Chương 27: Khoảng Cách An Toàn
Editor: Yuki
Beta: Nhật Hạ
Lộc Dữ Ninh thậm chí không kịp phản ứng.
Nữ sinh bên cạnh đã thay cậu ta trả lời: "Dịch Khiêm, cậu yên tâm đi, Dữ Ninh sẽ không giận cậu đâu. Cậu cũng không cố ý mà."
Bạn học xung quanh cũng đồng loạt đồng ý, dường như mọi người hoàn toàn không nhận ra một mặt khác của Hạ Dịch Khiêm.
Thậm chí ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng hoài nghi rằng, Hạ Dịch Khiêm tràn đầy ác ý vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, Hạ Dịch Khiêm chính là cố ý.
Lộc Dữ Ninh giãy dụa đứng dậy, phản bác Hạ Dịch Khiêm: "Không phải như thế, là cậu buông tay tôi."
Lời của cậu vừa nói ra, các bạn học chung quanh đều sửng sốt.
Nữ sinh bên cạnh chần chừ rồi lên tiếng: "Dữ Ninh, có phải cậu lầm rồi không? Dịch Khiêm sao lại làm như vậy?"
Lộc Dữ Ninh không nói nên lời, cậu cũng chẳng có có chứng cứ gì.
Lộc Dữ Ninh không phải là người có thể xử lý mọi chuyện một cách rõ ràng. Từ nhỏ sức khỏe cậu không tốt, dưới sự can thiệp của Lộc Vọng Bắc cùng Lộc Chính Thanh, bạn bè xung quanh cậu đều rất tốt.
Cũng bởi vì điều kiện tốt của nhà họ Lộc và tình trạng thân thể của mình, nên mỗi người gặp cậu đều tràn đầy thiện ý.
Cậu gần như không chịu được sự ác ý như vậy.
Nhưng sự thật chính là sự thật. Tuy rằng Lộc Dữ Ninh không giỏi cách nói chuyện, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giằng co với Hạ Dịch Khiêm. Thậm chí, cậu còn nghĩ ra cách phản bác lời nói của Hạ Dịch Khiêm như thế nào.
Tuy nhiên, ngoài dự liệu của cậu, Hạ Dịch Khiêm không phản bác.
Hạ Dịch Khiêm chỉ cúi đầu, cụp mắt, lông mi khẽ run, nói: "Lộc Dữ Ninh nói rất đúng, là tôi buông tay. Đều là lỗi của tôi, cậu ấy tức giận cũng là chuyện nên làm. Nếu..."
"Giá như tôi khỏe mạnh hơn một chút."
Lộc Dữ Ninh trừng to mắt, cảm thấy lời nói của cậu ta giống như là một cú đánh vào bông gòn. Hạ Dịch Khiêm rõ ràng là đang xin lỗi cậu, nhưng những bạn học xung quanh lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
Không phải, không phải như vậy! Hạ Dịch Khiêm là cố ý buông tay.
Nhưng bạn học bên cạnh lại mở miệng nói...
"Dữ Ninh, Dịch Khiêm cũng không biết cậu sẽ đột nhiên ngã sấp xuống. Cậu ấy chưa có chuẩn bị nên không bắt được cậu là chuyện bình thường."
Dù sao các bạn học cũng không nghi ngờ Lộc Dữ Ninh ngã sấp xuống là có người cố ý gây ra. Sức khỏe Lộc Dữ Ninh vốn không tốt, năng lực phối hợp thân thể cũng rất kém, bọn họ học cùng lớp với Lộc Dữ Ninh nhiều năm cũng đều biết rõ. Thậm chí, ngay cả chính Lộc Dữ Ninh cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng Lộc Dữ Ninh thật không ngờ rằng những lời nói của bạn học bên cạnh đều để giải vây cho Hạ Dịch Khiêm.
Cậu mờ mịt nhìn các bạn học xung quanh, khuôn mặt họ dường như đều trở nên xa lạ, như thể cậu mới lần đầu tiên quen biết bọn họ.
Lộc Dữ Ninh cố nén ấm ức, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, muốn xoay người rời khỏi đám đông.
Ai ngờ, Hạ Dịch Khiêm vươn tay đặt lên khuỷu tay cậu nói: "Lộc Dữ Ninh, cậu thế nào rồi? Tôi cùng cậu đến phòng y tế nhé? Cậu ngàn vạn lần đừng vì giận tôi mà làm tổn thương chính mình mà."
Cậu quay đầu, chợt thấy Hạ Dịch Khiêm nhếch môi với y một cách ác ý.
Trong nháy mắt, đầu óc Lộc Dữ Ninh trống rỗng. Cậu nhẹ nhàng vung tay đẩy Hạ Dịch Khiêm ra. Nhưng không ngờ Hạ Dịch Khiêm lại hét lên một tiếng, ngã sấp xuống đất.
Ngay cả Lộc Dữ Ninh cũng sửng sốt nhìn tay mình, vừa rồi cậu rõ ràng không dùng sức.
Nhưng mà bạn học bên cạnh lại không cho là như vậy.
"Dịch Khiêm, cậu không sao chứ?"
"Dịch Khiêm, cậu thế nào rồi?"
Ngay cả nữ sinh bình thường có quan hệ rất tốt với Lộc Dữ Ninh cũng không nhịn được, nói: "Dữ Ninh, Dịch Khiêm chỉ muốn đỡ cậu đến phòng y tế..."
Lộc Dữ Ninh giật giật môi, cậu muốn giải thích rằng mình không dùng sức, cũng không phải cố ý.
Nhưng sắc mặt Hạ Dịch Khiêm lại trắng bệch, ngắt lời nữ sinh: "Không liên quan gì đến Dữ Ninh, là do tôi không đứng vững, cậu ấy không dùng sức."
"Ai... Dịch Khiêm! Cậu... " Nữ sinh giậm chân, nhưng không nói lời nào.
Lộc Dữ Ninh cảm nhận ánh mắt của người chung quanh dồn về phía mình. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Đây là những ánh mắt cậu chưa từng thấy qua.
Cậu cảm thấy rằng bản thân không thể giải thích một cách rõ ràng, người bên cạnh đều đã ngầm thừa nhận cậu sai.
"Tôi không sao, các cậu đưa Dữ Ninh đến phòng y tế đi. Sức khỏe cậu ấy không tốt." Hạ Dịch Khiêm cười cảm kích với bạn học đã đỡ cậu dậy.
Mọi người cảm thấy Lộc Dữ Ninh lúc này xử sự không đúng, nhưng dù sao cậu ta cũng là bạn học nhiều năm của bọn họ. Một sự hiện diện giống như em trai, mà chân Lộc Dữ Ninh quả thật cũng bị thương. Do dự một lát, họ nói: "Dịch Khiêm, chúng tôi đưa Dữ Ninh đến phòng y tế."
Nói xong bọn họ cố gắng đỡ lấy tay Lộc Dữ Ninh.
Nhưng Lộc Dữ Ninh cảm thấy ấm ức gấp bội liền rụt tay về, cậu nén giận lạnh lùng nói: "Không cần." Nói xong, cậu lê chân bị thương, khập khiễng rời đi.
"Làm cái gì vậy, đâu phải chúng ta hại cậu ấy ngã. " Có người nhỏ giọng oán giận.
Cậu ta vừa nói ra, lập tức có người ngăn lại.
"Đừng như vậy, Dữ Ninh cũng không phải cố ý."
Mặc dù nói là nói như vậy nhưng mọi người đều nhìn nhau và thấy sự khó chịu trong mắt đối phương.
Rõ ràng bọn họ có ý tốt, lại bị người ta từ chối như vậy.
Lộc Dữ Ninh tức giận bước vào phòng vẽ tranh nhìn tranh của mình với tâm trạng phiền muộn.
Anh trai của Hạ Dịch Khiêm rốt cuộc là ai?
Tại sao cậu ta nói rằng cậu đã ăn cắp đồ của anh trai mình? Rõ ràng cậu không trộm đồ của ai.
Chẳng lẽ là...
Vừa nghĩ tới khả năng đó, Lộc Dữ Ninh lập tức không nhịn được nắm chặt bút lông dê. Lực đạo dưới tay mất đi chừng mực, hạ bút nặng hơn dự đoán rất nhiều.
Sắc mặt cậu trắng bệch. Không thể nào! Cậu nắm chặt bút vẽ, cắn môi...
Ăn cắp?
Không thể nào là Dư An, Dư An chưa từng có em trai.
Huống chi, cậu làm sao lại là kẻ trộm chứ? Cậu chỉ muốn bảo vệ tốt những đồ vật của mình mà thôi. Đó cũng là những người mà cậu xem như ba và anh trai, cậu dựa vào cái gì phải buông tay?
"Dữ Ninh."Giọng giáo viên mỹ thuật truyền đến từ phòng vẽ tranh.
Trường trung học Tĩnh An không chỉ là trường trọng điểm của tỉnh, mà còn rất xuất sắc về mặt mỹ thuật. Hàng năm, trong các cuộc thi nghệ thuật đều có một nhóm học sinh mỹ thuật trổ hết tài năng. Thậm chí, trường còn xây riêng tầng một của tòa nhà dạy học dùng làm phòng vẽ tranh, cung cấp cho học sinh chuyên mỹ thuật sử dụng.
Mà Lộc Dữ Ninh xem như là "biển chữ vàng" mấy năm nay của bọn họ, ở các cuộc thi mỹ thuật lớn trong nước đều đạt được thành tích xuất sắc. Bởi vậy trường còn chuẩn bị riêng cho cậu một phòng vẽ tranh.
Lộc Dữ Ninh từ từ thu lại thần sắc vặn vẹo trên mặt, miễn cưỡng cười nói: "Thầy, làm sao vậy?"
"Dữ Ninh, cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi năm nay đã sắp bắt đầu. Em chuẩn bị tác phẩm dự thi xong chưa?"
Cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi là một sự kiện có giá trị rất cao trong giới mỹ thuật quốc gia. Mặc dù là cuộc thi, nhưng hàng năm một nhóm tác phẩm ưu tú nhất sẽ theo triển lãm tập thể của các họa sĩ hàng đầu trong nước triển lãm tại Bảo tàng mỹ thuật quốc gia.
Rất nhiều nghệ sĩ trẻ đã bộc lộ tài năng thông qua cuộc thi này. Cuộc thi tổ chức hai năm một lần, và lần trước, Lộc Dữ Ninh của nhóm thiếu niên giành được giải bạc. Cậu cũng nhờ cuộc thi này mà chính thức lọt vào mắt những họa sĩ thành danh đã lâu. Cuộc thi này đối với Lộc Dữ Ninh mà nói có ý nghĩa rất trọng đại.
Lần này, Lộc Dữ Ninh của nhóm thanh niên lại dự thi. Rất nhiều người trong ngành đều vô cùng coi trọng việc cậu sẽ giành được giải thưởng vàng.
Lộc Dữ Ninh cũng hy vọng bản thân giành được giải vàng trong cuộc thi lần này. Sang năm cậu sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học. Nếu như có thể đạt được một giải thưởng có đủ trọng lượng như vậy, cậu còn có thể được thêm điểm trong kỳ thi tốt nghiệp trung học và tuyển sinh đại học.
Cậu nghe lời giáo viên nói xong, không yên lòng gật gật đầu.
Từ trước đến nay, giáo viên mỹ thuật đều yên tâm với cậu nên không quấy rầy cậu vẽ tranh nữa.
Đợi đến khi thầy giáo đi rồi, Lộc Dữ Ninh nhìn bức tranh sơn thủy mới vẽ được một nửa trên giá vẽ, nhưng dù bút vẽ trong tay có làm thế nào cũng không vẽ được nữa.
Trên bức tranh vẽ chim chưa hoàn thành, ánh mắt chim xanh không đủ linh động, màu sắc lông đuôi sặc sỡ cũng không đủ tinh tế, hoàn toàn thiếu đi linh khí.
Trong lòng cậu dâng lên một trận phiền não, cậu lấy cọ vẽ ném lên bức tranh. Chỉ trong nháy mắt một mảng lớn mực đã nhuộm đen giấy Tuyên Thành.
Một nửa bức tranh chim chóc đã bị phá hủy.
Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Từ khi cậu bắt đầu mạo nhận bức tranh kia của Dư An, đã rất lâu rồi cậu không vẽ được một bức tranh cho ra hồn, hiện tại cũng như vậy.
Mỗi lần cậu đặt bút đều nghĩ đến bức họa của Lộc Dư An. Không giống như trước, mỗi một lần đặt bút, cậu không di bút tùy ý vẽ nữa, mà lại nghĩ: "Liệu mình có thể vẽ như vậy hay không? Có thể đặt bút như vậy hay không?"
Không phải cậu không muốn hoàn thành một bức tranh, mà là nếu cậu vẽ không đủ tốt, thua kém bức kia của Dư An, thế thì cậu vẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lộc Dữ Ninh phiền muộn ném bút lông dê vào trong chậu rửa.
______________
"Dư An, cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi cậu thật sự không tham gia sao?"
Đầu hạt dẻ quay đầu, nghiêm túc hỏi Lộc Dư An ở bàn sau. Mấy ngày hôm trước sinh nhật cậu, cậu nhận được một bức Lư Sơn Sơn Thủy của Lộc Dư An. Quả thực kinh ngạc đến tận óc, cậu gần như hóa thân thành fan hâm mộ số một của Lộc Dư An.
Cậu cũng là sinh viên mỹ thuật, cũng bị giáo viên phòng vẽ tranh khuyến khích tham gia Khải Chi Bôi. Biết đâu cái vận cứt chó này lại được giám khảo coi trọng thì sao?
Trận đấu Khải Chi Bôi toàn quốc được chia thành rất nhiều khu thi đấu. Thành phố Nam vừa vặn chính là một trong số đó, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lộc Dư An nhìn chữ thập đỏ tươi trên bài thi, cậu rầu rĩ rút chồng bài thi trên bàn bỏ vào trong cặp sách, lắc đầu nói: "Không đi."
Cậu không có hứng thú đối với những cuộc thi kia. Hiện tại, cậu còn không đủ thời gian học tập, làm gì có thời gian đi tham gia cuộc thi mỹ thuật Khải Chi Bôi gì đó.
Lộc Dư An vùi đầu từ trong đống sách vở trên bàn rút ra một bài thi ngữ văn, rồi lại cúi đầu muốn viết đề chính tả .
Hạt dẻ cảm thấy nhức đầu, cũng không biết nói cái gì cho phải. Cậu biết, nếu lúc này Dư An thi giữa kỳ không tốt, khó có thể thi vào tuyến chính quy.
Bạn cùng bàn đeo kính dày vội vàng kéo tay cậu, nói: "Dư An, chờ một chút, cậu viết sai rồi."
Lộc Dư An nhìn lại, mới phát hiện mình lại viết ngược trình tự hai chữ trước, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Tay cầm bút của cậu dừng một chút, mắt càng thêm uể oải đến mức mắt thường có thể thấy được.
Ngay cả cậu bạn đeo kính dày cũng không nhịn được, vụng về an ủi: "Không sao, mọi người đều dễ viết sai."
Bạn cùng bàn đeo kính dày cùng đầu hạt dẻ liếc nhau, không hẹn mà cùng thở dài.
Dư An tuyệt đối không phải là học sinh đi học không nghiêm túc, ngược lại cậu đi học rất nghiêm túc. Cho dù cô giáo Chung cũng không tìm ra bất cứ sai lầm gì từ Dư An.
Nhưng để thành tích học tập của Dư An tăng lên thì rất khó.
Không phải nói cậu không có tiến bộ, mà là tiến bộ của cậu so với nỗ lực cậu bỏ ra, thật sự đạt được quá ít. Thậm chí là ít tới nỗi, gần như không đáng kể.
Mặc dù, Lộc Dư An có chút uể oải, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lại tinh thần một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, học tập đối với cậu mà nói không phải là một chuyện đơn giản.
Đầu hạt dẻ suy nghĩ một chút rồi nói: "Dư An, cậu có cân nhắc tham gia thi nghệ thuật không? Bản lĩnh mỹ thuật của cậu rất tốt, tham gia luyện tập, đi thi nghệ thuật khẳng định không thành vấn đề."
Lộc Dư An có chút chần chờ. Cậu cũng muốn thi nghệ thuật, nhưng hoàn toàn chưa từng học mỹ thuật chuyên nghiệp. Cậu chỉ luyện vẽ tranh truyền thống của cụ Lý lớn lên, đối với kiến thức cơ bản về hội họa lại càng hạn chế. Cậu thở dài đáp: "Nói sau đi."
Cho dù là thi nghệ thuật, cũng phải thi được điểm văn hóa tốt mới đủ.
Mà cậu còn có chuyện phải lo lắng.
Bài thi lần này cần phụ huynh ký tên.
Lộc Dư An thở dài.
Khi về đến nhà, Mạc Nhân Tuyết lại phát hiện Lộc Dư An có chút kỳ lạ.
Thường thì vừa về nhà, thiếu niên hoặc là ở thư phòng vẽ tranh, hoặc là ở phòng ngủ làm bài tập. Nhưng giờ đây, cậu khoanh hai chân ngồi ở trên sô pha, cúi đầu ôm một quyển sách tiếng Anh cầm ngược, ánh mắt thỉnh thoảng len lén nhìn về phía mình.
Trong khoảng thời gian này, căn nhà đã dần dần có dấu vết của một người khác. Trên sô pha có áo khoác đồng phục của Dư An, trên bàn trà đặt bút của Dư An, còn có dép lê bông. Sống một thời gian ngắn, Mạc Nhân Tuyết đã biết thiếu niên nhìn thì rất cứng cỏi.
Nhưng thật sự chỉ là một cậu bé rất yếu ớt. Nếu ăn uống không có quy luật, ngày hôm sau nhất định ôm dạ dày khó chịu. Để chân trần giẫm lên gạch men sứ, cho dù là mùa hè, ngày hôm sau giọng nói cũng sẽ khàn. Cho nên anh nhắc nhở thiếu niên ba bữa phải ăn đúng giờ, nhất định phải nhớ mang dép lê.
Mạc Nhân Tuyết cũng không ghét cảm giác như vậy.
Anh biết thiếu niên đại khái có lời muốn nói với mình. Anh cũng không nói gì, chỉ là thay vì đi thư phòng làm việc như bình thường, Mạc Nhân Tuyết lại thay quần áo rồi ngồi ở phòng khách, tiếp tục đọc quyển sách đang đọc dở đêm qua, chờ thiếu niên tới tìm anh.
Quả nhiên không lâu sau, thiếu niên ngồi trên sô pha cũng đã đứng ngồi không yên, vẻ mặt rối rắm, lật ngược vài trang của quyển sách tiếng Anh cũng không phát hiện. Cuối cùng cậu lấy bài thi ra, hời hợt nói với Mạc Nhân Tuyết: "Bài thi này phải ký tên."
Mạc Nhân Tuyết tiếp nhận bài thi, vừa nhìn qua liền thấy trên bài thi dày đặc chữ, đều là chữ thập màu đỏ tươi.
Điểm số cũng không đẹp lắm.
Mạc Nhân Tuyết liếc vành tai nhìn như trấn định nhưng lại đỏ bừng của thiếu niên.
Trách không được lại do dự như vậy.
Mạc Nhân Tuyết tiếp tục lật bài thi, bắt đầu nhìn kỹ.
Kỳ thật anh có chút kinh ngạc, bộ dáng học tập của đứa nhỏ này rất nghiêm túc.
Cậu ở nhà, ngoại trừ làm bài tập thì chính là đến phòng vẽ tranh xem họa phổ.
*"Họa phổ" là một thuật ngữ trong mỹ thuật, chỉ việc nghiên cứu và phân tích các yếu tố của một bức tranh, như màu sắc, hình dáng và cảm xúc mà nó truyền tải. Mục đích của họa phổ là giúp người xem hiểu rõ hơn về ý nghĩa và giá trị nghệ thuật của tác phẩm.
Thậm chí anh cũng không giống như bạn bè, oán giận con mình mỗi ngày đều chỉ biết chơi điện thoại di động.
Mức độ ỷ lại của Dư An đối với internet rất thấp, phần lớn thời gian cậu dành cho việc học tập và vẽ tranh.
Cho nên Mạc Nhân Tuyết xem bài thi của cậu vô cùng nghiêm túc.
Lộc Dư An lại như hiểu lầm cái gì, cố gắng bình tĩnh nói: "Lần sau em sẽ cố gắng hơn."
Cậu cũng biết lần này cậu thi rất kém.
Cậu thật sự đang rất nỗ lực, nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy cậu không nghiêm túc, hoặc là bề ngoài giả bộ rất nghiêm túc, thực chất không có đặt tâm tư vào đó. Lộc Chính Thanh đã từng bắt cậu học tập, nhưng sau khi tìm mấy gia sư vẫn thấy thành tích của cậu như cũ, không hề cải thiện, lâu dần ông cũng từ bỏ.
Mạc Nhân Tuyết xem đi xem lại mấy lần, vùng giữa hai lông mày nhăn lại. Gần như mỗi đề thi của Lộc Dư An, anh đều nhìn thấy đường ngang. Một câu hoàn chỉnh bị ngăn thành vài từ, anh suy nghĩ một chút hỏi: "Dư An, vì sao em lại vẽ đường ngang?"
Lộc Dư An sửng sốt giải thích: "Như vậy sẽ hạn chế khả năng bị đọc sai." Cậu suy nghĩ rồi bổ sung: "Vẽ như thế chữ sẽ không chạy tới chạy lui."
Tay Mạc Nhân Tuyết lật bài thi chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lộc Dư An, hai mày hơi nhíu lại.
Buổi tối hôm đó, Mạc Nhân Tuyết đưa Lộc Dư An đến phòng khám của bạn mình.
Hứa Thiệu Lâm là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, nhưng cũng không hiểu nhiều về tình hình của Lộc Dư An. Anh lập tức liên lạc với giáo sư tâm lý học giáo dục đặc biệt ở trường đại học để chẩn đoán từ xa.
Chưa đầy một giờ, chẩn đoán cơ bản cũng đã có. Trên cơ bản có thể xác định, Dư An mắc chứng ngại đọc viết nặng.
Lão giáo sư trong video hòa nhã mời người giám hộ Lộc Dư An cùng gọi video.
Mạc Nhân Tuyết ngồi bên cạnh Lộc Dư An.
Lộc Dư An lúng túng ôm gối ngồi trên sô pha, thấp thỏm nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết, anh vỗ vỗ lưng cậu trấn an.
Hứa Thiệu Lâm không nhịn được nhíu mày.
Lão giáo sư nhìn thấy vậy cười nói: "Dư An vẽ tranh nhất định rất tốt."
Lộc Dư An nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, làm sao lão giáo sư biết cậu vẽ tranh tốt?
Mạc Nhân Tuyết lại cười, trong giọng nói mang theo kiêu ngạo trả lời: "Quả thật rất tốt."
Lão giáo sư mới giải thích với bọn họ: "Vừa rồi tôi cho Dư An làm một ít kiểm tra, chức năng nhận thức của đại não Dư An không giống với người khác lắm, cậu ấy không có cách nào thiết lập liên hệ "hình âm ý" bình thường. Ví dụ như chữ "An", trong đầu chúng ta nhất định là nghĩ đến chữ "An" này trước, giống như có người nói chuyện trong đầu chúng ta vậy, sau đó chúng ta mới có thể tiến thêm một bước nghĩ đến tầng ý nghĩa bình an này. Mà trong đầu Dư An lại không có âm thanh này."
Chữ viết trong đầu cậu giống như một bức tranh, tách rời với cách đọc, ý nghĩa và chữ viết.
"Đoạn văn dài, trong mắt Dư An giống như một sợi len chỉ có sự khác biệt rất nhỏ. Do đó việc học ngôn ngữ đối với Dư An mà nói đặc biệt khó khăn. Vì vậy việc đọc đoạn văn dài đối với Dư An cũng vô cùng khó. Dư An từng nói dùng đường ngang để chia đoạn văn lớn thành từng từ ngắn, đây là phương pháp rất tuyệt, Dư An có thể nghĩ ra đã rất lợi hại rồi."
Nguyên nhân lớn của chứng rối loạn đọc viết này là do thần kinh thị giác của đứa trẻ có đặc điểm khá đặc biệt.
Cũng vì thế, thần kinh thị giác của Dư An lại có năng khiếu vẽ tranh rất cao.
Rất nhiều họa sĩ nổi tiếng như Da Vinci và Picasso cũng từng gặp vấn đề tương tự.
Lộc Dư An nghe xong có chút mê man. Trước kia cậu vẫn cho rằng bản thân học tập không tốt là do cậu không đủ cố gắng.
Thì ra là do nguyên nhân này sao?
Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Vấn đề đã khiến cậu hoang mang rất nhiều năm cuối cùng cũng sáng tỏ. Trong lòng cậu có cảm giác thoải mái mà trước nay chưa từng có. Giống như những lo lắng luôn vây quanh bên người cậu rốt cuộc cũng tan biến..
Lão giáo sư thở dài tiếc nuối nói: "Thật ra nếu Dư An có thể sửa chữa từ nhỏ, bây giờ sẽ càng ưu tú hơn."
Mạc Nhân Tuyết lại trịnh trọng sửa lại: "Hiện tại cũng ưu tú."
Lão giáo sư sửng sốt gật đầu cười nói: "Đúng vậy." Có chướng ngại đọc viết nặng như vậy không có can thiệp lại còn có thể theo kịp tiến độ học tập của trẻ con bình thường, ai nói không ưu tú chứ.
Lông mi Lộc Dư An khẽ động, không nhịn được quay đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, trong lòng cậu cảm thấy rất phức tạp.
Dường như chưa có ai từng nói những lời như vậy với cậu.
Khóe môi cậu không nhịn được nhếch lên, nghiêm túc nói với lão giáo sư: "Giáo sư Trần, không muộn đâu." Chỉ cần biết vấn đề nằm ở đâu, thì vĩnh viễn không bao giờ muộn.
Nhất định cậu có thể hết bệnh vào một ngày nào đó.
Đợi Mạc Nhân Tuyết hỏi rõ phương pháp can thiệp chứng khó đọc thì đêm đã khuya.
Lộc Dư An nằm sấp trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Chú Vương nhẹ nhàng lái xe vào ga ra, đang định gọi Dư An dậy.
Mạc Nhân Tuyết lại làm một động tác im lặng, ý của anh là bảo chú Vương có thể về nhà. Anh ngồi yên trong xe chờ Dư An tỉnh lại.
Nhưng tựa hồ đã giải quyết được lo lắng chưa từng nói ở trong lòng. Lộc Dư An ngủ rất ngon.
Mạc Nhân Tuyết nhìn khuôn mặt ngủ say của thiếu niên, sườn mặt cậu dưới ánh đèn gara lờ mờ, mạ lên một tầng hào quang ấm áp.
Đôi mắt nhắm chặt, lông mi thon dài khẽ nhúc nhích. Đồng phục học sinh hơi rung động dưới đường cong nhô lên của cột sống.
Cậu không còn cảnh giác như trước, mọi lúc đều có thể tỉnh dậy. Mái tóc đen mềm mại của thiếu niên phủ lên trán trắng nõn, trông đặc biệt nhu thuận, cũng làm cho vết sẹo giữa lông mày đặc biệt rõ ràng.
Anh biết thiếu niên là một đứa trẻ có lòng phòng bị rất nặng. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, anh đã ý thức được lúc nào thiếu niên cũng đều cố ý vạch ra khoảng cách với người khác, cậu có khu vực an toàn của mình.
Giống như là một con mèo nhỏ ở bên ngoài lưu lạc thật lâu cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Một khi tới gần khu vực an toàn của nó, cả người sẽ xù lông, ngoài mạnh trong yếu uy hiếp tất cả mọi người.
Cho nên ngay từ đầu, anh không có chủ động tới gần, mà là để lại cho thiếu niên đủ khoảng cách an toàn.
Hiện tại anh hình như được thiếu niên tiếp nhận ở khoảng cách an toàn của cậu.
Thiếu niên khắc chế cùng cảnh giác, luôn làm cho anh cảm thấy đau lòng.
Anh đem thiếu niên cẩn thận ôm vào trong ngực, cẩn thận từng chút một ôm cậu trở về phòng.
Nằm trong lòng anh, chóp mũi thiếu niên hơi hơi ngửi ngửi. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh mơ hồ nghĩ đến, là mùi hoa mộc quen thuộc dễ ngửi kia.
Nửa đêm, đầu hạt dẻ mãi cũng không thể ngủ được. Cậu rối rắm hồi lâu rồi cắn răng đem bức tranh đã được dán sẵn cùng với tờ báo danh cậu đã giúp Dư An điền xong bỏ vào trong túi gửi thư.
Cho dù không đạt giải, tranh của Dư An cũng sẽ gửi về cho cậu. Đầu hạt dẻ tự an ủi mình như vậy, mới thuyết phục được bản thân gửi bức tranh đi.
Tuy rằng cậu ấy không có học giỏi gì cũng không nói ra được từ hay, nhưng cậu thật sự cảm thấy bức tranh này của Dư An rất đẹp.
So với cậu vẽ loạn một trận không biết đẹp hơn bao nhiêu?
Lỡ như đoạt giải thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro