Chương 18: Đừng Đi

Lần này cảm xúc dễ khống chế hơn hẳn tối qua, không có rượu quấy nhiễu, nước mắt cũng chỉ rơi hai giọt.

Jean bước vào rất nhanh, chỉ mất vài giây, Bạch Lộ đã lau khô mặt, nhưng vẻ mặt vẫn u ám như cũ.

"Tiểu Lộ!" Jean nghe ra giọng cậu vừa rồi có gì đó không ổn thì xông vào phòng, lập tức ôm chặt cậu vào lòng.

Lực ôm mạnh mẽ như thể thứ mình quý trọng sắp rơi vỡ ngay trước mắt.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Jean sốt ruột: "Vừa rồi em nghe điện thoại hả? Ai vậy? Khiến em khó chịu sao?"

Bạch Lộ giơ tay lên, lẳng lặng vòng qua ôm lấy Jean.

Jean không biết đối phương vừa rồi nói gì, giọng Bạch Lộ trong điện thoại bị cậu nén thấp, anh ngồi ngoài phòng khách chỉ nghe loáng thoáng.

Anh đoán, bất kể là ai, tám chín phần đều liên quan đến người đàn ông kia.

Nam Nghiên Chu luôn dễ dàng khuấy động cảm xúc của Bạch Lộ.

Bi thương, phẫn nộ, thậm chí là tê dại, còn có những hồi ức ngọt ngào mà bản thân anh vĩnh viễn bị đứng ngoài.

Jean chưa từng hận một người như vậy.

Người kia ở nơi mình không nhìn thấy, âm hiểm, hèn hạ chiếm giữ trái tim Bạch Lộ, sau đó lại phụ bạc cậu, giờ vẫn như khối u độc bám chặt không chịu buông, tiếp tục bào mòn cuộc sống của cậu.

Anh chỉ gặp Nam Nghiên Chu đúng một lần, nói thật thì khuôn mặt đối phương anh cũng chẳng mấy ấn tượng.

Một kẻ mơ hồ nhòe nhoẹt, từng bị Bạch Lộ đấm ngã xuống vũng bùn, kẻ phụ lòng nhếch nhác đến vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì...

"Jean." Bạch Lộ dụi trong lòng anh, giọng uể oải: "Tôi muốn hút thuốc."

"...Được." Jean khựng lại một thoáng, cẩn thận buông cậu ra, với lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường, tiện tay lấy luôn bật lửa.

Bạch Lộ ngồi trên mép giường thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Jean ngần ngại giây lát, sau đó gõ nhẹ một điếu, đặt lên môi Bạch Lộ, chờ cậu ngậm lấy rồi mới giúp châm lửa.

Cạch một tiếng, khói thuốc mờ ảo lan ra.

Bạch Lộ hít sâu một hơi, luồng suy nghĩ trôi dạt từ từ được kéo về.

Cậu kẹp điếu thuốc lên ngang tầm mắt giữa ngón trỏ và ngón giữa, phát hiện đây là Parliament bản Silver Blue (Extra Lights) (1).

Thân thuốc trắng mảnh, đầu lọc có tinh thể bạc hà, lại có thể cảm ứng nhiệt đổi màu, vừa hít một hơi, hoa văn đã từ lam nhạt chuyển dần thành hồng phấn.

Loại thuốc này giúp giảm nóng ruột, khói nhẹ, từ miệng tới cổ họng đều mát lành.

Sau khi cháy còn tỏa ra hương gỗ tuyết tùng, kèm theo mùi bánh mì nướng độc đáo.

Trong dư vị, thoang thoảng có chút ngọt dịu.

Thật đúng là cơn mưa giữa mùa hạ.

Bạch Lộ lặng lẽ hút hết một điếu, đến khi gần tàn thì bị Jean lấy đi, ấn vào gạt tàn.

"Em thích chứ?" Jean lấy cả bao thuốc mới từ tủ bên, ngồi lại cạnh cậu: "Cho em."

Bạch Lộ cầm lấy chơi mấy giây rồi trả lại cho Jean.

Cậu bắt đầu hút thuốc là do Nam Nghiên Chu dạy.

Hồi đó hai người bọn họ đang thúc đẩy một dự án quan trọng, vô cùng nan giải, thức trắng liền mấy đêm vẫn không phá nổi thế bế tắc.

Bạch Lộ quá mệt, muốn ngủ một lát nhưng thần kinh căng thẳng quá lâu, dù nhắm mắt tim vẫn đập liên hồi không ngừng.

Rượu không có tác dụng, nhạc ru ngủ cũng chẳng khá hơn.

Đúng lúc Bạch Lộ bế tắc, Nam Nghiên Chu đưa cho cậu một điếu thuốc.

[Thử xem, có thể giúp tỉnh táo] Nam Nghiên Chu nói với đôi mắt tràn đầy mệt mỏi.

Thuốc lá rất hăng, vị cay bỏng khiến Bạch Lộ nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ muốn hất ra xa.

Nam Nghiên Chu vỗ lưng cho cậu, kiên nhẫn đợi cậu thích ứng, đợi hết ho mới bảo thử lại lần nữa.

Thế rồi, dưới sự dẫn dắt của Nam Nghiên Chu, Bạch Lộ từ từ chấp nhận mùi vị thuốc, hít làn khói đặc trùm vào phổi, giữ lại trong chốc lát rồi chầm chậm thở ra.

Hút được nửa điếu, không biết dây thần kinh nào bị chạm tới, Nam Nghiên Chu đè cậu xuống, mê loạn quấn lấy cậu rất lâu.

Thuốc lá, rượu, tình dục, tiền bạc, quyền lực.

Tất cả những thứ ấy đều là Nam Nghiên Chu đưa cậu chạm đến.

Bạch Lộ không muốn chìm đắm nữa.

"Tôi về trước đây." Cậu đứng dậy.

Đáng ra sau câu nói đó nên có thêm một lời hẹn như "buổi trưa gặp" hay "tối gặp nhé", nhưng Bạch Lộ lại không thể hứa chắc.

Chuyện bên phía bố mẹ muốn giải quyết triệt để rất khó, có lẽ cậu thật sự phải về nước một chuyến.

Cậu thậm chí còn không dám chắc sau này mình có thể gặp lại Jean hay không.

Cổ tay bỗng bị nắm chặt đến mức hơi đau.

Bạch Lộ quay đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo mình lại của "con chó vàng" to xác trước mặt.

"Đừng đi." Jean cúi đầu nói.

Không phải cầu xin, cũng chẳng phải ra lệnh, mà giống như... Một kiểu làm nũng bất chấp.

Bạch Lộ khẽ đẩy bàn tay to ấy ra, phát hiện đối phương bướng bỉnh đến mức không nhúc nhích.

"Đau." Cậu nhắc anh chú ý lực tay.

Jean lập tức buông lỏng, nhẹ nhàng xoa chỗ cổ tay đỏ lên cho cậu.

Rồi anh lại nắm lấy tay kia của cậu.

Lần này không dùng nhiều sức, nhưng vẫn không có ý định buông ra.

Ánh mắt dứt khoát trong mắt Bạch Lộ chợt hóa thành sự dịu dàng đến chính cậu cũng không nhận ra.

Nhìn mái tóc vàng xù bồng của Jean, cậu bỗng thấy như tất cả những chuyện phiền lòng trên đời đều tan biến.

Có một bài báo từng viết rằng, vuốt ve chó có thể khiến con người vui vẻ, thậm chí giúp giảm bệnh tim.

Bạch Lộ thử chạm vào, quả nhiên nhận ra bài báo kia cũng có phần đúng thật.

Khi Jean cảm nhận được cái chạm của cậu rồi ngẩng đầu nhìn lên bằng đôi mắt xanh biếc, tim Bạch Lộ lập tức mềm nhũn.

Vẻ mặt tủi thân của Jean thật khiến người ta không nỡ, anh hệt như một chú chó lớn biết mình sắp bị bỏ rơi, khẩn thiết mong chủ nhân đổi ý.

Bạch Lộ ôm chặt lấy Jean, để đôi mắt xanh ấy vùi vào ngực mình.

Cậu không chịu nổi ánh nhìn đáng thương như thế.

"Anh muốn ở bên em."

"Đừng đi."

"Hoặc là em đưa anh đi đi, đi đâu cũng được, anh sẽ mãi mãi theo em."

"Anh chỉ muốn ở nơi em có thể tìm thấy, giống như vừa nãy thôi, chỉ cần một cuộc gọi, dù chỉ là gọi tên anh, anh cũng có thể lập tức xuất hiện."

"Cho anh ở bên em."

"Anh sẽ không nói thêm gì nữa, bất kể chuyện gì, nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, sẽ không khiến em thấy nặng nề."

"Tiểu Lộ..."

"Đừng bỏ anh lại."

Bạch Lộ biết loài vật có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, nhưng cậu không ngờ Jean cũng có trực giác tinh tế đến vậy.

Hình như anh biết lần chia tay này khác hẳn mọi khi.

Những lời lẩm bẩm ấy chẳng mang nhiều cảm xúc dao động, thậm chí còn phảng phất chút tuyệt vọng.

Nếu cậu từ chối thì sao?

Bạch Lộ khẽ vuốt tóc Jean, trong đầu mường tượng ra khả năng phát triển của chuyện này nhưng lại không thể tưởng tượng được kết cục.

Cảm giác này thật quen thuộc.

Rõ ràng không phải câu hỏi bắt buộc, nhưng lại như thể không có đáp án nào khác.

Đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?

Bạch Lộ không nhớ nổi.

Cậu chỉ ôm lấy cái đầu vàng xù ấy, lúc thì xoa đầu, lúc lại vỗ vai.

Jean cao lớn, rắn rỏi, đứng trước mặt cậu có thể dễ dàng bao trọn cả người cậu vào lòng.

Vậy mà giờ đây, anh lại yếu ớt đến mức chẳng thể rời khỏi cậu nửa bước.

Bạch Lộ khẽ nắm lấy vành tai anh, cảm nhận sự mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay.

Không khí yên bình đến lạ, sắc màu trong căn phòng, tia nắng sớm len qua khe rèm, cùng mùi cà chua thoang thoảng trên người Jean, tất cả đang xoa dịu tâm trí hỗn loạn của cậu.

Mọi thứ đều tĩnh lặng.

Bạch Lộ ôm chặt lấy người đàn ông rắn chắc ấy, khẽ thở dài.

Thật muốn ở lại nơi này.

Không đi đâu cả, không gặp ai hết, cách xa mọi phiền não, trong lòng và trong mắt chỉ còn chú chó vàng ấm áp này thôi.

Cậu thật sự không thể như vậy sao?

Đây là cuộc đời của cậu mà.

Phải không?

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ, cảnh quen thuộc mà Tiểu Lộ thấy ấy chính là lúc Nam Nghiên Chu tỏ tình với cậu đó (trước đó có nhắc qua) [cho tôi xem với nào]

Phần nội dung trong văn án sắp đến rồi nha [che mặt lén nhìn]

Chú thích:

(1) Parliament bản Silver Blue (Extra Lights): Một trong các phiên bản thuốc lá của thương hiệu Parliament, nổi bật với thiết kế và hương vị nhẹ nhàng. Giá dao động trong khoảng 100.000 - 130.000 VND/bao (20 điếu).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro