Phiên ngoại 1.
Thời điểm linh hồn của Vệ Minh Khê thoát ra khỏi thân thể, nàng liền thấy Dung Vũ Ca vẫn gắt gao nắm chặt tay mình tay không rời, thập phần thương tiếc, Vệ Minh Khê không biết sau khi mình rời đi, Vũ Ca nên làm cái gì bây giờ? Thế gian này, người có thể khiến cho nàng lưu luyến cùng không yên lòng như vậy, cũng chỉ có Dung Vũ Ca.
“Nương nương, dương thọ của ngài đã tận, thỉnh theo ta lên đường thôi.” Có lẽ là bởi Vệ Minh Khê phúc đức thâm hậu, quỷ sai liền phá lệ, đối đãi với nàng thập phần khách khí.
Vệ Minh Khê lúc này mới nhìn đến, đứng cạnh mép giường là hai vị quỷ sai, tựa hồ chờ đã lâu.
“Các ngươi có biết Vũ Ca sống được bao nhiêu tuổi hay không?” Vệ Minh Khê mở miệng hỏi quỷ sai, nàng thật sự không yên lòng Vũ Ca, thật hy vọng Vũ Ca có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy bản thân mình cũng có thể an tâm rời đi, chẳng qua nàng cũng sợ Vũ Ca sẽ luẩn quẩn trong lòng.
“Không biết, khi nàng hưởng hết dương thọ, sẽ có vị quỷ sai khác tới đưa nàng lên đường, chúng ta chỉ có trách nhiệm đón ngài mà thôi.” Quỷ sai nói đúng sự thật.
“Vậy nếu nàng hưởng hết dương thọ, liệu ta có thể gặp nàng trên đường?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Có khả năng, hết thảy hồn phách muốn vào địa phủ đều phải qua cầu Nại Hà, có lẽ có thể gặp được.” Quỷ sai lên tiếng.
“Nương nương, ngài đã chậm trễ không ít, cũng nên lên đường rồi. Không thể lưu lại dương gian quá lâu, nếu sai canh giờ, chúng ta không dễ báo cáo kết quả công việc, hy vọng nương nương thông cảm cho ta.” Vị quỷ sai còn lại nhanh chóng thúc giục, nếu không phải đối phương lúc sinh thời là Hoàng hậu một nước có tài đức sáng suốt, phúc đức thâm hậu, quỷ sai đại khái sẽ không khách khí cùng vô nghĩa nhiều lời như vậy, mà trực tiếp áp giải lên đường.
“Chờ một lát nữa thôi, ta liền theo hai vị rời khỏi.” Vệ Minh Khê nói xong liền xoay người đi đến bên cạnh Dung Vũ Ca, nàng duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nữ tử ấy, chỉ là tay nàng xuyên thấu qua chứ không chạm đến được nữa, dù sao sinh tử tương cách, đã là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
“Dung Vũ Ca, nàng nhất định phải sống cho tốt, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch. Nếu nàng có thể buông tay ta, đó là tốt nhất, ta chỉ sợ nàng sẽ chẳng bao giờ chịu buông……” Tuy lúc này Dung Vũ Ca không rơi lệ, cũng chẳng nói lời nào, nhưng thân thể nàng lại toát ra một loại vạn vật thất sắc, bi tịch cùng tuyệt vọng, khiến Vệ Minh Khê đau lòng không thôi.
“Nương nương, thỉnh lên đường.” Quỷ sai lại lần nữa thúc giục.
Vệ Minh Khê không thể không đứng lên đi về phía quỷ sai, sau khi đến cạnh quỷ sai, nàng lại lần nữa nhìn về phía Dung Vũ Ca, một tiếng thở dài, hết thảy bất đắc dĩ theo quỷ sai rời khỏi, chỉ ngắn ngủi vài bước nhưng Vệ Minh Khê lại liên tiếp ngoái đầu.
Trên đường tới âm tào địa phủ, Vệ Minh Khê càng nghĩ càng bất an, thật hy vọng Vũ Ca có thể ở dương gian sống thật tốt, Vũ Ca có thể rời khỏi hoàng cung, một đời tự do tự tại, chân chính sống cho bản thân mình hoặc là ở bên Vũ Dương làm tròn chữ hiếu đều tốt, chẳng qua nàng quá hiểu Dung Vũ Ca, nàng lo lắng Dung Vũ Ca sẽ đi theo mình, nếu Vũ Ca đến lại không tìm thấy mình, sẽ hốt hoảng biết bao! Vì vậy dọc theo đường đi, Vệ Minh Khê luôn nghỉ chân quay đầu nhìn lại, hy vọng Vũ Ca đừng theo tới, cũng sợ nàng theo tới mà không tìm thấy mình.
Trên đường, Vệ Minh Khê liền hỏi quỷ sai tin tức về Cao Hiên.
“Chẳng hay quỷ sai có biết Cao Hiên vì ngã ngựa qua đời vào năm Tân Sửu, hiện tại thế nào hay không?” Người mà Vệ Minh Khê không buông bỏ được, một là Dung Vũ Ca, người còn lại nhất định là Cao Hiên.
“Ngài nói chính là nhi tử của ngài, tuổi xuân mất sớm, hoàng đế tiền nhiệm phải không?” Quỷ sai hỏi, nhân gian này, hoàng đế có thể có mấy người đây, cho nên quỷ sai dĩ nhiên là biết.
“Đúng vậy.” Vệ Minh Khê gật đầu trả lời.
“Hắn trời sinh thiện lương, tuy rằng mất sớm nhưng thời điểm còn tại vị chính là một hoàng đế anh minh, lại cũng tích lũy không ít phúc đức, sớm đã chuyển thế đầu thai, một đời này liền thỏa mãn tâm nguyện, hắn không sinh ra trong gia đình đế vương nữa mà chỉ là một gia đình giàu có bình thường, ngày sau sẽ phu thê ân ái, con cháu hiếu thuận, ngược lại cũng coi như viên mãn.” Quỷ sai trả lời.
“Như vậy, liền không còn gì tốt hơn.” Vệ Minh Khê nghe Cao Hiên đã chuyển thế, còn có thể hưởng một đời an lạc, liền vui mừng từ đáy lòng. Một đời này, hai người mà nàng mang nợ nhiều nhất chính là Hiên nhi cùng Vũ Ca, nghe Hiên nhi mạnh khỏe, Vệ Minh Khê liền thập phần vui mừng, thời khắc này, sợi dây tội lỗi vẫn luôn siết chặt khiến nàng thở không nổi đó, mới hơi buông lỏng một chút. Bất quá cho dù hiện tại Cao Hiên hết thảy mạnh khỏe, nội tâm nàng cũng dễ chịu hơn nhiều, nhưng Vệ Minh Khê cũng chẳng thể xóa đi mọi áy náy, lòng áy náy không có vì vậy mà giảm bớt nửa phần, đối với Vệ Minh Khê, nợ vẫn còn nợ.
Cao Hiên hết thảy đều tốt, hiện giờ, Vệ Minh Khê chỉ ngóng trông Dung Vũ Ca cũng có thể khỏe mạnh.
“Tới cầu Nại Hà rồi, thỉnh nương nương qua cầu.” Quỷ sai nói.
“Tạm thời chưa qua vội.” Vệ Minh Khê dừng bước không muốn tiến lên, nàng vẫn muốn đợi thêm một lúc nữa.
“Nương nương vẫn là sớm chút qua cầu đi, lát nữa vong hồn càng ngày càng nhiều, không dễ qua cầu.” Quỷ sai thiện ý nhắc nhở.
Vệ Minh Khê lại lắc đầu, khăng khăng muốn đợi. Thời điểm mình vừa ra đi hẳn là lúc Vũ Ca khổ sở nhất, nếu Vũ Ca không thể nghĩ thông, hẳn là sẽ mau đuổi theo tới nơi này, cũng sẽ không còn luẩn quẩn trong lòng. Vì vậy Vệ Minh Khê muốn chờ thêm một chút, nếu chờ thật lâu mà Vũ Ca vẫn không đến, nàng mới có thể an tâm lên đường.
Vào Quỷ giới, quỷ sai không như ở dương gian lo lắng sốt ruột đến vậy, chỉ là Vệ Minh Khê ở bên cầu Nại Hà đợi rất lâu, quỷ sai không thể không thường xuyên thúc giục nàng qua cầu.
“Dương gian đều đã qua ba ngày ba đêm, người mà nương nương muốn đợi, hẳn là sẽ không tới, ngài vẫn là nên qua cầu đi thôi.” Quỷ sai khuyên nhủ.
“Dương gian đã trôi qua ba ngày rồi sao?” Vệ Minh Khê không chắc chắn hỏi lại, sau khi tiến vào âm phủ, bầu trời vẫn luôn xám xịt không rõ ngày hay là đêm, vì vậy rốt cuộc trôi qua bao lâu, Vệ Minh Khê không thể nào biết được.
“Đúng vậy, đã qua ba ngày ba đêm.” Quỷ sai trả lời.
“Từ dương gian đến âm phủ, cần đi bao lâu?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Nếu không ở lại dương gian quá lâu, chẳng mấy chốc liền có thể đến nơi.” Đối với câu hỏi của Vệ Minh Khê, quỷ sai thật sự là hỏi gì đáp nấy.
Nếu ở dương gian đã qua ba ngày ba đêm, Vũ Ca lại không lập tức theo tới, vậy hẳn là không có việc gì, chính mình hẳn là có thể an tâm rời khỏi rồi.
Bất quá khi Vệ Minh Khê vừa đặt chân lên cầu Nại Hà, bước ra một bước lại vẫn cảm giác có chút bất an, nàng liền quay trở về.
“Lại chờ một canh giờ nữa, một canh giờ sau, ta sẽ theo các ngươi qua cầu.” Thấy quỷ sai sắp bị mình mài mòn hết sự kiên nhẫn, Vệ Minh Khê liền mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro