Chương 68: Khủng hoảng giới tính
Diễn đàn trường đại học đại học Tần.
#Thảo luận lịch sự về vòng bạn bè vừa thấy, chấn động cả nhà tôi#
[Tôi cũng thấy rồi!!! CMN lãng mạn quá!!!]
[Cũng thấy rồi!!! CMN lãng mạn quá!!!]
[Chấn động cả nhà tôi!!!]
[Không hổ là đại lão!!! Mới năm hai thôi đó!!! Người thắng cuộc đời đáng chém ngàn đao!!!]
[Hai bàn tay đều đẹp quá, phúc lợi của hội cuồng tay!!!]
[Quả nhiên, đối tượng của hotboy trường là con gái!!!]
[huhuhu~ hết hy vọng rồi!!! Tuổi thanh xuân đã mất trong ánh chiều tà của tôi!!!]
[Rốt cuộc là cô gái nào đã chiếm được HSM!!!]
[Đây là công khai sao? Là kết hôn sao?]
[Tôi thấy giống như sinh một bé con?]
[Không thể nào? Từ lần trước nói có đối tượng cũng chưa bao lâu mà, nhanh vậy đã sinh được một đứa nhóc rồi sao?]
[Nghi ngờ hợp lý nhất là ảnh ghép, có ai nhìn kỹ tay của HSM chưa? Có lẽ tấm ảnh này là tìm trên mạng thì sao?]
[Tìm được một tấm ảnh HSM đọc sách trong thư viện, đồng hồ giống hệt vậy đó, là tay của anh ấy!]
[Má ơi, vậy hai bàn tay chồng lên tay anh ấy đẹp quá vậy, không chỉ trắng trẻo, còn thon dài, hoàn mỹ không tì vết, nam nữ đều được.]
[Vậy bàn tay em bé ở trên cùng là con của bọn họ sao?]
[Có ai ra mặt thanh minh không, nói cho tôi biết HSM vẫn chưa có bé con.]
[Ý nghĩ tà ác, nếu đối tượng của HSM là con trai, vậy có phải nói rõ đứa bé này có khả năng là mang thai hộ trái pháp luật không...]
Cùng lúc đó, Diêu Thư Lạc đang cùng ba mẹ và bà cô ba lái xe du lịch vẫn chưa đến khách sạn, ngủ cũng không ngủ được, mông thì tê rần, nhàm chán vặn vẹo hình chữ S ở hàng ghế sau lướt vòng bạn bè bằng điện thoại.
Hắn còn tưởng mạng chập chờn của mình sẽ không lướt được gì, vạn lần không ngờ, hắn lại lướt được vòng bạn bè của Hạ Tư Minh.
Liếc mắt nhìn, trời ạ, là tỏ tình với Giang Dung, miêu tả mấy tỷ năm ánh sáng là lãng mạn độc nhất của dân kỹ thuật.
Gặp được em trong vũ trụ rộng lớn là chuyện may mắn cỡ nào, nhất định phải thiên trường địa cửu.
Chết tiệt, lại là một ngày ghen tị với Dung Bảo có được người chồng tốt.
Liếc mắt nhìn lần thứ hai, một đôi bàn tay em bé chồng lên hai bàn tay người lớn!
Hắn không rõ tay của Hạ Tư Minh, cũng chưa sờ tay của Giang Dung? Hạ Tư Minh sao lại đăng tấm ảnh như vậy, anh lén lút lập gia đình khác sau lưng Giang Dung sao? Có phải lúc đăng vòng bạn bè quên chặn mình rồi không.
Đây là ý gì?
Không đúng, nhìn thời gian này, Giang Dung chắc là đang phẫu thuật rồi?
Ối chao, tôi ơi là tôi, cẩu huyết vậy sao?
Hạ Tư Minh bỏ rơi Giang Dung?
Diêu Thư Lạc muốn lập nhóm chat ba người, muốn tìm Đinh Ngạn và Lý Nhất Châu thảo luận, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, trên đường lại không có sóng!
Cái điện thoại iphone chết tiệt này, vào thời khắc mấu chốt một chút tác dụng cũng không có, về nhà nhất định phải đổi mày!
Diêu Thư Lạc tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi xe.
Mẹ Diêu dùng phương ngữ nói: "Con cái nhà này, sao lại kinh ngạc như vậy, không sợ đụng đầu à."
Diêu Thư Lạc hỏi bà: "Mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này."
Mẹ Diêu: "Chuyện gì?"
Diêu Thư Lạc: "Mẹ nhìn tấm ảnh này, mẹ cảm thấy có phải là người một nhà không?"
Mẹ Diêu: "Ai vậy, bạn học của con có bé con rồi sao? Đây không phải là khoe con sao? Đứa bé này ít nhất phải 4 cân rưỡi."
Diêu Thư Lạc: "Con không bảo mẹ phán đoán cân nặng của đứa bé, mẹ chỉ cần nói đây có phải là khoe con không."
Mẹ Diêu: "Chắc chắn rồi, anh họ lớn của nhà dì hai con sinh con không phải cũng khoe như vậy sao? Sinh con rồi thì phải thông báo cho mọi người, để con nhận được lời chúc phúc của mọi người, bạn bè thân thích đều phải lì xì, bạn con sao? Không phải người yêu cũ của con đó chứ?"
Diêu Thư Lạc nóng ruột như lửa đốt, nhưng cái điện thoại cà tàng này lại không có sóng.
"Đương nhiên không phải, là bạn cùng phòng của con. Con hỏi mẹ chuyện này nữa, mang thai bao lâu thì sinh con, bụng lớn như vậy là mấy tháng?" Hắn so sánh bụng của Giang Dung lúc đến trường thi, "Có người nào bị bệnh bụng lớn như vậy không?"
Mẹ Diêu: "Lớn như vậy chắc là sắp sinh rồi, sinh viên đại học vừa mang thai vừa đi học hình như cũng bình thường mà."
Diêu Thư Lạc: "Vậy không thể nào con trai cũng mang thai được đúng không?"
Mẹ Diêu: "Chắc là được đó, thế giới này chuyện gì mà không có, mấy ngày trước còn xem một cặp đồng tính luyến ái người nước ngoài sinh con bằng công nghệ cao đó."
Kể từ khi biết con trai mình thích con trai, tư tưởng của mẹ Diêu càng ngày càng thoáng, ngay cả tin tức sinh con bằng công nghệ cao cũng xem.
Diêu Thư Lạc che mặt: "Con đang nói mang thai tự nhiên đó."
Mẹ Diêu: "Cũng có mà, người đàn ông trời sinh phát dục không hoàn chỉnh cũng có mà, trong cơ thể mọc tử cung."
Diêu Thư Lạc: "Mẹ ơi, mẹ hiểu biết thật nhiều."
Mẹ Diêu: "Chứ sao, mẹ cũng muốn bế cháu lắm, nếu thật sự có thể sinh con bằng công nghệ cao, con..."
Diêu Thư Lạc rụt người vào ghế: "Mẹ ơi, tuy con thích con trai, nhưng không có nghĩa là con muốn sinh con, tuyệt đối không thể nào!"
Mẹ Diêu thở dài: "Được rồi, nhà mình cũng không có nhiều tiền đến mức cho con sử dụng phương pháp nhân tạo."
Diêu Thư Lạc âm thầm lau mồ hôi, bà mẹ muốn bế cháu thật đáng sợ!
Mười giờ tối bọn họ mới đến thị trấn.
Diêu Thư Lạc sau khi làm xong thủ tục nhận phòng ở nhà dân mới cắm sạc cho cái điện thoại cà tàng.
Hắn muốn gửi tin nhắn cho Giang Dung, lại muốn tìm Lý Nhất Châu và Đinh Ngạn nói chuyện, nhưng hai tên này chắc là không phát hiện ra gì, còn vui vẻ nhấn like dưới vòng bạn bè.
Diêu Thư Lạc nóng ruột gãi đầu gãi tai, làm sao ngủ được đây.
Là bạn thân tốt nhất của Giang Dung, hắn và Hạ Tư Minh cũng không có tiếp xúc riêng tư gì.
Lâm Na Na thì vừa thấy vòng bạn bè đã đến hóng chuyện với hắn, nhưng cũng chỉ là hóng chuyện thôi, cô ấy không biết Giang Dung và Hạ Tư Minh là một cặp, hắn không thể nói gì cả.
Người khác không rõ, nhưng hắn thì rõ như ban ngày.
Người tiếp cận sự thật như hắn mệnh khổ quá mà, thật sự không muốn biết bí mật này.
Bây giờ hắn cẩn thận, tỉ mỉ hồi tưởng lại chi tiết tiếp xúc với Giang Dung trước đây, hắn và Hạ Tư Minh hình như chưa từng nói cậu bị u bướu, vẫn là hắn tự suy bụng ta ra bụng người, cho rằng phẫu thuật chắc chắn là u bướu, hơn nữa bụng của cậu thật sự lớn lên, ai mà không nghĩ như vậy.
Vào khoảng tháng năm, Giang Dung xin nghỉ về nhà chờ phẫu thuật, lúc mời bọn họ ăn cơm, bọn họ còn nói giỡn chuyện sinh con!
Bây giờ xem ra, hân mới là trò cười.
Hạ Tư Minh và Giang Dung từ đầu đến cuối đều không lừa gạt bọn họ, câu nào câu nấy là sự thật!
Lẽ nào đây là phản hồi tích cực của câu chuyện cậu bé chăn cừu sao? Đây đều là chiêu trò của Hạ Tư Minh mà.
Hạ Tư Minh dùng cách nói giỡn thông báo cho bọn họ Giang Dung là đối tượng của anh, bọn họ không tin, sau đó, hai người đó gọi nhau là ba Hạ ba Giang, mấy người bọn họ vẫn không tin!
Một chiêu xài hai lần, bọn họ lại lần nào cũng nhảy hố!
Nhưng, Giang Dung ngủ một giấc đến sáng hoàn toàn không biết bạn mình vì chuyện của mình mà trằn trọc.
Lúc cậu tỉnh lại, Hạ Tư Minh đang ngồi trong phòng khách cho Hạ Thịnh Lâm uống sữa.
Nhóc con thật sự mỗi ngày một khác, cân nặng cũng tăng rất nhanh, mới nửa tháng đã tăng nửa cân.
Có lẽ bé con thừa hưởng khung xương của Hạ Tư Minh, lúc sinh ra đã lớn hơn con của nhà người ta hai cỡ.
Cẳng chân đặc biệt có sức, vừa uống sữa vừa đạp.
Giang Dung hỏi Hạ Tư Minh: "Sao hai người đều tỉnh rồi?"
Hạ Tư Minh vẻ mặt ghét bỏ: "Anh sáng sớm dậy đi vệ sinh đã nghe nhóc con khóc, vừa thay tã xong, sao uống sữa cũng hôi như vậy."
Giang Dung ngồi bên cạnh anh nhìn nhóc con uống sữa, đưa ngón tay vào lòng bàn tay bé để bé con nắm, nắm rất chặt, rất có sức.
Cậu dịu dàng nói: "Cậu bé Hạ Thịnh Lâm sáng sớm đã ị đùn, làm ba thối hoắc."
Nhóc con chuyên chú uống sữa, nhưng mắt thì đảo qua đảo lại, mới nửa tháng tuổi chắc là nhìn người cũng không rõ lắm.
Nhưng Giang Dung cảm thấy con trai mình chỗ nào cũng đáng yêu.
Hạ Tư Minh đã thành thạo bế con, còn có thể tự nhiên nói chuyện với Giang Dung, mấy ngày đầu con mới sinh anh còn không dám đụng vào, vừa mềm vừa nhỏ, sợ chạm hư cục cưng này.
Anh nhớ đến chuyện tối hôm qua: "Dung Dung, anh có chuyện muốn bàn với em."
Cậu dịu dàng nói: "Anh nói đi."
Hạ Tư Minh: "Tiệc đầy tháng của con, em muốn mời ai đến? Người biết anh có con cũng không nhiều lắm."
Giang Dung lúc này mới ngẩng đầu: "Tiệc đầy tháng?"
Hạ Tư Minh: "Ừm, tối hôm qua anh đăng vòng bạn bè rồi."
Giang Dung lúc này mới tìm điện thoại, sau khi phẫu thuật tần suất xem điện thoại của cậu không cao, vừa tỉnh ngủ là xem Hạ Thịnh Lâm trước, điện thoại đã trở thành thứ yếu.
Cậu mở vòng bạn bè, thấy được lời tỏ tình của Hạ Tư Minh với mình.
Cậu dụi dụi hốc mắt nóng lên: "Em là người cuối cùng biết."
Hạ Tư Minh đỡ bình sữa, nói: "Em muốn nghe, mỗi ngày anh đều nói với em."
Anh thấy trong bình sữa của Hạ Thịnh Lâm chỉ còn lại hai ngụm, dứt khoát lấy bình sữa đi, ôm Giang Dung vào lòng.
Hạ Thịnh Lâm: "..."
Con trai uống ít hai ngụm cũng không sao, nhưng vợ thì phải dỗ cho tốt.
Anh hôn lên trán Giang Dung: "Anh yêu em."
Giang Dung cảm động, nhìn bình sữa của con trai: "Sao anh không cho bé con uống hết?"
Hạ Tư Minh: "..." Không phải là muốn ôm em sao?
Giang Dung lại nhét bình sữa vào miệng Hạ Thịnh Lâm, để bé con uống hết hai ngụm còn lại.
"Đừng lãng phí." Sữa bột này cũng không rẻ, Hạ Thịnh Lâm uống nhiều, một tuần uống hết một hộp rưỡi sữa bột đó.
Hạ Tư Minh nhấn mạnh: "Anh đang nói anh yêu em đó."
Giang Dung ngẩng mặt lên, cười nói: "Hạ Thịnh Lâm nói bé con cũng yêu ba."
Hạ Tư Minh: "..."
Tỏ tình mà còn bị con trai cướp mất hào quang, anh nói rồi mà, cuộc đời này không nên có sinh vật tên là con chen chân vào.
Hạ Tư Minh: "Em muốn mời ai đến tham gia tiệc đầy tháng của bé con?"
Giang Dung: "Anh có người muốn mời không?"
Hạ Tư Minh: "Mời Thang Dư Thành đi, anh ấy biết anh có con rồi, tiệc đầy tháng này chúng ta làm nhỏ thôi? Đợi đến tiệc trăm ngày của con rồi mời bọn họ."
Giang Dung: "Vậy em mời Diêu Thư Lạc? Cậu ấy thông minh như vậy, xem vòng bạn bè của anh chắc chắn sẽ đoán ra."
Hạ Tư Minh: "Được."
Đang nói chuyện, Giang Dung nhận được tin nhắn của Diêu Thư Lạc.
Diêu Thư Lạc: Tiện nói chuyện chút không?
Giang Dung trực tiếp gọi điện thoại thoại cho hắn.
Diêu Thư Lạc cả đêm không ngủ được mấy, lúc này giọng nói cũng khàn đi mấy phần: "Cậu phẫu thuật xong rồi sao?"
Giang Dung: "Xong rồi, vừa nghỉ hè là tớ phẫu thuật, cậu không khỏe sao? Sao giọng khàn vậy."
Diêu Thư Lạc: "Đi du lịch cùng ba mẹ, ngày nào cũng ăn thịt bò thịt dê, bị nóng trong người."
Hắn đúng là có hơi nóng trong người, nhưng tối hôm qua không ngủ được cũng là sự thật.
Giang Dung: "Vậy khi nào thì cậu kết thúc chuyến du lịch?"
Diêu Thư Lạc: "Chắc là hai tuần nữa, họ muốn chơi một tháng."
Hạ Tư Minh ngồi bên cạnh, Giang Dung mở loa ngoài, cùng Hạ Tư Minh nghe.
Diêu Thư Lạc cố ý nói lơ đãng: "Sau khi cậu phẫu thuật xong, lấy ra thứ gì vậy?"
Giang Dung cười một tiếng, đưa mắt nhìn Hạ Tư Minh: "Một cục cưng."
Cậu biết Diêu Thư Lạc thông minh, đoán được rồi.
Tay Diêu Thư Lạc run rẩy, một mặt vui mừng Giang Dung không giấu mình, một mặt lại buồn rầu vì tầm nhìn của mình, sao lại không suy nghĩ theo hướng mang thai chứ?
Hắn quá ngu ngốc!
Diêu Thư Lạc: "Cục cưng cỡ nào?"
Giang Dung không có mấy người bạn có thể khoe khoang, lúc đầu phải giấu diếm, bây giờ có bạn có thể nói chuyện rồi, tự nhiên cảm nhận được tâm lý muốn khoe khoang của Hạ Tư Minh và chú dì, thì ra con người đôi khi thật sự muốn chia sẻ niềm vui của mình với người khác.
Giang Dung: "Tớ gọi video cho cậu xem."
Diêu Thư Lạc bất an nhận video của Giang Dung.
Đầu tiên là thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Tư Minh, sau đó là hành vi hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh, anh đang ôm một đứa bé.
Hạ Tư Minh hỏi Diêu Thư Lạc: "Con trai tớ, đáng yêu không?"
Giang Dung: "Xin lỗi nha, trước đây cũng không dám nói thẳng với mọi người."
Trái tim lơ lửng của Diêu Thư Lạc thật sự chết rồi, Giang Dung thật sự sinh một nhóc con!
Sau một đêm lắng đọng tối hôm qua, còn có kỳ vọng của mẹ hắn đối với việc sinh con bằng công nghệ cao, hắn lại có thể chấp nhận ngay lập tức.
Tuyệt đối không phải vì cục cưng cười với ống kính một cái.
Diêu Thư Lạc: "Oa, bé con đang cười với tớ kìa."
Hạ Tư Minh phá vỡ ảo tưởng của hắn: "Không phải cười với cậu, bé con chỉ là thần kinh mặt chưa phát triển hoàn thiện, vừa uống sữa xong, thần kinh biểu hiện hưng phấn thôi."
Diêu Thư Lạc: "Tớ nói này Hạ thần à, cũng không cần giải thích tinh thần học thuật như vậy đâu, nhóc con chính là cười với tớ đó."
Giang Dung cười một tiếng: "Nửa tháng sau cậu có thể về thủ đô trước không? Bọn tớ chuẩn bị làm tiệc đầy tháng nhỏ cho Hạ Thịnh Lâm, mời bạn bè ăn bữa cơm."
Diêu Thư Lạc: "Chỉ mời mình tớ sao?" Quả nhiên không phí công thương Giang Dung!
Giang Dung: "Tớ chỉ mời cậu, Hạ Tư Minh mời một người bạn khác."
Diêu Thư Lạc: "Được, thế nào cũng phải làm tiệc đầy tháng cho cục cưng."
Hạ Tư Minh nhấn mạnh: "Nhóc con tên là Hạ Thịnh Lâm, để bé quen với tên của mình đo. Tớ bao vé máy bay cho cậu."
Diêu Thư Lạc: "Không cần, coi như tớ về trường sớm."
Hắn cũng không nhắc đến chuyện làm cha nuôi gì cho nhóc con, lời nói giỡn trước đây sao có thể làm thật.
Đúng là con trai thật mà.
Ba hắn lại gọi hắn: "Diêu Thư Lạc, con còn chưa đánh răng rửa mặt đi ăn sáng sao, lát nữa là xuất phát rồi."
Diêu Thư Lạc lập tức mặt mày xanh xao: "Không nói với mọi người nữa, tớ phải bắt đầu chuỗi ngày khổ nạn rồi, gửi cho tớ nhiều ảnh của cục cưng nhé, cho tớ được hưởng ngọt ngào một chút."
Giang Dung: "Sớm vậy sao, mới bảy giờ rưỡi, mọi người đã bắt đầu du lịch rồi."
Diêu Thư Lạc cuối cùng bổ sung một câu chúc mừng không mấy thành thạo: "Còn chưa chúc mừng hai người có quý tử, bảo bối phải khỏe mạnh lớn lên đó!"
Giang Dung nắm tay nhỏ của Hạ Thịnh Lâm nói: "Cảm ơn chú Lạc Lạc."
Diêu Thư Lạc lúc này mới cúp điện thoại với bọn họ.
Hắn nhanh chóng đánh răng rửa mặt thu dọn đồ đạc, sau đó chạy đến phòng bên cạnh tìm mẹ.
"Mẹ ơi, bạn con sinh con trai, mời con uống tiệc đầy tháng, con phải tặng quà gì?"
"Cứ trực tiếp nhất là lì xì, thân thiết hơn thì tặng vàng bạc, làm một cái khóa trường mệnh, vòng tay bình an, mặt dây chuyền con giáp gì đó..."
Diêu Thư Lạc: ...
Xem ra phải lấy tiền mừng tuổi mà hắn tiết kiệm nhiều năm ra rồi!
Giang Dung hồ đồ rồi, sao lại sinh con cho Hạ Tư Minh chứ?
Rõ ràng bọn họ đều là bảo bối mà.
Thật đau đầu, sau này cậu đi học còn phải trông con nữa sao?
Haizz...
Giang Dung vẫn không biết Diêu Thư Lạc đang lo lắng cho cuộc sống đại học tương lai của mình.
Cậu vui vẻ vì có thể chia sẻ niềm vui của mình với bạn bè, cả ngày đều cười tủm tỉm.
Hạ Tư Minh càng thương tiếc cậu hơn.
Anh không quên, Giang Dung không có người nhà.
Trước khi đi ngủ buổi tối, Giang Dung cầm một quyển danh tác lên đọc, Hạ Tư Minh hôn lên cổ cậu có mùi đào nhạt: "Xin lỗi."
Giang Dung khó hiểu đặt tạp chí xuống: "Sao lại xin lỗi em?"
Hạ Tư Minh: "Không chú ý đến em không có người nhà có thể chia sẻ niềm vui."
Giang Dung nghĩ đến ba mẹ của mình ở thế giới cũ, tựa vào vai anh: "Có ba mẹ cũng chưa chắc nhận được lời chúc phúc của bọn họ, có lẽ có một số ba mẹ sẽ vì một vài lý do không đáng kể mà từ bỏ con mình."
Hạ Tư Minh thấy trong đáy mắt cậu có nỗi buồn: "Lý do không đáng kể gì vậy?"
Giang Dung nghĩ đến vòng bạn bè kia của Hạ Tư Minh, cậu không chắc Hạ Tư Minh có tin lai lịch của mình không, nhưng cậu vẫn muốn nói cho anh biết sự thật.
Giang Dung: "Vì giới tính."
Hạ Tư Minh sờ mái tóc mềm mại của cậu, ban ngày đã gội đầu cho cậu rồi, lúc này thơm tho mềm mại.
Hạ Tư Minh: "Sao lại nói vậy?"
Giang Dung: "Trọng nam khinh nữ anh biết không?"
Hạ Tư Minh: "Biết, nhưng em là con trai, phần lớn ba mẹ đều thích con trai."
Giang Dung: "Không, không phải vậy, bọn em coi trọng giới tính thứ hai."
Hạ Tư Minh đã quen với quan niệm giới tính mà cậu nói: "Giới tính thứ hai là Alpha, Beta, Omega?"
Giang Dung ngồi dậy, ngồi trên đùi anh: "Ở đó, A và O được coi trọng nhất, còn Beta thì không được coi trọng lắm, mà em là một Beta."
Hạ Tư Minh nhất thời không hiểu: "Đều là đàn ông thì có gì khác nhau?"
Giang Dung đơn giản giải thích cho anh: "Alpha cơ thể cường tráng, bọn họ và Omega trời sinh một đôi, có thể ngửi được pheromone của đối phương, kỳ phát tình của Omega cần pheromone của Alpha, kỳ mẫn cảm của Alpha cũng cần sự an ủi của Omega. Mà Beta thì không ngửi được pheromone của hai người kia, càng không sinh con được."
Hạ Tư Minh hơi sắp xếp lại là hiểu ra, Beta tương ứng với ong thợ trong đàn ong, ngày nào cũng làm việc, còn Alpha và Omega thì tương ứng với ong đực và ong chúa, phụ trách tạo phúc cho nhân loại.
Hạ Tư Minh lại nói: "Nhưng em có thể sinh con."
Giang Dung: "Nhưng em vốn dĩ là Beta, tuyến thể không phát triển hoàn thiện, bị nhầm là không thể phân hóa thành Omega."
Hạ Tư Minh đột nhiên nhớ ra: "Khoan đã, nói vậy, Hạ Thịnh Lâm cũng có khả năng có giới tính thứ hai? Kỳ phân hóa là khi nào."
Giang Dung: "Kỳ phân hóa lần hai diễn ra tầm khi mười bốn mười lăm tuổi."
Hạ Tư Minh đột nhiên lo lắng: "Vậy xong rồi, nếu bé con là Alpha, đi đâu tìm Omega cho bé con phối đôi, nếu là Omega, thể trạng của nhóc lại giống em."
Giang Dung cũng ngồi dậy, cùng anh rơi vào cảm xúc khủng hoảng.
Chỉ là, cậu không căng thẳng như Hạ Tư Minh, cậu cũng là Omega, vẫn gặp được Hạ Tư Minh.
Giang Dung ngược lại an ủi anh: "Anh đừng căng thẳng, cũng có khả năng là Beta, hoặc là giống anh, là một chàng trai bình thường."
Hạ Tư Minh: "Hy vọng là vậy."
Tối nay, Hạ Tư Minh trằn trọc không ngủ được.
Tương tự, Giang Dung cũng hiếm khi mất ngủ.
Hai người nửa đêm cùng bò dậy.
Giang Dung hỏi anh: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
Hạ Tư Minh: "Không được, anh phải đi tra tư liệu."
Giang Dung: "Vậy em cùng anh tra, em cũng không ngủ được."
Đến hai giờ sáng, Giang Dung không chống đỡ được mới ngủ.
Hạ Tư Minh vẫn không ngủ được, chủ động đi cho Hạ Thịnh Lâm tỉnh dậy vì đói uống sữa.
Nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn ngây thơ của con trai, trong lòng anh hoảng hốt.
Anh lấy bình sữa Hạ Thịnh Lâm uống dở đi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nhóc: "Hạ Thịnh Lâm, nói cho ba biết, sau này con sẽ phân hóa thành giới tính gì?"
Hạ Thịnh Lâm không uống được sữa oa một tiếng khóc lên!
--
🍅 Hạ Thịnh Lâm: Ông làm ba tui hơi lâu rồi đó nha ông zà
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro