Chương 32: Xác nhận lần nữa
Hạ Tư Minh: "..."
Hạ Tư Minh: "..."
Hạ Tư Minh cầm tờ giấy kiểm tra trong tay, thực ra chỉ là một tờ giấy bình thường nhất mà bệnh viện đóng dấu.
Trên giấy tất cả các chữ anh đều nhận ra, nhưng khi kết hợp lại khiến đầu óc anh quay cuồng, một lúc lâu sau vẫn không có động tác tiếp theo.
Hai phút trước, anh còn thể hiện thái độ đùa dỡn về việc Giang Dung có bé con. Nhưng hiện tại, nụ cười nhẹ nhàng vừa rồi trên khóe môi anh đã cứng đờ, đây là một chiếc boomerang dài, đâm thẳng vào tim anh.
Không phải, anh vẫn luôn cho rằng Giang Dung đang đùa với anh, cứ tưởng cậu bị đụng trúng đầu.
Tên Giang Dung chính xác, giới tính chính xác, bệnh viện cũng chính xác, nhưng sự kết hợp lại cho ra kết luận lại khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Tư Minh vẫn không tin, nhìn lại tờ kiểm tra, có khả năng là kết quả của chính mình không?
Anh xác định rằng tất cả những hành vi thân mật của mình với Giang Dung không phải là vì đùa giỡn, anh nghiêm túc muốn cùng cậu phát triển mối quan hệ yêu đương, nhưng lại lên giường với một nam sinh, sau đó mang thai, hoàn toàn đảo lộn tam quan của anh, Giang Dung trong ngoài chỗ nào anh cũng đã thấy, cậu không thể là con gái được.
Anh lặp đi lặp lại hành động nhìn tờ kiểm tra trong tay năm lần.
Giang Dung không thể nào lấy tờ giấy này ra để đùa với anh, ngày thường cậu nói chuyện với anh đã đặc biệt nghiêm túc, luôn là dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu, không phải là kiểu người sẽ trêu chọc người khác.
Cậu vẫn luôn nói mình có thể mang thai, là thật sao?
Hạ Tư Minh cảm thấy khả năng đọc giấy kiểm tra của mình ngơ đu vài phần.
Thật sự mang thai à?
Không phải, con trai cũng có thể mang thai sao?
Trên mặt Hạ Tư Minh không có biểu cảm gì, chỉ là một mặt nhìn vào tờ kiểm tra trong tay, bên trên còn có hình ảnh, ngay cả hạt giống nhỏ bên trong cũng được chụp lại, chữ viết cũng miêu tả rất rõ ràng, bên trên viết kích thước túi phôi, còn có thời gian hình thành.
Đây chẳng phải là sau khi họ ngủ với nhau sao?
Vậy là thật sự có thai, nói cách khác Giang Dung không hề nói xạo?
Hạ Tư Minh không ngờ một tin tức lớn như vậy lại rơi xuống đầu mình, vừa rồi anh còn thề thốt rằng Giang Dung luôn nói với anh có khả năng sẽ mang thai, rằng mỗi lần anh đều không tin, sự giận dỗi của cậu dường như cũng có lý do để tìm ra.
Lần này đến lượt Hạ Tư Minh trầm mặc không nói.
Trong nhà tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Giang Dung cũng đang đợi Hạ Tư Minh cho cậu một phản hồi tích cực, nhưng Hạ Tư Minh lại không nói một lời, trong lòng cũng thấp thỏm, vừa rồi anh nói thích cậu sinh con, chẳng phải là đang dỗ chơi sao?
Hay là chuyện mình mang thai đã dọa anh, rốt cuộc thì thế giới này không có chuyện nam giới mang thai, mà Hạ Tư Minh cũng là lần đầu gặp phải, có phải mình nên cho Hạ Tư Minh chút thời gian để chấp nhận không?
Trước khi Giang Dung lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tự ti, Hạ Tư Minh kéo Giang Dung ngồi xuống sofa, tay chân anh cũng không biết nên để vào đâu,chỉ đơn giản quỳ xuống trước mặt cậu.
Giang Dung chỉ cảm thấy tay anh như đang run nhẹ, Hạ Tư Minh dường như cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hạ Tư Minh thực sự không hề bình tĩnh, anh rất căng thẳng, cơ thể đều ở trong trạng thái căng cứng, lại không rõ lý do mà hưng phấn và nhảy nhót.
Hạ Tư Minh căng thẳng đến mức bóp hỏng một góc tờ kiểm tra, chuyện Giang Dung mang thai quá phi thực tế.
Anh dịu dàng hỏi Giang Dung: "Đây là thật sao?"
Giang Dung gật đầu: "Thật mà, em đã nói với anh trước rồi, em có thể mang thai."
Trong mắt cậu tràn đầy chân thành, Hạ Tư Minh muốn tìm ra một chút trò đùa hay là trêu chọc nhưng cũng không tìm thấy.
Anh không tự chủ nắm chặt tay Giang Dung: "Sau này anh sẽ chăm sóc em và bé con thật tốt. Xin lỗi, trước đây anh thực sự không nghĩ đến khả năng này, cho dù có nam sinh nói mình có thể sinh, trăm phần trăm là nói đùa."
Mặc kệ anh hiện tại tin hay không, ít nhất không thể để Giang Dung khó chịu, nói như vậy chắc là không sai.
Giang Dung: "Em có thể hiểu, bản thân em cũng rất bất ngờ, trước kia cũng cảm thấy mình không thể mang thai, gần đây mới biết được."
Hạ Tư Minh: "Anh hiện tại hơi rối, em cho anh chút thời gian."
Đầu óc anh hiện tại giống như rót hồ nhão, hơi khó xoay chuyển, chỉ còn lại ba ý nghĩ "Giang Dung sẽ mang thai", "Giang Dung mang thai con của anh", "Anh hình như phải làm cha", hơn nữa vẫn luôn xoay chuyển trong đầu anh, thề là nếu không đồng ý thì sẽ không dừng lại được.
"Được." Giang Dung có thể cảm nhận được Hạ Tư Minh nắm tay mình rất chặt, lại không làm đau cậu, "Anh đang căng thẳng sao?"
Hạ Tư Minh: "Hơi."
Giang Dung: "Em cũng từng căng thẳng."
Hạ Tư Minh nhìn về phía bụng nhỏ phẳng lặng dưới áo hoodie của anh, lần thứ hai hỏi: "Trong bụng em thật sự có bé con sao? Không nhìn ra chút nào cả."
Giang Dung gật đầu, không hề mất kiên nhẫn, trả lời: "Thật sự, nhưng nó vẫn chưa lớn, hiện tại chỉ như một hạt giống nhỏ thôi."
Cậu biết Hạ Tư Minh không chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nói cho anh chuyện này, cũng đã đoán trước phản ứng của anh, không ngờ anh không hề chán ghét và phản cảm, như vậy đã là câu trả lời tốt nhất mà cậu nhận được.
Hóa ra nói ra rồi không đáng sợ như tưởng tượng, Hạ Tư Minh cũng không hề không thích.
Hạ Tư Minh hoàn toàn không biết gì về vấn đề nam sinh mang thai, mười phút trước anh thậm chí còn cảm thấy đây là trò vui nhỏ giữa anh và Giang Dung.
Giang Dung vừa mới đồng ý lời tỏ tình của anh, cứ tưởng rằng sẽ bắt đầu yêu đương ngay lập tức, nhưng thực tế thì đây lại là một bước đi đúng đắn, chưa kịp theo đuổi thành công đã 'vinh thăng' làm cha, có vẻ như con đường tình cảm của anh đã đi một bước khá dài.
Anh và Giang Dung từ khi có quan hệ thân mật đến hiện tại, tính ra cũng chưa đến một tháng.
Hạ Tư Minh cố gắng hết sức để chấp nhận tin tức gây chấn động này, tờ kiểm tra bị anh đặt bằng phẳng trên mặt bàn.
Anh quay đầu, đặt tay Giang Dung lên mặt mình: "Có một chút, không chân thật."
Giang Dung: "Em cũng mới biết hôm qua."
Hạ Tư Minh hiểu: "Vì chuyện này nên khổ sở?"
Anh nhớ hình như trước đó đã từng nói trước mặt Giang Dung rằng mình không thích trẻ con, hóa ra người khiến cậu khổ sở chính là anh!
Giang Dung thành thật gật đầu: "Ừ, sợ anh không thích, không thể chấp nhận, em cũng sợ."
Hạ Tư Minh mạc danh vui vẻ: "Em ngay từ đầu đã muốn sinh con cho anh à."
Giang Dung cũng không nỡ nói với anh là ngay từ đầu cậu chỉ muốn ở thế giới này có thêm một người thân, nhưng cậu cũng sẵn lòng cùng Hạ Tư Minh sinh con, cậu lại không bài xích pheromone của anh.
Nghĩ đến pheromone, mấy ngày nay phản ứng bổ sung pheromone Alpha của Giang Dung lại đến.
Giang Dung gật đầu, cậu nhìn Hạ Tư Minh: "Anh có thể hôn em không, em muốn pheromone."
Hạ Tư Minh hoàn toàn không thể từ chối yêu cầu của Giang Dung, anh đứng dậy muốn hôn, suýt chút nữa chạm vào môi cậu thì cơ thể lại không chịu khống chế đè Giang Dung xuống sofa.
Giang Dung: "Hả?" Phản ứng của Hạ Tư Minh còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của cậu, này đã đứng không vững rồi sao?
Hạ Tư Minh vội vàng chống người: "Ngồi xổm lâu quá, chân hơi tê."
Giang Dung bật cười: "Hạ Tư Minh, anh không cần căng thẳng."
Hạ Tư Minh nhân cơ hội hôn lên: "Không cho cười, anh hiện tại không căng thẳng chút nào."
Giang Dung đáp lại nụ hôn của anh, hiện tại cậu thực sự thèm muốn pheromone của Hạ Tư Minh, nên chủ động quấn quýt cùng anh. Nhưng mà, Hạ Tư Minh lại không hôn mạnh mẽ như trước đây, mà thay vào đó, có thêm vài phần dịu dàng, thương xót.
Giang Dung thoải mái đến mức rên rỉ, hai tay vòng qua cổ anh, muốn nhiều hơn, nhưng vẫn không học được cách thở, hôn một hồi lâu sau thì đẩy nhẹ Hạ Tư Minh ra.
Hôm nay Hạ Tư Minh dịu dàng quá, hôn rất thoải mái, tay chân bắt đầu mềm nhũn.
Hạ Tư Minh nghe bụng Giang Dung truyền đến tiếng ục ục, anh dùng sức hôn một cái để kết thúc nụ hôn này.
"Đói bụng?"
Giang Dung chớp mắt để che giấu chút xấu hổ của mình, trên mặt lại ửng hồng nhạt, là màu hồng phấn mà Hạ Tư Minh thích nhất.
"Ừ, hôm nay tâm trạng không tốt nên không ăn gì mấy." Trước không đói, giờ đã đói.
"Anh làm mì cho em ăn nhé, đợi anh." Hạ Tư Minh chống sofa đứng dậy, tiện thể kéo Giang Dung đang ôm cổ anh đứng lên.
"Vâng."
Hạ Tư Minh vào bếp, Giang Dung tựa vào chiếc sofa mềm mại, hiện tại cậu đã thả lỏng sau khi cơ thể bắt đầu có những biểu hiện khó chịu, vừa đói vừa mệt, lại cảm thấy mệt mỏi không rõ nguyên nhân. Trước đây cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ đã biết, là có một sinh linh nhỏ đang cùng cậu tranh giành chất dinh dưỡng.
Hạ Tư Minh quyết định làm mì sợi vì đó là cách nấu ăn nhanh chóng và tiện lợi nhất. Chỉ một lát sau, Hạ Tư Minh đã mang ra hai tô mì lớn.
Giang Dung ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Hạ Tư Minh lấy đũa và thìa, cậu thực ra muốn giúp, nhưng Hạ Tư Minh không cho phép.
"Ăn nhanh đi."
Giang Dung cầm đũa gắp mì cắn một miếng, nhạt quá, không có vị muối, là vị giác cậu có vấn đề sao?
Hạ Tư Minh cũng không ăn cơm chiều, hôm qua anh bắt đầu không nhận được tin tức của Giang Dung, sáng nay lại lo lắng cậu bị gì, trưa thì đi thẳng ra sân bay, trên máy bay có cơm anh cũng không ăn mấy, hiện tại cũng đói bụng.
Sau đó, anh cũng ăn một miếng.
Vừa rồi hoảng loạn, lúc nấu tay anh vẫn còn run rẩy, đầu óc thực sự rối loạn, bước đi cũng quên rất nhiều lần: "Chết rồi, quên bỏ muối."
Giang Dung hiểu rõ: "Hóa ra là không bỏ muối à, em cứ tưởng vị giác mình có vấn đề."
Cậu nhìn về phía Hạ Tư Minh, thấy trong mắt anh hiện lên một tia xấu hổ.
Hóa ra Hạ Tư Minh vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện cậu mang thai, phản ứng của anh khiến Giang Dung đặc biệt muốn cười.
Hạ Tư Minh cầm lọ muối lại bàn ăn, nhìn thấy Giang Dung trong mắt mỉm cười, nhưng lại ngại ngùng mà nín cười: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Giang Dung cũng không ngờ Hạ Tư Minh còn căng thẳng hơn cả anh: "Em không có muốn cười."
Hạ Tư Minh: "Nói em sẽ không nói dối."
Giang Dung: "À, ha ha." Cậu thật sự cười, mày mắt giãn ra rất đẹp.
Hạ Tư Minh cho thêm muối vào hai tô mì, cũng miễn cưỡng ăn được, vấn đề không lớn.
Giang Dung trong lòng bình tĩnh lại, cũng có tâm trạng ăn mì, ăn hết sạch tô, còn uống hơn nửa bát canh.
Cậu không hề keo kiệt nói: "Ngon lắm, tay nghề của anh rất tốt."
Hạ Tư Minh xị mặt giải thích: "Ừ, lần sau sẽ làm ngon hơn lần này, không bỏ muối là ngoài ý muốn."
Giang Dung: "Nhất định rồi." Có người cùng cậu chia sẻ tin tức gây chấn động, nỗi lo lắng và bất an trong lòng cậu tự động lui xuống.
Hạ Tư Minh: "..." Cũng không được an ủi lắm.
Anh đứng trước quầy bếp xem Hạ Tư Minh bỏ bát đũa vào máy rửa chén, không lâu sau đã đứng mệt mỏi, ngáp một cái.
Hai ngày nay tiêu hóa tin mình mang thai, cậu cũng hao tâm tổn sức, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hiện tại buông nửa trái tim, tất cả uể oải bắt đầu ập đến.
"Mệt à?" Hạ Tư Minh phát hiện cậu nửa nhắm mắt, tay chống lên mặt bàn, như sắp ngủ gục.
"Ừ, buồn ngủ quá." Giang Dung dụi mắt, bị gió thổi qua lại còn khóc, hiện tại rất khô, còn hơi sưng.
"Vậy đi tắm nước nóng, anh lấy áo ngủ cho em." Hạ Tư Minh lau khô tay vòng qua quầy bếp ôm lấy eo Giang Dung, bế cậu vào phòng, sợ cậu mệt quá ngã.
"Em muốn tắm vòi sen hay tắm bồn?" Hạ Tư Minh hỏi cậu.
Tuy anh không hiểu gì về việc mang thai, nhưng nghe nói giai đoạn đầu mang thai dễ sinh non, hơi lo lắng sợ hãi.
"Tắm vòi sen là được rồi." Lần trước tắm bồn là vào kỳ động dục của cậu.
Trước khi Giang Dung vào phòng tắm, Hạ Tư Minh còn đặt thảm chống trượt trong phòng tắm, để phòng vạn sự bất ngờ.
Giang Dung lấy quần áo Hạ Tư Minh chuẩn bị vào tắm, cũng không ở lâu thì nhanh chóng bước ra.
"Lại đây, anh sấy tóc cho em." Hạ Tư Minh đã chuẩn bị máy sấy tóc.
Giang Dung ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Máy sấy ong ong thổi, ngón tay Hạ Tư Minh lướt qua tóc Giang Dung, Giang Dung thoải mái đến mức nheo mắt, hai tay vòng qua eo Hạ Tư Minh, ôm anh.
Tóc cậu mới cắt không lâu, không quá dài, rất nhanh đã sấy xong.
Hạ Tư Minh còn vuốt tóc cậu: "Được rồi, ngủ đi."
Giang Dung trèo lên giường lớn Hạ Tư Minh đã vén chăn: "Anh không ngủ sao?"
Hạ Tư Minh: "Anh đi tắm trước đã, buổi chiều phải về gấp, còn chút việc chưa giải quyết xong, anh về xem tin tức một chút."
Anh lần lượt dặn dò những việc phải làm, không có gì giấu giếm.
Giang Dung: "Vì em không để ý đến anh, nên anh mới về trước sao?"
Hạ Tư Minh: "Không phải em không để ý đến anh, là anh muốn biết tình hình của em bất cứ lúc nào, hơi quá lo lắng."
Giang Dung biết rõ là vì mình đã không để ý đến anh ấy, nhưng khi anh ấy giải thích như vậy, trong lòng cậu lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, và cũng không còn quá nhiều cảm giác áy náy.
Cậu nằm xuống, kéo chăn lên ngực: "Vậy anh có thể hôn em chúc ngủ ngon không?" Cậu muốn chút pheromone rồi mới ngủ, không muốn mơ lung tung.
"Đương nhiên." Hạ Tư Minh cúi đầu hôn lên môi cậu, mấy ngày không được hôn đàng hoàng, hôn thế nào cũng không đủ, lại hôn sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt.
Khi anh tưởng mình sắp không kiềm chế được mà muốn tiếp tục hôn Giang Dung, lại phát hiện Giang Dung vừa rồi còn đáp lại nhợt nhạt giờ không còn phản ứng.
Hóa ra đã ngủ rồi.
Hạ Tư Minh lau nước đào bên môi, đắp chăn cẩn thận, tắt đèn và phòng, tạm thời rời khỏi phòng ngủ.
Có việc là thật sự có việc, nhưng anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc sau này.
Anh trở lại phòng khách cầm tờ kiểm tra của Giang Dung, tìm thấy chữ ký bác sĩ trên đó, sau đó gọi điện cho cậu mình.
Cậu út của anh là phó viện trưởng bệnh viện thị trấn.
Anh không phải không tin lời Giang Dung nói, mà là nghĩ xem bác sĩ có khả năng chẩn đoán sai không, vạn nhất không phải mang thai mà là trong bụng mọc thứ gì đó thì sao? Như vậy chẳng phải còn đáng sợ hơn cả mang thai sao? Anh muốn xác nhận một chút, không thể mơ hồ mà cứ cho là mang thai, làm gì có nam sinh bình thường nào mang thai.
Cậu út: "Thằng nhóc này sao lại rảnh gọi điện cho cậu?"
Hạ Tư Minh: "Cậu út, cháu có chuyện muốn hỏi cậu, bệnh viện mình có bác sĩ tên Lưu Thục Minh không?"
Cậu út: "Có chứ, sao vậy? Là bác sĩ khoa sản."
Hạ Tư Minh: "Cậu chắc chắn chứ?"
Cậu út: "Chắc chắn mà, ba cô ấy là bác sĩ y học cổ truyền rất có tiếng, giờ đã về hưu, họ là gia đình bác sĩ, lại là bạn học của cậu, sao cháu đột nhiên hỏi cái này."
"Cháu đã gửi cho cậu tờ kiểm tra rồi, cậu giúp cháu xem có phải bệnh viện mình làm không, còn..." Anh ho khẽ một tiếng, "Nam cũng sẽ mang thai sao?"
Cậu út của Hạ Tư Minh vốn cũng là tiến sĩ y khoa, người đã xuất bản không ít luận văn y học có tiếng, tuổi còn trẻ đã được đưa ra thị trường làm một viện trưởng, tất nhiên là nhờ y thuật vượt trội của mình, làm bác sĩ đã gặp phải đủ loại bệnh tình phức tạp, nghi ngờ và đa dạng mà trước đây chưa từng thấy.
Hắn vừa mở WeChat xem đơn kiểm tra Hạ Tư Minh gửi đến vừa nói: "Cái này thì tùy tình huống, có những đứa trẻ khi còn trong bụng mẹ vì một lý do nào đó mà trong cơ thể còn sót lại tử cung, nếu không biết thì có khả năng thật sự sẽ mang thai."
Hạ Tư Minh: "Thật sự có nam giới sinh con được sao?"
Cậu út: "Có chứ. Mà nói, sao cháu đột nhiên hỏi cậu câu hỏi kỳ quặc này, không phải cháu phát hiện ra bệnh gì kỳ lạ đấy chứ?"
Hạ Tư Minh: "Không phải cháu."
Cậu út: "À, cậu xem tờ kiểm tra cháu gửi rồi, là bác sĩ Lưu làm kiểm tra, hình ảnh cũng không có vấn đề gì, là có thai. Nếu không chắc chắn, có thể làm lại một lần."
Hạ Tư Minh: "Thật sao ạ."
Cậu út: "Kiểm tra riêng là làm ở đâu ra? Cháu là hỏi giúp bạn bè à? Sợ rồi phải không, ha ha ha."
Hạ Tư Minh thực sự rất sợ hãi, không phải là không muốn chịu trách nhiệm, mà là việc nam giới muốn sinh con như thế nào là một vấn đề lớn. Tiếp theo đó còn rất nhiều việc cần phải lo lắng, như phải đi khám thai, phải bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa Giang Dung vẫn còn là sinh viên.
Hạ Tư Minh: "Bệnh viện mình có thể bảo mật không ạ?"
Cậu út: "Đương nhiên, bệnh viện sẽ thay bệnh nhân bảo mật, kiểm tra tiếp theo có thể tiếp tục tìm bác sĩ Lưu, cô ấy rất có trách nhiệm. Chuyện nam giới mang thai xem như một trường hợp đặc biệt, nhưng trong tình huống bình thường đều sẽ giải quyết, còn tùy thuộc vào lựa chọn của đối phương và người nhà."
Hạ Tư Minh không ngờ còn có lựa chọn này, nhưng anh ngay từ đầu cũng không nghĩ đến chuyện không cần đứa bé này, Giang Dung muốn sinh con cho anh sao lại có thể bỏ đi.
Hạ Tư Minh: "Vậy nếu cậu ấy chọn sinh con thì sao?"
Cậu út: "Vậy thì trước tiên kiểm tra sức khỏe, sau đó căn cứ vào tình hình cụ thể mà làm phẫu thuật, nam giới không có đường sinh nở tự nhiên, khó khăn thì có lẽ cần thành lập tổ chuyên gia nghiên cứu. Cậu ấy là bạn cgyas à?"
"Vâng." Nhưng anh vẫn đang theo đuổi, Hạ Tư Minh không nói chi tiết, còn cần trưng cầu ý kiến của Giang Dung.
Hạ Tư Minh kết thúc cuộc trò chuyện với cậu út sau khi ngồi trong phòng khách một lát mới đi tắm.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, anh chọn ngủ sofa.
Anh chạy một ngày, rõ ràng rất mệt, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn, trên sofa lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Khó khăn lắm mới ngủ được, lại bắt đầu mơ.
Anh mơ thấy Giang Dung sau chín tháng bụng vẫn phẳng, đứa bé đâu? Bị bỏ đi rồi sao?
Anh hỏi Giang Dung: "Em không phải nói sẽ sinh cho anh một bé con sao?"
Giang Dung cười nói: "Hạ Tư Minh, anh có phải bị bệnh không, em là nam, sẽ không sinh con được."
Hạ Tư Minh đưa cho anh xem tờ kiểm tra của mình: "Không thể nào, em xem, đây là tờ kiểm tra mang thai của em, em nói muốn sinh con cho anh."
Giang Dung ha ha cười: "Nam sao có thể mang thai, anh cứ yên tâm, em không thể mang thai đâu."
Hạ Tư Minh thấy bụng nhỏ phẳng lặng của Giang Dung có tám múi cơ bụng rắn chắc, trong tay còn ôm một quả bóng rổ.
"Hạ Tư Minh, anh không phải muốn dạy em chơi bóng rổ sao? Anh xem, có phải đánh như vậy không?"
Nói xong, Giang Dung vừa rê bóng rổ vừa chạy về phía rổ, đây đâu giống người mang thai!
Sau đó anh tỉnh giấc.
Anh cũng sững sờ một lúc, đúng vậy, Giang Dung sao có thể mang thai, anh nhất định là mơ ban ngày rồi.
Nhận ra mình đang nằm trên sofa, lý trí hồi phục một chút.
Vừa nhìn đồng hồ, 5 giờ sáng.
Bị ác mộng dọa, anh nhẹ nhàng vào phòng xác nhận Giang Dung có thực sự ở nhà mình không.
Giang Dung trong mơ ngửi thấy hương chnah, người hướng về phía pheromone mà dựa sát vào, Hạ Tư Minh sợ cậu rơi xuống giường nên tiện thể nằm lại lên giường kéo người vào lòng, cùng Giang Dung đắp chung một chiếc chăn.
Giang Dung vô thức lẩm bẩm: "Hạ Tư Minh..."
Hạ Tư Minh: "Là anh, ngủ tiếp đi."
Đầu Giang Dung tựa vào ngực anh: "Ừ."
Hạ Tư Minh lại một lần xác nhận với anh: "Em thật sự mang thai sao?"
Giang Dung mơ màng đáp lại anh: "Ừ, thật mà."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Hạ Tư Minh ở hiện thực: Không thể nào, em không thể mang thai được!
Hạ Tư Minh ở trong mơ: Không thể nào, em mang thai!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro