Chương 64: Chứng lo âu trước khi sinh

Giang Dung nhớ lần trước Hạ Tư Minh cho rằng khoang sinh sản của cậu mở ra có thể bị chảy máu nhiều, cũng đã tự mình lặng lẽ khóc đỏ mắt trong phòng khách.

Cậu hôn lên môi Hạ Tư Minh, môi mềm mại chạm vào môi anh: "Anh phải tin tưởng bác sĩ, lão Lưu cũng là một chuyên gia rất có uy tín, em đã xem thành tựu của ông ấy rồi, ông ấy có thể dùng châm thuật giúp bệnh nhân cầm máu, em cảm thấy rất an toàn."

Hạ Tư Minh chưa bao giờ đau lòng như hôm nay, vừa nghĩ đến việc bụng Giang Dung bị rạch một dao, sẽ chảy rất nhiều máu, anh đã đau lòng đến mức sắp thở không nổi.

Anh nghẹn ngào ôm Giang Dung vào lòng: "Nhưng mà anh lo lắng, họ không hiểu rõ cơ thể của em."

Mỗi lần đến bệnh viện khám thai lại có thêm một yếu tố bất an mới.

Giang Dung an ủi anh: "Nhưng mà vì em và anh ở bên nhau mới có thể mang thai được nên điều này chứng tỏ cấu tạo cơ thể của chúng ta gần giống nhau, chỉ có chút khác biệt nhỏ thôi, không nghiêm trọng như anh tưởng tượng đâu, những chỗ khác đều giống mà."

Hạ Tư Minh im lặng không nói gì.

Giang Dung biết bây giờ cậu an ủi anh thế nào cũng vô ích, cấu tạo cơ thể của cậu khác biệt là mối nguy lớn nhất của cuộc phẫu thuật, cộng thêm lần ngất xỉu lần trước đã dọa anh sợ rồi.

Cậu nhẹ nhàng vuốt lưng Hạ Tư Minh, nói: "Hạ Tư Minh, chúng ta xuống xe đi dạo nhé anh?"

Hạ Tư Minh lấy lại tinh thần: "Bên ngoài hơi nóng."

Sự bất an của Hạ Tư Minh đến từ chính bản thân anh, tác dụng an ủi bằng lời nói của Giang Dung không lớn, chỉ có thể khiến anh tạm thời thoát khỏi cảm xúc này, không thể quá cố chấp.

Giang Dung: "Thời tiết còn chưa đến ba mươi độ, xuống đi dạo một lát thôi, chủ yếu là em đói rồi."

Hạ Tư Minh: "Vậy đi thôi, nhóc con có thể đói chứ em thì không thể bị đói được."

Giang Dung cười thầm, người khác sẽ nói ai đói thì con cũng không thể đói được, anh lại nói ngược lại, chứng tỏ cậu có địa vị rất quan trọng trong lòng anh, quan trọng đến mức chỉ cần cậu bị tổn thương nhỏ thôi là anh đã sợ hãi rồi, Giang Dung bây giờ đã hiểu cảm giác được người khác yêu thương, quan tâm là như thế nào, vừa chua vừa ngọt.

Lúc đầu cậu ở bên Hạ Tư Minh là bất đắc dĩ, còn có chút áy náy với anh, sau đó, cậu nảy sinh cảm giác tin tưởng và ỷ lại với Hạ Tư Minh, bây giờ có lẽ là rất thích, rất thích anh.

Chỗ bọn họ đậu xe vừa hay bên cạnh có một con đường.

Bên cạnh có một ngôi chùa có hương khói khá thịnh vượng, cũng xem như là một khu danh lam thắng cảnh, con đường này ăn theo độ hot của chùa, mở không ít nhà hàng và cửa hàng nhỏ.

Giang Dung vừa xuống xe đã nắm tay Hạ Tư Minh.

Bàn tay ấm áp của Giang Dung xoa dịu sự run rẩy do sợ hãi của anh.

Giang Dung trước đây không dám nắm tay anh đi trên đường, nhưng bây giờ, cậu không ngại nắm tay anh trước mặt người khác.

Hạ Tư Minh thích Giang Dung tự tin rạng rỡ như vậy, không còn giấu giếm tâm sự nữa, ít nhất là trước mặt anh, cậu nhẹ nhàng và ấm áp, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.

Có một câu nói rằng yêu là sự tương hỗ, nó đã được cụ thể hóa vào khoảnh khắc này.

Hạ Tư Minh và Giang Dung đan mười ngón tay vào nhau, Giang Dung chỉ ngước đầu nhìn anh một cái, mỉm cười.

Hạ Tư Minh khôi phục lại cảm xúc bình thường, anh cũng biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ: "Muốn ăn gì không? Nghe nói bên này có một quán mì kéo sợi Hồi giáo rất ngon, thử không?"

Giang Dung hiếm khi vội vàng, cậu đã ngửi thấy mùi thơm rồi: "Vậy thì phải thử rồi, mau mau mau, em đói lắm rồi."

Hạ Tư Minh: "Đi chậm thôi, đường không bằng phẳng đâu em."

Mặt đất ở đây đều là phiến đá cũ, không được lát bằng phẳng, có chỗ còn có hố nhỏ, Hạ Tư Minh thật sự không yên tâm, may mà anh vẫn nắm tay cậu.

Đi ngang qua không ít quán ăn vặt, Giang Dung đều muốn ăn, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, Hạ Tư Minh đều cho phép cậu mua.

Cách quán mì chỉ có một trăm mét, nhưng trong một trăm mét này có mấy quán ăn vặt, khi bọn họ đến quán mì thì trong tay hai người đã xách theo rất nhiều đồ ăn vặt, takoyaki còn nóng hổi, mực nướng cỡ lớn xèo xèo bốc khói thơm phức, mì lạnh nướng Đông Bắc, bánh khoai tây sợi, chỉ cần là đồ có mùi thơm, Giang Dung đều không bỏ qua.

Giang Dung ăn rất ngon, có ăn nhiều hơn nữa cậu cũng ăn hết.

Tuy rằng cậu ăn nhiều mà không mập, nhưng Hạ Tư Minh vẫn phải trông chừng cậu, chỉ có thể ăn ít nhưng nhiều bữa, không thể ăn hết khẩu phần một ngày trong một bữa được.

Anh dồn hết sự chú ý vào Giang Dung.

Sau khi hai người ăn mì kéo sợi Hồi giáo xong, Giang Dung vẫn còn thòm thèm, no thì no thật, thỏa mãn cũng thỏa mãn thật, chỉ là phải đi tiêu cơm.

Bên cạnh còn có một con đường khác, chủ yếu bán đồ uống và văn hóa phẩm sáng tạo.

Giang Dung có độ chấp nhận rất cao đối với văn hóa truyền thống của thế giới này, thấy món đồ chơi nhỏ đáng yêu nào cũng muốn mua, đi dạo một vòng, trong tay đã cầm mấy món đồ trang trí nhỏ, cốc nước đáng yêu, bộ đồ ăn phong cách đồ sứ Thanh Hoa, tranh thêu hai mặt, mèo thần tài, v.v., chỉ cần thích là mua.

Cuối cùng bọn họ dừng lại ở một cửa hàng chuyên bán nam châm tủ lạnh.

Đây là cửa hàng nhỏ duy nhất mà Hạ Tư Minh không cho cậu dừng chân.

Anh nói: "Đừng mua nam châm tủ lạnh nữa."

Giang Dung: "Không đẹp sao?"

Hạ Tư Minh: "Anh sẽ đặt làm một bộ cho em, được không?"

Giang Dung: "Được, hôm nay mua rất nhiều đồ rồi, em rất thỏa mãn, lần sau chúng ta lại đến."

Cậu đã mấy ngày không ra khỏi cửa rồi, hôm nay giống như được thả trở về với gió vậy, vui vẻ vô cùng, còn có Hạ Tư Minh đi cùng cậu, tâm cực kì tốt.

Giang Dung vui vẻ, Hạ Tư Minh nhìn nụ cười đơn thuần của cậu cũng vui theo, tạm thời giấu đi cảm xúc lo âu vì cuộc phẫu thuật.

Lúc hai người đi ngang qua cửa chùa, Giang Dung và Hạ Tư Minh đi vào thắp ba nén hương.

Hạ Tư Minh quỳ gối trên đệm cầu nguyện, Giang Dung đứng bên cạnh, trong lòng mềm nhũn như nước mùa xuân.

Trong chùa có một cây bồ đề.

Lá rụng hằng năm của chúng đều bị các tín đồ thành kính nhặt về nhà.

Vào thời điểm này hiển nhiên là không có lá rụng quý giá rồi, Giang Dung cảm thấy rất tiếc nuối.

Tuy nhiên, cậu nhặt được một chiếc lá long não có vân đặc biệt, màu đỏ rực, gân lá ở giữa lá nhuộm thành một vòng tròn.

Giang Dung: "Hạ Tư Minh, anh xem cái này giống cái gì?"

Hạ Tư Minh lật xem hình ảnh chụp được từ mỗi lần khám thai của thai nhi: "Giống anh và em ôm một bé con."

Giang Dung giương nụ cười: "Cho anh nè, xem như là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của gia đình ba người chúng ta."

"Ừm." Hạ Tư Minh lại cất chiếc lá Giang Dung tặng, anh thích ngụ ý của chiếc lá hôm nay, có lẽ thần linh thật sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh rồi, Giang Dung nhất định phải khỏe mạnh, đứa bé cũng phải chào đời thuận lợi, đừng làm khó bố, khiến bố khó chịu.

Chiếc lá ngân hạnh đầu tiên Giang Dung tặng anh, anh vẫn giữ, sau đó lại tặng cho anh những chiếc lá và cánh hoa khác, anh đều trân trọng cất giữ.

Đêm đó, sau khi Giang Dung bổ sung pheromone xong, mệt mỏi quá nên ngủ luôn.

Hạ Tư Minh đặt gối kê lưng cho cậu, anh không buồn ngủ, không buồn ngủ chút nào.

Anh biết mình rất lo lắng, hoàn toàn không ngủ được, lại không muốn đánh thức Giang Dung, anh lặng lẽ rời giường đi về phía phòng khách, bật một chiếc đèn bàn trên bàn làm việc.

Giang Dung nửa đêm dậy đi vệ sinh, phát hiện bên cạnh không có ai, cửa phòng chỉ hé một khe hở, thấy đèn bàn bên ngoài còn sáng.

Cậu buồn ngủ lắm, đèn bên ngoài không sáng lắm nên nhìn không rõ, không biết Hạ Tư Minh đang đọc sách hay đang dùng máy tính.

Cậu đứng ở cửa phòng dụi dụi mắt hỏi Hạ Tư Minh: "Hạ Tư Minh, anh không ngủ sao? Ngày mai anh phải đi học đó, ngủ sớm một chút đi anh?"

Hạ Tư Minh: "Anh đến ngay đây."

Sau khi Giang Dung đi vệ sinh xong, Hạ Tư Minh trở lại giường, lần này Giang Dung ngủ trong lòng anh.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, Giang Dung phát hiện nửa đêm anh vẫn không ngủ, bật đèn bàn không biết đang làm gì, may mà anh không thức trắng đêm, nên cậu cũng không ép anh nhất định phải ngủ với mình, chỉ cho rằng anh đang xem luận văn gì đó, thức khuya một chút thôi.

Chủ yếu là ban ngày anh không còn lo lắng như trước đây nữa.

Mãi đến một buổi sáng tỉnh dậy, cậu thấy trên tủ lạnh có nam châm tủ lạnh sống động như thật.

Không phải là mấy kiểu thông thường mà bọn họ thấy trên đường, mà là tác phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới này, chỉ thuộc về ký ức của cậu và Hạ Tư Minh.

Những thứ này đều là lá cây và cánh hoa mà cậu tặng cho Hạ Tư Minh, vậy mà anh lại biến chúng thành nam châm tủ lạnh sống động như thật, mỗi chiếc lá đều được bảo quản rất tốt, cánh hoa mất đi màu sắc ban đầu cũng khôi phục lại màu sắc ban đầu ấy, Hạ Tư Minh đã ban cho chúng sinh mạng mới.

Giang Dung đứng trước tủ lạnh hồi lâu không hoàn hồn.

Cậu cầm từng chiếc nam châm tủ lạnh lên thưởng thức không ngừng, làm thế nào vậy? Mỗi chiếc đều được làm rất tinh xảo.

Sao anh cái gì cũng biết vậy chứ, trong cuộc sống chỗ nào cũng có bất ngờ nhỏ mà anh tạo ra.

Chẳng lẽ mấy đêm nay anh thức khuya bật đèn bàn là lén lút biến tất cả lá cây và cánh hoa thành nam châm tủ lạnh sao?

Thì ra anh dùng cách này để xoa dịu sự lo lắng của mình, hy vọng có tác dụng.

Giang Dung vuốt ve những chiếc nam châm tủ lạnh này, nhìn đi nhìn lại, thích quá đi, cái nào cũng muốn cất giữ cẩn thận.

Hạ Tư Minh còn xếp tất cả chúng thành hình trái tim.

Cậu dùng điện thoại di động ghi lại tất cả những điều này, chụp mấy tấm chứng minh, sau đó lần đầu tiên khoe tình cảm của bọn họ lên vòng bạn bè.

Thật ra bình thường cậu chủ yếu ghi lại cuộc sống của mình, lần này cậu nguyện ý khoe với mọi người.

Bây giờ cậu cũng có tâm lý muốn khoe khoang với cả thế giới như Hạ Tư Minh, cậu nghĩ, đây có lẽ là dáng vẻ tốt đẹp nhất của tình yêu.

Đương nhiên, cậu cũng hy vọng thông qua một chút chuyện nhỏ để xoa dịu sự lo lắng của Hạ Tư Minh.

[Đây không chỉ là đồ trang trí, rất thích, cảm ơn anh.]

Hạ Tư Minh: [Trái tim][Trái tim][Trái tim][Hoa hồng][Hoa hồng][Hoa hồng]

Diêu Thư Lạc: Đẹp quá! Không phải cậu làm đó chứ?

Lý Nhất Châu: Mùi chua lè của tình yêu kìa.

Đinh Ngạn: Sáu trăm sáu mươi sáu!

Từ Minh Cần: Đây là cái gì? Mấy chiếc lá này có sạch không? Đã khử trùng chưa?

Lâm Na Na: Wow, Dung Dung yêu đương rồi sao?

Lớp trưởng: Sao cậu lại xin nghỉ rồi? Khi nào về trường vậy? Lần sau làm bài tập nhóm với tớ nha!

Lâm Na Na: @Hạ Tư Minh, Hạ thần, cậu gửi sai biểu cảm rồi kìa? Cậu OOC rồi!!!

Hạ Tư Minh có OOC hay không thì tự anh biết.

Anh cũng có thể tưởng tượng được Giang Dung có đỏ mặt hay không khi đăng bài đăng này lên vòng bạn bè.

Bé con trong bựng ngày càng lớn, anh càng không thể kiểm soát được việc tưởng tượng cảnh Giang Dung vào phòng phẫu thuật, còn não bổ mấy kết quả có thể xảy ra khi chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng, thậm chí không dám ngủ, vừa ngủ là sẽ mơ thấy cảnh máu me đầm đìa.

Tuy rằng mỗi đêm anh đều ngủ với Giang Dung, nhưng chất lượng giấc ngủ của anh thật sự rất tệ.

Có một đêm, anh mơ thấy Giang Dung che vết thương trên bụng đứng trước mặt anh, mặt trắng bệch cầu xin anh một cái ôm, hai đêm liên tiếp cứ đến nửa đêm anh lại sờ sờ bé bụng vẫn còn nguyên vẹn của Giang Dung.

Việc làm nam châm tủ lạnh là việc anh luôn chuẩn bị, vốn dĩ là muốn tạo bất ngờ cho Giang Dung, bây giờ cũng đã tạo bất ngờ cho cậu rồi, quá trình làm cũng có thể xoa dịu một chút sự lo lắng trong lòng anh.

Anh biết tình trạng của mình không ổn lắm.

Sau khi anh làm xong tất cả nam châm tủ lạnh, sáng sớm đã chạy đến tìm Từ Minh Trác.

Từ Minh Trác là bác sĩ, cũng đã khai sáng cho anh nửa tiếng đồng hồ, nhưng hiệu quả không đáng kể, chỉ cần anh nhắc đến sắp xếp phẫu thuật của Giang Dung, hô hấp của Hạ Tư Minh sẽ tăng nhanh.

Anh rất khổ não: "Cậu ơi, cháu nên cải thiện sự lo lắng này như thế nào đây, cháu không muốn làm phiền Giang Dung nghỉ ngơi, nhưng buổi tối cháu thật sự không ngủ được, dù có ngủ cũng sẽ gặp ác mộng, cháu thậm chí còn sợ mình không ngủ ngon sẽ nổi giận với em ấy, trạng thái của cháu rất tệ."

Từ Minh Trác chưa bao giờ thấy đứa cháu ngoại luôn bình tĩnh trước mọi việc của mình vì một người mà thành ra như vậy.

Từ Minh Trác cũng rất coi trọng vấn đề này: "Cháu bị chứng lo âu trước khi sinh rồi, Giang Dung không sao, cháu lại căng thẳng như vậy."

Hạ Tư Minh: "Vâng, cháu sợ em ấy xảy ra chuyện."

Từ Minh Trác: "Cháu không tin tưởng bác sĩ sao?"

Hạ Tư Minh ôm đầu: "Không phải tin hay không tin bác sĩ, mà là cháu thật sự sợ, em ấy không giống người khác."

Anh có thể tự mình tính toán ra xác suất xảy ra chuyện, càng tính toán chính xác càng khiến anh không thể trút bỏ cảm xúc ra ngoài.

Từ Minh Trác: "Giang Dung bây giờ thế nào rồi? Cảm xúc thế nào? Thằng bé có biết tình trạng của cháu không?"

Hạ Tư Minh: "Em ấy nói với cháu là sẽ không sao đâu, bảo cháu đừng lo lắng."

Từ Minh Trác: "Cháu phải tin thằng bé, đó là người thân thiết nhất với bé con ở trong bụng, chỉ có cháu nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc tốt cho thằng bé và đứa bé trong bụng."

Hạ Tư Minh: "Cháu không muốn truyền năng lượng tiêu cực của cháu cho em ấy."

Từ Minh Trác: "Giang Dung rất thông minh, cháu nói sự lo lắng của mình cho thằng bé biết, hai người cùng nhau đối mặt với vấn đề này, bệnh trong lòng vẫn phải dùng thuốc trong lòng để chữa."

Hạ Tư Minh: "Nhưng mà em ấy..."

Từ Minh Trác: "Thằng bé chính là bác sĩ tâm lý tốt nhất của cháu, cháu thử nói sự lo lắng của mình cho thằng bé biết, cùng nhau giải quyết, nếu như thật sự không giải quyết được, cậu sẽ tìm bác sĩ tâm lý cho cháu."

Hạ Tư Minh: "Để cháu thử xem."

Chỉ là, anh không biết nên mở lời như thế nào, không muốn Giang Dung lo lắng.

Mà bên kia, Giang Dung đã sớm biết Hạ Tư Minh bắt đầu trở nên lo lắng khác thường từ khi bác sĩ nhắc đến việc phẫu thuật có biến cố, mà còn càng ngày càng nghiêm trọng.

Gần đây Giang Dung cũng đang lật xem sách tâm lý của thế giới này, thật sự là đến lúc dùng sách mới hận sách ít, cậu vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo về tâm lý học.

Sự lo lắng của Hạ Tư Minh xuất hiện trên người cậu, nhưng dù cậu làm gì cũng sẽ gây ra chứng lo âu cho đối phương, đến mức cậu cũng không dám nói nhiều, sợ chạm đến khu vực sấm sét của anh.

Đúng rồi, cậu còn có thể nhờ người khác giúp đỡ.

Vì sao Hạ Tư Minh lại lo lắng, vì anh thiếu cảm giác an toàn, vậy vì sao anh lại thiếu cảm giác an toàn, điều này rất có thể đến từ gia đình của anh.

Cha mẹ quanh năm ở bên ngoài, sự đồng hành của cha mẹ mà anh nhận được rất ít.

Đinh Ngạn từng nói trước đây Hạ Tư Minh không quan tâm đến cái gì cả, đó là vì anh chưa từng nhận được, mà bây giờ anh đã nhận được rồi, vẫn là duy nhất, anh sợ mất đi.

Nếu như đổi vị trí suy nghĩ, Giang Dung cũng hy vọng vào lúc mình khó khăn nhất, sau lưng có người thân và bạn bè có thể chống đỡ cho mình.

Bạn bè của Hạ Tư Minh, người mà cậu biết chỉ có Đinh Ngạn, nhưng Đinh Ngạn quá ngốc, không làm được chuyện này, vậy thì chỉ còn người nhà của Hạ Tư Minh.

Cậu của Hạ Tư Minh là bác sĩ, cũng là một trong những nguồn cơn gây ra sự lo lắng của Hạ Tư Minh.

Giang Dung mở wechat của mình ra, mẹ Hạ đã thả tim cho vòng bạn bè của cậu, ít nhất chứng tỏ bà vẫn luôn quan tâm đến bọn họ.

Có lẽ, cặp vợ chồng này có thể có sự nghiệp quan trọng, nhưng khi con trai gặp khó khăn, bọn họ vẫn sẽ xuất hiện chứ?

Cậu phải thử xem sao.

Là một người không giỏi trò chuyện với người lớn tuổi, cậu chủ động liên lạc với Từ Minh Cần.

Giang Dung: Dì ơi, gần đây dì có rảnh không ạ? Con có một chuyện vô cùng quan trọng cần dì và chú giúp đỡ ạ.

Từ Minh Cần trả lời khá nhanh: Chuyện gì vậy?

Giang Dung: Gần đây Hạ Tư Minh rất lo lắng, dì và chú có thể về thủ đô một chuyến được không ạ?

Từ Minh Cần: Được.

Giang Dung: Cảm ơn dì ạ.

Từ Minh Cần: Không cần cảm ơn, nó là con trai của dì, dì còn phải cảm ơn con nữa.

Trong lúc Hạ Tư Minh không biết, Từ Minh Cần liên lạc với ông xã cũng bay khắp nơi như bà.

Từ Minh Cần: Con trai bị bệnh rồi, nhanh chóng về thủ đô một chuyến!

Hai người bọn họ chạy về thủ đô ngay trong đêm.

Sáng hôm sau, Hạ Tư Minh vừa mới rời giường, mẹ của anh đã gọi điện thoại đến.

Tối qua Hạ Tư Minh ngủ cũng tạm được, tối qua anh bổ sung pheromone cho Giang Dung, cậu đòi hỏi nhiều hơn, thời gian ngủ nhiều hơn ba tiếng so với mấy ngày trước, trạng thái tinh thần cũng tạm được.

Anh vội vàng cầm điện thoại di động đi đến phòng khách, thuận tiện đóng cửa phòng lại để khỏi làm phiền Giang Dung nghỉ ngơi.

Hạ Tư Minh hiếm khi thấy mẹ của mình liên lạc với mình vào sáng sớm như vậy: "Mẹ? Sao mẹ lại gọi điện thoại cho con vậy."

Từ Minh Cần: "Mẹ và ba con tối qua đã về thủ đô rồi, ở lại đây mấy ngày, buổi trưa dẫn Giang Dung đến ăn cơm nhé?"

Hạ Tư Minh: "Con biết rồi, con sẽ nói với em ấy."

Từ Minh Cần: "Tạo bất ngờ cho ba con đó."

Hạ Tư Minh: "Sao ạ?"

Từ Minh Cần: "Ba con còn chưa biết Giang Dung là con trai, đừng tiết lộ cho ông ấy biết trước, đối xử bình đẳng."

Gần đây đầu óc Hạ Tư Minh cứ rối loạn, quên mất chuyện này, bây giờ anh cũng rất kinh ngạc, mẹ của anh vậy mà lại đùa giỡn với anh.

Hạ Tư Minh cười một tiếng: "Vâng."

Giang Dung tỉnh dậy lúc Hạ Tư Minh nghe điện thoại, thấy anh đứng dưới ánh nắng ban mai nghe điện thoại của mẹ, cả người không còn căng thẳng như vậy nữa, sự lo lắng trong lòng cậu cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

Dù cha mẹ như thế nào, bọn họ vẫn có thể trở thành chỗ dựa của con cái.

Giang Dung cúi đầu nhìn bụng mình.

Không biết nhóc con trong bụng cậu sau khi chào đời sẽ như thế nào đây.

Buổi trưa, ba mẹ Hạ không muốn Giang Dung phải đi xa, tìm một nhà hàng cao cấp gần trường.

Giang Dung vừa xuất hiện, Hạ Tri Hiền người có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh hoàn toàn ngây người.

Trong mắt Hạ Tư Minh đôi phần thần thái, có vẻ kiêu ngạo khó hiểu giới thiệu với ba mình: "Ba, đây là Giang Dung, em ấy là con trai."

Giang Dung: "Chào chú ạ."

Hạ Tri Hiền ngây người hồi lâu, biểu cảm cũng nứt nẻ: "Chào cháu, chào cháu." Sau khi lấy lại tinh thần mới nhìn vợ mình, "Chắc em biết từ lâu rồi nhỉ."

Từ Minh Cần: "Đương nhiên rồi." Bà và Giang Dung có quan hệ không tệ mà, thay đổi phong cách nữ cường lạnh lùng ngày thường.

Bà vẫy tay với Giang Dung: "Giang Dung, ngồi chỗ dì nè, gần đây cháu thế nào rồi? Ăn ngon miệng không? Ngày dự sinh là khi nào? Kế hoạch lần trước dì cho cháu có hữu dụng không?"

"Cháu gần đây ăn uống rất ngon miệng ạ, ngày dự sinh là vào giữa tháng bảy ạ, kế hoạch dì đưa cháu cũng rất có ích ạ, bây giờ mỗi ngày cháu đều tập yoga, Hạ Tư Minh còn tập cùng cháu."

Giang Dung lần lượt trả lời, giọng nói ôn hòa, nụ cười cũng vừa đúng mực.

Hạ Tư Minh và Hạ Tri Hiền cùng nhau nghiên cứu gọi món gì.

Hạ Tri Hiền phát hiện con trai ngồi bên cạnh mình trưởng thành hơn nhiều, nhìn kỹ, khuôn mặt kiên nghị hơn nhiều, có dấu ấn trưởng thành của đàn ông.

Hạ Tri Hiền biết từ chỗ Từ Minh Cần là anh bị chứng lo âu trước khi sinh.

Ông cũng muốn giúp một tay: "Con trai, chúc mừng con, sắp làm bố rồi."

Giang Dung và Từ Minh Cần cùng nhìn Hạ Tri Hiền.

Giang Dung nhíu mày: Chú ơi, chú đừng nhắc đến chuyện gì không nên nhắc được không ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro