Chương 121.1: Hồ bằng cẩu hữu

Thái giám tổng quản được Khương Lộ Dao băng bó vết thương, khôi phục một chút sức lực cùng nguyên khí.

Hắn sinh sống trong cung rất nhiều năm, lối đi trong cung rất quen thuộc, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không để hắn đi tìm viện binh.

Khương Lộ Dao thả chậm bước chân đi theo sau hắn, cũng may nàng vẫn luôn rèn luyện thân thể, tuy nàng sắp lâm bồn nhưng còn có thể tiếp tục đi đường, nếu cưỡi ngựa…

Trong lòng Khương Lộ Dao có quyết định, tuy đứng ở bên phía hoàng thượng cứu giá ghi công rất mê người, nhưng hài tử mới quan trọng.

Theo thái giám tổng quản từ mật đạo ra khỏi hoàng cung, Khương Lộ Dao nói:

- Ngươi đi điều binh đi, ta hồi hầu phủ .

- Thế tử phi…Người không theo nô tài sao?

Thái giám tổng quản giật mình với sự lựa chọn của Khương Lộ Dao, cứu giá ghi công sao lại cự tuyệt, hắn định đem phần công lao này chia một nửa cho Tần vương thế tử phi, không ngờ Khương Lộ Dao lại chủ động cự tuyệt:

- Người vẫn nên đi cùng nô tài đi.

Một đường đi này, tổng quản thái giám phát giác Khương Lộ Dao thông minh, bình tĩnh, có vài lần nếu không phải nàng dẫn đầu né tránh thị vệ của thái tử, cho dù thái giám tổng quản biết mật đạo cũng không nhất định có thể bình an rời cung, huống chi thế tử phi còn cứu mạng hắn…

Hắn lấy thân phận thái giám, cho dù trên người có mật lệnh của hoàng đế đi tới đại doanh Kinh Giao cũng rất nguy hiểm.

Thái giám luôn bị người khinh thường, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải sẽ trì hoãn chuyện đại sự của hoàng thượng?

Mới vừa rồi hắn sợ Tần vương thế tử phi đoạt công, hiện tại biết thế tử phi không đi, hắn sợ bản thân không thể điều động binh mã, cho dù điều động được binh mã, hắn lại sợ không thể dẫn người vào trong cung cứu giá.

Khương Lộ Dao lắc đầu nói:

- Ta có thai, không thể liên lụy công công, ngươi mau đi điều binh, đừng trì hoãn chính sự của hoàng thượng.

Cưỡi ngựa đối với thai phụ là gánh nặng quá lớn, thái giám tổng quản vỗ vỗ đầu, sao lại quên mất, Tần vương thế tử phi đang có thai.

- Chỉ là nô tài lo lắng chuyện vào cung.

- Ta ở cửa cung chờ ngươi, ngươi đem binh mã mang lại đây, ta cùng ngươi sát tiến vào cung.

- Thế tử phi...

Tổng quản thái giám thấy Khương Lộ Dao kiên quyết, cũng biết không thể lãng phí thời gian, điều binh nguy hiểm, sát tiến hoàng cung càng nguy hiểm, hắn không có năng lực công phá cửa cung.

Mà tướng lĩnh lãnh binh, tổng quản thái giám không thể yên tâm, còn không bằng đến lúc đó trông cậy vào Tần vương thế tử phi.

Thế tử phi chính là hậu nhân quan tướng, Khương nhị gia không học mà có tài, đây là hoàng thượng chính miệng nói.

- Một lời đã định?

- Ừ, công công mau đi đi.

Khương Lộ Dao lại đem mấy viên thuốc cấp cứu cho thái giám tổng quản, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, ít nhất có thể khiến vị thái giám này nhớ kỹ Khương Lộ Dao, có người bên cạnh hoàng thượng tâm tồn thiện ý với mình, cũng không phải là chuyện xấu.

Khương Lộ Dao lại dùng chút thủ đoạn nhỏ, giúp thái giám tổng quản  có một con tuấn mã, tiễn thái giám tổng quản rời đi.

Nàng lập tức chạy về Vĩnh Ninh hầu phủ, Gia Mẫn quận chúa vào cung, Vĩnh Ninh hầu cũng không phải vì giận dỗi mà ở lại phủ, mà là chiến lược, nên lưu hắn ở lại hầu phủ chờ tin tức, huynh trưởng Khương Mân Cẩn thay hắn vào cung, hiện tại còn ở đại điện.

- Dao Dao?

Vĩnh Ninh hầu thấy Khương Lộ Dao mặt đầy mồ hôi vào cửa, đáy lòng lộp bộp một tiếng.

- Có phải đã xảy ra chuyện?

- Tổ phụ ở bên ngoài có nghe tin tức gì không?

- Tứ cửa thành hình như đều đóng lại.

Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn nghe ngóng tin tức ngoài cung:

- Không phải đóng lại, nghe nói chỉ là cho ra, không cho vào.

Nếu ban ngày ban mặt cửa thành mà đóng lại, mọi người đều biết đã xảy ra chuyện, thái tử sẽ không ngốc đến nổi chưa khống chế toàn cục trước mắt, đã biến toàn bộ kinh thành thành giới nghiêm.

Tuy các hoàng tử đều ở trong cung dự tiệc, nhưng trong phủ hoàng tử cũng có người tài ba, một khi bị bọn họ nhìn ra manh mối, hành động lên…

Thái tử không nhất định có thể ứng phó nổi.

Bá tánh kinh thành cũng cần thái tử phải suy xét.

Bởi vậy thái tử đối với cửa thành chọn dùng kế sách ngoại tùng nội khẩn( ra dễ vào khó), cho dù có người phát giác không đúng, một chốc một lát cũng sẽ không liên tưởng đến cung biến.

Khương Lộ Dao nói:

- Thái tử chính là muốn tranh thủ thời gian, có thể nghi hoặc mà đánh một trận. Không có hoàng tử chủ trì đại cục, cho dù nhân thủ của các vị hoàng tử lưu lại trong phủ, chưa xác thật được tin tức, đám người này sẽ không dám cứu giá.

Vĩnh Ninh hầu gật đầu nói:

- Cũng cần phải suy xét đến hoàng thượng, ai cũng không ngờ thái tử lại có năng lực bức Quân thoái vị, hiện tại chỉ sợ có nhiều người hoài nghi hoàng thượng cố ý thiết kế cục diện này, để khảo nghiệm các vị hoàng tử.

Hoàng đế bất mãn thái tử đã lâu, tất cả mọi người biết thái tử khó giữ địa vị, phế thái tử tất nhiên sẽ sắc lập tân thái tử, ai là thái tử? Vô đích lập hiền!

Ai hiền lương nhất, thì người đó có khả năng bị sách làm thái tử.

Khương Lộ Dao cười khổ nói:

- Hoàng thượng bị thái tử bức Quân thoái vị, cũng là báo ứng.

Nếu không phải hoàng đế năm lần bảy lượt khơi mào dã tâm của các vị hoàng tử, nếu không phải hắn luôn suy xét vì bản thân, sắc lập thái tử thân thể gầy yếu, thì hiện giờ cục diện sẽ không phức tạp đến như vậy.

Thái tử gầy yếu còn trẻ tuổi sẽ ít uy hiếp tới hoàng đế nhất, sách thái tử  gầy yếu, dù hoàng đế không yên tâm vấn đề thân thể của thái tử, hoàng đế có thể một bên bồi dưỡng thái tử, một bên chơi trò tìm lốp xe dự phòng.

Kết quả hoàng trưởng tử bị hoàng thượng lợi dụng triệt để, nhi tử tử tuyệt, hắn lại không có khả năng kế vị, Yến Thân vương điên cuồng trả thù cũng hợp tình hợp lý.

Còn các vị hoàng tử khác, nếu cùng hoàng đế chơi lên chơi xuống, cũng sẽ có kết cục như Yến Thân vương.

Vĩnh Ninh hầu cười lạnh nói:

- Hắn bị như thế là xứng đáng, Dao Dao nói tới hắn không cần phải khách khí, đời này hắn thích nhất là đùa bỡn nhân tâm, chơi những âm mưu quỷ kế, ha ha, lúc này bị thân sinh nhi tử bức Quân thoái vị, đây là báo ứng, trời cao báo ứng, cho dù trận cung biến này hoàng thượng có thể sống sót, các hoàng tử khác không biết sẽ bị thái tử tàn sát bao nhiêu?

Khương Lộ Dao trầm mặc, trong cung không chỉ có hoàng tử, còn có các vị hoàng tôn, thái tử sẽ tha cho đám người này sao?

Hoàng đế trơ mắt nhìn cốt nhục tương tàn, nhất định sẽ không dễ chịu.

Đây mới là điều mà Yến Thân vương muốn cho hoàng đế nếm trải, Yến Thân vương chính mắt nhìn nhi tử chết đi, hắn cũng muốn hoàng thượng nếm thử nổi đau tang tử.

Khương Lộ Dao đột nhiên nghĩ đến Yến Thân vương không sợ bản thân là người đầu tiên bị thái tử tàn sát? Rốt cuộc hắn cùng thái tử có cừu hận sâu nhất…

Không đúng, thái tử sẽ lưu Yến Thân vương lại, tra tấn hắn, khiến hắn sống không bằng chết.

- Thỉnh tổ phụ cầm lệnh bài điều Thần Cơ Doanh nhập kinh.

Khương Lộ Dao đem lệnh bài giao cho Vĩnh Ninh hầu, thật ra chỉ cần Vĩnh Ninh hầu xuất hiện, binh sĩ Thần Cơ Doanh sẽ tôn trọng hắn.

Nhưng muốn Thần Cơ Doanh theo hắn vào kinh, cần phải có lệnh bài của Tần vương thế tử, sau khi Triệu Đạc Trạch chấp chưởng Thần Cơ Doanh, cần phải tiêu trừ sự ảnh hưởng của Vĩnh Ninh hầu.

Hiện giờ Thần Cơ Doanh sẽ không quên Vĩnh Ninh hầu, nhưng Thần Cơ Doanh chỉ nghe lệnh Triệu Đạc Trạch.

Vĩnh Ninh hầu cười lạnh nói:

- Sao ta phải đi cứu giá?

Trước kia không có cơ hội, hiện giờ thấy hoàng thượng gặp xui xẻo, hoàng gia cốt nhục tương tàn, Vĩnh Ninh hầu rất sảng, hắn cùng Gia Mẫn quận chúa trì hoãn hơn ba mươi năm, nhân sinh có bao nhiêu cái ba mươi năm?

Hắn thoái ẩn kinh thành, từ bỏ quyền chỉ huy, bị bao nhiêu người mắng là rùa đen, vô dụng?

Vĩnh Ninh hầu đã không còn tôn trọng hoàng thượng:

- Ngươi không cần lo lắng cho hắn, hắn cả đời làm hoàng đế, đương nhiên có chuẩn bị, chẳng qua hắn sẽ thương tâm một chút, cung biến không uy hiếp được đế vị của hắn.

Đương kim hoàng đế nhìn thì bình thường, tâm tư cực kỳ tinh tế, có thể nhẫn, cũng có thể ở thời điểm mấu chốt làm khó dễ.

Nhìn hắn xử lý Dương Soái là có thể hiểu.

Vĩnh Ninh hầu phủ có địa vị như hôm nay, cho dù tân quân kế vị, cũng không dám dễ dàng động vào Vĩnh Ninh hầu, chỉ biết thi ân Vĩnh Ninh hầu nhất mạch.

Triệu Đạc Trạch cùng Tiêu Duệ Hoa đang ở Giang Nam, Khương nhị gia ở Đại Đồng, mấy chỗ này đều là nơi quan trọng nhất ở Đại Minh triều.

- Ngươi đi cứu giá, hắn cũng không nhớ rõ ngươi, hoàng thượng… Luôn coi ân tình rất lạnh nhạt.

Không có Dương Soái bố trí phòng tuyến phương bắc, Đại Minh đã sớm bị Man Di xâm lấn, nhưng vì Dương Soái lấy kinh thành làm mồi, hoàng đế quên hết công lao của Dương Soái, chỉ nhớ cừu hận.

Vĩnh Ninh hầu không thể đánh giá Dương Soái cùng hoàng đế ai đúng ai sai, chỉ là hắn tin tưởng, nếu là một vị minh quân, Dương Soái sẽ không chết vì hàm oan mà bị thiên đao vạn quả.

- Tổ phụ, thái tử coi trọng tẩu tử.

- Cái gì?

Vĩnh Ninh Hầu nhảy dựng:

- Coi trọng tôn tức? Tẩu tử của ngươi ?

- Còn coi trọng ta, ý đồ vũ nhục ta!

Cái này Vĩnh Ninh hầu tuyệt đối nhịn không nổi, đối với Vĩnh Ninh hầu mà nói, thái tử coi trọng Tiêu Chước Hoa cùng Dao Dao, là tội không thể tha.

- Đáng chết, cái bầy đàn phượng tử long tôn này không thể đứng đắn một chút nào sao? Một hai phải đoạt thê tử của người khác? Xem nam nhân Khương gia chúng ta là cái gì? Rùa đen vương bát đản?

Khương Lộ Dao nói:

- Tổ phụ còn không đi điều binh sao?

- Ta đi liền.

Vĩnh Ninh hầu cầm roi ngựa, giương giọng nói:

- Chuẩn bị ngựa, đem ngựa của lão phu ra đây.

Vĩnh Ninh hầu giống như gió xoáy chạy ra khỏi Vĩnh Ninh hầu phủ, có tam đại danh tướng tọa trấn, Khương Lộ Dao càng tin tưởng có thể ứng phó cung biến.

Vĩnh Ninh hầu chiến thuật tu dưỡng, võ tướng kiên nhẫn mưu lược không người có thể địch.

Cho dù thái tử chuẩn bị chu toàn, cũng không chịu được sự tức giận của Vĩnh Ninh hầu!

Trên đời này có rất nhiều võ tướng, nhưng được tôn xưng là danh tướng chỉ có ba vị mà thôi.

Khương Lộ Dao ngồi xuống giường, đấm đấm hai chân, nên an bài đều đã an bài, nàng chỉ có thể ở phía sau màn, nói không tiếc nuối là gạt người, rốt cuộc nhân sinh có mấy lần có thể gặp được chuyện đại sự?

Nàng tự nhận nàng là mấu chốt, nhưng không ai biết nàng đã làm cái gì.

- Làm một chuyện tốt không khó, khó là làm chuyện tốt lại không được lưu danh…Ta chỉ là phàm phu tục tử, tâm tư muốn nổi danh cũng không ít đâu, đáng tiếc…Đáng tiếc…

Nếu lúc này nàng không có thai, có lẽ sẽ đi lên con đường khác.

Khương Lộ Dao sờ sờ bụng:

- Bảo bối, nương vì ngươi bị tổn thất không nhỏ đâu.

Tuy nói như vậy, Khương Lộ Dao luôn hàm chứa ý cười, chỉ cần hài tử có thể bình an, thanh danh cùng cứu giá ghi công chẳng qua chỉ là mây khói mà thôi.

Cũng không biết Khương nhị gia ở Đại Đồng có tiến hành thuận lợi hay không, cho dù không thể điều binh, cũng không thể để Dương môn thái quân nắm giữ lực lượng này.

Khương Lộ Dao nhíu mày, cũng không phải sợ Dương môn thái quân có thể dựa vào lực lượng này mà xoay người, một khi Dương môn thái quân thành công, sẽ có rất nhiều người hy sinh, vô duyên vô cớ hy sinh.

Hy vọng phụ thân ở thời điểm mấu chốt có thể đạt được.

Khương Lộ Dao suy tính thời gian, nếu hết thảy đều thuận lợi, có lẽ thái giám tổng quản đã đem binh mã dẫn tới cửa thành, thái giám tổng quản lãnh binh xuất hiện ở cửa thành, sẽ làm đám người kia hoài nghi, không chừng người thiết kế chuyện bức Quân thoái vị cũng sẽ biết.

Từ bên ngoài đánh vào kinh thành cũng không dễ dàng, nếu thái tử đóng cửa thành, kinh thành chính là một tòa chiến lược lâu đài, dễ thủ khó công.

Khương Lộ Dao cắn chặt răng, đứng dậy dẫn thị vệ của Vĩnh Ninh hầu phủ đi đón thái giám tổng quản lãnh binh vào cửa thành.

Thái tử lực lượng có chút đơn bạc, có lẽ Yến Thân vương cũng không muốn thái tử thành công, nhân mã của thái tử không có khả năng vô thanh vô tức khống chế cửa thành.

Tất nhiên sẽ có sơ hở, Khương Lộ Dao lại đi tìm hồ bằng cẩu hữu của Khương nhị gia ở nơi phố phường, đám người này ngày thường vẫn luôn ăn nhậu chơi bời, đánh nhau ẩu đả, không có bản lĩnh gì, nhưng ở thời điểm mấu chốt để bọn họ theo Khương Lộ Dao đánh vào cửa thành…Ừ, bọn họ cũng dám làm.

Huống chi Khương Lộ Dao lại truyền " thánh chỉ", cái hoàn khố này bình thường thích gây chuyện thị phi ăn chơi trác táng sẽ bạo phát, theo nữ nhi của Khương nhị gia thuận lợi đoạt được cửa thành.

- Ừ, chư vị thúc bá huynh đệ, cũng là người làm đại sự.

Khương Lộ Dao khen đám người này, thản nhiên đứng ở đầu tường, sau khi thấy thái giám tổng quản, hạ lệnh mở cửa thành, thái giám tổng quản đang không biết làm cách nào để vào thành, lại nhìn thấy cửa thành chậm rãi mở ra, vẫn không biết làm sao, có phải có quỷ kế?

Cho dù nhân thủ của thái tử không thể khống chế cửa thành rộng lớn, cũng không đến mức tùy tiện mở rộng cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro