-•¦|03|¦•-

—¦08 • 12 • 2023|—

•¦08|•

Tống Mạch Xà Phu đang cố gắng chọc điên tôi.

Chẳng cần phải nghĩ, tôi đã tát vào mặt cô ta và buông những lời ác độc giống như trong diễn biến chính trong truyện một cách mất kiểm soát.

"Con khốn này, mà có biết hộp bút này có giá bao nhiêu không hả? Ai bảo mày chạm vào đồ của tao bằng đôi tay bẩn thỉu kia?"

Vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên đáng thương, quầng mắt hơi đỏ, nước mắt đọng trên mi, cô ta giống như một con thỏ trắng bị kẻ yếu bắt nạt.

Nó đủ để khơi dậy ham muốn bảo vệ kẻ yếu của phái mạnh.

"Anh Thiên Yết, anh biết là em không cố ý mà."

"Chị Xử Nữ, chúng ta đều là bạn cùng lớp, chị cũng là con gái, xin chị đừng đánh em, hộp bút này của chị bao nhiêu, em sẽ trả tiền cho chị."

Các bạn cùng lớp đứng bên cạnh nghe những lời này liền bắt đầu bàn tán.

"Phương Kiều Xử Nữ, không phải chỉ làm vỡ hộp bút thôi sao? Đánh người làm gì?"

"Tôi thực sự không dám chạm vào cô ta với đồ của cô ta nữa luôn ấy, nếu cô nghĩ chúng tôi vừa nghèo vừa bẩn thì mau cút khỏi Phổ Cao đi."

"Tống Mạch Xà Phu quá tốt bụng nên mới bị người phụ nữ độc ác như cô bắt nạt."

【 ... 】

Tôi bỗng có cảm giác, như thể linh hồn của mình đang bị giam cầm bởi thứ gì đó.

Thấy họ dùng ánh mắt khinh thường, chế nhạo nhìn tôi, tôi ngạo mạn nói:

"Đền? Cô có biết hộp bút này giá bao nhiêu không? Bán thân cô còn không đủ để mua nó. Muốn tôi rời khỏi Phổ Cao à? Ha! Một số bạn nhà nghèo được nhà tôi hỗ trợ tiền đi học liệu có đi học ở đây được không?!"

Sau đó, tôi duỗi chân mình ra về phía Tống Mạch Xà Phu và cho cô ta thấy đôi giày của mình, trên đó vẫn còn vương lại những vết bùn bẩn.

"Quỳ xuống, lau sạch giày cho tôi, tôi còn bỏ qua cho. Nếu không thì, tôi chỉ có thể nói với người bố giàu có của tôi và đuổi cậu ra khỏi Phổ Cao này nhé!"

•¦09|•

"Đủ rồi!"

Mạnh Khương Thiên Yết vỗ trán đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên đi đến, nắm lấy tay tôi đi về phía cửa.

Tống Mạch Xà Phu hoảng sợ, muốn kéo anh ấy lại, nhưng anh lại tránh đi không để cô ta kịp chạm vào người.

"Anh Thiên Yết, đừng..."

"Đừng có đi theo tôi nữa."

Mạnh Khương Thiên Yết vội nói với cô ta, rồi sau đó kéo tôi điên cuồng chạy về phía trước, bỏ xa tòa nhà giảng đường và Tống Mạch Xà Phu ở phía sau.

Chúng tôi dừng lại ở cổng trường, và trong ánh mắt anh ấy nhìn tôi, lộ ra vẻ bối rối, vướng víu rồi giãy giụa, cuối cùng biến thành lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn:

"Phương Kiều Xử Nữ, sao em lại trở nên như vậy, ác độc như vậy."

"Phương Kiều Xử Nữ, em chuyển trường đi, tôi không muốn gặp em nữa."

Anh ấy đi vào khuôn viên trường, còn tôi ở ngoài cổng trường.

Vừa đi một bước, bỗng nhiên mọi thứ ở phía sau lại biến thành một vực sâu rộng lớn, nam chính và nữ phụ đều bị cốt truyện thao túng.

Tôi chợt nhớ ra.

Ngày nhận ra mình là một nữ phụ độc ác, tôi hoảng sợ chạy đến hỏi anh.

"Anh Thiên Yết, nếu một ngày em không còn là chính mình nữa, trở nên rất độc ác, anh sẽ làm gì?"

Anh ấy nói: "Vậy thì đừng thay đổi."

Lúc này tôi mới phát hiện.

Anh ấy nói là em không thay đổi, chứ không hề nói em thay đổi anh vẫn sẽ chọn em.

•¦10|•

Tôi và Mạnh Khương Thiên Yết đã trở thành hai người xa lạ, Tống Mach Xà Phu cũng không còn cố ý khiêu khích tôi nữa.

Cũng phải!

Những hành động trước đây của cô ta cũng đều nhằm mục đích khiêu khích tôi, và chỉ khi tôi tức giận thì mới bị thao túng tâm lý.

Tống Mạch Xà Phu tin rằng, chỉ khi tôi, nữ phụ độc ác một khi trở nên xấu xa và độc ác thì cô ta mới có thể phát huy được vẻ ngây thơ và xinh đẹp của mình tốt hơn.

Chỉ có vậy, nam chính Mạnh Khương Thiên Yết mới chán ghét bỏ rơi tôi mà yêu cô ta.

Tống Mạch Xà Phu bắt đầu thể hiện mình trước mặt Mạnh Khương Thiên Yết, quan tâm và chăm sóc, chiều theo mọi ý của Mạnh Khương Thiên Yết.

Cô ta mua một chiếc bánh ngọt, cùng cả lớp tổ chức sinh nhật hoành tráng cho Mạnh Khương Thiên Yết.

Chuyện này còn làm dấy lên sự trêu đùa và chúc phúc của đám bạn cùng lớp.

"Phương Kiều Xử Nữ chưa từng tổ chức cho Mạnh Khương Thiên Yết, vẫn là Tống Mạch Xà Phu chúng ta tốt nhất."

"Làm sao một tiểu thư xuất thân nhà giàu như cô ta nhớ được sinh nhật người bình thường như chúng mình cơ chứ. Con nhỏ đó chỉ nhớ sợi dây chuyền đắt tiền vào ngày sinh nhật thì có."

"Tống Mạch Xà Phu tốt bụng, chu đáo quá, Mạnh Khương Thiên Yết, cậu coi như tìm được báu vật rồi."

【 ... 】

Sau đó, Tống Mạch Xà Phu đưa Mạnh Khương Thiên Yết đến viếng mộ mẹ.

"Anh Thiên Yết, em biết dì mất vào ngày sinh nhật của anh, cho nên anh rất buồn. Từ giờ trở đi, mỗi năm Xà Xà đều sẽ cùng anh tổ chức sinh nhật, cùng anh đến thăm mộ dì."

Cô ta lại nắm lấy tay Mạnh Khương Thiên Yết, cúi đầu trước bia mộ và thề giống như trong phim truyền hình Mary Sue.

"Dì, con tên là Tống Mạch Xà Phu, con là bạn gái của anh Thiên Yết, dì đừng lo lắng, con nhất định sẽ chăm sóc cho anh Thiên Yết, con sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy."

Nhưng những gì cô ta làm đều trở nên công cốc.

Mạnh Khương Thiên Yết buông tay cô ta ngay tại chỗ, không ngoái đầu lại, một mình xuống núi.

Anh tự nhốt mình trong nhà và không đi học trong bảy ngày.

Có một điều mà Tống Mạch Xà Phu không biết, bắt đầu từ năm 12 tuổi Mạnh Khương Thiên Yết đã không thích tổ chức sinh nhật, anh ấy cũng không muốn đối mặt với sự thật mẹ mình đã mất vào ngày hôm đó.

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi thường xuyên đưa tôi đến nhà ngoại, nhà Mạnh Khương Thiên Yết ở ngay bên cạnh, bố anh ấy cũng bận rộn vì công việc và không bao giờ về nhà.

Chúng tôi thường nắm tay nhau đi học, khi về mẹ Mạnh sẽ dỗ chúng tôi uống canh dưới gốc cây bồ kết.

Mùa xuân qua, mùa hạ đến, thu về rồi lại đông.

Năm anh 12 tuổi, mẹ Mạnh được chẩn đoán mắc bệnh nan y, người phụ nữ hiền lành tốt bụng đến từ Giang Nam đã héo mòn chỉ sau một đêm.

Tất cả những gì còn lại chỉ là sự chống đỡ miễn cưỡng.

Lúc này Mạnh Khương Thiên Yết mới biết, bố anh đã phản bội gia đình từ khi ông đang làm ăn phát đạt, nhiều năm qua đều là mẹ anh một mình gánh vác mọi việc.

Cha Mạnh chỉ xuất hiện trong bệnh viện, đi cạnh ông ta là cô tình nhân trẻ và không trả một xu viện phí nào.

Mẹ Mạnh chịu đựng cơn đau thấu xương và hát bài hát chúc mừng sinh nhật tuổi 12 cho Mạnh Khương Thiên Yết trước bà qua đời.

Cốt truyện mang đến cho nhân vật nam chính một tuổi thơ hạnh phúc, rồi phá vỡ nó vào lúc anh hạnh phúc nhất, nói với anh ấy rằng niềm hạnh phúc mà bạn cảm thấy chỉ là ảo ảnh do ai đó dẫm lên đầu dao để tẩy trắng cho bạn.

Từ đó trở đi, bạn sẽ là một kẻ khốn khổ.

Sau đó, cốt truyện lại sắp xếp để nữ chính công lược xuất hiện trong cuộc đời nam chính để trao tặng tình yêu và sự cứu rỗi.

•¦11|•

【 Hệ thống, tôi đã làm nhiều việc như vậy, vì sao thanh giá trị cảm xúc của Mạnh Khương Thiên Yết vẫn không thay đổi? 】

【 Ký chủ, đề nghị cô lần thi này làm bài thật tốt. Nam chính thích người có điểm cao. 】

【 Không phải tráo bài với Phương Kiều Xử Nữ là được rồi sao. Tôi đã tổ chức sinh nhật cho Mạnh Khương Thiên Yết, cùng anh ta đi viếng mộ mẹ. Rõ ràng tôi rất quan tâm đến anh ta. Tại sao anh ta lại làm vậy với tôi cơ chứ? 】

【 Sao cái thanh cảm xúc kia của anh ta không tăng? Chẳng lẽ trong lòng anh ta còn có Phương Kiều Xử Nữ sao? 】

【 Sao lại có hệ thống vô dụng như mày cơ chứ, mày thậm chí còn không xem được mức độ chán ghét của Mạnh Khương Thiên Yết đối với Phương Kiều Xử Nữ. 】

【 .... 】

Trong phòng học rộng lớn, cuộc trò chuyện giữa Tống Mạch Xà Phu và hệ thống có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng chỉ có tôi mới nghe thấy họ nói gì.

【 Sử dụng đạo cụ để khuếch đại giá trị cảm xúc của Phương Kiều Xử Nữ, và kích hoạt hiệu ứng NPC. 】

Cùng với âm thanh máy móc vang lên, một quả bóng giấy rơi xuống trên bàn tôi.

Cùng lúc đó, có người lên tiếng, gây ra tiếng động lớn trong phòng thi vốn đang im lặng.

"Thưa cô, Phương Kiều Xử Nữ gian lận."

Vị hiệu trưởng khó tính và nghiêm khắc nhất của trường trung học Phổ Cao ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi, vươn tay ra bắt lấy quả bóng giấy.

Đôi mắt sắc bén của bà ấy dán chặt lên người tôi như muốn đóng đinh, khuôn mặt cô nhìn vừa dữ tợn vừa tức giận.

"Phương Kiều Xử Nữ, quả bóng giấy này từ đâu mà có?"

"Kỳ thi đại học sắp diễn ra rồi đấy. Có thể gian lận một lần, chứ em có thể gian lận cả đời hay không? Trường chúng tôi không dung túng cho loại học sinh hư như em. Trong trường quý tộc kia em có thể gian lận hay trộm đề để thỏa mãn sự phù phiếm của mình. Nhưng ở đây thì không chấp nhận điều đó, nếu em còn muốn gian lận thì mau cút khỏi trường tôi ngay."

Sau đó, bà ta không nghe lời giải thích của tôi, xé bài kiểm tra của tôi thành từng mảnh à sau đó đe dọa tôi rằng sẽ cho tôi điểm 0 tất cả các môn và sẽ bị ghi vào hồ sơ tuyển sinh.

"Tôi e là em cũng gian lận trong các môn học khác. Một học sinh xấu xa như em sau khi bị bắt quả tang gian lận cũng không chịu thừa nhận, tôi nhất định sẽ ghi chuyện này vào hồ sơ tuyển sinh của em."

"Trời ạ, Phương Kiều Xử Nữ thực sự gian lận sao?! Bảo sao thành tích của cậu ta lại tốt như vậy, hóa ra đều là gian lận mà có."

"Tôi chỉ nói cho cậu biết thôi đấy, những người đến từ trường quý tộc đều là loại rác rưởi chỉ biết ăn uống vui chơi. Chứ làm sao có thể có được thành tích học tập tốt như thế cơ chứ?"

"Thật là hủy hoại danh tiếng trường Phổ Cao chúng ta mà. Đuổi Phương Kiều Xử Nữ khỏi trường chúng ta có được không?"

【 .... 】

Sự tức giận của tôi dường như đã đạt giới hạn, nó như muốn thiêu đốt lồng ngực tôi vậy, tôi chộp lấy quả bóng giấy, và chỉ vào họ mà chấp vấn.

"Cậu, cậu, còn cậu nữa, mắt nào của cậu nhìn thấy tôi gian lận? Một quả bóng giấy xuất hiện từ đâu rơi xuống bàn tôi cho biết tôi đã gian lận hả?"

"Tại sao bổn tiểu thư lại không thể học giỏi? Nhà tôi có thể thuê được gia sư, tôi một tuần còn được học nhiều hơn cậu học cả đời. Thay vì dùng thời gian rảnh để chỉ trỏ, nói xấu người giàu hơn mình, sao cậu không ôn thêm vài tờ đề nữa đi? Nếu không tương lai sau này cậu mà đến xin việc ở công ty tôi, tôi còn thả chó đuổi thêm."

"Còn cô, Hiệu trưởng Trương Khả Dung đúng không? Cô là giáo viên mà lại tùy tiện buộc tội học sinh của mình gian lận sao? Cô còn xé bài kiểm tra của tôi, còn đe dọa tôi? Mặc kệ cô có tin hay không, nhưng bổn tiểu thư đây sẽ nhờ bố mình sa thải cô."

•¦12|•

Đúng như mong muốn của Tống Mạch Xà Phu, tôi không còn xuất hiện trong khuôn viên trường nữa và hoàn toàn biến mất trước mặt Mạnh Khương Thiên Yết.

Bởi có một đoạn video quay lại cảnh tôi kiêu ngạo và hống hách lúc đối chất trong phòng thi xuất hiện trên mạng , nó đã tạo nên một làm sóng chỉ trích và xúc phạm tôi.

Trong video, lúc đầu tôi vẫn còn tranh luận rất lý trí, nhưng sau đó dần trở nên hung hãn hơn.

Vị giáo viên đáng kính trông có vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.

Các bạn cùng lớp mặc dù rất tức giận, nhưng họ chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

"Mẹ, gian lận mà vẫn hống hách vậy, con nhỏ này nó học trường nào, lớp nào?"

"Hành xử vô ý thức như này xứng đáng bị đuổi học."

"Người có tiền à! Con nhỏ kia là tiểu thư nhà giàu, nghe chuyện nhà cô ta xây tặng toàn thư viện, trang thiết bị học tập cho trường đấy, nên cô ta cứ như vua chúa ấy nhỉ, ngay cả thầy cô cũng không dám làm gì nó kìa."

"Người đang dạy đời kia là Phương Kiều Xử Nữ. Mà không những thường xuyên khoe khoang mình giàu có, mà cậu ta còn thường xuyên bắt nạt bạn cùng lớp."

"Nhìn bộ dáng hống hách của cô ta kìa, tôi thực sự muốn tát chết cô ta, đừng để tôi gặp cô ta, nếu không tôi sẽ dạy cho cô ta thế nào là làm người."

"Tôi là cô gái bị Phương Kiều Xử Nữ bắt nạt. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị trầm cảm và nói rằng cách điều trị tốt nhất là tránh xa kẻ bắt nạt. Học sinh Phương Kiều Xử Nữ, đuổi học cô ta."

"Đuổi Phương Kiều Xử Nữ ra khỏi Phổ Cao."

【 ... 】

Những ngày tôi không đi học, Tống Mạch Xà Phu bắt đầu bám theo Mạnh Khương Thiên Yết, ở bên cạnh anh bưng trà rót nước, lo liệu mọi thứ.

Giá trị tình cảm vẫn không hề dao động, và cô ta không còn nhiều thời gian để công lược.

Cô ta rất vội.

"Mạnh Khương Thiên Yết, em đã chiều anh như vậy rồi, anh muốn em phải làm sao anh mới thích em đây?"

Mạnh Khương Thiên Yết nheo mắt lại, cười nói:

"Tống Mạch Xà Phu, Phương Kiều Xử Nữ không rẻ tiền như cô."

Tống Mạch Xà Phu lập tức ngã quỵ xuống, mặc dù cô ta đã hét lên và chửi bới hệ thống như một kẻ điên, nhưng khuôn mặt của cô ta chỉ có thể co giật hai lần, rồi lại nuốt cục tức xuống.

"Anh Thiên Yết, sao anh lại nói em rẻ tiền chứ?"

"Phương Kiều Xử Nữ không hề yêu anh, nên cô ta chẳng làm gì cho anh cả, còn em, em yêu anh, cho nên em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho anh."

Nhưng Mạnh Khương Thiên Yết chẳng thèm để ý đến dáng vẻ tức giận của cô ta, thản nhiên đẩy gọng kính lên, bĩu môi.

"Thật sao?"

"Em cũng biết tôi không có cảm giác an toàn mà. Em có thể cho tôi một lời tỏ tình hoành tráng và viết một bức thư tình cho tôi được không?"

"Chỉ cần viết về việc chúng ta đã gặp nhau như thế nào, em đã làm gì cho tôi. Tôi muốn trân trọng nó, Xà Xà, em có thể không?"

•¦13|•

Chỉ với một câu nói của Mạnh Khương Thiên Yết đã khiến cho cô ta như thấy ánh sáng của việc chiến thắng, hoặc cũng có thể là nụ cười của Mạnh Khương Thiên Yết khiến cho cô ta bối rối.

Tống Mạch Xà Phu đồng ý bất chấp sự ngăn cản của hệ thống.

【 Không phải chỉ là một lời tỏ tình thôi sao? Chuyện nhỏ như con thỏ. Không phải nam thanh nữ tú nào cũng thích mấy chuyện như này sao? Dù sao công lược hoàn thành thì tôi cũng rời khỏi đây. Coi như cho Mạnh Khương Thiên Yết một chút ký ức tươi đẹp vậy. 】

Trong cốt truyện gốc, nam chính Mạnh Khương Thiên Yết đã thổ lộ tình yêu của mình với Tống Mạch Xà Phu trước sự chứng kiến của mọi người, hoàn thành cái kết ngọt ngào về tình yêu thuần khiết trong tiểu thuyết lãng mạn.

Và lần này,

Tống Mạch Xà Phu phải đổi vai với Mạnh Khương Thiên Yết

【 Đã lâu rồi tôi không có theo dõi cốt truyện, dù sao đều là tỏ tình, cũng có nói rõ ràng là ai tỏ tình với ai đâu? Bây giờ Phương Kiều Xử Nữ không ở bên cạnh Mạnh Khương Thiên Yết, chỉ cần Mạnh Khương Thiên Yết đồng ý. 】

【 Vậy chẳng phải là tôi sẽ trở thành bạn gái của anh ta sao, thế thì không phải công lược anh ta sẽ dễ như trở bàn tay sao? 】

Trong bữa tiệc Nguyên Tiêu ngày hôm đó, Tống Mạch Xà Phu đã tham dự với bộ lễ phục xinh đẹp.

Sau khi biểu diễn một điệu nhảy, cô ta mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình, tay cầm hoa ngượng ngùng nhìn Mạnh Khương Thiên Yết.

Cô ta đặc biệt chọn cơ hội này để ép Mạnh Khương Thiên Yết chấp nhận lời tỏ tình, để cho anh nhìn thấy những điểm sáng của mình và ấn tượng trước vẻ đẹp xuất sắc của cô ta.

"Mạnh Khương Thiên Yết, Mạnh Khương Thiên Yết, mau đồng ý với cô ấy đi, đồng ý đi."

"Ahhhhhhhh, Tống Mạch Xà Phu xinh quá, còn đa tài nữa, trong tình yêu cô ấy dũng cảm quá đi. Cô ấy hơn cái con nhỏ Phương Kiều Xử Nữ gấp nhiều lần, tôi thực sự cảm động muốn khóc."

"Ngoại trừ việc có chút tiền thì Phương Kiều Xử Nữ thật sự không xứng với Mạnh Khương Thiên Yết. Người xứng với Mạnh Khương Thiên Yết không phải là Tống Mạch Xà Phu của chúng ta sao."

"Mạnh Khương Thiên Yết, sao còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Mau trả lời đi chứ, nhìn một cô gái xinh đẹp như Tống Mạch Xà Phu ngại ngùng như vậy cậu có chịu nổi không?"

"Tống Mạch Xà Phu thật sự không phải là nữ chính công lược đúng không? Ý thức về sứ mệnh công lược trong mắt của cô ấy dành cho Mạnh Khương Thiên Yết thật rõ ràng mà."

【 .... 】

Nhưng Mạnh Khương Thiên Yết chỉ lấy đi bức thư tình, liếc nhẹ một cái, vẻ mặt đầy giễu cợt.

"Nữ chính công lược, nữ phụ độc ác thì sao? Mối quan hệ thanh mai trúc mã của tôi và Xử Nữ hơn mười năm làm sao có thể bị cô tùy ý chen chân vào một cách nhẹ nhàng như vậy được cơ chứ?"

"Còn cậu, sao cậu có thể vu khống Xử Nữ một cách bừa bãi sau khi nhận được phúc lợi tốt từ cô ấy cơ chứ?"

"Kéo một thiên thần từ trên thiên đường xuống có vui không? Một học sinh học hành chăm chỉ mà có thể cổ xúy người ta yêu sớm như thế à?"

—————⇥⌁🎊⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Yết ca chửi nghe thật sướng tai quá đi! Yết ca chửi đúng lắm anh! Típ tục cho mấy người đó không nói được nữa đi anh!!! 😏😏😏😏

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 03|

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro