35. Anh có bệnh tương tư
Được Chủ tịch Lee Soo Man ngầm cho phép, vừa mới về đến Seoul, mọi người chia nhau ra tìm Lâm Uyển Vi. Sehun và Kai đến Jie's, Kyungsoo và Suho đến phòng tập, Baekhyun và Xiumin đến công ty, Lay và Chanyeol ở lại kí túc xá đề phòng Lâm Uyển Vi quay về.
Những nơi cô hay đến đều đã tìm cả rồi, nhưng đến cả một bóng người cũng không thấy đâu. Chen bắt đầu lo lắng có phải cô đã rời khỏi Đại Hàn Dân Quốc rồi không.
"Jongdae, em xem cái này này." Lay giơ lên một tấm danh thiếp.
Chen đi tới cầm tấm danh thiếp trên tay anh, "Hyung tìm thấy ở đâu vậy?"
"Lúc nãy hyung vào phòng quản lí Ri xem còn gì không thì thấy cái này ở trên bàn ăn." Lay trả lời.
Chen trầm ngâm nhìn tấm danh thiếp, rồi hai mắt đột nhiên sáng lên, "Đây hẳn là người quen của cô ấy, thông qua người này không chừng có thể tìm ra cô ấy!"
"Ừ nhỉ...Vậy còn không mau gọi cho người ta." Lay giục.
"Vâng. Để xem nào, tên là Kang So Han, số điện thoại 098xxxxxxxx, ồ, là một phóng viên của tờ Dispatch."
...
"Người tiếp theo."
"Xin chào bác sĩ, lại phiền cô rồi."
Lâm Uyển Vi ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cô gái trẻ xinh đẹp, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt đằng sau cặp kính dày cộp sáng long lanh. Trên tay cô là một con chó nhỏ nâu xù đang vẫy vẫy cái đuôi be bé.
"Lại có chuyện gì sao?" Lâm Uyển Vi hỏi.
"Không biết nữa." Cô gái lo lắng nhìn con chó, "Sau khi ăn tối xong thì Monggu cứ nằm ì ra đấy, gọi cũng không trả lời, trông nó như bị ốm vậy. Cô xem hộ tôi nó bị làm sao?"
Lâm Uyển Vi đón lấy chú chó từ tay cô gái, nhẹ nhàng sờ tai nó rồi xoa bụng nó, cuối cùng phì cười kết luận, "Monggu chỉ là do đầy bụng nên khó chịu, tôi đã nói bao nhiêu lần với chị là không được cho nó ăn quá nhiều, mỗi ngày chỉ một tô nhỏ là được rồi."
"Nhưng mà nó ăn giống như vẫn chưa đủ, tôi mới thấy nó tội nghiệp mà cho nó ăn thêm." Cô gái xấu hổ nói.
Lâm Uyển Vi thở dài, "Ây dà, nếu như em trai chị nhìn thấy nó như thế này thì sẽ ngất mất, nó quá béo rồi."
"Làm sao bây giờ?" Cô gái bắt lấy tay Lâm Uyển Vi khẩn khoản, "Bác sĩ, cô phải làm gì đó giúp tôi. Thằng em trai tôi yêu chó như mạng, nó về nhà mà thấy Monggu như thế này thì sẽ giết tôi mất."
Lâm Uyển Vi thông cảm nhìn cô gái, "Tạm thời cứ để Monggu lại đây để tôi theo dõi thêm đã, nhiều lần bội thực thế này không biết dạ dày nó có vấn đề hay không."
Cô gái gật đầu lia lịa, "Được được, tất cả nhờ vào bác sĩ."
Sau khi cô gái rời đi, Lâm Uyển Vi bế con chó xù đi tắm rồi cho nó ngồi trên bàn làm việc của mình, tiếp tục công việc khám bệnh, con chó nhỏ cũng rất biết điều, chỉ nằm im bên cạnh cô, con mắt to tròn đen láy nhìn cô không chớp.
Không hiểu sao đôi mắt ấy lại làm Lâm Uyển Vi nhớ tới Chen.
Mình làm sao thế này? Lâm Uyển Vi lắc đầu như muốn giũ sạch mọi ý nghĩ ra khỏi tâm trí, tiếp tục chuyên tâm làm việc.
Trời gần tối, vừa đúng thời gian mọi người tan làm, số người đến khám bệnh đông chưa từng có. Lâm Uyển Vi chạy đi chạy lại đến vã mồ hôi.
"Người tiếp theo."
"Chào bác sĩ, tôi đến khám bệnh."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Uyển Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên, quả nhiên Chen đang đứng trước mắt cô, bằng xương bằng thịt. *hàng thật giá thật ^^*
Lâm Uyển Vi bỗng run lên một cái, sau đó giả vờ không có việc gì cúi đầu ghi bệnh án, "Thú cưng của anh đâu?"
"Không có." Chen thản nhiên trả lời, "Nhưng tôi có bệnh."
"Bệnh gì?"
"Bệnh tương tư."
Chen vừa nói xong, không ít ánh nhìn của mọi người hướng tới hai người.
"Mời anh về cho, tôi chỉ khám vật nuôi không khám người." Lâm Uyển Vi đuổi khách.
Chen liếc nhìn một loạt những người đến đăng kí khám bệnh, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, ngay lập tức run giọng nói, "Vi, đừng giận anh nữa mà."
Lâm Uyển Vi ngẩng phắt đầu lên, "Anh nói gì? Tôi nào có..."
"Em có!" Chen đã ngân ngấm nước mắt, "Em còn nói không giận anh? Sao em bỏ đi không nói một lời? Anh đã không để ý đến cô Kim Hana gì gì đó mà em vẫn giận anh sao?"
Trong phòng một trận ồ lên, đầu Lâm Uyển Vi như sắp bốc khói, "Tóm lại tôi không muốn liên quan đến mấy người nữa. Anh về đi."
Nghe Lâm Uyển Vi nói vậy, Chen chớp chớp đôi mắt nhìn cô, muốn bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu tội nghiệp, làm cho những người xung quanh không khỏi đồng tình và thương cảm.
Lâm Uyển Vi thầm than không ổn, nghĩ túm lấy vạt áo kéo anh ra ngoài trước tránh người ta bàn tán, không ngờ anh đã nhanh nhẹn chắn trước bàn cô.
"Vợ à..."
Cái gì?! Da gà Lâm Uyển Vi đồng loạt nổi lên hết.
Chen không quan tâm, tiếp tục độc thoại, "Vợ à, tại sao em cứ phải đi ghen với cái cô Kim Hana kia vậy. Cô ta không xinh đẹp bằng em, không giỏi giang bằng em, sao em cứ phải so đo với cô ta làm gì. Vợ à, em biết trong lòng anh chỉ có mình em mà, chúng ta về nhà đi được không?"
Lúc này trong phòng có một bà thím không nhịn được nói, "Cô gì ơi, mau về nhà với chồng đi."
"Xem anh ấy đáng thương chưa kìa."
"Ây da mấy người trẻ tuổi cứ giận nhau hoài, hạnh phúc gia đình mới là quan trọng nhất chứ."
Nghe những lời này, cho dù da mặt Lâm Uyển Vi dày đến đâu cũng không khỏi đỏ bừng, nhanh chóng kéo Chen vào phòng tránh thêm phiền phức.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Lâm Uyển Vi khoanh hai tay trước ngực.
"Vợ à..." Chen tiến lên phía trước giang tay ra, ngay lập tức bị Lâm Uyển Vi đạp cho một phát, "Vợ cái đầu anh! Có gì mau nói!"
Chen bò từ dưới đất lên, không chịu buông tha lết về phía Lâm Uyển Vi, "Vợ à, chúng ta về nhà đi."
Lâm Uyển Vi nhướn mi, "Sao tôi phải quay về? Kim Hana chẳng phải rất tốt sao?"
"Không tốt chút nào." Chen lắc đầu nguầy nguậy, "Cô ta không bao giờ quan tâm đến anh giống em, cô ta cũng không thể là người anh có thể chơi cùng."
"..." Lâm Uyển Vi đứng bất động.
Chen bước lại gần, cúi xuống nhìn cô, "Em đi rồi, không có ai giải quyết mỗi khi anh phá hoại, không có ai đá anh xuống mỗi khi anh muốn trèo lên giường, không có ai quắc mắt nhìn anh mỗi khi anh làm sai..."
Phải làm sao, phải làm sao để nói cho em biết anh yêu em thế nào.
"Tôi không về được." Lâm Uyển Vi lắc đầu.
Bao nhiêu lời của anh chỉ đổi lại một câu như vậy. Chen nhếch môi, "Vậy anh sẽ ở đây cho đến khi nào em chịu quay về mới thôi!"
Lâm Uyển Vi:"..."
P/s: 3 chương nữa là hoàn ^^!
Bởi vì 3 chương nữa là hoàn rồi mà mình dự định hoàn vào lúc Valentine, nên mình sẽ không đăng theo lịch hai ngày một chương nữa.
P/p/s: Mình sẽ tặng trước chương cuối cho bạn nào bình chọn và cmt nhiều nhất từ chương đầu cho tới chương ngay trước chương cuối (ưu tiên bình chọn trước), một ngày sau sẽ đăng hết cho các bạn khác. Đương nhiên nếu bạn ấy không cần thì mình cũng không có cách nào khác, không cần thì thôi, nhưng đăng thì vẫn cứ đăng sau một ngày nhé :D.
Nói chung là PR tí, các bạn không muốn thì thôi, au lượn đây :))).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro