Chương 73: Mong chờ sinh nhật!

Việc ông Lưu có thật sự giải quyết được kỳ phát tình của Giang Dung hay không hiện tại chỉ là lời nói của bác sĩ Lưu.

Giang Dung có wechat của ông Lưu, ông ấy là một người già hợp thời, sử dụng điện thoại rất thành thạo, tin nhắn của Giang Dung ông ấy đều trả lời ngay lập tức.

Giang Dung và ông Lưu hẹn thứ hai gặp mặt nói chuyện ở trường.

Bệnh viện phân tích khoa học từ góc độ y học phương Tây, còn ông Lưu thì điều dưỡng từ góc độ Trung y.

Ông Lưu giỏi nhất vẫn là châm cứu điêu luyện.

Ông ấy cũng xem qua sơ đồ cấu trúc cơ thể của Giang Dung, biết đường đi kinh mạch trong cơ thể cậu.

Giang Dung mọc nhiều hơn người bình thường một tuyến thể có quan hệ mật thiết với kỳ phát tình, tự nhiên cũng nhiều hơn một số kinh mạch, lúc châm cứu cũng có sự khác biệt.

Thật ra, trong thế giới của Giang Dung cũng có Trung y, nhưng sự phát triển của Trung y ở thế giới cũ lại không bằng thế giới này. Có lẽ là tiến trình lịch sử khác nhau, bên đó rất ít bác sĩ biết dùng châm cứu, bọn họ biết nhiều nhất chỉ có thể kê đơn thuốc, chỉ dừng lại ở tầng nông cạn bên ngoài.

Lúc Giang Dung đi gặp ông Lưu, Hạ Tư Minh cũng đi theo.

Cậu an ủi nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Hạ Tư Minh: "Sao anh còn căng thẳng hơn em?"

Hạ Tư Minh: "Ừm, anh rất căng thẳng."

Anh không căng thẳng sao được?

Một mặt anh thật sự không hy vọng Giang Dung bị kỳ phát tình giam cầm, mặt khác anh lại...

Thôi, vẫn là sức khỏe của Giang Dung quan trọng nhất, mấy sở thích nhỏ không thể nói ra của anh vẫn là đừng nói ra thì hơn.

Ông Lưu cố ý sắp xếp thời gian cho bọn họ, ông cụ cũng không câu nệ nhiều như vậy, cơm trưa đều mua ở nhà ăn trường học, rất gần gũi với quần chúng, ông ấy ở trong nước là một lão trung y đức cao vọng trọng, mấy hậu bối khác ở trước mặt ông ấy đều phải kính trọng.

Ông Lưu không lập tức châm cứu cho Giang Dung, mà bắt mạch cho cậu trước, sau đó hỏi cậu một số tình huống liên quan đến kỳ phát tình.

Ông Lưu: "Ta còn chưa hỏi kỹ, trước khi kỳ phát tình đến thì cháu có cảm giác gì?"

Giang Dung: "Cháu mới chỉ trải qua một lần kỳ phát tình, trước đây luôn không biết mình sẽ phát tình, tuyến thể chưa trưởng thành. Hai tuần trước kỳ phát tình thì cháu thấy tuyến thể hơi chua hơi căng, cơ thể cũng tương đối mệt mỏi."

Ông Lưu ghi lại các triệu chứng cậu nói vào sổ tay.

Ông Lưu: "Kỳ phát tình lần sau là khi nào?"

Giang Dung: "Cháu cũng không biết, lần kiểm tra nồng độ pheromone lần trước là sau khi sinh con, nồng độ pheromone có giảm xuống."

Ông Lưu: "Nói cách khác lần kiểm tra pheromone nào cũng không phải giá trị pheromone thông thường."

Giang Dung gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Ông Lưu: "Ta bắt mạch cho cháu rồi, cơ thể rất khỏe mạnh. Vì cháu chỉ trải qua một lần kỳ phát tình, nên nhiều triệu chứng không tính, cái này cần quan sát lâu dài. Vậy đi, kỳ phát tình lần thứ hai của cháu còn chưa đến đúng không?"

Giang Dung: "Vâng, còn chưa đến ạ."

Ông Lưu: "Vậy bây giờ tạm thời không xem xét chuyện châm cứu, cháu quan sát xem trước khi kỳ phát tình lần thứ hai đến có triệu chứng gì, sau đó đến chỗ bác sĩ của kiểm tra pheromone trước và sau kỳ phát tình. Cái này là trời sinh, muốn hoàn toàn không có kỳ phát tình là không thực tế, tuyến thể vững vàng mọc trên gáy của cháu, trừ khi cháu cắt bỏ tuyến thể. Nhưng kinh mạch trong cơ thể cháu nối liền với tuyến thể, sau khi cắt bỏ chắc chắn sẽ có di chứng, cái này chỉ có thể ức chế hoặc khống chế thôi."

Giang Dung rất tán thành.

Trong thế giới của bọn họ trừ khi đến bước đường cùng, nếu không sẽ không ai tùy tiện cắt bỏ tuyến thể.

Vì tuyến thể đối với Alpha và Omega mà nói là cơ quan "tình dục" rất quan trọng, cắt bỏ tuyến thể tương đương với việc thiến bọn họ, cho nên, bọn họ tuân theo quy tắc tự nhiên đồng thời phối hợp sử dụng thuốc ức chế, có thể hoàn toàn đáp ứng nhu cầu của Alpha và Omega, dù sao nghiên cứu mấy trăm năm, khoa học đã rất tiên tiến rồi.

Hạ Tư Minh: "Nói cách khác vẫn chỉ có thể ức chế không thể hoàn toàn chữa khỏi kỳ phát tình sao ạ?"

Ông Lưu: "Đương nhiên không thể, cái này giống như cắt bỏ gốc rễ của đàn ông vậy, cậu chịu được sao?"

Hạ Tư Minh thở phào nhẹ nhõm.

Giang Dung: "Vốn dĩ cháu cũng chỉ hy vọng khi mình ở bên ngoài gặp kỳ phát tình có thể dùng thuốc hoặc thuốc ức chế để khống chế, cháu cũng không nghĩ đến việc cắt bỏ nó."

Cậu nhìn Hạ Tư Minh, lại nói: "Ở nhà có Hạ Tư Minh giúp cháu, cháu không lo."

Hạ Tư Minh vừa nghe được sự khẳng định của cậu, chút lo lắng trong lòng cũng tiêu tan, thì ra không phải hoàn toàn không có kỳ phát tình.

Ông Lưu: "Đây là một quá trình khống chế lâu dài, nước ta không có tiền lệ như vậy, chỉ có thể từng bước một, nếu bên viện trưởng Từ có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc ức chế nhắm vào sự mất cân bằng pheromone của cháu thì cũng không tệ, cũng xem như song song tiến hành."

Cái này đã tốt hơn nhiều so với dự tính ban đầu của Giang Dung, nhưng dù có nghiên cứu chế tạo ra phương pháp và thuốc khống chế thích hợp với cậu hay không, cậu cũng không lo lắng, vì đường lui cuối cùng của cậu vẫn là Hạ Tư Minh.

Hạ Tư Minh vẫn ngổn ngang trăm mối, thì ra không đơn giản như anh nghĩ.

Kỳ phát tình đúng là một đặc trưng sinh lý thần kỳ.

Giang Dung sớm đã có dự cảm, tâm thái đặc biệt tốt, chuyện gì cũng có hai mặt, vì kỳ phát tình mà cậu có được gia đình hiện tại, gặp được Hạ Tư Minh yêu cậu như vậy, trên thế giới này còn có một cục cưng duy nhất có quan hệ máu mủ với cậu, chỉ là sau này cậu chỉ cần khống chế tốt, tính toán thời gian cũng không có vấn đề gì.

Từ cái ngày ở quán bar Hạ Tư Minh chủ động đỡ cậu, bọn họ đã định sẵn bị trói buộc với nhau.

Ông Lưu bảo Giang Dung tiếp tục quan sát sự thay đổi cơ thể của mình, Hạ Tư Minh còn vội hơn cả cậu.

Trong thời gian ở cữ, mùi đào trên người Giang Dung nhạt đi, gần đây, mùi đào lại đậm lên, nhưng lại không đậm như trong thời gian mang thai.

Nói thật, bản thân anh cũng có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của Giang Dung.

Sáng sớm ngày thứ hai từ chỗ ông Lưu về, anh vừa mở mắt ra đã bắt đầu hỏi Giang Dung.

Anh muốn ghi chép tin tức của Giang Dung, tuy rằng kỳ phát tình đối với anh mà nói là phúc lợi, nhưng anh không thể đặt trên tiền đề Giang Dung mấy chục năm sau không tự do.

Hạ Tư Minh giữ thái độ nghiêm cẩn của việc làm thí nghiệm, anh mở ghi chú điện thoại di động, nhấn ghi lại thời gian: "Hôm nay em có chỗ nào không khỏe không? Phản ứng đặc biệt nào đó?."

Giang Dung sáng sớm đã dậy cho Hạ Thịnh Lâm uống sữa, buồn ngủ đến mức khóe mắt còn đọng nước mắt, cậu lắc đầu: "Không có, em rất khỏe."

Hạ Tư Minh: "Không phải em nói kỳ phát tình sắp đến rồi sao?"

Giang Dung: "Không chắc mà, cơ thể mới hồi phục."

Cảm xúc của Hạ Tư Minh mấy ngày nay lên xuống thất thường, anh còn lo lắng hơn cả Giang Dung, lỡ như lúc kỳ phát tình của cậu đến, mình không ở bên cạnh cậu thì sao?

Vẻ mặt anh nhuốm vẻ lo lắng: "Mùi pheromone trên người em đậm hơn lúc trước."

Giang Dung bất đắc dĩ chớp mắt: "Đúng là hơi đậm, nhưng em cũng là Omega mới vào nghề, trước đây chưa từng làm."

Trước đây cậu sẽ giữ khoảng cách xã giao nhất định với Omega, cũng không có bạn Omega, không có đối tượng tham khảo.

Hạ Tư Minh: "..." Lần đầu tiên phát hiện Giang Dung thật sự không để tâm đến mình, vậy chỉ có thể để anh lo lắng nhiều hơn chút rồi.

Kết quả của việc Hạ Tư Minh lo lắng là sáng trưa tối đều hỏi thăm tình trạng cơ thể của Giang Dung một lần.

Sáng sớm tỉnh dậy.

Hạ Tư Minh: "Hôm nay thế nào rồi? Tuyến thể có chua có căng không?"

Giang Dung: "Không căng mà."

Buổi trưa, Giang Dung lấy đồ chơi nhỏ chọc ghẹo Hạ Thịnh Lâm.

Hạ Tư Minh: "Bây giờ tuyến thể có khác thường gì không?"

Giang Dung: "Không có."

Buổi tối.

Giang Dung vừa nằm trên giường, chuẩn bị chui vào lòng Hạ Tư Minh nghỉ ngơi, lại thấy anh mở ghi chú điện thoại di động.

Hạ Tư Minh: "Bây giờ cơ thể có thay đổi gì không?"

Giang Dung: "... Không có."

Vốn dĩ muốn hôn anh một cái, trong nháy mắt bị dập tắt sự nhiệt tình nhỏ bé, Hạ Tư Minh lại bắt đầu lo lắng rồi.

Người này sao dễ lo lắng vậy.

Ngày hôm sau, Hạ Tư Minh vẫn ghi chép, Giang Dung cũng không cảm thấy phiền.

Buổi trưa ngày thứ ba, Hạ Tư Minh vừa mở miệng, Giang Dung thấy lịch trên điện thoại di động của anh.

Đột nhiên kêu lên: "A!"

Hạ Tư Minh mấy ngày nay cảm xúc căng thẳng lập tức đứng dậy, chuẩn bị cùng Giang Dung trải qua ba ngày.

Anh hỏi: "Sao vậy? Có phải kỳ phát tình sắp đến rồi?"

Giang Dung vội vàng ấn anh ngồi về ghế sofa: "Không phải, không phải, anh đừng căng thẳng, em nhớ ra ngày kia là sinh nhật em."

Hạ Tư Minh: "... Sinh nhật sắp đến rồi?"

Anh nhớ chứng minh thư của Giang Dung không phải ngày này.

Giang Dung: "Ừm."

Hạ Tư Minh ngồi trở lại ghế sofa, tiện thể kéo Giang Dung ngồi lên đùi mình: "Sinh nhật hai mươi mốt tuổi?"

Gần đây nhiều việc quá, anh quên mất hỏi thời gian sinh nhật của Giang Dung, may mà cậu tự nhắc, nếu không sẽ bỏ lỡ sinh nhật của cậu.

Giang Dung: "Ừm."

Sinh nhật hai mươi mốt tuổi năm ngoái của Hạ Tư Minh đã trải qua rất khó quên, anh cũng muốn cho Giang Dung một sinh nhật khó quên.

Anh hôn lên má trắng hồng của Giang Dung: "Bé cưng muốn trải qua như thế nào?" Đây là làn da trắng nõn do anh nuôi ra, rất có cảm giác thành tựu.

Giang Dung thật ra rất thích náo nhiệt, nhưng tính cách của cậu lại không ồn ào.

"Hay là cùng mọi người ăn sinh nhật qua? Ăn một bữa cơm đơn giản cũng được, ngày kia vừa hay là thứ năm." Đúng là những ngày không rảnh rỗi.

"Không được, như vậy đơn giản quá." Đây là sinh nhật đầu tiên anh làm cho Giang Dung, nhất định phải khó quên, "Để anh sắp xếp."

"Vậy cũng đừng quá long trọng."

Lúc nhỏ Giang Dung cũng mong chờ nhận quà sinh nhật, muốn mời bạn bè ở trường ăn bánh kem, nhưng ba mẹ cậu luôn nói đừng chơi với mấy bạn học bình dân đó, cậu sau này sẽ làm Omega, mấy bạn học đó không có lợi gì cho cậu, sinh nhật của cậu luôn trải qua rất đơn giản. Cũng vì suy nghĩ này của ba mẹ, cậu luôn ăn bánh kem của người khác, nhưng bạn học lại không nhận được bánh kem của cậu, tình cảm giữa bạn bè là tương hỗ, đến mức sau này cậu không dám kết bạn nữa, bạn bè của cậu thật sự rất ít.

Đến đây, cậu lại kết bạn được, rất bất ngờ, thì ra cậu cũng có thể kết bạn được với mọi người. Cho nên, cậu muốn cùng bạn bè trải qua một sinh nhật náo nhiệt, giống như sinh nhật của Hạ Tư Minh, vốn dĩ là ảo tưởng về sinh nhật trước đây của cậu, vậy mà lại có bạn bè giúp cậu thực hiện.

Hạ Tư Minh thấy dáng vẻ mong chờ lại cẩn thận của cậu thật sự vừa đáng thương vừa đáng yêu, bé cưng của anh sao lại thiếu tình yêu như vậy, lại khát vọng tình yêu như vậy.

"Yên tâm giao cho anh được không?"

Thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng thương của cậu, ôm người ta hôn một cái.

"Được." Giang Dung bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhưng lại tràn đầy mong chờ vào sinh nhật đầu tiên của mình ở thế giới mới.

Không biết Hạ Tư Minh sẽ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cậu.

Để Hạ Tư Minh sắp xếp sinh nhật của cậu, sau khi quang minh chính đại bận rộn sắp xếp sinh nhật cho cậu, anh ngược lại không chú ý chằm chằm kỳ phát tình của cậu nữa.

Giang Dung thật sự rất mong chờ.

Hôm thứ hai, cậu tưởng Hạ Tư Minh sẽ nói trước sinh nhật của mình với Diêu Thư Lạc và những người khác, nhưng cả ngày cậu đều lên lớp, không nghe anh nhắc đến một câu, nhưng nếu tự mình đi nhắc đến thì hình như là đòi quà người ta, lại hơi xoắn xuýt, chủ yếu là không biết Hạ Tư Minh có sắp xếp đặc biệt gì không.

Giang Dung hoàn toàn tin tưởng Hạ Tư Minh, cũng không hỏi, nếu Hạ Tư Minh muốn ăn sinh nhật một mình với cậu cũng không phải không được, sau đó cậu sẽ bù một sinh nhật, mời mọi người ăn cơm.

Sau khi tan học hai tiết, Giang Dung ủ rũ nằm bò trên bàn học.

Mấy ngày nay con bị biến đổi thời tiết, hơi cảm lạnh tiêu chảy, tối qua không ngủ ngon.

Diêu Thư Lạc hỏi cậu: "Hôm nay cậu sao vậy thất thần vậy?"

Giang Dung nhỏ giọng nói: "Lâm Lâm hơi cảm lạnh."

Diêu Thư Lạc: "Vậy phải làm sao? Đi khám bác sĩ chưa?"

Hắn hoàn toàn không có manh mối về việc con nít dưới ba tháng tuổi bị bệnh, đây là vùng mù của hắn.

Giang Dung: "Không sao, lúc sáng ra khỏi cửa đỡ hơn nhiều rồi, buổi trưa về nhà xem thử."

Em bé quá nhỏ sức miễn dịch kém, ngoài người giữ trẻ ra, họ cũng không cho bé con tiếp xúc với người khác.

Sau khi chuyển về trường ở, Hạ Tri Hiền và Từ Minh Cần có đến hai lần, hai người cũng hiểu khoa học nuôi con, cũng không có thói quen hôn Hạ Thịnh Lâm.

Tối qua Hạ Tư Minh cũng luôn chăm sóc Hạ Thịnh Lâm, nhưng buổi trưa anh bị giáo sư phòng thí nghiệm gọi đi họp, Giang Dung tự về nhà.

Cậu ở nhà thấy Hạ Thịnh Lâm hồi phục khẩu vị, uống sữa xong ừng ực ừng ực lại ngủ, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Trong một năm nay, cậu hình thành thói quen ngủ trưa, người không bao giờ không ngủ trưa suốt một năm này hôm nay lại không ngủ được.

Cậu làm sao cũng không thấy Hạ Tư Minh chuẩn bị sinh nhật cho mình, chỉ thấy anh luôn bận rộn viết code tăng ca, tối hôm qua còn tăng ca đến rạng sáng.

Ngày thứ ba, triệu chứng cảm lạnh của nhóc con hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Giang Dung và Hạ Tư Minh không dám lơ là, buổi tối vẫn thay phiên nhau dậy xem con có động đậy lung tung đạp chăn ra không, con ngủ không an phận lắm, cặp chân nhỏ cực kỳ có sức sẽ đạp loạn.

Giang Dung cũng đang tự kiểm điểm, cậu vẫn chưa đủ cẩn thận.

Buổi tối, Giang Dung hoàn thành bài tập của mình xong, đọc sách một lát, chuẩn bị đi ngủ, lại thấy Hạ Tư Minh vẫn bận rộn trước máy tính, cả ngày cũng không nghe anh kể về sắp xếp kế hoạch sinh nhật của mình.

Tuy cậu muốn trải qua sinh nhật đơn giản một chút, nhưng, cũng, cũng muốn thấy đối phương bận rộn vì sinh nhật của mình.

Cậu đứng bên cạnh Hạ Tư Minh rất lâu, đối phương mới ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt còn khá lạnh nhạt.

Hạ Tư Minh thấy cậu muốn nói lại thôi: "Sao vậy? Buồn ngủ thì ngủ trước đi, anh còn phải bận một lát."

Giang Dung: "Ừm, buồn ngủ rồi."

Thật ra gần đây ngoài bận học ra, giáo sư Ôn còn giao chuyện viết luận văn cho cậu, để cậu làm tác giả đầu tiên.

Giang Dung được sủng ái mà lo sợ, nhưng cậu chưa bao giờ là kiểu người gặp khó khăn sẽ từ bỏ, trực tiếp nhận lấy, hơn nữa cậu cũng trân trọng cơ hội học tập với giáo sư Ôn lần này.

Cậu chỉ học muộn, không phải không học được, trong kỳ nghỉ hè cũng đọc không ít sách, Hạ Tư Minh ở bên cạnh lại thường xuyên chỉ dạy, cậu như miếng bọt biển hấp thu kiến thức mới, hơn nữa cậu đến từ một thế giới khác, tiếp nhận nhiều thông tin siêu việt hơn, cậu tự nhiên cũng có thể theo kịp nhịp điệu của giáo sư Ôn.

Ánh mắt giáo sư Ôn nhìn cậu dần dần biến thành quý trọng nhân tài, có một ngày không hiểu sao lại nói một câu: "Con trai em có IQ một trăm bốn mươi hình như cũng bình thường."

Giang Dung: "..."

Sau khi khai giảng, lúc làm bài tập cùng Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu, cậu đã cảm thấy như đang làm bài tập của học sinh tiểu học rồi.

Lời nói của giáo sư Ôn hình như đã thức tỉnh cậu, cậu hình như học cũng khá nhanh đó.

Thì ra con trai thừa hưởng gen của cậu và Hạ Tư Minh, không chỉ là gen thiên tài của Hạ Tư Minh thôi sao?

Khó trách Hạ Tư Minh luôn nghiêm túc nói với cậu đừng tự ti.

Hạ Tư Minh: "Vậy em ngủ trước nhé? Anh còn chút nữa mới viết xong."

Giang Dung: "Được thôi, vậy tối nay anh đừng viết muộn quá, mắt thâm quầng rồi kìa."

Hạ Tư Minh hôn chúc ngủ ngon cậu một cái: "Chỉ hai ngày nay bận chút thôi, nhưng chồng yêu của em có mắt thâm quầng vẫn đẹp trai."

Giang Dung bật cười về phòng.

Cậu về phòng mới phát hiện, cục cưng đáng lẽ đã ngủ lại đang luyện đạp chân, đạp chăn lung tung.

Thời tiết bây giờ không lạnh không nóng, nhưng vẫn sợ nhóc con lại bị cảm lạnh.

Giang Dung nghĩ tối nay Hạ Tư Minh lại bận đến rạng sáng, một khi nghiêm túc lên cũng sẽ lơ là con.

Hay là bế con lên giường ngủ chung đi, cậu nằm cũng có thể dỗ con, không sợ nửa đêm nhóc con đạp chăn mà không biết, không cần lo không thể dậy đắp chăn cho bé con.

Tối nay lười biếng một chút.

Giang Dung: "Lâm Lâm, tối nay ngủ chung với ba được không? Buổi tối buồn ngủ quá thật sự không muốn dậy, con chịu thiệt một chút, tối nay không ngủ giường của mình được rồi."

Hạ Thịnh Lâm: "Ừm~"

Giang Dung: "Lâm Lâm ngoan quá, còn biết trả lời ba, coi như con đồng ý rồi đó nha."

Hạ Thịnh Lâm có vóc dáng lớn hơn mấy đứa bé cùng tháng tuổi rất nhiều, sờ tay cảm giác thật sự rất tốt, là một cục cưng mềm mại thơm tho!

Giang Dung: "Lâm Lâm ba yêu con nhiều lắm."

Hạ Thịnh Lâm: "Ừm~"

Giang Dung không nói chuyện với con nữa, cứ ừm xuống nữa con sẽ không ngủ mất.

Vỗ vỗ một lát con cũng ngủ rồi, Giang Dung nửa nhắm mắt đắp chăn cho con xong, mình cũng ngủ say.

Ba giờ rưỡi sáng, Hạ Tư Minh cuối cùng cũng tắt máy tính, chuẩn bị về phòng ngủ.

Anh cũng theo thói quen liếc nhìn giường em bé xem Hạ Thịnh Lâm có đắp chăn cẩn thận hay không, kết quả, giường em bé trống không!

Nhìn lại giường lớn của anh và vợ, trên giường có một cái bọc nhỏ nhô lên.

Không đúng, sao Hạ Thịnh Lâm lại chạy lên giường bọn họ rồi!

Hạ Tư Minh chuẩn bị bế con về giường em bé, nhưng vừa bế Hạ Thịnh Lâm lên, đã nghe thấy con hừ hừ tỏ vẻ bất mãn.

Giang Dung nghe thấy con phát ra âm thanh, theo phản xạ có điều kiện tỉnh lại.

Cậu buồn ngủ muốn chết còn phải mở mắt: "Lâm Lâm đói bụng sao?"

Hạ Tư Minh: "Không có gì, em ngủ tiếp đi."

Giang Dung nghiêng đầu ngủ tiếp, chăm sóc con rất mệt, đã luyện được bản lĩnh ngủ ngay lập tức.

Hạ Tư Minh chuẩn bị lần nữa đặt Hạ Thịnh Lâm về giường của con, nhưng cục cưng vẫn không chịu.

Cuối cùng, chỉ có thể để con ngủ cùng giường với bọn họ, tiếp tục để con ngủ cạnh Giang Dung.

Hạ Tư Minh chỉ đành kéo Giang Dung vào lòng mình, ngửi mùi pheromone của cậu rồi ngủ.

Lúc sắp ngủ, Hạ Tư Minh đột nhiên mở mắt, nhìn Hạ Thịnh Lâm cách một Giang Dung đang ngủ say trầm tư.

Hạ Thịnh Lâm không chịu về giường em bé ngủ, sẽ không phải cũng thích pheromone của ba nhỏ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro