Chương 41 - 43

Chương 41:

Khâu Hạ Đình để bạn gái ở lại buổi khiêu vũ. Mặc dù biết đây không phải việc một quý ông nên làm, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác khi tình cờ nhìn thấy Nguyễn Thành ngồi một mình ở bên ngoài, bên cạnh hình như còn có một người đàn ông khác.

Vốn dĩ Khâu Hạ Đình không định làm gì, nhưng khi ra ngoài dạo một vòng, hắn vô thức liếc về phía đó và thấy hai người đang hôn nhau một cách trần trụi, không có chút kiêng kỵ nào.

Khâu Hạ Đình lấy lý do vớ vẩn buồn cười rồi vội rời đi một mình. Hắn tìm thấy Nguyễn Thành trong đám đông, kéo tay y đi ra ngoài.

"Anh Khâu, buông tôi ra, anh Khâu... Khâu Hạ Đình!" Nguyễn Thành đột nhiên hất tay Khâu Hạ Đình ra. Lúc này, y đã bị hắn kéo đến một góc của trang viên, xung quanh tối om, âm thanh sôi nổi của bữa tiệc và âm nhạc từ xa vọng lại dường như thể cách xa bọn họ tận vài thế giới, im lặng đến đến mơ hồ.

"Cậu không biết xấu hổ à? Hôn môi với một người đàn ông ở nơi công cộng như vậy." Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao, lời nói của mình lại trở nên gay gắt.

"Vậy thì sao?" Nguyễn Thành bình tĩnh nói: "Cũng không phải tôi hôn anh?"

Là vì em không hôn tôi ——

Khâu Hạ Đình nghiến răng, suýt nữa buột miệng nói ra câu này.

Y kéo bộ quần áo nhăn nheo xuống và nói: "Được rồi, anh Khâu muốn làm gì thì làm đi. Tôi không rảnh để chơi với anh."

Ngay khi y chuẩn bị rời đi, cánh tay của y đột nhiên bị nắm lấy, khiến y mất đà ngay lập tức. Khi y phản ứng lại, đã bị Khâu Hạ Đình đè vào thân cây. Cái cây này thấp nhưng to, với cành lá rậm rạp, vừa vặn che khuất bóng dáng của họ.

Cơ thể y bị ép vào gốc cây, cảm giác trên môi khiến Nguyễn Thành đột nhiên mở to mắt. Y không thể tin được rằng Khâu Hạ Đình thực sự đang hôn mình. Trên người tên đàn ông này còn thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ, đầu lưỡi nóng hổi và linh hoạt cạy răng y ra, chiếm lấy lợi thế của đối phương.

Nụ hôn không kéo dài bao lâu, cuối cùng Nguyễn Thành cũng hít thở được liền nói: "Anh cũng có hứng thú với một kẻ không biết xấu hổ như tôi à?"

"Ừ," Khâu Hạ Đình liếm môi giống như chưa đã thèm: "Đúng là hứng thú thật."

Nụ hôn này liền gợi nhớ lại ký ức về đêm đó —— Vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Nguyễn Thành nhưng cơ thể y đỏ bừng vì tình dục nằm dưới người hắn. Không ngừng khóc lóc trong cơn say tình, những hình ảnh đó như mài mòn tâm trí hắn.

"Vậy bạn gái của anh thì sao?" Nguyễn Thành hỏi.

"Kệ cô ấy." Nói xong Khâu Hạ Đình lại hôn y.

**

Bữa tiệc vui vẻ này kéo dài đến khoảng hai giờ sáng. Nhiều người đã say bí tỉ, dù có gọi thế nào cũng không dậy nổi. Một số người còn có thể lái ô tô về, trong khi những người đã quá say đành phải ở lại trong biệt thự.

Phương Thức Chu đi tới đi lui trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Sau đó, anh ngồi trên ghế sofa, đắm mình nhìn chằm chằm vào không gian trước mặt, dần dần trở nên im lặng.

Dù sao cũng là Chu Mục đồng ý, để hắn đi cũng không phải lỗi của anh.

Tất cả đều là do Chu Mục tự đưa ra quyết định!

Nhưng dù nghĩ thế nào thì sự chán nản trong lòng anh chỉ có tăng chứ không giảm.

Lúc này, Chử Kỷ Thanh nhìn thấy trong phòng Phương Thức Chu vẫn sáng đèn nên đi đến gõ cửa. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn muốn nói chuyện trực tiếp với Phương Thức Chu.

Hai tay Phương Thức Chu đút vào túi quần nhìn thấy người tới là Chử Kỷ Thanh, vẻ mặt anh hiển nhiên không vui: "Sao vậy?"

"Anh ghét tôi vậy sao?

"Rõ ràng quá à?" Phương Thức Chu xoay người trở về ngồi trên ghế sofa, nhưng trong đầu anh luôn có một ý nghĩ thúc giục phải đứng dậy. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh cảm thấy bối rối.

Chử Kỷ Thanh nói: "Trên mặt anh như thể viết bốn chữ "Tránh xa tôi ra" vậy."

Phương Thức Chu châm thêm một điếu thuốc, nhưng chất nicotine không thể xoa dịu sự bồn chồn và lo lắng của anh.

"Tôi muốn nói chuyện với anh."

"Nói đi, cậu có mười phút."

Chử Kỷ Thanh vòng vo nói ngắn nói dài bày tỏ bây giờ hắn rất hối hận. Nôm na nói rằng tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên giờ hắn vô cùng hối hận vì những lời mình đã nói, đồng thời muốn được theo đuổi anh lần nữa. Những lời hắn nói có hàm ý tế nhị và uyển chuyển, nhưng cũng cực kỳ lúng túng. Thực chất, công bằng mà nói thì lời xin lỗi của hắn rất mơ hồ. Chử Kỷ Thanh tin rằng Phương Thức Chu sẽ hiểu được điều đó.

Trong khoảng thời gian này, Phương Thức Chu không ngừng nhìn đồng hồ. Mặc dù đối diện là Chử Kỷ Thanh, thì anh vẫn bồn chồn nhìn đồng hồ.

"Anh nghĩ thế nào?" Chử Kỷ Thanh lo lắng hỏi.

"Chúng ta có thể làm bạn bè." Phương Thức Chu nói thẳng.

"Thức Chu, tôi không muốn làm bạn với anh."

"Vậy thì dứt khoát đừng gặp mặt nhau nữa."

Hai người lại rơi vào khoảng lặng. Phương Thức Chu lại hít một hơi xì gà, anh ngồi trong góc khuất ánh đèn phun ra vài vòng khói.

"Tôi lúc đó thật sự thích anh." Chử Kỷ Thanh nói. Nhận thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Phương Thức Chu, hắn có chút sợ hãi.

"Sau đó cậu rời đi không nói một lời? Tôi biết được tin cậu xuất ngoại là từ miệng người khác." Phương Thức Chu cười nói: "Cậu sợ tôi quấy rầy cậu sao?

"Không phải... năm ấy... trong lúc nhất thời tôi không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì."

Chử Kỷ Thanh bày tỏ thành ý chân thành, nhưng anh dễ dàng nhìn ra được lớp vỏ đạo đức giả và bản chất thờ ơ của người đàn ông này.

Phương Thức Chu lại nhìn đồng hồ. Bây giờ là hai giờ rưỡi, đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi tên rắc rối bị đưa đi.

Chử Kỷ Thanh càng nói càng khiến sự lo lắng trong lòng anh lên tới đỉnh điểm, anh vội cắt ngang lời hắn: "Vậy là hiện tại cậu đã nghĩ ra rồi?"

Chử Kỷ Thanh nói: "Tôi mong anh cho tôi một cơ hội, được không?"

Phương Thức Chu cười lạnh hỏi: "Tại sao? Khi cậu đã đạt được cả công danh lẫn sự nghiệp thì bây giờ trong lòng cậu cảm thấy trống trải. Nên mới rảnh rỗi hối hận về những chuyện xảy ra trong quá khứ sao? Với cả, ai muốn nối lại tình xưa với cậu?"

Phương Thức Chu nhìn đồng hồ rồi đột ngột đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo vest đã cài cúc, tỏ rõ thái độ muốn đuổi khách. Anh đi lấy áo khoác và chuẩn bị rời đi.

Chử Kỷ Thanh nắm lấy cánh tay Phương Thức Chu, kéo anh lại khi anh đang bước nhanh về phía trước, bất đắc dĩ nói: "Anh định làm gì? Tìm Chu Mục à?"

"Kỷ Thanh, nếu cậu muốn chúng ta vẫn có thể là bạn bè, xin hãy để tôi yên."

"Xem ra anh rất quan tâm hắn." Chử Kỷ Thanh ôm chặt lấy anh, như thể mất đi khống chế.

Phương Thức Chu hất tay Chử Kỷ Thanh ra, nói: "Cho dù tôi có quan tâm ai đi chăng nữa, thì cũng không đến lượt cậu lên tiếng."

Lúc này Chu Mục bỗng nhiên rùng mình, không hiểu sao da đầu hắn bỗng tê dại. Mãi sau này hắn nhớ lại chuyện xưa... hồi nãy Phương Thức Chu dạy hắn nhảy hình như là bước nữ?

Phương Thức Chu:?

Chương 42:

Người đàn ông kia không rời khỏi biệt thự mà ở lại đó. Tuy nhiên, Phương Thức Chu không biết chính xác bọn họ đang ở đâu. Anh đã hỏi vài người, nhưng không ai biết. Đa số những người đó đều say đến bất tỉnh nhân sự hoặc nói năng hàm hồ. Cuối cùng, anh đành phải tự mình đi tìm, từ phòng này sang phòng khác.

Khi anh bước lên bậc thang đến tầng cuối cùng, dọc hành lang trải thảm dày nên khi bước lên phát ra âm thanh nặng nề, nhưng không đủ to để khiến người khác thấy phiền, đặc biệt là những người đang say khướt.

Cửa phòng nào cũng bị anh mở toang ra. Sau khi đèn tắt, mặt trăng treo trên cao trông sáng rõ hơn rất nhiều, ánh trăng dịu dàng chiếu qua cửa sổ kính, khiến không gian hành lang trở nên mờ ảo khi xuyên qua tấm cửa. Phương Thức Chu tiếp tục đi về phía trước, đôi giày da của anh phát ra âm thanh 'cộp cộp' trong không gian yên tĩnh.

Phương Thức Chu dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt sau khi bị anh gõ hai lần. Trong lúc chờ đợi anh thuận tay châm một điếu thuốc, qua một lúc vẫn không có chút động tĩnh.

Anh đưa điếu thuốc vào miệng, dùng răng cắn chặt điếu thuốc rồi cởi áo khoác ném xuống đất. Anh mặc áo sơ mi phối với áo vest có đường may tỉ mỉ. Anh thuận tay cởi cúc tay áo ra rồi xắn lên đến cẳng tay. Sau đó, nâng chân đá mạnh vào cánh cửa đóng kín. Khi đôi giày da của anh tiếp xúc với cánh cửa gỗ nặng nề, nó liền phát ra một âm thanh thật lớn. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là sau khi cánh cửa mở toang, không có ai bước ra.

Khi cửa mở, Phương Thức Chu nhìn thấy Chu Mục cởi trần ngồi một mình trong phòng. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, khói thuốc trắng xóa bay vào mắt.

Anh nheo mắt, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, thở ra một hơi rồi tìm cái gạt tàn và nói với Chu Mục: "Nhìn gì mà nhìn? Theo tôi về." Chu Mục cố nhịn cười, ngoan ngoãn đi theo anh.

"Ông chủ Phương, anh làm gì vậy?" Lúc này, đối phương từ phòng tắm đi ra, trên người khoác hờ chiếc áo tắm, toàn thân ướt nhẹp, nếu nhìn kỹ thì trên cổ có một vết đỏ.

Phương Thức Chu nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ đối phương, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng, lãnh đạm nói: "Bây giờ mọi chuyện đã xong, tôi phải đem tên này về."

"Chúng ta đã thỏa thuận cả đêm rồi. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."

Phương Thức Chu bước tới cửa, quay lại nhìn người nọ liền mỉm cười nói: "Tôi xin lỗi đã làm hỏng cuộc vui của anh. Tôi sẽ trả lại cho anh số tiền cược lúc nãy. Vậy nhé!"

"Nhưng, a ——"

Phương Thức Chu dùng giày đá đối phương ngã sóng soài xuống đất, chiếc giày da của anh giẫm lên cổ người kia: "Mẹ kiếp, đừng có láo nháo với tôi! Tôi nể anh là chủ nơi này nên không đấm thôi nhá, anh ngậm mồm lại cho tôi."

Ở cái hòn đảo bé tí khỉ ho gà gáy và hoang tàn như vậy, anh cũng không ai quen biết ai nên người chủ trì bữa tiệc này cũng chẳng là cái đinh gì. Kỳ thực, tình hình lúc đó ép buộc anh không còn cách nào khác ngoài việc để Chu Mục đi theo đối phương vì giữ thể diện của mình.

Người nọ nhìn thấy bọn họ có hai người, gã biết rằng nếu xảy ra tranh chấp thì mình chắc chắn sẽ là người thua cuộc, nên gã chỉ còn cách là để Phương Thức Chu đưa người đi.

Đến cửa, Phương Thức Chu liếc nhìn Chu Mục, kiềm chế sự tức giận nói: "Mặc như thế này mát lắm hả?"

Chu Mục nhịn cười nói: "Không." Sau đó quay người đi lấy quần áo của mình rồi mặc vào.

Không à? Phương Thức Chu nghĩ có gì mà hắn vui vậy?

Lúc đi ra ngoài, anh liếc nhìn sắc mặt Chu Mục, nhưng không hiểu sao lại càng nhìn càng cảm thấy phiền muộn.

Chu Mục đi theo Phương Thức Chu trong dãy hành lang, vừa đi vừa cài cúc áo sơ mi. Khi đến gần phòng Phương Thức Chu, hắn chỉ cài hai cúc còn lại, để lộ bộ ngực trần màu mật ong.

Phương Thức Chu đi một mạch rất nhanh, dù có gọi thế nào anh cũng không lên tiếng. Chu Mục chăm chú nhìn bóng lưng Phương Thức Chu, nhìn thấy bờ vai hơi run lên của anh rồi lướt xuống lại thấy bàn tay đối phương đang siết chặt.

Biết anh tức giận nhưng Chu Mục không hề sợ, ngược lại hắn rất vui vẻ. Nếu anh ấy tức giận, chẳng phải anh cũng quan tâm đến hắn sao?

Chu Mục từ phía sau đi lên nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh. Bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, cụp đuôi nói: "Tôi sai rồi, anh đừng giận mà."

Phương Thức Chu im lặng nhìn Chu Mục một hồi, sau đó nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Anh nhìn chằm chằm vào bộ ngực săn chắc đang bày ra trước mắt một lúc, rồi đưa tay lên định cài những chiếc cúc còn lại cho hắn. Bỗng tay anh khựng lại và hơi run khi cầm chiếc cúc, như thể anh đã cố kìm chế đến mức các đường gân trên mu bàn tay anh cũng nổi lên.

Đột nhiên, anh giật mạnh áo sơ mi của Chu Mục xuống, trong nháy mắt những chiếc cúc áo lập tức bung ra rơi "lộp bộp" xuống đất từng cái phát ra âm thanh giòn giã.

Chu Mục vẫn mặc chiếc quần mà Phương Thức Chu đã chọn cho hắn khi tới đây, nhưng áo khoác và cà vạt đều không còn. Bấy giờ chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi dính trên người, lộ ra toàn bộ cơ ngực.

Phương Thức Chu hỏi: "Không phải cậu thích khỏa thân à?"

Chu Mục nhìn vẻ mặt ghen tuông của Phương Thức Chu. Hắn bỗng cảm thấy hành vi của anh thật đáng yêu, hắn liền mỉm cười, những chi tiết này rơi vào mắt Phương Thức Chu lại là mùi vị khác.

Vẻ mặt Phương Thức Chu âm trầm, lạnh lùng nói: "Cái gì? Cậu vui như vậy sao?"

Chu Mục tưởng anh hỏi chuyện khi nãy thấy anh tìm tới nơi rồi mang hắn về, thế là hắn mới ngốc nghếch gật đầu nói mình vui.

Nhìn thấy phản ứng này, Phương Thức Chu dừng lại một chút rồi cười lớn. Tất cả những lời Chu Mục nói thích mình trước kia như đâm vào đầu anh, khiến anh cảm thấy mình bị lừa như một kẻ ngốc.

Phương Thức Chu nới cà vạt lỏng ra một chút để hít thở vài lần, sau đó dứt khoát kéo hết cà vạt xuống, trói tay Chu Mục mà không có một câu giải thích. Sau đó bình tĩnh châm một điếu thuốc, bật cười: "Tâm trạng không tốt, cậu đến chơi với tôi đi."

--------------------

Tác giả nói: Cốt truyện hơi nhàm, chúng ta bắt đầu chương tiếp theo nhé.

Tôi thấy truyện của mình ít người bình luận thật.

Chương 43:

Thật ra với sức của Chu Mục, Phương Thức Chu không thể trói được hắn. Nhưng hắn vẫn im lặng chịu bị trói hai tay cho anh dẫn về phòng.

Một tay Phương Thức Chu kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm chiếc cà vạt màu xám đen, đầu kia nối tới đôi tay đang bị trói. Anh dẫn Chu Mục bán khỏa thân đi qua hành lang yên tĩnh.

Trong phòng, Chu Mục quỳ dưới chân giường, riêng Phương Thức Chu dang rộng hai chân ngồi ở mép giường. Chu Mục quỳ giữa hai chân đối phương, ngậm dương vật của anh trong miệng, ánh mắt hắn trầm đến đáng sợ, toàn thân toát ra sự điên cuồng của dục vọng. không kìm được mà liếm nhẹ răng nanh. Anh thầm nghĩ, khuôn mặt này thật lỗ mãng nhưng cũng rất gợi tình.

"Ừm..." Phương Thức Chu hơi há miệng, một tay chống ra lên nệm, một tay cầm điếu thuốc. Thời điểm bị người đàn ông này nuốt mạnh, anh không kiềm được mà ngửa đầu thở dài rên rỉ.

Phương Thức Chu hỏi: "Cậu bú ngon quá nhỉ?"

Phương Thức Chu chỉ cởi mỗi cúc quần, kéo khóa xuống để lấy dương vật cương cứng ra khỏi quần lót. Sau đó đối phương liền đưa đầu lưỡi len lỏi đi vào trong từ mép quần lót. Hắn nhẹ nhàng dùng răng, khẽ cắn phần má đùi trắng nõn mềm mại của đối phương. Ngước ánh mắt tham lam không kém phần dung tục nhìn anh, mà mút ra từng vết hickey đỏ tươi trên đó.

Đầu kia của chiếc cà vạt đã tuột khỏi tay Phương Thức Chu từ lâu, cũng không biết nó đã rơi ở chỗ nào. Nhưng cổ tay Chu Mục vẫn bị trói chặt. Khi tận mắt chứng kiến hắn ngoan ngoan liếm láp cặc mình, thì cặc của anh vô thức cương đến đau.

Phương Thức Chu cảm thấy cặc của mình đang ra vào nơi ấm áp và trơn trượt. Ngón tay anh kẹp hờ điếu thuốc và đưa nó vào miệng. Thỉnh thoảng, dương vật sẽ bị nhú lưỡi thô ráp trên lưỡi chăm sóc đặc biệt, làm anh run rẩy thở vài làn khói. Sự kích thích của nicotin và ham muốn khiến anh cảm thấy choáng váng không nhịn được mà ngẩng đầu thở dốc, để lộ yết hầu gợi cảm của mình trượt lên xuống.

Hai gò má của Chu Mục hóp vào sâu hoắm ngậm lấy dương vật của Phương Thức Chu. Sau vài lần nuốt dương vật vào vòm họng, hắn dễ dàng cảm nhận được cơ thể đối phương run rẩy lên bần bật. Ít lâu sau, một dòng chất lỏng tanh nồng sền sệt bắn thẳng vào cổ họng. Hắn theo bản năng nuốt toàn bộ số tinh dịch kia xuống, một số ít vương trên môi. Hắn bình tĩnh đưa lưỡi ra liếm, vị đắng chát dường như chậm lại một giây trước khi bắt đầu lan rộng trong miệng.

Phương Thức Chu xuất tinh xong liền thở hổn hển, anh vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng mũi chân đè tắt nó. Đột nhiên, anh túm lấy mái tóc ngắn của Chu Mục lên, buộc hắn phải ngửa mặt lên nhìn mình. Dùng giọng điệu trịch thượng, khô khốc hỏi: "Cậu bú cho hắn cũng như vậy đúng không?"

"Không." Chu Mục đáp.

Phương Thức Chu buông tay ra, nheo mắt nhìn vào đũng quần đang phồng lên của Chu Mục. Anh cười chế nhạo hắn và giẫm lên dương vật hắn bằng chiếc giày da của mình, giả vờ không hiểu: "Chỗ này bị sao vậy?"

Hai mắt Chu Mục đỏ ngầu, đôi tay hắn gần như ôm lấy cẳng chân của Phương Thức Chu. Toàn bộ phần ngực hắn đỏ bừng vì dục vọng, không nói nên lời: "Cho tôi."

"Cái gì?" Phương Thức Chu hỏi: "Tôi không biết cậu muốn gì nếu cậu không nói rõ."

"Phương Thức Chu, tôi muốn địt anh." Chu Mục đáp.

Người đàn ông gọi tên anh bằng chất giọng trầm khàn gợi tình khiến trái tim anh rung động. Cảm giác hưng phấn dâng lên trong giây lát, nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, đứng dậy rời khỏi giường. Lục lọi trong phòng một hồi, lấy ra một tấm lụa dài màu đen đến trước mặt Chu Mục, bịt mắt hắn lại.

"Tôi còn tưởng rằng ở đây không có thứ này." Phương Thức Chu nói, trong tay cầm gel bôi trơn và một hộp bao cao su.

Cửa đã được khóa, Chu Mục nằm trên giường lớn với hai tay bị trói và mắt bị lại, có chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua dải ruy băng màu đen. Hắn nhìn rõ hình ảnh Phương Thức Chu chủ động ngồi trên đùi mình, tự động kéo quần lót của hắn xuống. Giây tiếp theo, dương vật của hắn bị một lớp màng mỏng bao phủ lên.

"Đừng đeo bao cao su ——" Chu Mục chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

"Cậu cho rằng tôi thích sao?"

Lúc này Phương Thức Chu cầm trong tay dương vật nóng bỏng của Chu Mục. Thứ đó nằm chễm chệ trong lòng bàn tay anh, mạch máu gồ lên thấy rõ. Tích tắc, quy đầu nở lỗ niệu đạo chảy ra tiền tinh dịch. Làm đến nước này anh chợt nhận ra, con cặc này đã tùy ý ra vào cơ thể mình.

Anh chỉ vuốt ve nó vài lần, Chu Mục thở ra một hơi nặng nề, không nhịn được mà đẩy dương vật của mình vào tay anh. Bàn tay của Phương Thức Chu mảnh khảnh, không có vết chai. Da tay anh mềm mại mịn màng, mặc dù khi cầm sẽ đem đến cảm giác mát lạnh, nhưng lại khiến dục vọng của hắn càng thêm nóng bỏng.

Phương Thức Chu buông tay ra, cởi quần xuống lộ đôi chân dài thẳng tắp để trần, trông rất gợi cảm và xinh đẹp. Anh ngồi lên eo Chu Mục, đổ một ít dầu bôi trơn vào tay. Tiếp đó hơi nâng mông lên, dùng ngón tay dài chạm vào nếp gấp ở hậu môn. Chất bôi trơn nhanh chóng làm ướt mông anh, chảy xuống eo và bụng của Chu Mục.

"A a..." Phương Thức Chu vừa mới nhét một ngón tay vào đã cắn chặt răng, cảm giác dị vật đang tiến vào khiến anh không nhịn được cắn chặt răng.

Xuyên qua dải ruy băng mỏng màu đen. Chu Mục mơ hồ nhìn thấy Phương Thức Chu cắn môi dưới, tự mình nới lỏng lỗ đít càng khiến dương vật hắn sưng tấy, khổ sở nói: "Để tôi giúp anh."

"Câm miệng." Phương Thức Chu nói. Anh sờ đến tuyến tiền liệt, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, toàn thân không ngừng run rẩy. Đặt tay lên cơ ngực rắn chắc của Chu Mục, dương vật mềm mại giữa háng anh lập tức cương cứng.

Dương vật của Chu Mục cứng đến sắp nổ tung, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Thức Chu cầm nó chậm rãi đút vào lỗ đít anh. Dáng vẻ cau mày thở hổn hển, hé miệng rên rỉ cùng với nước dâm ướt nhẹp chảy từ mông xuống thấm ướt eo và bụng hắn. Dù tay bị trói nhưng hắn vẫn có thể cử động. Hắn nhanh chóng chạm vào bộ phận sinh dục của Phương Thức Chu, kẹp chúng vào giữa hai tay mình và di chuyển lên xuống.

Phương Thức Chu vô thức nghiến chặt hàm, dương vật bị lòng bàn tay thô ráp vuốt ve, còn lỗ đít liên tục bị ngón tay mình chạm vào tuyến tiền liệt. Anh rút tay ra cọ xát vào cặc Chu Mục, đưa tay nắm lấy thứ đó nóng hổi dày cộm kia nhét từ từ vào lỗ đít.

"...Ưm, mẹ nó... A ——" Mới vừa vào nơi kết hợp thì Chu Mục đã đẩy eo và đút hết dương vật của mình cắm vào sâu bên trong.

"Hừm, anh chật quá..."

Quy đầu chạm tới chỗ sâu nhất của đường ruột, lấp đầy vách tràng chật hẹp, đè nén những điểm nhạy cảm ngay trước mặt mà không cần tìm kiếm. Phương Thức Chu ngẩng đầu run lẩy bẩy, tinh dịch màu trắng đặc của anh bắn tung tóe khắp người Chu Mục, mép lỗ đít không ngừng co lại, ôm lấy toàn bộ dương vật của đối phương.

--------------------

Tác giả nói: Chúc mừng, đây lần đầu tiên có bcs xuất hiện trong truyện của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro