Chương 12: Ghen

Nước trong nồi sôi sùng sục, chỉ cần hơi mất tập trung là tràn ra ngay.

Bạch Lộ đã rèn được thính giác nhạy bén, vội nhắc anh vặn nhỏ lửa.

Tên này làm việc rất khó mà tập trung hai việc cùng lúc, thêm vào đó dạo gần đây thời tiết càng lúc càng nóng, khách lại quá đông, Bạch Lộ thường lo Jean sẽ bị thương.

Kế hoạch quảng bá sớm đã dừng lại, nhưng danh tiếng đã lan rộng, dù không còn các blogger quảng bá, khách du lịch ghé thăm quán vẫn kéo đến không ngớt.

Tay nghề tuyệt vời của Jean thật sự đã chinh phục vị giác của mọi thực khách.

Động tác gọn gàng nhanh chóng đóng gói hai phần mì Ý, Jean khôi phục lại nụ cười, dùng ánh mắt chào hỏi người trợ lý xa lạ.

"Mike, bạn tôi, đến trấn nhỏ tham quan." Bạch Lộ giới thiệu ngắn gọn, "Jean, chủ quán mì Ý, dạo này rất nổi tiếng."

Jean khẽ nhíu mày, như thể bị một từ nào đó khiến lòng hơi nhói lên.

Mike lễ phép gật đầu, đưa mắt quan sát không gian trong quán, cậu ấy đánh giá lượng đồ ăn còn lại và khách hàng vào giờ này, cuối cùng dừng ánh nhìn trên người Jean.

Đó là một kiểu quan sát vô cảm, quá trình rất ngắn nhưng cũng chưa đến mức gây khó chịu.

Jean siết chặt quai hàm, ánh nhìn đáp lại đối phương lại kéo dài quá lâu.

Khách xếp hàng phía sau muốn nhắc chủ quán rằng đã đến lượt mình, nhưng chẳng hiểu sao lại không dám mở miệng.

"Anh cứ bận đi, bọn tôi đi trước." Bạch Lộ nhận ra sự bối rối của thực khách liền bước nhanh hơn.

"Ồ, được... Hai người đi đâu thế?" Thấy họ sắp rời đi, Jean vội ló đầu ra khỏi quầy, hỏi gấp.

"Ăn đại thôi." Bạch Lộ vẫy tay với anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi nghe câu ấy, mái tóc vàng rực rỡ của Jean thoáng chốc như tối đi một chút.

Đi bộ hơn một tiếng, Bạch Lộ cuối cùng cũng quyết định sẽ mua xe.

Mike vì muốn trông lịch sự nên còn diện cả bộ vest, giờ đây dưới cái nóng oi bức của thị trấn ven biển, mồ hôi đổ như tắm, đến cả kiểu tóc xịt keo cũng sắp sụp.

Bạch Lộ thấy hơi áy náy, đến quảng trường Saint De Plaza, cậu dùng mắt xác định nhà hàng sang trọng nhất, dẫn trợ lý vào để "bù đắp tổn thương tinh thần."

Hai người chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở tầng hai, vừa ngắm cảnh đêm bên ngoài, vừa tận hưởng luồng điều hòa mát lạnh. Mike cuối cùng cũng thả lỏng đôi vai.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa thực đơn, Bạch Lộ làm động tác mời rồi hờ hững lật vài trang.

Khi lật đến phần mì Ý, ngón tay cậu khẽ móc mép giấy, khóe môi bất giác cong lên.

Ở đây cũng có mì Ý sốt thịt cà chua, có nên gọi một phần không nhỉ?

Thôi, chắc chắn chẳng ngon bằng món do "chú chó lông vàng" kia làm, hơn nữa ngày nào cũng ăn mì Ý, giờ cũng nên đổi vị rồi.

Nhưng mà...

Vừa nghĩ đến thôi, đầu lưỡi và hai bên má đã dâng lên vị chua ngọt quen thuộc, khiến nước bọt tự nhiên ứa ra.

Có lẽ, cậu vẫn chưa ngán đâu.

Có khi nên thưởng cho Mike một khoản hậu hĩnh, để cậu ấy tự đi ăn riêng thì hơn.

Buổi trưa không gặp, buổi tối cũng chỉ thoáng qua một chút.

Nói thật, cậu hơi nhớ quán nhỏ của Jean.

Mike chọn phần ăn đặc biệt của quán, Bạch Lộ lười chọn liền gọi y hệt, lại thêm hai món tôm hùm bơ.

Khi đồ ăn được bưng ra, Bạch Lộ không nghĩ nhiều, lập tức lấy điện thoại chụp hình.

Ở bên Jean quá lâu, cậu cũng bị lây thói quen lưu lại kỷ niệm, như thể chỉ cần ghi chép lại những khoảnh khắc vụn vặt trong đời, thời gian sẽ không trôi qua một cách hư vô.

Bạch Lộ không giỏi chụp ảnh, cũng chẳng để ý bố cục, đến khi gửi cho Jean mới phát hiện mình đã vô tình chụp cả phần ăn của Mike.

Lúc này là bảy giờ rưỡi tối, quán của Jean đã đóng cửa, chắc anh cũng đang ăn tối.

Tin nhắn vừa gửi đi liền hiển thị "đã đọc", nhưng hồi âm mãi chưa đến.

Bạch Lộ vừa cắt bít tết vừa thấp thỏm liếc nhìn màn hình.

Jean đáng ra giờ không bận, sao lại chậm thế nhỉ?

Hay là anh đang chụp bữa tối của mình?

Mike ngồi đối diện, dần hồi phục thể lực, rồi lại khôi phục bản tính của một kẻ cuồng công việc, tiếp tục bàn bạc với Bạch Lộ về chuyện làm ăn.

Trước khi Bạch Lộ rời khỏi thị trấn, Mike cũng sẽ tạm trú lại đây một thời gian.

Cậu ấy muốn để lại ấn tượng tốt cho ông chủ của mình.

Trước kia, vừa ăn vừa làm việc với Bạch Lộ là chuyện thường ngày. Cái thói bận đến mức bữa có bữa không cũng là từ thời ấy mà ra.

So với cậu, Nam Nghiên Chu lại càng không mấy quan tâm đến sức khỏe. Dù uống đến mức xuất huyết dạ dày trong một buổi tiệc rượu, sáng hôm sau hắn vẫn xốc lại tinh thần đi họp.

Nhưng nay đã khác xưa, nhịp sống của Bạch Lộ chẳng biết từ khi nào đã dần chậm lại.

Không phải cố tình ép bản thân thay đổi, mà là một số thói quen ăn sâu vào xương tủy đang thật sự phai nhạt từng chút một.

"Đừng nói chuyện công việc khi ăn. Nghỉ ngơi cho tốt đi." Bạch Lộ nâng ly champagne, khẽ cụng với trợ lý.

Mike khựng lại một giây, rồi theo phản xạ nâng ly, chạm nhẹ với ông chủ của mình.

Làm trong công ty tư nhân vốn đã chẳng dễ, còn bị thuê riêng thì lại càng khắt khe hơn. Chỉ cần đứng ở góc nhìn của nhà tư bản, con người ta luôn muốn từng đồng bỏ ra đều phải đáng giá.

Mike hiểu rõ đạo lý ấy nên chưa từng dám lơi lỏng dù chỉ một chút trước mặt ông chủ. Mười năm tận tâm tận lực, cậu ấy mới có được tỉ lệ đánh giá hoàn hảo, trở thành người nổi bật giữa hàng loạt đồng nghiệp cùng ngành.

Vì vậy khi gặp một ông chủ có lương tâm như Bạch Lộ, Mike thật sự hơi không quen.

"Vù...". Khung chat vang lên, một video mới được gửi tới.

Bạch Lộ hạ nhỏ âm lượng, mở ra xem, là một đoạn ghi hình điệu nhảy Latin, địa điểm ở quảng trường Saint De Plaza.

Một nhóm nhỏ sáu người, ba nam ba nữ ăn mặc mát mẻ, nhảy những điệu bốc lửa trong nền nhạc salsa sôi động.

Trên bậc thang quanh quảng trường, vài nhóm khán giả ngồi xem, huýt sáo, vỗ tay theo nhịp, không ngừng hò bằng tiếng Tây Ban Nha: "¡Baila! ¡Baila!" (Nhảy đi!).

Jean cầm một lon bia lạnh, giơ lên về phía nhóm người đang nhảy.

Thành lon phủ một lớp sương mỏng, những giọt nước trượt dọc theo kẽ tay, khiến bàn tay với các đốt xương rõ ràng ấy thêm phần ẩm ướt, lấp lánh, gợi cảm.

Ngay cả độ cong nơi đầu ngón tay cũng phảng phất một nét lười nhác, mát lạnh.

Video chỉ dài vài giây, bầu không khí rộn ràng vụt tắt.

Không gian quanh bàn ăn vẫn yên tĩnh, tiếng trò chuyện bàn bên cũng chỉ là những lời thì thầm.

Bạch Lộ di ngón tay, theo bản năng mở lại xem lần nữa.

Đích thực là quảng trường Saint De Plaza.

Từ đây đi bộ qua đó chưa đến mười phút.

Jean: [Tới không?]

Jean: [Anh đợi em.]

Hai tin nhắn mới liên tiếp xuất hiện. So với kiểu nói lảm nhảm thường ngày của Jean, lần này ngắn gọn hơn hẳn.

Bạch Lộ liếc qua tốc độ ăn của Mike, không thể lập tức cho Jean một câu trả lời.

Cậu là người mời khách, không thể bỏ khách mà đi được.

Nhưng Jean chắc chỉ ngồi đó một lát thôi, để người ta đợi lâu cũng chẳng phải phép.

Nghĩ vậy, Bạch Lộ gõ nhẹ màn hình, gửi thêm một tin.

Bạch Lộ: [Có lẽ tôi không qua được đâu, anh chơi vui nhé.]

Jean đã đọc, nhưng không trả lời nữa.

Bạch Lộ rũ mắt, nhấn tắt màn hình.

Trong khoảnh khắc ấy, mặt kính đen phản chiếu ánh mắt cậu, nỗi cô quạnh nơi đáy mắt còn chưa kịp giấu đi đã bị phản chiếu rõ ràng.

Ngón tay Bạch Lộ khựng lại, cậu lặng lẽ đẩy điện thoại sang một bên.

Tại sao lại lộ ra biểu cảm như thế này chứ.

Cậu thật sự... Rất muốn đi xem điệu nhảy Latin đó sao?

...

"Ê này, ông không sao chứ hả?"

Ở đầu dây bên kia, Neil Moore gần như gào lên trong điện thoại, nước bọt văng tung tóe.

"Ông quên mình đến cái thị trấn đó để làm gì rồi à? Thật sự muốn mở quán hả, anh bạn? Nghiện rồi chắc?"

"Còn nhớ hồi trước ông lấy giá bao nhiêu không? Bảy đô một phần đó! Ông đúng là chẳng tiếc cái đôi tay của mình chút nào!"

"Cũng lạ thật, ở cái nơi hẻo lánh như vậy mà ông cũng nổi được, đúng là ông trời ban lộc!"

Jean bóp bẹp lon bia rỗng, ném xuống chân rồi bật thêm một lon mới.

Nhóm nhảy Latin đã rời đi, giờ trên quảng trường chỉ còn một nghệ sĩ violin đang biểu diễn, khán giả cũng đã tản gần hết.

Bản nhạc là Mozart: Divertimento In D, K.334 – 3. Menuetto – Trio – Menuetto – Live, tiết tấu nhanh nhẹn, giai điệu tươi sáng và tràn đầy sức sống.

Lúc này, những người còn ở lại hầu hết là các đôi tình nhân, tay ôm eo, vai kề vai, nhẹ nhàng xoay theo nhạc.

Jean cực kỳ căm ghét những nốt nhạc vui tươi ấy.

"Tôi bị mắc kẹt trong cái quán nhỏ đó rồi... Ngày nào cũng thế... Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn đến tìm em ấy, muốn ở bên em ấy suốt hai mươi bốn tiếng..." Jean nói, đôi mắt mờ đi trong men say.

"Vậy thì đi đi! Đóng cái quán chết tiệt đó lại! Bám theo cậu ấy! Lao lên đi! Ông còn do dự cái gì nữa hả!" Neil tức đến nghiến răng.

"Ông không hiểu đâu... Tôi mà lại gần quá, Tiểu Lộ sẽ chạy mất... Tôi không dám..." Jean ngửa đầu, nốc cạn một ngụm lớn.

"Ừ hay lắm, ông không dám nhưng có khối người dám! Người ta còn đang ăn cơm cùng nhau kia kìa, còn ông thì ngồi đây uống bia một mình!"

"Ông bảo muốn từ từ, nhưng bạn ơi, đời có bao nhiêu cơ hội đâu! Nói gần không nói xa, tôi nghe tin rồi nhé, cái tên họ Nam đó sắp trở mình rồi, đang hợp tác chặt chẽ với nhà họ La, mấy khoản lỗ trước kia sắp bù hết rồi!"

"Tôi nói thật, cái thằng La Tân kia chỉ là thứ vô dụng, bị người ta nắm đằng chuôi, sớm muộn cũng bị nuốt sống thôi."

"Đợi xử lý xong vụ ở thủ đô, họ Nam kia chắc chắn sẽ qua tìm cậu ấy. Lúc đó ông lấy gì mà đấu? Người ta có tình cảm mười mấy năm đấy!"

"Ông biết trò cầu hòa rồi đấy, họ Nam chỉ cần tự tát mấy cái, quỳ xuống, ôm một cái rồi hôn một cái... Thế là ông khỏi diễn luôn!"

"Thật sự không còn thời gian đâu, ông bạn à, lo mà nhanh lên đi! Tôi còn sốt ruột thay ông nữa kia! Đã lặn lội đến tận đây rồi mà sao thiếu quyết đoán thế?"

"Ít nhất cũng đừng để thua cái thằng đeo kính đột nhiên xuất hiện đó chứ! Dù chỉ là... Tình một đêm thì ông cũng phải đến trước..."

Điện thoại bị ngắt, Jean thẳng tay tắt nguồn.

Anh bóp nát lon bia vừa mở, để mặc bia lạnh tràn khắp tay.

Không, không, anh sẽ không làm vậy với Tiểu Lộ.

Neil không hiểu.

Điều Jean muốn không phải một mối duyên hời hợt. Anh muốn trong mắt và trong tim Tiểu Lộ chỉ có mình anh, muốn là sự hòa quyện cả linh hồn lẫn thể xác.

Trong tương lai, anh sẽ cầu hôn Tiểu Lộ, đeo nhẫn cho cậu và cùng cậu sống trọn đời này.

Anh không thể dùng thủ đoạn hèn hạ.

Không...

Một âm thanh chói tai và đột ngột vang lên ngay bên tai.

Jean giật mình quay lại, thấy Bạch Lộ không biết đã ngồi xổm bên cạnh từ lúc nào, trong tay cầm một món đồ nhựa màu mè.

Là món đồ chơi trẻ con, chỉ cần thổi sẽ bật ra một cái "lưỡi" đỏ dài, chuyên để dọa người.

Có lẽ vì rất hài lòng với vẻ mặt sững sờ của anh, vai Bạch Lộ run run, cậu liên tục thổi "lưỡi" ra rồi rút vào, đôi mắt đen lấp lánh đầy ý cười.

"Sao thế, bị dọa ngốc luôn à?" Thấy anh vẫn chưa phản ứng lại, Bạch Lộ cất món đồ chơi đi, đôi môi hơi ửng đỏ, sáng lấp lánh như cánh hoa vương sương sớm.

Mùi champagne hòa lẫn hương bia quyện trong gió, khiến người ta chếnh choáng.

Jean thất thần, mạnh mẽ kéo Bạch Lộ vào lòng.

Mặc kệ cái gọi là "từng bước một".

Anh chỉ muốn hôn cậu.

Ngay lúc này, ngay tại đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Neil: Lên đi ông bạn! Lên!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro