Phần 20

(Chương 228 trong chính truyện)

[Sau khi tìm được Sở Úy] 

 Khương Tiểu Soái ôm lấy cổ Ngô Sở Úy, "Đi, mình tìm một chỗ ngồi tâm sự."


"Ừm ừm, hai hôm nay khiến tôi nghẹn muốn chết rồi, đang muốn tìm người trút hết đây."

Trì Sính đánh mắt cho Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ lập tức dùng tay túm lấy gáy Khương Tiểu Soái. Cánh tay có lực vừa động, liền đem cả người Khương Tiểu Soái túm lấy.

Dùng giọng điệu chưa từng giờ có trách móc Khương Tiểu Soái, "Trò chuyện gì mà trò chuyện? Về nhà đợi đi!"

Hai hàng lông mày Khương Tiểu Soái dựng thẳng, ánh mắt lộ ra dữ tợn

"Anh lớn tiếng với ai chứ?"

Quách Thành Vũ từ đầu không nỡ làm dữ với Khương Tiểu Soái, lâu như vậy Khương Tiểu Soái cũng không biết sợ là gì. Cho nên Khương Tiểu Soái vừa trợn mắt, anh liền không thể làm dữ, chỉ đành dằn lòng nháy mắt với Khương Tiểu Soái.  

[Sau khi làm lành về ở chung lại một nhà]

 Một bữa ăn tối thịnh soạn vừa dọn lên, Khương Tiểu Soái xoa xoa tay, sẵn sàng tất cả chuẩn bị ăn.

Vừa mới cầm đũa lên, điện thoại di động liền vang lên.

"Tiểu Soái, tôi là đại Úy, tôi lập tức tới ngay nhà cậu."

Hạ điện thoại xuống, Khương Tiểu Soái lập tức nhìn Quách Thành Vũ nói,"Mau mau cấp tốc, đem những món này bưng hết xuống phía dưới. Ngô Sở Úy muốn tới, nhất thiết không được để cho cậu ta thấy."

Quách Thành Vũ thấy buồn cười,"Cậu có thể giống cậu ta như vậy?"

"Đều tại cậu ta ép tôi!" Khương Tiểu Soái cắn răng nghiến lợi,"Không có việc gì sẽ tới đây ăn trực, chắc chắn lần này đến đây ăn trực đây, lần trước bánh bao anh hấp cậu ta ăn hết một mẻ không chừa cái nào! Còn nữa, Trì Sính, mỗi lần đến đây cũng phải mang một vài chút đồ đạc đi, anh khổ sở làm mắm tép chưng thịt, toàn bộ đều bị anh ta nhẹ nhàng lấy đi! Hai người này quả thực chính là ti tiện, thứ gì tốt đều qua nhà bọn họ cả! Không nói nữa, trước hết tôi phải đem đồ ăn vặt của tôi giấu hết đi, anh nhanh nhẹn bưng hết đồ ăn ngon xuống nhanh nhanh lên !!!" ( Cái chương này toàn gặp mấy ông kẹt sỉ..)

Nói xong, Khương Tiểu Soái liền đem đồ ăn vặt các nơi tập hợp bỏ vào trong túi, sau đó đạp cái ghế trèo lên nhét vào hộc tủ cao nhất.

Quách Thành Vũ cấp bách gào lên một tiếng,"Cậu nhìn một chút, không ngã!"

"Anh không cần quan tâm tôi!" Khương Tiểu Soái thúc giục,"Anh còn không nhanh nhanh bưng hết xuống hả!"

Quách Thành Vũ có bủn xỉn cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy, do dự hồi lâu mới đưa tay với cái mâm đồ ăn.

Kết quả, chuông cửa vang lên.

Không phải quá 'thần tốc' rồi hay sao?!!!!!

Khương Tiểu Soái trừng mắt, gấp rút từ trên ghế nhảy xuống, phi như bay qua phía bàn ăn. Vốn có thể giảm bớt mấy món đồ ngon trên mâm, kết quả Ngô Sở Úy trực tiếp đẩy cửa ra.

"Yô, đang ăn hả!"

Ngô Sở Úy hai mắt phóng qua hờ hững, biểu tình vô cùng bình tĩnh không có chút vui mừng, như vô ý đến đúng giờ ăn cơm.

Khương Tiểu Soái cái khó ló cái khôn, trực tiếp bưng mâm đồ ăn lên mà nói,"Không, vừa ăn xong, đang chuẩn bị dọn dẹp đây! Nhanh lên một chút bưng đi!!!" Nói rồi hướng Quách Thành Vũ nháy mắt. ( Ôi cha mẹ ơi.. con cười rụng mề..)

Kết quả, Khương Tiểu Soái vừa mới đi hai bước, đã bị Ngô Sở Úy cản lại.

"Bưng đi làm gì hả? Tôi vừa đúng lúc chưa ăn gì, để tôi giúp các cậu giải quyết đồ thừa cho.!"

Khương Tiểu Soái lúng túng cười cười,"Cái kia......cho cậu ăn đồ thừa không hay cho lắm..!!!"

"Không có việc gì!" Ngô Sở Úy thật độ lượng,"Tôi không ngại, chỉ cần ăn no là được.!" ( Gặp cướp rồi Soái ơi.. )

Nói xong, trực tiếp lấy tay bốc lên một miếng thịt lừa cho vào miệng, vừa mới nhai một chút liền khen không dứt miệng.

"Ôi mẹ ơi, thịt lừa thơm quá, quá mềm, ai không để cho tôi ăn tôi cho người đó đi 'cấp cứu'.!!!"

Nói xong, đem mâm đồ ăn trong tay Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ giành lại, bắt đầu ngồi ở bên bàn ăn như hổ đói. Thỉnh thoảng lại chép miệng một cái, lẩm bẩm nói,"Thịt hầm rất ngọt!"

Khương Tiểu Soái gương mặt đều nhanh kéo đến trên mặt đất. Ấm ức nghẹn khuất.

Ngô Sở Úy ăn ăn ăn ăn ăn lại đem gương mặt hướng về Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ.

" Hai cậu có muốn ăn chút gì hay không?.... À, tôi quên, các cậu đều ăn cả rồi.."

Khương Tiểu Soái dùng ánh mắt căm hận nhìn Quách Thành Vũ: Tôi đã bảo anh bưng xuống nhanh nhanh một chút, anh không làm được hả! Giờ thì hay rồi, toàn bộ để cho cậu ta ăn, hai chúng ta một ngụm chưa từng ăn!

"Này này...... Ngay trước mặt tôi mà còn liếc mắt đưa tình!" Ngô Sở Úy vui vẻ thở dài trêu chọc," Tôi có phải hay không đang cản trở chuyện hai người? Nếu không tôi đem bàn đi ra bên ngoài ăn nhé.!"

Khương Tiểu Soái từ trong kẽ răng phun ra một câu.

"Không cần, chúng tôi đi."  

(Chương 234 trong chính truyện)

  Ngô Sở Úy ở trong phòng ăn, Khương Tiểu Soái ở phòng khách xem TV, kết quả âm thanh Ngô Sở Úy nhai còn phát ra to hơn rất nhiều so với tiếng TV. Sườn heo non trong miệng nhai cộp cộp vang lên, đây chính là món Khương Tiểu Soái thích ăn nhất, cậu còn có thể tưởng tượng được độ giòn và mùi thịt heo đậm đà ở trong miệng thơm ngon ra sao, vừa giòn vừa mềm kết hợp vô cùng hoàn hảo.

"Ông nội nhà cậu!!!!!!" Khương Tiểu Soái quay đầu lại chửi mắng một tiếng.

Quách Thành Vũ ngồi im bên cạnh cậu, híp híp mắt liếc nhìn bộ dạng thèm ăn nhưng không được ăn đến phát điên của Khương Tiểu Soái.

Một lát sau, âm thanh cộp cộp cũng không còn nữa, Khương Tiểu Soái ngồi thở dài một hơi.

Không ăn nữa hả?

Kết quả, còn không kịp buông lỏng một phút, âm thanh cộp cộp lại truyền đến.

Chết tiệt----------------! ! Trong lòng Khương Tiểu Soái rít gào một tiếng, lại ăn thêm một miếng nữa!!

Tổng cộng có ba miếng sườn non, có thể hay không thừa lại cho tôi một miếng.....!!

Đang mắng chửi, phòng ăn truyền đến tiếng bước chân.

Khương Tiểu Soái lắng tai nghe, tiếng bước chân càng ngày càng gần, chẳng lẽ đã ăn xong rồi hả?

Rất nhanh, Ngô Sở Úy đi vòng qua phòng khách.

Hướng Khương Tiểu Soái thăm dò hỏi,"Tăm ở đâu? Tôi ăn thịt dắt vào kẽ răng."

Khương Tiểu Soái yếu ớt nói,"Trong cái bình nhỏ dưới bàn trà kia kìa."

Người bình thường đều là ăn xong mới xỉa răng, Ngô Sở Úy hiện tại mà bắt đầu xỉa răng , lẽ nào cậu ta không định ăn nữa? Khương Tiểu Soái nào dám nghĩ tốt đẹp như vậy, Ngô Sở Úy xỉa răng chỉ là để thuận tiện cho việc tiếp tục ăn.

Tiếng cộp cộp thứ hai lại vang lên.

Khương Tiểu Soái mắt lộ ra vẻ dử tợn, cánh tay hung hăng ôm lấy cổ của Quách Thành Vũ.

Dùng sức siết một cái sau đó chán nản ngã vào trên bờ vai của anh, giọng nói vô cùng buồn thảm.

"Cậu ta đem món sườn ăn hết rồi, một miếng cũng không chừa lại cho tôi."

Quách Thành Vũ nói,"Không sao, trong tủ lạnh còn có, chờ cậu ta đi tôi sẽ làm cho cậu ăn."

(Ôi mẹ ơi.. ngọt quá.. )

"Không cần! Ông đây hôm nào cũng sẽ qua công ty cậu ta mang vài túi bóng đèn đi!!!!"

Đang nói, đột nhiên nghe được tiếng Ngô Sở Úy ở bên ngoài gọi mình.

"Tiểu Soái, cậu tới đây một chút."

Khương Tiểu Soái lạnh mặt đi ra ngoài, kết quả thấy Ngô Sở Úy đang ngửa cổ nhìn lên trần nhà mình.

"Làm sao vậy?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy nói,"Cái đèn phòng ăn nhà cậu lên đổi một cái không phải sao? Tôi cảm thấy màu sắc có chút tối, và trần nhà và giấy dán tường có chút không được hài hòa phù hợp cho lắm. Ngày mai tôi cho nhân viên đưa tới cho cậu một trùm đền mới, công ty chúng tôi vài ngày trước mới cho ra một sản phẩm mới, công suất thấp nhưng độ sáng lại cao, so với cái đèn này nhà cậu kiểu dáng đẹp hơn nhiều." ( Bắt đầu khai chuyển kế hoạch vơ vét. )

Khương Tiểu Soái hỏi trước,"Có phải trả tiền không?"

Ngô Sở Úy lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ,"Nghe cậu nói kìa, hai ta là gì của nhau hả? Tôi còn có thể lấy tiền của cậu hay sao?"

Này! Quỷ quái! Keo kiệt nhất Bắc Kinh lại có thể hào phóng như vậy hả? Khương Tiểu Soái có cảm giác vừa mừng vừa lo. (Thụ sủng nhược kinh.)

"Đợi một lát, tôi trèo lên đo đạc cái đèn một chút, cậu có thước đo hay không?"

"Cậu chờ một lát, tôi đi lấy cho cậu."

Trong chốc lát, Khương Tiểu Soái đưa cho Ngô Sở Úy một cái thước cuộn bằng thép, Ngô Sở Úy đứng ở trên ghế đo đạc. Quách Thành Vũ dựa ở cửa nhìn cậu ta, đột nhiên lộ ra một dáng tươi cười khó hiểu, đầy thâm ý.

Ngô Sở Úy đo xong chiều dài lại đo chiều rộng, đo đạc rất chăm chú. Đang đo đạc sắp xong, thì cùi chỏ đột nhiên chọc vào ngăn cao nhất của tủ, cửa tủ bật mở ra. (Cười 30 phút quay lại dịch tiếp)

Ngô Sở Úy làm bộ vô tình, thấy bên trong một bọc lớn đồ ăn vặt, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Ôi trời ạ!! Hai người đem đồ ăn vặt để ở trên đây hả? Không sợ bị ỉu hay sao?" (Soái ơi, lần sau em chừa cái bản mặt Úy Úy ra nhé... không đùa được đâu.. )

Gương mặt của Khương Tiểu Soái tái mét rồi chuyển trắng bệch một trận, nửa ngày mới nghẹn ngào phun ra được một câu.

"Trong tủ lạnh đồ đạc nhiều quá, không nhét vào được nữa."

"Sao cậu không nói sớm hả!" vẻ mặt Ngô Sở Úy vô cùng rộng lượng,"Tủ lạnh nhà chúng tôi thừa cả đống chỗ!"

Lúc này Khương Tiểu Soái không khách khí với Ngô Sở Úy, trực tiếp đi qua cướp lại đống đồ ăn.

"Cậu đưa cho tôi!"

Ngô Sở Úy oán giận người ta,"Sư phụ, cậu cũng quá keo kiệt đi, ăn của cậu chút đồ, cậu hà cớ gì mà như muốn lấy mạng tôi vậy.!"

Khương Tiểu Soái không thèm nhìn cậu ta, đi tới salon phòng khách ngồi xuống, mở một túi 'quái vị đậu' loại đặc biệt nhai nhai. (Một loại đậu rang vị thối, kiểu như đậu hũ thối, nhưng nó là một loại ngũ cốc, kiểu lên men rồi mới đem rang ý, lên khi ăn có mùi rất đặc trưng. )

Ngô Sở Úy tiến tới, cố ý hỏi,"Sư phụ, cậu ăn cái gì thế?"

"Quái vị đậu."

"Mùi vị 'quái' ra sao hả?"

"Không 'quái' bằng cậu!" Khương Tiểu Soái phẫn nộ một tiếng.

Ngô Sở Úy cười hà hà, sau đó xé túi chân gà ngâm ớt, rất vui vẻ gặm gặm.

Khương Tiểu Soái quả thực muốn điên lên rồi,"Cậu vừa mới ăn nhiều như vậy, bây giờ còn có thể nuốt trôi nữa hả?"

"Có thể!" Ngô Sở Úy nói,"Thứ này lại không chiếm quá nhiều diện tích dạ dày, ăn bao nhiêu cũng không lấp đầy được."

Khương Tiểu Soái oán thầm: Nghẹn chết cậu đi!

Ngô Sở Úy ăn xong chân gà ngâm ớt, đôi môi bị cay, không ngừng hít hà không khí. Vẫn cảm thấy cay đến khó chịu, liền mở tủ lạnh nhà Khương Tiểu Soái ra, lấy ra một chai nước mát ừng ực uống hai hơi.

Vừa mới uống xong thấy cay giảm đi một chút, trong chốc lát lại cảm thấy cay, vì vậy lại ăn thêm một ít bánh bông lan. Ăn xong một ít bánh bông lan lại thấy quá ngọt thành ra lại thấy ngấy, lại ăn thêm hai chùm sơn trà. Ăn xong sơn trà lại cảm thấy quá chua, vì vậy lại ăn một ly kem.........

Cuối cùng khẽ đảo lại túi ni lông, chỉ còn lại một ít đậu rang.

Khương Tiểu Soái trực tiếp nhét vào trong túi áo của mình.

Ngô Sở Úy không nói gì.

Chờ Khương Tiểu Soái quay về phòng ngủ thay quần áo, sờ túi áo một cái.

Mẹ kiếp! không có!!!!!!!

Tức giận quay ra phòng khách tìm Ngô Sở Úy, không còn thấy cậu ta đâu. Kết quả đi vào phòng ngủ bên cạnh, phát hiện Ngô Sở Úy thản nhiên đang chui vào chăn, hơn nữa còn đoàng hoàng đắp chăn mà Quách Thành Vũ mới mua cho cậu.

"Bà ngoại nhà cậu! Nhanh nhẹn mà cút ra ngoài! Không được ngủ ở nhà của tôi.!"

Ngô Sở Úy làm bộ không nghe thấy.

Khương Tiểu Soái tức giận đi đến vén chăn lên, ánh mắt sững lại, cơ thể Ngô Sở Úy cao to khỏe mạnh rắn chắc trần truồng ở trước mặt của cậu. Thời gian dài rồi không thấy, cơ thể đẹp đẽ trước kia càng trở lên tuyệt sắc hơn.

Khương Tiểu Soái hạ chăn xuống liền đi ra ngoài.

Ngô Sở Úy gọi điện thoại cho Trì Sính.

"Đêm nay tôi ở nhà Tiểu Soái, anh cũng không phải trở về, cứ ở nhà ba mẹ anh một đêm."

Trì Sính trầm mặc thật lâu cũng không nói gì.

Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ lăn qua lăn lại đến nửa đêm cũng chưa ngủ được.

"Hôm nào tôi phải mang tủ lạnh nhà chúng ta khóa lại." Khương Tiểu Soái nói.

Quách Thành Vũ nhìn Khương Tiểu Soái vừa yêu vừa ghét,"Cậu trực tiếp khóa cái bụng cậu ta lại là được."

"Đúng!" Khương Tiểu Soái oán hận,"Tốt nhất ném luôn cái chìa khóa đi."

"Cậu nhìn cậu xem, lòng dạ thật hẹp hòi." Quách Thành Vũ dùng bộ râu cứng rắn cọ cọ gương mặt của Khương Tiểu Soái, giả vờ tức giận nói,"Mới có ăn của cậu chút đồ, mà đến mức như thế này hay sao?"

Khương Tiểu Soái né tránh bộ râu cứng của anh lại nói,"Không phải vấn đề ăn cái gì, mà là cái tính tham lam cái gì cũng không chừa lại làm tôi thấy khó chịu! Hơn nữa chiếm hết đồ ngon, đồ tốt cũng không nói tiếng cám ơn, lại còn hãm hại tôi nữa."

Trên thực tế, Khương Tiểu Soái vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Trì Sính cho cậu uống 'thuốc kích thích'.

"Được rồi được rồi......." Quách Thành Vũ vỗ nhẹ nhẹ Khương Tiểu Soái vài cái,"Bình cổ quý như vậy tôi cũng có thể cho Trì Sính, còn tính toán mấy cái đồ ăn vặt này để làm gì?"

"Bình cổ gì?"

Quách Thành Vũ nói,"Buổi chiều Trì Sính cùng tôi ngắm một cái bình cổ có vẻ thích, tôi trực tiếp tặng cậu ta." (Hint đây mà...yêu nhau hả.. )

Khương Tiểu Soái vừa nghe lời này lập tức ngồi dậy, trợn mắt trừng Quách Thành Vũ.

"Bình cổ bao nhiêu tiền?"

Quách Thành Vũ suy nghĩ một lát nói,"Nhớ không rõ, tôi nhớ là năm trước đấu giá, khoảng một triệu tệ thì phải!"

"Tên phá gia chi tử này! Những một triệu nói tặng liền tặng hả? Ngày nào đó, anh vui vẻ rồi đem cả tôi đi tặng luôn phải không?"  

  Ngô Sở Úy chợp mắt hơn ba tiếng, mí mắt vẫn thấy nặng nề, thế nhưng nhắm mắt lại, ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Cậu mở mắt he hé nhìn giấy dán tường màu trắng sữa đối diện, trong lòng không khỏi khó chịu.

Chậm rãi ngồi dậy, đem quần áo mặc vào, đi ra phía ngoài.

Căn phòng của Khương Tiểu Soái còn có tiếng nói chuyện và âm thanh đùa giỡn, lúc đầu Ngô Sở Úy không có ý định cùng cậu ta chào hỏi. Nhưng thấy Khương Tiểu Soái còn chưa ngủ, nghĩ rằng vẫn cần phải nói cho cậu biết một tiếng, liền tiến đến cửa phòng.

Quách Thành Vũ chẳng biết từ đâu biến ra vài túi đậu rang, quơ quơ trước mặt Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái ánh mắt liền sáng lên,"Ôi trời, đậu rang này không phải đã bị Ngô Sở Úy trộm đi hay sao?"

"Tôi lại nén trộn lại." Quách Thành Vũ nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Khương Tiểu Soái không che giấu được vui vẻ, giống như cướp về một đống đồ đạc ở trên tay người khác, giống như chiếm được cả tiện nghi lớn vậy.

Quách Thành Vũ nhéo má cậu nói,"Xem bộ dạng của cậu này."

Kỳ thực anh biết Khương Tiểu Soái sẽ có biểu hiện như vậy, mới nhanh nhẹn trộm mấy gói đậu rang trong túi áo của Ngô Sở Úy.

Khương Tiểu Soái nói,"Tôi vừa nghĩ đến bộ dạng phát điên của đại Úy khi nhìn không thấy đậu rang, tôi đã cảm thấy rất vui vẻ."

Sau đó, Quách Thành Vũ dùng đầu cọ cọ trên bụng Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái cười đến lăn lộn trên giường.

Ngô Sở Úy đứng ở cửa nhìn một lúc, không có đi vào, mà xoay người đi ra ngoài.

Khương Tiểu Soái nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng đè Quách Thành Vũ lại,"Đừng nghịch, tôi hình như nghe được tiếng cửa phòng mở."

Đứng dậy nhìn, cửa phòng ngủ mở một khe nhỏ.

Khương Tiểu Soái hình như ý thức được cái gì đó, ngay cả dép cũng không xỏ vào liền xông ra ngoài.

Chân của Ngô Sở Úy vừa mới bước ra khỏi cửa, đã bị Khương Tiểu Soái tóm kéo lại.

"Đại Úy, cậu đi đâu?" Khương Tiểu Soái mặt lộ vẻ bất an.

Ngô Sở Úy thản nhiên nói,"Tôi về nhà."  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro