Chương 82: Lời hứa

Đối với mỗi người mà nói, nằm mơ là chuyện thường xuyên xảy ra.

Hạ Tư Minh liên tục mấy đêm mơ thấy Giang Dung đột nhiên biến mất, hơn nữa mỗi giấc mơ đều đặc biệt chân thật.

Anh cũng biết mình quá lo lắng, nhưng lại không khống chế được.

Bây giờ, mỗi lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc đều phải sờ người bên cạnh một chút, xác nhận Giang Dung có đang thở hay không, thậm chí còn bật đèn xác định người mình ôm có phải Giang Dung hay không.

Trong mơ, anh không chỉ mơ thấy Giang Dung rời đi, thậm chí còn mơ thấy người anh ôm đột nhiên biến thành bạn học Giang Dung của anh, mỗi lần đều khiến anh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đây quả thực là ác mộng.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Giang Dung có thể cảm nhận được Hạ Tư Minh có gì đó không ổn.

Gần đây Hạ Tư Minh không chỉ trở nên trầm mặc, nụ cười trên mặt cũng ít đi, thậm chí lúc nào cũng nhìn chằm chằm cậu.

Là người nằm cạnh gối, Giang Dung sao có thể không cảm nhận được gì.

Ban đêm.

Hạ Tư Minh nửa đêm lặng lẽ đứng dậy, bật đèn bàn xác nhận Giang Dung có ở bên cạnh hay không, anh ý thức được mình suýt chút nữa đánh thức Giang Dung, tự mình bò dậy.

Ngày mai bọn họ còn phải đưa con đi tiêm phòng, anh không thể đánh thức Giang Dung.

Anh xoa xoa cái đầu đang căng tức, bước ra ban công châm một điếu thuốc. Đây là bao thuốc Đinh Ngạn để quên trong ngăn kéo khi chuyển nhà mới, trước đó không cho cậu ta hút vì sợ ảnh hưởng đến Hạ Thịnh Lâm.

Anh gần như không đụng vào thuốc lá, nhưng hôm nay không khống chế được.

Giang Dung cũng không ngủ quá say, Hạ Tư Minh vừa bật đèn là cậu đã tỉnh, vốn còn muốn ôm đối phương, kết quả lại sờ phải khoảng không, Hạ Tư Minh không có ở trên giường.

Đi đâu rồi?

Lại không ngủ sao?

Cậu biết mấy ngày nay Hạ Tư Minh buổi tối luôn giật mình tỉnh giấc, còn bật đèn xác nhận cậu có ở đó hay không, cứ sờ cậu.

Cậu không ngại, chui vào lòng anh ngủ tiếp là được rồi, nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, bây giờ ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Hạ Tư Minh hình như không điều chỉnh được.

Giang Dung cũng không ngủ được nữa, cậu liếc mắt nhìn Hạ Thịnh Lâm đang ngủ tứ chi dạng ra, nếu ba con có chất lượng giấc ngủ này thì tốt biết bao.

Hạ Tư Minh lo lắng quá mức, cũng biết mười phần mười có liên quan đến cậu, nếu không thì sẽ không vô duyên vô cớ nửa đêm bật đèn kiểm tra cậu lâu như vậy.

Đèn phòng khách không bật, Giang Dung khoác áo khoác tìm khắp nhà một lúc lâu, cuối cùng tìm được Hạ Tư Minh đang hứng gió lạnh hút thuốc ở ban công.

Cậu đi qua, lấy điếu thuốc trong tay anh, ấn đầu mẩu thuốc vào chậu hoa bên cạnh dập tắt.

Giang Dung nắm tay lạnh lẽo của anh, nhíu mày nói: "Hạ Tư Minh, anh không được hút thuốc."

Hạ Tư Minh bị cậu dọa giật mình, anh ra ngoài chỉ muốn bình tĩnh một chút, trong đầu anh toàn là hình ảnh Giang Dung sẽ rời khỏi anh, anh sợ một ngày nào đó Giang Dung thật sự sẽ rời đi, suy nghĩ quá hỗn loạn, anh không hề hy vọng cảnh tượng trong mơ tái hiện.

Anh bị Giang Dung kéo vào phòng: "Xin lỗi, ở ngoài này sẽ cảm lạnh. Bên ngoài lạnh quá."

Giang Dung có hơi tức giận: "Vậy sao anh không nghĩ cho bản thân, lạnh như vậy, anh bị cảm rồi, em cũng sẽ lo lắng. Anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ Tư Minh thấy cậu sắp khóc, muốn quay về đánh cái người đưa ra quyết định mười lăm phút trước.

Anh chỉ có thể xin lỗi: "Anh sai rồi."

Giữa mùa đông chạy ra ngoài hứng gió lạnh âm mấy độ không, thật sự thiếu suy xét.

Giang Dung tức giận thì tức giận, nhưng tay nắm tay Hạ Tư Minh không hề buông ra.

Trong nhà có đủ lò sưởi, Hạ Tư Minh dần dần ấm lên.

"Anh đừng dùng cách này xử lý những vấn đề không giải quyết được nữa, đừng tự ngược." Cậu nghĩ nghĩ, lại đau lòng cho Hạ Tư Minh, "Sao anh không nói cho em biết anh đang lo lắng chuyện gì?"

Anh chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi."

Giang Dung ôm eo anh: "Vậy anh nói cho em biết đi."

Hạ Tư Minh lúc này mới nói cho cậu nghe chuyện mấy ngày nay anh mơ thấy ác mộng.

Giang Dung hơi hối hận, có lẽ cậu không nên nói chuyện xuyên đến từ thế giới khác, cậu thật sự không có cách nào đảm bảo chuyện xuyên qua thời không có xảy ra trên người mình lần nữa hay không.

"Em cũng không muốn rời xa anh, nhưng, Hạ Tư Minh, anh đừng lo lắng. Chỉ cần là nghĩ tới ngày đầu tiên ở thế giới này, em đã luôn ở bên anh. Em nghĩ, em sẽ không rời khỏi thế giới này đâu. Anh không phải đã nói định luật bảo toàn năng lượng rồi sao? Bên kia còn có một Giang Dung nữa mà, hai người bọn em không thể đồng thời cứu người được."

Hạ Tư Minh ngửi thấy mùi sữa đào trên người Giang Dung, trong lòng an định hơn không ít: "Lại là anh bới lông tìm vết rồi."

Giang Dung ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, không đậm, nhưng cậu cảm thấy mùi vị này không hợp với Hạ Tư Minh luôn sạch sẽ mát mẻ.

Hạ Tư Minh tự mình nhíu mày trước một bước: "Mùi thuốc lá này khó ngửi quá, sao Đinh Ngạn chịu được ngày nào cũng hút."

Giang Dung: "Anh hút mấy hơi?"

Lúc cậu vừa ra ngoài, điếu thuốc trong tay Hạ Tư Minh đã cháy đến đầu lọc rồi.

Hạ Tư Minh: "Chỉ một hơi, nghẹn quá."

Giang Dung: "Vậy sau này đừng hút nữa."

Hạ Tư Minh: "Ừm, anh cũng không thích."

Giang Dung nhìn quầng thâm đen dưới mắt Hạ Tư Minh mấy ngày không ngủ ngon, đau lòng nói: "Hạ Tư Minh."

Giọng Hạ Tư Minh trầm thấp: "Ừm?"

Giang Dung sờ khóe mắt anh: "Ngủ ngon nhé."

Hạ Tư Minh nói ra sự khó xử của mình mấy ngày nay, vốn không muốn nói, nhưng đối mặt với ánh mắt quan tâm trong veo của Giang Dung, lòng cũng mềm nhũn ra.

"Ngủ không được, vừa ngủ sẽ mơ thấy em rời đi, không dám ngủ."

Giang Dung không biết nên cho Hạ Tư Minh cảm giác an toàn như thế nào, cảm giác an toàn của cậu đến từ Hạ Tư Minh, mà Hạ Tư Minh đã làm đến mức tận cùng với cậu.

Cậu nói: "Nhưng em và Lâm Lâm ở bên cạnh anh mà, em và Lâm Lâm có ràng buộc huyết thống, sao em có thể rời đi được?"

Hạ Tư Minh: "Ừm, anh biết."

Anh biết cảm giác an toàn anh muốn không phải công khai quan hệ mà có được, mà thật ra là một cái hố trong lòng anh.

Giang Dung nghĩ nghĩ, lập tức đưa ra một quyết định, nói: "Hạ Tư Minh, bọn mình kết hôn đi?"

Ánh mắt Hạ Tư Minh hơi có chút tinh thần: "Thật sao?"

Giang Dung: "Ừm, em muốn kết hôn với anh."

Cậu cũng không ngờ sẽ là mình đưa ra quyết định này, thật ra tình trạng bây giờ của bọn họ và kết hôn cũng không có gì khác biệt.

Hạ Tư Minh cũng cầu hôn rồi, cậu cũng đồng ý rồi, bây giờ chỉ thiếu một hôn lễ.

Nếu có thể cho Hạ Tư Minh một chút cảm giác an toàn, để anh ngủ ngon, tổ chức một hôn lễ cũng không sao, chỉ là phiền phức một chút.

Hạ Tư Minh đương nhiên biết ý của cậu, nhưng anh cũng không vội vàng như vậy, bây giờ là mùa đông, con trai còn nhỏ.

Hạ Tư Minh lấy lại lý trí, nhu cầu kết hôn của anh cũng không vội vàng như vậy, cảm giác an toàn của anh không phải đến từ việc trói buộc Giang Dung bằng cách bình thường.

Anh nhanh chóng nghĩ ra một khoảng thời gian hợp lý: "Mùa đông lạnh quá, bọn mình tổ chức hôn lễ vào kỳ nghỉ hè thì sao? Lúc nghỉ hè có thể mời bạn học đến tham dự hôn lễ."

Giang Dung không có ý kiến, cậu cho rằng thời gian Hạ Tư Minh nghĩ sẽ chu đáo hơn cậu: "Em thấy được, thời gian anh quyết định là được, chỉ là có chút tiếc nuối không thể đăng ký kết hôn, ở chỗ bọn em người cùng giới cũng có thể đăng ký kết hôn."

Hạ Tư Minh: "Chỗ của bọn em thật sự không tệ, nhưng bên bọn anh cũng có một số quốc gia có thể đăng ký kết hôn đồng tính, chỉ là quốc gia bọn anh không công nhận quan hệ hôn nhân này. Giang Dung Dung, kể cho anh nghe nhiều chuyện về chỗ của em đi? Nếu em rời đi, dù thế nào anh cũng phải đuổi đến thế giới của em tìm em."

Giang Dung cảm thấy không có khả năng này, nhưng, Hạ Tư Minh đổi một suy nghĩ khác, chắc là cũng coi như khai thông thành công.

"Không có nếu như, anh muốn nghe ở phương diện nào?"

"Nói về gia đình em sinh ra đi?" Trước đây tâm trạng Giang Dung không ổn định, luôn bất an, anh cũng không hỏi chuyện nhà cậu, cho rằng cậu cũng là cô nhi giống bạn học Giang Dung, nhưng nghĩ kỹ thì không phải, nếu cậu là cô nhi, vậy thì Giang Dung lúc lớn lên sẽ không nên có tính cách đơn thuần này.

Giang Dung nghĩ nghĩ: "Được, bố mẹ em và chú dì không giống nhau, bọn họ có tư tưởng truyền thống trọng giới tính nghiêm trọng."

Hạ Tư Minh tò mò: "Sao nói vậy?"

Giang Dung: "Hình như em từng nói với anh ba loại giới tính thứ hai ABO ở chỗ bọn em."

Hạ Tư Minh: "Ừm, từng nói."

Giang Dung: "Alpha và Omega trên sinh lý là một đôi trời sinh..."

Cậu phổ cập cho Hạ Tư Minh ưu khuyết điểm của ba loại giới tính ABO, sau đó mới nói cho anh tình hình gia đình của mình.

Hạ Tư Minh gần như muốn phẫn nộ nhảy dựng lên: "Vậy bố mẹ em vì lúc em phát triển không phân hóa thành Alpha hoặc Omega nên bắt đầu bạo lực lạnh với em?"

Giang Dung: "Ừm, gần như vậy."

Hạ Tư Minh: "Em tốt như vậy, sao bọn họ có thể làm như vậy?"

"Vì thành kiến truyền thống." Giang Dung còn nói cho anh biết, nói ra có chút ngại ngùng, "Bọn họ còn hy vọng em sau khi phân hóa thành Omega có thể gả vào nhà hào môn."

Hạ Tư Minh: "Vậy bây giờ em có phải đã thực hiện nguyện vọng chưa thực hiện của bọn họ rồi không, tuy nhà anh cũng không phải hào môn gì, nhưng cũng có thể xem là có thể ra tay. Nhưng, bố mẹ em sao có thể không tốt với em như vậy."

Giang Dung: "Lúc nhỏ cũng được mà, yêu cầu tương đối nghiêm khắc, sau khi bọn họ từ bỏ em, thật ra em sống tương đối tự do, không cần ép học nhạc cụ không thích nữa, học những khóa học em không muốn học."

Hạ Tư Minh: "Nhưng em rõ ràng thích chuyên ngành máy tính, sao lại chọn tâm lý học."

Giang Dung bất đắc dĩ nói cho anh biết, đây là kết quả của việc mẹ cậu nhúng tay vào, Hạ Tư Minh cảm thấy không đáng cho Giang Dung, suýt chút nữa tức nổ phổi.

"Mẹ em sao có thể như vậy chứ?" So sánh như vậy, Hạ Tư Minh cảm thấy mình sống rất hạnh phúc, bố mẹ chưa từng can thiệp quyết định của anh.

Giang Dung: "Đừng tức giận, em đã buông bỏ rồi. Lúc đầu em cũng bài xích chuyên ngành này, sau này phát hiện có thể giúp rất nhiều người, học cũng không vất vả, sau này còn hợp tác với bạn học máy tính khai phá robot thông minh, chính là cái bọn em đang nghiên cứu cùng giáo sư Ôn."

Hai người trò chuyện đến phương diện kỹ thuật, Hạ Tư Minh thu hoạch được rất nhiều, không ngờ thế giới của cậu khoa học kỹ thuật cao như vậy.

Nhưng, sau khi nghe Giang Dung nói xong về gia đình của cậu, anh an tâm hơn không ít.

Bố mẹ cậu không tốt với cậu, thậm chí còn bạo lực lạnh, vậy thì sau này anh sẽ đối tốt với Giang Dung gấp bội, cậu sẽ không nghĩ đến việc quay về thế giới ban đầu.

Giang Dung và Hạ Tư Minh trò chuyện nửa đêm, nửa đêm sau thật sự quá buồn ngủ, không biết lúc nào ngủ thiếp đi trong lòng Hạ Tư Minh.

Lúc ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Tư Minh vẫn còn đang ngủ.

Kỳ lạ, bình thường thức đêm cũng có thể dậy sớm, thế mà hôm nay Hạ Tư Minh không bị Hạ Thịnh Lâm đánh thức.

Cậu bé tỉnh dậy sớm, ba chưa tỉnh, con tự chơi trước.

Lúc Giang Dung tỉnh dậy, mới ôm con dậy thay tã, dì đã pha sữa xong chờ ở bên ngoài rồi, uống sữa xong, đồ ăn dặm còn chưa xong, con bò lên giường gọi Hạ Tư Minh.

Bây giờ Hạ Thịnh Lâm có thể nói được một số từ rồi.

"Ba ba~"

"Ba ba~"

"Ba ba~"

Giang Dung rửa mặt xong cảm thấy không đúng lắm, bình thường Hạ Tư Minh bị Hạ Thịnh Lâm quấy rầy như vậy, sớm đã dậy chơi với Hạ Thịnh Lâm rồi.

Giang Dung đưa tay sờ trán Hạ Tư Minh, tối hôm qua lo lắng không phải không có lý do, chạy ra ban công hứng gió, còn mặc ít như vậy, bị sốt rồi.

"Ba bị bệnh rồi, Lâm Lâm ăn cơm với dì trước được không?" Giang Dung ôm Hạ Thịnh Lâm lên, giao con cho dì.

Hạ Thịnh Lâm không quấy người lắm, cũng ngoan ngoãn: "A ha."

Giang Dung hôn con một cái: "Lâm Lâm giỏi quá."

Giang Dung đo nhiệt độ cơ thể cho Hạ Tư Minh, lấy thuốc hạ sốt và nước ấm cho anh uống.

Cậu quen Hạ Tư Minh hơn một năm, không mấy khi thấy anh bị bệnh, lần này bị bệnh cũng có nguyên nhân.

Giang Dung trực tiếp bỏ tiết buổi sáng, vì là tiết chuyên ngành, giáo sư cũng tương đối nghiêm khắc, năm ba rồi vẫn điểm danh, cậu luôn tuân thủ kỷ luật, thế nên trực tiếp xin nghỉ với lớp trưởng.

Giang Dung luôn canh giữ bên cạnh Hạ Tư Minh, phát hiện anh ấy mà gọi tên cậu, sẽ ở bên cạnh đáp lại lời gọi của anh.

Cậu ở bên cạnh Hạ Tư Minh đến khi anh hạ sốt mới thả lỏng.

Hạ Tư Minh sốt cao đến chiều mới hoàn toàn hạ xuống, anh ra một thân mồ hôi, toàn thân nhớp nháp, khó chịu tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy Giang Dung lo lắng nhìn mình, vành mắt hơi đỏ, chắc là lại lén khóc.

Hạ Tư Minh: "Sao em lại khóc nữa rồi."

Giang Dung không thừa nhận: "Em không có khóc."

Hạ Tư Minh: "Lừa được người khác nhưng không lừa được anh."

"Được rồi, chỉ khóc một lát thôi." Giang Dung đo nhiệt độ cơ thể cho anh, cơn sốt cao thật sự hạ xuống rồi.

Hạ Tư Minh ôm cậu: "Xin lỗi, lần này anh trẻ con quá rồi."

Giang Dung ngước đôi mắt đỏ hoe hỏi anh: "Lần sau anh còn chạy ra ngoài hứng gió nửa đêm không?"

Hạ Tư Minh: "Không dám ạ."

Giang Dung ôm chặt anh, vốn không muốn khóc, nghe giọng nói khàn khàn vì sốt của Hạ Tư Minh, nước mắt lại trào ra.

"Hạ Tư Minh, anh đừng xảy ra chuyện gì, anh là người thân nhất của em trên thế giới này, em và Lâm Lâm đều không thể mất anh."

Trước đây cậu không nói những lời tương tự với Hạ Tư Minh, lần này thật sự bị dọa sợ rồi.

Hạ Tư Minh cười một tiếng: "Tuân lệnh, bà xã."

Giang Dung lấy tay áo lau nước mắt: "Lại chọc em."

Hạ Tư Minh: "Nói thật đó, lần sau thật sự không dám nữa, nếu còn phạm sai lầm thì em phạt anh một tuần không xuống giường được."

Giang Dung: "..." Đây là thật sự chọc cậu rồi.

Hạ Tư Minh hạ sốt, tắm rửa xong, ăn tối xong, tinh thần tốt hơn nhiều.

Hạ Thịnh Lâm bây giờ có thể ăn đồ ăn dặm, cơm tối cũng phải ăn cùng bàn với bọn họ, hai người ở nhà, sẽ tự mình đút con ăn.

Chắc là ba hôm nay ở nhà, Hạ Thịnh Lâm hưng phấn hơn nhiều, Giang Dung vừa đút trứng hấp vừa ăn cơm.

Hạ Thịnh Lâm ăn xong còn muốn ăn: "Ba ba."

Hạ Tư Minh nhìn Giang Dung và đứa con trai mập mạp vô tư, phát hiện mình hình như thật sự ngốc một tuần rồi.

Giang Dung đã sinh con cho anh rồi, sao cậu có thể quay về thế giới ban đầu được.

"Anh ăn no rồi, anh đút cho con ăn, em ăn cơm đi." Anh quen tay hơn một chút.

"Được, Lâm Lâm hình như lại nặng hơn một chút rồi." Giang Dung đặt Hạ Thịnh Lâm chắc nịch vào lòng Hạ Tư Minh, vung vẩy cánh tay, ôm lâu rồi tay sẽ tê.

"Không sao, con trai giống anh, ăn được." Hạ Tư Minh hỏi Hạ Thịnh Lâm, "Đúng không, Hạ Thịnh Lâm?"

Tầm mắt Hạ Thịnh Lâm chuyển động theo trứng hấp trong tay anh, dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Không biết con nghe hiểu hay là không nghe hiểu.

Vừa ăn tối xong, chuông cửa nhà bọn họ vang lên.

Dì Dương đi mở cửa, sau đó thấy ba người ký túc xá 519 xách một đống trái cây vào cửa.

Hạ Tư Minh đang chơi đồ chơi với Hạ Thịnh Lâm trên sofa.

Anh hỏi Giang Dung: "Sao bọn họ lại đến đây?"

Giang Dung: "Buổi sáng em xin nghỉ với lớp trưởng, có lẽ nghe được từ lớp trưởng."

Hạ Tư Minh vuốt trán, nghe xem bọn họ nói cái gì, đâu có dáng vẻ thăm bệnh nhân.

Lý Nhất Châu: "Tớ đã nói trái cây này không tốt mà, cậu xem táo bày trên bàn bọn họ to hơn cái bọn mình mua nhiều."

Đinh Ngạn: "Lão Hạ không để ý cái này đâu, lát nữa bọn họ sẽ đáp lễ, lấy của nhà bọn họ."

Diêu Thư Lạc: "Mấy người đây là vừa ăn vừa lấy đó hả."

Sau khi nhà bọn họ dọn đến gần trường hơn, ba người rất thường xuyên đến nhà chơi thăm, chủ yếu là đồ ăn nhà bọn họ quá tốt.

Hạ Thịnh Lâm thấy ba chú, hưng phấn nắm đồ chơi giơ tay lên.

Đinh Ngạn quen thuộc kẹp giọng: "Lâm Lâm!"

Lý Nhất Châu: "Lâm Lâm!"

Diêu Thư Lạc: "Lâm Lâm, chú Lạc mang đồ chơi cho con nè, chơi siêu vui luôn!"

Ba người bọn họ chen bệnh nhân sang một bên, thi nhau dỗ Hạ Thịnh Lâm cười.

Hạ Tư Minh: "..."

Giang Dung đứng ở phía sau sofa, cười bóp vai Hạ Tư Minh.

Cuộc sống như vậy cậu trước đây không dám nghĩ.

Diêu Thư Lạc tiện thể hỏi bọn họ: "Dung Dung, sắp đến giao thừa rồi, năm nay giao thừa ở nhà cậu được không? Lâm Lâm còn nhỏ không thể đi xa được, thời tiết lại lạnh nữa."

Giang Dung: "Được đó, bọn mình cùng nhau ăn lẩu."

Lý Nhất Châu đề nghị: "Có thể trình diễn máy bay không người lái lần nữa không?"

Đinh Ngạn: "Tớ đồng ý!"

Hạ Tư Minh vô cùng cạn lời: "Mấy người đòi hỏi với bệnh nhân mấy điều kiện như vậy được sao?"

Giang Dung nói: "Em cũng muốn xem lại lần nữa, Lâm Lâm cũng chưa từng thấy."

Hạ Tư Minh: "Vậy được."

Ba người bạn bị đối xử khác biệt: "..." Chỉ có bà xã cậu đưa ra yêu cầu mới thích hợp.

Giang Dung ngồi bên cạnh Hạ Tư Minh, giờ phút này cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cũng hy vọng cứ mãi hạnh phúc như vậy.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Bọn họ cùng nhau đón năm mới lần thứ hai, cùng nhau đón Tết Nguyên Đán thứ hai, trong lúc vô tình đã đến kỳ nghỉ hè năm thứ hai.

Họ vẫn chưa thể tổ chức đám cưới, bà nội Hạ đột ngột qua đời khi còn trong giấc ngủ vào ngày trước khi kỳ nghỉ hè của họ bắt đầu, cũng được xem là một sự ra đi thanh thản.

Giang Dung và Hạ Tư Minh về quê một chuyến.

Sau kỳ nghỉ hè, Hạ Tư Minh và Giang Dung đều trở thành sinh viên năm tư.

Năm tư không còn nhiều tiết học, phần lớn bạn học trong lớp họ về cơ bản đều ở lại thi nghiên cứu sinh, Diêu Thư Lạc và Lý Nhất Châu đều bỏ chơi game, bắt đầu phấn đấu cố gắng.

Ngày trời thu trong xanh.

Trường học tổ chức cho tất cả sinh viên năm cuối chụp ảnh kỷ yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro