C431 - C440

Chương 431: Xin Chào, Mặc Tổng (1)

Đêm triển lãm, Quý Noãn đón xe đến trung tâm hội chợ triển lãm. Trước khi xuống xe, cô suy nghĩ một lát rồi tháo dây chuyền trên cổ, bỏ vào túi xách.

Nhà tạo mẫu bị Tiểu Bát với Hạ Điềm dẫn đến lúc đó cũng mang theo vài sợi dây chuyền bạch kim bên người. Nhà tạo mẫu này cũng đã tìm hiểu sơ qua sở thích của xã hội thượng lưu hiện nay nên biết bây giờ có rất nhiều người thích mua kim cương chưa được chế tác cất trong nhà, một khi có buổi tiệc hoặc hoạt động gì thì sẽ chọn vòng cổ đẹp một chút để phối với kim cương. Giữa sợi dây chuyền đó có nửa mắt xích bằng bạch kim nối lại, rất dễ để móc viên kim cương xanh vào đó, biến thành một dây chuyền kim cương cực kỳ sang quý.

Quả thật lúc Quý Noãn đeo lên trông rất đẹp.

Viên kim cương xanh chừng mười carat quá hiếm hoi, lại còn có độ tinh khiết thế này thì lại càng quý hiếm. Nếu trong trường hợp có nhiều nhân vật lớn tụ tập mà Quý Noãn đeo như vậy, hình như có vẻ huênh hoang quá.

Mấy năm nay Tập đoàn MN nổi lên nhanh chóng vốn dĩ đã trở thành cái gai trong mắt của nhiều người trong ngành.

Tập đoàn vừa dời trụ sở về nước sẽ càng khiến nhiều người trong ngành chú ý hơn, tốt nhất không nên khiến người khác để mắt quá. Vì vậy, Quý Noãn quyết định không đeo nữa.

Sau khi xuống xe, nhân viên phụ trách ngoài cửa trung tâm hội chợ triển lãm kiểm tra thư mời trong tay cô, cung kính chỉ dẫn cô đi qua thảm đỏ bên kia trước. Xuyên qua thảm đỏ chính là cổng chính của trung tâm hội chợ triển lãm.

Quý Noãn mỉm cười, đi về hướng thảm đỏ.

Đúng như lời Tiểu Bát nói, xã hội thượng lưu Hải Thành trải qua ba năm "thay đổi triều đại" đã có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. Cho dù thỉnh thoảng có vài người quen mắt thì gần như họ cũng không nhận ra Quý Noãn.

Những người xung quanh chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy xanh lam khéo léo tôn lên dáng người thon thả, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, đứng dưới ánh đèn lung linh thanh khiết ngoài cửa trung tâm hội chợ triển lãm.

Vốn dĩ đây không phải là nơi người bình thường có thể đến. Người ở đây, nếu không phải là người phụ trách công ty nổi tiếng thì cũng là đại gia tai to mặt lớn. Có vài người từng gặp Quý Noãn qua những buổi tiệc khác, ít nhiều gì vẫn có thể nhận ra cô, nhưng trong lúc nhất thời họ lại không dám đến nhận làm quen.

Quý Noãn khi xưa đã đẹp lắm rồi, mà Quý Noãn bây giờ càng trở nên khoe tài khoe sắc nơi nơi trên thảm đỏ. Hiện giờ dường như mọi người đều trở thành phông nền, mà người phụ nữ mặc váy xanh lam lại tựa như nữ thần bước ra từ tranh vẽ phương Tây, vừa tao nhã vừa gợi cảm. Màu xanh nước biển làm vẻ đẹp thuần khiết của người phụ nữ phương Đông thêm phần dịu dàng, đôi gò má kiều diễm trắng nõn giống như báu vật trân quý nhất trần đời.

Phụ nữ đẹp ở cốt cách mà không phải vẻ ngoài, hiếm khi có người nào vừa có bề ngoài xinh đẹp, lại có phong cách tâm hồn đẹp đẽ, không chỗ nào có thể soi mói như cô.

Ngay cả truyền thông vất vả trà trộn vào trường hợp thế này ẩn nấp trong đám người đều không nhịn được mà giơ ống kính về phía cô chụp lia lịa.

Quý Noãn cất bước, không để ý đến xung quanh, mặc cho ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình. Cô vẫn khách sáo mỉm cười với những người xung quanh một cách đoan trang và thoải mái. Cô nhấc váy dài dưới chân đi theo bảo vệ dẫn đường vào trong cổng chính trung tâm hội chợ triển lãm.

Cô đến đây không quá sớm cũng không quá muộn, ít nhất sớm hơn giờ hẹn trên thư mời hai mươi phút.

Trong trung tâm hội chợ triển lãm đã tụ họp không ít người. Bên trong sân có đặt một mô hình toàn bộ Hải Thành nhìn từ độ cao hơn một nghìn mét. Mỗi một vị trí và công trình đấu thầu của các công ty xây dựng lớn trong thành phố đều được đánh dấu.

Lúc Quý Noãn đi ngang qua đám người, thỉnh thoảng có người vẫn chào hỏi cô. Có người biết cũng có người không biết, hoặc cho dù không biết nhưng họ đã từng nghiên cứu qua Tập đoàn MN vì năm nay Quý Noãn được xếp hạng trên Tạp chí Forbes, nên đều đã nhìn thấy ảnh của cô.

Đối với tất cả lời chào, Quý Noãn đều đáp lại bằng nụ cười chân thành, không nói gì nhiều, nhiều nhất chỉ đáp lại một câu: "Xin chào."

Bảy giờ tối, triển lãm đã bắt đầu. Quý Noãn vẫn chưa tìm được vị trí đánh dấu tên công ty mình thì đột nhiên truyền đến tiếng những phóng viên truyền thông thấp giọng trao đổi: "Vừa rồi tôi nghe người ngoài cửa nói Tổng Giám đốc Mặc của Tập đoàn Shine đã đến, mau chạy nhanh ra chụp mấy tấm đi, hiếm có dịp chụp được ảnh chính diện của Tổng Giám đốc Mặc. Với lại, mấy năm nay anh ấy luôn ở tại Los Angeles, sau khi trở về nước cũng chưa từng xuất hiện trước giới truyền thông. Mau ra đó chụp, nhanh lên..."

Đám người phóng viên đó lặng lẽ xoay người tràn qua cửa bên kia. Quý Noãn dời mắt nhìn về phía trước cửa trung tâm hội chợ triển lãm đã ùa ra không ít người.

Thẩm Mục vừa giơ tay lên ngăn cản truyền thông tiếp cận phía trước vừa tươi cười khách khí chào hỏi phóng viên để họ đừng chụp lung tung. Đây là trường hợp trang trọng, không phải hội họp tin tức của các minh tinh, cũng không thích hợp cho các đơn vị truyền thông bước vào.

Bên cạnh Thẩm Mục còn có một bóng dáng cao lớn thong dong, nhưng lại vô cùng thu hút ánh nhìn.

Khuôn mặt lạnh lùng, dung mạo tựa như được tạo nên từ tài nghệ điêu luyện kiệt xuất của thượng đế, hoàn mỹ độc nhất vô nhị. Người đàn ông mặc âu phục thẳng thớm, nút áo sơ mi cài đến tận trên cùng, cẩn trọng tỉ mỉ, lạnh lùng cao ngạo. Đôi mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm, thân hình cao ngất, thậm chí còn cao hơn dáng người một mét tám của Thẩm Mục nhiều.

Ở trong mắt rất nhiều cô gái, người đàn ông thường ngày không xuất hiện này thật thần bí, cấm dục lại lạnh lùng hấp dẫn người.

Cũng chính là người này, chỉ trong mấy giây, đã khiến nụ cười trên mặt Quý Noãn nhạt đi mấy phần.

Ba năm trôi qua, cô chưa bao giờ nghĩ hai người còn có ngày gặp lại.

Có lẽ ngay từ khi người này bắt đầu đẩy cô từng bước rời xa, cô đã đoán được kết quả có thể sẽ là mười năm xa cách, hoặc là cả đời không gặp.

Nhưng lúc trên máy bay về nước, sau khi biết tin tức của của Tập đoàn Shine thông qua Thẩm Mục, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ những chuyện này nữa.

Ví dụ như việc gặp lại Mặc Cảnh Thâm ở đây, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là có chút bất ngờ.

Tuy rằng đã lâu rồi không nghe được tin tức của anh, nhưng Quý Noãn vẫn nghe được đại khái từ trong miệng người khác. Ví dụ như trên thương trường Mặc Cảnh Thâm càng lạnh lùng tàn nhẫn quyết đoán, càng trầm mặc ít nói so với trước kia. Dường như anh vẫn như trước, khi nào làm việc thì làm việc, khi nào nên xã giao thì xã giao, không lộ ra một chút cảm xúc trước mặt người khác. Nhưng những người xung quanh hoặc là phía đối tác đều dè chừng anh, chỉ sợ đạp phải bom mìn nổ banh xác không còn một mống trước mặt Tập đoàn Shine.

Vì cảnh tượng này diễn ra trước cửa trung tâm hội chợ triển lãm, nên Quý Noãn cũng không biểu lộ cảm xúc gì quá rõ rệt. Cô thu lại ánh mắt, bước về phía vị trí của công ty mình, giống như mọi thứ đều không liên quan đến cô.

Trong một tích tắc cô không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hôm nay Hạ Điềm và Tiểu Bát bắt cô ăn mặc lộng lẫy như vậy là vì biết Mặc Cảnh Thâm sẽ đến?

Quý Noãn mím môi, lấy hồ sơ kêu gọi đầu tư từ trong túi xách ra, nghe lãnh đạo thành phố đọc diễn văn. Không bao lâu, cô lại mơ hồ nghe thấy có tiếng động vang lên phía sau.

Cô nghiêng mắt hờ hững nhìn về phía đó, thấy Mặc Cảnh Thâm đang đi về hướng đoàn người bên này.

Quý Noãn liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vị trí đánh dấu Tập đoàn Shine vừa đúng cách Tập đoàn MN một lối đi.

Chương 433: Xin Chào, Mặc Tổng (3)

Thẩm Mục rất tinh mắt, vừa nhìn đã thấy Quý Noãn. Cậu ta nhìn về phía cô, lúc đến gần thì lên tiếng chào hỏi: "Quý tổng!"

Một câu "Quý tổng" này, chứ không phải là cô Quý, chứng minh Thẩm Mục hiểu rõ nguyên nhân Quý Noãn xuất hiện tại buổi triển lãm này, cũng như không đề cập đến những chuyện khác.

Quý Noãn gật đầu với Thẩm Mục, bất đắc dĩ đành phải nhìn qua Mặc Cảnh Thâm.

Trong tích tắc bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt anh hơi nghiêng, rơi lên người cô, màu mắt tối đen, nhưng ánh nhìn rõ ràng.

Bốn phía xung quanh đều là người, có nhiều người nhìn về phía này. Quý Noãn cong khóe môi, thuận miệng lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, Mặc tổng."

Chỉ bốn chữ đơn giản, thậm còn chí không có những câu khách sáo như đã lâu không gặp, chỉ đơn giản là xin chào Mặc tổng.

Mặc Cảnh Thâm gật đầu. Anh chỉ nhìn cô một cái, giống như nhìn người gặp mặt lần đầu trên thương trường, không có bất kỳ điều gì đặc biệt.

Anh dời tầm mắt, bước dài về vị trí đánh dấu tên Tập đoàn Shine.

Trong một giây vừa rồi, Quý Noãn nhìn thấy sự thâm sâu lạnh lùng không gợn sóng qua ánh mắt của anh, hệt như trong trí nhớ.

Nụ cười trên khóe môi Quý Noãn không đổi, nhưng vẫn vô cùng khách sáo và lạnh nhạt.

Bình lặng như vậy rất tốt, chí ít không ai cần phải lảng tránh.

Thẩm Mục thấy Tổng Giám đốc Mặc đi rồi thì xoay người mỉm cười với Quý Noãn: "Trường hợp đêm nay không tiện thăm hỏi cô Quý nhiều. Cô đến đây một mình à?"

Quý Noãn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cong môi cười với Thẩm Mục. Cô hơi nâng tay lên ra dấu mời, ý bảo nếu cậu bận thì cứ làm việc của mình đi, không cần khách sáo với cô.

Đồng thời lúc Quý Noãn dời ánh nhìn, khóe mắt lướt qua bộ âu phục màu đen trên người Mặc Cảnh Thâm. Màu đen tối tăm tựa như đủ để quét sạch tất cả cuồng phong gió lốc diễn ra xung quanh anh. Năm tháng trôi đi nhưng nhìn anh chẳng thay đổi chút nào. Thời gian ba năm chảy qua người anh, giảm đi sự dịu dàng hướng nội ngày thường, chỉ còn lại sự vô tình lạnh lùng. Người đứng chỉ cách xa vài mét, nhưng tựa như xa tận chân trời, khó mà với tới.

Nhưng anh vẫn anh tuấn cao ngất hoàn mỹ như trước.

Mặc Cảnh Thâm đã không còn là người đàn ông lạnh lùng dứt tình đoạn tuyệt xa cách cô suốt mười năm, cũng không còn là người đàn ông đã trao cô muôn vàn chiều chuộng thậm chí cam tâm hi sinh mạng sống vì cô. Dường như anh đã trở thành một Mặc Cảnh Thâm hoàn chỉnh nhất, đây mới chính là dáng vẻ thật sự của anh.

Thẩm Mục thấy Quý Noãn không có ý định nói chuyện thì đành gật đầu một cái rồi xoay người đi. Mặc Cảnh Thâm đã bước đến bên kia lối đi, cũng chẳng thèm đặt mắt trên người cô quá lâu.

Cuộc trùng phùng đến bất chợt, mà đi cũng bất chợt.

Nhưng thật may là nó không khiến cô lúng túng hay khó chịu tí nào.

***

Sau triển lãm là buổi tiệc tối, Quý Noãn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện thành phố mời những người có mặt đến khu nghỉ mát Hoàn Hải để ở thử.

Vừa rồi trong buổi triển lãm, cô nhìn thấy hai bóng dáng có hơi quen mắt. Nhưng đúng lúc ấy, lãnh đạo thành phố đang đọc diễn văn, thảo luận cùng các bậc tinh anh trong giới kinh doanh có mặt tại đây về hướng phát triển của Hải Thành dựa trên rất nhiều dự án đấu thầu và xây dựng của thành phố, nên Quý Noãn không tiện đi lại lung tung trong buổi triển lãm nghiêm túc này.

Cho đến khi triển lãm chấm dứt, trong phòng triển lãm vang lên tiếng nhạc du dương, thỉnh thoảng lại có người nâng ly, tốp năm tốp ba mời rượu nhau.

Có vài tổng giám đốc công ty không có ấn tượng gì nhiều với Quý Noãn cũng giơ rượu lên kính cô. Khi biết Quý Noãn là Tổng Giám đốc của Tập đoàn MN thì họ luôn miệng khen ngợi, trao đổi danh thiếp giới thiệu. Trong lúc nhất thời, Quý Noãn không thể phân thân ra được.

Cô rất xinh đẹp.

Gương mặt xinh đẹp cùng với khí chất lạnh lùng như ẩn như hiện toát ra khắp người lại càng làm cho đám đàn ông đổ xô vào, có ý muốn tìm hiểu người phụ nữ này.

Đúng lúc đó, đột nhiên có hai người quen cũ bước đến.

Lúc Quý Mộng Nhiên kéo tay Thịnh Dịch Hàn xuất hiện trước mắt Quý Noãn, nhưng ánh mắt Quý Noãn chỉ dừng lại trên người Quý Mộng Nhiên thêm mấy giây, tựa như chỉ muốn xác nhận cô ta vẫn còn sống. Còn trong ánh mắt Quý Mộng Nhiên lại ẩn chứa sự sắc bén mạnh mẽ, nhìn Quý Noãn như là muốn châm thẳng một mồi lửa lên người cô.

Quý Noãn chỉ hờ hững nhìn cô ta, thoáng nâng ly tỏ ý. Quý Hoằng Văn đã kể cho cô nghe vài chuyện của Quý Mộng Nhiên, nên cô cũng không định nói gì nhiều với cô ta.

Trái lại, Quý Mộng Nhiên lại kéo cánh tay Thịnh Dịch Hàn, thân mật dựa sát vào. Lúc Quý Noãn hơi nâng chén rượu, cô ta nhướng mày cười với cô: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ định cư lâu dài ở Anh, không về đây nữa chứ. Không ngờ chỉ ngắn ngủi ba năm mà cô đã trở lại Hải Thành rồi. Chẳng lẽ cô ở Luân Đôn không làm ăn được gì, cho nên mới vác mặt về thành phố nhỏ như Hải Thành sao?"

Tầm mắt Quý Noãn lại hờ hững quay trở về trên người cô ta, sau đó lại liếc sang Thịnh Dịch Hàn đứng bên cạnh, rồi lại trở về trên người Quý Mộng Nhiên, lạnh nhạt nhếch môi cười: "Đúng là Hải Thành rất nhỏ, vừa về đã có thể gặp hai người, cô nói xem thành phố này nhỏ đến cỡ nào nhỉ? Nhỏ cỡ nào mới có thể khiến Mộng Nhiên cô mất tích bấy lâu nay vẫn chạy trở về. Rốt cuộc là do cô không chạy ra Hải Thành nổi, hay là ở bên ngoài chẳng làm ăn được gì nên mới trở về nơi này kiếm cơm qua ngày?"

Quý Mộng Nhiên cười khẽ, đảo mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Anh Thịnh, chắc lâu rồi anh đã không liên lạc với Quý Noãn nhỉ? Hình như cô ta chẳng biết gì về chuyện giữa hai chúng ta cả."

Tay Thịnh Dịch Hàn đặt hai bên người vẫn luôn bị Quý Mộng Nhiên nắm chặt, dù Thịnh Dịch Hàn không định thân mật trước mặt mọi người, nhưng anh ta chỉ khựng lại một chút rồi vẫn không đẩy cô ta ra, chỉ nhìn Quý Noãn còn rực rỡ hơn xưa. Sau một phút im lặng, anh ta lãnh đạm nói: "Chỉ mới mấy năm, em từ một cô gái nhỏ đã lột xác thành người phụ nữ tài giỏi trong giới kinh doanh rồi, đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt. Nhưng Hải Thành này lại tập họp quá nhiều người phức tạp, có nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát của em. Nếu đã trở về nước thì em nên bớt sắc sảo tí đi, cố gắng khiêm tốn chút thì mới phải."

Lời này nghe như là nhắc nhở hảo tâm, nhưng vì sự có mặt của Quý Mộng Nhiên mà nó lại giống hệt một lời chế nhạo.

Dĩ nhiên Quý Noãn hiểu, chỉ những người biết tiến biết lùi mới có thể tự bảo vệ mình trong giới kinh doanh trong nước. Hiện giờ mặc dù Tập đoàn MN rất nổi tiếng trong giới người Hoa, nhưng dù sao số tuổi thành lập còn ít, nếu người ta muốn giẫm dưới chân cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

"Đây là lời nói thật lòng của Thịnh tổng à?" Quý Noãn lẳng lặng nhìn anh ta, bàn tay tùy ý vuốt ve ly rượu Champagne vẫn chưa uống, giọng nói dịu dàng bình tĩnh: "Sự nghiệp của tôi, tôi tự hiểu, cũng coi như có kinh nghiệm trải qua thăng trầm. Trái lại, tôi nghe nói..."

Cô ngừng một chút, rồi lại nhìn qua Quý Mộng Nhiên, lạnh lùng cười: "Mộng Nhiên cầm số tiền lớn mà anh đầu tư cho cô ta, để mở một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành?"

Chương 434: Xin Chào, Mặc Tổng (4)

Nói đến đây, Quý Noãn liền cười như không cười, nhìn cô ta: "Cô cũng muốn kiếm chác chút đỉnh trong ngành bất động sản à?"

Sắc mặt Quý Mộng Nhiên cứng đờ, cô ta hung dữ quét mắt về phía Quý Noãn: "Cái gì mà gọi là cũng muốn? Hiện giờ Hải Thành có không ít phòng giao dịch bất động sản. Chẳng qua do nhu cầu thị trường quá cao, tôi đã chẳng còn trẻ, cũng cần tìm việc gì đó để làm. Anh Thịnh chỉ đầu tư cho tôi một khoản tiền mà thôi, sao, cô sợ phòng giao dịch của tôi từ từ lớn mạnh sẽ cướp việc kinh doanh của các người à?"

"Làm gì đến mức đấy, e là cô muốn tha miếng thịt từ trong miệng tôi cũng không dễ vậy đâu." Quý Noãn cười lạnh nhạt, lại nâng ly rượu về phía cô ta: "Dù sao chúng ta cũng từng là chị em lớn lên bên nhau, cô đã nhất quyết muốn xông vào ngành này, vậy tôi xin kính cô một ly trước, chúc cô mã đáo thành công, nhé?"

Trong mắt Quý Noãn là ý cười, nhưng hiện rõ sự lạnh lùng và chế nhạo. Quý Mộng Nhiên tức tối đến nỗi mặt mày kém sắc, không đón lấy ly rượu của cô mà nép vào người Thịnh Dịch Hàn: "Anh Thịnh, đã chào hỏi người quen xong rồi thì chúng ta đi thôi. Đêm nay còn phải ghé qua khu du lịch Hoàn Hải nữa, không biết mấy giờ mới có thể ngủ, hay là chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi?"

Ánh mắt Thịnh Dịch Hàn nặng nề rơi trên người Quý Noãn. Cô có thể nhận ra mấy năm nay Thịnh Dịch Hàn đã thay đổi khá nhiều. Anh ta đã không còn là anh Thịnh mang chủ nghĩa anh hùng cá nhân thuở niên thiếu nữa, cũng không còn là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng với dáng vẻ thanh tao được người người kính nể ở Hải Thành. Trên người anh ta đã nhuốm đầy sự lọc lõi và dã tâm của người trong giới kinh doanh. Thậm chí anh ta còn không thèm che giấu phần dã tâm này.

Nhưng trước mặt Quý Noãn, ít nhiều gì ánh mắt anh ta cũng bớt lộ liễu hơn, anh ta nói: "Tạm biệt."

Quý Noãn cũng không dừng mắt lên người anh ta lâu, lập tức xoay người đi, không định nói câu chào tạm biệt.

Lúc thấy Quý Noãn bỏ đi mà ánh mắt Thịnh Dịch Hàn vẫn dán lên lưng cô, Quý Mộng Nhiên cười nói: "Gặp lại người xưa, anh cảm thấy mình vẫn là tình thế bắt buộc với Quý Noãn à? Quý Noãn khi xưa anh đã không lấy tới tay, cô ta bây giờ e rằng anh càng không chiếm được. Đàn bà quá xinh đẹp vốn dĩ rất đáng sợ, phụ nữ ngoài xinh đẹp lại còn không có trái tim thì không phải ai cũng có thể chống cự nổi."

Nói đến đây, Quý Mộng Nhiên buông tay ra, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi rói: "Anh thấy không? Ngay cả gặp lại Mặc Cảnh Thâm mà cô ta cũng có thể tỉnh bơ xem như không còn ân oán, lướt qua nhau một cách vô tình, huống hồ là nổi lên sóng gió gì đó với anh?"

Ánh mắt Thịnh Dịch Hàn thâm trầm lạnh lẽo nhìn cô ta: "Cô ngoan ngoãn cầm tiền rồi làm chuyện của cô đi, đừng có nói những chuyện không nên nói trước mặt tôi. Cô nên nhớ cái mạng của cô được cứu từ đâu về. Cô chưa có tư cách đứng khoa tay múa chân trước mặt tôi đâu."

Quý Mộng Nhiên nhếch môi, cầm một ly rượu trên chiếc khay trên tay người phục vụ, đặt sát bên vành môi, che giấu sự hận thù lóe lên trong ánh mắt.

Đúng là lúc trước cô ta không bước lên chiếc máy bay gặp nạn nên được bảo toàn mạng sống, nhưng xui rủi thế nào lại trôi dạt khắp nơi, lên nhầm thuyền giặc rồi cuối cùng bị bán sang châu Phi. Bởi vì mất đi tự do nên cô ta bị biết bao người cưỡng đoạt và lăng nhục, ngay cả cô ta cũng không thể nhớ được là bao nhiêu người nữa.

Nhưng thời điểm cô ta gầy trơ xương, thương tích đầy mình, sắp chết tại đó thì lại được Thịnh Dịch Hàn tìm thấy, mang cô ta trở về từ đường cùng bí lối.

Thịnh Dịch Hàn mời bác sĩ tâm lý chữa trị cho Quý Mộng Nhiên một năm mới khiến cô ta từ bỏ ý định tự sát.

Nhưng vì sao Thịnh Dịch Hàn cứu cô ta?

Trước kia, từ khi anh ta theo Thẩm Hách Như vào nhà họ Quý đã một lòng một dạ thích Quý Noãn, thứ tình cảm này sẽ không bao giờ thay đổi. Về chuyện cứu cô ta chỉ đơn giản là vì Quý Noãn và nhà họ Quý.

Dĩ nhiên anh ta còn có mục đích riêng của mình.

Cô ta biết rõ như thế, còn anh cũng biết rõ nội tâm xấu xa của cô ta. Ngoài mặt nhìn hai người giống như đang có quan hệ qua lại, nhưng hiện giờ đừng nói là ngủ chung giường, ngay cả một cái hôn cũng chưa từng có.

Thịnh Dịch Hàn chê cô ta ghê tởm, cô ta cũng chẳng hứng thú gì với anh ta. Một khi con người đã say mê, nếu không chiếm được thì sẽ vĩnh viễn nhớ mãi không quên.

Đối với Thịnh Dịch Hàn, Quý Noãn chính là như thế. Đối với cô ta, Mặc Cảnh Thâm cũng chính là như thế.

Nhưng cô ta không chiếm được thì đã sao?

Ít nhất Quý Noãn cũng không chiếm được.

Quý Mộng Nhiên vừa cười vừa cầm ly rượu lên uống, tiện tay khẽ vuốt ve dây chuyền kim cương hồng mà cô ta cố ý đeo để phối với chiếc váy dạ hội, thấp giọng nói: "Anh Thịnh, em mệt rồi, đi nghỉ trước, lát nữa em lại đi tìm anh."

Đôi mắt Thịnh Dịch Hàn lãnh đạm, không đáp. Quý Mộng Nhiên đã quen với hình thức chung sống này giữa hai người, nhếch môi cười với anh ta một tiếng. Khi bên cạnh có người nhìn về phía này, cô ta lại sáp đến gần anh ta, thân mật nói vài câu rồi xoay người bỏ đi.

Từ đầu đến cuối Thịnh Dịch Hàn đều vô cảm, chỉ khi Quý Mộng Nhiên đi xa, anh ta mới tập trung trở lại. Ánh mắt nặng nề lạnh lẽo hung ác lại nhìn theo bóng lưng Quý Mộng Nhiên, như có điều suy nghĩ.

***

Lần này trung tâm triển lãm tổ chức hoạt động vô cùng long trọng. Bởi vì thời gian diễn ra quá dài cho nên ở đại sảnh lầu hai có sắp xếp tạm phòng nghỉ ngơi, phòng trang điểm và phòng thay đồ.

Sau khi Quý Noãn mời những người đã từng có quan hệ hợp tác hoặc sẽ có quan hệ hợp tác trong tương lai ở đây vài ly Champagne, cô xoay người thì thấy chỉ có Thẩm Mục đang nói chuyện với lãnh đạo thành phố, còn Mặc Cảnh Thâm thì hình như không có ở đây.

Với thân phận của Mặc Cảnh Thâm, có nhiều trường hợp chỉ cần anh có mặt cho có, thật sự không cần lúc nào anh cũng phải có mặt.

Cho dù hiện giờ rốt cuộc anh đã rời đi, hoặc là đã đi đâu nghỉ ngơi, hay là có sắp xếp khác, đều không phải là chuyện cô có thể quan tâm hoặc tò mò.

Quý Noãn dời mắt, rồi lại nói vài câu với những người phụ trách công ty bất động sản đến bắt chuyện, sau đó khoát tay cười nói với bọn họ: "Xin lỗi, vừa rồi tôi uống không ít, chắc giờ phải đến phòng nghỉ một lát để tỉnh rượu. Mấy năm trước tửu lượng của tôi không tốt lắm, gần đây mới khá hơn một chút, nhưng vẫn phải hạn chế bớt, nếu không sẽ bêu xấu trước mặt mọi người."

Lúc này trong sảnh đa phần là đàn ông, nghe cô nói thế thì cũng không cưỡng ép giữ cô lại nữa.

Quý Noãn đi thẳng lên lầu hai, trong phòng thay đồ đang có người thay quần áo, cô bèn đẩy cửa bước vào phòng trang điểm cho phụ nữ.

Kết quả vừa mới bước vào cô đã nhìn thấy Quý Mộng Nhiên ngồi trên ghế sofa trước gương trang điểm.

Nơi các quý bà quý cô hoặc nữ doanh nhân thường xuất hiện cũng không khác gì những nơi các nữ minh tinh xuất hiện. Huống chi đây lại là trường hợp long trọng, đương nhiên sẽ có hai người thợ trang điểm ngồi ở đây để giúp cho những quý bà quý cô nào cần trang điểm lại.

Lúc này không chỉ có thợ trang điểm mà còn có hai cô gái trẻ tuổi mà Quý Noãn chưa từng gặp, nhìn trang phục hẳn là người nhà của tổng giám đốc nào đó, trông có chút dáng dấp quý phái. Những người này đang xúm xít bên cạnh Quý Mộng Nhiên, vẻ mặt tò mò nhìn viên kim cương hồng trên cổ cô ta.

Chương 435: Xin Chào, Mặc Tổng (5)

Thoáng thấy dáng vẻ tự đắc của người đang ngồi trên sofa, Quý Noãn do dự một lúc, không muốn gây chuyện rắc rối, nên vừa mở cửa đã lập tức muốn lui ra ngoài.

Nhưng Quý Mộng Nhiên đã nhìn thấy cô, trong mắt đầy vẻ khiêu khích: "Chị, chị tới tìm em sao?"

Tiếng "chị" này khiến động tác giữ cửa của Quý Noãn khựng lại, cô bình tĩnh lia mắt nhìn sang cô ta. Lúc này những người khác cũng nhìn về phía cô.

"Cô Quý, cô ấy là chị của cô hả?" Cô thiên kim nào đó tò mò lên tiếng.

Dĩ nhiên là câu "cô Quý" này không phải gọi Quý Noãn.

"Tất nhiên, tôi họ Quý, vừa hay chị ấy cũng họ Quý." Quý Mộng Nhiên nhìn qua Quý Noãn. Cái nhìn đó rõ ràng đang châm chọc họ của Quý Noãn không phù hợp với thân thế vốn có của cô.

Đã vào đề rồi, lúc này Quý Noãn mà lui ra ngoài lần nữa thì không hay, thế là cô lạnh lùng nhìn mấy người đó, rồi bước thẳng vào.

Vừa nãy cô chỉ nhìn thấy đồ uống và rượu trong đại sảnh trung tâm triển lãm, không tìm thấy nước khoáng. Bây giờ thấy trong phòng hóa trang này có một cây nước nóng lạnh, thế là cô liền đi qua mở ngăn tủ phía dưới lấy ra một chiếc ly giấy, sau đó rót nước uống.

"Cô Quý, chị của cô hình như hơi cao ngạo lạnh lùng nhỉ." Cô thiên kim nào đó lên tiếng lần nữa. Ban đầu cô ả cho rằng Quý Mộng Nhiên là người rất dễ nói chuyện, nhưng cô chị này của cô ta từ khi vào phòng cũng chẳng thèm chào hỏi tiếng nào, vì thế ả ta vô thức cho rằng Quý Noãn là loại giả vờ lạnh lùng.

"Cô biết Tập đoàn MN không? Nữ doanh nhân người Hoa dưới hai mươi lăm tuổi vừa leo lên đầu bảng xếp hạng của Tạp chí Forbes chính là chị gái Quý Noãn của tôi đấy." Quý Mộng Nhiên lại nhìn sang Quý Noãn, làm như trịnh trọng nói: "Vất vả lắm mới leo lên được đầu bảng, dù sao cũng phải ra vẻ chút chứ, đúng không? Nếu không thì sao chị ấy xứng với danh xưng Tổng Giám đốc Tập đoàn MN?"

Cô thiên kim nào đó và cô tiểu thư trẻ tuổi khác quả thật không biết nhiều về Quý Noãn, mà Quý Noãn cũng thấy các cô ả lạ mặt. Lúc hai cô thợ trang điểm nghe thấy Quý Noãn là Tổng Giám đốc Tập đoàn MN, thì vẻ khinh thường trên mặt đã bớt đi một chút.

Lúc này, cô thiên kim nào đó và cô tiểu thư kia lại cười nhạo: "Đứng đầu bảng Forbes thì sao? Cái này giống như chương trình trao giải trong giới giải trí thôi, muốn nhận giải thì ngủ với mấy nhà đầu tư vài lần là được. Cũng như nơi tập trung nhiều bố già trong giới kinh doanh này vậy, muốn ngủ với ai đó để được đứng đầu bảng thì có gì khó?"

Quý Mộng Nhiên cụp mắt, thản nhiên nói: "Cũng đúng, trước đây chị tôi mở một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành, sau này đi Anh. Sau khi sang Anh thì chị ấy chẳng hề liên lạc với người nhà, không biết rốt cuộc đã ôm đùi vị lợi hại nào. Công ty đã xây xong, hình tượng nữ doanh nhân mạnh mẽ cũng thành lập, dù có thật sự trải qua chuyện bẩn thỉu với người nào đó, đoán chừng chị ấy cũng không thừa nhận. Ôi trời, xem tôi nói gì này, dù sao chị ấy cũng là chị gái của tôi, sao tôi có thể nói toẹt ra mấy chuyện này chứ..."

"Chuyện này là chuyện rất thường gặp trong giới, chỉ xem cô có muốn phục vụ đàn ông hay không thôi." Cô thiên kim nào đó vừa nói vừa liếc sang người đang đứng bên kia uống nước, dường như hoàn toàn chẳng coi Quý Noãn ra gì, sau đó lại nhìn sang Quý Mộng Nhiên: "Bây giờ cô Quý đây còn có Tổng Giám đốc Thịnh làm chỗ dựa, nếu cô có thể thuận lợi ra nước ngoài như chị của cô, thì chẳng phải sự nghiệp của cô cũng dễ dàng lắm à?"

"Tôi không được ra nước ngoài thuận lợi như chị ấy. Huống chi dù anh Thịnh chăm sóc tôi rất nhiều, nhưng không phải là kiểu quan hệ như các cô nói. Giữa chúng tôi rất trong sáng, anh ấy chỉ chăm sóc tôi chút chút thôi."

"Cô còn khiêm tốn cái gì? Đeo viên kim cương hồng to thế kia, kim cương hồng là đại diện cho tình yêu lãng mạn chân thành. Nếu anh Thịnh đã tặng cho cô sợi dây chuyền kim cương hồng này, thì chứng tỏ rằng anh ấy đã có ý với cô từ lâu. Cô còn không mau trân trọng cơ hội bảo Tổng Giám đốc Thịnh mở một phòng giao dịch cho cô đi. Như thế thì cô sẽ không bị một số người giẫm lên đầu." Cô thiên kim nào đó vừa nói vừa liếc sang Quý Noãn.

"Đúng đấy, loại kim cương hồng này không rẻ đâu, hơn nữa cũng rất khó mua được trên thị trường." Cô thiên kim nào đó phụ họa theo.

Mặt khác, hai cô thợ trang điểm cũng tỏ ra hâm mộ nhìn sợi dây chuyền kim cương hồng trên cổ Quý Mộng Nhiên. Sau đó lại như vì thói quen công việc, bỗng nhìn vào cổ Quý Noãn, thấy bộ váy Quý Noãn đang mặc tuy không tệ, nhưng cô lại chẳng đeo đồ trang sức gì. Mặc dù xương quai xanh rất đẹp, nhưng cứ cảm thấy như thiếu chút gì đó.

Có điều, thợ trang điểm không dám nói lung tung. Các cô không thể trêu vào cô Quý, cũng không thể trêu vào Tổng Giám đốc Quý, chỉ có thể đứng cạnh ghế sofa, dựa vào cảm giác mà lôi kéo làm quen với Quý Mộng Nhiên.

Mấy cô ả kia nói qua nói lại nửa ngày mà Quý Noãn vẫn chỉ đứng đó rót nước uống, mãi cho đến khi uống hết nửa ly nước, cô mới để ly giấy xuống, nhìn mấy cô ả một chút, nói thẳng vào chủ đề: "Có vài người không dễ có được trí thông minh và bản lĩnh cùng một lúc. Dù sao thế giới này cũng chỉ lớn bằng miệng giếng, các cô muốn có thành tựu gì đó, có chút sự nghiệp gì đó thì cũng chỉ nghĩ ra được mỗi một cách là leo lên giường đàn ông thôi."

Nói đến đây, Quý Noãn lại lườm Quý Mộng Nhiên, nói thẳng: "Muốn Thịnh Dịch Hàn ném nhiều tiền hơn cho cô, thì cô phải phô trương bản lĩnh của mình nhiều hơn. Bởi vì không chiếm được mà cứ ở đây nói nhảm thì có ích gì? Hay là... em gái ngoan của tôi, cô ngồi đây chờ lâu như vậy, không phải chỉ là vì tập hợp đám ô hợp này chống lưng cho cô chứ?"

Quý Mộng Nhiên đang nghĩ xem phải làm sao để moi ra những chuyện Quý Noãn đã trải qua ở Anh, nghe cô nói vậy thì trong lòng bỗng nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ vui cười nhìn cô.

Chẳng qua bây giờ Quý Noãn chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi. Lúc trước ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, cô ta được bảo vệ chặt chẽ, giờ đây không phải phải tự lực cánh sinh chứ là gì.

Quý Mộng Nhiên che giấu sắc mặt: "Chị, em biết chị không muốn bị ai bàn tán chuyện của mình..." Câu nói này của cô ta khiến người ta suy đoán Quý Noãn có quá khứ gì đó không sạch sẽ. Dù sao thì một cô gái còn trẻ thế này mà có thể đặt chân vào giới kinh doanh đã là chuyện không đơn giản, cô lại còn có thể khiến Tập đoàn MN chen chân vào top mười công ty người Hoa hàng đầu trên toàn cầu lại càng không phải điều giản đơn.

Không đợi Quý Mộng Nhiên nói xong, Quý Noãn đã ngắt lời cô ta: "Nếu các vị thật sự muốn biết lịch sử lập nghiệp của tôi, vậy thì phiền đợi đến tháng sau, khi cuốn sách tôi viết được xuất bản, hãy đến tiệm sách đọc thử."

Nói đến đây, Quý Noãn nhẹ nhàng để túi xách của mình trước gương trang điểm, giọng điệu chậm rãi thản nhiên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không nói nên lời: "Trước khi về nước đã từng có nhà xuất bản trong nước liên hệ với tôi, mời tôi lấy danh nghĩa nữ doanh nhân viết một cuốn sách liên quan đến tiểu sử dốc lòng lập nghiệp. Trong sách sẽ viết chi tiết về quá trình lập nghiệp của tôi và giữa đường gặp được các nhà đầu tư cùng quý nhân nào. Đương nhiên tôi không thích nghe những lời bàn tán ác ý chỉ dựa theo phỏng đoán từ bản thân các cô. Nếu các cô thật sự tò mò về kinh nghiệm của tôi, tôi không ngại tặng các cô mấy quyển mang về nhà đọc đâu."

Chương 436: Xin Chào, Mặc Tổng (6)

Thấy nụ cười của Quý Noãn thản nhiên nhưng lại khiến người ta rất chói mắt, mấy cô gái vây quanh ghế sofa nhất thời không phản bác được, thậm chí cảm xúc rối bời.

Họ không ngờ Quý Noãn không chỉ thuận lợi trên con đường kinh doanh, mà còn xuất bản cả sách.

Giọng nói hờ hững và lạnh tanh của Quý Noãn lại vang lên lần nữa, cô nhấc ngón tay, như có như không gõ nhẹ lên bàn trang điểm mấy lần, nói trúng tim đen: "Quý Mộng Nhiên, muốn bám lấy chị gái thì cũng phải xem mình có đủ tư cách hay không. Cô đã từng luôn mồm nói giữa tôi và cô không có quan hệ máu mủ, thế mà bây giờ lại muốn đạp lên đầu tôi. Tiếng chị này, e rằng tôi không có phúc để nhận rồi."

Quý Mộng Nhiên ngước mắt lên, trông thấy Quý Noãn đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

Cô ta hoàn toàn không ngờ Quý Noãn lại thẳng thừng thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình và nhà họ Quý không có quan hệ máu mủ. Cô ta luôn nghĩ Quý Noãn rất để ý đến chuyện này. Kết quả, không ngờ cô lại... thản nhiên như thế...

Lòng Quý Mộng Nhiên thấp thỏm không yên.

Xem ra, trước đây Quý Noãn đã không dễ đối phó, bây giờ trải qua mấy năm tôi luyện, trái tim cô ngày càng lạnh lẽo và sắt đá hơn. Trước kia có lẽ cô rất để ý đến đạo lý đối nhân xử thế. Còn bây giờ, cô thật sự chẳng muốn bận tâm đến chuyện gì.

Những người bên cạnh đều ngạc nhiên, tỏ vẻ như muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa.

Vốn dĩ trong giới danh gia vọng tộc này không hề tồn tại tình bạn thật sự, huống chi tất cả những người này hôm nay đều mới gặp nhau. Vừa rồi bọn họ chỉ tình cờ tán gẫu tâng bốc nhau vài câu mà thôi, nếu thật sự đào sâu vào, đừng nói đến việc có thể kéo Quý Noãn xuống nước được không, đoán chừng bản thân cũng chẳng kiếm chác được gì.

Quý Mộng Nhiên lấy lại tinh thần, đột nhiên không nói gì nữa, chậm rãi vuốt tóc trên vai, nói khẽ: "Làm lại tóc giúp tôi đi, lát nữa tôi phải thay lễ phục. Tối nay còn phải đến khu nghỉ mát, đoán chừng sẽ không dẫn thợ trang điểm theo được, đến lúc đó tôi cũng không tiện thay đổi kiểu tóc."

Hai cô thiên kim danh giá kia thấy Quý Mộng Nhiên không có ý định nói tiếp, lúc này lại nhìn qua Quý Noãn.

Quý Mộng Nhiên không cố ý chọc ghẹo nữa, Quý Noãn cũng chẳng nói thêm gì. Lúc Quý Mộng Nhiên ngồi bên bàn trang điểm, cô chỉ bình tĩnh ngồi bên kia: "Không phải có hai thợ trang điểm sao? Phiền phân tới đây một người làm lại tóc giúp tôi luôn, cảm ơn."

Giọng Quý Noãn rất lạnh nhạt và bình tĩnh. Hai cô thợ trang điểm nhìn nhau, một trong hai vẫn có thể nhìn ra khí thế của ai mạnh hơn, liền đi tới chỗ Quý Noãn trước, vừa tháo chiếc kẹp nhỏ ẩn trong tóc giúp cô, vừa nói: "Quý tổng, cô muốn làm kiểu nào."

"Chải bung hết ra, trông đơn giản chút là được."

"Vâng."

Thấy Quý Noãn không hề bị ảnh hưởng, đã thế còn có thể bình tĩnh không coi ai ra gì mà gọi thợ trang điểm qua làm tóc, Quý Mộng Nhiên liếc về phía cô qua gương.

Quý Noãn không nhìn cô ta, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mỗi người một chiếc gương thế này, mặc dù cả hai không nói chuyện, nhưng người sáng suốt đều nhận ra Quý Mộng Nhiên ít nhiều gì vẫn không cam lòng, còn Quý Noãn thì mặc kệ gió từ Đông Nam Tây Bắc thổi tới, vẫn bất động bình tĩnh.

Phụ nữ bẩm sinh đã thích thù địch với những cô gái xinh đẹp hoặc cao quý hơn mình, hơn nữa các cô còn giỏi gây chiến. Hơn nữa họ còn rất thích châm lửa thổi ngòi, vừa có thể nhìn thấy người khác đấu đá lẫn nhau, lại vừa có thể ở bên ngoài hóng chuyện.

Hai cô thiên kim đứng bên cạnh lại không vội làm tóc, mà chỉ soi gương tô son, làm như lơ đãng nói: "Cô Quý, viên kim cương hồng cô đang đeo là viên kim cương được bán ở buổi đấu giá tại Edinburgh* vào năm ngoái với giá 88 triệu đó ư? Lúc đó có rất nhiều người suy đoán rốt cuộc viên kim cương này sẽ rơi vào tay ai, không ngờ hôm nay cô lại đeo nó trên người, thật là khiến người ta ghen tị muốn chết."

(*) Thủ đô của Scotland.

Quý Mộng Nhiên nghe ra được hai người này thấy cô ta và Quý Noãn quá im ắng nên muốn khơi ra chút chuyện gì đó đây mà. Cô ta thì chẳng hề gì, có thể làm Quý Noãn khó chịu, cô ta rất sẵn lòng phối hợp.

Quý Mộng Nhiên mỉm cười, rồi sờ lên sợi dây chuyền kim cương hồng trên xương quai xanh của mình: "Chẳng qua chỉ là một viên kim cương nhỏ mà thôi. Các cô cứ nhắc đi nhắc lại thế này, tôi nghe mà ngại, sau này chắc không dám tùy tiện đeo ra ngoài nữa. Lúc anh Thịnh tặng sợi dây chuyền này cho tôi, tôi cũng không ngờ nó lại quý giá như vậy."

Hai cô thiên kim kia vẫn luôn miệng hâm mộ và ghen tị, Quý Mộng Nhiên càng cười tươi hơn.

Nhưng Quý Noãn vẫn im lặng, nãy giờ cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.

Cho đến khi thợ trang điểm làm tóc cho cô xong, cô ta nhỏ giọng nói: "Quý tổng, lúc nãy cô vừa ăn và uống rượu xong, cần phải dặm lại son môi. Dùng son của tôi hay là dùng son do cô tự mang tới ạ?"

"Dùng của tôi đi." Quý Noãn chỉ vào chiếc túi xách mình để trên bàn.

Thợ trang điểm gật đầu, đi qua mở túi xách của Quý Noãn. Cô ta đang định tìm kiếm bên trong thì trông thấy một thỏi son màu nude, định cầm lấy thì kết quả một viên kim cương xanh bỗng nhiên rơi từ trong túi xách ra bàn trang điểm. Âm thanh phát ra không lớn nhưng lại vang lanh lảnh.

Tiếng động này thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng trang điểm, Cô thợ trang điểm đang cầm túi xách của Quý Noãn luôn mồm xin lỗi: "Xin lỗi Quý tổng, tôi không biết trong túi xách của cô còn có dây chuyền, tôi cất lại cho cô..."

Kết quả, cô thợ trang điểm chưa kịp chạm tay vào sợi dây chuyền thì đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của cô thiên kim nào đó đứng bên kia: "Viên kim cương xanh hình tròn mười cara này...?"

Lúc này Quý Noãn mới mở mắt ra, cô thấy cô thợ trang điểm muốn nhặt lại sợi dây chuyền kia đang sợ hãi, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào, lùi sang bên cạnh một bước. Viên kim cương xanh được đặt giữa dây chuyền bạch kim rạng ngời rực rỡ dưới ánh đèn trước bàn trang điểm.

"Quý tổng, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi..." Cô thợ trang điểm luôn mồm xin lỗi.

"Không sao, đã tìm thấy son môi chưa?" Quý Noãn nhẹ giọng hỏi.

Thợ trang điểm gật đầu: "Tìm được rồi ạ, là cây màu nude này đúng không?"

"Ừm." Quý Noãn lại nhắm mắt lần nữa, cũng không vội cất dây chuyền vào túi xách của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục chờ thợ trang điểm dặm son môi cho mình.

Nhưng rõ ràng người ở trong phòng hóa trang lại không thể bình tĩnh như Quý Noãn.

Hai cô thiên kim kia thỉnh thoảng liếc qua bàn trang điểm của cô, giống như là muốn xác định điều gì đó, đứng gần nhau nhỏ giọng thầm thì: "Viên kim cương đó có phải là viên kim cương lớn nhất, hoàn chỉnh nhất, độ tinh khiết đạt đến mức FL* cao nhất được tìm thấy ở Nam Phi hơn ba năm trước không? Lúc đó mấy quốc gia đều đưa tin, nhưng viên kim cương xanh này vừa được tìm thấy không lâu thì đã bị ai đó mua lại. Tôi luôn nghĩ là nhà sưu tập nào đó đã bỏ ra số tiền lớn để sưu tập viên kim cương xanh quý hiếm nhất thế giới này cất giấu trong nhà, ai ngờ lại..."

(*) FL là ký hiệu độ tinh khiết đứng đầu của kim cương. FL là viết tắt của Flawless (hoàn mỹ, không có khuyết điểm). Sau FL là IF, VVS1, VVS2, VS2, VS1, SI1, SI2, SI3, I1, I2, I3.

Chương 437: Anh Đứng Trong Vòng Vây Của Đám Đông (1)

Một cô thiên kim khác cũng tỏ ra kinh ngạc, không dám tin: "Không thể nào? Có khi nào là giả không?"

"Sao có thể là giả được, cô nhìn thử kiểu dáng của viên kim cương xanh chưa qua nhiều lần chế tác kia đi, vẫn là hình tròn thuần túy. Cô nhìn độ tinh khiết kia đi, với hiểu biết cơ bản về kim cương của tôi, vừa nhìn là biết ngay đó là hàng thật!" Cô thiên kim nào đó vừa nói vừa vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua Quý Noãn, hạ giọng: "Lúc trước viên kim cương xanh này đã gây chấn động giới đá quý toàn cầu. Gia đình tôi kinh doanh đá quý, lúc ấy ba tôi còn định ra nước ngoài quan sát học hỏi, kết quả ngay cả cơ hội nhìn một chút cũng không có. Viên kim cương ấy đã có chủ, nhưng không ngờ bây giờ lại ở chỗ cô ta."

Hai cô thiên kim đó đè giọng thật thấp, nhưng trong phòng trang điểm rộng lớn chỉ có tiếng gió điều hòa vẫn nghe rõ mồn một.

Thoáng chốc, hai cô thợ trang điểm đứng sau lưng Quý Noãn và Quý Mộng Nhiên không dám nói lung tung gì nữa. Người đứng sau lưng Quý Noãn đến giờ vẫn còn run tay vì vừa nãy đã bất cẩn động phải viên kim cương xanh ấy.

Quý Noãn biết viên kim cương xanh ấy rất quý giá, nhưng khi ông nội Mặc gửi tặng nó cho cô, cô không nghĩ nó lại quý giá đến mức này. Cô nhìn qua viên kim cương xanh đang tỏa ánh sáng nhạt trên bàn, cảm thấy lúc trước mình đoán nó trị giá mấy trăm triệu hình như vẫn còn quá ít. Loại kim cương đạt tới độ tinh khiết FL gây chấn động giới đá quý toàn cầu này ngàn năm cũng khó gặp một lần.

Bên kia, sắc mặt của Quý Mộng Nhiên đã tệ đến nỗi không thể dùng từ khó coi để hình dung. Nhân lúc không ai chú ý, cô ta bèn giật sợi dây chuyền kim cương hồng trên cổ mình xuống, vứt vào túi xách, sau đó lại ghé mắt nhìn viên kim cương xanh của Quý Noãn, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù cô ta chưa từng nghe ai nhắc tới viên kim cương xanh này, nhưng nghe hai cô thiên kim Hải Thành kia bàn luận, lại nghe các ả nói về thời gian viên kim cương này có mặt trên thế giới, thì lập tức đoán ra rốt cuộc viên kim cương này rơi vào tay Quý Noãn như thế nào.

Là Mặc Cảnh Thâm.

Là nhà họ Mặc.

Nghĩ đến đây, Quý Mộng Nhiên chợt siết chặt túi xách trên tay. Cô ta nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều chuyện bên ngoài, cũng đã học được cách nhẫn nhịn trước mặt Thịnh Dịch Hàn, vậy mà cô ta thật không ngờ sự không cam lòng của mình với Quý Noãn lại còn nhiều như vậy.

Lúc rời khỏi phòng trang điểm, Quý Mộng Nhiên cố tình đi bên cạnh Quý Noãn. Lúc sượt qua người cô, cô ta cố gắng đè thấp giọng: "Trong túi xách có kim cương quý giá như vậy lại không đeo, xem ra cô cũng ngại không có ý mang nó ra ngoài khoe khoang. Dù sao cũng là đồ của chồng cũ tặng, cố nhân đã xa, gặp lại đã là người lạ. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà mang ra rêu rao khắp nơi như thế?"

Quý Noãn dừng bước, tại lúc Quý Mộng Nhiên cho rằng mình thành công làm Quý Noãn tổn thương thì cô lại chớp mắt mấy cái, trong mắt chứa đầy ý cười: "Có thời gian quan tâm đến tôi như thế thì cô nên cố gắng kiểm tra lại nguồn gốc viên kim cương hồng của cô đi. Lúc trước, viên kim cương hồng được bán đấu giá tại Edinburgh này đã từng là quà tặng mà nhà đầu tư, cũng là ân sư của tôi tặng cho tôi. Chỉ là viên kim cương này quá nữ tính, không hợp với tôi, nên tôi chưa từng đeo nó. Sau này khi được ân sư đồng ý, tôi đã gửi viên kim cương hồng này đến Edinburgh để đấu giá với danh nghĩa quyên góp từ thiện, chuyện sau đó tôi không quan tâm tới nữa. Tôi không ngờ nó lại được Thịnh Dịch Hàn mua lại, rồi anh ta lại tặng nó cho cô."

Biểu hiện trên mặt Quý Mộng Nhiên không thay đổi, nhưng tim lại đập rất mạnh.

Quý Noãn không nhìn cô ta nữa, nhếch môi nói: "Tôi thật sự không thích đeo đồ trang sức, nhưng khó tránh thỉnh thoảng cũng rung động với kim cương. Phụ nữ mà, đều sẽ thích những viên kim cương như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác cô cứ lấy viên kim cương tôi không thích lắm ra khoe khoang. Ban đầu viên kim cương hồng này được gửi đến Edinburgh dưới tên của Tập đoàn MN quyên góp cho trẻ em mắc bệnh tim quốc tế. Thật ra lúc ân sư của tôi tặng viên kim cương này cho tôi, giá trị của nó chỉ hơn mười triệu, không ngờ sau này lại đấu giá được 88 triệu. Xem ra tôi phải thay mặt những bệnh nhân mắc bệnh tim quốc tế kia cảm ơn cô và Thịnh Dịch Hàn đã hào phóng quyên góp."

Thấy mặt Quý Mộng Nhiên sắp tái xanh, Quý Noãn lại cười, tiện tay vén tóc lên, rồi vui vẻ thoải mái xoay người đi xuống lầu.

Lúc này, hai cô thiên kim trong phòng hóa trang vừa ho nhẹ vừa đi đến chỗ Quý Mộng Nhiên. Vì cô ta đứng bất động như pho tượng ở trước cửa, nên cô thiên kim nào đó nhỏ giọng nói: "Ngại quá cô Quý, phiền cô nhường đường cho..."

Quý Mộng Nhiên dừng lại, đảo mắt nhìn sang thì đối diện với đôi mắt nửa đồng tình, nửa vì nhìn thấy màn kịch hay mà chứa ý cười của cô gái này. Cô thiên kim này vẫn tỉnh bơ cười như không cười, kéo tay cô thiên kim bên cạnh, cứ thế rời đi.

Lúc này, hai cô thợ trang điểm trong phòng giả vờ như bận rộn thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, không dám nhìn ra cửa.

May mà vừa rồi các cô không cố ý gây sự như hai cô thiên kim kia. Chẳng ai ngu ngốc cả, dù sao Quý Noãn cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn MN. Cho dù các cô không biết Quý Noãn, nhưng bây giờ ai nấy đều biết Tập đoàn MN có địa vị gì trong giới kinh doanh người Hoa. Quý Mộng Nhiên muốn khoe khoang trước mặt Tổng Giám đốc MN, sợ là không có nhận thức về việc lấy trứng chọi đá.

***

Lúc xuống lầu, Quý Noãn dự định rời khỏi trung tâm triển lãm khi sự kiện kết thúc. Kết quả, phía ban tổ chức và người phụ trách, lẫn lãnh đạo thành phố lại trực tiếp gọi tên các vị khách quý đến khu nghỉ mát Hoàn Hải ở lại hai đêm. Bên ngoài đã có vài chục chiếc xe chuyên dụng đang đợi sẵn.

Mọi người đều ở đây, gần như không có ai rời đi. Quý Noãn không thể về một mình, cuối cùng vẫn phải lên xe.

Khu nghỉ mát tên Hoàn Hải này thật ra chính là chỗ ăn chơi chuẩn bị riêng cho người giàu có. Có thể nhận thấy khu nghỉ mát nằm cạnh biển rộng lớn gần như không thể nhìn thấy bờ như vậy đã được đầu tư không ít, bãi cỏ xanh rờn phủ kín mặt đất. Nghe nói phía sau khu biệt thự nghỉ dưỡng có rất nhiều phòng tập thể hình và trò tiêu khiển, bao gồm sân golf trong nhà và ngoài trời.

Những người có mặt ở đây tối nay đều là những người có thân phận không tầm thường, nên phòng ốc ở đây cũng không tệ. Lúc mọi người đến nơi thì đã hơn mười một giờ đêm, giờ này cũng chẳng có hoạt động gì, chỉ cần về phòng nghỉ ngơi.

Quý Noãn cầm lấy thẻ phòng đã được sắp xếp sẵn, tiếp đó đi thẳng đến phòng mình, mở cửa kiểm tra thử độ an toàn của thiết bị ở đây xong mới bước vào. Cô vẫn chưa đóng cửa thì đã nghe có hai vị tổng giám đốc của công ty nào đó vừa đi vừa nói ngoài hành lang, hình như là đang nhắc đến Tập đoàn Shine.

Quý Noãn quay người chuẩn bị đóng cửa thì nghe một trong hai vị tổng giám đốc nói: "Nghe nói tối nay Tổng Giám đốc Mặc còn bận những việc khác, nên vừa rồi đã rời đi trong lúc buổi triển lãm đang diễn ra. Hình như Tập đoàn Shine và phía đầu tư của khu nghỉ mát Hoàn Hải này có chút qua lại, nếu Tổng Giám đốc Mặc có thể rút chút thời gian, đoán chừng ngày mai sẽ tới thẳng đây."

Chương 438: Anh Đứng Trong Vòng Vây Của Đám Đông (2)

Mặc Cảnh Thâm sẽ đến.

Nhận thức này vừa lóe lên trong đầu thì cô lập tức đóng cửa lại.

Nhưng căn phòng này cách âm không được tốt lắm. Lãnh đạo thành phố đã nói là sau khi mọi người ở qua, ngày mai hãy để lại vài phản hồi lên cấp trên. Xem ra cô cần phải phản ánh thật kỹ lưỡng về vấn đề cách âm này mới được, bởi cuộc đối thoại liên quan tới Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài cứ thỉnh thoảng truyền vào tai cô.

Có lẽ hai vị tổng giám đốc vừa nói chuyện bên ngoài cũng ở tầng này, họ cứ đứng ngoài hành lang trò chuyện mãi.

Chẳng hạn như họ nói phải làm sao mới có thể triển khai hợp tác chặt chẽ hơn với Tập đoàn Shine, phải làm thế nào mới có thể tiếp xúc với Tổng Giám đốc Mặc mà không quá tẻ nhạt, rồi chẳng hạn như nhà họ Mặc luôn lấy khiêm tốn đi đầu. Mặc Cảnh Thâm lại càng ít xuất hiện trên tin tức, không có phương tiện truyền thông nào dám tùy tiện chĩa mũi dùi vào anh, công cụ tìm kiếm trong nước cũng không dám đăng tin về nhà họ Mặc. Thỉnh thoảng có vài tin tức về Tập đoàn Shine ở nước ngoài, nhưng chỉ một vài thông tin cơ bản, sau đó cũng bị che đậy hết.

Thỉnh thoảng chỉ có một số tuyên truyền cho các dự án hợp tác của công ty mới có thể nhận được phản ứng tích cực hiếm có từ Mặc Cảnh Thâm trước truyền thông, nhưng cũng rất khi cho phép chụp ảnh hay ghi hình lại.

Ở Hải Thành có quá nhiều công ty và nhân vật mới nổi, ba chữ Mặc Cảnh Thâm ngang ngửa như một vị tôn Phật trong giới. Ai ai cũng muốn tiếp cận anh, nhưng rất ít ai có can đảm đến bắt chuyện. Mà dù có can đảm thì người đó cũng chưa chắc có bản lĩnh bắt chuyện được, dù sao cũng không đủ tư cách.

Những năm qua, phụ nữ chạy theo Mặc Cảnh Thâm như vịt không phải số ít. Họ biết anh đã từng gặp một số chuyện, cũng biết anh đã từng kết hôn, nhưng sau đó hình như đã ly hôn. Ai không biết còn tưởng anh không có hứng thú với phụ nữ, cho nên bên người chưa từng xuất hiện phụ nữ quá thân cận.

Đây là một nhân vật rất khó đánh hạ, bất luận là người đẹp ở khắp Hải Thành, hay là quản lý của các công ty khác nhau đều muốn dính dáng đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại chẳng dính được chút nào.

Quý Noãn đứng trong phòng ngoáy lỗ tai, cảm thấy ngày mai nhất định phải phản ánh về vấn đề cách âm này.

Người bên ngoài vẫn đang trò chuyện, thỉnh thoảng có mấy tổng giám đốc của những công ty khác đi ngang qua chào hỏi, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười và tiếng nói chuyện khách sáo.

Quý Noãn vào phòng tắm tắm rửa, thay áo phông trắng dài rộng thoải mái. Sau khi sấy khô tóc, cô đứng trước gương vỗ nước dưỡng da lên mặt, mơn trớn làn da mềm mịn của mình. Nhớ lại lúc ở Anh, Mr. Vincent đã từng nói với cô rằng, khuôn mặt xinh đẹp là vũ khí tốt nhất của phụ nữ. Nếu có thể có thêm một trái tim băng giá không tùy tiện rung động, thì chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó.

Trước giờ, cô chưa từng cố ý để tâm đến khuôn mặt đẹp với không đẹp gì đó. Nhưng trái tim thì đã bắt đầu nguội lạnh từ ba năm trước rồi.

Người bên cạnh cô thường nói, Mr. Vinse từ Hải Thành chạy tới Luân Đôn kiên trì ba năm cũng không làm cô rung động chút nào. Chẳng lẽ một chút cảm giác, một chút rung động cô cũng không có? Chẳng lẽ trái tim làm bằng sắt sao?

Có rung động không? Đương nhiên là không.

Nhưng tim làm bằng sắt à?

Không, rõ ràng là băng.

***

Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn thức dậy. Ở Anh mấy năm qua, hễ buổi sáng có thời gian là cô tập thể dục, không tập thể dục cũng sẽ ra ngoài chạy bộ nửa tiếng, hoặc là ở trong phòng tập vài động tác yoga có lợi cho cơ thể và tinh thần.

Trong khu nghỉ mát có phòng tập thể hình, mới sáng sớm đã có không ít người choàng khăn lông trắng trên cổ chào hỏi nhau. Có người đang chuẩn bị tập thể hình, một số người đến tập sớm hơn đã ra về.

Lúc ra ngoài, Quý Noãn chỉ chào hỏi đơn giản. Trong phòng thể hình không có nhiều người, nhưng phần lớn đều là người biết chăm sóc sức khỏe của mình có vóc dáng rất khá.

Khi những người đó trông thấy Quý Noãn thì dừng lại chào hỏi cô. Quý Noãn chỉ cười, sau đó bước lên máy chạy bộ, bấm mấy cái rồi bắt đầu chuyên tâm chạy bộ, không nói gì.

Trong lúc này, thỉnh thoảng cũng có người tới chào hỏi, Quý Noãn chỉ ngoảnh lại mỉm cười khách sáo đáp lại. Tận đến khi đối phương không còn hứng thú nữa, quay người bỏ đi, thì Quý Noãn mới quay lại tiếp tục nhìn vào con số hiển thị trên máy chạy bộ, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.

Tập thể dục xong, cô về phòng tắm rửa. Hôm nay không tính là tiệc xã giao tư nhân, mà là kỳ nghỉ tập thể hiếm có của các ông lớn ở Hải Thành. Rất nhiều người đến đây vì lãnh đạo thành phố, cũng có nhiều người đến đây vì Mặc Cảnh Thâm, dù cho từ tối hôm qua đến giờ anh đều không có mặt ở đây.

Mãi cho đến sáng nay, Quý Noãn buồn chán ra bãi biển nhặt vỏ sò. Vừa nhặt được một vỏ sò, cô đang định cầm về phòng rửa lại thì nghe thấy có người nói Tổng Giám đốc Mặc sắp đến.

Quý Noãn im lặng chớp mắt một cái. Cô về phòng cất kỹ vỏ sò, sau đó rửa tay rồi ra ngoài, vừa khéo cùng đi theo đám người ra cổng khu nghỉ mát. Nhìn thấy chiếc xe bên ngoài, cô liền đứng sau đám đông, giả vờ ra vẻ rất mong chờ giống như mọi người.

Tận đến khi Mặc Cảnh Thâm xuống xe, các vị lãnh đạo và tổng giám đốc bước ra chào đón, mặc dù Quý Noãn đứng sau đám đông, nhưng ở góc độ này, cô vẫn nhìn thấy anh đang đi về phía này.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trong đầu cô chợt hiện lên cảnh phòng bếp ở Quốc tế Oran năm đó, anh xắn tay áo sơ mi đứng ở bồn rửa chuẩn bị bữa tối cho cô.

Bây giờ nhìn lại, người đàn ông cao ráo đẹp trai này vẫn quen mặc âu phục với sơ mi đen, khí thế vẫn không bị lấn át giữa đám đông vây quanh, thế nhưng làm cách nào cô cũng không liên kết được những ngày tháng ấm áp đã từng trải qua kia.

Khóe môi Quý Noãn hơi cong lên, nhưng cô chẳng biết là mình đang cười cái gì.

Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm rất lạnh nhạt. Anh đã sớm quen với biển người chen chúc và cảnh tượng chào đón hai bên đường. Lúc đi ngang qua một nhóm người, thỉnh thoảng anh sẽ khách sáo bắt tay với họ, nhưng đa số đều đi ngang qua luôn. Đôi lúc Thẩm Mục lại khách sáo giơ tay cản ở phía trước khi có người tới quá gần. Lúc đi đến bên này, Thẩm Mục lại giơ tay lần nữa, đang định ngăn một khoảng nhỏ giữa Mặc Cảnh Thâm và đám đông thì bỗng thấy Quý Noãn đang đứng trong đám người. Cậu ta liền hơi khựng tay lại, vô thức nghĩ xem có nên để Tổng Giám đốc Mặc và Quý Noãn bắt tay nhau không...

Nhưng khi nhìn thấy Quý Noãn thì Mặc Cảnh Thâm lại lạnh lùng quay sang chỗ khác, không vì Thẩm Mục cố ý dẫn đám đông về phía này mà đi qua. Quý Noãn cũng rất tự giác lui về sau nửa bước.

Kết quả, không ngờ cô lại giẫm phải váy của người đằng sau. Đoán chừng người đó là phu nhân của nhà giàu nào đó, tính tình nóng nảy, bị giẫm phải váy liền bất mãn cau mày nói: "Cô làm gì thế? Không biết cẩn thận một chút à?"

Người đó vừa nói vừa đẩy Quý Noãn từ đằng sau.

Vừa rồi Quý Noãn ra bãi biển nhặt vỏ sò, chỉ mang dép lê, chân dính rất nhiều cát. Ban nãy vội vã về phòng cô chỉ rửa sơ tay chân, dép lê vẫn còn ướt, rất trơn, bị xô như thế thì không đứng vững, bỗng lảo đảo ngã về phía trước.

Chương 439: Anh Đứng Trong Vòng Vây Của Đám Đông (3)

Trong chớp mắt ngã về phía trước, Quý Noãn chỉ cảm thấy thôi rồi, vội vô thức giơ tay muốn níu lấy người đằng trước để mình đứng vững. Nhưng vừa nhớ tới người đằng trước là Mặc Cảnh Thâm thì tay cô liền khựng lại giữa không trung.

Nhưng cô không ngờ vào lúc mình chật vật sắp ngã xuống thì cánh tay bỗng nhiên được nắm chặt. Cô được ai đó đỡ lấy trước khi ngã sấp xuống.

Khoảng cách thích hợp luôn duy trì ban đầu lập tức rút ngắn lại, hơi thở mát lạnh đổ ập xuống, mãnh liệt, xa lạ, lại có chút quen thuộc đã lâu!

Vẻ mặt mà Quý Noãn luôn tự cho là bình tĩnh lập tức cứng đờ. Cô ngẩng lên nhìn vào đôi mắt như vực sâu của người đàn ông. Bàn tay giữ cô đứng vững khiến cô cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, nhưng cũng khiến lông tơ khắp người cô dựng đứng lên, cô vội vô thức lùi về sau.

"Không sao chứ?" Vị phu nhân đẩy Quý Noãn ban nãy không ngờ diễn biến lại trở nên thế này. Thấy hình như Tổng Giám đốc Mặc cũng bị va phải, bà ta bèn vội vàng bước nhanh tới vừa lo lắng vừa hối hận hỏi han.

Quý Noãn lắc đầu, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Không sao."

Nói xong cô liền lặng lẽ rút cánh tay mình ra khỏi tay Mặc Cảnh Thâm, lại khách sáo và xa cách nói: "Cảm ơn Mặc tổng."

Mặc Cảnh Thâm không nhận lời cảm ơn của cô, chỉ nhìn lướt qua trang phục khác thường trên người cô. Cách ăn mặc của những người khác rất hợp thời, chỉ có Quý Noãn là mặc áo phông trắng thùng thình và quần dài đi biển ống rộng. Lúc này dép lào được gấu quần che kín bị lộ ra, cô càng trông xuề xòa hơn trong đám đông và hoàn cảnh này, như thể cô thật sự chỉ đến đây nghỉ phép vậy.

Anh lại cúi xuống nhìn lướt qua chân cô: "Đứng được chứ?"

"Được."

Anh nhìn vào đôi dép lào của cô, ngón chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô vẫn còn dính chút cát trắng mịn chưa rửa sạch. Vừa nhìn là anh biết, cô mới chơi ngoài bãi biển xong, rửa tạm rồi chạy ra.

Cô tới rất lấy lệ.

Mặc Cảnh Thâm nhìn sang mọi người, hờ hững nói: "Ở đây đông người quá, mọi người nên làm việc gì thì làm việc đó đi, kẻo lại xảy ra chuyện xô đẩy nhau, giải tán đi."

Sau khi nói xong, Quý Noãn cảm nhận rõ ràng Mặc Cảnh Thâm đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn lại anh, chỉ cúi xuống nhìn ngón chân lộ ra khỏi quần dài đi biển của mình, rồi hơi co ngón chân lại. Phút chốc sau, khóe mắt cô liền trông thấy Mặc Cảnh Thâm đã quay người đi.

"Quý tổng, vừa rồi không sao chứ?" Xung quanh có người khách sáo hỏi han.

"Không sao, chỉ trách tôi không đứng vững." Quý Noãn cười.

Ban nãy tới quá vội, lúc này cô mới nhận ra mọi người đều ăn mặc lịch sự chỉnh tề. Mặc dù không trang trọng như ở trung tâm triển lãm tối qua, nhưng ít ra ai cũng mặc âu phục hoặc ra dáng như đi họp, chỉ có mình cô thật sự xem mình là khách du lịch, mặc đồ như ra biển nghịch cát.

Nhân lúc bây giờ mọi người không chú ý đến mình, cô nhếch môi với những người đi ngang qua, rồi lặng lẽ chuồn về phòng.

***

Vẫn còn phải ở đây một đêm, Tiểu Bát và Hạ Điềm dường như cho Quý Noãn nghỉ phép hai ngày nay, không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Điện thoại yên ắng đến nỗi khiến Quý Noãn nghi ngờ không biết có phải điện thoại mình hết pin hay không.

Buổi sáng, nhiều lãnh đạo và những người đồng hành cùng làm quen và trò chuyện với nhau, bầu không khí rất rôm rả.

Sau buổi trưa, mọi người mới bắt đầu tham gia vào hoạt động giải sầu của kỳ nghỉ.

Một đối tác từng hợp tác hơn hai năm với Tập đoàn MN tìm thấy Quý Noãn ngoài bãi biển, cười nói: "Quý tổng nói nghỉ phép thì đúng là nghỉ phép. Nhiều người gần như đều đang tìm cơ hội làm quen với những người có địa vị cao hơn, các quý cô trẻ tuổi cũng đang tươi cười vờn quanh như bướm, chỉ có một mình cô là vô tâm ngồi đây ngắm biển nghịch cát như trẻ con. Có điều, hôm nay có lãnh đạo thành phố nhắc đến cô đấy, nói rằng Tập đoàn MN các cô bây giờ là công ty bất động sản nổi danh khắp Hải Thành, còn chuyển trụ sở chính từ Luân Đôn về đây, khen ngợi hết lời. Khi ấy, bọn họ còn tìm cô ngay tại đó luôn đấy, kết quả, ai ngờ cô lại ngồi đây nghịch cát chứ."

Quý Noãn đang vẽ bừa lên cát, trong chốc lát, nghe vậy liền ngoảnh lại cười với người đó: "Trường hợp nào tôi nên ra mặt thì tôi sẽ ra mặt. Trường hợp hôm nay khá tùy tiện, có thể cố gắng khiêm tốn thì nên khiêm tốn sẽ tốt hơn. Vốn dĩ giới kinh doanh thường không công bằng với phụ nữ, lại thêm có đủ kiểu tin đồn về phụ nữ thành công. Trong hoàn cảnh này, nếu trang điểm lộng lẫy như ở trung tâm triển lãm thì không biết sẽ truyền ra lời đồn gì. Tài năng gì gì đó không nên phô trương thì cứ khiêm tốn một chút."

Thấy Quý Noãn hoàn toàn không muốn đi đến chỗ náo nhiệt với mọi người, vị đối tác hợp tác với Tập đoàn MN hai năm cũng coi như hiểu rõ tính tình Quý Noãn, cười nói: "Lát nữa cô có muốn cùng đi chơi bóng không? Đánh golf thì sao?"

"Bình thường, không am hiểu lắm." Quý Noãn mỉm cười, trả lời lấy lệ.

"Bowling?"

"Cũng rất bình thường."

Đối phương nhướng mày: "Vậy thì cùng đi xem nhé. Rất nhiều nhân vật có danh vọng ở Hải Thành đều ở đây. Tuy cô như vậy rất khiêm tốn, nhưng cũng có vẻ không hòa đồng nhỉ."

"Bây giờ mới qua giữa trưa, đợi chập tối rồi nói. Tôi không đến chỗ náo nhiệt đó đâu."

Đối phương nhíu mày, ngó nghiêng xung quanh rồi đi tới chỗ cô, ngồi sau lưng cô, xích lại gần nói nhỏ: "Lúc cô ở Luân Đôn đều chơi được mà, sao sau khi về nước đầu óc lại chậm như thế? Thật ra Hải Thành không tốt như Luân Đôn, nhưng hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hai ngày nay cô đã để lại ấn tượng không tồi, cùng nhau gặp mặt ăn cơm, sau này làm bất cứ việc gì trong nước cũng thuận lợi hơn nhiều. Đâu phải cô không biết làm việc ở trong nước phải cần giao thiệp..."

Lời này quả thật là muốn tốt cho Quý Noãn, cô cũng nghe ra được. Cô lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng giao thiệp với giới kinh doanh trong nước lâu năm, đương nhiên cô biết nếu muốn tiếp tục làm ăn trong nước thì phải hiểu chuyện mới được.

Cô cười: "Lát nữa tôi sẽ qua, bây giờ đúng lúc đang nắng, tôi không bỏ đi được."

"Cô không sợ rám đen à?"

"Tôi có bôi kem chống nắng, với lại từ nhỏ tôi đã thuộc dạng chọc tức mặt trời rồi."

"Là sao?"

"Là phơi nắng không bị đen đấy." Quý Noãn cười, khóe miệng hơi cong lên.

Vị đối tác lại trò chuyện với cô thêm chốc lát, sau đó giục cô qua sân vận động của khu nghỉ mát chơi đùa với mọi người sớm chút. Sau khi Quý Noãn gật đầu thì anh ta mới đứng dậy rời đi.

Mặt trời nóng bức chiếu ánh nắng chói chang xuống bãi biển, rất nhiều người dần dần không chịu nổi sức nóng này, vài người trước đó còn lưu luyến lúc này đều rời đi.

Trên bờ cát trắng trải dài chẳng còn một ai.

Quý Noãn ngồi thêm chốc nữa rồi phủi sạch cát mịn trong tay. Lúc đứng dậy, cô nhìn thoáng qua nhà thể thao. Tháo kính râm vẫn đeo nãy giờ xuống, cô thoáng thấy một bóng dáng đi vào cửa chính nhà thể thao. Cô nhìn qua hướng đó, im lặng một lát mới gập kính râm lại, cất bước đi tới.

Chương 440: Tổng Giám Đốc Mặc Và Tổng Giám Đốc Quý Không Chỉ Quen Biết Đơn Giản Như Vậy (1)

Lúc Quý Noãn đi vào thì bên trong đã có nhiều người. Sân tập rất lớn, một số ghế tựa và ghế sofa đã có không ít người ngồi.

Vừa rồi trước khi qua đây cô đã trông thấy Mặc Cảnh Thâm đi vào nơi này. Lúc này Mặc Cảnh Thâm đang bị mấy vị lãnh đạo vây quanh mời đến phía trước ngồi.

Người đến nhà thể thao này cơ bản đều thay quần áo khác. Mặc Cảnh Thâm cũng thay bộ âu phục quần dài khi đến đây ra. Thân hình anh tuấn tú hơn người, mặc âu phục cũng được, mà mặc đồ thể thao nhàn nhã cũng được, khí chất đều nghiêm nghị lạnh lùng không ai sánh bằng.

"Quý tổng, nửa ngày cũng chẳng thấy cô đâu. Lúc tập thể dục buổi sáng không phải cô đã nói mình là tuýp người thích vận động sao? Sao chúng tôi ở đây chém giết nhau đã nửa ngày mà bây giờ cô mới tới?" Vị tổng giám đốc nào đó vừa trông thấy Quý Noãn đã đi thẳng tới kéo cô sang bên kia.

"Vừa rồi phơi nắng ngoài bãi biển dễ chịu quá, suýt chút ngủ thiếp đi..." Quý Noãn cười, giải thích.

"Lại đây lại đây, cùng chơi với nhau nào!"

"Đông người thế này, tôi không tham gia đâu. Ban nãy phơi nắng ngoài bãi biển một lúc lâu, tôi sợ mình bị cảm nắng. Tôi qua bên kia ngồi nghỉ ngơi một lát đã."

"Nhìn sắc mặt cô vẫn tốt mà, trong này đâu có nóng, lại đây, chơi với nhau mấy ván nào, vận động một chút là khỏe ra ngay." Vị tổng giám đốc nào đó cố nhét cây gậy đánh golf vào tay Quý Noãn.

Lúc này Quý Noãn mới để ý, vừa rồi quả nhiên là vị tổng giám đốc này đang chiến đấu, rõ ràng đã sắp thua, nhất thời mất mặt rút lui, đúng lúc thấy Quý Noãn tới liền đưa gậy golf cho cô để cô giúp ông ta tiếp tục. Đoán chừng thấy cô là phụ nữ, cũng không quan trọng mặt mũi, nhận giúp ông ta trận cuối này cũng coi như cứu vãn mặt mũi của ông ta.

Mấy người bên cạnh huýt sáo với Quý Noãn: "Quý tổng, bình thường cô có chơi golf không?"

"Không chơi mấy, cũng chơi không tốt lắm." Quý Noãn vừa điều chỉnh gậy golf trong tay vừa trả lời.

"Thật sao? Nghe nói bên Luân Đôn các ông chủ hay chơi golf khi họp mặt và xã giao mà. Quý tổng ở Anh ba năm mà chưa bao giờ tiếp xúc qua sao?"

"May mắn thay cũng có tiếp xúc mấy lần, nhưng chơi rất bình thường." Vẻ mặt Quý Noãn vẫn như cũ: "Mấy vị tổng giám đốc phải nhường tôi ghi điểm đấy. Nếu không đánh tệ quá, thua thảm hại thì tôi sẽ òa khóc như bé gái trước mặt mọi người, vậy thì mất mặt lắm."

"Ha ha ha, không đâu không đâu, Quý tổng vui tính quá. Nhưng mà, nếu chỉ bằng mấy quả cầu mà có thể trông thấy người đẹp rơi lệ, vậy phúc lợi này của chúng tôi cũng thật sự lớn quá rồi, ha ha!"

Quý Noãn cười, lại cầm gậy: "Vậy thì tiếp tục thôi."

Lúc này, Quý Mộng Nhiên bỗng dưng đi tới từ ghế sofa ở góc khuất bên cạnh, cầm gậy golf của Thịnh Dịch Hàn vừa mới chơi xong, đi đến bên cạnh Quý Noãn, vừa vuốt gậy golf vừa nói: "Chị, cùng chơi nhé?"

Tiếng chị này gọi rất ngọt ngào và thân mật, cứ như chuyện cô ta chịu thua thiệt bởi Quý Noãn hôm qua hoàn toàn không tồn tại, cũng như những chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.

Ở đây ít nhiều gì cũng có một số người biết Quý Noãn là con gái của Quý Hoằng Văn, cũng có một số ít người biết chuyện quá khứ của Quý Noãn ở Hải Thành. Chỉ có điều, người luôn có thể đứng vững trong giới kinh doanh này đều hiểu được lời gì nên nói, lời gì không nên nói, vì thế có rất nhiều chuyện không bị tùy tiện truyền ra ngoài.

Huống chi bây giờ Quý Noãn đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Quý có thể bị người ta bàn tán sau lưng bất cứ lúc nào như trước đây nữa.

Những người không biết rõ tình hình nghe Quý Mộng Nhiên gọi chị ngọt ngào như vậy thì đều ngạc nhiên lập tức nhìn qua: "Quý tổng thế mà còn có một cô em gái nữa sao?"

Quý Mộng Nhiên lại cười ngọt ngào với mấy vị tổng giám đốc khác: "Đúng vậy, chào các sếp lớn, gọi tôi là Mộng Nhiên được rồi."

Nhan sắc của Quý Mộng Nhiên mặc dù kém xa Quý Noãn, nhưng cũng rất xinh đẹp, da trắng, hơn nữa còn rất biết cách ăn mặc, biết cách làm nổi bật ưu điểm của mình. Lúc cô ta cười lên khá quyến rũ.

Những vị tổng giám đốc kia đều gật đầu, đang định nói vài lời thì chợt nghe Quý Noãn lạnh nhạt nói: "Bắt đầu thôi."

Quý Mộng Nhiên thấy tư thế cầm gậy golf của Quý Noãn không chuyên nghiệp cho lắm, liền nghĩ hiếm khi có thể làm cô mất mặt trước mọi người. Lúc này cô ta liền cầm chắc gậy golf, sẵn sàng chế giễu Quý Noãn bằng kỹ năng chơi golf của mình.

Đồng thời cô ta lại hơi dịch người sang bên để cho người ngồi đằng sau khu nghỉ mát có thể trông thấy Quý Noãn xấu mặt trước mặt mọi người thế nào.

Vừa rồi lúc cô ta tới đây có thấy Mặc Cảnh Thâm bị các vị lãnh đạo lớn mời ra phía sau ngồi, chỉ cách Quý Noãn và cô ta khoảng năm sáu mét.

Đây là kỳ nghỉ nhàn nhã của giới thượng lưu, chơi bóng cũng là cách giải trí phổ biến mà những vị tổng giám đốc này rất thích. Chủ yếu là vì chơi golf tu thân dưỡng tính, tư thế cũng rất đẹp và tiêu sái.

Thấy các vị tổng giám đốc khác đã vung gậy, còn Quý Noãn thoạt nhìn như đang điều chỉnh tư thế, không dám đánh bóng, Quý Mộng Nhiên vô cùng vui vẻ vung gậy.

Kết quả, vì đánh quá nhanh, cũng dùng sức hơi lớn mà quả bóng lăn qua lăn lại bên cạnh lỗ golf một hồi rồi lăn về đằng sau chứ không rơi vào lỗ.

Quý Mộng Nhiên có hơi tiếc nuối, sau đó lại nghĩ Quý Noãn không biết đánh golf, đoán chừng sẽ không nhìn thấy vừa rồi đâu là bóng của của cô ta, thế là đắc ý nhìn qua Quý Noãn: "Chị, rốt cuộc chị có đánh không? Nhiều sếp lớn đều đang chờ chị đấy."

Nhưng Quý Mộng Nhiên vừa nói dứt câu cuối cùng, Quý Noãn đã vung gậy đánh bóng về phía trước.

Chính vì cô là người phát bóng cuối cùng, nên các vị tổng giám đốc bên cạnh vừa mới đánh bóng xong đều nhìn sang phía này. Có thể nói là muôn người chú ý vào cú phát bóng này.

Kết quả lại hoàn toàn không hề giống như Quý Noãn nói, gì mà không chuyên nghiệp, không biết chơi, bình thường.

Quả bóng nhỏ màu trắng bị Quý Noãn đánh ra bay theo đường vòng cung lao vút về phía trước, đáp xuống sân cỏ, sau đó rơi xuống lỗ golf một cách vô cùng chuẩn xác.

Một quả vào lỗ.

Hoàn hảo!

Tay cầm gậy golf của Quý Mộng Nhiên cứng đờ.

"Không tệ!"

"Quý tổng quả nhiên khiêm nhường, đây rõ ràng là đã từng luyện qua, thế mà còn bảo chúng tôi nhường cô. Rõ ràng cô mới là người giỏi nhất ở đây!"

"Bây giờ thật đúng là không thể xem thường các cô gái. Các cô đã có thể tranh giành các lĩnh vực với chúng tôi trong giới kinh doanh, lại còn có thể đánh golf giỏi như vậy."

"Hẳn là Quý tổng đã chơi golf rất nhiều ở Luân Đôn, thật sự không tồi!"

Quý Noãn chỉ cười với những lời nói xung quanh mình. Cái gọi là PK chính là lần lượt hạ từng người một, dựa theo độ ổn định của bóng và các khía cạnh khác nhau để phán đoán kết quả thắng bại của nhiều người.

Thật ra lần này Quý Mộng Nhiên cũng đã thua, nhưng nể mặt cô ta là phụ nữ, lại nể mặt cô ta là em gái của Quý Noãn, vì thế trọng tài không bảo cô ta xuống trận ngay lập tức, mà cho cô ta thêm cơ hội chơi ván nữa.

~ Hết chương 440 ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro