Chương 79: Lần đầu gặp gỡ

Giang Dung cho rằng sau khi cậu thú nhận với Hạ Tư Minh sẽ có rất nhiều kết quả ngoài ý muốn, kết quả duy nhất cậu không nghĩ đến là, Hạ Tư Minh nhanh như vậy đã muốn kết hôn với cậu, anh mới cầu hôn xong không được mấy ngày.

Hạ Tư Minh thật ra cũng chỉ muốn một danh phận, cũng không vội vàng như vậy, dù sao người và con đều ở trong tay anh, Giang Dung cũng không chạy được đi đâu.

Huống chi, người dễ xấu hổ như vậy nguyện ý công khai với anh đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, kết hôn cũng có thể hoãn lại.

Hạ Tư Minh không muốn bỏ qua quá trình kết hôn, nó không phải là gấm thêm hoa, mà là tượng trưng cho thân phận đối ngoại của anh.

Anh quay về chủ đề chính: "Chuyện kết hôn không vội, nói lại chuyện chính. Bây giờ muốn thay đổi thân phận của em rất khó, nhưng có thể thay đổi tư liệu của em."

Bị Hạ Tư Minh đánh gãy như vậy, tâm trạng Giang Dung cũng sáng sủa hơn nhiều: "Em cũng biết rất khó, mọi người đều cho rằng em là Giang Dung, mà bản thân em cũng tên Giang Dung."

Giang Dung kể cho Hạ Tư Minh nghe chuyện viện trưởng nói về chuyện đã xảy ra trên người "Giang Dung".

Hạ Tư Minh phân tích giúp cậu: "Đúng là như vậy, nhưng lùi một vạn bước mà nói, em dùng thân phận của cậu ấy, cũng thay cậu ấy làm rất nhiều chuyện tốt, nghĩ theo hướng tốt, nếu bạn học Giang Dung của anh đến thế giới của em, cậu ấy cũng sẽ dùng thân phận của em, hai người chỉ là trao đổi thân phận, không tính là chiếm dụng."

Giang Dung: "Cậu ấy thật sự sẽ đến thế giới của em sao?"

Hạ Tư Minh: "Em có thể đến đây, tại sao cậu ấy không thể đi? Định luật bảo toàn năng lượng em biết không?"

Giang Dung gật đầu: "Biết."

Hạ Tư Minh: "Tổng năng lượng là hằng số, vậy thì hai thế giới kia có phải nên là hằng số không? Em đến đây, cậu ấy đi đến đó."

Giang Dung: "Anh nói vậy, hình như là đạo lý này."

Hạ Tư Minh: "Hơn nữa, nếu cậu ấy thật sự như em nói, cậu ấy tìm một chỗ không người tự sát, cậu ấy có thể đi được bao xa? Một người sống sờ sờ không thể biến mất vô cớ, bây giờ khắp nơi đều là camera giám sát. Hơn nữa, anh không cảm thấy cậu ấy sẽ tự sát, nếu cậu ấy có thể dựa vào nỗ lực của mình sống thành dáng vẻ bây giờ, còn thi đậu đại học Tần, anh và cậu ấy ít tiếp xúc, nhưng cũng là bạn cùng phòng, anh biết thành tích của cậu ấy không tệ, một người có tâm tính kiên cường sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình. Từ góc độ một người bình thường mà nói, anh rất khâm phục cậu ấy."

"Giang Dung" giống như một cây cỏ dại kiên cường và sinh trưởng tùy ý, lúc nhỏ bị bố nuôi bạo lực gia đình cũng có thể nghĩ cách cầu cứu viện trưởng, sau này cậu ấy lại giúp Tiểu Qua thoát khỏi bể khổ, còn thi đậu một trong những trường đại học danh tiếng nhất cả nước, bất luận kinh nghiệm nào nói ra, cũng khiến người ta giơ ngón tay cái.

Suy nghĩ của Giang Dung dần dần rõ ràng, cậu vẫn luôn lo lắng quá mức, cho nên mới chọn quên đi tất cả chi tiết.

Tất cả đồ vật của "Giang Dung" đều để lại cho Giang Dung, mà đồ vật của Giang Dung cũng để lại ở thế giới ban đầu.

"Là em lấy bụng ta suy bụng người rồi, em không giống cậu ấy, em không kiên cường bằng cậu ấy." Giang Dung đột nhiên ngồi thẳng người, "Hạ Tư Minh, anh nói đúng, lúc em đến trên người trừ một bộ quần áo ra không mang theo đồ vật gì cả, đồ vật của Giang Dung cũng đều để lại cho em, nếu một người thật sự biến mất, đi tàu điện ngầm, máy bay, mua vé xe đều cần chứng minh thư, nhưng tất cả đồ vật của cậu ấy đều ở trên người em."

Hạ Tư Minh: "Đây cũng là lý do tại sao em có thể giấu kỹ như vậy, không ai nghi ngờ thân phận của em, thậm chí bạn học cùng phòng ở chung một năm với em cũng không phát hiện, cậu ấy nên đến thế giới của em rồi."

Cảm giác tội lỗi trên vai Giang Dung từng chút một giảm xuống: "Vậy có nghĩa là em và cậu ấy trao đổi thân phận, cậu ấy ở bên đó thay thế cuộc sống của em."

Hạ Tư Minh biết Giang Dung luôn nghĩ cho người khác, có chút nhân cách lấy lòng và cống hiến, tuy không biết tính cách của cậu hình thành như thế nào, nhưng cậu có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Anh cố gắng an ủi Giang Dung có cảm giác không an toàn và cảm giác đạo đức cực cao: "Ừm, anh cho rằng là vậy."

Biểu cảm Giang Dung sáng sủa hẳn lên, dần dần thả lỏng trong lòng Hạ Tư Minh, người từng chút một dịch chuyển lên giường.

Cậu ngáp một cái, nói: "Nếu là như vậy thì tốt rồi, em còn có chút tiền tiết kiệm đó, cậu ấy học đại học không cần lo học phí và sinh hoạt phí."

So với "Giang Dung" ở bên kia sống có tốt hay không, Hạ Tư Minh rõ ràng để ý đến cuộc sống trước đây của Giang Dung hơn.

Hạ Tư Minh nhẹ nhàng véo da đầu cậu, vừa hỏi: "Vậy thì trước đây em phải làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân sao? Trước đây em sống cuộc sống thế nào?"

"Trước đây em..."

Giang Dung được xoa bóp thoải mái toàn thân thả lỏng, cộng thêm vừa vận động lại buồn ngủ, tinh thần không còn căng thẳng, an tâm ngủ say.

Hạ Tư Minh không nghe thấy cậu nói gì, đã thấy cậu dựa vào đùi mình ngủ rồi.

Anh vừa muốn tắt đèn bàn đi ngủ, lại thấy cục cưng bắt đầu đạp chăn, ừ hừ nhắc nhở anh còn chưa được nghỉ ngơi.

Dỗ xong người lớn, lại đến dỗ người nhỏ, toàn là gánh nặng ngọt ngào, nhưng, anh vui vẻ chịu đựng.

Trong lúc vô tình, kỳ nghỉ Quốc Khánh chớp mắt đã qua.

Mấy ngày nay thời tiết bên ngoài tuy tốt, ánh mặt trời đầy đủ, Giang Dung cũng chỉ dám ôm Hạ Thịnh Lâm phơi nắng, vẫn không dám dẫn nhóc con ra ngoài.

Mấy ngày nay bọn họ cũng không rảnh rỗi.

Hạ Tư Minh giao chuyện bố trí nhà mới cho Giang Dung, đã là quà sinh nhật tặng cho cậu, vậy thì muốn bố trí cái gì đều tùy cậu.

Đồ dùng lớn không cần Giang Dung lo lắng, anh sắp xếp dọn dẹp vệ sinh trước, từng góc từng ngách đều phải lau sạch sẽ, anh còn dành ra nửa ngày đến kiểm tra.

Phòng kính của cậu cũng bắt đầu bố trí, lên kế hoạch trồng hoa gì, trên tường có cần treo tranh không vân vân.

Hạ Tri Hiền còn tìm đại sư tính bát tự ngày sinh của hai người, tìm một thời gian thích hợp để chuyển nhà.

Vừa hay là ngay sau tiệc đầy tháng của Hạ Thịnh Lâm.

Giang Dung mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hai người dẫn con về nhà, ba mẹ cũng trở về trước.

Ngày đầu tiên Hạ Tư Minh về trường, buổi sáng cùng nhau lên lớp, buổi chiều đã không thấy bóng dáng đâu.

Giang Dung cũng không biết anh đi làm gì.

Hai ba ngày tiếp theo, Hạ Tư Minh đều đi sớm về muộn, trong mắt mỗi ngày đều có tơ máu. Giang Dung lo lắng không thôi, trước khi ngủ còn đắp khăn nóng cho anh, nhưng ngày hôm sau anh vẫn mang theo đôi mắt đỏ ngầu trở về.

Giang Dung mua thuốc nhỏ mắt, bảo anh chuẩn bị dùng.

Sự quan tâm của cậu khiến Hạ Tư Minh vô cùng hưởng thụ, trước khi lên lớp, anh đặc biệt bảo Giang Dung nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mình.

Hạ Tư Minh ấn ấn khóe mắt, có chút tủi thân nói: "Anh không biết dùng thuốc nhỏ mắt, em nhỏ giúp anh nhé?"

"Ừm." Giang Dung chỉ lo quan tâm Hạ Tư Minh, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tò mò xung quanh, "Anh ngẩng đầu lên một chút."

Giang Dung tự nhiên nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Hạ Tư Minh xong, cậu dựa vào Hạ Tư Minh, người sau nhẹ nhàng đỡ eo cậu.

Cậu nhỏ giọng hỏi Hạ Tư Minh: "Mấy ngày nay rốt cuộc anh đi làm gì vậy?"

Một giọt thuốc nhỏ mắt mát lạnh nhỏ vào mắt Hạ Tư Minh, anh chớp chớp mắt, thuốc nhỏ mắt màu hồng hoa mai chảy xuống từ khóe mắt, giống như khóc vậy.

Giang Dung dùng ngón tay lau cho anh, không khỏi cảm thán Hạ Tư Minh đẹp thật, nhỏ thuốc nhỏ mắt này giống như người đẹp rơi lệ vậy, đẹp quá.

Hạ Tư Minh khẽ cười: "Lát nữa em sẽ biết." Anh phát hiện Giang Dung đang nhìn mình, thất thần hai giây, nghĩ thầm mình cũng có thể dùng nhan sắc hấp dẫn cậu, sự tự tin lại tăng lên không ít.

Trước mặt Giang Dung, anh thật sự luôn thiếu chút tự tin, Giang Dung bây giờ càng ngày càng ưu tú, càng ngày càng có điểm sáng.

Hai người nói chuyện nhỏ nhẹ như thể không có ai xung quanh, khiến bất kỳ ai cũng không thể chen vào.

Kể từ sau khi hai người bọn họ bán công khai, không ít bạn học đều dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, đều là dáng vẻ muốn tám chuyện nhưng không dám tám, ngay cả Lâm Na Na và Lương Đông Đông có quan hệ tốt nhất với Diêu Thư Lạc cũng chọn vây xem.

Chậc chậc chậc, lúc trước không để ý, bọn họ đều chỉ coi là tương tác giữa bạn học, bây giờ nhìn lại, đâu phải vậy, ánh mắt Hạ Tư Minh nhìn Giang Dung dịu dàng quá đi?

Sao bọn họ lại không nhìn ra quan hệ của Hạ Tư Minh và Giang Dung chứ, hiển nhiên vậy mà lại không ai hay.

Đợi Giang Dung ngồi về vị trí của mình, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, mặt cậu bắt đầu nóng lên.

Ngày thường cậu sẽ chú ý giữ khoảng cách với Hạ Tư Minh một chút, hai người rất ít khi thân mật như vậy trước mặt người khác, lần này nhỏ thuốc nhỏ mắt, không tự chủ nói chuyện giống như ở nhà, không để ý lắm.

Hạ Tư Minh lười biếng dựa vào lưng ghế, đối mặt với ánh mắt dò xét của bạn học, cười nói: "Mọi người đừng nhìn Giang Dung như vậy, em ấy dễ xấu hổ, muốn hỏi gì cứ hỏi mình."

Ánh mắt tám chuyện của Lâm Na Na sắp biến thành micro thực chất rồi: "Thật sao?"

Hạ Tư Minh: "Tớ nhìn giống người không dễ nói chuyện lắm sao?"

Lâm Na Na: "Cũng không phải, chỉ là hai người quá tự nhiên, không nhìn ra mà."

Lương Đông Đông: "Đúng vậy, không chân thật quá đi. Câu hỏi đầu tiên, máy bay không người lái có phải dành cho Giang Dung không?"

Hạ Tư Minh nhìn Giang Dung mặt càng ngày càng đỏ: "Không thả cho em ấy thì cho ai?"

Các bạn học xung quanh nhao nhao ồ lên.

Lâm Na Na: "Bọn em muốn nghe quá trình yêu đương của hai anh."

Hạ Tư Minh cười cười, không trả lời.

Lúc này, giờ học đến rồi, tất cả bạn học tự giác trở về chỗ ngồi của mình.

Giang Dung bụm mặt nóng hầm hập, sao Hạ Tư Minh lại nói thẳng với bọn họ vậy.

Hạ Tư Minh nắm tay cậu, nói bên tai cậu: "Mấy người họ biết cả rồi, hỏi cũng không sao, anh trả lời."

Giang Dung: "Em biết rồi."

Từng có thời gian, dưới sự ám chỉ tinh thần của bố mẹ, cậu cũng cảm thấy mình sẽ trở thành một Omega, thời kỳ thanh xuân cũng từng ảo tưởng một ngày nào đó yêu đương với Alpha. Ảo tưởng đối phương sẽ công khai chuyện yêu đương của bọn họ như thế nào, cậu từng có rất nhiều ảo tưởng về mấy chuyện này. Sau này không phân hóa thành Omega, cậu không ảo tưởng nữa, có lẽ tương lai có thể tìm một Beta cùng nhau sống qua ngày, chắc là cũng được.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ là như bây giờ, có người sau khi công khai còn bảo vệ cậu, lúc Hạ Tư Minh lên tiếng bảo vệ cậu, trong lòng giống như được lấp đầy mật ong ngọt ngào nhất thế giới.

Đối tượng của cậu không phải Alpha, cũng không phải Beta, mà là Hạ Tư Minh, người đặc biệt nhất trong mắt cậu, cũng là người cậu yêu nhất.

Giáo sư giảng bài ở trên bục, Giang Dung đột nhiên lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay Hạ Tư Minh, cậu biết chỉ cần mình đặt qua, Hạ Tư Minh sẽ nắm chặt. Hạ Tư Minh quả nhiên nắm chặt tay cậu, nghi ngờ nhìn cậu: "?"

Giang Dung cười, chủ động đan mười ngón tay với tay anh.

Bàn tay Hạ Tư Minh lớn hơn cậu rất nhiều, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài hữu lực, dễ dàng bao bọc bàn tay của cậu.

Thời trung học cậu từng ảo tưởng, nếu cậu gặp được đối tượng yêu đương vào thời trung học, sẽ lén lút trốn tránh giáo viên và bạn học nắm tay đối phương lên lớp.

Tuy không phải thời trung học, bây giờ cũng được, ít nhất bọn họ vẫn còn ở trong lớp học, vẫn còn là học sinh sinh viên.

Sau khi tiết cuối cùng buổi sáng kết thúc, Hạ Tư Minh không vội lái xe về nhà, mà là nắm tay Giang Dung đi về hướng hồ Tình Nhân.

Giang Dung: "Sao giờ này lại đến đây?"

Hạ Tư Minh: "Không phải đã nói cho em biết mấy ngày nay anh đang làm gì sao?"

Giang Dung đã thú nhận lai lịch của mình với anh từ lâu, anh từng bước tìm hiểu và chấp nhận sự khác biệt của cậu, xác nhận cậu thật sự không phải não bị va đập mà ảo tưởng ra tình tiết hư cấu, dù sao Hạ Thịnh Lâm chính là chứng minh tốt nhất cậu đến từ thế giới khác.

Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, Giang Dung nói rõ hơn với anh cậu đến đây như thế nào.

Nhưng những điều này đều không sao, Hạ Tư Minh sớm đã chấp nhận rồi, bây giờ anh muốn xóa bỏ cảm giác tội lỗi của Giang Dung đối với việc mượn thân phận "Giang Dung".

Chỉ cần tìm được chứng cứ "Giang Dung" không chết là được.

Hạ Tư Minh tốn mấy ngày xem camera giám sát trường học lưu lại năm ngoái, thời gian lưu giữ camera giám sát của đại học Tần là một năm, cách một năm còn thiếu chút, trước khi camera giám sát sắp bị xóa, thật sự để anh tìm được chút dấu vết.

Giang Dung: "Vậy mấy ngày nay anh đang làm gì?"

Hạ Tư Minh: "Em nói em cứu một đứa bé từ trong hồ rồi đến thế giới này, đúng không?"

Giang Dung: "Đúng vậy."

Hạ Tư Minh: "Vậy sau đó em biết thân phận của Giang Dung như thế nào?"

Giang Dung nhớ lại: "Sau khi em rơi xuống hồ có người kéo em từ trong hồ lên, bạn học kia còn tốt bụng giao một cái ba lô trên đất cho em, trong đó có tất cả tư liệu của Giang Dung. Ồ, đúng rồi, lúc đó còn có một bạn nữ khác cũng rơi xuống nước, cô ấy được cứu lên trước một bước, vừa khóc vừa được bạn bè dẫn đi. Lúc đó em hơi sợ hãi lắm, không đi tìm hiểu chuyện này."

"Giang Dung" ban đầu cũng là làm chuyện tốt, cứu một bạn nữ rơi xuống nước sao?

Hạ Tư Minh kéo cậu đi đến đài quan sát bên hồ: "Ở đây sao?"

Giang Dung: "Ừm, ở đây, hôm đó trời còn chưa tối, em nhớ."

Vì nhớ nên lúc tuyệt vọng nhất cậu mới muốn nhảy hồ về thế giới ban đầu.

Hạ Tư Minh chỉ vào camera giám sát cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra: "Cho em xem một đoạn video."

Giang Dung hình như đoán được ý đồ Hạ Tư Minh dẫn cậu đến đây.

Hạ Tư Minh kéo Giang Dung ngồi xuống ghế dài bên hồ.

Hai người dựa vào nhau xem video.

Trong video, một người có dáng người gần giống cậu đi đến hồ Tình Nhân, cậu ấy lấy một phần bánh mì kẹp và một chai sữa bò từ trong ba lô ra, vừa xem sách vừa giải quyết bữa tối của mình, xem sách rất nhập tâm.

Camera giám sát ở góc chéo đối diện cậu ấy.

Hạ Tư Minh kéo nhanh tiến độ, ba phút sau, một bạn nữ vừa khóc vừa chạy, xông vào khung hình yên tĩnh, bạn nữ không hề do dự nhảy thẳng xuống hồ.

Trong video có thể nghe thấy tiếng cô ấy rơi xuống hồ.

Giang Dung: "Sao cô ấy lại nhảy xuống?" Sao có người xem thường sinh mệnh của mình như vậy.

Hạ Tư Minh: "Xem tiếp đi."

Lại một tiếng rơi xuống nước, bạn nam ngồi trên ghế dài cũng không do dự nhảy xuống hồ.

Camera giám sát bị cành cây che khuất, không nhìn rõ tình hình mặt hồ, tiếng ào ào kéo dài một lát.

Bạn nữ có lẽ cũng bị mình dọa sợ, bò lên bờ, vừa hay lúc này có người đuổi theo.

Có người hét lên: "Bạn nam kia sắp chìm rồi!"

Có người xuống cứu bạn nam nhảy xuống nước kia lên.

Chỉ là lần này đứng lên bờ không phải bạn nam mặc áo hoodie liền mũ màu đen vừa rồi, mà là một bạn nam mặc áo sơ mi trắng, cậu ấy được đỡ lên bờ ho khan rất lâu, mà lúc này, bạn nữ nhảy xuống nước kia đã được người khác dẫn đi rồi.

Những người khác thấy cậu ấy không sao, nói lời cảm ơn xong, bạn nam chỉ có thể khoát tay, lúc cậu ấy đứng lên, đối phương thấy cậu ấy đi hơi lơ đãng, còn giúp cậu ấy cầm ba lô.

Giang Dung nhớ lại tình hình lúc đó: "Lúc đó em vừa từ dưới nước lên, nhìn thấy nơi xa lạ thì giật mình, sau đó em tìm thấy thẻ sinh viên và chứng minh thư của Giang Dung trong ba lô, em cho rằng mình chết rồi hồn xuyên, sau đó còn đụng vào một người..."

Hạ Tư Minh véo mũi cậu: "Vậy em có biết người em đụng vào là ai không?" Anh lại mở một đoạn video khác, "Xem cái này."

Giang Dung bây giờ xác nhận mình thật sự trao đổi thời không với "Giang Dung", trao đổi thân phận.

Giang Dung: "Cậu ấy thật sự đến thế giới của em sao, vậy thì em không tính là chiếm thân phận của cậu ấy rồi."

Hạ Tư Minh cho cậu câu trả lời khẳng định: "Không tính, cậu ấy cũng dùng thân phận của em để tiếp tục sống."

Giang Dung tiếp tục mở đoạn tiếp theo, khung hình video này rõ ràng hơn đoạn trước nhiều.

Cậu hoảng hốt đi trên khuôn viên trường xa lạ, bảng chỉ đường của trường học không rõ lắm, cậu hoàn toàn không tìm được phương hướng, lúc hoảng sợ cậu đụng vào một người.

Lúc hoàng hôn đầy trời, lưng cậu đụng vào một bạn nam mặc áo phông đen vừa từ trên xe xuống.

Lúc đó, nước mắt hoàn toàn làm nhòe tầm nhìn của cậu, cậu vừa khóc vừa hỏi bạn nam kia: "Xin, xin chào, anh có biết tòa nhà số chín đi hướng nào không?"

Giọng nói của bạn nam trầm thấp, cậu dừng lại một chút mới nói cho Giang Dung phương hướng của tòa nhà số chín, sau đó Giang Dung mặc bộ quần áo ướt đẫm cúi đầu đi, gió hồ thổi qua còn hắt xì một cái.

Giang Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Minh, kinh ngạc nói: "Hóa ra..."

Hóa ra lúc cậu vừa đến thế giới này đã gặp Hạ Tư Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro