, lại cười rất giảo hoạt nói tiếp: "Nhưng mà, không muốn đi."
Lạc Huyền Ca vừa rồi còn dáng vẻ bá chủ duy ngã độc tôn, giờ phút này bất đắc dĩ lắc đầu, ở trước mặt Tuyên Dương ngồi xổm xuống: "Đi lên, bổn tọa cõng ngươi trở về."
"Kẹo hồ lô." Tuyên Dương bò đến trên lưng Lạc Giáo Chủ, tiểu tỷ tỷ lớn hơn nàng ba tuổi này, thoạt nhìn rất nhu nhược nhưng sau khi thân cận mới phát hiện, trên người Lạc Huyền Ca mềm mại lại ấm áp, nằm ở trên lưng Lạc Huyền Ca nàng mới cảm thấy khắp thiên hạ đều là an toàn.
Lạc Huyền Ca nhìn kẹo hồ lô rơi trên đất: "Đã bẩn rồi."
"Tuyên Dương muốn."
"Phiền phức." Trong miệng ghét bỏ tiểu nha đầu, nhưng vẫn nhận mệnh khom người nhặt xiên kẹo hồ lô.
Chờ hai người đi xa, mấy hộ dân chúng núp ở sau cửa nhìn lén lúc này mới đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro