Chương 72: Vui không?
Ngày khaI giảng, cũng là một trong những ngày ít ỏi Hạ Tư Minh và Giang Dung luống cuống tay chân.
Trong hơn một tháng họ ở nhà, Hạ Thịnh Lâm ngủ ở phòng em bé, có người giữ trẻ chăm sóc, nhưng sau khi họ quay về, hai dì không tiện ở lại đây, buổi tối con ở cùng với họ.
Ý định ban đầu của họ đương nhiên là không thể hoàn toàn để người giữ trẻ chăm sóc, họ cũng có thể chăm sóc.
Giang Dung dưỡng bệnh hai tháng, vết thương sớm đã hồi phục, ở nhà cũng sống cuộc sống được nâng niu chiều chuộng, không ngờ, đêm đầu tiên đã suýt chút nữa không chống đỡ nổi.
Nửa đêm hai người thay phiên nhau dậy cho Hạ Thịnh Lâm uống sữa, Hạ Tư Minh dậy hai lần, Giang Dung dậy một lần, cậu còn thay tã cho con, may mà anh cũng coi như quen tay, Hạ Thịnh Lâm cũng không quậy phá gì, hai người cũng coi như ngủ được một giấc.
Tám giờ sáng, dì Dương đến giao ca, dì nấu cơm đã bưng bữa sáng đến cho họ từ nhà bên cạnh.
Dì Dương thấy Giang Dung vừa ăn sáng vừa ngáp không ngừng: "Tối qua hai người không ngủ ngon sao?"
Giang Dung: "Vâng, cho bé uống ba lần."
Dì Dương: "Là vậy đó, đợi bé có thể ăn dặm rồi, sau này số lần dậy ban đêm sẽ ít đi chút."
Hạ Tư Minh vừa nghe cơn buồn ngủ đã vơi đi chút, kiểu ngày tháng này vẫn còn hy vọng cứu chữa: "Hạ Thịnh Lâm khi nào có thể ăn thức ăn bổ sung?"
Dì Dương: "Khoảng sáu tháng."
Hạ Tư Minh: "..."
Nói cách khác, họ phải sống như vậy hết học kỳ này, chuyện dọn nhà đã cấp bách rồi.
Giang Dung ngược lại cảm thấy cũng được, cậu rộng lượng hơn chút, có độ bao dung vô hạn với con trai mình, theo cậu thấy Hạ Thịnh Lâm đã rất ngoan rồi, buổi tối không khóc quậy, chỉ lúc đói và tè thì lên tiếng nhắc nhở ba, những lúc khác đều rất ngoan.
Trước khi ra khỏi cửa, Giang Dung hôn cục cưng một cái, Hạ Tư Minh cũng mang vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo khẽ chạm vào mặt con trai.
Hạ Tư Minh thấy Giang Dung vẫn quyến luyến ngoái đầu nhìn con trai: "Đi thôi."
Giang Dung chỉ đành nhẫn tâm đi theo anh ra khỏi cửa: "Được."
Hai tháng nay ở nhà, cậu không mấy khi tách khỏi con trai, khó tránh khỏi không nỡ.
Hai ngày xả hơi sau khi hết cữ, Từ Minh Cần ở nhà, có người trông chừng, cậu rất yên tâm, nhưng bây giờ ra khỏi cửa chỉ còn lại dì, trong đầu cậu luôn lóe lên những tin tức lung tung.
Hạ Tư Minh biết Giang Dung lo lắng, cái gì cũng viết trên mặt, rất dễ hiểu.
Vừa lên xe anh đã đưa điện thoại di động của mình cho cậu: "Nè, phần mềm màu xanh lam, nếu lo lắng thì em tự xem camera giám sát."
Giang Dung biết mật khẩu điện thoại di động của Hạ Tư Minh, mở phần mềm chưa từng thấy, thật sự thấy dì đang làm gì dưới camera giám sát.
Cậu kinh ngạc nói: "Toàn bộ căn nhà đều có sao?"
Hạ Tư Minh: "Ừm, đều có."
Giang Dung: "Anh chu đáo quá vậy, lắp lúc nào vậy, em không biết gì hết."
Hạ Tư Minh: "Lúc em học đánh mạt chược với Diêu Thư Lạc."
Giang Dung hơi xấu hổ: "Lúc đó không phải đang ở cữ sao, anh không cho em ra ngoài."
Cậu thật sự không có kinh nghiệm như Hạ Tư Minh, bảo vệ cậu và em bé toàn diện, không để họ chịu chút ấm ức nào.
Hạ Tư Minh: "Anh đâu có trách em."
Anh cũng muốn Giang Dung dưỡng bệnh cho tốt, không để cậu lo lắng, tất cả đều là anh tự nguyện làm.
Ngày đầu tiên khai giảng, không cần đến quá sớm.
Giang Dung cũng mong chờ khai giảng, cuối cùng cũng có thể gặp những bạn học khác, cuộc sống có lẽ sẽ náo nhiệt hơn chút.
Vừa vào trường, cậu đã thấy phong cảnh khác hẳn ngày thường.
Khắp nơi đều treo băng rôn màu đỏ, trường học như thay đổi diện mạo.
"Có tân sinh viên nhập học sao?"
Xe chạy vào trong, còn thấy tân sinh viên năm nhất mặc đồng phục rằn ri chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống, dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên hô khẩu hiệu một hai một.
Giang Dung chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, tò mò ghé sát cửa sổ xe xem.
Lúc cậu thành tân sinh viên đại học cũng có huấn luyện quân sự, nhưng không phải ở trường, mà trực tiếp đến quân đội tập huấn, kéo dài một tháng, siêu siêu vất vả, sau khi quân huấn xong ai nấy đều lột xác. Chỉ là, thể chất của ba giới tính có sự khác biệt, Alpha, Beta, Omega đều tập huấn riêng.
Không giống thế giới này, nam sinh nữ sinh đều huấn luyện thống nhất, khác biệt không nhiều.
Có lẽ đây mới là định nghĩa của bình đẳng.
Giang Dung: "Anh cũng từng tham gia quân huấn sao?"
Hạ Tư Minh thấy cậu tò mò không thôi: "Từng tham gia, xuống xem không? Đại bộ phận đều tập huấn ở sân vận động."
Giang Dung gật đầu: "Được ạ."
Cậu như lần đầu tiên đến trường, cái gì cũng thấy mới lạ.
Hạ Tư Minh đỗ xe xong, hai người không trực tiếp đến lớp, mà đi về phía sân vận động.
Lúc Giang Dung đến trường này đã là mùa thu, chỉ có năm nhất mới có tiết thể dục, tiết thể dục năm hai là môn tự chọn, "Giang Dung" không đăng ký, cậu cũng chưa từng thật sự đến sân vận động vận động.
Đại học Tần có ba nhà thi đấu lớn, một sân bóng đá lớn, ba sân bóng đá nhỏ, mấy nhà thi đấu lớn nhỏ của các môn thể thao khác nhau, đủ cho hàng vạn sinh viên sử dụng.
Mùa xuân chim hót hoa nở sớm đã qua, nhưng mùa hè mặt trời như lửa vẫn còn, bãi cỏ bị phơi nắng đến mức hơi héo úa, điều này đối lập rõ ràng với các học sinh đang huấn luyện trên sân vận động.
Mấy đội chia nhau chiếm giữ các vị trí khác nhau để huấn luyện, khẩu hiệu huấn luyện không chỉ vang vọng mà còn đinh tai nhức óc.
Giang Dung và Hạ Tư Minh đứng trên bậc thang nghiêng của sân vận động nhìn xuống, tế bào nhiệt huyết của cậu sắp trào ra rồi.
Không khỏi cảm thán: "Hoành tráng quá."
Hạ Tư Minh: "Đúng vậy."
Giang Dung xem thời gian, còn cách giờ vào học một chút, thế nên cậu ngồi xuống bậc thang.
"Bọn mình ngồi một lát được không?"
"Được." Hạ Tư Minh vừa rồi tiện tay lấy một cái mũ tai bèo đội lên đầu cho cậu, "Đừng phơi nắng."
"Mới sáng thôi mà, không sao đâu." Bây giờ nhiệt độ tăng lên, Giang Dung cảm thấy hơi nóng, sau khi phẫu thuật đúng là dưỡng được cơ thể, nhưng trên người không có mấy cơ bắp. Cậu suy nghĩ đợi một thời gian nữa phải luyện lại cơ bắp đã mất, cậu cũng từng có bốn múi bụng đó.
Hai người đang nói chuyện, có người đi đến.
Thì ra là người của hội sinh viên, thấy Hạ Tư Minh, đến nói chuyện với anh.
Người đến: "Hội trưởng, sao anh lại đến đây!"
Hạ Tư Minh: "Đừng gọi bậy, tôi không phải hội trưởng, đã rời khỏi hội sinh viên rồi."
Người đến là hội trưởng hội sinh viên khoa họ. Hạ Tư Minh trước đây là phó hội trưởng toàn trường, sau này vì Giang Dung mang thai, anh phải chăm sóc người ta, trực tiếp từ chức. Anh cũng hơi không nhớ nổi trước đây mình vào hội sinh viên làm mấy việc không được mấy ai cảm kích này làm gì.
Hội trưởng hội sinh viên khoa: "Dù sao trong lòng em anh vẫn là ứng cử viên hội trưởng số một, bài phát biểu đại diện học trưởng lễ khai giảng tân sinh năm nay có phải đã định là anh không?"
Hạ Tư Minh: "Ừm."
Hội trưởng hội sinh viên khoa: "Bây giờ họ đang diễn tập cuối cùng, ngày mai sẽ biểu diễn tổng duyệt và lễ khai giảng, nhớ đừng đến muộn đó."
Hạ Tư Minh: "Ừm."
Hội trưởng hội sinh viên khoa nói mấy câu này rồi, vì còn có việc phải sắp xếp nên được người khác gọi đi.
Lúc Hạ Tư Minh quay đầu lại thấy Giang Dung chống cằm nhìn mình, trong mắt như có ngôi sao đang lóe lên: "Sao vậy?"
Giang Dung không nhịn được khen: "Anh lợi hại quá vậy, còn làm đại diện học trưởng, là để khuyến khích tân sinh viên sao? Nói mấy phút? Mấy giờ bắt đầu, ngày mai em có thể đến xem anh phát biểu không? Em muốn xem."
"Được." Hạ Tư Minh vốn dĩ không xem chuyện này ra gì, thứ nhất anh không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, đại diện tân sinh viên năm nhất cũng là anh, lần này làm đại diện khóa trên, cũng sắp xếp cho anh, vốn dĩ không muốn đi, nhưng thầy chủ nhiệm cho phép anh chỉ nói ba phút, anh miễn cưỡng đồng ý.
Mặt trời càng ngày càng nóng, Giang Dung cũng không nỡ để Hạ Tư Minh phơi nắng, hai người vội vàng đi về phía tòa nhà dạy học.
Mấy ngày không gặp Diêu Thư Lạc, Giang Dung cũng rất nhớ.
Sau khi cậu hết cữ, Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu làm một tháng làm thêm kiếm được chút tiền tiêu vặt chạy đến bờ biển chơi lướt sóng.
Vừa vào lớp, cậu đã thấy Diêu Thư Lạc bịt kín mặt bằng khẩu trang và kính râm.
Giang Dung: "Lạc Lạc, cậu sao vậy? Bị bệnh sao? Sao trong lớp cũng đeo khẩu trang và kính râm?"
Diêu Thư Lạc che mặt: "Đừng nhắc nữa đừng nhắc nữa, Dung Dung, mặt tớ xong đời rồi!"
Giang Dung thật sự tưởng hắn xảy ra chuyện lớn gì: "Hỏng mặt rồi? Nghiêm trọng không?"
Lý Nhất Châu thật sự không nhìn nổi Diêu Thư Lạc giả vờ đáng thương nữa: "Gì chứ, cậu ta chỉ bị cháy nắng chút thôi, kêu la mấy ngày rồi, đàn ông cháy nắng chút thì sao!"
Giang Dung nghe Lý Nhất Châu nói thế biết hắn không sao, thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, cháy nắng chút thì có sao."
Diêu Thư Lạc tức giận không thôi: "Lý Nhất Châu cậu biết cái gì, cậu là đồ da đen, cậu có phơi nắng cũng y như vậy, da tớ mềm mại non mịn thành ra như vậy, không thể gặp người khác được, sớm biết vậy không nghe lời cậu đi lướt sóng rồi!"
Lý Nhất Châu cười trên nỗi đau của người khác: "Ai bảo cậu không chịu bôi kem chống nắng, nếu cậu nghe lời tớ bôi thì có chuyện gì đâu."
Giang Dung cũng tò mò Diêu Thư Lạc bị phơi nắng thành bộ dạng gì: "Tháo khẩu trang cho tớ xem thử?"
Diêu Thư Lạc: "Đừng mà."
Giang Dung cũng không ép hắn, nhưng thật sự rất tò mò.
Diêu Thư Lạc lúc này lại không chịu rồi: "Hay là tớ cho cậu xem thử một chút thôi."
Giang Dung: "Được được được."
Diêu Thư Lạc nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, rồi lại đeo lên.
Giang Dung phì cười thành tiếng, Diêu Thư Lạc phơi nắng thành mắt gấu trúc!
Diêu Thư Lạc: "Cậu thấy đó, tớ đã biết không thể cho mấy người khác xem mà!"
Học kỳ mới bắt đầu trong không khí vui vẻ này.
Lúc cùng nhau đi vệ sinh sau khi tan học, Diêu Thư Lạc lặng lẽ hỏi Giang Dung: "Nhóc Thịnh Lâm bây giờ thế nào rồi? Hai người dẫn theo bên cạnh sao?"
Diêu Thư Lạc rất lâu không gặp Hạ Thịnh Lâm rồi.
Giang Dung tự hào nói: "Đương nhiên, con ở cùng bọn tớ, bé con lớn nhanh lắm."
Diêu Thư Lạc hẹn cậu đợi da mắt hết đen rồi sẽ đi gặp Hạ Thịnh Lâm, miễn cho con nít tưởng chú Lạc biến thành bộ dạng gấu trúc.
Giang Dung nghĩ thầm con nít cũng không có trí nhớ nhanh như này.
Buổi trưa, Hạ Tư Minh và Giang Dung về nhà ăn cơm trưa nghỉ ngơi tiện thể thăm nhóc con Hạ Thịnh Lâm.
Cậu nhóc nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, ngược lại không có gì.
Sáng hôm sau, Hạ Tư Minh phải phát biểu tại lễ khai giảng tân sinh viên.
Giang Dung không đành lòng bỏ lỡ, nửa tiết học chủ động muốn rời đi, Diêu Thư Lạc thấy cậu ngồi không yên cứ nhìn ra ngoài.
Diêu Thư Lạc dùng sách che miệng nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn gì vậy? Hạ Tư Minh đâu có ở bên ngoài."
Giang Dung: "Anh ấy đi phát biểu tại lễ khai giảng tân sinh viên rồi, tớ muốn đi xem."
Diêu Thư Lạc: "Hai người có cần dính nhau như vậy không?"
Giang Dung xoắn xuýt vô cùng, thầy đang giảng bài trên bục giảng, cậu trước giờ vẫn là một em bé ngoan, giữa chừng rời đi có hơi bất kính với thầy.
Diêu Thư Lạc vui vẻ: "Đi thôi, tớ đi cùng cậu, thầy sẽ không quản đâu."
Diêu Thư Lạc đột nhiên phát hiện, sau khi Giang Dung sinh con cả người đều toát ra một cảm giác nhẹ nhõm, cậu cũng trở nên cởi mở hơn nhiều, bình thường nói chuyện biểu cảm cũng sinh động hơn nhiều, trước đây như có một ngọn núi lớn đè trên đầu cậu, mà bây giờ cả người thả lỏng hơn nhiều, là trạng thái nên có của một sinh viên đại học.
Hai người lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Lý Nhất Châu tối qua không ngủ ngon đang ngủ gà ngủ gật trên bàn, chớp mắt một cái hai người bên cạnh đã biến mất, cậu ta ngơ ngác.
Má ơi, mấy người trốn học không rủ tui!
Hai người chống chọi với ánh mặt trời lúc mười giờ sáng chạy đến cạnh sân vận động.
Bây giờ là tân sinh viên phát biểu, sắp đến lượt anh rồi, họ không đến muộn.
Lúc Hạ Tư Minh lên sân khấu đã dẫn đến không ít tiếng kinh hô của các em gái khóa dưới.
Hôm nay Hạ Tư Minh chỉ mặc một chiếc áo phông màu sáng phong cách lười biếng và quần thường màu đen, nhưng phối hợp với khí chất lạnh lùng cao ngạo của anh, quần áo thường cũng mặc ra khí chất của áo sơ mi và quần tây.
Giang Dung vừa nhìn thấy Hạ Tư Minh mắt đã phát sáng: "Hạ Tư Minh đẹp trai quá."
Diêu Thư Lạc chua xót nói: "Tớ vẫn còn ở đây đó, cậu đã phát cuồng vì chồng cậu rồi."
Mặt Giang Dung hơi nóng lên: "Được rồi."
Hạ Tư Minh cầm micro bắt đầu phát biểu, giọng nói trầm thấp nhưng ôn hòa có lực, như cơn gió nhẹ kiên cường trong ngày hè, nhưng nơi đã đi qua lại không dừng lại.
Đến khi anh ngẩng mắt thấy Giang Dung đứng cách đó không xa, giọng nói đột nhiên có chút gợn sóng.
Anh và thầy chủ nhiệm đã nói chỉ phát biểu ba phút, vừa hay vừa đúng ba phút, nói xong trực tiếp đi về phía Giang Dung.
Tân sinh viên bên dưới sau khi được các anh chị khóa trên phổ cập mới biết, đây là hotboy trường họ.
Tân sinh viên: "Oa, đẹp trai quá!"
Các anh chị khóa trên lại nói: "Hotboy trường có đối tượng rồi, đừng đào sâu, nếu không sẽ nhận được thư luật sư."
Tân sinh viên: "Hotboy trường ngầu quá, đối tượng của anh ấy chắc chắn cũng rất đẹp trai?"
Các anh chị khóa trên: "Xin lỗi, bọn chị cũng không biết."
Tân sinh viên: "Hotboy trường vừa rồi đội mũ lên đầu cho bạn nam trắng trẻo xinh đẹp kia, ngọt ngào quá."
Các anh chị khóa trên: "Đó là bạn học của cậu ấy, cũng là học trưởng của mấy đứa, chắc là độc thân đó."
Tân sinh viên: "Đến trường này đúng là đến đúng nơi rồi, hotboy trường đại học Tần bọn em đẹp trai quá!"
Toàn bộ giáo viên và sinh viên toàn trường đều biết chuyện Hạ Tư Minh không độc thân, sau khi phát biểu lễ khai giảng tân sinh viên, xung quanh Hạ Tư Minh nói thanh tịnh thì cũng thanh tịnh, nhưng nói không thanh tịnh thì cũng không thanh tịnh.
Vì anh phát hiện, sau khi phát biểu tân sinh viên, trên đường đi luôn có một hai em gái khóa dưới đến xin wechat của Giang Dung!
Hôm nay, hai người chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa, hai em gái khóa dưới chặn Giang Dung lại.
Các em gái khóa dưới đúng là cái tuổi không biết trời cao đất dày: "Đàn anh, anh đẹp trai quá, nghe nói anh độc thân, em rất muốn làm quen với anh, bọn em có thể thêm wechat không?"
Hạ Tư Minh: "..." Ai nói với họ Giang Dung độc thân.
Giang Dung lễ phép từ chối em gái nhiệt tình hào phóng: "Xin lỗi, anh không độc thân."
Em gái khóa dưới: "Không thể nào, mọi người đều nói hotboy trường có đối tượng, nhưng anh chắc chắn độc thân."
Giang Dung dở khóc dở cười: "Anh thật sự có đối tượng."
Em gái khóa dưới chỉ cảm thấy đây là cái cớ.
Tối hôm đó có người đăng bài cầu cứu trên diễn đàn trường.
[Cầu cứu: Làm sao mới có thể theo đuổi được có nụ cười dịu dàng bên cạnh hotboy trường?]
[+1.]
[Anh ấy dịu dàng quá, cười lên như gió xuân ấm áp, em tuyên bố, anh ấy là nam thần của em.]
[Nhìn gần thì anh ấy thật sự rất đẹp trai, da dẻ siêu mịn màng, nhưng không phải kiểu đẹp trai nữ tính, là bạn trai đẹp trai tinh xảo nhất tui từng thấy.]
[Cho nên, em phải làm sao mới có thể theo đuổi anh đâyyyyyy.]
[Anh ấy nói anh ấy có đối tượng rồi.]
[Vậy chắc chắn là giả, trước đây tui thường thấy anh ấy ở thư viện.]
[Anh ấy có đối tượng, anh ấy có đối tượng, anh ấy có đối tượng, chuyện quan trọng phải nói ba lần!]
Sau khi Giang Dung ăn tối xong, đang ôm Hạ Thịnh Lâm vỗ ợ cho con, Hạ Tư Minh luôn không tranh chuyện này với cậu lại nhìn chằm chằm điện thoại di động với vẻ mặt khổ đại thâm cừu.
Giang Dung hỏi anh: "Điện thoại di động chọc giận anh sao?"
Hạ Tư Minh nhìn Giang Dung, bà xã anh đúng là vừa đẹp trai vừa dịu dàng, thật sự muốn nói cho người ngoài biết, đối tượng của anh chính là Giang Dung, sự dịu dàng của cậu chỉ có mình anh được thấy.
Hạ Tư Minh tiến lên hôn cậu một cái: "Sau này đừng dịu dàng với người khác như vậy."
Giang Dung bật cười: "Được."
Sau khi trải qua hai tuần hòa hợp, hai người cũng dần thích ứng với cuộc sống vừa đi học vừa chăm con.
Buổi tối.
Sau khi con ngủ, Hạ Tư Minh quấn lấy Giang Dung hôn sâu, mùi đào nhạt đi trong thời gian ở cữ dần dần quay về.
Cuối cùng Giang Dung lại bị mỏi tay, còn lâu hơn lần trước, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hai tuần sau khi khai giảng, Giang Dung hẹn bác sĩ Lưu kiểm tra sức khỏe, chủ yếu là kiểm tra khoang sinh sản bên trong có bình thường không, có viêm nhiễm gì không.
Bác sĩ Lưu: "Cậu hồi phục rất tốt, rất bình thường."
Hạ Tư Minh đi vệ sinh, không đi vào cùng.
Giang Dung thật ra biết tình trạng cơ thể của mình, chỉ là muốn kiểm tra để Hạ Tư Minh yên tâm.
Cậu hơi ngại ngùng hỏi bác sĩ Lưu: "Bác sĩ Lưu, cháu cảm thấy kỳ phát tình của mình sắp đến rồi, cháu có thể quan hệ với anh ấy không?"
Bác sĩ Lưu bật cười: "Có thể."
Cô biết chuyện pheromone và kỳ phát tình.
Giang Dung thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn bác sĩ."
Lúc chuẩn bị rời đi, bác sĩ Lưu lại nói thêm một câu: "Đúng rồi, cô nghe bác sĩ Từ nói muốn giúp cháu nghiên cứu thuốc ức chế kỳ phát tình, cháu có muốn tìm lão Lưu thử xem không."
Giang Dung: "Có thể sao ạ?"
Bác sĩ Lưu: "Gần đây ông ấy cũng đang nghiên cứu vấn đề của cháu, đưa cho cô xem mấy phương án, cô cảm thấy có lẽ sẽ có chút tác dụng."
Mắt Giang Dung sáng lên: "Vậy cảm ơn cô nhiều, sau khi tan học cháu sẽ tìm ông Lưu hỏi thử."
Bác sĩ Lưu: "Tóm lại đừng quá lo lắng, dù là bệnh nan y gì, luôn có cách giải quyết."
Sau khi được bác sĩ Lưu an ủi, Giang Dung vui vẻ đi tìm Hạ Tư Minh, đồng thời nói cho anh biết tin tốt này.
Chìa khóa xe trong tay Hạ Tư Minh rơi xuống đất.
Lòng anh ngổn ngang trăm mối: "Ông Lưu có khả năng chữa khỏi kỳ phát tình của em sao?"
Giang Dung mỉm cười hỏi anh: "Đúng vậy, anh vui không?"
Hạ Tư Minh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro