Chương 37 - 40


Chương 37:

"Hắn có gì đáng giá hơn tôi?" Phương Thức Chu khẽ cử động cơ thể, cảm giác bắp đùi mình đang bị chân Chu Mục cọ xát rõ ràng hơn từng giây.

"Đừng cử động." Chu Mục trầm giọng cảnh cáo, đôi mắt tối sầm lại, rồi mạnh mẽ dùng sức đẩy eo, ép chặt vào người Phương Thức Chu.

Phương Thức Chu, trong bộ đồ ngủ mỏng manh, cảm thấy làn da mình đang bị cọ xát bởi lớp vải jean thô ráp. Đặc biệt, khi anh cảm nhận được dục vọng của Chu Mục đang cứng lại, đè nặng lên người mình, mặt anh lập tức đỏ bừng: "Đồ biến thái! Buông tôi ra ngay!"

Chu Mục đưa tay vén lớp vải rộng rãi của bộ đồ ngủ Phương Thức Chu lên để lộ phần ngực, bàn tay hắn dễ dàng chạm tới. Phương Thức Chu đỏ mặt, vội nắm lấy cổ tay hắn để rút tay ra, thì đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Mục và Phương Thức Chu cùng nhau nhìn về phía cửa, Phương Thức Chu nôn nóng thấp giọng nói: "Tránh ra cho tôi!"

Chu Mục định buông anh ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đứng ngoài cửa, hắn bỗng dừng lại. Ngược lại, hành động còn trở nên táo tợn hơn, thô bạo nhéo mạnh đầu vú của anh.

Núm vú bị nhéo sinh ra cảm giác tê dại, Phương Thức Chu hạ giọng, tức giận mắng: "Tôi bảo cậu buông tôi ra, cậu không nghe à?"

Chử Kỷ Thanh đứng ở ngoài cửa, lại gọi thêm một lần nữa nói: "Thức Chu, tôi vào nhé."

"Tôi sẽ buông anh ra." Chu Mục nói: "nhưng không phải bây giờ."

Phương Thức Chu còn chưa kịp nói đừng vào thì đã bị hắn lấp kín miệng, cùng lúc đó Chử Kỷ Thanh đã mở cửa.

Hắn mạnh mẽ giữ chặt gáy Phương Thức Chu, rồi vòng tay qua eo đối phương, kéo sát mông anh thúc mạnh vào háng mình.

Phương Thức Chu tái mặt vì sợ hãi, cơ thể bị Chu Mục khống chế hoàn toàn không thể cử động. Miệng anh bị một người đàn ông xâm phạm, nỗi sợ hãi càng lớn hơn khi nghĩ đến việc Chử Kỷ Thanh có thể nhìn thấy tình cảnh nhục nhã này.

Chử Kỷ Thanh đứng ở cửa, cách hai người một khoảng: "Anh ngủ rồi à? Tôi muốn nói chuyện với anh."

Phương Thức Chu có thể nhận ra giọng nói của hắn có chút bất an, vì chìm trong bóng tối, thính giác của anh cũng trở nên nhạy bén hơn.

Chu Mục không kìm được cảm xúc nóng nảy, bàn tay hư hỏng không ngừng xoa nắn mông anh, trong khi lưỡi hắn bá đạo xâm chiếm khoang miệng đối phương, dường như muốn nuốt trọn từng hơi thở của anh.

Dương vật của Phương Thức Chu bị ép vào đầu gối của người đàn ông, khoái cảm như kiến bò càng khiến anh không thể nhịn được tự siết chặt hai chân. Lòng bàn tay Chu Mục từ mông anh luồn vào trong bộ đồ ngủ, lòng bàn tay hắn vừa nóng hổi vừa thô ráp bao lấy toàn bộ ngực anh. Động tác nhẹ nhàng trêu chọc, xoa xoa đầu vú mềm mại theo chiều kim đồng hồ.

Anh trở nên cực kỳ nhạy cảm, hơi thở gấp gáp không đều, không thể thở bình thường hay vùng vẫy thoát ra. Hơi thở của anh ngày càng mạnh hơn, hai má đỏ bừng lên, nước mắt chực trào, đọng lại nơi khóe mắt. Khung cảnh quyến rũ và đầy cám dỗ trong căn phòng dần trở nên mơ hồ trước mắt anh.

Chử Kỷ Thanh dường như quyết tâm không rời đi nếu không nhận được câu trả lời. Hắn lại cất tiếng hỏi, rồi bước thêm hai bước vào bên trong, rút ngắn khoảng cách một cách rõ rệt.

Phương Thức Chu vô cùng căng thẳng, đồng thời phải chịu đựng động tác xoa bóp tàn bạo của Chu Mục. Núm vú bị ngón tay hắn ngắt nhéo đến đỏ bừng, buồi của anh áp vào bắp đùi nóng bỏng của Chu Mục. Bộ đồ ngủ của anh như thể không còn tồn tại, cảm giác tê dại lan tỏa trong đầu khiến hai chân anh lập tức trở nên yếu ớt. Hai bàn tay vốn đã rời ra để nắm lấy quần áo của đối phương, giờ đây tạo thành những nếp nhăn chằng chịt khắp nơi.

"Ugh..." Anh không thể chịu đựng thêm nữa. Thiếu oxy khiến anh không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ, điều này ngay lập tức khiến người khác phải cảnh giác.

Lúc này, Chu Mục lật người Phương Thức Chu lại, rút tay ra khỏi quần áo. Bóp mạnh mông anh, tay to xoa nắn và tạo ra những nếp nhăn rõ rệt qua từng kẽ ngón tay.

Chử Kỷ Thanh lập tức bật đèn khi nghe thấy âm thanh rõ ràng đó. Cảnh tượng hiện ra khi đèn sáng lên gần như khiến hắn mất tự chủ, dẫn đến những hành động quá khích.

Chu Mục hôn Phương Thức Chu, cái lưỡi không ngừng quấy loạn trong miệng đối phương, một con mắt vừa vặn bắt gặp ánh mắt Chử Kỷ Thanh. Hắn hơi rũ mắt xuống càng khiến đôi mắt tam bạch nhìn càng thêm dữ tợn.

Trong mắt Chử Kỷ Thanh, Chu Mục giống như một con thú hoang đang ăn thịt con mồi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chu Mục cảm thấy đã dằn mặt đối phương đủ rồi, liền buông Phương Thức Chu ra. Rút lưỡi khỏi miệng anh nhưng vẫn khiêu khích quấn lấy đầu lưỡi đỏ tươi của anh, để lại nước bọt nhớp nháp giữa hai người.

Phương Thức Chu vừa mới hít được một hơi vào phổi, đôi môi đỏ mọng của anh vẫn không thể khép lại, đầu lưỡi nửa ẩn nửa hiện cùng với nước bọt đọng lại ở khóe miệng.

"Haah... khốn nạn, khốn nạn... vừa lòng chưa?" Phương Thức Chu lấy lại bình tĩnh, yếu ớt nói, lông mày nhíu lại rõ rệt, nhưng giọng nói lại lộ chút hờn dỗi.

Khuôn mặt Chử Kỷ Thanh thoáng xanh mét; chỉ cần nghe giọng nói của Phương Thức Chu, hắn đã hiểu được lập trường của anh. Nếu còn cố ở lại, chỉ càng làm tăng thêm sự xấu hổ.

Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Thức Chu rời khỏi người Chu Mục. Lúc này, anh đã kiểm soát được dục vọng bồn chồn của mình, nước mắt ngưng tụ ở khóe mắt, lạnh lùng nói: "Buông ra."

Nghe thấy giọng điệu của anh thay đổi, Chu Mục lập tức hiểu ra, vội vàng ôm chặt anh không cho đi: "Không buông, không buông!"

Hắn ôm lấy anh chặt đến mức tưởng chừng như đang nắm cát trong tay.

Phương Thức Chu nói: "Tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."

Chu Mục nghe xong thì chậm rãi buông cánh tay ra, sau đó bị anh đuổi ra khỏi phòng. Thật ra hắn có thể ở lại nếu hắn muốn.

Nhưng hắn không muốn rời đi.

Chu Mục tựa người ra ngoài cửa, cũng không rời đi ngay. Hắn ôm lấy ngực trái mà cảm nhận nỗi đau âm ỉ không thể diễn tả được.

Phương Thức Chu ngồi ở cửa, tựa người xuống sàn phòng, đầu vùi vào đầu gối, dục vọng ở háng vẫn chưa nguội, cảm giác rạo rực vẫn chưa đứt.

Tác giả nói: Mừng ngày quốc tế Lao Động.

Chương 38:

Nếu sự việc tối hôm đó không xảy ra, có lẽ Khâu Hạ Đình sẽ không bao giờ biết rằng Nguyễn Thành, người có bề ngoài trông buồn tẻ và nhàm chán. Vậy mà ở sau lưng lại chơi lớn. Nếu không hắn cũng không hứng thú với y, để rồi dẫn đến khung cảnh hiện tại.

Sở dĩ Khâu Hạ Đình rời khỏi quầy lễ tân của quán bar là vì đột nhiên hắn nhìn thấy Nguyễn Thành, khi hắn đang nói chuyện với Chử Kỷ Thanh. Mọi người thường có trực giác mạnh mẽ đối với những người và những thứ mà họ quan tâm hoặc để ý. Nếu cảm thấy chúng có sự tương đồng với điều gì đó, họ sẽ thường xuyên xem xét lại.

Sau khi nhìn hai lần, hắn theo bản năng đi về phía Nguyễn Thành.

Trong góc quán bar, dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo, một người nước ngoài với mái tóc nâu ngồi cạnh Nguyễn Thành. Khâu Hạ Đình nhìn vẻ mặt của người kia liền tỏ bụng khinh thường. Khuôn mặt như cá chết trôi mà vẫn có thể cười được sao?

Hắn bước nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thành. Dưới đôi mắt xanh của người đàn ông ngoại quốc nhìn chằm chằm mình, hắn vòng tay qua vai Nguyễn Thành.

Đối phương làm ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Nguyễn Thành, nhưng vẻ mặt Nguyễn Thành vẫn bình tĩnh như cũ. Khâu Hạ Đình cảm thấy y muốn thoát ra nên đánh một câu phủ đầu, nói tiếng Anh lưu loát: "Xin lỗi người anh em, tối nay người này có hẹn với tôi."

Người đàn ông buông tay bày tỏ vẻ tiếc nuối. Sau khi Nguyễn Thành đưa danh thiếp thì hắn cầm lấy rồi rời đi.

Nguyễn Thành luôn đeo một chiếc găng tay màu đen, với mép găng chỉ dài tới nửa phần dưới ngón tay cái, để lộ xương cổ tay gợi cảm của y. Trong suốt quá trình, Khâu Hạ Đình chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào đó. Hắn chợt nhớ đến cổ tay này từ tối hôm đó, bỗng dưng thất thần. Chỉ đến khi Nguyễn Thành chủ động di chuyển cánh tay của hắn sang một bên và ngồi cách xa hơn, hắn mới hoàn hồn trở lại.

"Anh làm bạn tôi thấy phiền." Nguyễn Thành nói.

Khâu Hạ Đình mỉm cười đầy ẩn ý và nói: "Người bị tôi làm phiền không phải là anh sao?"

Tất nhiên, Khâu Hạ Đình đang nói đến chuyện hắn làm y khóc nức nở suốt đêm nọ.

"Thật ra mà nói." Nguyễn Thành nói với giọng điệu không chút cảm xúc: "Tôi không cảm thấy bị xúc phạm đến mức đó."

Nói thật, đêm đó Nguyễn Thành đã nghĩ có lẽ mình sẽ ngỏm ở trên giường vì bị tên đàn ông này địt chết. Trách y không nhận ra đối phương vì lúc đó bản thân đã say bí tỉ. Sau đó, y coi đó là tình một đêm nhưng cuối cùng người này lại luôn gây rắc rối cho y.

Khâu Hạ Đình hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm thân thể của trợ lý Nguyễn Thành mềm mại, nhưng miệng lại rất cứng. Rồi hắn lại nghĩ đến gã đàn ông ngoại quốc vừa nãy, mỉa mai nói với Nguyễn Thành: "Trợ lý Nguyễn Thành quả thật rất biết xã giao."

Nguyễn Thành cầm ly rượu lên uống cạn, không chút nể mặt Khâu Hạ Đình mà đáp: "Sao bằng anh Khâu, nam hay nữ đều bị anh ăn sạch."

Khâu Hạ Đình nghẹn lời một lúc rồi nói: "Nghe đây, người phụ nữ đó là do mẹ tôi giới thiệu cho tôi, tôi không thích cô ấy chút nào."

"Xem ra anh Khâu rất hợp với hình ảnh một cậu bé ngoan." Nguyễn Thành nhàn nhạt nhìn đồng hồ trên cổ tay, bình thản nói: "Cũng muộn rồi, nếu là bé ngoan thì lẽ ra đã sớm lên giường ngủ rồi."

Khâu Hạ Đình:...

Nguyễn Thành đã dùng đủ mọi cách để đuổi người đi, nhưng Khâu Hạ Đình vẫn không chịu rời đi. Cuối cùng, y chỉ còn cách tự mình ra về.

Khâu Hạ Đình nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Thành, thầm nghĩ tại sao phải giải thích?

Thật là ngu ngốc.

**

Mọi người nghỉ ngơi trong ngày thứ hai. Đến sáng sớm ngày thứ ba, họ lên tàu du lịch và bắt đầu hành trình dọc theo tuyến đường giữa các đảo.

Mối quan hệ giữa Chử Kỷ Thanh và Phương Thức Chu tưởng chừng đã dịu đi nhưng vẫn còn ở trong tình thế khó xử. Dù hắn đã cố gắng hết sức để chuyển chủ đề sang những vấn đề mà Phương Thức Chu quan tâm. May mắn thay, anh cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

Điều khiến Chử Kỷ Thanh cảm thấy khó chịu là dù Phương Thức Chu có đi đâu thì Chu Mục sẽ luôn có mặt ở đó, khiến hắn không có cơ hội để ở một mình với anh.

Trong khi dùng bữa tối trên tàu, thuyền trưởng có đề cập đến một hòn đảo gần đó nhưng chưa được con người khai phá. Một số cảnh quan trên đảo rất hoang sơ, điều này khơi dậy sự hứng thú của Phương Thức Chu.

Chử Kỷ Thanh nói: "Hôm nào dùng thuyền tới đó xem nhé."

Thuyền trưởng cười, nói: "Nhưng nếu muốn đi, tốt nhất nên mang theo một người dân bản địa để dẫn đường."

Phương Thức Chu đặt câu hỏi, có phải trên đảo có gì nguy hiểm đúng không.

Thuyền trưởng lập tức "Ồ" một tiếng, tỏ vẻ mình đã suy nghĩ quá nhiều: "Trên đảo không có nguy hiểm gì, nhưng gần đó có hai dòng nước ngầm. Tôi chỉ lo lắng không may sẽ xảy ra chuyện."

Sau đó, vấn đề này được gác lại, bọn họ tiếp tục thảo luận về các chủ đề khác.

Phương Thức Chu nhìn quanh thì phát hiện tên nhóc hay bám theo mình như cái đuôi đã biến mất, nên hắn lập tức ra ngoài tìm kiếm. Mọi người đều đắm chìm trong không khí vui vẻ của bữa tối. Có lẽ ngoài Chử Kỷ Thanh, không ai nhận ra anh đã rời khỏi sảnh lớn.

Diện tích của chiếc du thuyền này rất lớn, anh phải tìm kiếm một thời gian dài mới cuối cùng cũng tìm được Chu Mục trên boong tàu.

Chu Mục đứng trước lan can, nhìn lên bầu trời đầy sao. Khi Phương Thức Chu đến gần, hắn không quay đầu lại, có lẽ vì đã nhận ra sự xuất hiện của anh từ lâu.

Hắn nói: "Bầu trời trên biển, có những vì sao nhiều như những ngôi sao mà tôi đã từng thấy khi còn nhỏ."

Phương Thức Chu cũng tựa lưng vào thành lan can, chống khuỷu tay lên đó và châm một điếu thuốc, hỏi: "Cậu ở đứng ở đây làm gì, không sợ ngã xuống sao?"

"Nếu tôi là ngã xuống, anh có buồn không?" Chu Mục quay đầu nhìn anh hỏi.

Phương Thức Chu đối mặt với Chu Mục phun ra một làn khói trắng, nói: "Có lẽ."

"Nếu tôi ngã xuống, anh sẽ nhớ tôi mãi."

Giọng nói của Chu Mục hòa lẫn vào tiếng gió biển lồng lộng, đến tai Phương Thức Chu thì đã trở nên mơ hồ không còn rõ ràng.

Chương 39:

Chu Mục không quen với việc xã giao trong các bữa tiệc. Nếu không phải vì cơ hội đặc biệt hay dịp may nào. Thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ đặt chân đến một nơi như thế này, đứng cùng đám người uống rượu mua vui.

Điều buồn cười hơn nữa là hắn không biết uống rượu.

Gió biển lúc này thật sự rất mạnh, mái tóc được chải chuốt kỹ của Phương Thức Chu bị thổi tung lên, những sợi tóc trên trán bay loạn theo hướng gió. Anh đành phải quay đầu về phía Chu Mục và hỏi: "Cậu vừa mới nói gì?"

"Tôi..." Chu Mục thoáng do dự, ngây người nhìn khuôn mặt anh.

Gió làm rối tung mái tóc của Phương Thức Chu, đồng thời cũng khiến trái tim Chu Mục loạn nhịp.

Đột nhiên, thuyền chao đảo vì gió và sóng biển, khiến Phương Thức Chu đứng không vững. Chu Mục theo bản năng kéo anh lại. Trong chốc lát, anh rơi vào vòng tay của người đàn ông.

Chưa kịp đứng vững, anh đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Mục.

Dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ vào đôi mắt của Chu Mục. Anh chưa bao giờ thấy đôi mắt này sâu thẳm và trong trẻo đến vậy, khiến anh không khỏi đỏ mặt.

Trái tim Phương Thức Chu nhảy nhót không ngừng, nhìn khuôn mặt Chu Mục đang tiến lại gần mình, ngón tay bắt lấy quần áo hắn siết chặt lại đều theo bản năng.

Nụ hôn mang theo mùi thuốc lá cay đắng cùng vị gió biển tanh mặn.

Đây là nụ hôn thực sự đầu tiên của Phương Thức Chu mà anh không hề từ chối đối phương. Từ lúc bắt đầu, nụ hôn này dường như khiến trái tim anh ngừng đập.

Chu Mục ôm chặt eo anh, động tác nhẹ nhàng và ân cần. Sự dịu dàng tinh nghịch của hắn như một chú chó con, khiến người ta cảm thấy dễ bị cuốn vào hơn là chết giữa lòng biển sâu.

Cách đó không xa, Chử Kỷ Thanh đứng trong bóng tối chứng kiến toàn bộ quá trình. Hắn lo lắng vì Phương Thức Chu đã rời đi lâu mà không thấy quay về, sợ xảy ra chuyện gì nên ra ngoài tìm người nhưng lại vô tình chứng kiến cảnh tượng này. Đáng lẽ hắn nên quay lưng bỏ đi, nhưng chân hắn như mọc rễ, bản năng thôi thúc hắn đứng lại và nhìn họ hôn môi âu yếm không rời.

Hai tay Chử Kỷ Thanh buông thõng bên người dần siết chặt thành nắm đấm, rồi từ từ thả lỏng, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

Nếu Phương Thức Chu muốn chơi thì để anh ta chơi đến khi chán, dù sao thì anh cũng không thể thích kiểu người như Chu Mục. Có lẽ đây chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng khi sự vui vẻ qua đi, chưa biết ai sẽ là người ở lại bên anh.

Từ tận đáy lòng, Chử Kỷ Thanh cảm thấy Chu Mục và Phương Thức Chu không cùng loại người. Vì vậy bọn họ khó có thể tiến xa cùng nhau.

Chu Mục nhẹ nhàng cắn môi Phương Thức Chu, cúi đầu nhìn anh khi đối phương nhắm mắt lại. Phương Thức Chu đỏ mặt, chủ động đáp lại, run rẩy khi bị hắn liếm vòm miệng nhạy cảm. Mọi thứ đều đẹp đến nỗi Chu Mục không muốn kết thúc nó.

"Ưm..."

Phương Thức Chu cảm thấy đau khi bị cắn, Chu Mục hơi nhích ra, ánh mắt thất thần chăm chú nhìn anh.

Dưới ánh trăng dịu nhẹ, khuôn mặt Phương Thức Chu hiện lên sắc đỏ ửng, đôi mắt ươn ướt, khóe mắt và miệng đỏ bừng. Nốt ruồi trên chóp mũi càng làm anh trở nên gợi cảm, khó mà từ chối. Chiếc mũi và mái tóc rối bù vì gió biển thổi liên tục khiến vài sợi tóc rơi lòa xòa trước mặt anh, như thể anh là một mỹ nhân bị chà đạp.

Chu Mục lẩm bẩm: "Anh đẹp quá... Tôi muốn địt anh."

Khuôn mặt vốn ửng hồng của Phương Thức Chu giờ đã đỏ bừng đến tận mang tai, nổi đóa: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?!"

Chu Mục lại nghiêm túc đáp: "Không nói nhảm."

Phương Thức Chu đột nhiên cảm thấy cảm giác lúc nãy diễn ra chỉ là ảo giác, biến thái vẫn là biến thái.

Lúc này, một đợt gió và sóng lớn lại ập đến, Phương Thức Chu rời đi và không quên nói: "Vào trong đi, nếu không cậu sẽ ngã thật đấy."

**

Họ ở trên đảo chơi vài ngày và tham gia nhiều bữa tiệc lớn nhỏ. Hôm nay, họ được mời dự một bữa tiệc tối xa hoa do chủ trang viên tổ chức. Trước khi đi, Phương Thức Chu đã gọi người mua cho Chu Mục một bộ tây trang lịch lãm.

Những bữa tiệc này chủ yếu có sự tham gia của những người giàu có, nhưng trong những dịp trang trọng như thế này, Chu Mục trông hơi lạc lõng trong trang phục thường ngày. Vì vậy, Phương Thức Chu đã mua cho hắn một bộ tây trang.

Khi Chu Mục vừa bước ra khỏi phòng, Khâu Hạ Đình gần như trợn mắt nhìn hắn. Khâu Hạ Đình liên tục thở dài, đúng như dự đoán - người đẹp vì lụa. Hắn nhận xét Chu Mục trông đẹp hơn nhiều khi mặc bộ tây trang.

Phương Thức Chu không rời mắt khỏi Chu Mục kể từ khi hắn bước ra từ phòng thay đồ. Anh im lặng nghe Khâu Hạ Đình đứng bên cạnh lảm nhảm mà không nói một lời.

Trời sinh dáng người Chu Mục cao lớn và cường tráng. Khi khoác lên mình bộ vest đen, hắn như trở thành một người khác. Mang đến cảm giác áp lực mạnh mẽ và khó tả.

"...Trông có ổn không?" Chu Mục hỏi, cảm giác lo lắng và hồi hộp khi chờ đợi lời xác nhận từ Phương Thức Chu.

Đây là lần đầu tiên hắn mặc vest, nên có chút khẩn trương. Thấy Phương Thức Chu không phản ứng, hắn còn tưởng rằng mình trông kỳ quái và lại hỏi anh.

"Ồ..." Phương Thức Chu đưa tay ra sau gáy gãi gãi một cách mất tự nhiên, giọng nói có phần kỳ lạ: "...Nhìn đẹp đấy."

Nói xong, Phương Thức Chu rời phòng chờ và bước ra ngoài ban công. Đại sảnh rất lớn, có cả ban công ngoài trời.

Khi ra ngoài, Phương Thức Chu liền châm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Gương mặt anh nóng bừng, tai và gáy gần như đỏ lên, trái tim đập loạn nhịp như trống vỗ. Một tay đặt trên tay vịn, tay còn lại không kìm được mà ôm lấy ngực trái. Tác dụng làm dịu của nicotine dường như rất nhỏ, nhỏ đến mức đáng thương.

Chết tiệt, chắc chắn trái tim anh có vấn đề gì rồi.

Chương 40:

Bữa tiệc sẽ được tổ chức vào buổi tối, nhưng họ đã đến sớm hơn dự kiến. Những chiếc ô tô sang trọng được sắp xếp ngay ngắn trong bãi đậu xe chuyên dụng, phía trước là một bãi cỏ rộng nối liền khu vườn của trang viên với bãi biển gần bờ.

Nơi tổ chức tiệc là một tòa nhà cổ điển, mang hơi thở của những thế kỷ trước với lối kiến trúc xưa. Tầm nhìn hướng ra biển, chỉ cần men theo lối này đi bộ qua hành lang sẽ bắt gặp những cánh đồng rộng lớn phủ đầy hoa hồng rực rỡ. Nếu đi con đường lát đá cuội thì sẽ nối với bãi cỏ xanh mướt kéo dài thêm vài dặm. Trên bãi cát trắng dài vô tận, nhiều người đang tụ tập tắm nắng.

Khi màn đêm dịu dàng buông xuống, đã đến lúc hoàng hôn phải nhường chỗ cho bóng tối. Lúc này, những ngọn đèn trong trang viên bắt đầu sáng lên. Các nhân viên phục vụ bắt đầu bận rộn, những người của ban nhạc từ trong nhà đi ra, tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng, hòa quyện với dòng người cùng vẻ đẹp mê ly của những khóm hoa hồng. Có vẻ như bữa tiệc sắp bắt đầu. Các quý ông và người đẹp lần lượt tản bộ vào bên trong sảnh tiệc. Trong khi đó lối vào vẫn còn đón tiếp những chiếc xe ô tô sang trọng đỗ trước cửa.

Những người phục vụ trẻ tuổi bưng khay đi qua khu vườn và tiến vào sảnh. Vô số chai rượu champagne được mở ra để tiếp đãi khách, mọi người cầm ly rượu trên tay bắt đầu giao lưu, kết hợp với tiếng cười thi thoảng vang lên. Khắp nơi tràn ngập bầu không khí vui vẻ và thoải mái.

Phương Thức Chu mặc một bộ vest được thiết kế tỉ mỉ theo dáng người của anh, dẫn Chu Mục ra ngoài ngồi. Vì Chu Mục không quen dùng dao nĩa, nên Phương Thức Chu đã nhờ người phục vụ lấy cho hắn một đôi đũa. Sau đó, anh cởi cúc áo vest và đưa chiếc áo khoác vừa cởi cho người phục vụ giữ.

"Dùng đi." Phương Thức Chu ghé sát tai Chu Mục nói: "Không sao đâu, ở đây không có ai để ý đâu."

Dù Phương Thức Chu đã nói như vậy, Chu Mục vẫn không thể thích ứng với bầu không khí xa hoa tráng lệ này.

Sau bữa ăn, Phương Thức Chu và những người khác nghỉ ngơi một lát ở phòng khách trong ngôi nhà. Cửa sổ ban công mở rộng, từ tầng của họ nhìn xuống, bên dưới là cảnh tượng đông đúc người chen chúc, ánh sáng thay đổi liên tục từ những đèn được điều chỉnh sẵn, cùng với những giọng nói ồn ào và tiếng cười rôm rả.

Bên ngoài, bữa tiệc khiêu vũ đang diễn ra, tiếng nhạc dần dần át đi tiếng nói của mọi người. Chử Kỷ Thanh bị mấy cô nàng xinh đẹp vây quanh, Khâu Hạ Đình bị bạn gái kéo đi khiêu vũ, còn Nguyễn Thành vừa rời đi nhưng chưa trở về. Trong phòng khách chỉ còn lại Phương Thức Chu và Chu Mục.

Phương Thức Chu mặc áo sơ mi và quần tây dài, cà vạt được cất gọn trong túi áo vest, cổ tay áo xắn lên đến cẳng tay. Anh dựa vào ban công, im lặng châm một điếu thuốc. Im lặng nhìn xuống bữa tiệc khiêu vũ nhộn nhịp bên dưới. Sau một lúc, tiếng nhạc chậm lại và điệu Waltz vang lên.

Trong nửa tháng qua, hầu như ngày nào Chu Mục cũng tham dự những bữa tiệc như vậy. Dần dần, hắn cảm thấy mình không chỉ tham gia mà còn hiểu thêm về một phần khác trong cuộc sống của Phương Thức Chu.

"Anh không đi xuống sao?" Chu Mục hỏi.

"Ý cậu là khiêu vũ à?" Phương Thức Chu đáp: "Thật sự quá chán. Tôi không thể khiêu vũ với đàn ông, mà cũng chẳng muốn khiêu vũ với phụ nữ. Cảm giác thật nhạt nhẽo."

Chu Mục đến gần hơn một chút, nói: "Vậy anh nhảy với tôi đi. Ở chỗ này, không ai thấy chúng ta."

Phương Thức Chu nhướng mày, dựa sát vào người hắn: "Cậu biết nhảy không?"

Yết hầu của Chu Mục hơi di chuyển, hắn ôm lấy eo anh: "Anh dạy tôi?"

"Tôi dạy cho cậu sao?" Phương Thức Chu kẹp điếu thuốc, nhìn Chu Mục một lát rồi xoay người ra ngoài.

Anh bước tới chiếc gạt tàn trên bàn, dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Đến đây, không phải cậu muốn tôi dạy cậu sao?"

Ở nơi đất khách quê người, dưới ánh trăng nhạt và tiếng nhạc du dương vọng lên từ bữa tiệc.

Sau khi điệu Valse kết thúc và tiếng nhạc chuyển sang nhịp điệu vui tươi, bầu không khí tại bữa tiệc trở nên sôi động hơn. Một số người rời khỏi khu vực khiêu vũ, tìm đến ngoài trời để giải tỏa nỗi buồn bằng những ly rượu, trong khi những người khác đổ xô vào nhà, nơi có bàn bida và sòng bạc. Ở đây, tiếng cười nói ầm ĩ và tiếng đánh bài hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí náo nhiệt.

Phương Thức Chu, người đã lâu không chơi sòng bạc, quyết định tham gia vài ván. Tuy nhiên, tối nay, vận may của anh có vẻ không tốt lắm; những cú cược của anh thường xuyên thất bại, khiến tâm trạng anh trở nên không được như ý.

Một người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào Phương Thức Chu một lúc, cuối cùng tìm được cơ hội để lên tiếng: "Anh Phương, nếu anh thua ván này, anh sẽ hết phỉnh* đấy."

Phương Thức Chu đẩy những miếng phỉnh còn lại về phía trước và mỉm cười. Anh nói: "Sao vậy, anh sợ tôi vỡ nợ à?"

"Làm gì có." Đối phương cũng cười, nói: "Nhưng đây là hiệp cuối rồi, tôi muốn cược đậm một chút."

"Tôi biết rồi." Phương Thức Chu đáp.

Đối phương chỉ vào Chu Mục đang đứng bên cạnh hắn: "Tôi muốn hắn."

Phương Thức Chu nghiến chặt răng, ánh mắt sắc lạnh. Anh kiềm chế cơn giận, nói: "Hắn không phải là con bài để mặc cả."

"Chơi với tôi một đêm thôi mà." Hắn nói tiếp: "Anh Phương không nỡ à?"

Những người xung quanh cảm thấy thú vị, chờ xem phản ứng của Phương Thức Chu.

Phương Thức Chu chuyển sang vẻ mặt thờ ơ, cười chế nhạo: "Các vị không khỏi xem trọng hắn quá rồi, hắn thì có gì tốt đẹp. Nếu thua, tôi sẽ ở với anh một đêm, thế nào?"

Sau đó, người kia bỏ tay ra và đang định đồng ý thì Chu Mục đứng ở một bên và nói: "Nếu thua, tôi sẽ đi cùng anh."

Phương Thức Chu nhìn Chu Mục với vẻ mặt khó tin, trầm giọng hỏi: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"

"Tôi biết." Chu Mục đáp.

"..." Phương Thức Chu cắn chặt hàm dưới, trên trán nổi gân xanh, lòng bàn tay âm thầm siết chặt thành nắm đấm, hồi lâu vẫn không thể gật đầu.

Đối phương đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Chu Mục đã nói chỉ cần anh thắng là được.

Nhưng anh thì không thắng...

------------------------------------

Chú thích: Chip Poker hay còn gọi tên khác là Phỉnh, một dụng cụ được sử dụng trong các sòng bạc casino. Chip là dụng cụ dùng để thay thế cho tiền mặt, mỗi đồng chip sẽ có tỷ lệ tiền tệ khác nhau. Chip là một thẻ hình tròn được quy đổi từ tiền mặt. Mỗi mệnh giá tiền cược sẽ được quy định bởi một mệnh giá chip tương đương.

Heana muốn nói: Có chơi có chịu, biết liệu mà chơi. Bạn nào đọc đến đây thấy lấn cấn thì nhảy cóc hoặc drop là tùy tâm. Còn bạn nào muốn nhảy tiếp thì uống thuốc trợ tim đi. :)))) Vì tui cũng đau tim với hai bạn trẻ này quá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro