Chương 63 - 66

Chương 63:

Chu Mục biết mối quan hệ giữa Ninh Vi và Phương Thức Chu. Cho nên hắn sẽ luôn có thái độ thù địch với Ninh Vi. Huống hồ Phương Thức Chu còn nhận lầm mình là cậu ta.

Giảng viên chưa đến, Ninh Vi cứ bắt đầu những câu hỏi xã giao quen thuộc. Chu Mục rất khó chịu, kiềm chế nói: "Cậu phiền thật."

Ninh Vi sững người cảm thấy hơi xấu hổ, cậu biết Chu Mục cũng không thích mình. Nhưng không ngờ hắn lại nói thẳng ra như vậy. Cậu cho rằng nếu có nhiều bạn thì cũng không thiệt thòi. Hơn nữa ý định ban đầu của cậu theo hướng tích cực. Nhưng tiếc là Ninh Vi không biết Chu Mục có quan hệ sâu xa với Phương Thức Chu.

Cậu đang suy nghĩ có nên đổi chỗ thì giảng viên đã vào lớp, nên cậu đành im lặng, không cần đổi chỗ để tránh xấu hổ.

Chạng vạng, Chu Mục nhận được điện thoại của Phương Thức Chu nhắn rằng hôm nay anh sẽ về muộn. Hắn định đi siêu thị mua đồ, nhưng vừa xuống xe đi bộ đến cổng khu dân cư, thì tình cờ nhìn thấy Phương Thức Chu đang xuống xe.

Ngay lập tức, Chu Mục chạy nhanh về phía anh.

Phương Thức Chu mặc bộ vest màu xanh lam, khoác lên người chiếc áo gió màu đen, cả người đầy bụi bặm trông hơi mệt mỏi. Hình như anh cũng nhìn thấy Chu Mục đang chạy đến, nên anh dang tay về phía hắn.

Chu Mục ôm anh vào lòng, đã lâu không gặp, trong lòng tràn ngập suy nghĩ khó có thể diễn tả thành lời được. Hắn ngập ngừng: "Không phải anh nói mười giờ mới về sao?"

"Đúng vậy." Phương Thức Chu cười nói: "Nhưng xa nhà lâu quá, với cả tôi rất nhớ em. Có bắt tôi đợi một giây, tôi cũng không muốn đợi."

Chu Mục đột nhiên đỏ mặt, lắp bắp nói: "Ừm, em, em cũng..." Bàn tay của Phương Thức Chu ở sau lưng hắn. Sau đó trượt xuống ôm trọn bờ mông đối phương mà cười lớn, giọng điệu trêu chọc, táo bạo khiến hắn sững người: "Em cũng cái gì?"

Không ngờ Phương Thức Chu ở ngoài lại dám có hành động táo bạo như vậy, hắn không suy nghĩ liền kéo anh lên lầu.

Vừa đến trước cửa nhà, Phương Thức Chu chưa kịp cởi giày da đã bị Chu Mục ép vào tường, hôn tới tấp. Bàn tay to khỏe đang âm thầm vén chiếc áo gió, luồn vào lớp quần tây xoa bóp mông anh.

Cơ bụng của hai người dán chặt vào nhau. Phương Thức Chu bị hôn đến cả người ngửa ra sau, lưng bị đẩy vào vách tường.

"Ư..." Người đàn ông kia vẫn chăm chỉ hôn cổ anh. Hơi thở nóng hổi phả vào một bên cổ khiến anh vô thức rên rỉ, chủ động ngẩng đầu lên.

Phương Thức Chu siết chặt quần áo của Chu Mục, cảm giác tê dại khiến anh cau mày. Dương vật anh bị bao bọc trong một chiếc quần lót vừa vặn, mọi thứ vừa kín đáo vừa gợi cảm.

Anh khẽ run lên nói: "Chó con của tôi, em có nhớ tôi không?"

"Phương Thức Chu!" Chu Mục nghiến răng nghiến lợi: "Anh đừng kích thích em."

Dứt lời, Chu Mục đã bế anh ngồi lên tủ giày, điên cuồng hôn lấy môi anh đồng thời cởi vội chiếc áo khoác vướng víu.

Một lúc sau, từ cửa vào truyền đến từng đợt âm thanh mơ hồ, xen lẫn những âm thanh tinh tế xen với tiếng thở hổn hển gợi cảm đầy nam tính.

Cà vạt của Phương Thức Chu bị kéo lỏng, trên chiếc áo sơ mi đã mở vài cúc, cả người toát ra mùi thơm dâm đãng xen lẫn ngọt ngào.

"Em có nhớ tôi không?" Phương Thức Chu thở hổn hển hỏi hắn, hai mắt anh đẫm lệ. Anh được Chu Mục bế lên ôm lấy cặp mông nở nang, hai chân anh kẹp chặt vào vòng eo rắn chắc của người đàn ông.

"Nhớ anh." Chu Mục khàn giọng trả lời.

Hắn ôm người đi về phía phòng ngủ, Phương Thức Chu cúi đầu tìm kiếm đôi môi của Chu Mục, hắn vội vàng đáp trả anh rồi hổn hển thở, nói: "Đừng quyến rũ em nữa."

Phương Thức Chu cười nhạt, đáp: "Thời điểm tôi không có ở nhà, em có tự mình tuốt cặc không?"

Chu Mục đè Phương Thức Chu xuống ghế sô pha. Hắn chăm chú nhìn vào anh như thể muốn khắc anh vào mắt mình, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống, khàn giọng nói: "Không."

Phương Thức Chu đặt tay lên vai Chu Mục, những khớp xương của ngón tay không biết là vô tình hay cố ý mà vuốt ve gáy hắn. Trêu đùa mái tóc ngắn đen tuyền sau gáy hắn, như đang khen một đứa trẻ, anh nói: "Ngoan."

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên từ chiếc áo khoác ném ở tiền sảnh, hai người cũng không quan tâm đến nó. Cứ như vậy mặc cho nó reo đến giai điệu cuối cùng.

Khi chuông reo lần thứ ba, Chu Mục đã kiềm chế bản thân lùi lại: "Anh nghe điện thoại đi."

"Không," Phương Thức Chu cởi áo của Chu Mục ra, bàn tay tham lam chạm vào cơ bắp rắn chắc và đầy đặn màu lúa mì của hắn rồi nói: "Kệ nó."

Quần áo của Phương Thức Chu cũng bị cởi gần hết. Quần tây, áo khoác vest, giày da với cà vạt rải rác trên sàn. Chỉ còn sót lại chiếc áo sơ mi không thể che kín lồng ngực đang bị Chu Mục mút lấy đầu vú nhạy cảm của mình.

Nhưng tiếng chuông điện thoại ở cửa vẫn vang lên không ngừng, liên tục như đang thúc giục chủ nhân, dường như phá vỡ bầu không khí ái muội của họ. Phương Thức Chu chỉ còn cách cố gắng bình tĩnh lại, đứng lên nghe điện thoại.

Nói xong vài câu thì anh cúp điện thoại, ra ngoài ban công đứng châm một điếu thuốc, cảm xúc ham muốn dần dần lắng xuống.

Dập điếu thuốc, Chu Mục đã giúp anh thu dọn quần áo, nói: "Anh đói không? Để em nấu gì cho anh ăn."

Ánh mắt Phương Thức Chu nhìn gương mặt Chu Mục rồi thong thả nhìn đến chỗ cộm thành một khối ở háng hắn mà bật cười, nói: "Tôi đi tắm."

"Ừ." Chu Mục cố ý nhìn đi chỗ khác, nói: "Vậy anh đi đi."

"Phụt..." Phương Thức Chu nhịn không được mà bật cười ra tiếng, lẽo đẽo đi đến hôn hôn lên môi Chu Mục như thể đang khen thưởng hắn.

Một cảm giác kỳ diệu lạ thường giống như một cơn gió thổi qua, không biết hình dáng ra sao.

Tắm rửa xong, Phương Thức Chu mặc một chiếc áo phông bình thường, đầu tóc ướt nhẹp, Chu Mục cau mày kéo anh đi sấy tóc.

Đôi khi Phương Thức Chu cảm thấy Chu Mục còn trẻ nhưng lại trông như một ông cụ non.

Ăn tối xong Chu Mục thu dọn rồi đi tắm, Phương Thức Chu nghiện thuốc lá nên tiện tay châm một điếu thuốc, đi vòng quanh phòng khách. Sau đó đẩy cửa phòng ngủ của Chu Mục.

Có vài cuốn sách kèm thông tin trên bàn nên anh nhặt chúng lên, tiện thể đọc. Bên dưới có một chiếc chứng minh thư, anh cầm điếu thuốc trên tay cầm lên. Khuôn mặt trong chứng minh thư trông hơi trẻ con, màu da cũng không đen như bây giờ.

Hút xong điếu thuốc, Phương Thức Chu đi ra ngoài không quên đóng nhẹ cửa lại. Vừa tìm cái gạt tàn thuốc thì lúc quay người lại liền đụng phải Chu Mục mới tắm xong.

"Sinh nhật của em sắp tới rồi sao?"

Chu Mục gật đầu.

"Em muốn quà gì?"

Lông mi Chu Mục khẽ run lên, hắn muốn nói rằng xin anh đừng bao giờ rời xa mình.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhìn chằm chằm Phương Thức Chu hồi lâu rồi nói: "Em không muốn gì cả."

Hắn không muốn gì nhưng lại muốn có tất cả.

Buổi tối, Phương Thức Chu có việc cần xử lý nên anh ở trong phòng làm việc. Chu Mục trở lại phòng ngủ của khách lấy tài liệu và ôn tập. Hắn muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Phương Thức Chu càng nhiều càng tốt.

Khi Chu Mục ra khỏi phòng đã là nửa đêm. Hắn liếc nhìn phòng làm việc của Phương Thức Chu nhưng cánh cửa kia vẫn đóng chặt.

Trời càng về khuya, cuối cùng thành phố cũng đi vào giấc ngủ. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc, đến bế người đang ngủ say trên bàn lên.

"Xin lỗi, tôi ngủ quên." Phương Thức Chu tỉnh lại, dựa vào ngực Chu Mục mơ màng nói.

"Ngủ đi." Chu Mục bế anh trở lại phòng ngủ.

Dự án lần này rất khó giải quyết nhưng để trở về nhà sớm, anh đã làm việc hết sức mình để hoàn thành. Vì vậy mà mệt mỏi đến mức ngủ quên trên bàn.

Sau khi Phương Thức Chu ngủ say, trên điện thoại di động của anh hiện lên một tin nhắn khá bắt mắt, sự xuất hiện đột ngột của nó khiến Chu Mục mất ngủ.

《Như đã hẹn, tối mai gặp nhau. Tôi chờ anh. —— Chử Kỷ Thanh.》

--------------------

Tác giả nói: Dù có như thế nào, cũng đừng bao giờ đánh mất sự hồn nhiên như nét trẻ thơ của mình, chúc các bé iu có một ngày Tết Thiếu Nhi vui vẻ nhá~

Làm tình, làm tình!!!

Chương 64:

Trời ngày càng lạnh, Phương Thức Chu đón làn gió ẩm ướt lạnh lẽo, lái xe đi trong cảnh thu ảm đạm.

Trước khi đi, Chu Mục có hỏi anh định đi đâu, Phương Thức Chu do dự một lúc mới nói tối nay mình phải tham gia một buổi tiệc.

Chu Mục gượng cười, nhẹ nhàng nắm tay anh hỏi: "Anh sẽ trở về chứ?"

Phương Thức Chu sững người một lát. Sau đó hôn Chu Mục rồi sờ đầu hắn, cười nói: "Sao vậy? Tôi không đi suốt đêm đâu, lát nữa tôi sẽ về."

"Ở nhà đợi tôi."

Yết hầu của Chu Mục hơi di chuyển, miệng muốn mỉm cười, nói: "... Được."

Nếu lúc đó, hắn không thấy tin nhắn đó thì tốt quá.

Đến khuya, cuối cùng con ma men Phương Thức Chu cũng chịu trở về. Mật khẩu cửa nhà cũng không ấn được nên ngồi dưới đất, đưa tay đập cửa.

Chu Mục ở bên trong mở cửa, ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, hắn nhanh chóng bế người vào phòng tắm.

Phương Thức Chu say đến mức cả người nhão như bùn, miệng lẩm bẩm nói mình khó chịu.

Đến khi nước chảy đầy bồn thì anh được hắn bế vào. Chu Mục mặc kệ quần áo bị ướt cùng anh chìm trong dòng nước.

Chu Mục bế anh lên, toàn bộ quá trình không nói gì, hắn mím môi hồi lâu. Lúc cởi quần áo cho anh, ngón tay Chu Mục như đang run rẩy, vì hắn sợ mình sẽ nhìn thấy dấu vết gì đó trên người anh.

Lỡ như hắn thực sự nhìn thấy gì đó thì sao?

Phương Thức Chu nằm trong bồn tắm, một tay gác lên mép bồn. Chu Mục ngồi xổm để canh chừng anh không bị ngã lần nữa.

Trên giường anh cũng không thành thật, tính nết khi say rượu của Chu Mục cũng không bao giờ tốt.

Phương Thức Chu xoay người ngồi lên người Chu Mục, anh nghiêm mặt nhéo cằm hắn rồi nói: "Cún con giận rồi à?"

Chu Mục nói: "Sao anh lại uống nhiều như vậy?"

Anh hôn Chu Mục nói: "Bởi vì một người rất quan trọng, một chuyện rất quan trọng."

Chu Mục im lặng, nhìn Phương Thức Chu hồi lâu. Trong bóng tối, hắn phát ra một tiếng cười trầm trầm.

Hắn còn muốn gì nữa? Trước đây hắn chưa bao giờ mong đợi sẽ chiếm được trái tim của anh. Nhưng bây giờ đó là điều mà trước đây hắn không dám nghĩ tới.

Nhưng một khi nếm được vị ngọt, người ta sẽ học được tính tham lam, lòng tham giống như một loại virus, lây lan nhanh chóng đầy bệnh hoạn, thống trị cơ thể và kiểm soát tâm trí vật chủ.

Phương Thức Chu ở trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trước mặt với vẻ chán nản. Trước đây trong tầm tay anh là một tác phẩm điêu khắc khuôn mặt của《 David. 》Nhưng hai ngày qua, nó đã được thay bằng một chiếc gương nhỏ. Lúc Khâu Hạ Đình đến gặp anh, hắn còn cười nhạo anh và nói: "Anh định bắt chước các cô gái, rảnh rỗi là soi gương à?"

Cảm giác lo lắng và hoảng sợ không thể giải thích được tràn ngập trong lòng Phương Thức Chu.

Ngọn nguồn của chuyện này xuất phát từ việc anh và Chu Mục gần một tuần rồi không quan hệ. Điều đó là chuyện phi lý nhất từ trước đến nay, vì tên nhóc này lúc nào cũng 24/7 muốn nhét con cặc của hắn vào đít mình.

Đây có phải là thời kỳ lãnh đạm không nhỉ? Hoặc...

Hay lỗ đít của anh bị lỏng rồi? Không đời nào?

Anh do dự rồi đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phòng khách rồi khóa cửa lại.

Phương Thức Chu quỳ trên chiếc giường trong phòng khách, cả người bán khỏa thân. Anh hé miệng liếm ướt ngón tay rồi đưa tay tìm kiếm lỗ đít của mình, thăm dò nhét một ngón tay vào.

"Ừm..." Khi có vật thể lạ xâm nhập, không có gì để giảm xốc, anh dễ dàng cảm nhận rõ ràng ngón tay của mình không ngừng bị thịt ruột hút vào. Cơ thể sẽ khẽ run lên mỗi lần ngón tay chạm vào điểm nhạy cảm.

Đây là lần thứ hai anh tự chơi mình, cảm giác này vừa xấu hổ vừa lạ lùng như vậy. Thật là xấu hổ, đồng thời có chút hưng phấn khó hiểu.

Anh di chuyển một chút lập tức mép lỗ đít co bóp lại, tuy rằng anh tự chơi mình thì cũng thoải mái nhưng vẫn thấy khác với Chu Mục.

Bởi vì ngón tay của Chu Mục dài và nhiều vết chai, cảm giác khi bị nhét vào rất dễ chịu. Nhất là khi đầu ngón tay chai cứng cọ vào tuyến tiền liệt của anh, cảm giác tê dại như bị điện giật.

Cứ như vậy mà nghĩ đến cảm giác khi bị con cặc của Chu Mục nhét vào, anh dùng ngón tay nghịch nghịch lỗ đít mình. Làm lỗ đít trở nên hồng hào mềm mại, toàn bộ nước dâm đều chảy vào lòng bàn tay hắn.

Cảm giác tê dại trống rỗng khiến Phương Thức Chu cắn môi dưới rên rỉ, hai má anh đỏ bừng. Ngón tay anh ngắn nên cảm giác không thể chạm tới khiến anh cau mày thở hổn hển.

Phương Thức Chu nheo mắt lại, tưởng tượng Chu Mục sẽ làm như thế nào.

Hắn sẽ dùng quy đầu sưng tấy và ướt đẫm tinh dịch để mở các nếp gấp của lỗ đít ra. Nhét con cặc dày và nóng hổi vào cơ thể mình, đâm mạnh vào những nơi mà anh không thể chạm tới.

"Ưm..." Đột nhiên Phương Thức Chu căng cứng lưng, khoái cảm muốn xuất tinh khiến anh dùng tay kia nắm chặt ga trải giường, hé miệng thở hổn hển.

Thủ dâm đúng là mang lại cảm giác thỏa mãn tạm thời về mặt tinh thần nhưng sau đó khiến bản thân cảm thấy trống rỗng.

Nhìn chằm chằm vào những gì mình đã xả trên giường, anh im lặng châm một điếu thuốc nhanh chóng rơi vào cảm giác trầm tư.

Chỗ đó cũng không... lỏng như anh nghĩ.

Chủ nhật, Ninh Vi đi tới chỗ Chu Mục đang ngồi. Nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, cậu do dự một lát cuối cùng cũng ngồi xuống.

Ninh Vi nhìn vẻ mặt u ám của Chu Mục, làm cậu không nhịn được nuốt nước bọt, thận trọng nói: "Có phiền anh không?"

"Phiền" Giọng nói vô cảm thậm chí có thể nói là rất lạnh lùng, phát ra từ miệng Chu Mục.

Ninh Vi bất đắc dĩ cười một tiếng, cứ mạnh dạn mà bắt chuyện. Dù sao thì ăn lộc của vua thì phải trung với vua.

Trong giờ học, cậu lặng lẽ đánh giá đối phương, không khỏi thở dài.

Sắc mặt Chu Mục vốn hung dữ, hắn lại coi mình là tình địch, cậu liên tục lắc đầu trấn an trong lòng thầm nghĩ. Ở cùng hắn không dễ, ở cùng hắn không dễ tí nào.

--------------------

Tác giả nói: Từ đầu Chu Mục đã cầm chắc kịch bản cưỡng chế (?)

Chương 65:

Cơn mưa tầm tã mùa thu đã làm cho những chiếc lá khô vàng rụng khắp mặt đất, một số bị mắc kẹt trong những vũng nước mưa còn đọng lại trên đường. Các công nhân vệ sinh mặc áo vàng, lặng lẽ dọn dẹp trong bầu không khí ảm đạm và ngột ngạt của mùa thu. Không biết là vô tình hay cố ý, không gian càng lúc càng lạnh lẽo. Thời tiết mùa thu thực thật biết cách tạo cho người ta cảm thấy tịch mịch.

Trong bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa, Phương Thức Chu yên lặng ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở công viên Trung tâm, quan sát mọi người tập Thái Cực Quyền. Vào mỗi buổi sáng, công viên hoặc quảng trường thường rất dễ thấy những người đang luyện tập bộ môn này.

Cách đó không xa, có hai đứa trẻ đang đi giày patin lẻn vào để chơi trượt patin. Anh thích thú dõi theo tụi nhóc, không lâu sau đã bị mấy người chạy bộ buổi sáng chắn tầm nhìn. Anh đưa tay vào túi lấy điếu thuốc ra, đưa lên môi ngậm.

Chử Kỷ Thanh đến muộn, ngồi xuống cạnh Phương Thức Chu, lấy bật lửa châm điếu thuốc cho anh.

"Xin lỗi, ở nhà có việc nên đến muộn. Anh đợi có lâu không?" Chử Kỷ Thanh hỏi.

"Tôi đến sớm thôi."

Phương Thức Chu đặt tay lên lưng ghế và ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, không một bóng mây. Gió thu thổi qua làm những tán cây xào xạc va vào nhau, khiến những giọt sương trắng còn đọng lại lúc trước nhanh chóng bị gió cuốn đi.

"Cảm ơn cậu chuyện lần trước nhé, nếu không có cậu ra tay. Chỉ sợ mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy."

"Cám ơn gì chứ, anh không cần khách sáo với tôi như vậy." Chử Kỷ Thanh nói: "A Chu... Tôi còn có thể gọi anh như vậy được không?"

Phương Thức Chu đáp: "Cậu muốn gọi sao cũng được."

Thực ra, lúc đó họ không làm gì sai cả. Không ai trong số họ đủ dũng cảm để thực hiện bước then chốt, nhưng cuối cùng cũng không có ai phải chịu thiệt thòi. Theo một nghĩa nào đó, Chử Kỷ Thanh có thể được xem là người đồng hành cùng anh trong ba năm đại học và là phần không thể thiếu trong những kỷ niệm đã qua.

Chử Kỷ Thanh do dự nói: "Cuối cùng... Chu Mục, hai người ở cùng nhau à?"

Phương Thức Chu cười cười cũng không nói gì.

Chử Kỷ Thanh cúi đầu cười khổ. Hồi lâu, hắn mới dời ánh mắt đang nhìn mũi giày về phía xa, hít một hơi thật sâu: "Như vậy cũng tốt."

Ngày đó, Phương Thức Chu hỏi hắn có phải là hắn còn thích anh đúng không, hay chỉ là hắn cảm thấy hối hận nên muốn đi lại con đường mà ngày ấy hắn đã không chọn.

Hắn không trả lời được. Khi đó hắn không lựa chọn Phương Thức Chu. Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, hắn lại càng cảm thấy hối hận vì vậy hắn chỉ muốn tìm lại người mình đã mất. Còn những chuyện sau này, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân chưa từng nghĩ tới.

Quá khứ không thể nào cứu vãn, hắn hiểu rõ điều này. Bây giờ hắn đã có chút công danh sẽ dễ dàng hỗ trợ anh, xem như bù đắp cảm giác tội lỗi năm xưa.

Sau khi điếu thuốc cháy hết, Phương Thức Chu đứng dậy đi tới thùng rác dưới gốc cây để dập điếu thuốc.

Anh đút hai tay vào túi áo khoác, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế, nói: "Tôi đi trước."

Bóng dáng Phương Thức Chu xa dần, anh vùi mình trong gió, cơn gió như đang ôm lấy anh quanh quẩn trong từng hơi thở.

Anh không bao giờ muốn một tình yêu không cảm nhận được sự chắc chắn trong đó.

Tiết học này sắp kết thúc, Ninh Vi lại cho Chu Mục mượn vở.

Chu Mục bình tĩnh nói: "Cám ơn."

Ninh Vi nhướng mày nói: "Không có gì."

Tuy hắn không thể thay đổi mối quan hệ giữa Ninh Vi và Phương Thức Chu. Dù sao cậu cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nên thái độ của Chu Mục đối với Ninh Vi bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều.

"Nghe nói anh sắp vào đại học? Chúc mừng nhé." Ninh Vi nói.

"...Không."

Ninh Vi dừng lại nói: "Vậy sao lại thi kiến ​​trúc sư?"

Chu Mục nói: "Tôi thi đại học dành cho người lớn."

"Vậy thôi..." Ninh Vi do dự một lát. Cuối cùng cũng không nói gì nhìn Chu Mục rời khỏi lớp ôn luyện.

Ban đầu, hắn muốn nói rằng trên thực tế, nhiều công ty không công nhận kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn*.

Nhưng sau đó hắn cảm thấy mình không lo lắng về điều đó, vậy thì không cần phải giải thích nhiều nữa.

Mùa đông đang đến gần, Chu Mục sắp đón lần sinh nhật thứ hai mươi bốn của mình.

Phương Thức Chu và anh đã bước vào cuộc sống sớm tối có nhau, ban ngày thì việc ai nấy làm. Nhìn qua giống như những người đang yêu nhau.

Chu Mục cố gắng hết sức phớt lờ việc Phương Thức Chu chưa từng nói "Anh yêu em". Ban ngày hắn bình tĩnh bao nhiêu thì ban đêm sẽ ở trên giường quấn lấy anh không nghỉ.

Hắn không muốn bất cứ thứ gì trong ngày sinh nhật của mình. Hắn chỉ xin anh dành toàn bộ thời gian cả một ngày cho mình.

"Có sao đâu? Ngày đó tôi không đi làm là được." Phương Thức Chu thản nhiên dựa vào vòng tay của Chu Mục mà nói. Trong tay là bộ điều khiển trò chơi, còn mình nằm dài trên ghế sofa.

Chu Mục lặng lẽ thả lỏng người nằm cạnh anh, hắn gác cằm mình lên mái tóc mềm mại thơm thơm của anh.

Trước khi ván game kết thúc, Chu Mục đã đưa tay vào trong bộ đồ ngủ của đối phương. Chậm rãi vuốt ve dùng lực xoa bóp vùng eo và cơ bụng của người nọ.

Lúc đầu, Phương Thức Chu mặc cho hắn làm bậy nhưng cơ thể hắn đã sớm bị Chu Mục dạy dỗ nên rất nhạy cảm với những hành động vuốt ve tình tứ. Một lúc sau, anh không thể cầm chắc bộ điều khiển trên tay, trên mặt đã đỏ bừng từ lúc nào.

"Ưm... Chu Mục, hôm nay tôi không muốn làm." Phương Thức Chu đặt tay lên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, ngả lưng ra sau.

Chu Mục lui khỏi cổ anh nhưng ngón tay chai sạn kia lại chà vào núm vú anh, thấp giọng hỏi: "Tại sao?"

Phương Thức Chu nghiêng đầu, né tránh ánh mắt như lửa của Chu Mục, nói: "Hôm nay tôi hơi mệt..."

"Được." Chu Mục nói xong liền buông anh ra rồi đi vào phòng tắm: "Em đi tắm trước."

Cũng may trong khoảng thời gian này Chu Mục luôn tôn trọng cảm giác của anh. Đôi khi anh cũng cảm thấy chuyện này cứ lạ lạ, cứ vậy mà anh đắm chìm trong những ngày tháng bình yên này, không nghĩ nhiều về điều đó.

Nhưng anh lại không nhận ra, mọi lời từ chối của mình đều sẽ được tích vào lần làm tình kế tiếp.

Sinh nhật của Chu Mục cuối cùng cũng đến, Phương Thức Chu dậy sớm để lái xe đi lấy quà sinh nhật cho Chu Mục. Khi đang di chuyển từ chỗ Chử Kỷ Thanh quay về nhà, giữa đường bỗng nhiên anh nhận một cuộc điện thoại. Sau đó, gấp gáp quay xe đi đến bệnh viện trung ương.

Anh lái xe chạy một mạch, trong lúc chờ đèn đỏ liền gọi điện cho Chu Mục: "Bố tôi xảy ra chuyện. Bây giờ tôi đang lái xe đến bệnh viện."

Chu Mục dặn dò: "Anh lái xe từ từ, chú ý đến an toàn."

"Ừm." Phương Thức Chu khó xử nói: "Hôm nay có khả năng là tôi sẽ về trễ..."

"Ưu tiên chuyện bên anh trước, chỗ em không quan trọng."

"Được rồi, em đợi tôi ở nhà."

Đến bệnh viện, Phương Thức Chu đi thẳng đến chỗ phòng phẫu thuật. Triệu Thanh Hề nhìn thấy anh liền đứng dậy, úp mặt vào ngực anh khóc nức nở.

Phương Thức Chu nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ. Khi bà bình tĩnh lại một chút anh mới hỏi: "Mẹ, bố con thế nào rồi?"

"Không biết có phải là xuất huyết não không..." Nói đến đây bà lại không kiềm được lòng mà nghẹn ngào.

"Không sao đâu, sẽ không sao đâu." Phương Thức Chu an ủi rồi đỡ Triệu Thanh Hề ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Khoảng ba giờ sau, cuối cùng đèn trong phòng mổ cũng tắt. Bác sĩ phẫu thuật bước ra và nói với anh rằng bệnh nhân chỉ bị xuất huyết nhẹ, ca phẫu thuật đã thành công.

Phương Nho Thành được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy giờ. Tiếp đó mới được chuyển đến phòng bệnh chung, khi nào ông tỉnh lại cần phải quan sát thêm xem có để lại di chứng nào không.

Dù thế nào đi nữa thì Phương Thức Chu cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh đang căng chặt của anh cuối cùng cũng có thể thư giãn.

Cả ngày Triệu Thanh Hề đều ngồi trực ở trước giường bệnh, đến tối mới ra ngoài hít thở.

"Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con sẽ ở bên cạnh chăm sóc bố." Phương Thức Chu dỗ dành bà.

Triệu Thanh Hề lắc đầu, ngồi trên ghế ở khu vực hành lang, bà vùi mặt vào hai tay: "Nếu bố con không qua được ải này thì sao?"

Ban đêm nhiệt độ hạ xuống rất thấp, Phương Thức Chu ngồi xuống rồi cởi áo khoác cho mẹ, an ủi bà: "Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Ca phẫu thuật thành công rồi, mẹ đừng lo lắng, bố sẽ ổn thôi. Mẹ phải nghỉ ngơi và ăn chút gì đi. Nếu không lúc bố tỉnh dậy mẹ sẽ là người kiệt sức đấy."

Bà lại lắc đầu, mệt mỏi rũ vai, ánh mắt nhìn anh như thể bà đã già đi rất nhiều sau một đêm

Nhìn bà tuyệt vọng, vẻ ngoài tươi tắn lâu nay bỗng chốc hốc hác đến tột độ. Phương Thức Chu thấy mẹ đang lưỡng lự muốn nói lại thôi.

Mùa đông dường như đã đến trước.

--------------------

Tác giả nói: Cảnh báo trước là sẽ có cẩu huyết, tôi sẽ nỗ lực viết cốt truyện. (Thật ra bệnh cao huyết áp cũng là một trong những nguyên nhân gây xuất huyết.)

Chú thích: Đại học dành cho người lớn ở bên Trung dễ hiểu là hình thức học bổ túc bên mình. Đầu vào là học các trường cấp 3 rớt kỳ thi đại học chính thức, sẽ có người đăng ký học trường nghề giáo dục thường xuyên, vận động viên, công nhân, quân nhân giải ngũ v..v.. Sau khi hoàn thành khóa học thì bằng tốt nghiệp sẽ ghi là bằng Đại học cho người lớn. (Cảm ơn proofreader Bánh Ú đã phổ cập thông tin về bằng Đại học người lớn)

Chương 66:

Vào sáng sớm, thời tiết vẫn chưa được tốt lại sau cơn mưa, cảnh vật xung quanh nhuộm mảng màu xám tịch mịch, xung quanh vắng vẻ đến ảm đạm.

Phương Nho Thành vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Sáng sớm, Phương Thức Chu ép Triệu Thanh Hề nghỉ ngơi, còn anh thì ngồi trông chừng bố suốt đêm.

Phương Thức Chu mua bữa sáng, nhưng Triệu Thanh Hề ăn không nổi nên bà kéo anh ra khỏi phòng bệnh. Trên dãy hành lang vắng người qua lại, hai mẹ con anh đã nói chuyện rất lâu

Khi cả hai trở lại phòng bệnh, thái độ của cả hai đều tỏ ra nghiêm túc, mỗi người dường như mang theo những nỗi niềm khó nói.

Sau đó, Phương Thức Chu rời bệnh viện, về nhà lấy quần áo cá nhân cho Phương Nho Thành. Triệu Thanh Hề bảo anh về nhà nghỉ ngơi một lát, buổi chiều hãy quay lại.

Anh chạy xe về đến nhà nhưng ngồi trong xe không lên lầu.

Trên chiếc ghế phụ có một túi giấy đựng tài liệu. Anh quay người lấy nó lên rồi tiện tay mở một tờ giấy ra xem, suy nghĩ một lúc rồi nhét lại.

Đây là thông báo của trường đại học mà hôm nay anh vừa nhận được từ Chử Kỷ Thanh. Tuy là vị trí dự thính nhưng sau khi hoàn thành khóa học, nếu hắn nghiêm túc học tiếp thì có thể sẽ lấy được bằng tốt nghiệp.

Vốn dĩ đây là quà sinh nhật cho Chu Mục, đáng tiếc lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tặng món quà này.

Phương Thức Chu đặt túi tài liệu lên đùi, chống khuỷu tay lên vô lăng, mệt mỏi thở dài một hơi.

Lời cầu xin của mẹ cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến anh đau cả đầu. Cái chết của người anh cả gần như đã cướp đi nửa sinh mạng của mẹ anh. Sau này anh còn công khai mình là người đồng tính. Nhưng bây giờ, bố anh đang nằm trên giường bệnh, Phương Thức Chu không đành lòng cũng như không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của bà vào lúc đó. Nên anh đành đồng ý rồi xem xét các biện pháp để đối phó các tình huống trong tương lai.

Nhưng vẫn còn một rắc rối khác. Anh nhìn vào thứ đang trên đùi, thiếu kiên nhẫn châm một điếu thuốc.

Phương Thức Chu mở cửa đi vào, Chu Mục từ trên ghế sô pha trong phòng khách đứng dậy, đi về phía anh.

"Em không ngủ à?" Phương Thức Chu nhìn hắn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, trên mặt đã lộ một lớp râu xanh.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Chu Mục lo lắng hỏi.

"Bố vẫn cần phải theo dõi thêm vài ngày," Phương Thức Chu mở rộng vòng tay hướng về phía Chu Mục, nói: "Em không ôm tôi à? Tôi mệt quá."

Anh đang làm nũng, thật là đáng yêu.

Chu Mục bước tới, nhẹ nhàng ôm Phương Thức Chu vào lòng, tựa cằm vào vai anh.

Phương Thức Chu hỏi: "Em nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của tôi chưa?"

Chu Mục gật đầu: "Em nhận được rồi."

"Tôi xin lỗi." Phương Thức Chu nói: "Hôm qua tôi còn hứa sẽ dành cả ngày vào ngày sinh nhật của em."

Yết hầu của Chu Mục di chuyển lên xuống, hắn nói: "Chỉ là sinh nhật mà thôi, sau này vẫn có thể bù lại, dù sao thì năm nào cũng tổ chức sinh nhật mà..."

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, rồi im lặng một lúc, bất an hỏi: "Đúng không?"

Phương Thức Chu vô thức siết chặt hai tay, vùi đầu vào cổ Chu Mục, cười nói: "Đương nhiên, năm nào tôi cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

Nói xong, anh buông Chu Mục ra rồi bước đến huyền quan* để lấy vài thứ anh đã để ở đó khi bước vào cửa.

Câu trả lời lảng tránh của Phương Thức Chu dường như không làm dịu đi tâm trạng bất an của Chu Mục mà càng khiến tâm trạng hắn càng nặng nề hơn.

Phương Thức Chu bước tới ghế sofa và ngồi xuống, vẫy tay với Chu Mục rồi nói: "Lại đây."

Chu Mục ngoan ngoãn đi tới, đứng trước mặt Phương Thức Chu, nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn và thon dài đang lộ ra từ hành động đầu cúi thấp của anh. Đẹp đến nỗi tội ác cũng phải lòng nó.

Hắn muốn dùng tay chạm vào làn da đó, nếu có thể dùng đôi tay này, hắn sẽ không bao giờ...

"Sao vậy? Ngồi xuống đi." Phương Thức Chu không để ý liền nắm lấy tay Chu Mục kéo hắn ngồi xuống, nói: "Đây là quà sinh nhật của em."

Chu Mục mở ra: "Đại học..."

"Mặc dù em chỉ là sinh viên dự thính, nhưng bằng tốt nghiệp của em cũng ngang bằng với sinh viên đại học bình thường." Phương Thức Chu nói tiếp: "Nếu em có bằng cấp chính quy thì sau này sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến... Hửm?"

"Sao thế?" Phương Thức Chu cảm thấy Chu Mục có gì đó không đúng, nên anh vội vàng nâng mặt hắn lên kiểm tra liền ngẩng người. Một lúc sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "Không phải... sao, sao em lại khóc?"

Chu Mục ngượng ngùng ôm lấy anh để giấu đi vẻ mặt xấu hổ, nói: "Phương Thức Chu, sao anh lại tốt như vậy, tại sao anh đối xử tốt với em như vậy?"

Anh mỉm cười: "Như thế này đã là tốt?"

"Ừ." Chu Mục dùng giọng mũi nói.

"Tốt cỡ nào?"

"Tốt nhất thế giới."

"Phụt..." Phương Thức Chu bị hắn chọc cười, bả vai không ngừng run rẩy trong ngực đối phương, rung động dịu dàng này truyền truyền từ lồng ngực đến trái tim của hắn.

"Ngủ với tôi một lát được không?" Phương Thức Chu nói: "Buổi chiều tôi phải quay lại bệnh viện."

Chu Mục gật đầu: "Được."

Phương Thức Chu tắm rửa xong, hai người liền lên giường nằm nghỉ. Trên giường anh nằm gần Chu Mục, nhịp thở đều đặn của họ quấn quýt vào nhau, anh khẽ gọi: "Chu Mục."

Yết hầu trong cổ Chu Mục di chuyển lên xuống, mũi ngửi được mùi thơm lạnh lẽo đặc trưng trên người anh, hắn khàn giọng đáp: "Em đây."

"Mặc dù hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn nói với em." Phương Thức Chu nhích lại gần hơn một chút, nói: "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Chu Mục lặng lẽ hít một hơi sâu rồi nặng nề thở ra, kiềm chế cảm xúc đang hỗn loạn trong đầu, hôn lên trán anh, nói: "Ngủ ngon."

Phương Thúc Chu gối đầu ngủ trên cánh tay Chu Mục. Nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào khoảng không giữa không trung một lúc lâu.

Hắn cử động ngón tay, nghiến răng nghiến lợi, đè nén cơn hưng cảm ác liệt trong lòng.

Vừa rồi hắn thật sự muốn giam cầm Phương Thức Chu.

*

Buổi chiều Phương Thức Chu trở lại bệnh viện, may mắn thay Phương Nho Thành đã tỉnh lại vào buổi tối hôm đó. Sau khi bác sĩ đến kiểm tra, giải thích bệnh nhân bị xuất huyết nhẹ, nên hệ thống ngôn ngữ và thần kinh không bị ảnh hưởng. Cần quan sát bệnh nhân thêm vài ngày nữa mới có thể bước xuống giường xem ông đi lại, hành động có bất tiện gì không.

Phương Thức Chu cảm ơn bác sĩ xong liền trở lại phòng bệnh.

Phương Nho Thành đã tỉnh lại. Ông nhìn Phương Thức Chu rồi nhìn Triệu Thanh Hề, người đang ngồi cạnh giường bệnh.

Phương Thức Chu đặt tay lên vai Triệu Thanh Hề, ba người im lặng hồi lâu. Có lẽ vào lúc này nên im lặng còn hơn là lên tiếng.

Nửa tháng sau, Phương Nho Thành được xuất viện.

Ông đang hồi phục rất tốt, ngoại trừ một tay không thể dùng sức thì về cơ bản không có vấn đề nghiêm trọng nào khác. Sau này tay trái có thể được chữa khỏi, không khác gì người bình thường.

Tuy nhiên, Triệu Thanh Hề càng ngày càng lo lắng, bệnh suy nhược thần kinh của bà gần như nặng đến mức làm bà mất ngủ cả đêm. Chưa đến một tháng mà bà đã sụt cân rất nhiều.

Trong lúc tuyệt vọng, Phương Thức Chu đã đồng ý yêu cầu gặp một cô gái, điều này khiến tâm trạng bà bớt căng thẳng hơn một chút.

Nhưng sự thỏa hiệp của Phương Thức Chu đối với anh mà nói nó giống như mở ra một cái hố đen. Yêu cầu của mẹ anh ngày càng nghiêm khắc hơn trước, mọi thứ như đang tra tấn đưa anh vào tình huống khó giải quyết.

Tất thảy chuyện này đều làm sau lưng Chu Mục. Anh phải đối mặt với hành vi tưởng chừng như đang cầu xin nhưng thực ra là cưỡng ép của Triệu Thanh Hề. Tất nhiên anh phải chịu đựng cảm giác tội lỗi bất ngờ trỗi dậy mỗi khi ở bên Chu Mục.

Cảm giác này giống như tâm hồn và tâm trí của một người bị xé toạc ra làm đôi, không thể hòa nhập hay tách rời hoàn toàn.

--------------------

Chú thích: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro