Chương 16

Editor: hungtuquy

Hai chữ "Đôi mắt" vừa mới bật thốt ra, hưu một tiếng, người hầu bên cạnh Tây Liên liền rút trường kiếm ra, ngân quang chợt lóe hướng nàng đâm tới!

Nguyên Vô Tâm bình tĩnh, thân mình một tấc cũng không có di chuyển, ngón tay mảnh khảnh nhanh như chớp nắm lấy kiếm phong sắc bén, khóe môi cười lạnh, âm thầm dùng nội lực, ' răng rắc ' một tiếng, kiếm phong lập tức bị bẽ gãy!

Hộ vệ kia cầm đoạn kiếm còn muốn hướng phía trước đâm đến, "Dừng tay!" Một tiếng lãnh lệ vang lên, l hộ vệ kia nghe được liền muốn thu tay lại, Nguyên Vô Tâm lại mang theo đôi mắt trào phúng, đôi tay đột nhiên run lên, đầu ngón tay bắn nhanh ra một đoạn kiếm, cắt qua cổ của hộ vệ, máu tươi đột nhiên phun ra!

Tây Liên vội vàng né tránh, khuôn mặt tuấn mỹ tức khắc trầm xuống.

Mà tên hộ vệ kia cũng lập tức ngã xuống, khoé mắt của mấy hộ vệ bên cạnh muốn nứt ra, mang theo đau giận, lại không dám bước đến nâng dậy xác của huynh đệ, hiển nhiên là ngại với mệnh lệnh chủ tử nên không dám làm động.

Trong đó có một hộ vệ lập tức lấy ra một cái khăn, Tây Liên duỗi tay nhận lấy, thong thả ung dung lau mặt, trong miệng nhàn nhạt nói, "Nguyên cô nương bản lĩnh cao cường, tại hạ bội phục, hạ nhân dám không biết điều quấy nhiễu cô nương, tạ cô nương thay ta giáo huấn."

Nguyên Vô Tâm lãnh nhìn hắn một cái, đủ thể nhẫn!

Người này yêu ghét không hiện trên mặt, tính cách thâm trầm cực kỳ tâm cơ, như là rắn độc ẩn núp, nhân lúc người không chú ý liền nhào tới tàn nhẫn cắn một ngụm!

Mà nàng, chán ghét nhất chính là loại người này!

Nhưng đã thu phần hậu lễ, nàng không thể để bụng, âm thanh lạnh lùng nói, "Bởi vì khối ngọc này, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng." Dứt lời, Nguyên Vô Tâm tùy tay đem ngọc thu vào bên trong, liền đứng dậy muốn đi.

Trừ bỏ năm người trong đình, nàng biết quanh mình còn có hơn mười người... Nàng cảm giác được Tây Liên thâm tàng bất lộ, võ công sợ là cực cao, nhưng nàng chán ghét ánh mắt của hắn cực kỳ, hôm nay lẻ loi một mình nếu cứ tiếp tục chỉ sợ bắt không nỗi hắn.

Thấy nàng nói đi là đi, Tây Liên tức giận, trên mặt lại tươi cười một bộ không để bụng: "Nguyên cô nương, sau này còn gặp lại."

Nguyên Vô Tâm dừng một bước, mũi hừ lạnh một tiếng liền bước đi không ngoảnh lạu, người hầu bên cạnh Tây Liên thấy vậy cẩn thận hỏi: "Chủ tử, cần phải ngăn lại sao?"

Tròng mắt sắc bén liếc qua, người hầu cận liền run lên, không dám nói thêm nữa lời.

Tây liên lạnh lùng quét về phía ngoài đình, nàng đang bay lên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, thật xinh đẹp!

Sắc mặt Tây Liên trầm xuống, siết chặt ly ngọc trong tay, ngay sau đó, ' bang ' một tiếng, ly ngọc sinh sôi vỡ thành mấy mảnh.

Mấy người hầu cận thấy thế như đạt được mệnh lệnh, nhanh chóng rút kiếm hướng ra ngoài đình đuổi theo, Tây Liên trầm giọng quát lớn, "Đều dừng lại cho ta! Nữ tử này võ công hơn ta, các ngươi đi như vậy cũng chỉ hiến mạng!"

Dứt lời, chúng người hầu dừng lại bước chân.

Tây liên buồn bực phát hoả, "Các ngươi nói, lấy đồ vật của ta dễ như vậy sao?" Trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, thanh âm âm lãnh nói, "Nàng ta nếu đã dám lấy, ta sẽ tự làm nàng ấy trả giá đại giới!"

Tây Liên căn bản không để bụng về cái bảo tàng Ung Vương kia, phụ quân hắn đem ngọc cầm trong tay khổ tìm nhiều năm, cũng không tìm được, phỏng chừng chính là gạt người! Tự nhiên, hắn cũng sẽ không để bụng khối ngọc kia, cho nàng cũng không sao.

Chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng không biết tốt xấu như thế! Liền một tiếng cảm tạ cũng không có, lại còn muốn đào tròng mắt của hắn!

Tây Liên chưa bao giờ bị nữ nhân khinh bỉ như vậy, dung mạo hắn sinh ra vô cùng tuấn mỹ, thân phận cao quý bất phàm, quý nữ Tây Man có ai không chết mê với hắn? Nhưng chính là nàng càng khó thuần phục, hắn càng cảm thấy hứng thú! Càng muốn chinh phục nàng!

Hừ, phương hướng này rõ ràng chính là đi tìm mộ Ung Vương, đến lúc đó, chỉ chờ nàng cầu chính mình!

Ánh mắt Tây Liên nhìn về phía thi thể người hầu lúc nãy, thấp giọng nói, "Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có một mệnh, đừng dại dột giống hắn... Viêm Vân, thiêu xác đi, tro cốt mang về tây man, cho người nhà hắn tám trăm lượng bạc tế điện."

Mấy người hầu không nói câu nào tất cả đều quét tới thi thể đồng bọn, mặt lộ vẻ hổ thẹn, người hầu trên mặt có điều sẹo lập tức mang theo hai người nâng xác chết sang một bên nhanh chóng nhặt củi đốt lửa.

Bỗng nhiên ' dát ách ' một tiếng, phía chân trời xuất hiện một con ưng đột nhiên lao xuống, phành phạch bay vào bàn đá trong đình, ngừng ở trước mặt Tây Liên.

Tây Liên duỗi tay vuốt ve phía sau lưng ngột ưng, gọn gàng hủy đi ám tin, xem xong nội dung, khóe miệng hắn lại giơ lên một nụ cười cao thâm khó đoán.

"Phụng Võ Vệ đã bố trí xong thiết kế ở huyệt mộ ' Ung Vương ', a..."

Mấy người hầu cận vừa nghe đến, lập tức chắp tay đồng thanh chúc mừng, "Chủ thượng anh minh thần võ! Thống nhất Trung Nguyên!"

Lúc này chênh vênh trên đường núi ── Nguyên Vô Tâm cong eo phóng ngựa chạy băng băng, tuấn mã tuyết trắng nhanh như điện chớp nhảy qua khe suối to, nghênh diện gió to mạnh mẽ thổi tới, vui sướng tới cực điểm!

Lần này ra ngoài, vậy mà lại thu hoạch được mấu chốt ngọc đồ, có phải nên nói rằng vận mệnh của nàng cùng cổ mộ Ung Vương chú định là có duyên phận?

Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nhịn không được lên tiếng thét dài, khắc chế không được nội tâm xúc động, chỉ muốn nhanh nữa, nhanh hơn nữa!

Nàng nhất định phải tìm được giải dược, sau đó...

Sống sót!

***

' ầm ầm ầm '! Một khắc trước vẫn là một ngày trong lành, chỉ sau một khắc phong vân bỗng biến sắc, mây đen mạnh mẽ kéo tới, trút xuống mưa to!

Mưa lớn rơi xuống tàn phá mái hiên, ' bạch bạch ' dừng ở trên mặt Tiết Minh, trên người, chỉ một hồi cả người hắn đều ướt, không chỉ như thế, trời mưa đến lại mau lại mạnh mẽ, quanh thân liền súc ra từng vũng nước nhỏ!

Một canh giờ sau, Tiết Minh thấp thấp hừ một tiếng, "a..." thân thể nằm trong nước bị đông lạnh đến run run không ngừng, lại trước sau không thể từ trạng thái quy tức thức tỉnh lại.

Kiếp trước hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, cũng không biết lúc bị thương mà tu luyện quy tức sẽ làm thần quang trong đầu kéo đến đan điền chiếu rọi trăm mạch, khiến cho ý thức hắn hoang toàn tiến vào vô ngã chi cảnh, trừ phi thương thế tốt lên, thần quang mới có thể phản hồi lại.

Quanh thân càng nhiều nước, đã qua tới miệng mũi, nếu cứ tiếp tục ở trong trạng thái quy tức mà không tỉnh, liền phải đi đời nhà ma!

Đột nhiên, cửa miếu bị đẩy ra ──' cha, mau tiến vào đục mưa! ' thanh âm thanh thúy của thiếu nữ hô lên.

Hai ba tiếng bước chân vang lên nhanh chóng đi vào phá miếu, thiếu nữ lại đột nhiên kêu lên: ' cha! Mau đến xem! Nơi này... Nơi này!
Có người chết a! '

*,.*♫_____________________♪
Ta biết các ngươi đã cơ khát khó nhịn ~(≧∇≦)b trứng tố! Muốn tới Ung Vương mộ trung mới khai ăn!
Ngày mai có thêm càng ác ~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro