Chương 46: Hiện tượng atavism

Tuy Thang Dư Thành bị Hạ Tư Minh cho ăn một vố "cẩu lương", nhưng thân là bạn bè, hắn vẫn mời họ ăn tối, địa điểm là Hạ Tư Minh chọn.

Họ đến một nhà hàng xoay kết hợp phong cách Trung Tây cao hai trăm mét, địa điểm thích hợp cho giới trẻ dùng bữa hơn, không phải đắt nhất, nhưng có thể khiến người ta thư giãn.

Ở đây, Giang Dung có thể nhìn xuống mấy địa điểm nổi tiếng của thủ đô, đều là những nơi cậu chưa kịp check-in.

Tuy kỹ thuật của thế giới này không tiên tiến bằng thế giới của họ, nhưng nơi này có bề dày văn hóa lịch sử phong phú hơn, so với ẩm thực thế giới của họ, ẩm thực thế giới này càng khiến người ta lưu luyến.

Giang Dung thấy gì cũng mới lạ, lúc cậu ngồi cạnh cửa sổ ngắm cảnh, Thang Dư Thành cũng quan sát cậu, không nhìn ra chàng trai xinh đẹp này có xuất thân thế nào, cái gì cũng tỏ ra hiếu kỳ, nhưng không hề tự ti.

Hắn biết, nhiều người dưới sự tôn lên của ngoại hình và gia thế của Hạ Tư Minh, sẽ vô thức có những hành vi lấy lòng, nhưng Giang Dung lại không có những điều này, lúc cậu nhìn Hạ Tư Minh, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng, thật sự là đang nhìn người yêu của mình, không lẫn tạp chất khác.

Có lẽ đây là lý do Hạ Tư Minh ở bên cậu, người bạn học này khá đơn thuần, không biết lớn lên trong môi trường gia đình như thế nào mới có thể nuôi dưỡng tính cách này, rèn luyện lâu dài sẽ biến sự cứng rắn thành mềm mại, cuối cùng chỉ còn lại sự uyển chuyển, bù trừ cho Hạ Tư Minh.

Tất nhiên, không ngờ bạn thân của hắn khi yêu đương lại biến thành cái dạng này, nâng niu người ta như vàng như ngọc, đến người qua đường tiến lại gần một chút cũng phải chắn, trước mặt Giang Dung dịu dàng đến mức như bị đổi linh hồn.

Tuy nhiên, dù có than phiền, nhưng Thang Dư Thành vẫn thật lòng vui mừng cho Hạ Tư Minh, ít nhất là anh đã yêu rồi.

Hạ Tư Minh: "May là em không sợ độ cao, nếu không thì không thể đến đây được."

Giang Dung: "Em không sợ độ cao đâu."

Hạ Tư Minh bắt đầu gọi món, anh có hỏi ý kiến Giang Dung, đến lượt Thang Dư Thành thì nói: "Anh chắc là ăn được hết."

Thang Dư Thành: "......" Rốt cuộc ai là người mời cơm vậy?

Thang Dư Thành không phải là người thích để không khí im lặng, khi trò chuyện với Hạ Tư Minh hắn cố gắng nói những chủ đề vui vẻ.

Hạ Tư Minh nói nhiều hơn bình thường, cố ý hay vô tình để Giang Dung hiểu thêm về gia đình mình.

Sau khi ba người dùng bữa tối xong, họ chia tay nhau.

Trời quá lạnh, Hạ Tư Minh và Giang Dung cũng không ở ngoài thêm nữa.

Không khí tốt trong suốt cả ngày khiến tâm trạng của người ta bỗng nhiên phấn chấn.

Trên đường về, Giang Dung cũng tò mò về lý do tại sao Hạ Tư Minh lại thân thiết với Đinh Ngạn đến vậy?

Theo tính cách lạnh lùng của Hạ Tư Minh thì Đinh Ngạn không thể là bạn của anh được, so với Thang Dư Thành thì Đinh Ngạn trông thật trẻ con.

Hạ Tư Minh cười nói: "Mỗi người đều có một mặt khác, Thang Dư Thành là bạn chơi từ nhỏ, còn Đinh Ngạn là bạn của anh từ cấp hai, cấp ba, dù cậu ấy cơ hơi ngốc, nhưng rất trọng tình nghĩa. Thời trung học, có một cô gái vì muốn chia tay bạn trai ngoài trường đã lấy anh làm cái cớ, người đó lại tưởng anh cướp bạn gái của mình, dẫn theo một đám người đánh tôi, thậm chí anh ta còn mang dao, Đinh Ngạn không nói lời nào đã chắn cho anh. Nếu không có cậu ấy, anh có thể đã mất một con mắt. Thật ra Đinh Ngạn định trở thành vận động viên, nhưng bị dao cắt vào tay, bác sĩ bảo cậu ấy sẽ không thể trở thành vận động viên chuyên nghiệp nữa."

Giang Dung lúc này mới hiểu tại sao Hạ Tư Minh không bao giờ so đo với những chuyện Đinh Ngạn đã làm, có lẽ những chuyện đó so với việc suýt mất đi con mắt và mất cơ hội trở thành vận động viên thì chẳng đáng là gì, thậm chí là chuyện nhỏ.

Giang Dung: "Hóa ra là vậy."

Hạ Tư Minh: "Nhưng có thể cũng vì anh chưa đủ tốt với bạn này, không biết kiềm chế hành vi xấu của cậu ấy, khiến cậu ấy từng làm tổn thương em bằng lời nói."

Giang Dung thì thầm: "Cậu ấy trước đây không làm tổn thương em."

Hạ Tư Minh: "Dù sao thì từ giờ anh sẽ bảo cậu ấy sửa sai, đừng có phạm sai lầm nữa."

Giang Dung: "Được."

Khi về đến nhà, Hạ Tư Minh nhận được tin nhắn từ cậu út, báo rằng kết quả xét nghiệm pheromone của anh đã có, bảo anh ngày mai đến bệnh viện.

Hạ Tư Minh: "Không thể nói thẳng cho cháu sao?"

Từ Minh Trác: "Đợi cháu đến rồi nói sau."

Hạ Tư Minh có chút đoán được điều gì đó.

Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn thấy Giang Dung đang rót nước, trong lúc mang thai, cậu cần bổ sung một số vi lượng để đảm bảo sự phát triển bình thường của thai nhi.

Giang Dung đặt ly nước đã uống xong vào bồn rửa: "Sao vậy? Nhìn em như vậy làm gì?"

Hạ Tư Minh đi đến ôm từ phía sau và hôn nhẹ vào má Giang Dung: "Không có gì."

Vì buổi sáng đã làm rồi, nên tinh thần của Giang Dung trong cả ngày khá tốt, cậu cũng không phải bổ sung pheromone mỗi ngày.

Đôi khi, là do Hạ Tư Minh muốn, và đối với Giang Dung mà nói, đó là chuyện tốt, cậu luôn không từ chối.

Giang Dung quay lại đối diện với anh: "Anh muốn sao?"

Hạ Tư Minh khẽ cười: "Hôm nay không làm phiền em đâu."

Giang Dung lắc đầu, vẫn như mọi khi, thật thà và chân thành: "Không phiền gì cả."

Hạ Tư Minh nói với cậu về kế hoạch ngày mai: "Sáng mai anh phải đi tìm cậu út một chút."

Giang Dung: "Được."

Hạ Tư Minh: "Không biết sẽ đi bao lâu, em có thể ở nhà một mình không?"

Giang Dung thắc mắc sao anh lại hỏi vậy: "Sao lại không được?"

Hạ Tư Minh ôm cậu, hít hương đào nhẹ nhàng từ cơ thể cậu.

Không ai sử dụng nước hoa hương đào, hay thậm chí nhà cũng không có nến hương đào, vậy sao cậulại luôn tỏa ra mùi này?

Hạ Tư Minh hỏi Giang Dung: "Người khác có ngửi thấy mùi pheromone của em không?"

Giang Dung: "Lúc đầu, Diêu Thư Lạc ngửi được."

"Cậu ấy ngửi thấy?" Hạ Tư Minh suýt nữa bật dậy, anh luôn nghĩ mình là duy nhất, không ngờ Diêu Thư Lạc lại có thể ngửi thấy!

Tuy nhiên, trước khi anh kịp buồn bực, Giang Dung đã dập tắt tâm trạng ấy.

"Bây giờ không ngửi thấy nữa." Giang Dung vòng tay quanh eo anh, dựa vào anh, mùi chanh tươi thật dễ chịu, gần đây rất thích được quấn quýt bên anh.

Hạ Tư Minh vừa mới căng thẳng lại bình tĩnh trở lại, hỏi tiếp: "Tại sao vậy?" Vậy thì anh vẫn còn đặc biệt.

"Vì anh đã đánh dấu em rồi." Mỗi khi nói về chuyện liên quan đến kỳ động dục, Giang Dung sẽ đỏ mặt, ánh mắt cũng nhuốm màu đào phớt.

Hạ Tư Minh lại học được một từ mới từ cậu.

Anh cười nói: "Anh đánh dấu em? Là cách nói mới mẻ đấy, sao lại gọi là đánh dấu mà không phải là ngủ cùng? Là vì ngượng à?"

Tuy nhiên, khi kết hợp ba từ "kỳ động dục", "pheromone", "đánh dấu", nghe như là hành vi tình dục của loài vật.

Khi loài vật vào kỳ động dục sẽ đánh dấu nơi đó, sau đó tìm bạn tình, và khi kỳ động dục kết thúc, loài vật khác sẽ không còn ngửi thấy nữa.

Hạ Tư Minh từ từ thu lại nụ cười.

Không đúng, bọn họ đâu phải loài động vật nhỏ.

Dù thật sự có chút xấu hổ, nhưng Giang Dung vẫn nghiêm túc nói với Hạ Tư Minh: "Ngủ, ngủ chỉ là một trong các cách đánh dấu thôi."

Hạ Tư Minh: "Vậy thì có bao nhiêu cách đánh dấu?"

Giang Dung thành thật trả lời: "À, có ba loại, đánh dấu tạm thời, đánh dấu không hoàn chỉnh, và đánh dấu hoàn chỉnh."

Hạ Tư Minh nhìn vào tai Giang Dung đỏ lên từng chút một, biết rằng cậu lại xấu hổ, lcúi xuống liếm tai cậu, trêu đùa cậu, dĩ nhiên, anh cũng rất tò mò.

Trước đây, anh biết mình là người ham muốn; nhưng hiện tại, Giang Dung chính là ham muốn của anh.

Hạ Tư Minh: "Vậy bây giờ chúng ta đã thực hiện bao nhiêu loại rồi? Mỗi loại thực hiện như thế nào?"

Tai của Giang Dung rất nhạy cảm, giờ cậu lại mang thai, cơ thể càng nhạy cảm hơn, toàn thân như bị tê dại, ngón tay vô thức nắm lấy áo len trên lưng Hạ Tư Minh.

Cậu nói: "Chỉ... chỉ hai loại, đánh dấu tạm thời và đánh dấu không hoàn chỉnh."

Hạ Tư Minh: "Đánh dấu tạm thời?"

Giang Dung chỉ vào phần gáy của mình: "Ở đây, có một tuyến pheromone, thông qua đây pheromone của anh có thể vào, đây là đánh dấu tạm thời. Ban đầu là đủ dùng, nhưng bây giờ có em bé rồi, đánh dấu tạm thời không đủ nữa, chỉ có tác dụng một chút trong kỳ động dục thôi."

Hạ Tư Minh hơi trầm giọng: "Vậy đánh dấu không hoàn chỉnh thì sao?"

Giang Dung vùi mặt vào ngực anh: "Chỉ... chỉ là ngủ cùng anh thôi."

Hạ Tư Minh: "Có nghĩa là chúng ta vẫn chưa thực hiện đánh dấu hoàn chỉnh? Làm như thế nào?"

Giang Dung nghe thấy giọng điệu đầy động lực của anh, liền vội vàng nói: "Không, không được đâu, có em bé rồi không thể đánh dấu hoàn chỉnh được, mà đánh dấu hoàn chỉnh thì..."

Hạ Tư Minh: "Vậy đánh dấu hoàn chỉnh khó lắm sao?" Anh rất sẵn lòng thử thách độ khó cao.

"Ừm, hơi phức tạp một chút, sau khi đánh dấu hoàn chỉnh, em..." Cậu không thể tẩy sạch pheromone nữa, cả đời chỉ có Hạ Tư Minh là Alpha duy nhất của cậu, cậu hơi ngại nói ra, "Em muốn ngủ rồi."

Cậu buông Hạ Tư Minh ra và chạy về phòng, Hạ Tư Minh nhắc nhở cậu cẩn thận, đừng đi quá nhanh, rồi đứng trước bàn bếp, suy nghĩ một chút.

Vậy bây giờ không thể đánh dấu hoàn chỉnh là vì có thai sao? Vậy thì đánh dấu hoàn chỉnh rốt cuộc phải làm như thế nào?

Anh chỉ cảm thấy đứa bé thật phiền phức.

Giang Dung tắm xong, sấy tóc xong rồi leo lên giường chờ Hạ Tư Minh lên ngủ cùng.

Hạ Tư Minh cũng nhanh chóng lên giường, thấy cậu mệt mỏi, chờ đợi anh đến nỗi khóe mắt cũng đã rơi nước mắt vì buồn ngủ.

Hạ Tư Minh dùng ngón tay lau đi nước mắt buồn ngủ của cậu: "Mệt thế à?"

Giang Dung chui vào trong lòng anh, giọng nói nhỏ lại: "Ừm, trưa anh không cho em ngủ trưa."

Hạ Tư Minh cúi xuống hôn cậu: "Được rồi, là lỗi của anh."

Những khát khao trong người anh lại nổi lên, luôn thích hôn Giang Dung khi cậu buồn ngủ, hôn một lúc thành nụ hôn sâu, tách môi cậu, lưỡi của họ quấn quýt vào nhau, hôm nay cậu dùng kem đánh răng vị bạc hà, pha trộn một chút hương đào, vị đào nhẹ nhàng trên đầu lưỡi, Hạ Tư Minh gần như muốn cậu nuốt hết vào bụng.

Giang Dung bị cuốn theo lưỡi anh, hơi thở của Hạ Tư Minh nồng nàn, mùi chanh thoang thoảng, cậu không thể từ chối, huống chi cậu cũng không muốn từ chối anh, ngược lại mở lòng cho anh thỏa mãn, tất nhiên, trong đó cũng có cả phần cậu thật sự muốn nữa.

Cho đến khi lưỡi Giang Dung bị hôn đến tê dại, sắp không chịu nổi, cậu đẩy đẩy ngực Hạ Tư Minh, anh mới buông cậu ra.

Giang Dung mềm nhũn nói: "Hạ Tư Minh, em không muốn nữa, buồn ngủ quá."

Hạ Tư Minh giọng trầm ôm cậu, đề nghị một chút nhỏ: "Ừm, hôm nay có thể ngủ quay lưng với anh trước không? Khi anh xong thì quay lại."

"Ừm." Giang Dung ngoan ngoãn quay người, lưng dựa vào ngực Hạ Tư Minh, nếu bỏ qua sự tỉnh táo của "tiểu Hạ Hạ" đang dính vào người cậu, có lẽ cậu có thể ngủ ngay lập tức, nhưng cậu cũng quen rồi, Hạ Tư Minh là một Alpha tràn đầy năng lượng, không thua kém gì những Alpha trong thế giới của họ.

Hạ Tư Minh áp vào tai Giang Dung hỏi: "Đánh dấu hoàn chỉnh rốt cuộc phải làm như thế nào?"

Giang Dung nghe xong, vùi mặt vào gối, lần đầu tiên trước mặt Hạ Tư Minh giả vờ ngủ say. Cậu không muốn nói cho anh biết đây là giới hạn cuối cùng mà cậu giữ lại cho giữa hai người.

Biết đâu một ngày nào đó, anh không thích mình nữa thì sao?

Cậu sợ hãi khi nghĩ đến khả năng đó.

Giang Dung mang theo chút lo lắng về điều chưa xảy ra, ngủ đến 9 rưỡi sáng hôm sau, Hạ Tư Minh đã không còn ở trong phòng.

Cậu không biết anh dậy từ lúc nào rồi đi đâu.

Tối qua anh nói là có việc với cậu út.

Gang Dung dậy, ăn bữa sáng Hạ Tư Minh chuẩn bị cho mình, rồi uống axit folic cho người mang thai, sau đó bắt đầu học trực tuyến.

Sắp đến trưa, cậu nhận được tin nhắn từ Hạ Tư Minh, nói là có việc tạm thời nên sẽ không về được, bảo cậu tự sắp xếp thời gian hôm nay.

Giang Dung ở nhà cũng chẳng cảm thấy gì.

Chỉ đến khi chuẩn bị ngủ trưa, một cuộc gọi phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Hạ Tư Minh và hai người bạn cùng phòng thường liên lạc với cậu qua WeChat, lần cuối cùng cậu nhận được cuộc gọi là từ người hướng dẫn.

Cậu không biết là ai, bắt máy.

Giọng nói của một cậu bé hơi lạ ở phía đối diện: "Anh Dung, năm nay anh có về ăn Tết không?"

Cùng lúc đó, tại bệnh viện.

Hạ Tư Minh đang nằm trên sofa trong văn phòng của chú mình, xem lại báo cáo kiểm tra mới được làm lại, một bản là của anh, một bản là của cậu út, và một bản là của đồng nghiệp cậu út.

Anh đã xem báo cáo này suốt nửa tiếng rồi: "Tại sao chỉ số của cháu lại cao hơn cậu và đồng nghiệp cậu nhiều như vậy?"

Từ Minh Trác nói: "Biết tại sao cậu không gọi cháu suốt thời gian lâu như vậy không? Khi lần đầu cậu nhìn thấy báo cáo kiểm tra của cháu, cậu cũng không thể tin được, rồi cậu mang đi làm lại ba lần ở bệnh viện của bạn, đúng là trong máu của cháu có thành phần pheromone."

"Đương nhiên, để dữ liệu chính xác hơn, cậu cũng đã tự lấy máu mình làm xét nghiệm, dù sao chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, nhưng kết quả của cậu giống như người bình thường. Sau đó, cậu cũng đã cho đồng nghiệp của mình làm xét nghiệm này, kết quả của anh ấy cũng giống như của cậu, tất cả đều nằm trong phạm vi bình thường."

Hạ Tư Minh làm thí nghiệm này chỉ để tìm hiểu về Giang Dung: "Vậy có nghĩa là chỉ có kết quả của cháu là khác?"

Những báo cáo kiểm tra trong tay này không phải đã chứng minh cậu nói đúng hay sao?

Từ Minh Trác nhìn Hạ Tư Minh với ánh mắt như đang nhìn chuột thí nghiệm: "Hiện tại là vậy, hiện tượng của cháu, được gọi là '."

Hạ Tư Minh kinh ngạc: "Hiện tượng 'atavism' sao? Khoan đã, ý cậu là loài người trước đây có kỳ động dục?"

Từ Minh Trác đáp: "Loài người phát triển từ loài vượn người, cháu thử nghĩ xem, khỉ còn có kỳ động dục, thì loài vượn người chắc chắn cũng sẽ có."

Hạ Tư Minh: "Nhưng cháu không có kỳ động dục."

Từ Minh Trác: "Nhưng giá trị pheromone của cháu cao đến mức làm cậu nghi ngờ cháu có kỳ động dục hay không."

Hạ Tư Minh nhớ lại ba ngày cùng Giang Dung ở khách sạn, luôn nói cậu đang trong kỳ động dục, sau đó không nhắc lại, nhưng luôn đề cập tới pheromone không đủ, bao gồm cả lần "giới thiệu nhỏ về đánh dấu" hôm qua. Mọi chuyện có vẻ lạ lùng nhưng lại phù hợp với "hiện tượng atavism."

Hạ Tư Minh: "Dù cháu không có kỳ động dục, nhưng có thể nào người trong kỳ động dục lại khiến cơ thể cháu tăng cường pheromone? Nếu cháu và người đó có quan hệ tình dục thường xuyên."

Từ Minh Trác lập tức nghĩ đến bạn trai đang mang thai của Hạ Tư Minh: "Không thể loại trừ khả năng này, cháu nói là Giang Dung sao?" Y lập tức phản ứng lại, "Khoan đã! Các cháu không phải vẫn còn quan hệ tình dục trong khi đang mang thai chứ! Hạ Tư Minh, cháu không phải là người nữa à?"

Trước sự bùng nổ của cậu út, Hạ Tư Minh nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Nhưng..."

Từ Minh Trác ngay lập tức trừng mắt: "Nhanh chóng đưa cậu ấy đến làm kiểm tra, đang mang thai mà không kiềm chế, nếu xảy ra sảy thai thì cháu mới là người hối hận nhất!"

Hạ Tư Minh: "Nhưng Giang Dung nói không sao, cần pheromone của cháu để đứa bé có thể phát triển tốt, lần kiểm tra trước không phải là nó phát triển rất tốt sao?"

Từ Minh Trác chỉ tay vào y, hiện tại y thật sự hối hận vì đã quá tin tưởng Hạ Tư Minh, lúc nào cũng thấy anh chín chắn và cẩn trọng trong công việc, nhưng không ngờ trong chuyện tình cảm lại dễ dàng mù quáng, bây giờ hối hận vì không truyền lại sự lạnh lùng và sự bình tĩnh của bố mẹ anh, "Ai cũng không thể ngăn cản họ làm việc".

Từ Minh Trác trừng mắt: "Dù sao thì, ngày mai dẫn người ta đi kiểm tra toàn diện sức khỏe, thật không yên tâm với cháu được mà."

Hạ Tư Minh: "Được rồi, vậy cháu sẽ về trước."

Từ Minh Trác: "À, vì Giang Dung có cơ thể đặc biệt, ngày mai cũng làm kiểm tra pheromone này, cậu biết cháu không phải tự nhiên làm kiểm tra pheromone như vậy."

Hạ Tư Minh: "Vâng, cháu sẽ nói chuyện với em ấy vào tối nay. Nhưng cậu út, cháu hỏi một câu, giá trị pheromone của cháu cao gấp nhiều lần so với người thường, có phải là biểu hiện của ham muốn tình dục mạnh không?"

Trước kia có thể anh sẽ ngần ngại, nhưng bây giờ liên quan đến ba người, anh thà nói ra hết mọi chuyện.

Từ Minh Trác: "Có khả năng, có thể khi pheromone gia tăng sẽ bộc lộ ham muốn tình dục mạnh mẽ, cháu vẫn luôn gặp phải vấn đề này sao?"

Hạ Tư Minh: "Một chút."

Từ Minh Trác: "Còn gì khác cần nói không, đừng giấu giếm, có vấn đề gì thì sẽ không kịp hối hận đâu."

Hạ Tư Minh: "Không có gì nữa, cháu đã làm hết các kiểm tra, cậu út cũng có dữ liệu rồi."

Từ Minh Trác lại nhấn mạnh: "Giang Dung đang mang thai, cháu phải chú ý, đừng có làm bừa, trước kia có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ không thể nhẫn nhịn được nữa?" Phụ huynh có sự nghiệp cực kỳ mạnh mẽ, họ không dành nhiều sự quan tâm đến Hạ Tư Minh, nhưng y đã nhìn thấy đứa trẻ này lớn lên, vì tương lai hạnh phúc của nó mà người làm cậu này không thể không lo lắng.

Hạ Tư Minh nghe lọt tai: "Cháu biết rồi."

Anh về nhà trước, đi qua cửa hàng trái cây, mua cho Giang Dung một bó hoa trái cây, cảm thấy Giang Dung chắc chắn sẽ thích, vừa có hoa lại vừa có trái cây, có thể ngắm và ăn, chẳng lãng phí chút nào.

Giang Dung thực sự là một tín đồ ăn vặt, nếu không vì mang thai và bị nghén, cậu có thể ăn bất cứ thứ gì, thậm chí đôi khi còn dễ nuôi đến mức làm anh cảm thấy đau lòng. Mỗi ngày anh đều muốn yêu thương cậu hơn, đưa những món ăn ngon nhất, những vật dụng tốt nhất đến cho cậu.

Lẽ ra anh định tạo bất ngờ cho Giang Dung, nhưng khi về nhà thì cậu lại cho anh một cú sốc.

Lẽ ra Giang Dung phải ở nhà ngủ trưa, nhưng cậu lại hiếm khi không có ở nhà.

Hạ Tư Minh cảm thấy lo lắng bất chợt, anh gọi tên cậu khắp các góc trong nhà.

"Giang Dung?"

"Dung Dung"

"Em yêu?"

Cậu đi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro