Chương 31

Editor: hungtuquy

Thân mình đều bị hắn làm đến mềm xuống, giữa hai chân bị côn thịt đỉnh đến ngứa ngáy, tóc đen ở sau người như sóng lắc lư, duyên dáng gọi to, "A, không cần đỉnh!"

Hắn không nghe, eo hông luôn hướng lên trên đâm mạnh một bên phát ra tiếng thở dốc thô nặng, "Cho ta, cho ta...!" Đồng thời, đôi tay kịch liệt sờ soạn ở dây lưng trên eo.

Hắn tìm được liền nhanh chóng kéo ra, nhanh chóng lột bỏ quần áo trên người nàng!

"A, ngươi!" Thân thể mạn diệu cứ thế bại lộ ở trước mắt Tiết Minh, hắn liền nhìn đến thất thần.

Thân thể bạch ngọc giống như tuyết, đầu vai mượt mà không có tì vết, xương quai xanh tinh xảo đẹp giống như con bướm chấn cánh nhẹ nhàng muốn bay, cái yếm hình thoi hơi mỏng bao vây lấy hai đồi núi tròn trịa mê người.

Nguyên Vô Tâm không chú ý đã bị hắn rút đi thượng sam, trong lòng tràn đầy xấu hổ, có thể thấy được trong mắt hắn tràn đầy kinh diễm, không chỉ nhìn đến thất thần, còn ngừng lại hô hấp, nhịn không được giơ lên khoé miệng... Nàng đẹp như vậy sao?

Nàng cười khẽ, "Thế nào? Thích hay không?" Thanh ân hơi hơi khàn khàn lộ ra làm người tê dại, cúi xuống thân thể, tóc đen rũ xuống phất quá bên má của hắn.

Tiết Minh cảm thấy ngứa ngáy mà giương mắt, đôi mắt thuỷ doanh doanh oánh lên, khoé miệng nhếch lên cười nhạt, linh động tươi sống khó mà miêu tả, hắn nhìn thoáng qua, toàn thân liền tê dại, nhịn không được đột nhiên nâng cổ, nghẹn ngào mà hô: "Thích, rất thích... thật xinh đẹp...!" Hắn vừa nói vừa giương miệng rộng kích động đi hôn cái miệng anh đào.

"Nghe rõ cho ta, về sau, chỉ được nhìn một mình ta!" Nguyên Vô Tâm mặc cho hắn thân cắn miệng mình, lưu quang trong mắt nhè nhẹ chuyển động, cười như không cười mà nhìn chằm chằm hắn nói, "Tiết Minh, nếu để ta biết ngươi dám nhìn nữ nhân khác... Ta liền móc xuống đôi mắt này!"

Nàng không phải người ngượng ngùng xoắn xít, nếu thân thể đối với hắn sinh ra mãnh liệt khát vọng, một lần tham hoan thì đã sao? Chỉ là...

Nguyên Vô Tâm nàng muốn nam nhân nào, mặc kệ như thế nào, đều không thể để người khác làm chủ!

Nguyên Vô Tâm hung tợn tuyên ngôn, Tiết Minh nghe xong không chỉ không sợ, ngược lại bị mê luyến đến là ngũ tạng đều cháy, tâm say thần mê!

Vô Tâm, Vô Tâm, nàng như thế nào có thể bá đạo đến đáng yêu như vậy!

Cả người hắn lại nhiệt lại ngứa, mạch máu khó có thể áp lực cuồng nhiệt lao nhanh, tim đập dồn dập, "Nếu ta dám nhìn người khác, không cần nàng động tay, ta tự mình móc mắt ra cho nàng!" Hắn dứt lời lại hung hăng hút lấy cái miệng nhỏ, bàn tay thô ráp khó nhịn mà ở phía sau lưng trần trụi trên dưới dùng sức vuốt ve.

Hắn hoàn toàn khống chế không được lực đạo, lập tức ở trên lưng tuyết trắng tạo ra vệt đỏ.

Nguyên Vô Tâm tuy bị bàn tay lửa nóng sờ qua có điểm đau, nhưng sự thoải mái càng lấn áp điểm đau đó, khiến nàng giống một con mèo nhỏ lười biếng, thấp thấp nỉ non rên rỉ, "Ha, a..."

Hai mắt của con rồng trên cửa đá sinh động như thật nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang triền miên ôm nhau, như là đối với hành vi của hai người cảm thấy phẫn nộ, nhưng nó chỉ là vật chết, bất lực, chỉ có thể bị ép quan sát những hình ảnh dâm mĩ bất kham.

Tiết Minh khó nhịn đỉnh động phần hông, đôi tay không ngừng xoa xoa eo nhỏ, côn thịt kiên ngạnh trước sau lộn xộn, thô lỗ mà đi vào giữa chân mềm, làm cho nàng đều phát đau, phát ra thanh ân yêu kiều rên rỉ, "a... Sắc quỷ... nhẹ một chút..."

Tiết Minh nâng lên mắt hổ ngăm đen mê loạn nhìn nàng, ánh mắt của nàng ngượng ngùng mang theo hơi hơi tức giận, con ngươi thủy linh linh chợt lóe, làm người nhìn thấy càng thêm khó nhịn!

Tay hắn vừa lúc sờ đến trên cổ nhanh chóng cởi ra cái yếm vướng víu, do quá hấp tấp hắn liền dựt ra vì thế cái yếm liền xé thành hai nữa mà rơi xuống liền hiện ra một đôi mật đào co dãn vừa đĩnh vừa kiều lắc lư dữ dội.

Nguyên Vô Tâm bị hành động của hắn làm cho cả kinh hô một tiếng, "A, yếm của ta!"

Nhưng trong khoảnh khắc này, Tiết Minh hoàn toàn không có tâm tư để chú ý biểu tình nhăn mày của nàng, ánh mắt chỉ ngơ ngác mà dính ở trên đồi núi cao ngất.

Đầu vú phấn hồng vừa tiếp xúc với không khí liền đỉnh lên, nhũ thịt no đủ dưới sự hô hấp dồn dập mà liên tục lay động, hắn nhìn đến thèm nhỏ dãi!

Tiết Minh bị đôi vú bự cùng đầu vú xinh đẹp dụ hoặc, câu đến thở dốc lại nhanh hơn vài nhịp, tà hỏa trong bụng mãnh liệt thiêu đốt, dục căn lại trướng lớn, liều mạng mà kêu gào, a, muốn nàng! Ăn nàng! Đem nàng đều nuốt vào bụng!

Nhưng Nguyên Vô Tâm không cảm thấy vui, nàng chỉ có một cái, bây giờ đứt rồi thì mặc như thế nào?

Nghĩ như vậy lại dâng lên một cổ tức giận mà mắng hắn, "Ngươi hỗn đản!"

Nàng giận dữ, xoắn eo nhỏ liền muốn đứng dậy, nhưng vừa động, bầu vú no đủ liền ở trước mắt Tiết Minh lắc lư dụ hoặc, giống như là tín hiệu mời gọi hắn tới ăn, Tiết Minh duỗi tay ôm lấy eo nhỏ, đột nhiên nâng đầu trát nhập vào bên trong núi tuyết mềm mại!

"A..." Nguyên Vô Tâm cầm lòng không đậu mà thở hổn hển, cái mũi thẳng của hắn đang đè dẹp lép nhũ thịt của nàmg, không ngừng hít ngửi, giống như cún con, phun ra hơi thở nóng rực mà đánh vào ngực nàng, nóng đến nàng lại phát ra tiếng kêu rên.

Cả người Tiết Minh đều bị mùi hoa sâu kín của nàng vây quanh, lý trí gần như đã bị mất đi! Một đôi tay to nắm lấy hai luồng kiều nhũ không ngừng xoa nắn, nhũ thịt no đủ như nước sóng loạn run lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro