(Chương 74 trong chính truyện)
"Tôi phát hiện bây giờ nuôi rắn là một dạng mốt, cậu ấm kiểu như anh có phải rất nhiều người nuôi thứ này không?"
Quách Thành Vũ rất thiện lương giúp Khương Tiểu Soái thu nhỏ vòng lại.
"Cũng không có mấy người, phần lớn vẫn nuôi chó nuôi mèo, người phương nam nuôi rắn nhiều hơn. Rất nhiều chủng loại rắn không thích hợp với không khí phương bắc, nuôi chưa được vài ngày đã chết."
Khương Tiểu Soái rất vừa lòng với câu trả lời của Quách Thành Vũ, chỉ có mấy người, vậy đỡ được nhiều việc lắm.
"Bọn họ nuôi thế nào? Nuôi trong nhà, hay giống anh, đặc biệt làm một cái vườn, nuôi nhiều loại như thế?"
"Phần lớn đều mua một hai con nuôi trong nhà, trừ khi thật sự si mê thứ này, mới nuôi nhiều loại. Nuôi rắn cũng không phải dễ dàng, thói quen sinh hoạt của nhiều loại rắn không giống nhau, rất nhiều loại không thể sống chung. Nuôi rắn thành quy mô đều là những trại nuôi rắn, dựa vào rắn kiếm tiền, những trại nuôi rắn quy mô lớn không vì lợi ích, vậy thì cần phải có đủ tiền tài ủng hộ."
Nói xong, tay của người họ Quách nào đó lại thò vào trong áo blouse.
Mắt thấy sắp chuyển đề tài lên người Trì Sính, Khương Tiểu Soái chỉ có thể cố gắng nhịn.
"Nghe anh nói thế, vì nuôi rắn mà đặc biệt xây một lạc viên, không tiếc tiền vốn như vậy chỉ có mình anh nhỉ?"
Tay Quách Thành Vũ ấn lên gò núi giữa chân Khương Tiểu Soái, nhàn nhạt đáp một chữ: "Hai."
"Còn một người nữa à?"
Khương Tiểu Soái nhịn đến mức con ngươi đỏ lên, vất vả lắm mới nín nổi.
"Vậy đó là ai?"
Quách Thành Vũ thở dài: "Không đáng nhắc đến."
Khương Tiểu Soái ấn lên cánh tay làm bậy của Quách Thành Vũ, hàm răng mài cụt một đoạn.
Quách Thành Vũ chuyển lời: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ nói."
Khương Tiểu Soái cứng đờ một chút, lại buông tay ra.
"Nói đi."
"Lúc trước, quả thật có hai người, người đó trừ nuôi rắn thì không làm gì cả, thuê một khu vườn nhỏ ở ngoại ô nuôi rắn. Bây giờ chỉ còn mình tôi, rắn của cậu ta đều mất hết rồi, chỉ còn lại một con vẫn mang theo bên mình."
Đầu Khương Tiểu Soái nổi một tầng mồ hôi: "Người anh nói là ai vậy?'
"Cậu còn không biết sao?" Quách Thành Vũ cười bỡn cợt.
Khương Tiểu Soái suýt nữa thở không nổi! Phí công đi một vòng lớn, còn bị người ta sờ lâu như thế, hôm nay chịu thiệt lớn rồi. Mẹ! Thật quá âm hiểm! Tôi trù anh tương lai sinh con toàn thân là lỗ đ*t!
"Tại sao rắn của anh ta lại không còn?" Giọng của Ngô Sở Úy thình lình vang lên bên cạnh.
Quách Thành Vũ nghịch một chiếc bật lửa, bâng quơ nói: "Bị ông già cậu ta giấu rồi."
Ngô Sở Úy lại hỏi: "Tại sao ba anh ta phải giấu rắn của anh ta?"
"Con trai không lo sự nghiệp, làm cha không thể quản sao?" Quách Thành Vũ giống như đang nói đến một người không hề liên quan.
Sợi dây thần kinh mẫn cảm của Ngô Sở Úy đột nhiên bị thứ gì đó kéo mạnh.
"Theo như anh nói, không phải anh ta tự nguyện ra làm việc, mà do ba anh ta cưỡng ép sắp đặt?"
Quách Thành Vũ không trả lời, chỉ cười cười nhìn Ngô Sở Úy, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, Khương Tiểu Soái mới mở miệng.
"Tôi cảm thấy người này quá ranh, cậu muốn moi tin từ miệng anh ta rất khó."
Ngô Sở Úy thẳng người dậy, "Tôi ra ngoài một chuyến."
(Chương 113 trong chính truyện)
Quách Thành Vũ dẫn Ngô Sở Úy đến một câu lạc bộ khiêu vũ, ban ngày ở đây rất yên tĩnh, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi qua đi lại trong các phòng riêng. Quách Thành Vũ hiển nhiên là khách quen ở đây, vừa vào không bao lâu, đã có nhân viên phục vụ tích cực đến chào hỏi.
Ngô Sở Úy và Quách Thành Vũ vào một phòng riêng, một nam phục vụ lẳng lơ cũng theo vào, lúc có lúc không cọ lên người Quách Thành Vũ, hàm ý trêu chọc rất rõ ràng.
Ngô Sở Úy dù sao cũng là thẳng nam, thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng thấy chán ghét.
Quách Thành Vũ ở trước mặt Ngô Sở Úy vẫn coi như chú ý hình tượng, cảnh cáo nam phục vụ lẳng lơ kia rất rõ ràng.
"Hôm nay thành thật chút cho tôi, tôi đến để nói chuyện."
Nhóc kia cũng rất nghe lời, nói không ồn là không ồn.
"Anh thường xuyên đến đây à?" Ngô Sở Úy hỏi.
Quách Thành Vũ uống rượu, hờ hững nói: "Không đến thường xuyên như Trì Sính."
Câu này lập tức chọt trúng chỗ ngứa của nhóc lẳng lơ kia, liền vội vã nghe ngóng với Quách Thành Vũ: "Đúng rồi, Trì thiếu sao lâu như vậy chưa đến? Gần đây anh ấy bận cái gì sao? Em nhớ anh ấy muốn chết rồi."
Quách Thành Vũ cố ý hỏi: "Cậu lại thiếu thao hả?"
Nhóc lẳng lơ cười không chút liêm sỉ: "Đúng vậy! Anh về nói cho Trì thiếu, mông em ngứa, bảo anh ấy mau đến thao."
Rượu trái cây trong miệng Ngô Sở Úy phun đầy đất.
Không bao lâu, Quách Thành Vũ nhận được một cuộc điện thoại ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Ngô Sở Úy và nhóc lẳng lơ kia.
Quách Thành Vũ nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy Ngô Sở Úy đang muốn ra khỏi phòng.
"Hê, sao cậu lại ra đây?"
Sắc mặt Ngô Sở Úy có chút phức tạp: "Công ty có chút chuyện, tôi đi trước, ngày khác lại nói."
Quách Thành Vũ ném ra một xấp tiền rồi cũng đi.
Khương Tiểu Soái tối qua gọi điện cho Ngô Sở Úy, vẫn luôn tắt máy, nghĩ có lẽ hai người đó đang làm chuyện kia, nên cũng không có ý quấy rầy nữa. Kết quả sáng sớm thức dậy gọi, vẫn ở trạng thái tắt máy, Khương Tiểu Soái cảm thấy lo lắng.
Chuyện này rốt cuộc là thành rồi hay chưa thành hả?
Đang nghĩ thế, một vị khách không mời tìm đến.
Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Anh đến làm gì?"
"Cho cậu biết một chuyện vui."
Ánh mắt Khương Tiểu Soái xa xăm: "Anh còn có thể có chuyện vui?"
Quách Thành Vũ tự tiện lấy lê trên bàn trà cắn một cái, bâng quơ nói: "Không phải Trì Sính ăn hiếp cậu sao? Tôi đã giúp cậu báo thù rồi. Tôi mời Đại thiết đầu đến ổ dâm mà Trì Sính thường đi nhất, khiến suy nghĩ của cậu ta rối tung lên. Cậu đoán Đại thiết đầu (là Ngô Sở Úy) nghe được những điều kia rồi, có phế Trì Sính đi không?"
Huyệt thái dương của Khương Tiểu Soái nhảy lên một hồi, một dự cảm không hay bao trùm toàn thân.
"Anh... anh dẫn cậu ta đi lúc nào?"
Quách Thành Vũ rất tài tình dời về trước một ngày.
"Chiều hôm qua."
Khương Tiểu Soái suýt nữa ngã ngửa xuống đất, uổng công sáng nay tôi đã làm công tác tư tưởng nhiều như thế, vốn cho rằng chuyện này đã thành công tám chín phần rồi, thế nhưng vào giờ khắc mấu chốt, lại bị Quách Thành Vũ chen vào.
Thất bại trong gang tấc!
Khương Tiểu Soái đã không bận tâm hình tượng nữa, nắm cổ áo Quách Thành Vũ gầm lên.
"Má nó tại sao anh sớm không báo muộn không báo, cứ chọn vào lúc mấu chốt này mà báo! A a a! Mẹ nó có phải anh cố ý muốn xích mích với tôi không hả?"
Quách Thành Vũ bị đá ra, vẫn vẻ mặt cười đắc ý.
Lý Vượng lại không mò nổi suy nghĩ của Quách Thành Vũ: "Tại sao cậu phải nói sớm hơn một ngày?"
Quách Thành Vũ đưa ánh mắt vui vẻ đánh giá ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm nói: "Rất rõ ràng, Khương Tiểu Soái còn chưa biết Ngô Sở Úy và Trì Sính bên nhau. Cậu ta cho rằng tôi đã phá hoại kế hoạch của mình, cậu ta cho rằng Trì Sính còn đến báo thù cậu ta. Cậu nói xem cậu ta mà nôn nóng rồi, có tìm chỗ nào tránh nạn không? Cậu nói cậu ta có thể tìm ai đây?"
Lý Vượng cuối cùng cũng cười: "Chắc chắn là cậu rồi!"
Quách Thành Vũ gảy tàn thuốc, khóe mắt híp lại thành đường âm tà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro