Chương 10: Gặp mưa
Editor & beta: Cẩm Hi
Di động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, con mèo nằm trên đùi cô cũng bị đánh thức, nó bất mãn ngoe nguẩy cái đuôi, xù lông vùi mình vào trong lòng chủ nó, cuộn tròn lại thành quả bóng.
Diệp Dung vuốt lông nó, chưa kịp nghĩ gì mà nhận điện thoại, sau đó nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền tới:
"Vừa rồi gọi điện với ai thế?"
"Chú nhỏ?" Diệp Dung hơi bất ngờ, ngay sau đó mới nhận ra là anh đang ám chỉ, thấy hơi có lỗi, "Vừa rồi chú gọi cho cháu ạ? Cháu xin lỗi, vừa rồi đúng lúc Mục Tiêu gọi tới, cháu cũng không để ý tới......"
Ngoài dự đoán, khi cô nói xong thì bên kia trầm mặc thật lâu, chỉ có từng tiếng hít thở rất nhỏ như có như không truyền đến.
Diệp Dung yên lặng chờ đợi, rồi lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, hơi do dự một chút, rồi không nhịn được nữa, mang theo vài phần thăm dò khẽ hỏi anh một câu:
"Chú nhỏ, chú...... có chuyện gì không ạ?"
Tiếng hít thở ở đầu kia dường như ngừng lại, sau đó giọng nói của người đàn ông lại một lần vang lên:
"Muốn đính hôn với nó?"
Nghe giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao Diệp Dung lại cảm thấy nguy hiểm, mau chóng lắc đầu, sau đó mới ý thức được anh không nhìn thấy động tác của mình, lại lên tiếng giải thích:
"Không thể nào, là do mọi người hiểu lầm thôi ạ, Mục Tiêu đối với cháu cũng không phải......"
"Tôi đang hỏi cháu —— không phải hỏi nó đối với cháu." Cô còn chưa nói xong, người đàn ông lại thô bạo ngắt lời cô, "Nó không muốn, cho nên cháu cũng không muốn; vậy nếu nó đồng ý, cháu cũng đồng ý —— là như thế sao?"
"Cháu...." Diệp Dung nghẹn lời, nhất thời không biết phải trả lời anh thế nào, cứng ngắc tại chỗ.
Cứ xấu hổ trầm mặc như vậy, người đàn ông đầu kia lại nở nụ cười trầm: "Diệp Dung, cháu thật có bản lĩnh."
Vừa dứt lời, điện thoại cũng bị cúp luôn.
Cô gái nhỏ lo lắng nhìn màn hình di động hiện lên năm chữ "Kết thúc cuộc trò chuyện", môi hơi mấp máy, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới việc này —— cô biết sức khỏe của mình không tốt, không muốn người khác thêm phiền toái, đặc biệt là người nhà vẫn luôn yêu thương cô, cho nên cô đã sớm hình thành thói quen ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của người nhà, chỉ hy vọng họ có thể yên tâm một chút, bớt đi phần nào lo lắng. Huống chi... lời mẹ cô nói lúc trước, đều đúng mà. Cho nên nếu Mục Tiêu đồng ý, vậy thì cô... cũng sẽ đồng ý thôi.
Cô không biết vì sao chú nhỏ đột nhiên tức giận như vậy, cô cũng không biết —— vì sao mình lại... cảm thấy có chút khổ sở.
......
Gần đây không thể nhìn thấu được tâm tình Mục Nhạc.
Sau khi về nước, mẹ anh lại bắt đầu mấy lời lẽ tầm phào, ngày nào cũng giục anh đi xem mắt, hôm nay thì hận không thể đẩy anh ra khỏi cửa, ngày mai là có thể đi lãnh chứng; anh vội nói còn bận đi làm để thoái thác, lão phu nhân lại bắt đầu chuyển hướng về phía cháu trai bảo bối, ngày ngày muốn tác hợp Mục Tiêu với Diệp Dung; khiến cho anh bực bội chính là...... anh còn đang chờ điện thoại của Diệp Dung đây.
Buổi tối hôm đó lão phu nhân đưa ra hai vấn đề kia cho anh và Mục Tiêu khiến anh tâm phiền ý loạn không thôi, cô lại cam chịu đính hôn với Mục Tiêu... Anh chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết lập tức dâng trào, ma xui quỷ khiến nên mới nổi giận với cô.
Anh cơ thể tưởng tượng ra cảnh cô rũ đầu nhìn di động, bộ dáng vừa lo lắng vừa ủy khuất.
Tuy sai đó anh có hối hận, nhưng vẫn còn tức giận —— mới có bao nhiêu lớn, mà đã gấp gáp muốn đính hôn rồi? Cứ dễ dàng đồng ý giao phó cả đời như vậy ư?
Người đàn ông lái xe đến trước đèn đỏ thì dừng lại, bực bội kéo cà vạt —— thời tiết âm trầm giống như tâm trạng của anh lúc này, sáng sớm trước khi ra ngoài thì ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp như mùa xuân, lúc này trời lại bỗng sầm xuống, chỉ trong chớp mắt, một trận mưa to tầm tã ập tới, từng hạt nện xuống nền đá trên vỉa hè.
Nước mưa khiến kính trước của ô tô trở nên mờ mịt, Mục Nhạc phải mở cần gạt nước mới có thể nhìn rõ được một chút, tâm tình lại bị trận mưa bất ngờ này làm cho càng bực bội, thật vất vả mới chờ được đèn xanh, lập tức dẫm chân ga phóng về phía trước.
Vài phút sau, khi chạy qua giao lộ thì động tác của anh hơi dừng lại, cau mày cho xe chạy sát vào ven đường hạ cửa xe xuống một đoạn, sau đó thì thấy được thân ảnh quen thuộc trong tầm mắt.
—— Bên ngoài cửa hàng kia, cả người cô bị mưa làm cho ướt đẫm, buồn rầu cắn môi nhìn cảnh mưa tầm tã, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hóa ra không phải mình bị ảo giác —— thật sự là cô.
Mục Nhạc dừng xe, nghiêng người tìm được chiếc ô dự phòng trong xe, cũng không mặc áo khoác, thậm chí cũng không để ý là phải mở ô ra trước, cứ thế xuống xe rồi đi tới cửa hàng kia.
Cô gái nhỏ như cảm nhận được, chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Chú nhỏ?"
"Lên xe!" Mục Nhạc trầm mặt, đưa tay kéo cô tới dưới ô, tuy giọng nói trầm thấp, nhưng lại nghiêng hết ô về phía cô, che chắn chặt chẽ cho cô, đến tận khi nhét cô vào ghế lái phụ xong mới lên xe.
"Chú nhỏ." Có lẽ cô vẫn còn nhớ lúc trước hai người tan rã trong không vui, hơi co người lại, "Làm bẩn xe...."
"Ngồi im!" Tâm tình Mục Nhạc lúc này cũng không tốt cho lắm, trầm giọng ngắt lời cô, một bên đưa cho cô một hộp khăn giấy, một bên tùy tiện phủi phủi nước mưa dính trên vai mình —— Diệp Dung lúc này mới chú ý, áo sơ mi của anh đã ướt một mảng lớn, dính sát vào người, hiện ra thân hình rắn chắc của anh.
Cô gái nhỏ cảm thấy mặt mình tự dưng có chút nóng lên, trong lòng lại hơi áy náy, thấp đầu không dám nhìn qua, chỉ yên lặng dùng khăn giấy lau mặt, lại chợt nghe thấy giọng anh mang theo tức giận:
"Mau cởi áo ra."
"Dạ?" Diệp Dung giật mình, theo bản năng co rúc người lại, ngẩn ra nhìn anh, ngay sau đó đã bị một chiếc áo khoác nam to rộng phủ lên đầu ——
"Mau cởi áo khoác ướt ra đi, cứ mặc tạm của tôi vào. Chỗ của tôi ngay gần đây, giờ cháu cứ tới đó tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khô trước."
Mục Nhạc nói xong, cũng không đợi cô trả lời, đã dẫm chân ga phóng đi.
Diệp Dung nhìn áo sơ mi của anh đã ướt hơn phân nửa, muốn nói lại thôi, chỉ cắn môi, nghe lời cởi áo khoác của mình ra, sau đó mặc áo của anh lên, yên lặng rúc người vào trong áo khoác khô ráo của anh.
Chung cư của Mục Nhạc cách đấy không xa, hai người đi không bao lâu thì đến nơi. Anh nghiêng đầu dùng ánh mắt ngăn động tác muốn xuống xe của cô lại, còn mình cầm ô xuống xe, vòng qua phía bên kia mở cửa xe, lúc này tỏ ý bảo Diệp Dung xuống xe.
Vào nhà, chuyện đầu tiên là dẫn cô tới phòng tắm.
"Đi tắm luôn đi." Mục Nhạc nói xong, mở tủ tìm một cái áo choàng tắm dài đưa cho cô "Cái này vẫn mới, tôi chưa mặc qua đâu, cháu mặc tạm cái này trước đi."
—— Mấy hôm nay thời tiết vẫn luôn thất thường, hôm nay nhiệt độ không khí không thấp, cô mặc cũng không nhiều, lúc này đã sớm ướt hết rồi. Đối với sức khỏe của cô, bị ướt thành như vậy, anh quả thực có chút không dám nghĩ tới hậu quả.
Diệp Dung tất nhiên cũng biết tình trạng của mình, cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn gật đầu, ôm áo tắm vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào nhanh chóng vang lên.
Mục Nhạc mới hơi nhẹ nhàng thở ra, mở điều hòa lên, sau đó cũng không rảnh đi thay quần áo mà vào phòng bếp trước.
......
Lúc tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Mục Nhạc dựa vào cửa phòng bếp, hơi rũ đầu, ánh đèn đem nửa khuôn mặt anh chiếu thành một tầng nhợt nhạt, nhìn không rõ thần sắc. Đợi trong chốc lát mới nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân cực nhẹ.
Anh ngẩng đầu nhìn qua, trong nháy mắt chợt cứng đờ ——
Áo tắm của anh quá to, bị cô mặc ở trên người rộng thùng thình, cô chỉ có thể dùng tay khẩn trương nắm chặt vạt áo trước ngực để nó không bị mở ra, thân hình cô lại càng thêm nhỏ nhắn; vạt áo tắm chỉ che được hơn phân nửa cẳng chân của cô, còn lại lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn. Vì được tắm qua bằng nước ấm, khuôn mặt tái nhợt cũng bị nhiệt độ làm cho thêm hồng hào, những giọt nước dọc theo cần cổ cô trượt xuống, xẹt qua xương quai xanh, sau đó biến mất bên dưới lớp áo tắm....
Anh bỗng cảm thấy khát nước.
"Chú nhỏ?" Cô có chút ngượng ngùng, trên mặt lại tăng thêm vài phần đỏ ứng, một tay giữ vạt áo, một tay hơi lo lắng nắm chặt đai áo, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng —— giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo vài phần khẩn trương thẹn thùng.
Anh lại càng thấy khát hơn, có chút chật vật dời tầm mắt, thấp thấp ho khan một tiếng, sau đó bước nhanh trở lại phòng bếp, rồi bưng ra một cốc sứ đưa cho cô.
"Uống hết trà gừng đi."
"Cháu cảm ơn ạ." Diệp Dung lên tiếng, duỗi tay nhận cái cốc —— cô đưa tay ra cầm cốc, vạt áo thoát khỏi sự khống chế ngay lập tức trùng xuống.
Mục Nhạc đột nhiên quay đầu đi, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài: "Cháu ngồi một lát nhé, tôi đi mua cho cháu quần áo để thay."
Nhà cô và ký túc xá đều cách chỗ này hơi xa, so với đi cả quãng đường dài để lấy quần áo cho cô, không bằng mua luôn gần đây cho tiện.
"Chú nhỏ!" Tiếng bước chân dồn dập đồng thời vang lên cùng tiếng bước chân của anh, anh đi chậm rồi quay đầu lại, thì thấy cô đi đôi dép lê quá cỡ thất tha thất thểu chạy tới, duỗi tay bắt được cánh tay anh, "Vẫn đang mưa to lắm, dù có che ô cũng sẽ bị ướt đấy ạ. Chú cũng đi tắm nước nóng trước đi, đợi mưa tạnh rồi tính sau —— quần áo trên người chú cũng bị ướt hết rồi."
Anh cúi đầu, nhìn cô có chút trắng bệch, trên mặt hiện rõ sự khẩn trương lo lắng.
Tầm mắt không tự chủ được đi xuống chút nữa —— vạt áo của cô gái nhỏ hơi xộc xệch, còn có xương quai xanh tinh xảo và... ngực, cảnh xuân mơ hồ như ẩn như hiện phía sau áo tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro