C31 - C40

C31 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Phong Lăng không ngờ người đó lại chính là Nam Hành.

Gần ba năm không gặp, cô tưởng rằng mấy năm tới anh sẽ không quay về căn cứ nữa. Không ngờ anh lại xuất hiện trong khi cô đang thực hiện nhiệm vụ.

Phong Lăng quay đầu lại nhìn mấy con chó ngao Tây Tạng đang sủa không ngừng: "Xấu lắm hả?"

Cô vừa nói vừa nghiền thuốc thành bột, rắc lên bát đựng thức ăn to đã bị bầy chó lật tung lên.

Dù sao ngay từ đầu cô cũng đã quen với miệng lưỡi độc địa của Nam Hành nên hoàn toàn không để tâm.

Nam Hành bước lại gần, nhìn Phong Lăng nhanh tay rắc bột thuốc đến nỗi mấy con chó ngao Tây Tạng có muốn cắn tay cậu ta cũng không kịp. Cái đầu nặng nề của lũ chó va vào song sắt, khiến chúng đau đớn sủa nhặng xị lên.

Sau khi rắc thuốc bột xong, Phong Lăng thấy còn khoảng một tiếng nữa đám người đó mới tới, cô tiện tay tháo chiếc mũ trên đầu xuống rồi ngoảnh lại nhìn Nam Hành: "Không đẹp hay sao? Đẹp trai lắm mà."

Nam Hành nhìn cậu thiếu niên trước mặt đã cao hơn rất nhiều so với lúc anh rời đi. Tính ra có lẽ bây giờ cậu đã hơn mười sáu, gần mười bảy tuổi rồi, ít nhất cũng cao một mét sáu tám, nhưng so với người cao gần một mét chín như anh thì vẫn thấp hơn ít nhất một cái đầu.

Dáng người cậu không còn gầy yếu như lúc mới vào căn cứ, nhưng cũng không cường tráng như những người khác. Trong mắt anh, cậu vẫn còn rất gầy, rõ ràng đã lăn lộn trong căn cứ hai, ba năm rồi mà nước da vẫn còn trắng trẻo như ban đầu.

Có điều trên gương mặt này, không biết cậu móc đâu ra một nốt ruồi to đen sì dán ngay bên cạnh mũi, dưới cánh mũi bên kia còn có hai vết sẹo giả nhìn y như thật, mí mắt cũng được hóa trang rất cẩn thận, không biết cậu làm thế nào mà nhìn như bị u lên một cục.

Đúng là xấu đến không thể xấu hơn được nữa.

Cậu ta không biết ngượng mà còn tự khen mình đẹp trai. Nam Hành quả quyết quay đi không nhìn mặt của cậu nữa. Anh sợ đêm đầu tiên trở về căn cứ, con m* nó anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng mất.

Nhiệm vụ lần này của Phong Lăng vốn không khó, nếu rất phức tạp thì chắc chắn đã có người được điều đến hỗ trợ.

Đây là nhiệm vụ căn cứ giao cho cô, cũng coi như là một thử thách. Nam Hành quan sát một vòng tình huống xung quanh. Trước khi đến đây, anh cũng đã điều tra tình hình của đám người này. Biết một mình Phong Lăng cũng có thể giải quyết được nên anh không nhúng tay vào mà chỉ dặn dò một câu: "Cẩn thận chút, đừng để bị thương. Nếu cậu bị chó cắn mắc bệnh dại thì không cần phải trở về căn cứ nữa." Anh nói xong rồi lập tức xoay người trở về chiếc xe Hummer màu đen đỗ cách đó không xa. Sau đó anh lái xe đến một chỗ khác, tránh bị đám người kia phát hiện.

Phong Lăng không còn gì để nói.

Dặn dò cô cẩn thận thì nói cẩn thận đi, lại còn nhắc đến bệnh dại.

Tuy lúc này đàn chó vẫn còn tỉnh táo, nhưng rõ ràng sức lực để sủa đã giảm đi rất nhiều. Chẳng lâu sau đã có hơn một nửa đàn nằm rạp dưới đất uống nước trong chậu, số còn lại vẫn tiếp tục sủa, nhưng tiếng sủa không còn to rõ như trước nữa. Người ngoài nhìn vào cũng coi như bình thường, đám người kia không thể nghi ngờ cô không phải là nhân viên nuôi dưỡng rồi đề cao cảnh giác với cô nữa.

Phong Lăng chuẩn bị kéo chuồng sắt lớn phía sau xe xuống để dời vào trong kho. Cô lấy găng tay và đồ bảo hộ dày nặng từ trong xe ra đeo vào để tránh bị chó cắn. Đồ bảo hộ vừa khéo che đi nửa khuôn mặt của cô. Khi cô đưa tay chạm vào chuồng, vài con chó ngao Tây Tạng còn tỉnh táo lao đến cắn. Phong Lăng nhìn thoáng qua, thấy mấy con chó tuy có vẻ hung dữ nhưng cắn không quá mạnh. Quả nhiên loại thuốc đó có hiệu quả, hơn nữa còn có găng tay và đồ bảo hộ. Cô nhấc chuồng xuống đất mà không bị xây xước gì, rồi từ từ di chuyển chuồng vào trong kho hàng bỏ hoang.

Lúc này từ phía xa đột nhiên có một viên đá ném tới rất chính xác. Phong Lăng khựng lại, quay đầu nhìn thì phát hiện A K đã đến. Người thanh niên cao gầy, miệng ngậm cọng cỏ, tay vẫn đang nghịch một viên đá khác. Anh ta nhàn nhã đi tới, nhìn thấy Phong Lăng đủ sức nhấc cái chuồng sắt chứa mấy con chó to vào trong kho hàng liền nhướng mày: "Tôi còn tưởng một mình cậu chắc không di chuyển được nhiều con chó ngao Tây Tạng như vậy, định tới để giúp. Nhưng không ngờ bây giờ cậu cũng ngon lành đấy chứ. Thật không hổ danh là một trong mười tuyển thủ dẫn đầu võ cận chiến toàn nước Mỹ năm nay. Đúng là không thể nhìn vào cơ thể gầy yếu để đánh giá được, thể lực bây giờ của cậu đúng là không lãng phí thời gian luyện tập."Phong Lăng chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình. Sau khi di chuyển cái chuồng vào một nơi nhìn có vẻ thuận mắt, cô tháo găng tay và đồ bảo hộ ra, lạnh nhạt nói: "Năm nay tôi nằm trong top mười tuyển thủ đứng đầu môn võ cận chiến, nhưng năm sau chắc chắn tôi sẽ là nhà vô địch."

A K nhổ cọng cỏ trong miệng ra ngoài, cười nói: "Cậu thôi đi, cuộc thi lần tới cũng chỉ khoảng hai, ba năm nữa thôi. Lúc đó cậu mới bao nhiêu tuổi? Mười tám hay mười chín tuổi? Nhà vô địch võ cận chiến toàn nước Mỹ trong mười mấy năm trở lại đây không có ai dưới ba mươi tuổi. Ai cũng đều là tuyển thủ có cơ ngực được rèn luyện ít nhất hai mươi năm. Nếu thật sự loại người gầy gò ốm yếu như cậu đi đến được trận Chung kết thì người ta chỉ cần dùng một nắm đấm thôi là cũng có thể đá văng cậu đến Seberia luôn rồi."

Phong Lăng lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Liên quan gì đến tuổi tác?"

"Sao lại không liên quan?"

"Lần trước không phải anh đã nói, chưa có người nào đứng đầu kỳ sát hạch huấn luyện hàng năm của căn cứ XI dưới mười tám tuổi, thể trọng cũng không nhẹ dưới bảy mươi cân hay sao? Kết quả thì người đứng đầu là ai?"

A K: "..."

Về điểm này Phong Lăng quả thật nói có sách mách có chứng. Dù sao người đứng đầu kỳ thi sát hạch hai năm liên tiếp đều là Phong Lăng. Các thành viên thoạt nhìn cao hơn, khỏe hơn đều lần lượt thất bại dưới tay cô. Bây giờ Phong Lăng đã đạt và vượt yêu cầu về thể lực, nếu kết hợp thêm bản lĩnh và tốc độ của cô nữa thì không phải thành viên nào cũng có thể đánh thắng được.

Hơn nữa hiện giờ Phong Lăng vẫn chưa tròn mười bảy tuổi.

"Khụ." A K có chút ngượng ngùng sờ mũi, đưa tay ra phía trước định giúp cô. Anh ta vừa giúp cô dạy dỗ đám chó ngao Tây Tạng vẫn chưa ngoan ngoãn, không ngừng sủa bên trong chuồng vừa cười nói: "Tôi nói với cậu, hai ngày nữa Lệ lão đại của chúng ta sẽ trở về căn cứ. Cậu có biết cái gì gọi là cây cao đón gió lớn không? Vốn dĩ lúc đầu lão đại cứ luôn nhắm vào cậu, bây giờ cậu nhất định phải kiềm chế lại. Nếu cứ ham thể hiện tài năng quá, nói không chừng lão đại sẽ tiếp tục giày vò cậu đấy. Thi thoảng cậu nên tỏ ra đuối sức một chút. Bình thường cậu tỏ ra ngầu trước mặt mấy anh em chúng tôi cũng được, nhưng trước mặt lão đại thì đừng ngang ngược quá. Lúc đầu Lệ lão đại có nói hai năm nữa sẽ trở về, rốt cuộc cũng gần ba năm rồi, chắc là mấy ông cụ nhà họ Lệ không chịu thả người. Bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới được quay về, không biết là phải ôm theo bao nhiêu ấm ức. Cậu nhất định phải chú ý, đừng tự mình chuốc họa vào thân..." A K vẫn còn chưa nói xong, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng người đang đứng trước cửa kho hàng bỏ hoang. Anh ta khựng lại, bất chợt đưa mắt nhìn kỹ người đó, trong chốc lát cả người bỗng run lẩy bẩy!

Lão, lão đại?

Tại sao Lệ lão đại lại ở đây?

A K nhìn thấy bóng dáng màu đen cao lớn đứng đó, lại nghĩ tới chuyện có khả năng những lời mình vừa nói đã bị lão đại nghe thấy, liền chuyển sang dáng vẻ nịnh nọt xin tha tiến lên nghênh đón: "Lão đại... anh..."

C32 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Nam Hành không thèm nhìn anh ta lấy một cái, lạnh nhạt đi vào bên trong. Trang phục chiến đấu màu đen trên người Nam Hành có chất liệu giống với bộ đồ trên người Phong Lăng. Thân hình cao lớn, chân dài thẳng tắp, dáng người khỏe mạnh càng làm nổi bật vẻ cao quý ở anh.

Phong Lăng cũng ngừng động tác, ngoảnh đầu nhìn anh.

Cái người lúc nãy còn nói để cô tự mình làm nhiệm vụ sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây. Anh có ý gì?

A K đứng ở bên cạnh định lên tiếng, nhưng thấy lão đại hoàn toàn không đáp lại mình thì chỉ có thể vò đầu bứt tóc, vô cùng tự giác nói: "Ở đây cùng lắm có hai người là đủ. Quá nhiều người chắc chắn lát nữa đám người đó qua đây sẽ nghi ngờ, hay là, tôi về trước nhé..."

Phong Lăng: "Rõ ràng lão đại qua đây để giám sát nhiệm vụ của chúng ta, cũng sẽ không ra tay giúp đỡ việc gì. Nếu phải ở lại thì người đó là anh mới đúng."

Ý trong lời nói của cô rất rõ ràng, người nên đi chính là vị lão đại vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ đến không chịu nổi kia.

Nhưng Nam Hành lại không coi ai ra gì mà đứng nguyên tại chỗ, anh nhìn lướt qua A K, cuối cùng nhíu đôi mày đẹp đẽ rồi nói: "Cậu không có nhiệm vụ riêng phải làm à?"

A K ngẩn người ra, "Dạ có, hôm nay tôi và Phong Lăng đều có nhiệm vụ riêng, nhưng sáng nay tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Dù gì cũng không có gì làm, lại tiện đường, nên tôi qua đây giúp cậu ấy."

Nam Hành lại liếc nhìn tay của A K và Phong Lăng đang cùng đặt lên cái chuồng. Lúc nãy Phong Lăng còn chê A K vướng víu mà hất tay anh ta ra, từ đó có thể thấy đó là hành động không thể quen thuộc hơn được nữa giữa bọn họ.

"A K, giờ cậu cũng ở trong đội một sao?"

Anh vừa đặt ra câu hỏi, nét mặt của A K lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều, trong mắt cũng ánh lên niềm kiêu hãnh và tự hào: "Đúng vậy, thưa lão đại. Nhờ nỗ lực của bản thân, bây giờ tôi đã được vào trại huấn luyện của đội một, hơn nữa còn cùng Phong Lăng tham gia sát hạch huấn luyện súng bắn tỉa! Nhất định sẽ không làm lão đại thất vọng!"

Tham gia sát hạch huấn luyện bắn tỉa thì nói tham gia, sao còn phải lôi tên của Phong Lăng vào làm gì.

Nam Hành đứng yên, cặp mắt sáng nguy hiểm nheo lại.

A K dự cảm được ánh mắt của lão đại sắp đông cứng mình, cũng không thèm để ý lời nói lúc nãy của Phong Lăng. Anh ta kiếm đại một lý do phải về căn cứ trước, dưới chân như được lắp bánh lăn, chuồn thẳng.

Trong kho hàng hiện giờ chỉ còn lại Phong Lăng và Nam Hành. Phong Lăng vẫn cảm thấy bình thường. Dù lão đại hay A K có ở đây hay không thì một mình cô cũng có thể xử lý được. Cô không chê bọn họ vướng víu là may lắm rồi. Cô xoay người tiếp tục công việc của mình, đồng thời nhìn vào đồng hồ trên tay nói: "Lão đại, còn hai mươi phút nữa bọn họ sẽ đến. Rốt cuộc anh tới để giúp đỡ hay đứng một bên giám sát? Nếu muốn giúp đỡ thì cảm phiền anh cởi bộ trang phục chiến đấu ra. Còn nếu đến giám sát thì làm phiền anh quay lại xe chờ."

Vẻ cao quý lạnh lùng của Nam Hành khi ở nhà họ Lệ và trước mặt người khác đã giảm đi. Anh chỉ liếc nhìn cô: "Sao hả, trách tôi đứng ở đây cản trở à?"

Động tác của Phong Lăng đột nhiên khựng lại, cô quay đầu liếc nhìn anh một cái, dùng ánh mắt để bày tỏ sự thật hiển nhiên: Anh cũng tự biết mình đấy.

Nam Hành cười khẩy, cũng không lằng nhằng với cô nữa mà xoay người bước ra ngoài, đi thẳng lên xe.

Phong Lăng: "..."

Quả nhiên là dáng vẻ của lão đại, đuổi người trợ giúp của cô đi, còn mình thì quay về xe để hưởng thụ.

Hai mươi phút sau, đám người kia lái vài chiếc xe đến, còn có một chiếc xe tải lớn, dự tính chở bầy chó ngao Tây Tạng đi.

Cả quá trình Phong Lăng đều ngụy trang rất tốt. Cô cùng đám người đó đi đến nơi trú ngụ bí mật. Khi mấy con chó ngao Tây Tạng đó bị bọn chúng chuyển từ trên xe xuống một lần nữa, thuốc mê cũng sắp hết tác dụng rồi. Vài con chó ngao vốn đang yên lặng bình thường, bất chợt không ngừng sủa đám người ở quanh chuồng. Đám người kia bực bội sai cô khống chế mấy con chó, bắt chúng nó im lặng. Phong Lăng biết chẳng mấy chốc cô sẽ bị lộ thân phận cho nên cũng không cần che giấu nữa. Cô chủ động tấn công người đứng ở gần mình nhất. Đầu tiên là cướp súng, sau đó là dang chân đá bay tên đứng ở bên cạnh muốn chạy đến giúp đỡ. Sau khi cướp được hai khẩu súng trên tay, mới vỏn vẹn mười giây mà đã có bốn, năm người ngã xuống trước mặt cô.

Đám người đó không giống các băng đảng tội phạm từng được huấn luyện tại Mỹ. Chẳng qua bọn chúng có nhiều người, lại chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Những người này đối với Phong Lăng mà nói quả thật chỉ là chuyện nhỏ. Đám người bên trong nghe thấy có động tĩnh liền cầm lấy vũ khí dao súng xông ra. Phong Lăng đã nhảy lên cái chuồng đang nhốt mấy con chó ngao Tây Tạng. Cô mở chuồng, thả mấy con chó ngao ra ngoài. Lúc này thuốc đã hết tác dụng, mấy con chó lớn như đám dã thú điên cuồng xông ra ngoài, cứ gặp người là cắn. Phong Lăng đã nhanh chân nhảy lên chỗ cao nhất, còn đám người ở bên dưới chưa kịp chạy trốn đã trở thành con mồi trong mắt của đàn chó ngao Tây Tạng.

Chỉ trong vòng vài phút, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Phong Lăng tìm cơ hội lẻn vào bên trong, đấu súng với tên trùm và mấy gã đầu sỏ trong băng đảng tội phạm. Để đảm bảo lúc cảnh sát đến tìm bọn chúng có thể suôn sẻ dẫn về Cục Cảnh sát lấy khẩu cung, cô bắn chính xác vào tay và chân của đám người đó, khiến bọn chúng không thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn tạm giữ lại được mạng sống.

Hoàn thành nhiệm vụ, Phong Lăng mau chóng rời khỏi hiện trường.

Sau đó, khi cô chuẩn bị định lái chiếc xe chở hàng đã trống không đi thì đột nhiên có người từ trong xông ra. Một chân gã bị chó ngao cắn máu me đầm đìa, gã liều mạng nổ súng vào bánh xe chở hàng mà cô đang lái. Khi chiếc xe đột nhiên dừng lại vì bánh xe bị thủng, Phong Lăng cảnh giác nhìn về phía họng súng của gã.

Cái gã muốn là bắn nổ thùng nhiên liệu của cô.

Nếu thùng nhiên liệu gặp lửa, chiếc xe này cũng sẽ tự bốc cháy. Nếu như nhiên liệu bên trong thùng còn hơn hai phần ba thì rất có thể sẽ gây ra cháy nổ ngay lập tức.

Ngay vào lúc Phong Lăng quyết đoán định mở cửa nhảy ra bên ngoài thì một tên khác từ bên trong xông ra, phối hợp chĩa nòng súng vào người cô.

Nếu như nhảy xe thì sẽ mất đi cánh cửa che chắn, nhất định cô sẽ bị trúng đạn. Nếu cô không nhảy khỏi xe thì một khi thùng nhiên liệu bị nổ, cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng súng đột nhiên vang lên cách Phong Lăng không xa. Ánh mắt Phong Lăng khựng lại, cô ngước mắt lên nhìn thấy hai tên vừa xông ra lúc nãy đồng thời bị một phát súng bắn xuyên qua, viên đạn xuyên thẳng qua đầu của một tên, rồi bay thẳng đến ngực của tên còn lại, hai tên đều ngã xuống đất.

Cô quay phắt người lại, nhìn về hướng vang lên tiếng súng.

Cô thấy chiếc xe Hummer cao lớn màu đen kia không biết được lái đến đây từ khi nào. Đừng nói là đám người đó không chú ý, ngay cả cô cũng không để ý đến sự xuất hiện của chiếc xe.

Nhìn thấy Lệ Nam Hành không cảm xúc cầm cây súng trong tay, giống như phát súng vừa rồi chỉ là một phát súng vô cùng đơn giản, như nhắm vào bia ngắm mà bắn thôi. Nét mặt anh không hề thay đổi, nhưng rõ ràng anh đã cứu mạng cô trong nháy mắt.

Ngày thường Phong Lăng đã quen nhìn dáng vẻ đầy khí chất bá đạo mà cố chấp của Lệ lão đại, trước giờ anh vẫn luôn không vừa mắt cô.

Nhưng Lệ Nam Hành lúc này dường như mới thật sự là anh.

Gương mặt hờ hững lạnh nhạt cao quý, bắn súng ung dung thản nhiên, đối với mỗi kẻ địch mà nói, quả thật là rất đáng sợ.

C33 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Chiếc xe Phong Lăng đang lái đã bị xịt lốp, không thể lái được nữa.

Cô im lặng một lát rồi bước xuống xe, đi thẳng về phía Nam Hành.

"Lão đại, xe hỏng rồi, ở đây là khu hoang vu vắng vẻ, lại cách căn cứ rất xa, anh cho tôi đi nhờ xe về được không?" Phong Lăng hoàn toàn không hề thấy sợ hãi dù vừa rồi suýt chút nữa đã mất mạng dưới nòng súng của hai tên kia. Nụ cười trong mắt cô trong sáng hồn nhiên, vì dường như cô vô tình phát hiện ra, Lệ lão đại ẩn giấu rất nhiều tính cách khác nhau. Cô bỗng cảm thấy con người này vốn cũng không khiến người ta thấy chán ghét mấy.

Nam Hành lạnh nhạt thờ ơ liếc nhìn cô: "Không phải một mình cậu có thể giải quyết được sao? Chuyện vừa rồi là như thế nào?"

Phong Lăng bình tĩnh cười nói: "Lỗ hổng duy nhất trong kế hoạch là tôi không biết thật ra bình nhiên liệu của chiếc xe đó còn bao nhiêu xăng. Dù sao xe đó là do bọn họ lái đến, tôi không kiểm tra thùng nhiên liệu, không chắc nó có phát nổ ngay sau khi bị bắn vào không. Lần sau tôi sẽ chú ý."

"Chi tiết quyết định thành bại, điều mà cậu sơ suất bỏ qua có thể là nguyên nhân khiến cậu mất mạng."

"Tôi sẽ nhớ kỹ, lão đại." Ánh mắt Phong Lăng thành khẩn: "Giờ anh có thể đưa tôi về căn cứ được chưa?"

Nam Hành lại lạnh nhạt nhìn cô một cái, cũng không muốn phí lời với cô nữa, lạnh lùng nói: "Lên xe đi."

***

Nam Hành lái xe chở Phong Lăng về căn cứ. Anh em trong căn cứ tận mắt chứng kiến Phong Lăng bước xuống từ xe của Lệ lão đại.

Hơn nữa Lệ lão đại còn làm tài xế, Phong Lăng xuống xe thì đi thẳng vào trại huấn luyện của đội một.

Sự đối đãi này cũng coi như có một không hai trong căn cứ này rồi đấy.

Thường ngày khi ra ngoài lão đại đều có tài xế riêng, anh ngồi ở phía sau. Bây giờ Lệ lão đại lại lái xe, Phong Lăng ngồi ở bên cạnh?

Ôi!

Trời nhập nhoạng tối, Nam Hành mới về căn cứ nên phải đến gặp A Phong để xử lý và bàn giao nhiều công việc dang dở trong hai năm vừa rồi. Các sĩ quan huấn luyện đều đến phòng họp trong căn cứ. Sau khi giao nhiệm vụ, bọn họ ngồi họp bàn về kế hoạch lớn liên quan đến việc triển khai huấn luyện tay súng bắn tỉa.

Trời tối dần, đến thời gian dùng cơm, cuộc họp mới chính thức kết thúc."Lão đại, sau khi xem qua danh sách các thành viên tham gia huấn luyện bắn tỉa lần này, anh có nhận định gì không? Một vài người trong căn cứ có lý lịch không tệ. Trong danh sách này cũng có một số người tôi không vừa ý cho lắm, nhưng lại thể hiện rất xuất sắc trong đợt sát hạch. Danh sách chỉ có một vài người, tôi cũng không tiện sàng lọc, anh xem xem, có người nào mà chúng ta cần phải cân nhắc lại không?" Hàn Kình đi bên cạnh Nam Hành, vừa nói vừa nhìn về phía sân huấn luyện: "Đúng rồi, tuy rằng hai năm nay Phong Lăng luôn đứng đầu các kỳ thi sát hạch, rất nhiều người nể bản lĩnh của cậu ấy, nhưng cũng có hơn một nửa thành viên không phục. Dù sao nhìn Phong Lăng cũng có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều so với mọi người, cho nên có nhiều người ngấm ngầm hậm hực với việc cậu ấy đứng đầu danh sách huấn luyện bắn tỉa lần này. Có điều đa số những người than phiền đều thuộc đội khác, các thành viên trong đội một đều rất thân thiện, cũng đối xử rất tốt với Phong Lăng." Nam Hành lạnh lùng nói: "Không phục thì cứ để bọn họ đấu với nhau. Giải quyết vấn đề giữa đàn ông với nhau, đặc biệt là trong căn cứ XI, vào những lúc có thể động chân động tay thì đừng có động miệng. Lải nhải ở sau lưng để làm gì?"

Hàn Kình cười nói: "Nếu như bọn họ có thể đánh thắng được Phong Lăng thì sao phải bất mãn sau lưng nữa? Cũng chính bởi vì đánh không lại, nên mới không phục đấy."

Nam Hành không lạnh không nóng nói: "Tôi không ngờ trong căn cứ của chúng ta lại có nhiều kẻ ăn hại không chịu nỗ lực như vậy. Nhân lúc còn sớm, đá loại người này ra khỏi đây đi."

Ngay vào lúc hai người họ đi ngang qua trại huấn luyện của đội hai, từ xa đã nghe được một cuộc nói chuyện.

"Có phát hiện tên Phong Lăng trong đội một càng ngày càng kiêu ngạo không? Thường ngày trong căn cứ mọi người gặp nhau đều chào hỏi, cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn một cái mà không thèm nói câu nào. Chúng ta đều là đàn ông, ra vẻ lạnh lùng làm cái m* gì chứ."

"Cậu ta đâu chỉ ra vẻ, tôi thấy có vài lần thi viết và sát hạch, cậu ta đều không tuân thủ quy định. Cậu ta hoàn thành xong đầu tiên, liền xoay người bỏ đi, không có một chút ý thức tôn trọng thành viên khác. Đây rõ ràng là thấy không có ai là đối thủ của mình nên không thèm để ý đến còn gì?"

"Ây, lúc nãy thằng nhóc Phong Lăng còn đó ngồi xe của Lệ lão đại về. Sao cậu ta lại được đối đãi như vậy chứ? Chỉ là đi làm nhiệm vụ nhỏ thôi mà lại được lão đại đích thân lái xe đi đón về? Không biết cậu ta đi cửa sau kiểu gì nữa?"

"Tôi nghĩ tám phần là vì cậu ta có nét rất giống con gái. Lão đại ở trong đám đàn ông này lâu ngày cũng thấy chán rồi, cũng không tránh khỏi bị cậu ta mê hoặc ha ha ha......"

"Thằng nhóc đó da dẻ mịn màng trắng trẻo, đừng nói là lão đại, nếu như không phải bản lĩnh cậu ta quá lợi hại, căn bản không thể đến gần được, thì ngay cả tôi cũng muốn đến gần sờ vào mặt của cậu ta một cái!""Đã nói khó qua ải mỹ nhân, lão đại của chúng ta e là cũng khó qua được ải mỹ nam rồi..."

Trong tích tắc, đột nhiên không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là đang giữa mùa hè, ngày nào cũng nắng nóng đến hơn ba mươi độ, vậy mà không khí xung quanh lại đột nhiên lạnh như băng.

Thành viên đội hai ngẩng đầu lên nhìn ra cửa trại huấn luyện, bỗng dưng nhìn thấy "Lệ lão đại bị mê hoặc"!

Bọn họ chỉ thấy gương mặt tuấn tú đó lạnh lùng tới mức chưa từng thấy.

"Lão đại..."

Đâu chỉ riêng gương mặt Lệ Nam Hành lạnh như băng, giọng nói của anh cũng lạnh đến đáng sợ, từng câu từng chữ đều khiến người khác rét run: "Lặp lại mấy câu các cậu vừa nói cho tôi nghe, không sót một chữ nào. Sót một chữ thì thời gian tập luyện ban đêm sẽ tăng thêm ba ngày. Thiếu thêm một chữ nữa thì thời gian sẽ tăng lên gấp đôi."

"Lão, lão đại, chúng tôi chỉ nói đùa thôi ha ha ha..." Thành viên của đội hai đứng gần Nam Hành nhất vội vàng đứng dậy nói: "Phong Lăng không phải người nhỏ tuổi nhất trong đội của chúng ta sao. Mọi người đều xem cậu ấy là em trai, thường ngày thích lôi cậu ấy ra nói đùa. Đàn ông chúng ta nhiều lúc đều nói đùa như vậy mà, nói chuyện cũng không có chừng mực, sau này nhất định chúng tôi sẽ chú ý!"

Nam Hành đột nhiên bật cười, đi thẳng qua bên đó, một tay lôi người thứ hai vừa nói chuyện dậy. Trong giây phút đối phương không dám phản kháng, anh dùng một chân đá đối phương ngã xuống đất, giẫm lên lưng anh ta, giọng nói như muốn đông lạnh chết người: "Cậu là cái thứ gì hả? Không lọt vào bảng xếp hạng trong các kỳ sát hạch mà còn muốn người đứng đầu các kỳ thi hai năm liền đứng trên sân nhìn công phu mèo cào của cậu sao?"

"Lão đại... tôi... tôi... tôi, tôi..."

Người đang bị giẫm dưới đất hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Hàn Kình bên cạnh Nam Hành, van xin nói: "Huấn luyện viên Hàn, anh mau giải thích giúp tôi với. Tôi không có ý đó, chúng tôi thật sự chỉ thuận miệng nói lung tung, nói đùa thôi mà..."

Hàn Kình sờ trán.

Nói đùa cái gì không nói, sao lại tự dẫn xác ra trước họng súng của Lệ lão đại chứ. Những người hiểu chuyện trong căn cứ này có ai mà không biết, tuy lão đại cố tình chĩa mũi nhọn vào Phong Lăng, nhưng cũng rất quan tâm đến cậu ta. Khoan bàn đến chuyện anh thật sự có ý tứ gì với Phong Lăng hay không, chỉ bằng bản lĩnh và biểu hiện xuất sắc trong hai ba năm nay của Phong Lăng cũng đủ vượt trội hơn bọn họ rồi. Rốt cuộc là ai cho bọn họ dũng khí mà đứng đây nói lung tung vậy!

"Lão đại, thật ra chúng tôi chỉ không quá phục khi Phong Lăng lọt vào danh sách huấn luyện bắn tỉa thôi..." Người đang nằm dưới đất cố gắng giải thích, muốn mượn cơ hội này tố cáo A Phong với các sĩ quan huấn luyện phụ trách trong căn cứ thiên vị.

Song, Nam Hành vẫn giẫm một chân lên anh ta, tiện tay lấy điếu thuốc ra châm lửa. Anh híp mắt lại, cúi người xuống, phả làn khói trắng xuống người đang nằm dưới đất, giọng nói lạnh băng: "Có muốn biết ai là người đầu tiên dự định để Phong Lăng tham gia vào kỳ thi sát hạch bắn tỉa không?"

C34 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Người đang nằm trên mặt đất sững sờ, sau đó anh ta chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng vang lên từ sau lưng: "Là tôi."

Nam Hành nói xong thì mới thu chân đang giẫm trên lưng người kia lại, mặt lạnh tanh, xoay người rời đi.

Người kia vẫn nằm đờ ra đất, không cử động, cả người như hóa đá. Đám người ở xung quanh đang nhao nhao lên lập tức nín lặng, không dám ho he gì nữa.

Mọi người vốn tưởng rằng Phong Lăng thừa lúc Lệ lão đại không có ở căn cứ mà đi cửa sau tạo quan hệ với mấy vị sĩ quan huấn luyện, thế nên mới được "chăm sóc" đặc biệt như thế. Dù sao trong hai năm rưỡi này, Lệ lão đại cũng không ở căn cứ, trong khi chuyện liên quan đến tuyển chọn thành viên tham gia huấn luyện bắn tỉa mới được bàn trước khi Lệ lão đại rời đi không lâu. Không ai ngờ trước khi đi, lão đại đã chỉ định Phong Lăng.

Lệ lão đại không cần nói thêm câu nào, người đang nằm trên mặt đất đã biết mình xong rồi. Sau này nếu anh ta muốn tiếp tục lăn lộn ở trong căn cứ chỉ sợ sẽ càng khó...

Hàn Kình thấy lão đại đi thì cũng rời đi, trước đó còn quay đầu nhìn người nằm trên đất, thở dài nói: "Cậu cũng không thử nghĩ mà xem, tuy rằng trong mắt các cậu Phong Lăng gần như không được mặt nào, nhưng trên thực tế, dù là bắn súng hay đánh cận chiến, làm nhiệm vụ hay là các buổi huấn luyện bình thường, cậu ta cũng làm tốt hơn các cậu. Trong căn cứ có mấy trăm cặp mắt nhìn thấy, trong lòng ai cũng hiểu rõ. Có nhất thiết phải dùng ánh mắt soi mói để phủ nhận một người thật sự ưu tú hay không? Hôm nay bị lão đại nghe thấy là do bản thân cậu xui xẻo thôi."

Nói rồi anh ta không để ý tới sắc mặt trắng bệch của người đang nằm dưới đất nữa mà xoay người, vội vàng đuổi theo Nam Hành.

Mỗi một thành viên trong trại huấn luyện đều nín thinh.

Đúng vậy.

Bất kể là về tốc độ hay về những phương diện khác, bọn họ có luyện tập năm, sáu năm nữa cũng chưa chắc đã vượt qua được Phong Lăng. Nhưng không thể nói bọn họ kém cỏi, chỉ có thể nói là Phong Lăng quá xuất sắc.

Nhưng lão đại mới chỉ nghe thấy bọn họ nói Phong Lăng vài câu mà đã bao che như vậy...

Sau này khẳng định là Phong Lăng có thể nghênh ngang đi lại trong căn cứ rồi.

Nam Hành mang bộ mặt lạnh tanh đi về phía trước, sắc mặt anh lạnh lẽo như tuyết đọng trên đỉnh núi. Hàn Kình vội vàng đi theo, chuyện tương tự như ngày hôm nay anh ta và một số sĩ quan huấn luyện khác đã từng nghe thấy. Dù sao thì nhìn Phong Lăng cũng nhỏ con hơn mọi người thật nên rất khó tránh khỏi việc bị dị nghị.

Nhưng dường như tất cả mọi điểm tốt đều dồn hết lên cậu ta.

Mà thực tế đúng là như vậy, ai ưu tú hơn thì người đó có tư cách.

Bất mãn cũng chẳng để làm gì. ***

Tại căng tin của căn cứ.

Phong Lăng thấy A K cũng tới căng tin liền bảo anh ta cứ ngồi xuống. Dù sao cô cũng đang đứng xếp hàng, tiện thể giúp A K gọi một suất cơm luôn.

Phong Lăng bê hai khay đồ ăn về bàn, đặt một khay tới trước mặt A K: "Đây, ăn đi."

"Cảm ơn." A K tươi cười nhìn cô: "Ngày kia là buổi sát hạch danh sách huấn luyện lính bắn tỉa rồi. Thế nào? Cậu có tự tin không?"

Phong Lăng vừa cầm bộ đồ ăn vừa cười nói: "Phải thi gì thì cứ thi thôi, chẳng phải tự tin hay không thì cũng phải thi hay sao?"

"Chậc, nói chuyện với loại người như cậu đúng là nhạt nhẽo, không hài hước một chút được à? Thả lỏng chút xem nào? Trong danh sách ba mươi người này, ai nấy cũng đều đang run rẩy vì căng thẳng. Mấy hôm nay bọn họ đều tranh thủ thời gian đến trường bắn để bắn súng, rèn luyện độ chính xác. Ngay cả tôi trước khi đi ngủ cũng phải đi luyện mấy lần, có mỗi một mình cậu là kiêu ngạo. Từ trước tới giờ, cậu chưa cuống cuồng chuẩn bị ôn thi, vậy mà lần nào thành tích cũng làm người ta phải kinh ngạc. Cậu nói xem, bây giờ trong căn cứ có bao nhiêu người âm thầm đố kị với cậu chứ."

Phong Lăng không để ý: "Anh có đố kỵ không?"

"Chậc, tôi đố kỵ cái con khỉ! Tuy rằng tốc độ tay tôi không nhanh bằng cậu, nhưng dù gì chúng ta cũng là một trong số các thành viên ưu tú của đội một đấy, ok? Tôi rèn luyện nhiều năm như thế ở trong căn cứ là công toi à? Đừng quên, cậu đứng đầu trong danh sách kia, còn tôi thì đứng ngay thứ hai đấy nhé. Tôi có chỗ nào kém cậu đâu." A K vừa nói vừa gắp một miếng thịt đút vào miệng, vừa nhai vừa ậm ừ nói: "Chẳng qua lần này lão đại về rồi, anh ấy sẽ tận mắt giám sát buổi sát hạch này của chúng ta. Trong lòng tôi ít nhiều gì vẫn thấy căng thẳng." "Tối mai không phải trong căn cứ có tổ chức tiệc rượu cho lão đại hay sao? Không bằng tối mai anh uống nhiều một chút, cứ thế say tới buổi sát hạch ngày kia, như vậy sẽ bớt căng thẳng."

"Cậu cho rằng lão đại sẽ cho tôi vắng mặt buổi tập luyện buổi sáng ngày kia à?"

"Anh sẽ không thừa dịp say mà đè lão đại xuống đập một trận chứ? Dù sao người đã uống nhiều thì sẽ không có lý trí, coi như anh ta có muốn tính toán với anh thì cũng không làm gì quá đáng được. Hơn nữa tiệc rượu ngày mai được tổ chức là để chào mừng anh ta quay lại, lý do say rượu có thể đổ hết lên người anh ta. Chắc chắn lão đại sẽ không tìm được cớ để trừng phạt anh đâu." Phong Lăng vừa nói vừa chớp mắt cười, rõ ràng cô đang giật dây A K uống say rồi thừa dịp đi "dạy dỗ" Lệ Nam Hành.

A K xì một tiếng: "Cậu có thể thôi đi không. Người thật sự muốn dựa vào rượu để 'dạy dỗ' người khác, chỉ sợ chính là lão đại thôi. Có khi anh ấy chỉ mong sao say được để đè cậu ra ngủ luôn ấy."

Phong Lăng vừa lúc nhìn thấy có một thành viên khác của đội một đi ngang qua bèn quay đầu lại chào hỏi, thành ra không nghe rõ A K nói gì. Cô đảo mắt lại nhìn anh ta, hỏi: "Cái gì ngủ cơ?"

A K ho khụ một tiếng: "Không có gì, tôi nói đại thôi, không nghe thấy thì thôi."

Thấy Phong Lăng dường như không hề có cảm giác gì với Lệ lão đại, cũng chẳng có phản ứng gì, A K vừa nhét thịt vào miệng vừa ậm ừ nói nhỏ: "Phong Lăng, rốt cuộc cậu thích đàn ông hay thích phụ nữ?"

Mái tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ trên đầu Phong Lăng hơi phất phơ theo cơn gió thổi từ ngoài căng tin vào làm cho cô có nét trong sáng của một cậu thiếu niên.

Cô liếc A K một cái: "Vậy thì phải xem là loại thích nào? Nếu chỉ xét đơn thuần về tình cảm anh em thôi thì tôi đặc biệt thích anh."

A K lập tức đỏ mặt, ho sặc vài cái mới khó khăn lên tiếng: "Tôi nói thích là trong nghĩa yêu đương ấy! Dù sao trông cậu cũng non mềm, trắng trẻo thế này, khiến cho đàn ông có ham muốn bảo vệ. Nếu cậu nói cậu thích đàn ông thì thật sự cũng chẳng có gì quá đáng. Dù sao bây giờ chuyện này cũng rất bình thường. Trong căn cứ của chúng ta cũng có hai đôi, có điều họ thể hiện rất kín đáo, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ."

Phong Lăng bĩu môi: "Non mềm trắng trẻo chỗ nào? Chẳng qua chỉ hơi trắng thôi. Trời sinh như thế, tôi cũng chẳng có cách nào. Nếu anh hỏi về xu hướng tình dục thì chắc chắn tôi vẫn thích mấy em gái xinh đẹp. Tôi không thích các chị gái mông cong ngực nở, chẳng lẽ lại thích mấy lão già thô lỗ, luộm thuộm à?"

A K: "..."

Chậc, nói vậy, xu hướng tình dục của tên nhóc này vẫn rất bình thường.

Vậy thì xem ra lão đại không có cơ hội rồi. Anh ấy chỉ có thể đau lòng mà yêu đơn phương thôi...

Phong Lăng không thèm để ý tới ánh mắt A K đang muốn hóng chuyện mà thoáng đau lòng cho lão đại. Cô cúi đầu nhìn cái đùi gà bên ngoài giòn rụm, bên trong mịn màng trong bát của mình, cứ thế gắp vào trong bát của A K: "Gần đây khẩu vị của tôi không tốt, không muốn ăn dầu mỡ, đùi gà này cho anh đấy."

C35 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Từ lâu A K đã quen ăn đồ trong khẩu phần của Phong Lăng. Anh ta vô cùng tự nhiên cầm đùi gà lên gặm, Phong Lăng cũng nhìn anh ta mà cười: "Ngày nào anh cũng ăn nhiều như vậy mà sao không thấy béo lên nhỉ?"

Trước cửa căng tin lúc này có một bóng người rắn rỏi cao lớn thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Ngoại trừ các thành viên đang ăn tối trong căng tin của căn cứ, còn có mấy người đi cùng với Nam Hành.

Lệ lão đại đi một mạch hơn hai năm, khó khăn lắm mới được quay lại. Bình thường mọi người không thấy, hôm nay hiếm lắm mới được gặp nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Bầu không khí trong căng tin lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Trong căn cứ XI rộng lớn này, ai có được vị trí đều có bản lĩnh, đương nhiên ai cũng đều rất tự kiêu, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi. Người có thể khống chế, làm cho bọn họ ngoan ngoãn, yên ổn, e là chỉ có một mình Lệ lão đại.

Ngay từ khi mới sinh ra, người đàn ông ấy đã mang theo khí thế lạnh lùng, tự phụ, kiêu ngạo như thể luôn coi trời bằng vung.

Hàn Kình và Tiểu Hứa đi sau lưng Nam Hành đều cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ anh. Luồng khí lạnh này như sắp đông chết người không cần đền mạng vậy.

Đặc biệt khi anh bắt gặp cảnh Phong Lăng gắp đùi gà sang cho A K, sau đó A K lại tự nhiên hết sức cứ thế cầm lên gặm.

Cũng không biết tại sao lão đại lại khó chịu như vậy. Sắc mặt anh đã lạnh tới mức làm người ta thấy sợ hãi.

Phong Lăng vẫn chưa nhận ra ở cửa căng tin có chuyện gì, nhưng cô cảm nhận được rất rõ bầu không khí lúc này đã thay đổi. Phong Lăng ngước mắt lên nhìn thì thấy nét mặt của A K đã cứng lại. Anh ta nhìn về phía cửa, miếng đùi gà trong miệng nuốt vào không được mà nhổ ra cũng chẳng xong.

Sao lão đại lại đến chứ!

Không ngờ lão đại lại đến vào lúc này!

Từ trước tới giờ lão đại không bao giờ tới căng tin, nhưng từ khi Phong Lăng xuất hiện ở căn cứ thì số lần lão đại đến đây hình như đã tăng lên nhiều.

Nam Hành đút một tay vào túi quần, ngón tay từ từ siết lại thành nắm đấm. Nhưng vì thấy trong căng tin có quá nhiều người nên anh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cứng nhắc nói một câu: "Căng tin quả nhiên là nơi náo nhiệt nhất trong căn cứ XI."

Hàn Kình ra vẻ hiện giờ mình không muốn nói chuyện. Anh ta không muốn động vào quả bom trước mắt này.

Tiểu Hứa nhắm mắt nói: "Đúng vậy, thức ăn trong căng tin của chúng ta quá ngon. Bình thường mọi người đến căng tin đều rất thoải mái."

Vì nét mặt lúc này của A K nên Phong Lăng mới quay cái đầu heo của mình nhìn ra cửa. Cô nhìn thấy Lệ lão đại thì cũng chỉ khách sáo gật đầu một cái rồi cứ thế xoay đầu lại. Nhìn dáng vẻ A K đang ngậm cái đùi gà, cô nhíu mày, hỏi: "Anh ngẩn ra làm gì thế? Ngu người rồi à? Còn không mau ăn đi?"

A K lẳng lặng đặt nửa miếng đùi gà trong miệng xuống, anh ta hiểu rõ bản thân mình đang đứng giữa dòng sông băng.

Cái đùi gà này, anh ta cảm thấy mình nuốt không trôi nổi.

Ánh mắt của lão đại thật đáng sợ. Nam Hành cất bước đi đến, đưa mắt nhìn mấy món ăn chay thanh đạm trong phần ăn của Phong Lăng, lại nhìn phần ăn của A K vừa có thịt, vừa có cá, còn được miễn phí thêm nửa cái đùi gà kia nữa.

"Dịch chỗ một chút." Giọng của anh rất lạnh lùng và cứng rắn.

Phong Lăng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì A K đã vô cùng tự giác dịch sang bên cạnh, chừa một khoảng chắc phải bằng một cái bàn, nhường cho Lệ lão đại vị trí đối diện với Phong Lăng.

Mãi tới khi Nam Hành ngồi xuống, Phong Lăng mới chớp mắt hai cái rồi lại nhìn sắc mặt của anh.Hình như có hơi lạnh lẽo.

Thế này là đang giận ai đây?

Ai lại không sợ chết đi đắc tội với đại ca vậy?

Phong Lăng ngồi trước bàn ăn, vừa ăn đồ ăn trong khay của mình vừa thản nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

"Ăn ít như thế à? Chẳng phải khẩu phần trong căng tin đã thiết kế các món chay mặn phối hợp để cân bằng lượng mỡ và lượng cơ bắp trong cơ thể các cậu sao? Chia thịt trong phần ăn của mình đi, chỉ ăn chút thức ăn chay này, tôi thấy cậu đừng có tiếp tục lăn lộn trong căn cứ nữa, cứ thế xuất gia đi làm hòa thượng luôn đi." Nam Hành liếc mấy món cô ăn rồi nhíu mày.

"Gọi người phụ trách căng tin đến đây."

Phong Lăng: "Đây là tôi..."

Kết quả, sau khi người phụ trách căng tin của căn cứ đến, nhìn thấy sắc mặt của Lệ lão đại thì anh ta lập tức thận trọng tới gần, giọng lí nhí gần như không nghe thấy gì: "Lệ, Lệ lão đại..."

Lệ Nam Hành nhìn đối phương bằng ánh mắt không chút nhiệt độ nào: "Là do mùi vị món ăn của các anh không ngon hay là có vấn đề gì? Thành viên của đội một hình như không thích các món ăn mặn ở đây cho lắm thì phải."

Anh ngồi đó, bóng lưng thẳng tắp làm người ta không thể không dè chừng.

Người phụ trách căng tin muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông vô cùng cao quý trước mặt cứ thế đẩy phần ăn ở trước mặt Phong Lăng sang một bên.

Tay Phong Lăng vẫn còn cầm bộ đồ ăn nhưng trước mặt đã trống trơn: "..."

"Ngày mai bắt đầu đổi thực đơn, món mặn chủ yếu dùng ức gà, thịt dê, thịt bò, không được quá nhiều mỡ." "Thật ra cũng không nhiều mỡ lắm, chỉ là bình thường hình như Phong Lăng rất ít ăn món mặn. Đây không phải là trách nhiệm của căng tin..."

"Không quá nhiều mỡ thì đổi thành không có mỡ. Nướng, luộc, chiên, xào, hầm, cách nào cũng được, các món ăn mặn cấm không cho dầu."

"... Rõ, vậy ngày mai chúng tôi sẽ điều chỉnh lượng dầu trong các món mặn." Người phụ trách căng tin liên tục gật đầu.

Quả thật có người phản ánh món đùi gà rán này dùng quá nhiều dầu, nhưng người của căng tin vẫn duy trì cách nấu của mình, không có ý định thay đổi.

Không ngờ hôm nay đột nhiên lão đại lại coi trọng vấn đề này như vậy...

"Làm lại một lần nữa, trong vòng một tiếng đổi một phần thức ăn mới mang lên."

Mọi người: "..."

Người phụ trách căng tin: "Rõ."

Ngài là lão đại, ngài quyết định!

Phong Lăng trầm mặc, bỏ bộ đồ ăn xuống, nói thẳng: "Tôi cũng gần no rồi, hay là tôi về trước..."

"Cậu ngồi xuống cho tôi, vừa hay nếm thử các món ăn mới xem có hợp khẩu vị hay không."

Mọi người mang khuôn mặt hết nói nổi: "..." Các món ăn mới là để Phong Lăng quyết định sao?

Lão đại này, đúng là thái độ của anh với Phong Lăng rất là khả nghi đấy...

"Lão đại, tôi ăn no rồi, có mang đồ ăn mới lên cũng không ăn nổi nữa."

"Một đĩa đồ ăn có một chút cơm với thức ăn thế này, cậu ăn chẳng được mấy miếng. Một cái đùi gà duy nhất thì đưa cho A K, ăn có mấy miếng mà nói là no rồi? Cậu là mèo à?"

Phong Lăng: "..."

Đúng là cô ăn không no.

Nhưng Lệ lão đại ngồi đối diện mang theo vẻ mặt như muốn đông lạnh chết người làm cô nuốt không trôi. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tránh mặt anh mà thôi.

Một tiếng sau, quả nhiên người phụ trách căng tin đã mang các món ăn mặn được làm khá thanh đạm lên, đồng thời còn bày trong một cái đĩa ăn sạch sẽ đặt trước mặt Phong Lăng. Trông khay thức ăn này sạch sẽ thanh đạm, nhưng cũng rất phong phú.

"Thử xem, có còn dầu mỡ không?" Phong Lăng chưa kịp phản ứng, ngay khi cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đã đưa một bộ đồ ăn sạch sẽ khác tới trước mặt mình.

Cô chần chừ rồi nhận lấy, trên đôi đũa dường như vẫn còn lưu hơi thở và nhiệt độ lòng bàn tay anh.

C36 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Nam Hành đang nhìn cô, đôi mắt anh sâu như giếng cổ, vừa lạnh nhạt vừa cao quý, thản nhiên mà lại kiên định.

Như thể nếu các món ăn mới này không làm cô hài lòng thì người phụ trách căng tin sẽ phải tiếp tục nghiên cứu món khác vậy. Nếu không, e rằng anh ta sẽ không giữ được việc làm trong căn cứ nữa.

Phong Lăng yên lặng chớp mắt một cái, lại nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ trách căng tin, cô cúi đầu xuống bắt đầu ăn.

Sau khi ăn vài miếng cô lại bỏ bộ đồ ăn xuống, ngước mắt lên thì thấy Nam Hành vẫn đang nhìn mình.

"Mùi vị thế nào?"

"... Cũng khá ngon."

"Thật sự ngon?"

"Vâng."

"Vậy sau này còn đưa đồ ăn trong khẩu phần của mình cho người khác ăn nữa không?"

Phong Lăng: "..."

A K: "..."

Mọi người: "..."

Hàn Kình và Tiểu Hứa lẳng lặng đứng một bên, trong lòng đã đánh dấu Phong Lăng là một người tuyệt đối không thể chọc vào.

Lão đại chưa từng đối xử với ai như vậy cả.

"Lão đại, hàng ngày Phong Lăng ăn tối cũng không nhiều. Thật ra bình thường buổi sáng và buổi trưa cậu ấy ăn rất được. Cậu ấy nói buổi tối ăn nhiều quá thì khó tiêu hóa, đặc biệt là các món mặn nên ăn khá ít, mà tôi lại ăn được nên cậu ấy mới cho tôi." A K giữ ham muốn sống sót mà nói với Nam Hành. Phải nghĩ cách giải thích, không thể để lão đại nghĩ mình và cái tên Phong Lăng này có vấn đề gì được. Nếu không, chỉ sợi cái mạng nhỏ của mình sẽ tiêu tùng trong tay của lão đại mất.

Căn bản Phong Lăng không biết mình có vấn đề gì mà Nam Hành cứ nhằm vào cô như vậy.

Trong mắt cô, anh làm như vậy chính là đang nhằm vào cô.

Mà lời giải thích của A K lại càng làm cho ánh mắt Lệ Nam Hành toát ra khí lạnh khiến người ta phải run rẩy. Trong nháy mắt, A K liền đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa, ý là mình sẽ ngậm miệng lại.

Nam Hành thờ ơ thu tầm mắt lại, bầu không khí xung quanh như muốn đông lạnh, không một ai dám mở miệng nói một câu, chỉ có thể nhìn Phong Lăng ăn.

Trên thực tế, nếu lão đại thật sự không hài lòng về vấn đề cơm nước của căng tin căn cứ thì có thể dặn dò người phụ trách khác tới nói đôi câu chứ không cần phải tự mình đến. Nhưng lão đại không chỉ tự đến đây... mà còn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm người ta ăn rồi chờ nghe đánh giá nữa.

Cái cảm giác sống chết đều nằm trong tay lão đại và Phong Lăng làm cho trán của người phụ trách căng tin bắt đầu toát mồ hôi.

Cuối cùng, khó khăn lắm Phong Lăng mới nói một câu: "Đúng là ăn khá ngon. Hương vị thanh đạm hơn rất nhiều, các vị phối hợp với nhau cũng rất khéo, mùi rất đậm đà mà không bị ngấy."

Nghe được một câu này, người phụ trách căng tin mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nam Hành nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt không dao động nhiều: "Ăn hết chỗ này đi, nếu sợ buổi tối

không tiêu hóa được thì đêm đi huấn luyện đặc biệt hai tiếng đồng hồ. Đảm bảo cậu có thể tiêu hóa hết sạch chỗ cơm ấy."

Phong Lăng: "..."

***

Vì Lệ lão đại rời đi hai năm rưỡi mới quay lại nên căn cứ hiếm khi mới được náo nhiệt.

Bữa tiệc rượu đã bắt đầu được chuẩn bị, ngay cả những thành viên lão làng cả năm ở trong căn cứ cũng đi ra ngoài để được vui vẻ.

Mọi người muốn cảm ơn sự bồi dưỡng ban đầu của Lệ lão đại, cũng để an ủi Lệ lão đại đã phải vất vả, mệt nhọc với công việc kinh doanh cho gia tộc nên ai cũng ồn ào tuyên bố nhất định không say không về.

Phong Lăng đã vào căn cứ được hai, ba năm, là một trong những tân binh ưu tú nhất. Việc gì cần làm thì cô phải làm nên cũng bị bắt tham gia tiệc rượu. Bọn họ đã đặt một khách sạn lớn ở gần căn cứ, tiền do căn cứ chi, bọn họ chỉ cần có mặt và vui vẻ là được.

Khi được hỏi cô định đi lúc mấy giờ thì Phong Lăng thoáng do dự.

Dù sao ai cũng biết, tối hôm qua sau khi ăn cơm ở căng tin xong thì cô bị Lệ lão đại xách cổ đến trại huấn luyện của đội một rèn thể lực thêm hai tiếng. Rõ ràng thể lực của Phong Lăng bây giờ đã rất tốt, nhưng liên tục phải huấn luyện ở cường độ cao nên lần nào cô cũng mệt đến bò lê bò càng trên mặt đất.

Nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có cách phá vỡ ranh giới cực hạn của thể lực như vậy thì cơ thể mới ngày càng khỏe hơn.

Có thể tối qua Phong Lăng thật sự kiệt sức nên ngủ cả một đêm vẫn chưa cảm thấy khỏe lại. Sau khi tập luyện buổi sáng xong, cô quay về định chỉnh đốn một chút. Vốn buổi chiều cô còn định tới trường bắn để rèn luyện độ chính xác, dù sao ngày mai cũng sát hạch rồi. Vậy mà hôm nay mọi người đều hào hứng thảo luận về bữa tiệc rượu buổi tối.

Nhắc đến chuyện này, cô rất muốn nhân dịp mọi người đi dự tiệc rượu mà ngủ lại trong căn cứ. Thế nhưng mọi người đều nói là phải đi.

Rốt cuộc cô nên đi hay không?

A K nói: "Nếu cậu không đi thì bữa tiệc rượu này chắc chưa được hai tiếng đã tan rồi. Căn bản lão đại chẳng có tâm trạng mà uống rượu. Mọi người đều hi vọng lão đại vui vẻ để chuốc rượu lão đại đấy. Đặc biệt là nếu có cậu thì nhất định có thể làm cho anh ấy say."

Phong Lăng: "Tại sao?"

A K cười đê tiện: "Cậu còn nhỏ, có một số việc chỉ cần biết ý thôi, không cần nói ra miệng."

Phong Lăng lườm anh ta cháy mắt.

Sáng sớm Tiểu Hứa và Hàn Kình đã tới đây gọi, bảo cô buổi tối đi với bọn họ, tuyệt đối không được lười biếng ở lại căn cứ. Bọn họ bắt cô chọn giữa chạy năm mươi vòng hoặc cùng ăn cơm, uống rượu với mọi người.

Cô ngu mới chọn chạy năm mươi vòng. Một vòng căn cứ này phải hai mươi kilomet, thậm chí còn nhiều hơn. Mười vòng đã chết rồi, bình thường năm mươi vòng chính là hình phạt lớn nhất cho thành viên phạm lỗi trong căn cứ, chạy xong thì đều bị tàn phế một tuần.

Ngày mai cô còn phải thi sát hạch nên đương nhiên không thể chạy.

Sau khi Tiểu Hứa và Hàn Kình khuyên bảo Phong Lăng xong thì vừa đi ra ngoài vừa nói: "Anh nói xem có phải hai người chúng ta quá nhiều chuyện không? Nhỡ đâu lão đại không có ý định kia với Phong Lăng mà chúng ta cứ nhất quyết đưa người vào lòng anh ấy thì có phải lại thành khó xử không?"

"Khó xử cái con khỉ, Phong Lăng mới bao nhiêu tuổi? Phải mấy tháng nữa mới được mười bảy. Đưa tới trước mặt lão đại cùng lắm chỉ là để uống rượu chứ còn có thể thế nào? Ai nói sẽ còn ý tứ gì nữa?"

"Mấu chốt là hai người chúng ta trắng trợn quá..."

"Mặc kệ, lão đại vui là được." "Bây giờ còn chưa đến tuổi, chờ cái tên nhóc Phong Lăng này tròn mười tám tuổi, tôi thấy không bằng cởi sạch rồi đưa cậu ta lên giường của lão đại đi..." Tiểu Hứa vừa nói vừa dùng vẻ mặt gian manh nhìn xung quanh. Ai ngờ vừa nhìn anh ta đã thấy Nam Hành đang đứng ở trước trại huấn luyện từ lúc nào. Trong chớp mắt, anh ta rợn cả tóc gáy: "Lão đại..."

Nam Hành lạnh lùng nhìn anh ta: "Cậu muốn đưa ai lên giường tôi?"

Vẻ mặt Hàn Kình ngưng trệ, anh ta chợt ôm bụng kêu "ái" một tiếng, nói là bị đau bụng rồi bỏ lại Tiểu Hứa, xoay người chạy thẳng tới nhà vệ sinh chung của căn cứ.

Tiểu Hứa ngẩn người đứng tại chỗ như cột đá. Đầu tiên anh ta sợ tới mặt biến sắc, sau đó lập tức thấy da đầu tê dại.

"Ha ha, lão đại, anh nghe nhầm rồi. Tôi nói buổi tối mọi người cùng ra ngoài uống rượu, nếu có ai uống nhiều quá thì chắc phải nằm bò trên giường không dậy nổi..."

Mặt Nam Hành không hề lộ ra chút cảm xúc nào.

Tiểu Hứa bỗng suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về căn phòng của Phong Lăng cách đó không xa, rồi lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình: "Lão đại, giờ này anh tới đây làm gì vậy?"

Nam Hành đưa mắt nhìn anh ta: "Tôi cần giải thích với cậu sao?"

Tiểu Hứa: "... Không, không cần!"

C37 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

"Chẳng qua là, lão đại, vừa rồi tôi có giúp anh hỏi rồi, Phong Lăng cũng sẽ đi." Tiểu Hứa đàng hoàng nhận luôn đó là công lao của mình.

Nam Hành khựng lại, cười khẩy: "Cậu ta đi là việc của cậu ta, liên quan gì tới tôi?"

"Vậy anh chạy tới chỗ của Phong Lăng làm gì? Lúc cậu ấy đi thì anh đừng đứng gần mấy thành viên của đội một quá, cứ để một mình cậu ấy đi với mọi người là được. Vừa hay tôi còn muốn cụng ly với đám người đội một, không có vầng hào quang của anh che khuất thì tôi mới được trải nghiệm cảm giác nông nô vươn mình khởi nghĩa một lần. Tôi sẽ là người đẹp trai nhất, không ai được phản bác hết!" Dù sao Hàn Kình đã chuồn đi rồi nên Tiểu Hứa cứ thế mặt dày nói khoác không biết ngượng.

Nhưng cuối cùng Tiểu Hứa cũng không làm khởi nghĩa nông dân được, bởi vì sau khi Nam Hành biết Phong Lăng sẽ đi, anh không tiếp tục đi vào trong nữa.

Nhưng trong bữa tiệc rượu buổi tối, đương nhiên anh không có ý định để cho một mình Tiểu Hứa đi vào đội một để uống rượu.

Địa điểm là do mấy sĩ quan huấn luyện trong căn cứ cùng chọn ra. Ở gần căn cứ XI có một khách sạn cao cấp thì khẳng định người đầu tư khách sạn này có quan hệ với nhà họ Lệ. Rõ ràng là khách sạn sang trọng mà lại mở ở khu ngoại ô, đó chính là tự tìm đường chết, lượng khách sẽ không nhiều. Nhưng hiển nhiên người ta đang muốn lấy lòng nhà họ Lệ và căn cứ XI nên khách sạn này mới xuất hiện ở đây.

Dọc đường, Tiểu Hứa vẫn thở dài: "Không phải nói để một mình tôi đi chúc rượu đội một hay sao? Lão đại, vừa rồi anh hẹn đám Hàn Kình buổi tối uống mấy ly là thế nào? Trước kia anh còn nói, đội nào mà chẳng giống nhau, hôm nay sao anh cứ tóm lấy đội một không tha thế?"

Lệ Nam Hành: "Trong căn cứ đúng là đội nào cũng giống đội nào. Đội một tốt xấu gì cũng là do tôi tự mình huấn luyện, ở chung nhiều năm đương nhiên sẽ có tình cảm. Uống mấy ly rượu còn phải ngại cậu à?"

"Anh dẫn theo cả một đám người, nhưng sợ là chỉ có tình cảm với một người thôi."

"Cút."

Thân là nhân vật chính được căn cứ chào đón, Nam Hành dẫn theo Tiểu Hứa và mấy người nữa cùng đi. Mà đám nhân vật phụ đã sớm được Hàn Kình dẫn đến nơi hẹn rồi.

Bình thường khi ở trong căn cứ, Hàn Kình vẫn luôn thống nhất mặc đồ màu đen để làm trang phục chiến đấu. Hôm nay hiếm khi được ra ngoài, hơn nữa còn không phải đi làm nhiệm vụ nên anh ta muốn phô trương vẻ đẹp trai, mặc một bộ âu phục hiếm có không biết mua ở đâu ra. Trông anh ta cũng khá là tuấn tú, chỉ là ở nơi này thì nhìn cứ như quản lý đại sảnh vậy, chỉ có thể dùng từ đẹp trai bóng bẩy để miêu tả. Mà hôm nay, các thành viên khác trong căn cứ cũng có không ít người thay trang phục với đủ kiểu dáng đang thịnh hành, hoặc mặc áo sơ mi quần âu. Đám thanh niên mới lớn bình thường ai nấy đều rất cường tráng, hôm nay lại trông vô cùng bảnh bao.

Có chừng mười sĩ quan huấn luyện trong căn cứ đi theo Nam Hành tới khách sạn Kim Bích Huy Hoàng.

Nhìn cách trang trí bên ngoài thì có thể nhận ra khách sạn này không phải sản nghiệp của nhà họ Lệ. Mấy ông cụ nhà họ Lệ đều là người từng trải nên quá hiểu, nếu trong tay nắm quyền lực thì khi buôn bán không thể để lộ mình quá sắc bén gây sự chú ý. Vậy nên phần lớn sản nghiệp của nhà họ Lệ đều vô cùng đơn giản, khiêm tốn.

Mà khách sạn này lại đặt tên là Kim Bích Huy Hoàng, từ trong ra ngoài đều lộ ra hơi hướm giàu sang phú quý.

Ngay cả sàn nhà cũng vàng rực rỡ.Vách tường cũng mang theo màu vàng lấp lánh.

Phòng riêng rộng tới mấy trăm mét vuông, ngay cả mấy ly rượu trên bàn uống nước cũng cũng là màu vàng chói lọi.

Trên trần có một quả cầu xoay tròn màu vàng, bật lên là bốn phương tám hướng đều lấp lánh ánh vàng, mang lại cảm giác như đang ở một hộp đêm ở trong nước.

Các thành viên trong căn cứ đúng là chỉ nghĩ tới việc đi uống rượu chứ không để ý tới khung cảnh nơi này. Chỉ có vài người cùng đi với Nam Hành là biểu cảm có hơi phức tạp khi nhìn vào trong, tỏ vẻ một lời khó có thể nói hết.

Sớm biết nơi này khoa trương như thế thì họ đã không đến. Từ trước tới giờ Lệ lão đại ghét nhất là những nơi như thế này.

Tiểu Hứa mắt chữ A, mồm chữ O: "Đây... nơi này quá là..."

Vị sĩ quan huấn luyện nào đó tiếp lời: "Kệ đi, rượu ngon là được! Chỗ này có phô trương thế nào thì có Lệ lão đại ở đây kiểu gì cũng sẽ làm nổi bật lên khí chất khác! Đi, đi uống rượu!"

Cả đám người cười nghiêng ngả vì hành vi nịnh hót Lệ lão đại quá lộ liễu này.

A Phong đi theo cũng không hổ là người nhà họ Lệ phái đến. Anh ta vô cùng thuần thục các công việc của căn cứ, ngay cả khi đi xã giao trên các buổi tiệc tối bên ngoài cũng sắp xếp mọi việc rất thuận lợi. Anh ta sắp xếp người của mấy đội ra vài phòng riêng lớn, rồi lại sắp xếp mấy thành viên hát hay đứng ra hát để thông giọng, còn bản thân lại dẫn Hàn Kình đi lấy rượu.Dù sao người trong căn cứ cũng không ít, ai nấy đều uống được rượu. Nhân viên trong khách sạn không thể tiếp nhiều rượu như vậy nên bọn họ chỉ có thể cùng đi lấy.

Mấy phòng riêng gần đây đều là người của căn cứ XI, nói chung toàn bộ đều là đàn ông con trai. Ở đây chỉ có hai cô gái, mà đó lại là người phụ trách phục vụ và quản lý nhân viên của mỗi phòng riêng. Có lẽ đám đàn ông này bình thường ở trong căn cứ ăn chay mãi thành quen, hiếm khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp nhưng cũng không có tên nào đi lên đùa giỡn hay xin số điện thoại. Ai nấy đều chỉ lo ăn uống hát ca, hoàn toàn không để ý tới người đẹp.

Mà thật ra là do có lão đại ở đây, nên không ai dám kiêu căng làm càn quá mức.

Tiểu Hứa quay đầu sang gọi Phong Lăng: "Người đứng đầu kỳ thi sát hạch hai năm liên tục, chẳng phải cuối cùng thể lực của cậu vẫn chưa được lão đại thừa nhận sao? Tới, đi theo bê rượu đi!"

Anh ta có ý muốn gọi Phong Lăng ra.

Bởi vì vừa nãy Lệ lão đại cũng đi lấy rượu giúp nên anh ta mới định gọi Phong Lăng đến. Dù sao trong phòng nhiều người như vậy, một đám thanh niên to xác nhét vào một chỗ ăn uống hát ca thì đúng là rất loạn.

Phong Lăng đi ra, nhìn thấy Tiểu Hứa ăn mặc vô cùng bảnh bao, lại nghe anh ta vừa đi vừa hỏi tại sao lúc nãy cô không uống rượu với mọi người.

Dù sao Tiểu Hứa cũng là thành viên lão làng, sắp tới sẽ rời khỏi căn cứ, hơn hai năm qua anh ta đã chủ động bỏ qua vài cơ hội rời đi rồi. Tốt xấu gì anh ta vẫn còn trẻ, nhân lúc vẫn còn có thể thì lăn lộn với các anh em trong căn cứ mấy năm, chứ hai năm nữa, e là sẽ bị phái ra bên ngoài.

Hơn nữa bình thường Tiểu Hứa cũng rất quan tâm tới cô.

"Tôi phát hiện bình thường cậu rất thoải mái với người quen, nhưng vừa tới nơi có rất nhiều người lại vô cùng im lặng. Mọi người đều là đàn ông, quá yên tĩnh không hợp với tập thể đâu, như vậy sau này không có lợi cho cậu." Tiểu Hứa nghĩ tới chuyện ở căn cứ hôm nay có người bàn tán về Phong Lăng, nghĩ mình nên kín đáo nhắc nhở cậu ta chú ý tới việc giao lưu với các thành viên khác một chút.

Phong Lăng cong môi: "Không sao, bình thường có mấy người A K nói chuyện với tôi là được. Còn những người khác, không ai có thể được lòng tất cả mọi người được. Tôi cũng không cần tất cả mọi người thích tôi, không phục thì thi đấu trên sân huấn luyện. Tôi cũng không thèm có bất cứ quan hệ giao tiếp dư thừa nào với loại người đánh không lại mà cứ nói xấu sau lưng người khác."

Chuyện này...

Loại người bụng dạ hẹp hòi kia đúng là không thích hợp để qua lại nhiều.

Lời này của Phong Lăng thô nhưng mà thật.

C38 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Hàn Kình đứng ở quầy bar gọi hai người: "Này, có định chuyển rượu không thế? Nhiều két thế này mà để một mình lão đại chuyển à?"

Hàn Kình gào lên một câu như vậy thì mọi người mới nhìn thấy Lệ Nam Hành đã chuyển mấy két rượu đi vào phòng, đi qua đi lại nhiều lần như vậy mà mặt không đỏ, thở không gấp, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tưởng như két rượu nặng ba lăm, bốn mươi cân trong tay anh không có trọng lượng vậy.

Thoáng nhìn hình ảnh này, Phong Lăng mới hiểu rõ vì sao Lệ lão đại lại không vừa mắt thể lực của cô.

Có lẽ trong căn cứ, khi so về thể lực thì cô có thể ngang cơ mấy người. Ngay cả vật tay cô cũng thắng được mấy lần.

Nhưng nếu đối diện với Lệ lão đại thì cô sẽ bị hành ra cám.

Tiểu Hứa dẫn Phong Lăng tới giúp đỡ, chuyển được một lúc thì không lâu sau nhân viên của khách sạn tìm Nam Hành có việc muốn nói. Chỉ chớp mắt một cái Nam Hành đã đi, Hàn Kình cũng bị gọi đến chuyển rượu cùng.

Tiểu Hứa và Phong Lăng cùng mấy anh em khác chuyển hết rượu trên quầy bar lớn thì lại đi xuống hầm rượu ngầm của khách sạn để lấy rượu vang đỏ.

A K uống mấy ly đã hơi váng vất, vốn định ra ngoài hóng gió thì lại thấy Phong Lăng đang lao động chân tay nên thuận tiện tới giúp.

Nhìn thấy A K đã uống đến đỏ cả mặt mà còn chạy tới giúp mình, Phong Lăng thấy ấm lòng, cười với anh ta: "Tửu lượng của anh chẳng khác gì hai năm trước. Thế mà ngày nào anh cũng nói khoác là tửu lượng của mình rất tốt. Mới uống có tí mà cổ đã đỏ rực lên như thế này rồi."

"Chậc, không phải cậu bảo tôi hôm nay uống nhiều một chút sao? Vừa nãy tôi bị mấy người chuốc hai bình, có cả bia, còn có cả rượu trắng từ trong nước chuyển đến nữa. Uống kiểu này ai mà chịu được, đỏ thì đỏ, miễn không say là được."

Tuy nói vậy nhưng cái cổ của A K đã đỏ lên rất rõ. Nếu không phải Phong Lăng biết mỗi lần A K uống rượu đều đỏ hết cổ thì chắc còn tưởng anh ta bị ai đó hạ độc cũng nên.

Uống lẫn bia và rượu trắng đúng là bị cồn bốc lên đầu. Phong Lăng thấy thùng rượu vang đỏ mình mới lấy ra đã bị A K ôm lấy, rồi lại nhìn mặt anh ta, định vươn tay ra dựng giúp cổ áo đang bị lệch sang một bên của anh ta.

Tay cô vừa mới giơ ra thì thang máy đi xuống hầm rượu mở ra.

Hai người đàn ông đứng trong thang máy sáng choang vừa ngước mắt lên đã thấy hai người ở bên ngoài. Một người nở nụ cười trên mặt, trong tay nâng thùng gỗ đựng rượu vang đỏ, người kia đứng bên cạnh cũng đang nở nụ cười, đưa cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của mình ra để sờ cổ của đối phương, còn tiện thể kéo cổ áo.

A K và Phong Lăng đều quay đầu lại nhìn người trong thang máy, chỉ thấy vẻ mặt Hàn Kình phức tạp còn Lệ Nam Hành không cảm xúc.

Mới đầu, Hàn Kình dùng ánh mắt "Không phải chứ, coi như thích đàn ông thì cũng đừng bắt cóc tên nhóc A K này chứ" để nhìn Phong Lăng mà trách cứ, sau đó lại dùng vẻ mặt thông cảm "Ha ha, cậu xong đời rồi. Đây là lúc để chào tạm biệt ánh mặt trời sáng mai đó" mà nhìn về phía A K.

Bình thường thần kinh của A K rất thô, tính cách thô kệch, ngày nào cũng quen đánh nhau ồn ào với Phong Lăng. Nhưng anh ta biết trước mặt lão đại phải biết ý một chút. Anh ta cũng biết hình như lão đại có chút cảm tình muốn "chăm sóc" đặc biệt với Phong Lăng. Nhưng lúc này anh ta đã uống tới mức hơi rượu bốc lên đầu rồi, hơn nữa bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm của Phong Lăng vừa vô tình chạm vào cổ khiến anh cảm thấy cả người lơ mơ mà không hiểu vì sao. Anh ta không hề để ý đến tín hiệu trong ánh mắt của Hàn Kình, trong lòng chỉ tâm niệm phải giúp Phong Lăng chuyển rượu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lệ lão đại, không biết dây thần kinh nào trong đầu anh ta bị hỏng mà đột nhiên lại dùng tư thế che chắn đứng trước mặt Phong Lăng."Lão đại, Huấn luyện viên Hàn, hai người bàn chính sự đã xong chưa? Về phòng riêng uống rượu sao? Chuyển thùng rượu cuối cùng này xong thì không cần chuyển nữa, chắc chắn là đủ rồi!" A K niềm nở ôm thùng gỗ đựng rượu trong lòng rồi đi vào trong, ném cho Phong Lăng ánh mắt ra hiệu bảo cô nhanh đi vào thang máy cùng.

Phong Lăng cứ thế đi vào theo, rồi thuận tiện đứng luôn bên cạnh A K. Không gian trong thang máy không lớn, lại có bốn người đứng, trong đó còn có một người còn ôm một thùng gỗ đựng rượu trong lòng.

Phong Lăng và A K đứng rất sát nhau, mà khoảng cách giữa cô và Hàn Kình, Nam Hành lại hơi xa một chút, khi so sánh có thể thấy khoảng cách chênh lệch vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Lệ Nam Hành lại lạnh hơn mấy phần, anh không nhìn Phong Lăng lấy một cái. Khi thang máy dừng ở tầng một, anh đi thẳng một mạch về phòng riêng.

Hàn Kình chỉ có thể cười ha hả nói chuyện với A K: "Vừa rồi không phải cậu vẫn còn ở trong sao? Thế nào lại chạy đến hầm rượu rồi?"

A K: "Tìm mãi không thấy Phong Lăng đâu, hỏi thăm mới biết cậu ấy đang ở hầm rượu bên dưới nên tôi đến giúp."

"Đến giúp?"

"Vâng."

"Phong Lăng không bê nổi một thùng rượu chắc? Sao mà cậu bảo vệ thằng nhóc này cứ như bảo vệ bạn gái thế hả? Đừng quên lúc tranh tài trên sân tập, Phong Lăng đã dùng một cước đạp cậu xuống đất như thế nào đấy."

Vừa rồi A K đúng là bị váng đầu, lúc này chợt tỉnh táo lại: "Đúng nhỉ, sức lực của tên Phong Lăng này không nhỏ chút nào, lúc đạp tôi còn không thèm bớt lực. Tôi đi giúp cậu ta chuyển đồ làm gì không biết?"Hàn Kình lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Phong Lăng: "..."

"Chờ chút, vừa rồi, người kia là lão đại?" Dường như lúc này A K mới tỉnh táo hoàn toàn, đột nhiên nhớ tới ánh mắt Lệ Nam Hành vừa nhìn mình thì không khỏi rùng mình.

"Không phải lão đại thì cậu cho đó là ai?"

"... M* kiếp! Chết chắc rồi!"

***

Mãi tới khi A K cuống quýt chuyển thùng rượu vào phòng riêng, Hàn Kình vẫn dùng ánh mắt hàm ý sâu xa nhìn Phong Lăng, sau đó để lại cô vẫn chưa hồi phục tinh thần đứng một mình trong thang máy.

Tiểu Hứa đi từ lối khác đến, mang theo mấy bình rượu trắng không biết lấy từ đâu ra: "Cậu ngẩn ra đó làm gì thế? Lát nữa thang máy lại đi lên đấy, cậu định đi lên tầng nào đây?"

Lúc này Phong Lăng mới hoàn hồn mà bước ra.

A K về lại phòng riêng, vì có cảm giác mình sẽ bị ánh mắt của lão đại đông lạnh đến chết nên anh ta cố hết sức thu nhỏ mình lại, trốn sau đám đông trò chuyện với người khác, không dám ló đầu ra.

Phong Lăng đi vào phòng riêng bèn tìm một chỗ để ngồi xuống. Vì không muốn ảnh hưởng đến buổi sát hạch huấn luyện lính bắn tỉa ngày mai nên cô định không đụng đến một giọt rượu nào.

Mọi người trong phòng thay nhau hát, âm lượng mở rất lớn, tiếng trống cùng tiếng nhạc điện tử vang đinh tai nhức óc, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Trong đầu cô hiện giờ chỉ có một ý nghĩ. Tối nay cho dù ai có khích cô uống rượu thì cùng lắm cô chỉ nể tình uống vài ly nước lọc là cùng, tuyệt đối không dính một giọt rượu nào.

Lúc này Hàn Kình và Tiểu Hứa lại phát hiện ra, lão đại ngồi trong phòng mà không hề nhìn Phong Lăng lấy một lần.

Không thèm nhìn lấy một cái.

C39 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

AK thấy hình như bây giờ lão đại không đi tới chỗ Phong Lăng, còn tên nhóc kia thì vẫn ngồi thẫn thờ trong góc uống nước, anh ta mới lẳng lặng chuồn ra sau đám người đi đến bên cạnh cô.

"Uống nhiều nước như thế để làm gì? Không uống ly nào à?"

Nói rồi anh ta cứ thế rót cho Phong Lăng một ly rượu: "Chuyện sát hạch ngày mai không cần phải lo. Dù sao hôm nay lão đại ở đây, nếu vì mọi người uống rượu mà ảnh hưởng tới chuyện sát hạch thì cùng lắm hoãn tới ngày kia thi lại. Không sao đâu, đừng câu nệ như thế, mọi người ra ngoài để chơi. Hơn nữa nhân vật chính là lão đại, ngày mai anh ấy sẽ không làm khó chúng ta quá đâu."

A K cúi đầu rót rượu cho Phong Lăng. Hai người gần như dán sát vào nhau trên ghế sofa, đặc biệt khi A K cúi đầu xuống, Phong Lăng vừa hay quay đầu sang nói chuyện với anh ta, mặt của hai người vô cùng gần nhau.

Mà trong khoảnh khắc này, Phong Lăng lập tức cảm thấy có ánh mắt ai đó lúc có lúc không nhìn mình. Cô nhìn về phía trước thì thấy Lệ Nam Hành đang ngồi ở ghế tựa cao ở giữa phòng, ánh mắt thâm trầm bắt gặp ánh mắt của cô giữa không trung.

Nam Hành nhìn A K đang ân cần chăm sóc cô, rồi lại nhìn Phong Lăng vẫn luôn ngồi đó không động đậy gì thì ánh mắt càng lúc càng lạnh, sắp trở thành lưỡi dao đủ làm người khác bị thương luôn rồi.

Trong phòng mọi người đang cười nói, hò hét, hát ca, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Nam Hành và Phong Lăng đối mắt với nhau, bất chợt bầu không khí yên tĩnh đến không một tiếng động, còn toát ra hơi lạnh lẽo.

Cũng chính vài giây đó, Phong Lăng bị A K nhét một cái ly vào tay, cô uống một ngụm, là rượu.

Nhưng loại rượu A K rót cho cô là rượu tây bản địa của Los Angeles, nồng độ cồn không cao, uống hết một chai cũng không say, huống hồ chỉ là một ly như vậy.

Tiếp đó, Phong Lăng càng lặng im, A K lại càng săn sóc cô, tâm trạng Lệ Nam Hành lại càng không tốt.

Nhưng mọi người hoàn toàn không hiểu tình hình mà vẫn náo loạn ồn ào. Người thì chơi đoán số, người thì đổi sang phòng khác để chơi các trò trên bàn, người thì hát, người thì đánh bài, không có trò giải trí nào bị bỏ sót.

Phong Lăng không phải không để tâm vào chơi, mà trước đây cô chưa từng đụng tới những thứ này. Hai năm qua ở căn cứ, cô xem mọi người chơi rồi học lỏm, nhưng dù chơi cái gì cũng không thắng được bọn họ. Rốt cuộc bọn họ cũng tìm được chút cảm giác thắng lợi ở những trò chơi giải trí này. Bình thường ở trên sân tập, người nào người nấy đều từng bị cô đánh bại, nên giờ bọn họ cứ như bị nghiện, tìm cô để thách đấu các trò trên bàn chơi. Kết quả cuối cùng Phong Lăng luôn là người thua cuộc.

Thật sự cô không biết chơi, mà cũng hoàn toàn không có hứng thú.

Nhưng đám người này lại vô cùng hưng phấn, rõ ràng là cô thua nhưng bọn họ lại vui vẻ nâng cô đi khắp phòng vài vòng.

Sau đó họ chơi bài, bất cứ ai phát hiện mình cùng phe với Phong Lăng đều bỏ bài chịu thua.Tiếp đó mọi người chơi vui vẻ rồi thì bắt đầu chơi bài uống rượu.

Quy tắc là, trong một lượt chơi, mỗi người rút một quân bài, từ A đến K, mỗi lá đều có khen thưởng hoặc trừng phạt. Ví dụ như người rút trúng quân hai, có thể bắt người chơi ngay sau mình uống một ly rượu, người rút trúng quân ba thì phải làm "tiểu thư" hết một lượt chơi. Mà trong lượt chơi này, tất cả những người bị phạt uống rượu đều có thể gọi người bị làm "tiểu thư" ngồi lên đùi, hầu rượu cho mình. Đồng thời, cái điểm không có giới hạn của trò chơi này chính là, khi "tiểu thư" hầu rượu, không chỉ phải ngồi lên đùi và tự tay đút rượu cho người bị phạt, mà còn phải yểu điệu nói: "Đại gia à, anh uống nhé!"

Vì mọi người ở đây đều là nam, "tiểu thư" phải giả làm nữ, mặc loại váy đen đính kim sa bó sát gợi cảm thường được thấy ở hộp đêm để ngồi lên đùi "đại gia", đút rượu cho "đại gia".

Cảnh này chỉ cần nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.

Khách sạn còn rất tạo điều kiện, trong vòng nửa tiếng đồng hồ quả nhiên đã tìm được bốn, năm bộ váy bó sát kiểu dáng giống nhau có số đo từ XXXL cho đến M rồi mang vào phòng. Ai bị phạt đều phải thay bộ váy này sau đó tiếp nhận trừng phạt.

Sau đó, Lệ Nam Hành rút trúng quân bài phải hầu rượu, các thành viên của căn cứ XI đều rất thức thời. Không ai dám bảo lão đại mặc loại váy này để ngồi lên đùi bọn họ, nên dứt khoát phạt anh uống ba ly rượu. Không ai muốn chết mà bắt lão đại đi "hầu hạ" bọn họ.

Duy nhất chỉ có một trường hợp đặc biệt là lão đại, người khác mà rút trúng quân hầu rượu thì không một ai may mắn thoát được.

Thế nhưng Lệ lão đại cũng không làm cho mọi người mất hứng. Lúc chịu phạt ba ly rượu, anh uống hẳn sáu ly, uống gấp đôi để bồi thường chuyện mình không nhận hình phạt mặc bộ váy này. Anh uống rượu rất nghiêm túc, người bình thường chỉ uống hai, ba ly đã gục, nhưng tửu lượng lão đại lại không tồi, sáu ly cũng không có vấn đề gì. Mọi người tâm phục khẩu phục.Mãi tới tận khi Phong Lăng rút trúng quân bài hầu rượu, đám đàn ông trong phòng khách không biết hưng phấn vì vấn đề gì mà lại gào rú lên. Khi Phong Lăng định nói "Nếu không tôi cũng uống vài ly rượu phạt đi" thì Tiểu Hứa đã vô cùng kích động đi lên lấy cái váy bó sát size M treo trong phòng riêng từ đầu đến cuối mãi mà không có ai mặc vừa nhét thẳng vào lòng cô.

"Nhanh đi thay đi! Để mọi người nhìn thử xem! Xem Phong Lăng hoa hậu đội một của căn cứ XI chúng ta rốt cuộc có dáng vẻ phong thái tài hoa tuyệt vời thế nào nào! Xem cậu ta có thể bẻ cong mấy tên đàn ông chúng ta không nào!"

"Đúng đúng đúng, trước kia không phải có người nói Phong Lăng chính là hoa hậu của đội một sao? Ha ha ha ha, mau thay đồ đi xem nào."

"Hoa cái em gái ông!" A K ném thẳng hạt lạc lên đầu bọn họ: "Phong Lăng là đàn ông đích thực! Hoa cái con khỉ ấy mà hoa!"

"Có phải đàn ông đích thực hay không thì không biết, nhưng dáng còn đẹp hơn cả con gái là sự thật! Ôi chao, đúng rồi, ngoại trừ váy không biết trong khách sạn có tóc giả hay không? Để Phong Lăng đi thay váy sau đó đội tóc giả lên, phải là loại tóc dài đến eo ấy!"

Phong Lăng vốn dĩ không có ý định mặc váy bó sát gì đó. Bình thường cô mặc quần áo con trai đã làm cho đám người này suy nghĩ lung tung rồi. Nếu cô thật sự thay bộ đồ này thì chẳng phải tự mình tìm đường chết sao?

"Ấy, cậu vứt váy lên ghế làm gì? Mọi người đã chơi thì phải chơi cho ra trò chứ. Vừa rồi lão đại tự phạt sáu ly vì đó là lão đại. Hôm nay lão đại là nhân vật chính, nhưng cậu thì không thể như thế được! Vừa rồi chẳng phải mấy tên nhóc của đội khác cũng đều mặc đồ con gái ra hầu rượu hay sao? Hai năm qua cậu đã nhiều lần đứng đầu các kỳ kiểm tra rồi, hiếm khi chơi trò chơi để mọi người vui vẻ, tuyệt đối đừng để mọi người mất vui, nhanh đi thay quần áo đi!"

Sĩ quan huấn luyện của đội nào đó vừa cười vừa đi tới ném cái váy kia vào lòng Phong Lăng: "Bình thường tên nhóc nhà cậu cứ ngại ngại ngùng ngùng, tắm cũng không tắm với mọi người, từ trước tới nay thay quần áo cũng không thay trước mặt ai. Đều là đàn ông với nhau, để trần thân trên ra trận đều là chuyện bình thường, ấy thế mà cậu chưa từng làm. Nếu như cậu không muốn bị người khác nhìn thì ra ngoài cửa, rẽ trái có nhà vệ sinh. Thay xong thì vào, chúng tôi cũng không ngại chờ cậu mấy phút đâu."

"Nhanh đi thay đi!"

"Vừa nghĩ tới chuyện Phong Lăng mặc đồ nữ, m* nó chứ không ngờ tôi lại có cảm giác vô cùng mong chờ!"

Phong Lăng không nói gì nữa mà cầm cái váy trong tay. Trường hợp này đúng là không thể làm mọi người mất vui. Vừa rồi cô đã không uống rượu, nếu giờ lại làm mọi người cụt hứng thì sẽ không ra sao cả.

Lúc này A K ở phía sau cũng hô hào: "Bọn họ bảo cậu đi thay thì cậu thay đi. Dù sao mọi người đều là đàn ông đích thực như vàng 24K, sợ cái gì? Thay cho họ xem! Chúng ta khi mặc trang phục nam chính là những chàng trai đầy chất thanh xuân với phong thái tài hoa tuyệt vời, còn khi mặc trang phục nữ thì chính là yêu tinh nhỏ với phong cách lẳng lơ vô hạn. Giá trị nhan sắc hoành tráng như vậy thì làm bọn họ tức chết đi!"

Phong Lăng: "... Anh im miệng đi."

C40 : Nam hữu phong linh, Bắc hữu hành mộc.

Các anh em ở đội một đều có mặt ở đây, trong phòng riêng này còn có người của vài đội khác nữa.

Mọi người đều là những người chơi rất thoải mái, hơn nữa quả thật đều là đàn ông cả, có gì đâu mà phải ngại.

Phong Lăng khựng lại một chút, lúc này các anh em trong phòng mồm năm miệng mười nói, "Đã chơi thua thì phải chịu phạt, nên thay thì thay đi".

Cô vắt bộ đồ nữ được gấp chỉnh tề lên cánh tay, liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi ở một bên khác của ghế sofa. Lệ lão đại đang châm điếu thuốc ngồi tại chỗ, đôi mắt thâm thúy khép hờ liếc nhìn cô, có vẻ không hề có ý định nói đỡ cho cô, nhưng cũng không có ý định hùa vào giúp mọi người làm bậy. Dường như anh chỉ quan sát, muốn nhìn thử xem cô có thể làm tới mức độ nào.

Phong Lăng thu ánh mắt lại, cầm đồ đi thẳng ra ngoài.

Sau khi cô cầm bộ đồ nữ đi ra ngoài thì sau lưng vang lên tiếng huýt sáo mong chờ trò vui của đám người. Ngay cả tên A K chết tiệt cũng xoa tay mong ngóng, như thể anh ta đã muốn nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ nữ từ lâu rồi, không ngờ cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Gần phòng khách có phòng riêng nối liền, Phong Lăng không cần vào nhà vệ sinh thay quần áo. Dù sao có phải đi thay thì cô cũng không biết nên đi vào nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ.

Sau khi đi vào phòng riêng, cô khóa trái cửa lại rồi ném bộ đồ nữ trong tay mình lên bàn. Cô ngắm bản thân trong gương, một phút sau, không hề do dự bắt đầu cởi quần áo. Tuy cô mặc vừa số đo của bộ đồ nữ, nhưng bộ đồ này vừa mỏng vừa bó nên sẽ bị hằn lớp vải bình thường cô vẫn quấn quanh ngực, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Không quấn thì nhìn trông còn tự nhiên một chút, bằng không chính là giấu đầu lòi đuôi.

Phong Lăng cởi bộ đồng phục chiến đấu trên người xuống rồi cầm cái váy lên. Phong Lăng ướm bộ váy bó sát này lên người hồi lâu mới tìm được chỗ để chui đầu vào. Ở phía sau bộ váy còn có một dây khóa kéo từ phần cổ áo tới tận eo.

Từ nhỏ tới lớn Phong Lăng chưa từng mặc đồ cho nữ, đây cũng là trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, hơn nữa còn là bộ váy bó sát gợi cảm không chịu nổi như thế này...

***

Đám anh em trong căn cứ XI đều đang tưởng đến dáng vẻ khi mặc đồ nữ của Phong Lăng, bởi bình thường cô đã trắng mềm như con gái,. Nhưng khi Phong Lăng thật sự mặc bộ váy bó sát kia xuất hiện trước mắt mọi người thì không gì có thể miêu tả vẻ đẹp tới mức chấn động của cô lúc này.

Phong Lăng để mặt mộc đi vào, cũng không đội tóc giả. Nhưng mái tóc dài tới tai bình thường đã làm cô có dáng dấp như mấy nữ sinh trung học tóc ngắn ngoan ngoãn. Vậy mà cô gái ngoan ngoãn đó lại mặc váy đính kim sa bó sát người, trông trưởng thành, gợi cảm, hoàn toàn trái ngược với hình tượng. Trông cô như một học sinh trung học trong sáng mang nét mặt ngây ngô đi nhầm vào chốn sắc dục.Nếu không phải bộ váy cô đang mặc là đồng phục khách sạn đưa đến thì đám người ở đây thật sự muốn bảo cô đổi sang bộ đồng phục nữ sinh, như vậy nhất định sẽ làm rung động rất nhiều người.

Khoa trương hơn nữa chính là, Phong Lăng vốn đã đẹp tới mức làm người ta phải trợn cả mắt lên nhìn, nhưng hình như cô cố tình muốn đạt được hiệu quả cao hơn nên đã nhét vào ngực cái gì đó làm phình lên thành hai khối, vừa nhìn đã biết là ngực giả. Người khác vừa nhìn cái đã biết cô là nam giả nữ, dù sao bộ ngực này còn nảy lên nảy xuống, cái này đúng là giả quá mức mà.

Nhưng nếu đưa mắt nhìn xuống dưới một chút thì lại phát hiện cậu nhóc này vẫn đang đi đôi giày chiến đấu màu đen bình thường, đôi chân vừa dài vừa thon một cách quá đáng. Đúng là không ngờ tên Phong Lăng bình thường mặc đồng phục chiến đấu rộng rãi lăn lộn trong bùn lầy giống bọn họ lại có vóc người như vậy. Con m* nó thật đáng tiếc, thế mà lại là đàn ông, nếu như là con gái thì đúng là người đẹp ở ngay trước mắt.

Nếu không phải hai tảng tròn trước ngực kia giả quá mức, to bự lên bất thường thì thật sự đã làm người ta nghi ngờ có phải cậu ta con m* nó là con gái không rồi. Nếu không sao có thể xinh đẹp như vậy được! Đúng là yêu tinh vào nhầm cửa mà!

"Đậu xanh! Phong Lăng, rốt cuộc cậu có mắt thẩm mỹ hay không thế! Cậu giả làm con gái thì giả đi, hai cái thứ trước ngực kia là cái gì vậy?" Ban đầu người trong phòng còn khiếp sợ, chấn động vì cái đẹp, sau có người chợt nói ra một câu như vậy thì một trận cười vang nổ lên.

"M* nó cậu đừng nhét hai cái bánh bao vào chứ. Cậu mới mười sáu, mười bảy tuổi, người thì nhỏ sao có thể nở ra hai cục to như vậy được! Quá to đó biết không? Đây rõ ràng là trình độ của những nữ thần gợi cảm hai mươi lăm tuổi trở lên mới có nhé!"

"Vừa rồi sau khi tôi mặc xong, thấy hai chỗ này phẳng quá, trông thật sự có lỗi với bộ đồ đẹp đẽ này. Không phải các anh muốn nhìn tôi mặc đồ con gái sao, không phải muốn các em gái gợi cảm sao? Thế nên, để phối hợp với các anh, tôi đã đặc biệt bảo bồi bàn ở ngoài lấy hai quả bóng bay, đổ nước vào. Về độ to nhỏ, mềm mại thì bóng nước còn có cảm giác hơn bánh bao chứ hả?" Phong Lăng nói mà mặt không hề biến sắc. Dù sao hiệu quả mà cô muốn chính là dùng sự khoa trương này để tránh né sự nghi ngờ của mọi người.

"Cảm giác cái con khỉ khô! M* nó, rõ là một tiểu mỹ nhân mà lại bị hai quả bóng nước của cậu làm hỏng hết cả cái đẹp!

"Nhưng mà cũng phải nói, đời này chắc Phong Lăng cậu bị đầu thai nhầm rồi. Rõ ràng là một cô gái, thế mà sao trước ngực lại bị thiếu hai khối chứ."

"Đâu chỉ là ngực thiếu hai khối, phía dưới còn thừa một khối đó, ha ha ha ha..."

Nghe đám người trêu chọc, Phong Lăng vẫn không hề thay đổi sắc mặt: "Đã mặc đồ giả nữ rồi. Hai quả bóng này nhét vào khó chịu lắm, quần áo cũng chật muốn chết, tôi có thể đi thay ra được chưa?"

Nói rồi Phong Lăng xoay người định đi.

"Ấy, cậu quay lại đây!" Lúc này Tiểu Hứa xông từ phía sau lên: "Đi cái gì mà đi, quy tắc phạt rượu lúc nãy cậu quên rồi hả? Thay đồ nữ còn có quy tắc gì nữa! Ai nói với cậu mặc xong là xong hả? Mau, mau, mau tới đây hầu rượu đi!"

"Đúng, đúng, đúng, mau tới hầu rượu đi, bây giờ đến phiên ai rồi?"

"Đến lượt Lệ lão đại nhỉ..."

Vừa nghe thấy tới lượt Lệ lão đại, Tiểu Hứa và đám người Hàn Kình lập tức nhìn nhau vài lần, trong mắt là ý tứ sâu xa, cuối cùng không nhịn được mà phá lên cười.

Từ đầu đến cuối Nam Hành đều không hề cử động, điếu thuốc đã sớm cháy hết. Khi Phong Lăng thay quần áo xong bước chân vào cửa thì anh đã dập điếu thuốc vào gạt tàn. Mãi cho tới khi nhìn thấy Phong Lăng đi vào, ánh mắt anh hướng lên người cô, đôi mắt đen âm trầm bình tĩnh làm cho người ta không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì. Anh vẫn cứ im lặng nhìn cô như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời đi.

Dù cho mọi người bắt đầu hô hào bảo Phong Lăng mau ngồi lên đùi Lệ lão đại hầu rượu thì Nam Hành vẫn ngồi yên tại chỗ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình. Chỉ khi ánh mắt của Phong Lăng nhìn về phía anh thì dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn dựa hẳn lưng vào phần tựa của ghế sofa, mở rộng hai chân. Tuy im lặng không hề lên tiếng nhưng cũng thể hiện rõ rằng anh đang đợi cô tự đến. Phong Lăng im lặng đưa mắt nhìn mấy ly rượu sạch chưa bị dùng đến và chai rượu trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro