🌸 CHƯƠNG 8: HẠNH PHÚC CUỐI CON ĐƯỜNG

Khoa nhìn Vy, ánh mắt vừa ấm vừa buồn:

"Vy này... anh tưởng có lúc đã nắm được tay em. Nhưng hóa ra chỉ là đi cùng nhau một đoạn."

Vy mím môi, không nói gì. Cô biết điều đó. Từ rất lâu rồi... cô biết.

Khoa xoay người, mắt nhìn xa xăm:

"Minh thương anh, anh biết. Và anh cũng quý thằng bé. Nhưng... người nó cần ở bên suốt đời, là ba mẹ nó – là Phong, là em."

Anh quay lại nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt:

"Vy à... tình yêu không nhất thiết phải giành lấy. Có những người mình chỉ nên giữ trong tim – như một món quà quý giá, không cần sở hữu."

Cô bặm môi, cổ họng nghẹn đắng. Nhưng khi Khoa bước đến, khẽ xoa đầu Minh, rồi quay lưng rời đi – cô không ngăn lại.

Bởi cô biết... lần này, Khoa không bỏ đi. Mà là đang để lại tất cả những gì tốt đẹp nhất – cho cô.

Sau khi Khoa rời đi...

Vy ngồi lặng yên trên ghế đá, ánh chiều nghiêng xuống phủ bóng vàng nhạt lên mái tóc rối. Cô nhìn theo bóng Khoa dần khuất sau hàng cây, lòng nghẹn lại như có gì đó vừa rơi rụng.

Minh lon ton chạy về, hai má đỏ au, mồ hôi lấm tấm nhưng ánh mắt thì rạng rỡ.

"Mẹ ơi... ba Khoa đi đâu vậy?"

Vy quay sang, khẽ vuốt tóc con:

"Ba Khoa có việc, con trai."

Minh chớp chớp mắt, rồi đột nhiên ngồi xuống cạnh Vy, nghiêng đầu hỏi nhỏ, giọng ngây thơ đến nao lòng:

"Vậy... nếu ba Khoa là ba của con... thì ba Phong sẽ buồn hả mẹ?"

Vy chết lặng.

Tim cô như bị ai siết lấy.

Không phải vì câu hỏi khó trả lời. Mà là vì trong đôi mắt trong veo của Minh, không có sự toan tính, không có đúng sai — chỉ có một điều duy nhất: thằng bé đang học cách yêu thương cả hai người đàn ông đã từng, đang hiện diện trong đời nó.

Cô ôm chặt con vào lòng, thì thầm:

"Ừ... chắc là sẽ buồn đó con."

Minh vùi đầu vào ngực mẹ, đáp nhỏ như gió lướt:

"Con cũng sẽ buồn nếu không có ba Phong nữa..."

Một giọt nước mắt chảy dài trên má Vy. Không ai thấy, chỉ có gió chiều mơn man mang theo một câu trả lời thầm lặng — có lẽ, trái tim cô cũng đã có đáp án rồi.

Những ngày sau đó...

Mọi thứ như lặng lại. Không còn tranh chấp, không còn những ánh mắt lạnh lùng hay lời nói sắc như dao. Căn nhà nhỏ mà Vy cùng Minh tạm sống giờ rộn tiếng cười con trẻ. Mỗi buổi chiều, Phong đều ghé qua — không rầm rộ, không ép buộc, chỉ là một người cha đến đón con trai sau giờ học.

Vy không còn lạnh lùng như trước, cũng không còn tránh né. Cô bắt đầu nhìn Phong — thật sự nhìn — không còn là hình bóng của một người từng làm cô tổn thương, mà là một người đàn ông đang cố gắng từng chút một để chuộc lại lỗi lầm.

Một buổi chiều, mưa lất phất rơi. Minh ngủ thiếp trên ghế sofa, chiếc chăn nhỏ phủ ngang người. Phong ngồi bên, mắt dán vào khuôn mặt bé bỏng đang thở đều đều.

Vy mang ra hai tách trà nóng, đặt một tách trước mặt Phong.

"Dạo này anh gầy đi."

Phong khẽ cười, giọng trầm và nhẹ:

"Anh ngủ không yên. Sợ lỡ mất một giấc mơ."

Vy nhìn anh, không nói gì. Chỉ là trong lòng, có một cơn mưa đã ngừng rơi.

Phong chạm tay lên ly trà, im lặng một lúc rồi hỏi:

"Em còn giận anh không?"

Cô lắc đầu, ánh mắt dịu đi:

"Không còn giận. Chỉ là... em cần thời gian để tin thêm lần nữa."

Phong gật đầu, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng, nhỏ thôi... nhưng đủ để làm tim anh ấm lại.

"Anh sẽ đợi. Miễn là em còn ở đây, miễn là còn được thấy Minh cười mỗi ngày... anh sẵn sàng làm lại từ đầu."

Lúc ấy, Vy không đáp. Nhưng gió ngoài hiên thổi qua, nhẹ như hơi thở mùa xuân đầu tiên sau mùa đông lạnh lẽo. Và trái tim cô — sau tất cả — lần đầu tiên... muốn được sống thêm lần nữa, vì chính mình.

Một buổi sáng bình yên.

Vy thức dậy trong ánh nắng dịu dàng len qua cửa sổ. Minh đang ngồi vẽ ở bàn nhỏ cạnh cửa, miệng lẩm nhẩm bài hát thiếu nhi không đầu không đuôi. Căn nhà nhỏ giờ không còn trống trải như trước. Có tiếng người, có mùi bánh mì nướng thơm lừng từ bếp — nơi Phong đang loay hoay, đeo tạp dề lốm đốm bột mì mà vẫn cố gắng "làm ra vẻ chuyên nghiệp".

Vy bước lại, khoanh tay nhìn anh từ phía sau.

"Lỡ tay cháy cái bánh nữa là em lấy tiền gas đó."

Phong quay lại, cười toe:

"Có cháy thì cũng cháy vì muốn làm em vui."

Vy bật cười, lần đầu tiên cười nhẹ lòng như vậy sau chuỗi ngày sóng gió.

"Anh vẫn luôn nói mấy câu như trong tiểu thuyết ấy nhỉ?"

Phong im lặng một lúc, mắt nhìn cô, ánh nhìn không còn ngang bướng hay tham vọng — mà chỉ là sự chân thành đến dịu dàng:

"Anh từng mất em. Lần này... anh không muốn chỉ nói suông nữa."

Vy không trả lời. Nhưng cô bước tới, cầm giúp anh chiếc đĩa để bánh mì. Một hành động nhỏ, nhưng trong mắt Phong, đó là cả một thế giới.

Buổi chiều hôm đó, Phong đưa hai người đến công viên, nơi thằng bé vừa tập đi xe đạp vừa la hét như cầu thủ nhỏ tập bóng đá. Vy ngồi ghế đá, Phong ngồi bên cạnh. Tay họ không chạm nhau. Nhưng chẳng ai né tránh ánh mắt người kia nữa.

Vy nói khẽ:

"Hồi trước em nghĩ mình không thể tha thứ. Nhưng giờ... em chỉ mong con mình hạnh phúc. Và em cũng vậy."

Phong ngước nhìn cô, ánh mắt ươn ướt:

"Anh có thể là một phần của hạnh phúc đó không?"

Vy nhìn Minh — thằng bé đang ngã dúi dụi nhưng vẫn cười hồn nhiên. Rồi cô quay lại nhìn Phong, khẽ gật đầu.

Chỉ là một gật đầu. Nhưng với Phong, nó đủ để bắt đầu lại từ đầu — bằng tất cả chân thành, bằng tất cả yêu thương.

Một buổi chiều cuối thu.

Gió thổi hiu hiu qua ô cửa sổ, mang theo mùi nắng cuối ngày và chút se lạnh của thời gian chuyển mùa. Minh nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, tay vẫn ôm khư khư cuốn truyện tranh chưa đọc hết. Mái tóc rối nhẹ, trán lấm tấm mồ hôi nhưng nét mặt bình yên đến lạ.

Vy đang đắp chăn cho con thì Phong từ bếp đi ra, tay cầm hai ly cacao nóng.

"Hết kem tươi rồi, nên hôm nay chỉ có cacao thôi."

"Cacao là đủ rồi. Em không cần gì thêm."

Câu trả lời nhẹ như hơi thở. Nhưng Phong nhìn cô, như thể vừa nghe lời tỏ tình đẹp nhất đời mình.

Cả hai ngồi xuống ghế, im lặng nhìn Minh một lúc lâu. Rồi Vy cất lời, nhỏ thôi, nhưng rõ ràng:

"Em không nghĩ... tụi mình lại có thể có một khoảnh khắc yên bình như thế này nữa."

Phong nghiêng đầu nhìn cô:

"Vì anh từng làm nó tan vỡ. Nhưng giờ anh muốn giữ lấy nó, bằng tất cả những gì mình có."

Vy quay sang, ánh mắt không còn giận dữ, không còn hồ nghi. Chỉ là một cái nhìn mềm mại, như người ta ngắm hoàng hôn sau cơn giông. Và như một lời chấp nhận không cần thốt ra thành tiếng, cô tựa nhẹ đầu vào vai Phong.

"Ừ... mình giữ nó lại, anh nhé."

Vài ngày sau.

Minh chạy tung tăng trong vườn, la toáng gọi cả Vy lẫn Phong ra xem bông hoa đầu tiên nó trồng đã nở. Bà Thục đứng từ xa nhìn lại, trong ánh mắt không còn toan tính. Chỉ là một người bà, nhìn cháu mình cười rạng rỡ mà khẽ mỉm cười theo.

Còn Chi — người từng muốn giành lấy tất cả, giờ đây đã không còn cơ hội chen vào một nơi mà... người ta yêu nhau quá đỗi chân thành.

"Hôm nay trời đẹp quá..."

Vy đứng trước gương, tay run run chỉnh lại dải voan trắng muốt trên tóc. Ánh nắng ngoài cửa hắt vào, làm làn da cô ánh lên màu ngà ngọc. Váy cưới không quá lộng lẫy, nhưng vừa vặn như chính tình yêu họ – từng vụn vỡ, từng hàn gắn, giờ chỉ còn lại vẻ đẹp giản dị nhưng sâu đậm.

"Mẹ đẹp giống công chúa luôn á!"

Minh đứng từ cửa nhón chân nhìn vào, mặt hí hửng.

Vy bật cười, cúi xuống thơm lên má con trai một cái.

"Cảm ơn quý ông nhỏ của mẹ. Nhưng công chúa hôm nay... sắp cưới hoàng tử của đời mình rồi đó nha."

Sân vườn nhà Phong.

Cả khu vườn cam được trang trí thành lễ đường. Hoa trắng cài giữa những tán cây nặng trĩu quả, tiếng nhạc du dương vang lên, gió đung đưa như chúc phúc. Khách mời không nhiều – chỉ là những người thực sự thân thiết, đủ để không khí ấm cúng như một bữa tiệc gia đình.

Khoa ngồi ở hàng ghế đầu, cười nhẹ khi thấy Minh vẫy tay từ xa. Anh gật đầu, như một lời chúc không cần nói thành lời.

Bà Thục – hôm nay diện áo dài tím nhạt – tay cầm bó hoa nhỏ, bước đến trao cho Vy trước lễ cưới.

"Cảm ơn con đã không từ chối chúng ta... lần nữa."

Vy cười, mắt hơi ướt.

"Chúng ta... bây giờ là một nhà rồi mẹ à."

Lễ cưới bắt đầu.

Phong đứng giữa khu vườn, tay siết nhẹ. Khi Vy bước ra trong váy trắng, bước chân chậm rãi dưới hàng cây cam, anh như nghẹn thở.

"Lần đầu gặp em, anh chẳng nghĩ mình sẽ được nắm tay em bước đến đây."

"Lần đầu gặp anh, em cũng đâu ngờ, người khiến em khổ đau nhất... lại cũng là người khiến em hạnh phúc nhất."

Phong trao nhẫn, giọng anh vững chãi:

"Từ hôm nay, anh không chỉ là chồng của em, mà còn là ba của Minh, là người sẽ bảo vệ hai mẹ con đến hết đời."

Vy khẽ gật đầu. Cô không nói gì thêm, nhưng nước mắt chạm khóe môi ngọt như vị cam chín giữa mùa.

Và ở đó, giữa vườn cam, giữa ngọn đèn lấp lánh và tiếng cười trẻ con vang lên – là một gia đình, là hạnh phúc thật sự.

Giữa tiếng đàn violon nhẹ nhàng, tiếng ly cụng nhau lách cách, khách khứa tay trong tay chúc mừng cặp đôi chính, thì Khoa lại lặng lẽ đứng cạnh một gốc cam, ánh mắt bình thản nhưng có chút lạc lõng. Anh đã quen với vị trí "bên lề", quen cả với việc mỉm cười khi người khác hạnh phúc.

Và đúng lúc ấy...

"Anh đang định ăn trộm cam nhà người ta à?"

Một giọng nói vang lên sau lưng. Lanh lảnh. Kiêu kỳ. Và có chút gì đó... trêu ngươi.

Khoa quay lại, hơi nhíu mày.

Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy dạ hội satin màu kem, lưng trần, tóc búi hờ hững để lộ chiếc cổ thon dài. Đôi môi đỏ sậm cong lên kiêu ngạo, mắt nheo lại khi nhìn Khoa – ánh mắt ấy như vừa lướt qua cả một bản lý lịch.

"Ơ... em là..." – Khoa lúng túng.

"Nhật Hạ. Em gái họ anh Phong. Anh chắc không quen mấy đứa tiểu thư như em đâu nhỉ?" – Cô hất tóc, liếc anh một cái sắc như dao lam.

Khoa bật cười – kiểu cười nhẹ như gió, có gì đó vừa bất ngờ vừa thú vị. "Không quen. Nhưng không có nghĩa là không thể làm quen."

Nhật Hạ hơi sững người, rồi nhếch môi. "Anh có vẻ không nhạt như em nghĩ."

"Còn em có vẻ không kiêu như em nghĩ đâu." – Khoa đáp lại, ánh mắt không hề nao núng.

Cả hai đứng dưới tán cam nở rộ, ánh nắng lấp lánh rơi xuống vai áo, gió lùa qua tóc Nhật Hạ khiến vài lọn tóc lòa xòa xuống má. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, không ai nói gì. Nhưng trong không khí thoáng chút điện giật.

Ở xa xa, Vy nhìn thấy cảnh tượng ấy, bật cười. Phong nhướng mày: "Cười gì vậy?"

Vy thì thầm: "Anh Khoa không phải kiểu người dễ bị 'sét đánh' đâu. Nhưng em nghĩ lần này... có khi sét đánh thật."

Phong quay đầu nhìn theo. Rồi cũng gật đầu.

Và như vậy, trong khu vườn cam thơm ngát ngày hôm đó, một chương mới âm thầm được viết, lặng lẽ như cách ánh hoàng hôn rơi lên bờ vai hai con người tưởng như không liên quan. Nhưng có lẽ... duyên phận luôn chọn những thời điểm bất ngờ nhất để bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro