Phần 19

(Chương 207 trong chính truyện)

  Ngô Sở Úy liền lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.

Từ lúc Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ làm "Việc kia", sau đó hai người bắt đầu cuộc sống ở chung. Khương Tiểu Soái cũng không có dọn đến nhà Quách Thành Vũ, đại khái thấy rằng nhà của anh ta quá lớn, ở không có không khí gì. Cho nên liền đem nhà mình sửa chữa lại một chút, để cho Quách Thành Vũ dọn đến.

Ngô Sở Úy vừa đến, Quách Thành Vũ còn chưa có về, Khương Tiểu Soái đang ở ngoài ban công thu quần áo vào, vừa của Quách Thành Vũ, cũng có cả của cậu ta.

Ngô Sở Úy bĩu môi, "Yô! , không phải là? Quần áo hai người tất cả đều do cậu giặt. ?"

Khương Tiểu Soái lắc đầu, "Anh ta giặt, tôi phụ trách phơi và thu vào."

Ngô Sở Úy đầu óc đen tối.

"Cậu không kêu anh ta phụ trách giặt, phơi, thu vào, cậu phụ trách nhìn anh ta làm hả?"

Khương Tiểu Soái cười khà khà, "Tôi sao có thể ức hiếp người ta như vậy?"

". . . ! ! !" Ngô Sở Úy mắng nhiếc, "Cậu còn không có ức hiếp người ta hả?"

Khương Tiểu Soái nói, "Có sẵn máy giặt, bỏ quần áo vào là được, cũng chả tốn công sức gì."

[...]

  Khương Tiểu Soái xoay người vào phòng bếp.


Ngô Sở Úy lại hỏi một câu,"Quách tử không về ăn hả?"

"Anh ta hôm nay về nhà cha mẹ."

Nói xong, Khương Tiểu Soái đem thức ăn trong tủ lạnh ra rất nhiều, để lên một khay lớn, đặt trong lò vi sóng hâm lại.

Ngô Sở Úy tiến tới ngửi ngửi, "Đây không phải là đồ ăn thừa chứ?"

"Không phải, là Quách tử buổi chiều trước khi đi làm nấu đó."

Ngô Sở Úy nhất thời bất ngờ, "Cậu nói gì? Quách tử lại biết nấu cơm?"

"Phải thôi." Khương Tiểu Soái nghiêm trang nói, "Anh ta sớm đã biết nấu cơm, cậu không biết chứ? Ba mẹ anh ta vẫn coi anh ta là con gái mà nuôi lớn. Bởi vì ba anh ta thích con gái, lúc ấy chính phủ nghiêm ngặt vấn đề kế hoạch hóa gia đình, ba anh ta vừa là cán bộ, cho nên điều tâm nguyện này vẫn không thành."  

 "Người này nhà cậu sao lại như vậy? Anh ta buổi tối không ở nhà ăn, không bảo cậu tìm một quán nào ăn, hay ăn tạm cái gì mà vẫn phải làm đồ ăn để trong tủ lạnh cho cậu, một mâm lớn đồ ăn!"

"Đây cũng không phải tại tôi ỷ lại nha! !" Khương Tiểu Soái biểu tình oan uổng, "Tôi cũng không biết anh ta làm lúc nào, buổi tối về đến nhà mở tủ lạnh mới phát hiện."

Ngô Sở Úy nghiến răng ken két, "Cậu đừng có quá đắc ý nha!"

Khương Tiểu Soái cười khúc khích vui vẻ, "Nói thật với cậu chứ, anh ta cũng không phải lúc nào cũng ân cần như thế, cái này phải xem tâm tình của anh ta. Tâm tình tốt việc gì cũng làm, tâm tình không tốt dường như gì cũng không chịu làm."

"Vậy có khi nào tâm tình anh ta không tốt không?" Ngô Sở Úy ngậm chiếc đũa hỏi.

"Không có."

Ngô Sở Úy xém chút nữa nghiến răng đến rụng cả ra ngoài, giận dữ nói một câu.

"Vậy cậu còn nói anh tâm tình không tốt. ! !"

Khương Tiểu Soái buông tay, "Cho nên, tôi nói không chính xác hay sao!"  

  Ngô Sở Úy chẳng biết lại nhớ ra cái gì đó, hừ lạnh một tiếng.

"Hai cậu tiền ai quản lý?"

Khương Tiểu Soái nói, "Anh ta quản lý của anh ta, tôi quản lý của tôi, hai chúng tôi độc lập về tài chính."

(Chương 214 trong chính truyện)  

  Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái vừa vào phòng ngủ một lúc, Ngô Sở Úy liền đi qua gõ cửa.

"Mở cửa với, tôi muốn lấy đồ."

Giọng Quách Thành Vũ từ bên trong truyền ra, "Bọn tôi đi ngủ rồi, mai lấy đi.",

"Anh mở giúp tôi một chút, tôi thật sự có việc gấp!"

Quách Thành Vũ vẫn không mở giúp cậu, muốn làm cậu sốt ruột.  

 [...]

"Quách Tử, cậu mở cửa cho cậu ta một chút."


Tổng công đại nhân lên tiếng, Quách Thành Vũ ngẫm nghĩ một lúc, mới từ từ bước tới cửa, mở cho Ngô Sở Úy vào.

Ngô Sở Úy sau khi đi vào, cứng rắn lôi Khương Tiểu Soái chỉ mặc một cái quần lót từ trong chăn ra ngoài, mang cậu ta đi ra cửa. Quả nhiên, tới cửa bị Quách Thành Vũ cản lại.

"Đi đâu?" Quách Thành Vũ hỏi.

Ngô Sở Úy nói: "Hai anh em chúng tôi muốn trò chuyện riêng, không cần anh xen vào."

"Mặc quần áo vào." Quách Thành Vũ trầm giọng ra lệnh cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái còn chưa nhúc nhích, Ngô Sở Úy đã cậy mạnh kéo Khương Tiểu Soái ra cửa, không nhẫn nại nói: "Mặc gì mà mặc? Đều là đàn ông có gì phải kiêng kị?"

Nói xong liền kéo Khương Tiểu Soái sang phòng khác.

Thân thể trắng nõn, eo thon nhỏ khêu gợi, chân dài thẳng tắp của Khương Tiểu Soái đều bị Trì Sính nhìn thấy hết. Ánh mắt Trì Sính trong chốc lát dán trên người Khương Tiểu Soái một cách tự nhiên, sau đó chuyển sang Quách Thành Vũ.

"Cậu ta thật là rất trắng." Trì Sính nói giọng ngả ngớn. (Ngoại tình tư tưởng..)

Đầu lưỡi Quách Thành Vũ dính vào hàm, một vị chua tràn ra bên mép.

"Quản người của cậu cho tốt, cũng thật quá tùy tiện rồi? Ăn mặc như vậy mà cũng lôi từ trong chăn ra, còn đưa tới trước mặt cậu, đúng là muốn tạo phản!"

Trì Sính lột một quả nho, vừa chuẩn vừa nhanh ném vào trong miệng Quách Thành Vũ.

"Tôi muốn quản mà được sao? May là hôm nay các cậu ở đây, các cậu không ở đây, cậu ta mỗi ngày đều xách chim đi dạo trong phòng. Tôi nhắc đi nhắc lại cậu ta bao nhiêu lần, chớp mắt lại quên."

Quách Thành Vũ ngồi xuống bên cạnh Trì Sính.

"Lâu vậy mà không lộ ra nha, thời gian dài như vậy cậu còn thấy kích thích sao?"

Trì Sính khoát tay lên vai Quách Thành Vũ, tay cào cào trên mặt anh, không nặng không nhẹ nói: "Tôi chính là thích cái không biết xấu hổ của cậu ta."

"Vậy mà cậu cũng thích được, cậu cũng có ngày gặp phải tình huống này."  

[...]

  "Khương Tiểu Soái khít lắm hả?" Trì Sính hỏi.

Quách Thành Vũ nói xa xôi "Kinh thành đệ nhất khít." (Khít nhất Vịnh Bắc Bộ )

Trì Sính nắm chặc thằng nhỏ Quách Thành Vũ, dí dỏm nói, "Cái này của cậu chắc được phục vụ rất thoải mái nhỉ?" (Cái gì thế ba ba.. Ai cho sờ thế.. cái đấy của con.. )

Quách Thành Vũ quay đầu cười gian tà với Trì Sính.

"Không tới nỗi rất thoải mái, chỉ tương đối thoải mái thôi."

(Chương 222 trong chính truyện)  

  "Hôm nay cậu đi theo tôi, Khương Tiểu Soái không giận à?"

Quách Thành Vũ nói: "Không có, là cậu ta kêu tôi đi theo cậu, cậu ta đối tôi rất có lòng tin, ở ngoài một đêm thật không đến nỗi."

Trì Sính nghiến nghiến răng, ánh mắt nóng rực nhìn Quách Thành Vũ.

"Hai người mỗi tối đều làm?"

Quách Thành Vũ nhếch mép cười, "Trừ phi có việc ngoài ý muốn."

"Cậu nói việc ngoài ý muốn là?"

Quách Thành Vũ vỗ vỗ đũng quần, "Ví như thằng nhỏ của tôi bị cắt đứt."

"Con mẹ nó!"

Hai người cùng phát ra tiếng cười mạnh mẽ của đàn ông.  


Trì Sính càng uống ngực càng khô nóng, bàn tay to nắm lấy phía sau cổ Quách Thành Vũ, giễu giễu nói, "Hai người các ngươi mỗi ngày đều làm như vậy, Khương Tiểu Soái chịu được sao?"

Quách Thành Vũ liếm môi, cười gian tà.

"Tôi cũng đâu muốn mệt mỏi như vậy, nhưng cậu ta cứ quấn lấy tôi đòi hỏi, vừa lên giường là 'Ông xã làm em đi', 'Ông xã thật là nhớ thằng nhỏ của anh' các loại. Ai dô, tôi cũng không có ý mặc kệ."

Trì Sính nghe xong cười không ngừng, "Dâm vậy à?"

"Ừ, vô địch tiểu dâm đãng."

Trì Sính dùng lực bàn tay, một tay xoay mặt Quách Thành Vũ tới trước mặt, miệng đầy mùi rượu phả tới.

"Những lời này từ miệng cậu nói ra cũng rất kích thích."

"Lời gì vậy?" Quách Thành Vũ hỏi.

Trì Sính giọng đùa cợt nói: "Là câu kia 'Ông xã làm em đi', 'Ông xã thật là nhớ thằng nhỏ của anh."

"Biến mẹ cậu đi!"

Quách Thành Vũ cười mắng, một quyền đánh vào mặt Trì Sính.

Trì Sính còn nói, "Đem Khương Tiểu Soái nhà cậu cho tôi mượn dùng hai ba ngày, nhu cầu cậu ta như vậy, hai người cùng thỏa mãn cậu ta không phải rất tốt sao?"

"Cám ơn 'ông nội' nhé!" Quách Thành Vũ vỗ vỗ đũng quần, "Cái này của tôi dư xài."

Trì Sính chỉ cười không nói, lại rót một chung rượu.

[Trì sính vì nhớ Sở Úy đến nỗi rượu vào rồi tự sướng trước mặt anh Vũ :)) ]

  Thật ra, Khương Tiểu Soái không yên tâm Quách Thành Vũ chút nào.

Cậu kêu Quách Thành Vũ đến chỗ Trì Sính, ba phần là thật tình, bảy phần là khách sáo. Không ngờ Quách Thành Vũ lại bắt lấy ba phần kia, không chút do dự đồng ý, còn hôn lên mặt Khương Tiểu Soái một cái, khen cậu hiểu chuyện.

Vì vậy, Khương Tiểu Soái không thể nói gì nữa, nói ra lại có vẻ như cậu quá không rộng lượng.

Thật ra cậu chính là không rộng lượng.

Trong lòng cậu ai cũng không đề phòng, chỉ đề phòng Trì Sính.

Cũng không phải nghi ngờ cảm tình của Trì Sính đối với Ngô Sở Úy, cũng không phải nghi ngờ nhân phẩm anh ta. Nguyên nhân chủ yếu là cậu so đo, thật ra là vì ý nghĩ gian tà trong lòng cậu cảm thấy Trì Sính và Quách Thành Vũ rất xứng.

Vì vậy cậu mới nửa đêm không ngủ được, đi kiểm tra.

Trước khi tới còn tìm một cái lý do, thật ra cũng không thể tính là lý do, là Khương Tiểu Soái đột nhiên có linh cảm như vậy. Cậu cũng nhớ đến đồng hồ của Ngô Sở Úy, nhưng cậu không nghĩ tới việc dùng nó ve vãn, mà là nghĩ đến dùng nó truyền ám hiệu.

Mang theo suy nghĩ này, Khương Tiểu Soái quang minh chính đại đi tới cửa phòng Quách Thành Vũ.

Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, không ai trả lời.

Dùng sức đập cửa một cái, kết quả cửa chỉ khép hờ, lần này trực tiếp đẩy cửa vào.

Trì Sính và Quách Thành Vũ vừa xong việc, quần còn chưa kịp mặc, Trì Sính đang đưa khăn giấy cho Quách Thành Vũ.

Mặt Khương Tiểu Soái liền đen lại.

Mặt Quách Thành Vũ cũng theo đó tái đi, vội vã đuổi theo, chạy ra hành lang giữ Khương Tiểu Soái lại.

"Soái Soái, để tôi giải thích, việc này..."

Khương Tiểu Soái không nói mấy câu máu chó như "Tôi không muốn nghe anh giải thích", trực tiếp hét một câu.

"Anh nói đi! Tôi đứng đây nghe anh nói!"

Quách Thành Vũ ngược lại lại nói không ra lời, việc này nói sao để thuyết phục người khác đây!

"Là như vầy, tâm tình Trì Sính vừa rồi rất không tốt, bọn tôi đều uống một chút rượu, sau đó... Không phải, cậu biết đâu đó, Trì Sính cái gì đều không kiêng cử, nói mấy chuyện ấy ấy với tôi, còn cỡi quần châm ngòi thổi gió, tôi đây nhất thời kích động... Không phải, nói vậy cũng không đúng, sao càng nói càng loạn như thế này?"

"Anh không cần nói." Khương Tiểu Soái một quyền đấm vào mặt Quách Thành Vũ, "Coi như tôi nhìn lầm anh!" (Ta yêu Soái Soái, phải thế nó mới không dám làm bậy...Ức chế )

Nói xong xoay người muốn chạy.

Quách Thành Vũ một tay bắt lấy, ôm thật chặc không cho đi, vừa hôn vừa gào.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro