Chương 8: Bộ mặt của tư bản

Ngày hôm sau Trì Hòa Viên không đến đón Trì Tích Đình nữa. Nhưng cũng chẳng vấn đề gì, hôm qua anh đã nắm rõ đường đi, đúng như kế hoạch ngủ thẳng đến 8 rưỡi mới dậy, sửa soạn qua loa rồi lên tàu điện ngầm đến công ty.

Thời gian được tính toán vô cùng chính xác, vừa đúng 9 giờ, Trì Tích Đình quẹt thẻ chấm công tại sảnh.

Không thừa một phút, không thiếu một giây.

Đây chính là phẩm chất tự giác của dân công sở.

Tuyệt đối không đi làm dư một phút nào.

Trì Tích Đình quen đường quen nẻo lên tầng 27, thế nhưng vừa bước ra khỏi thang máy đã lập tức cảm nhận được một luồng sóng ngầm căng thẳng đang dâng lên trong bộ phận.

Hành lang và phòng nghỉ đều vắng tanh.

Ngay cả phòng trà nước, nơi lúc nào cũng tấp nập người ghé qua tìm đồ ăn vặt giờ cũng không có ma nào.

Trì Tích Đình bấm bấm ngón tay rồi nhấc chân đi vào văn phòng nhóm C.

Bầu không khí bên trong càng khó hiểu hơn.

Mọi người đều ngồi tại chỗ làm việc, nét mặt nặng nề, thần sắc ủ rũ, nhìn màn hình máy tính được một lúc thì lại ngẩn ngơ như mất hồn, đến khi tỉnh lại thì lộ rõ vẻ hối hận.

Ngay cả dãy bàn của thực tập sinh hôm qua còn trống trơn thì giờ này cũng đã ngồi kín người. So với nhân viên chính thức thì trông họ còn căng thẳng hơn nhiều, thậm chí có người mặt mày bơ phờ như bị rút hết nhựa sống.

Trì Tích Đình không cần phải suy nghĩ cũng biết nguyên nhân là gì, có lẽ các nhóm khác cũng đều đang trong trạng thái tương tự.

Anh hoàn toàn hiểu được điều đó.

Cấp trên trực tiếp đi công tác về chẳng phải tin tức tốt lành gì, chưa kể vị Phật lớn này vừa mới về lại tổ chức họp báo cáo kết quả công việc, đã thế còn kiểm tra từng người một nữa. Cho dù là Trì Tích Đình đã làm việc gần mười năm như một nô lệ công sở cũng không thoát khỏi cảm giác áp lực.

Trì Tích Đình lặng lẽ quan sát đồng nghiệp một lúc rồi thản nhiên trở về chỗ ngồi, bật máy tính lên, suy nghĩ xem hôm nay mình nên làm gì.

Kịch bản sự kiện cho dự án nhỏ mà Hình Phán Phán giao hôm qua đã được anh viết xong và nộp rồi. Có lẽ cô đang bận nên vẫn chưa nhận file, Trì Tích Đình cũng lười nhắc. Sau một hồi mò mẫm lướt web, anh cũng bắt đầu tập trung vào công việc chính.

Họp định kỳ. Báo cáo tiến độ công việc.

Đối với Trì Tích Đình đây cũng chỉ là chuyện cơm bữa.

Mấy công ty anh làm ở kiếp trước cũng y chang thế này, ba ngày họp nhỏ, năm ngày họp lớn, ép đến mức một người ghét làm slide ppt như anh cũng phải luyện thành chuyên nghiệp.

Trì Tích Đình có một logic báo cáo riêng, bắt đầu từ tình hình cá nhân đến tổng quan công việc, sau đó dần chuyển sang nội dung nhiệm vụ gần đây và điểm nổi bật, cuối cùng thêm một chút phân tích vấn đề kèm theo định hướng tương lai.

Nói khó cũng không khó, thực chất chỉ là một quá trình thể hiện giá trị cốt lõi của bản thân mà thôi.

Chỉ là đối với Trì Tích Đình, khó khăn duy nhất chính là anh mới đến được hai ngày, nội dung công việc thực sự quá ít ỏi. Hơn nữa hôm nay đã là thứ Sáu, sau kỳ nghỉ cuối tuần thì thứ Hai tới đã phải báo cáo rồi...

Trì Tích Đình chưa bao giờ phải chiến đấu trong một hoàn cảnh 'nghèo nàn' như thế này.

Suy tính mất một lúc lâu, anh mới sắp xếp xong cấu trúc tổng thể và lập xong sơ đồ tư duy, đúng lúc đó một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai:

"Tích Đình ơi, chị đã xem qua bản thảo của em rồi"

Hình Phán Phán hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn Trì Tích Đình vừa có chút tán thưởng, vừa có phần khó hiểu:

"Em viết tốt lắm, chị..." Hình Phán Phán mỉm cười, tiếp tục nói: "Chị còn định giúp em chỉnh sửa một tí, nhưng đọc đi đọc lại mấy lần thật sự không tìm ra chỗ nào cần sửa cả"

Trì Tích Đình khiêm tốn trả lời: "Là nhờ tài liệu tham khảo của chị đầy đủ quá thôi ạ"

Hình Phán Phán đặt tay lên mặt bàn: "Nói gì thế, đâu phải chỉ cần đọc tài liệu tham khảo là có thể viết ra được như vậy đâu. Làm tốt lắm Tích Đình, trước đây em từng viết rồi à?"

"Vâng, hồi đại học em từng thử viết rồi ạ" Trì Tích Đình chớp mắt, mơ màng trả lời.

Thấy Trì Tích Đình không muốn nói nhiều, Hình Phán Phán cũng không hỏi thêm, chỉ nói:

"Chắc em cũng biết rồi, thứ Hai tuần sau giám đốc Thẩm đi công tác về, đến lúc đó mấy thực tập sinh như em cũng sẽ phải làm một bài báo cáo công việc cơ bản..."

Sau đó, cô tóm tắt cho Trì Tích Đình về những việc cần chuẩn bị trước cho bài báo cáo như thu thập tài liệu, tổng kết, sắp xếp lại nội dung công việc, quan trọng nhất vẫn là giữ tâm lý thoải mái.

"Giám đốc Thẩm cũng khá dễ tính, bình thường sẽ không bắt bẻ các em quá đâu". Hình Phán Phán vỗ vai Trì Tích Đình dặn dò: "Nhưng dù sao anh ấy cũng là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, đối với công việc rất nghiêm túc và khắt khe nên nếu cần chuẩn bị thì nhất định phải chuẩn bị cho tốt"

Trì Tích Đình gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sau khi dặn dò xong, Hình Phán Phán lập tức quay lại bàn, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Cả ngày hôm đó bầu không khí trong văn phòng nhóm C vô cùng ảm đạm không chút sức sống, mọi người thậm chí còn chẳng buồn xuống ăn trưa.

Thấy vậy, Trì Tích Đình bắt đầu nghi ngờ lời của Hình Phán Phán.

Giám đốc Thẩm là người tốt? Thế thì tại sao ai cũng căng thẳng như thể sắp ra trận thế này?

Các thực tập sinh khác cũng có chung suy nghĩ.

Thực ra họ đều là sinh viên xuất sắc từ các trường danh tiếng, từng làm vô số bài thuyết trình trên giảng đường, chưa kể không ít người còn tham gia các cuộc thi hùng biện, lẽ ra chẳng có lý do gì để sợ hãi cả.

Thế nhưng đây mới chính là sự khác biệt giữa môi trường học đường và xã hội.

Khi vai trò thay đổi, gánh nặng tâm lý và áp lực cũng trở nên khác biệt.

Dù hôm nay có khá nhiều việc nhưng tất cả vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của Trì Tích Đình, hoàn toàn không ảnh hưởng đến niềm vui và sự thỏa mãn khi đến thứ Sáu.

Lúc đến giờ tan làm cũng giống như hôm qua, chẳng ai rời khỏi chỗ ngồi.

Chỉ khác là, nếu hôm qua vẫn có vài người giả vờ tăng ca theo số đông thì hôm nay tất cả đều thực sự bận rộn, ai cũng vò đầu bứt tai để ứng phó với cuộc họp vào thứ Hai.

Trì Tích Đình vẫn tan làm đúng giờ, tắt máy tính, 5 giờ là ra về.

Việc cần làm đã xong còn ở lại làm gì.

Về nhà nằm dài tận hưởng cuối tuần không phải tốt hơn à.

Trì Tích Đình vui vẻ quẹt thẻ chấm công, bước ra khỏi tòa nhà. Trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, đột nhiên anh nổi hứng muốn tự thưởng cho mình một bữa ngon lành. Dù chẳng làm gì nhiều nhưng anh vẫn cảm thấy mình đã vất vả cả ngày.

Trước đó anh đã lưu lại một danh sách dài những nhà hàng mình muốn thử, hầu hết đều nằm gần trụ sở tập đoàn họ Chử.

Ăn xong rồi về nhà là vừa đẹp.

Trì Tích Đình mở điện thoại lướt một lúc, cuối cùng quyết định đến Thanh Đình Hiên thử xem sao.

Thanh Đình Hiên nằm ngay trong khu thương mại nơi tập đoàn nhà họ Chử tọa lạc, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Vì Trì Tích Đình tan làm sớm, lúc anh đến vẫn chưa đến giờ cao điểm nên không cần xếp hàng, lập tức được nhân viên phục vụ dẫn vào trong.

Nhà hàng được trang trí rất tinh tế, mang đậm phong cách cổ điển. Không gian cổ kính tao nhã, nội thất chủ yếu là tông gỗ trầm ấm, kết hợp với những mảng xanh từ cây cối, tạo nên bầu không khí trong lành thư thái. Hai bên hành lang là những tủ trưng bày chạm khắc tinh xảo, sắp xếp gọn gàng các loại trà thượng hạng và những bộ dụng cụ trà mang phong cách độc đáo.

Trì Tích Đình liếc nhìn mấy bộ tách trà một chút rồi tiếp tục đi theo nhân viên phục vụ, nghe theo gợi ý của đối phương, anh chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

"Đây là thực đơn của chúng tôi." Nhân viên phục vụ đưa cho anh một cuốn menu dày cộp, hơi cúi người mỉm cười nói: "Ngài có thể xem qua trước ạ"

Trì Tích Đình gật đầu đáp lại, nhận lấy thực đơn rồi lật xem. Trang đầu tiên chiếm trọn một mặt giấy chính là những món ăn đặc trưng của nhà hàng:

Tôm phú quý lòng đào hổ phách, bồ câu quay da giòn, cua sốt kem...

Trì Tích Đình mím môi, ánh mắt lướt qua những bức ảnh món ăn trên thực đơn một lúc, sau đó liếc sang cột giá cả, trong lòng bỗng thấy có chút xót xa.

Đắt quá.

Dù trước khi đến đây anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thực sự ngồi xuống vẫn không khỏi cảm thấy đau ví một chút.

Trì Tích Đình cụp mắt xuống, ngón tay vô thức chạm nhẹ lên môi, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay chọn món tôm phú quý lòng đào hổ phách, rồi ngước lên định gọi món với nhân viên phục vụ:

"Tôi muốn—"

Còn chưa nói xong, anh đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ngay cửa nhà hàng, thân thể lập tức đông cứng.

Có hai người đàn ông đang đứng trước cửa nhà hàng.

Người gần cửa hơn mặc vest chỉnh tề, một tay đút túi quần, trên cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ tinh xảo. Mái tóc đen dày được chải chuốt gọn gàng, mỗi cử động nhẹ nhàng lại khiến vài sợi tóc lướt qua phần cổ, càng làm tôn lên làn da trong suốt như băng ngọc lạnh lẽo.

Trì Tích Đình câm nín.

Đi ăn một bữa thôi mà gặp ngay phải sếp, hên lắm mới xui được như vậy.

Giờ lăn ra chết còn kịp không?

Nhân viên phục vụ thấy Trì Tích Đình bỗng dưng im lặng thì gọi: "Thưa ngài?"

Trì Tích Đình lúc này mới phục hồi tinh thần, chợt nhận ra ánh mắt của mình có vẻ hơi quá mức lộ liễu, trong lòng căng thẳng chết đi được nhưng vẫn cố giả vờ như không thấy gì, lặng lẽ đánh mắt sang nơi khác.

Thế nhưng đúng lúc đó, Chử Duật đứng đằng kia lại chầm chậm quay sang nhìn thẳng về phía anh.

Trì Tích Đình quắn hết cả người.

Có thể là chết được luôn.

Bấm nút biến cho tui ra khỏi thế giới này hộ cái.

Chử Duật: "......"

Thẩm Chi Triết vẫn đang đứng bên cạnh lải nhải không ngừng: "Hôm nay tôi đã hỏi trước rồi nhé, có cua hoàng đế đấy! Tôi đã đặt trước một con rồi, tôm hùm nước ngọt ở đây cũng rất chất lượng..."

Anh ta cười hì hì, vừa xoa cằm vừa suy nghĩ xem còn có thể gọi thêm món gì hoành tráng hơn nữa: "Tôi đã chịu khổ bên ngoài bao lâu nay, ăn chực cậu một bữa cũng đâu có quá đáng lắm nhể tổng giám đốc Chử"

Vừa dứt lời thì anh ta bỗng nhận ra Chử Duật đột nhiên nhìn về một hướng nào đó. Vốn dĩ gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng không gợn sóng, vậy mà giây phút này biểu cảm lại hơi thay đổi. Thẩm Chi Triết khá ngạc nhiên, cũng nhìn theo ánh mắt của Chử Duật. Khi thấy rõ gương mặt của Trì Tích Đình, con ngươi anh ta hơi co lại, quay đầu nhìn Chử Duật buột miệng nói:

"Ê, đó chẳng phải là cái người trong tập hồ sơ trên bàn cậu—"

Lời còn chưa dứt, Chử Duật đã lạnh lùng liếc cảnh cáo anh ta một cái. Thẩm Chi Triết vốn đang hớn ha hớn hở như vừa khám phá ra lục địa mới ngay lập tức ngậm miệng, làm động tác kéo khóa mồm lại, không dám hó hé thêm một câu nào.

Chử Duật chỉ lạnh nhạt để ý đến Thẩm Chi Triết một tí rồi lại quay về nhìn Trì Tích Đình.

Trì Tích Đình còn đang mừng thầm vì nghĩ rằng mình đã thoát khỏi màn chào hỏi đầy áp lực, thế nhưng lại tiếp tục bị nhìn cho sống lưng lạnh toát. Do dự trong hai giây, cuối cùng anh vẫn không thể phớt lờ nguyên tắc nghề nghiệp của mình được, đành phải nhấc chân chậm chạp bước về phía Chử Duật.

"Chào tổng giám đốc Chử ạ." Trì Tích Đình ngoan ngoãn chào hỏi.

Chử Duật cúi mắt nhìn anh, ánh mắt sau tròng kính phản chiếu một tia cảm xúc khó đoán, hai giây sau mới gật đầu nhẹ: "Ừ"

Thẩm Chi Triết khoanh tay, ánh mắt đầy hứng thú quan sát Trì Tích Đình từ trên xuống dưới, dừng lại trên gương mặt lâu hơn một chút rồi lên tiếng hỏi:

"Sếp Chử ơi lính của cậu à?"

Chử Duật liếc anh ta một cái, giọng điệu khó đoán: "Lính của cậu đấy"

Lời của hắn vừa dứt, cả hai người còn lại đồng loạt nhìn về phía đối phương, trong mắt đều ngập tràn sự kinh ngạc. Trì Tích Đình chớp chớp mắt, hàng mi khẽ run, ngước lên nhìn Thẩm Chi Triết một lúc lâu.

Nếu mình mà là lính dưới quyền anh ta thì...?

Vậy tức là... người này là Thẩm Chi Triết?l

Thẩm Chi Triết cũng hơi ngớ ra, mất vài giây mới phản ứng lại:

"Ồ... người bên phòng marketing phải không?"

"Vâng" Trì Tích Đình khẽ liếm môi rồi bổ sung thêm: "Tôi là thực tập sinh ạ"

Thẩm Chi Triết ồ lên, lại càng dò xét nhìn Trì Tích Đình, suy nghĩ một lát mới hỏi: "Đến đây ăn cơm à?"

Trì Tích Đình cười giả lả: "Vâng ạ"

Chứ làm gì nữa?

"Vậy thì đúng lúc quá." Thẩm Chi Triết liếc nhìn sắc mặt của Chử Duật rồi tiếp tục nói: "Ngồi ăn chung với bọn tôi đi, một mình cậu cũng khó gọi món"

Gọi một món thì ăn không đã, mà hai món thì lại ăn không hết.

"Tổng giám đốc Chử của cậu bao trọn bữa này". Thẩm Chi Triết nhếch môi, gương mặt điển trai lộ ra nụ cười vô lại: "Cậu đến ăn chung đi, tôi có thể nhân cơ hội bào cậu ấy thêm tí"

Trì Tích Đình: "......"

Bây giờ Trì Tích Đình bắt đầu tin lời Phương Bôn nói, có khi Thẩm Chi Triết thật sự có cổ phần trong tập đoàn họ Chử cũng nên.

Cái bộ mặt tư bản này tự nhiên quá mà!

Anh do dự mở miệng từ chối: "Không tiện lắm đâu ạ..."

Chào hỏi một câu là đủ rồi, kéo tui vào ăn chung để làm giề?

Một sếp cấp cao. Một sếp trực tiếp.

Ngồi ăn chung với hai người này chẳng khác nào bị lăng trì dưới địa ngục cả!

"Thôi ngại ngùng cái gì", Thẩm Chi Triết tặc lưỡi giục: "Tôi còn định gọi một phần tôm phú quý nữa đấy"

Tôm phú quý. Tôm phú quý lòng đào hổ phách.

Hình ảnh món ăn trên thực đơn lập tức hiện lên trong đầu Trì Tích Đình một cách không kiểm soát.

Miếng ăn là miếng nhục...

Đôi lúc chịu nhục tí cũng không sao, nhỉ?

"Làm phiền các anh quá ạ" Trì Tích Đình làm bộ khiêm tốn khẽ mím môi, lúc ngước mắt lên thì ánh nhìn đã tự giác hướng đến người chủ chi Chử Duật.

Chử Duật cúi đầu, hàng mi dài rũ nhẹ, đôi mắt sâu thẳm của hắn chạm phải ánh nhìn của Trì Tích Đình qua tròng kính. Đôi mắt của Trì Tích Đình trong veo như mặt hồ phẳng lặng, đen láy và sạch sẽ, chẳng hề che giấu mong chờ nho nhỏ trong lòng.

Khóe môi Chử Duật khẽ cong lên một chút trong chớp mắt, Trì Tích Đình còn chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã quay người đi về phía phòng riêng, lạnh nhạt buông ba chữ:

"Vào cùng đi"

---

*Tôm phú quý lòng đào

*Bồ câu quay

*Cua sốt kem

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro