Chương 28 - 30


Chương 28:

Dương vật của Chu Mục to lên trông thấy rõ đường nét sau quần jean của hắn, còn cố tình ấn vào đùi của Phương Thức Chu.

Phương Thức Chu không nhúc nhích, để hắn cọ xát bé cưng giữa hai chân mình, hỏi: "Được voi đòi tiên đúng không?"

Chu Mục vùi vào cổ anh, thở dốc: "Không đủ, không bao giờ là đủ."

Trong phòng tối om, không gian trở nên mờ mịt và yên tĩnh. Hơi thở của Chu Mục dường như trở nên rõ ràng hơn theo thời gian. Khi hắn đưa tay chạm vào mông của Phương Thức Chu, âm thanh của tiếng nuốt nước bọt từ đối phương trở nên sắc bén, hòa quyện cùng với sự tĩnh lặng xung quanh.

"Tôi muốn hôn anh." Cổ họng Chu Mục khô khốc: "Tôi hôn anh được không?"

Rượu làm tê liệt thần kinh của Phương Thức Chu, giác quan của anh bỗng chốc trì độn nhẹ nâng mí mắt, hỏi: "Hôn ở đâu?

Yết hầu của hắn di chuyển, hiếm khi đỏ mặt: "Hôn môi."

"Vậy tôi phải..." Phương Thức Chu liếm môi, để lộ đầu lưỡi đỏ mọng: "...Tôi phải suy nghĩ một chút."

Chu Mục hơi nôn nóng, tay không rời khỏi mông anh, liên tục vuốt ve. Hắn không thể kiềm chế, cúi xuống hôn lên lông mày, thái dương, sau vành tai rồi đến tận cổ của anh. Những nụ hôn dồn dập khiến anh thở hổn hển, giống như cuốn vào dòng cảm xúc mãnh liệt.

Sự táo bạo trong tình yêu của người trẻ quả thật không thể che giấu.

"Muốn hôn hay làm, anh chọn một cái đi." Cổ họng Chu Mục nghẹn lại, hắn háo hức dùng ngón tay cọ xát rãnh mông qua lớp vải.

"Ưm..." Phương Thức Chu không kiềm được liền khẽ run lên khi lỗ đít bị ngón tay thô ráp của người đàn ông ấn vào, ngón tay chống trên cửa không khỏi cong lên.

"... Tôi không chọn cái nào cả."

"Tôi biết." Chu Mục dùng lực đẩy Phương Thức Chu vào cửa, hai người họ nhanh chóng thay đổi vị trí.

Trẻ con mới lựa chọn, còn người lớn thì chọn hết.

Hắn chạm vào bộ phận sinh dục của Phương Thức Chu, thuận tay xoa nắn dương vật anh cho đến khi nó gồ lên một khối sau lớp quần tây.

Phương Thức Chu bối rối hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Nhìn xem, anh cương như vậy rồi." Chu Mục xoa xoa cho đến khi toàn thân anh mềm nhũn mà dương vật bị kích thích lại cương cứng ngắc.

Trên khuôn mặt trắng nõn và xinh đẹp của anh, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, thần sắc mê ly, ngay cả nốt ruồi trên chóp mũi cũng toát lên vẻ dâm đãng, quyến rũ. Ánh mắt này rơi vào trong mắt Chu Mục, dường như ngay cả hơi thở của đối phương cũng đang quyến rũ hắn.

Bé cu của anh sưng tấy khó chịu nên anh nghiêng người về phía trước hôn hắn.

Bọn họ nhịn sinh hoạt giường chiếu quá lâu. Khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, ham muốn dâng lên như thủy triều, những cơn sóng tình tê dại chạy từ trong tim như vỗ về cảm xúc của họ.

Hai người quấn quýt hôn nhau từ cửa phòng ngủ, Chu Mục háo hức vén áo sơmi của Phương Thức Chu lên. Rất nhanh, bộ ngực của Phương Thức Chu đã bị đôi bàn tay to thô bạo vuốt ve, đầu ngón tay chai sần lướt qua làn da của anh, làm cơ thể anh không ngừng run rẩy.

Hắn ép anh vào cửa, những nụ hôn cứ mãi nối tiếp nhau tạo ra vài âm thanh mơ hồ. Hơi thở gợi cảm của người nọ cứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Kỹ năng hôn môi của Phương Thức Chu rất điêu luyện. Anh chủ động dẫn dắt đối phương, dùng lưỡi để trêu chọc người nọ.

"Ừm... cởi ra, cởi ra..." Phương Thức Chu thở hổn hển dựa vào cửa, hai tay thuần thục cởi cúc quần của Chu Mục.

Cạp quần của cả hai người đàn ông đều không cài cúc, cặc của họ áp vào nhau, cọ xát qua lớp quần lót. Chu Mục không tài nào chịu nổi sự trêu chọc của anh, vội vàng xoay tay nắm cửa và mở cửa, nhanh chóng đè người xuống giường.

Kéo chiếc quần lót màu đen xuống, dương vật cương cứng của Phương Thức Chu nảy lên, cọ xát vào má Chu Mục. Quy đầu đã rỉ ra ít tinh dịch, cứng đến nỗi làm chủ nhân nó đau nhói.

Chu Mục si mê ôm lấy dương vật của đối phương, người bên dưới thở dài, vội vàng cầm nó nhét vào tay hắn: "Mau lên, a..."

Dương vật đột nhiên bị vuốt nhanh mấy cái, sau đó Chu Mục liền đưa đỉnh quy đầu vào miệng để khẩu giao.

Đôi chân dài của Phương Thức Chu cong lên, như thể anh muốn ngồi lên mặt Chu Mục để cảm thấy thoải mái hơn. Anh thở hổn hển, đồng thời đẩy eo mình về phía trước, cố gắng đưa dương vật của mình vào miệng người đàn ông càng sâu càng tốt.

"Haah... nuốt sâu hơn đi, bảo bối..." Phương Thức Chu đang sảng khoái thì đột nhiên thấy phần dưới cơ thể liền hơi lạnh.

Chu Mục liếm quy đầu, nhìn anh nhưng không quên dùng lưỡi trêu đùa lỗ niệu đạo rỉ dịch, dỗ dành: "Sau này anh không được uống rượu nữa, được không?"

Phương Thức Chu trong người tràn ngập cảm giác trống rỗng, nói: "Sau này tôi uống ít hơn được chưa? Thôi nào, nhanh lên...."

"Vậy khi nào anh uống rượu nhớ đưa tôi đi cùng."

Phương Thức Chu sốt ruột thúc giục hắn.

"Hứa với tôi đi!" Chu Mục nói.

"Rồi, hứa, bú đi đừng nói..." Phương Thức Chu đẩy dương vật của mình cọ vào mặt Chu Mục, tìm kiếm đôi môi hư hỏng của hắn.

Nhận được câu trả lời này làm hắn rất hài lòng, Chu Mục nhanh chóng nuốt trọn dương vật của đối phương vào miệng, đầu khấc đâm sâu vào cổ họng khiến anh theo bản năng co rúm người lại. Hắn mút mạnh đến hóp cả hai gò má, mút dương vật của Phương Thức Chu từ đầu đến tận gốc.

Xuất tinh xong, Phương Thức Chu nằm trên giường thở hổn hển, khoái cảm tột cùng khiến anh choáng váng.

Chu Mục nhả tinh dịch, xoay người cạy răng của Phương Thức Chu định hôn anh.

Tinh dịch có vị tanh và đắng buộc chảy vào miệng khiến anh cau mày. Sau khi đạt cơn cực khoái, anh yếu đến mức không thể đẩy người đàn ông đang nằm trên mình. Mặc cho anh chàng này quấn lưỡi mình liếm mút.

Cuối cùng, vì bản thân đã uống rượu mà còn được giải quyết nhu cầu nên anh hơi buồn ngủ. Chu Mục hôn anh và cảm thấy đối phương ngừng chống cự, mới nhận ra anh đã ngủ say.

Chu Mục cúi đầu nhìn dương vật của mình, rồi lại nhìn người đang ngủ trên giường.

Hắn vuốt tóc ra sau đầu, thở ra một hơi, đem dương vật nhét trở lại quần lót.

Dương vật cương cứng chưa mềm mà đem nhét vào quần lót thì khả năng "dựng lều" rất cao, quy đầu không cam chịu nhô khỏi cạp quần.

... Tóm lại là không thể gian thi đúng không?

Chương 29:

Chu Mục xuất tinh trên khuôn mặt đang ngủ của Phương Thức Chu. Tinh dịch màu trắng bắn tung tóe trên má và lông mày đối phương, một ít dính lên chóp mũi anh. Khuôn mặt đầy mồ hôi và đang đỏ bừng vì rượu, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trông dâm đãng và gợi cảm càng khiến hắn phát điên.

Một tiếng "tack" vang lên, Chu Mục đã lưu hình dáng của Phương Thức Chu vào điện thoại của mình. Sau đó lau sạch hiện trường bằng khăn lau.

Cuối cùng Phương Thức Chu cũng bị đánh thức bởi một cảm giác tê dại xông vào tri giác. Trong giấc mơ, anh cảm thấy mình đang ở vùng biển, nằm trên một chiếc thuyền nhỏ bỗng bị cuốn vào những cơn bão biển, như thể một giây tiếp theo sẽ bị những cơn sóng dữ tợn kia nuốt chửng, cuốn xuống đáy biển tối tăm.

"Ừm..." Phương Thức Chu không tự chủ được rên rỉ một tiếng. Khi bị phía sau dập mạnh là lúc anh mở bừng mắt.

"Cậu a ——" Ngón tay Phương Thức Chu nắm lấy chiếc gối mềm mại, xương ngón tay dần trở nên trắng bệch. Con cặc nóng hổi của Chu Mục đã hoàn toàn nhét vào lỗ hậu, anh hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai và hoảng hốt rơi nước mắt.

Anh nằm trên giường vùi đầu vào gối, mông nhếch lên, lỗ hậu nuốt chửng con quái vật hung dữ màu đỏ tía. Cổ tay bị lòng bàn tay của Chu Mục nắm lấy, những vết chai dày không ngừng cọ xát vào phần thịt mềm mại trắng nõn của anh, hắn dùng lực siết chặt vào rồi men theo cổ tay.

Chu Mục khàn khàn nói: "Anh tỉnh rồi."

"Ừm... dừng lại, dừng lại..." Phương Thức Chu bị nắc không nói nên lời, tuyến tiền liệt bị người nọ tra tấn. Anh cắn môi dưới, dù những ngón tay bấu chặt vào gối nhưng anh vẫn không thể ngăn được một tiếng rên nhỏ thoát ra từ cổ họng.

Chu Mục cúi mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phương Thức Chu. Tấm lưng trắng nõn mịn màng với những đường cơ đẹp đẽ, vòng eo thon gọn toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh giống như một bức tượng trong viện bảo tàng trên TV thường chiếu, quá lạnh lùng và cứng rắn, nhưng cũng quá hoàn hảo. Cuốn hút đến nổi khiến hắn không thể rời mắt.

Chu Mục si mê hôn lên bả vai của anh. Khi hắn hạ người xuống, dương vật của hắn tiến vào sâu hơn, khiến toàn thân Phương Thức Chu run rẩy chống cự, tay nắm lấy đầu giường, cố gắng bò về phía trước.

"Sao anh lại chạy? Nông quá đúng không?" Chu Mục đè anh xuống, nắm lấy cổ tay anh kéo lại.

Đôi mắt của anh ươn ướt, cả mông và chân đều đã ướt đẫm. Không rõ là do chất bôi trơn hay nước dâm chảy ra. Dù biết Chu Mục đang cố ý khiêu khích, nhưng anh không phải là người dễ nhượng bộ. Anh ngẩng mặt lên, quay đầu nhìn vào mắt Chu Mục, cười lạnh và nói: "Nói cậu nói nông thì đúng là nông thật."

Đang nói, anh đột nhiên cảm thấy lực trên cổ tay mình gia tăng, cùng lúc đó nghe thấy một giọng nói trầm khàn khàn: "Tôi xin lỗi."

Phương Thức Chu sửng sốt một lát, theo bản năng nghĩ đến câu nói này. Khi anh kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì không thể mở miệng lên được nữa.

"Tôi sẽ đưa nó vào sâu hơn." Chu Mục buông tay ra, lòng bàn tay lớn nắm lấy eo anh, dùng sức đẩy về phía trước, nhét thẳng dương vật vào sâu trong tràng đạo của anh.

"A ——" Đột nhiên Phương Thức Chu rướn cổ, đồng tử nhanh chóng co rút, nước mắt sinh lý tự động trào ra trong đôi mắt đang mở to, đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Quy đầu đã nhét vào sâu bên trong nhưng là kiểu cố chen vào. Chu Mục cảm giác được người bên dưới run rẩy, thấp giọng hỏi: "Đủ sâu chưa?"

"Sâu, quá sâu a——" Phương Thức Chu bị hắn chơi đến mức không còn đủ tỉnh táo, cắn răng chịu đựng từng đợt va chạm hoang dại, điên cuồng của người đàn ông kia. Bụng dưới của anh dần lộ thành hình vòng cung bởi những đợt đẩy eo của đối phương. Đó là một hình dáng độc nhất vô nhị mà con cặc của Chu Mục tạo ra.

Khi khoái cảm chồng chất, Chu Mục cảm thấy dương vật của mình bị kẹp chặt đến mức gần như không thể ra vào. Hắn biết Phương Thức Chu sắp cao trào. Bèn nắm lấy bàn tay đang giữ dương vật của anh vuốt ve, cố tình dùng vết chai cạ vào những điểm mẫn cảm của anh.

Phương Thức Chu không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh đã có biểu hiện co giật và bắn tinh ra tấm ga trải giường màu đen. Khiến mọi thứ trở nên mỹ lệ và dơ bẩn. Vô cùng chói mắt.

Phương Thức Chu ngồi trên cơ bụng rắn chắc của Chu Mục. Trong màn đêm tối tăm không lọt tia sáng cũng dễ dàng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đối phương dán chặt vào mình. Điều này làm anh hơi không được tự nhiên.

Anh nuốt nước bọt, dũng cảm nâng mông lên, nuốt trọn con hàng to lớn nóng bỏng sau mông vào lỗ hậu. Anh cắn chặt răng ngồi xuống, Chu Mục phải kiềm lại tiếng thở dốc.

"A... ha..." Phương Thức Chu không tự chủ ngẩng đầu lên, dương vật của anh gần như dựng đứng lên khi chủ nhân tham lam nuốt dị vật. Hai tay mò mẫm khắp người Chu Mục, anh theo bản năng muốn tóm lấy thứ gì đó, toàn thân run rẩy thở hổn hển.

Chết tiệt, hắn chạm đến điểm G rồi, sướng quá.

Phương Thức Chu bình tĩnh lại một lát, nhìn vẻ mặt đau khổ của Chu Mục vì không hài lòng, anh liền cong khóe môi. Đột nhiên lỗ nhỏ dùng sức co rút, siết chặt dương vật của Chu Mục, ngồi trên người hắn nhún eo, mỗi lần thứ đó sắp tiến vào thì anh đều hết sức "chăm sóc" cặc của hắn tới cùng.

Chu Mục cắn chặt quai hàm, hô hấp càng lúc càng nặng nề, ngón tay giữ chân Phương Thức Chu không khỏi siết chặt.

Niềm vui không cần cử động thân thể lại càng mãnh liệt, nói: "Anh ơi, quá, quá nhanh..."

Phương Thức Chu há miệng ra, đầu lưỡi chạm vào khóe môi hắn, nốt ruồi trên chóp mũi anh dường như chuyển sang màu đỏ, gương mặt tràn đầy xuân sắc.

"Nhanh à? Muốn tôi chậm hơn sao?" Phương Thức Chu liếm môi, tần suất ngồi xuống càng nhanh.

Chu Mục chịu không nổi nữa, cảm giác muốn xuất tinh càng ngày càng mãnh liệt. Phương Thức Chu cũng cảm thấy khó chịu, dương vật của Chu Mục vốn đã lớn cho nên mỗi lần đưa vào. Anh đều nghiến răng nghiến lợi, kẹp chặt cơ lỗ đít, mà tuyến tiền liệt liên tục bị thứ đó đâm đến. Khoái cảm ào ạt, anh chỉ kịp thốt lên hai chữ "Mẹ kiếp..."

Anh cầm lấy dương vật của mình và chuyển sang vuốt ve cặc mình lên xuống theo nhịp nắc sâu của Chu Mục. Cuối cùng cả hai cùng nhau xuất tinh. Một ít tinh dịch loãng bắn lên trên cơ bắp rắn chắc màu lúa mì sẫm màu của Chu Mục. Dương vật của Phương Thức Chu bắt đầu có dấu hiệu "héo" đi sau khi xuất tinh, nhưng dương vật của Chu Mục vẫn cương cứng, giữ vững phong độ trong lỗ đít của anh.

Chu Mục còn muốn làm tới, nhưng Phương Thức Chu cảnh cáo hắn dù có chiếm được ưu thế cũng phải nghe lời anh. Cuối cùng, Chu Mục vẫn ngoan ngoãn vâng lời. Hắn muốn bế Phương Thức Chu đi tắm nhưng bị anh kiên quyết từ chối.

Nửa đêm, Phương Thức Chu bị đánh thức bởi cơn khát. Giọng nói anh khô khốc và đầu vẫn còn choáng váng. Khi anh mở mắt ra nhìn căn phòng tối om, ngọn đèn nhỏ luôn thắp bật cạnh giường đã tắt lúc nào không hay.

Phương Thức Chu khó khăn cử động cơ thể tiếp đó đưa tay mò mẫm công tắc đèn ngủ nhưng lại đánh thức người nọ.

"Sao vậy?" Giọng nói của Chu Mục đột nhiên truyền đến từ bên kia giường, khiến Phương Thức Chu giật cả mình.

"Khát."

Chu Mục "Ừm" từ bên kia giường bước xuống, giọng khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy, nói: "Chờ chút."

Phương Thức Chu chậm rãi đáp lại, nói: "Ờ".

Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng, Phương Thức Chu nhìn thấy Chu Mục xuống giường, tay còn đang dụi dụi mắt, loạng choạng đi trong bóng tối. Đến khi tấm lưng rộng lớn của hắn biến mất ở cửa phòng ngủ, Phương Thức Chu mới cảm thấy tỉnh táo trở lại.

Anh nhớ lại những gì mình đã làm tối qua rồi lặng lẽ thở dài. Anh thừa nhận lần này đúng là bản thân khá buông thả.

Anh là người theo chủ nghĩa khoái lạc, khi ham muốn được thỏa mãn thì không cần thiết phải ra vẻ làm gì.

Chu Mục ngáp một cái, đem một ly nước đến, Phương Thức Chu uống xong liền hỏi: "Anh muốn uống thêm không?"

Phương Thức Chu đáp "không", sau đó Chu Mục liền leo lên giường nằm ngủ.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Ngủ đi." Chu Mục bò đến bên cạnh Phương Thức Chu. Thân mật vòng tay qua eo anh rồi vùi đầu vào cổ đối phương, giọng điệu buồn ngủ: "Ngày mai tôi còn phải đi làm."

Sau lưng anh là lồng ngực rắn chắc của người nọ, cánh tay nặng nề quàng quanh eo và hơi thở đều đặn của đối phương vang lên bên tai. Tất cả những điều này diễn ra một cách tự nhiên, khiến Phương Thức Chu cảm thấy vô cùng an tâm. Đến nỗi anh không hay biết, mình đã chìm vào giấc mộng đẹp từ lúc nào.

Chương 30:

Ngày hôm sau, Chu Mục dậy trước sáu giờ, xuống lầu mua bữa sáng cho Phương Thức Chu, rồi trở về ký túc xá để dọn dẹp trước khi đến công trường.

Phương Thức Chu ngồi vào bàn ăn, tóc tai rối bù với đôi mắt đờ đẫn.

Nhìn lại, từ khi gặp Chu Mục, dường như mọi chuyện xảy ra đều là do anh bị hắn dẫn dắt. Dù cuối cùng đã biết thân phận của đối phương, anh vẫn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với người này.

Suy nghĩ đến đây, Phương Thức Chu cảm thấy thật... Mẹ kiếp, mấy năm qua anh sống quá cẩu thả, giờ phải nhận quả báo. Gặp được Chu Mục, có lẽ kiếp này gặp phải "nghiệp" này cũng là điều hợp lý.

Công trường nằm bên dưới Công ty Phương Thức Chu sắp bước vào thời kỳ bận rộn nhất vì một dự án mới sắp khởi công. Vì vậy, anh thường xuyên di chuyển giữa các công trường, bận rộn đến mức hoa mắt chóng mặt. So với việc ngồi trong văn phòng, thì làm người giám sát công trình tại chỗ rõ ràng mệt mỏi hơn nhiều. Nên buổi sáng anh thường ra ngoài, khi về đến nhà thì đã rất muộn, anh chỉ kịp tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng Phương Thức Chu cũng có chút thời gian để thở. Nghỉ ngơi vài ngày, anh hẹn Khâu Hạ Đình đi ăn tối.

Bảy giờ tối, hoàng hôn đã thu lại những tia nắng cuối cùng, gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng, hòa quyện với mùi khói dầu và tiếng nói chuyện ầm ĩ. Phương Thức Chu ngồi ở một góc quầy bán đồ nướng ngoài trời, mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, đợi Khâu Hạ Đình đến.

Khi còn nhỏ, bố mẹ không cho anh ăn những món này. Nếu anh dám ăn, cả nhà sẽ thay phiên nhau răn dạy. Trời sinh tính cách ương ngạnh khiến anh càng muốn thử những gì bị cấm.

Trong khi chờ đợi, Phương Thức Chu dựa lưng vào chiếc ghế nhựa rẻ tiền màu trắng, ngẩng người nhìn những người bán trái cây ven đường. Lúc bận rộn anh không để ý, nhưng khi rảnh rỗi, anh cảm thấy như có một cái đuôi đang bám theo sau lưng mình.

Có vẻ như Chu Mục đã ngừng quấy rầy anh được một thời gian, cuộc sống của anh dường như đã trở lại quỹ đạo. Hắn thực sự không quan tâm nữa sao? Người nọ cứ nói thích mình, nhưng cuối cùng chỉ kéo dài đôi ba phút. Anh cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ rằng con người không phải là những sinh vật tận tâm như vậy.

Tác giả: carpediem Tang Ngư

Bớt đi một người hay làm phiền mình, mừng còn không kịp.

Sau đó Khâu Hạ Đình cũng xuất hiện, đi thẳng đến phía đối diện Phương Thức Chu. Hắn tự nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống liền bắt chéo chân, nói: "Người đàn ông bận rộn nhất trên đời này cuối cùng cũng nhớ ra tôi. Có chuyện gì vậy, anh đã gọi món xiên thịt nướng chưa?"

Khâu Hạ Đình là con trai duy nhất trong gia đình. Cha mẹ hắn chỉ bắt đầu giàu có khi ở độ tuổi trung niên. Vì vậy hắn không có nhiều tật xấu như những đứa con nhà giàu khác. Nên hắn trở thành người duy nhất có thể đi chơi với Phương Thức Chu.

"Xong rồi, lát nữa ăn." Phương Thức Chu nói.

Những xiên thịt nướng và hai cốc bia hòa cùng bầu không khí nhộn nhịp ở chợ và tiếng pháo hoa. Anh trai cởi trần đằng kia say đến nỗi mỗi lời nói ra đều nghe như đang cãi vã.

Trên đường, Khâu Hạ Đình dừng lại để trả lời điện thoại, và giữa chừng, anh nhận thấy sắc mặt của hắn không được ổn.

"Con biết rồi, ngày mai con sẽ đi xem mắt." Khâu Hạ Đình nói cho có lệ.

"Chuyện gì vậy?" Phương Thức Chu hỏi.

"Ngày mai, mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt." Khâu Hạ Đình liếc nhìn Phương Thức Chu với vẻ mặt buồn bã, uể oải nói: "Tôi thực sự hâm mộ anh."

"Tại sao cậu lại hâm mộ tôi?" Phương Thức Chu nói: "Cậu cũng có thể come out với gia đình mà."

Khâu Hạ Đình mỉm cười: "Nếu tôi ngả bài với gia đình. Bố sẽ phải đánh gãy chân tôi mất."

Khâu Hạ Đình uống cạn cốc bia, đứng dậy đi vệ sinh.

Nói mới nhớ, Khâu Hạ Đình có mối quan hệ rất tốt với gia đình, có lẽ hắn đã cùng họ chịu đựng gian khổ từ khi còn nhỏ, điều này khác biệt hoàn toàn với những mối quan hệ gia đình được thúc đẩy bởi đồng tiền. Suy nghĩ về điều đó thật ghen tị. Ngược lại, Phương Thức Chu ghen tị với hắn. Dù bố mẹ già của hắn kiểm soát rất chặt chẽ nhưng họ vẫn dành cho hắn tất cả tình yêu thương.

Khi Khâu Hạ Đình từ nhà vệ sinh trở lại, hắn nhận thấy tâm trạng của Phương Thức Chu không tốt. Nhưng không hỏi gì thêm mà chỉ lặng lẽ uống rượu cùng anh.

Cuối cùng, Phương Thức Chu say khướt, nằm dài trên bàn và bất tỉnh nhân sự.

"Sao anh uống yếu vậy?" Khâu Hạ Đình quay lại sau khi thanh toán xong, muốn kéo anh dậy. Vừa chạm vào cánh tay thì anh đã ngồi dậy lẩm bẩm điều gì đó.

"Gì?" Khâu Hạ Đình không hiểu, liền nghiêng người hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Tôi không có say... Tôi phải về nhà, có lẽ cậu ấy đang đợi tôi..." Phương Thức Chu đứng dậy một cách khó khăn và lắc đầu.

Khâu Hạ Đình không thể chịu anh lèm bèm nữa, nắm lấy cánh tay anh nói: "Ai đang đợi anh? Anh tôi ơi, anh cũng có phúc vậy à?"

Phương Thức Chu đứng không vững đi lại gặp chút khó khăn, anh bước ra ngoài và muốn tìm tài xế để đưa anh về.

Anh đang nói về cái gì vậy? Khâu Hạ Đình nghe vài lần mới nghe được cái tên mà anh gọi. Không ngờ, anh bắt đầu gọi WeChat cho một người. Khi vừa điện thoại vừa kết nối thì anh đã mắng người bên kia một tràng trong xe, còn hắn châm điếu thuốc hút ở bên ngoài.

Trước đây uống rượu cũng không như thế này.

Khâu Hạ Đình không biết Phương Thức Chu nói gì trong xe. Nhưng vài phút sau, có một người đàn ông cao lớn bước tới. Người nọ không chút biểu cảm, nhưng vẻ mặt dữ tợn khiến hắn cho rằng đối phương đến đây để gây sự.

"Tôi đến đón anh ấy." Người đàn ông nói xong định đưa tay mở cửa xe thì Khâu Hạ Đình đã đè lại.

"Cậu là ai?" Khâu Hạ Đình đề phòng hỏi.

"Anh ấy vừa gọi cho tôi. Tôi tên là Chu Mục."

Khâu Hạ Đình dừng lại, hóa ra đó chính là người mà anh vừa mới nhắc đến.

"Được, vậy cậu đưa anh ấy về đi." Khâu Hạ Đình nhanh chóng mở cửa xe, để Chu Mục đưa Phương Thức Chu ra ngoài.

Hắn nhìn bóng lưng Chu Mục ôm Phương Thức Chu rời đi, hí hửng lấy điện thoại di động ra chụp lại.

Đến nước này rồi sao, Phương Thức Chu bị một người đàn ông ôm kiểu công chúa, nhất định phải trêu anh đến cuối năm!

Ánh trăng mang đến một ánh sáng nhàn nhạt, trên con đường Chu Mục đi không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mỏng manh chiếu xuống mặt đường, phủ lên mọi thứ một lớp màu trắng bạc.

"Cậu đến rồi."

"Tôi đến đưa anh về nhà."

Phương Thức Chu say mèm, giọng nói của người kia như xuyên qua một tầng nước, đến từ một nơi rất xa, chỉ có hai chữ "Về nhà" là có thể được phân biệt.

Anh bỗng mở mắt mơ màng nhìn, lẩm bẩm: "... Tôi không muốn về nhà."

Chu Mục nghe vậy vẫn nhìn về phía trước, nói: "Tôi đưa anh về ký túc xá"

Ngón tay Phương Thức Chu vô thức siết chặt lấy quần áo trên ngực người kia.

Trên đường trở về ký túc xá, Chu Mục nghe được anh hỏi vì sao hắn không tới.

Chu Mục dừng lại một chút rồi nói: "Em vẫn luôn ở đây.".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro